Chương 222: Cậu sững sờ khi mở cửa ra nhìn thấy anh
Tốc độ lan truyền của tin tức luôn rất nhanh, cho đến buổi tối, dường như tất cả mọi chương trình thời sự đều đồng loạt đưa tin như sau:
"Tin tức tập đoàn 'Vương thị' sắp đổi chủ là do một kênh truyền thông hạng ba trong nước tung ra, vì muốn thu hút sự chú ý của mọi người mà phao tin lừa đảo. Hôm trước, chủ tịch tập đoàn Vương thị - Vương Tuấn Khải trong buổi họp báo đã lên tiếng truy cứu trách nhiệm của kênh truyền thông này trước pháp luật."
"Sự kiện tập đoàn 'Y' hợp nhất với 'Vương thị' bởi vì người phụ trách hiện tại của tập đoàn 'Y' là Dịch Dương Thiên Tỉ đã bị cảnh sát bất ngờ đến bắt đi mà phải tạm hoãn lại, nhân viên của tập đoàn 'Vương thị' đã thay mặt lên tiếng về chuyện xác nhập của hai công ty có lẽ sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa. . . . . ."
"Còn về chuyện Dịch Dương Thiên Tỉ người đứng đầu tập đoàn 'Y' bị cảnh sát đưa đi trong buổi họp báo, chúng tôi sẽ theo dõi và cung cấp những tin mới nhất đến quý khán giả. . . . . ."
. . . . . .
Trên TV, nếu là bản tin thời sự của các kênh truyền hình thì tất cả đều đang nói về chuyện của buổi họp báo.
Robert liên tục bấm đổi kênh, cuối cùng cáu giận nói, "Chết tiệt, những tin tức bọn họ nói toàn là chuyện nhỏ nhặt vớ vẩn! !"
Trong buổi họp báo này, người bên ngoài có lẽ nhìn thấy được rõ ràng chính là hình ảnh Dịch Dương Thiên Tỉ bất ngờ bị cảnh sát đến đưa đi, nhưng Robert và Vương Nguyên thì xem có cái hiểu cái không . . . . . .
Cái bọn họ thấy chỉ là Dịch Dương Thiên Tỉ bị cảnh sát đưa đi, nhưng lại không biết Vương Tuấn Khải có thắng trận này hay không.
Phải biết rằng, Dịch Dương Thiên Tỉ là nhờ lợi dụng vào phần văn kiện kia uy hiếp Vương Tuấn Khải mới có được cơ hội ra tù, lần này lại là lần thứ hai Dịch Dương Thiên Tỉ bị cảnh sát khởi tố, có phải là tất cả mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay Tuấn Khải?
Nếu là kế hoạch của Vương Tuấn Khải, vậy có nghĩa là Vương Tuấn Khải đã không còn chịu sự uy hiếp của Dịch Dương Thiên Tỉ nữa? Nhưng nếu không phải, Dịch Dương Thiên Tỉ bị điều tra lần nữa sẽ kéo cả Vương Tuấn Khải xuống nước, đồng thời cũng đưa ra phần văn kiện có thể dùng để uy hiếp Vương Tuấn Khải chuyển cho cơ quan tư pháp?
Tình cảnh hiện tại của Vương Tuấn Khải rốt cuộc là như thế nào?
Vỗ một cái vào đùi, Robert phiền não nói, "Thôi, có ở đây nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra được, chúng ta hãy đến hỏi thẳng Tuấn Khải! !"
Vừa nói xong Robert liền nắm lấy tay Vương Nguyên đang ngồi ở mép giường.
Nhưng không ngờ, Vương Nguyên rút khỏi tay Robert, lạnh nhạt nói, "Anh đi hỏi đi!"
Robert xoay người, sững sờ nhìn Vương Nguyên, "Chẳng lẽ em không quan tâm đến tình hình của Tuấn Khải lúc này ra sao à?"
Vương Nguyên nói, "Ngôn Ngôn buồn ngủ rồi, em phải dỗ cho con bé ngủ."
Bảo Nhi đang ngồi ở cạnh Vương Nguyên đúng lúc này lên tiếng, "Ba, Ngôn Ngôn chưa muốn ngủ. . . . . ."
Vương Nguyên ghì chặt lại Bảo Nhi ở bên cạnh mình, dịu dàng dỗ dành, "Ngoan, đã tám giờ rồi, trẻ con không nên đi ngủ muộn. . . . . ."
Bảo Nhi vươn hai tay quấn chặt lấy ba, "Ba, Ngôn Ngôn muốn gặp cha. . . . . ."
Robert lại phu họa rất đúng lúc, "Đúng vậy, em đã đồng ý với Ngôn Ngôn là sẽ dẫn con bé đi gặp Vương Tuấn Khải mà, ít nhất thì em cũng nên thực hiện lời hứa với trẻ con đi chứ?"
Vương Nguyên bình thản nói, "Em sẽ thực hiện vào lúc khác."
Robert nhíu mày, "Vương Nguyên, giờ phút này rồi mà em thật sự không hề lo lắng cho tình cảnh của Tuấn Khải sao?"
Vương Nguyên cụp mắt xuống, dường như đang đè nén tình cảm của bản thân xuống tận đáy lòng, lại ngước mắt lên, cậu bình tĩnh nói, "Dịch Dương Thiên Tỉ bị cảnh sát bắt giữ đối với Vương Tuấn Khải không phải là chuyện bất ngờ gì, nếu không vừa bất đầu buổi họp báo anh ấy đã chẳng đem việc chuyển nhượng cổ phần trở thành chuyện hợp nhất giữa hai tập đoàn."
Robert gật đầu, "Anh cũng hiểu, nhưng mà. . . . . . Cứ coi như đó là tin tốt đi, nhưng nếu không nghe được chính miệng Tuấn Khải xác nhận thì anh vẫn không thể nào yên tâm được."
Vương Nguyên hờ hững nói, "Chuyện của anh ấy. . . . . . Đã chẳng liên quan gì đến em nữa."
Đúng vậy, bây giờ cũng đã là hai người xa lạ, làm sao cậu có thể quan tâm đến anh được nữa chứ?
Cho dù thắng hay thua, bên cạnh anh giờ đây chắc chắn đang có rất nhiều người vây quanh anh, anh căn bản cũng không cần đến cậu.
Nhìn biểu cảm buồn bã miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo của Vương Nguyên, Robert do dự mấy giây, bỗng từ tốn nói, "Vương Nguyên, chuyện cũng đã đến mức này rồi, có một chuyện anh nghĩ mình nên nói cho em biết. . . . ."
"Dạ?"
"Thật ra thì, trước khi anh đưa em đến Riyadh, anh đã từng nói chuyện với Tuấn Khải một lần."
Cậu ngước mắt nhìn Robert.
"Là lần em vào viện vì sốt cao đấy, lần chúng ta gặp phải đám phóng viên bao vây và Vương Tuấn Khải đã kịp thời xuất hiện. . . . . . Em còn nhớ lúc đó anh bảo em lên xe ngồi chờ anh không?"
Cậu gật đầu. Sở dĩ cô còn nhớ là vì lần đó Robert đã để cậu đợi trong xe rất lâu, hình như cậu còn ngủ thiếp đi một lúc.
"Trước khi anh kể cho em nghe nội dung cuộc nói chuyện giữa anh và Tuấn Khải, có một chuyện anh cần phải nói tiếng xin lỗi với em."
"Chuyện gì ạ?"
"Chuyện là thế này, hôm anh đi làm hôn thú giả cho hai chúng ta, anh tra ra được trong danh sách kết hôn thời gian ly hôn chính xác của em và Tuấn Khải."
Vương Nguyên không hiểu hỏi, "Có vấn đề gì không?"
Robert từ từ kể lại, "Có lẽ em cũng không biết, thời gian em và Tuấn Khải ly hôn là vào ngày trước khi anh đi làm thủ tục kết hôn giả cho hai chúng ta. . . . . . Đó cũng là ngày anh dẫn em đi đến nhà họ Vương, là ngày em tuyên bố với Tuấn Khải chuyện em quyết định kết hôn với anh."
Sau khi Vương Nguyên nghe xong lời Robert nói, cậu hoảng sợ ngớ ra, sau đó hỏi, "Làm sao có thể? Không thể nào. . . . . . Em và anh ấy đã ly hôn trước đó một tháng rồi."
Robert thản nhiên nói, "Nghi vấn này cũng chính là nguyên nhân mà hôm đó anh muốn nói chuyện riêng với Tuấn Khải."
Vương Nguyên khó hiểu hỏi, "Vậy tại sao anh không nói chuyện này cho em biết?"
Robert giải thích đúng với sự thực, "Bởi vì khi đó em đã bị tổn thương quá nhiều rồi, trước khi anh chưa xác định rõ Tuấn Khải cậu ấy còn quan tâm đến em hay không, anh không muốn ngay lúc em đang nản lòng thoái chí lại nhen nhóm cho em một hy vong. . . . . Nếu như anh đoán sai suy nghĩ của Tuấn Khải, thì tia hy vọng đó đối với em sẽ biến thành sự đả kích trầm trọng hơn!"
Vương Nguyên nhìn Robert chỉ trầm mặc im lặng.
Robert tiếp tục nói, "Anh dự định sau khi xác nhận được tình cảm của Tuấn Khải rồi mới nói cho em biết, nhưng Tuấn Khải không có cho anh câu trả lời mà anh muốn, cậu ta nói cậu ta vốn cũng không biết chuyện này. . . . . . Vì thế anh gọi điện hỏi Aston, Aston nói với anh, đó là sự nhầm lẫn của anh ta, sự thật là hơn một tháng trước Tuấn Khải đã bảo anh ta đi xử lý chuyện ly hôn rồi, chỉ là anh ta đã vô tình để lạc mất phần thỏa thuận ly hôn của hai người, rồi sau lại tìm được phần giấy thỏa thuận đó, tình cờ hôm chúng ta đến nhà họ Vương nói chuyện thì cũng đúng vào buổi sáng hôm ấy thủ tục ly hôn được giải quyết. . . . . . Anh đã rất nghi ngờ, tại sao có thể có chuyện trùng hợp đến vậy? Aston xưa nay làm việc rất cẩn thận, anh ta làm sao có thể để mất phần tài liệu thỏa thuận ly hôn được, trừ phi cho tới bây giờ Tuấn Khải vẫn không có ý định ly hôn với em, cậu ta muốn kéo dài cho đến lúc cuối cùng. . . . . ."
Vương Nguyên lập tức lắc đầu, "Không đâu, là do Aston không cẩn thận mà thôi!"
Robert ngồi xổm người xuống, chăm chú nhìn xoáy vào khuôn mặt đang muốn trốn tránh của Vương Nguyên, anh nghiêm túc nói, "Vương Nguyên, Aston đi theo Tuấn Khải nhiều năm rồi, anh ta chưa bao giờ phạm phải bất cứ sai lầm nào, Tuấn Khải và em ly hôn chuyện lớn như thế, sao anh ta có thể để sảy ra sơ xuất chứ? Anh không nói dối em, trước khi anh biết được chuyện này, anh cũng cho là Tuấn Khải đã trở nên máu lạnh vô tình giống như em đã nghĩ, mà anh suy đi nghĩ lại, cuối cùng anh vẫn thấy Tuấn Khải có cái gì đó không đúng, chí ít chuyện cậu ta thích Đan Nhất Thuần đã khiến anh cực kỳ nghi ngờ. . . . . . Anh nghĩ Tuấn Khải muốn xa lánh em nhất định là có lý do, nhưng anh lại không chắc chắn, cho nên anh đã nói thẳng chuyện chúng ta kết hôn giả với Tuấn Khải, cũng nói với Tuấn Khải anh sẽ đưa em đi Riyadh trước và chờ cậu ta tới đón em."
Lòng Vương Nguyên trăm mối ngổn ngang, ngạc nhiên nói, "Anh. . . . . . Anh đã nói với anh ấy chuyện chúng ta giả kết hôn?"
Robert gật đầu, "Anh thừa nhận, lúc trước anh đề nghị em cùng anh đi Trung Đông là để tránh bị Tuấn Khải làm tổn thương, nhưng sau này anh đưa em đi Trung Đông là vì muốn thay Tuấn Khải bảo vệ chăm sóc cho em."
Vương Nguyên trợn to hai mắt, dường như không thể tin nổi đó là sự thật.
Robert nâng nhẹ bờ vai đang run lên của cậu, xúc động nói, "Vương Nguyên, sự xuất hiện của Dịch Dương Thiên Tỉ đã chứng minh cho suy nghĩ của anh, vì bảo vệ em cho nên Tuấn Khải mới đành phải xa lánh em. . . . . . Anh vốn định giấu em chuyện này đến lúc Tuấn Khải tới đón em, nhưng bây giờ tình trạng khó khăn của Tuấn Khải đã được giải quyết, cũng là lúc anh nên giao em lại cho cậu ấy rồi. . . . . ."
Vương Nguyên bịt tai lại, không ngừng lắc đầu, "Robert, xin anh đừng nói những chuyện đó với em nữa, em không muốn nghe. . . . . ."
Robert gỡ hai tay cậu xuống, nghiêm mặt mà nói, "Em đã đến Los Angeles, điều đó đã chứng minh em vẫn còn rất quan tâm đến Tuấn Khải . . . . . Nếu còn có cơ hội, tại sao em không hỏi Tuấn Khảicho rõ ràng?"
Vương Nguyên vẫn liên tục lắc đầu, "Robert, em van xin anh, đừng ép em nữa, em và anh ấy đã kết thúc rồi. . . . . ."
. . . . . .
Vào giờ phút này, trên dưới nhà họ Vương đều đang vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.
Bà Vương không dám tin hỏi Cảnh Nghiêu, "Dịch Dương Thiên Tỉ nó đã thực sự không còn cơ hội để trở mình nữa đúng không?"
Cảnh Nghiêu cười gật đầu, "Đúng vậy, đêm nay hắn ta sẽ bị áp giải về Trung Quốc, bị khởi tố vì những tội kia, không bị phán tử hình cũng sẽ bị xử chung thân! !"
Chị Dư đứng ở đằng sau lưng bà Đàm thở phào một hơi nhẹ nhõm, vui mừng nói, "Tôi biết ngay mà, tổng giám đốc nhất định sẽ thắng."
Cảnh Nghiêu ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Nhưng mà, cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tổng giám đốc đã thắng như thế nào. . . . . . Lại có thể khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ không có đường trở tay!"
Chị Dư đột nhiên nhớ ra một vấn đề, khẩn trương hỏi, "Phần văn kiện Dịch Dương Thiên Tỉ dùng để uy hiếp tổng giám đốc đâu?"
Cảnh Nghiêu lắc đầu, "Tôi cũng không biết. . . . . . Nhưng vừa rồi lúc tôi theo tổng giám đốc về đây, tôi nghe thấy vị cảnh sát trưởng đã dẫn Dịch Dương Thiên Tỉ đi gọi điện thoại cho tổng giám đốc, hình như là muốn mời tổng giám đốc dùng thân phận là người bị hại đến sở cảnh sát một chuyến . . . . . Tôi nghĩ, đợi lát nữa tôi theo tổng giám đốc đến sở cảnh sát rồi có lẽ tôi mới biết được ngọn nguồn sự việc."
Chị Dư phân tích, "Cảnh sát trưởng mời tổng giám đốc dùng thân phận người bị hại đến sở cảnh sát, điều này chứng tỏ phần văn kiện mà Dịch Dương Thiên Tỉ đang nắm trong tay đó đã không còn tác dụng nữa, có lẽ bên phía cảnh sát đã điều tra được khi đó tổng giám đốc chỉ là vì Vương Nguyên. . . . . ."
Bà Vương nhạy cảm hỏi, "Có liên quan gì đến Vương Nguyên?"
Vương Thanh từ nãy đến giờ vẫn im lặng không mở miệng cũng nghi ngờ nhìn về phía chị Dư.
Cảnh Nghiêu đúng lúc này len lén liếc nhìn sang chị Dư.
Nhớ tới mệnh lệnh trước đó của Vương Tuấn Khải, chị Dư vội sửa lời, "Tôi nói nhầm, ý tôi nói là bên cảnh sát tra được việc Dịch Dương Thiên Tỉ kết thù kết oán với Vương Tuấn Khải phần lớn nguyên nhân đều là do Vương Nguyên. . . . . ."
Bà Vương cũng không đồng ý cho lắm, "Điều này cũng không hẳn, Dịch Dương Thiên Tỉ là con nuôi của Dịch Dương Đinh Mặc, tôi đoán chừng hắn là vì muốn báo thù thay cha nuôi mình. . . . . ."
Chị Dư không dám nói nhiều nữa, gật đầu nói, "Có lẽ vậy."
Vương Thanh nói, "Mẹ, ba ở trong viện có lẽ vẫn chưa biết tình hình của Tuấn Khải đã ổn, bây giờ chúng ta đến bệnh viện nói cho ba biết tin tốt này đi!"
Đúng vậy, biết được Vương Tuấn Khải gặp phải cảnh khó khăn phải nhường lại 70% cổ phần của Vương thị, ông Vương bởi vì không chịu đựng được cú sốc này mà trúng gió phải vào viện, may mắn là tình trạng trúng gió của ông Vương cũng không phải quá nghiêm trọng, ở lại bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện.
"Được."
. . . . . .
Đối lập với sự ồn ào của tầng một, ở tầng hai lại cực kỳ yên tĩnh.
Vương Tuấn Khải không bật đèn ngồi sau bàn làm việc trong phòng sách, ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn nữ trong tay đang được ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ chiếc rọi vào phát sáng rạng rỡ.
Một lúc lâu sau, Vương Tuấn Khải quơ lấy chìa khóa xe trên bàn sau đó đi ra khỏi phòng sách.
Nhìn thấy Vương Tuấn Khải đi xuống lầu, Cảnh Nghiêu đang đứng canh giữ trong phòng khách, vội bước lên cung kính hỏi, "Tổng giám đốc, ông muốn ra ngoài sao?"
Cảnh Nghiêu thân là cận vệ của Vương Tuấn Khải, dĩ nhiên là cần phải biết anh đi đâu.
Vương Tuấn Khải lãnh đạm mở miệng, "Cậu không cần đi theo tôi."
Cảnh Nghiêu cúi đầu, "Dạ."
Mấy phút sau, chiếc xe Bentley của Vương Tuấn Khải lăn bánh ra khỏi nhà họ Vương.
. . . . . .
Cùng lúc đó, Robert đang lái xe chạy về phương hướng nhà họ Vương.
Bảo Nhi cài dây an toàn ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng nhìn những cảnh vật bên ngoài cửa sổ mà cô bé quá quen thuộc.
Robert liếc mắt nhìn Bảo Nhi qua kính chiếu hậu, dẫn dụ nói, "Hì, bé con, con có muốn cùng ba trở về nhà không, sau này sẽ cùng chung sống một nhà với cha con?"
Bảo Nhi theo phản xạ gật gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu thật mạnh, cắn cắn môi, "Ba nói, cha sẽ không sống cùng với con và ba nữa đâu, cha đã có gia đình riêng của cha rồi, con và ba không thể làm phiền cha."
Robert khuyên nhủ, "Cô bé ngốc này, con hãy nghe lời chú 'củ cải' nói, chỉ cần con khóc hai tiếng thôi là cha con sẽ mềm lòng ngay, đến lúc đó chắc chắn sẽ bế con không nỡ buông tay. . . . . . Còn nữa, chú 'củ cải' bảo đảm cha con không có gia đình nào khác đâu, cha con chỉ có con và ba con mà thôi. . . . . ."
Bảo Nhi không hiểu, nghiêng đầu hỏi, "Nhưng mà ba nói cha đã kết hôn với dì Đan rồi mà. . . . . ."
Robert nghiêm trang trả lời, "Đó là do ba con nghĩ ngợi lung tung, con có nghe chính miệng cha con thừa nhận đã kết hôn với dì Đan chưa? Không có chuyện đó đâu."
"Cha không có kết hôn với dì Đan thật sao?"
Robert đang muốn trả lời nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên anh phát hiện một chiếc Bentley trông khá quen thuộc đang lái tới ở hướng đối diện.
Con đường này dẫn đến khu nhà của người giàu có tại Los Angeles, sẽ không dễ gì mà đụng phải xe của người quen, mà chiếc Bentley ở trước mắt là loại xe số lượng có hạn trên toàn cầu, đây cũng chỉ có một khả năng duy nhất . . . . . .
Chắc chắn về khả năng sắp xảy ra này, Robert liền cho xe dừng lại ngay giữa đường.
Cô bé Bảo Nhi tò mò lên tiếng hỏi, "Chú 'củ cải', tại sao không đi tiếp?"
Cũng lúc này, ánh mắt Robert và chủ nhân chiếc Bentley đột nhiên dừng lại ở phía trước chạm nhau.
Robert lập tức bước xuống xe.
Chủ nhân chiếc Bentley ở đối diện cũng bước xuống xe.
Robert lên tiếng hỏi trước, "Cậu đi đâu vậy?"
Tròng mắt đen sâu thẳm của Vương Tuấn Khải ở trong màn đêm lại có vẻ phát sáng đến kì lạ, ánh mắt nhạy bén của anh đã nhìn thấy Bảo Nhi ngồi ở trên xe phía đối diện, nhưng lại không thấy người kia đâu.
Vương Tuấn Khải trầm giọng hỏi, "Cậu ấy đâu?"
"Cậu hỏi Vương Nguyên à?" Robert nhướng nhướng mày, thuận miệng trả lời, "Cậu ấy ở khách sạn!"
Vương Tuấn Khải không hỏi thêm gì cất bước đi thẳng về phía Bảo Nhi đang ngồi ở sau xe của Robert.
Robert đúng lúc đưa tay cản lại Vương Tuấn Khải, anh lạnh lùng nói, "Trước khi cậu gặp con gái cậu, tôi có mấy câu muốn nói với cậu."
Vương Tuấn Khải dừng chân lại, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn tới Robert.
Robert từ tốn nói, "Tôi rất lo lắng cho cậu, may mắn là giờ phút này nhìn thấy cậu vẫn bình yên vô sự, tảng đá đè ở trong lòng tôi rốt cuộc cũng được bỏ xuống. . . . . ."
Robert nghĩ không cần phải hỏi Tuấn Khải tới vấn đề có thắng hay không nữa, bởi vì giờ phút này nhìn thấy Tuấn Khải đã nói lên tất cả.
"Tuấn Khải, cậu đúng là không khiến tôi thất vọng!"
Vương Tuấn Khải lạnh lùng mím lại đôi môi mỏng, không lên tiếng nói lời nào.
Robert tiếp tục nói, "Trước đây tôi đã nói với cậu, tôi chỉ tạm thời thay cậu chăm sóc cho Vương Nguyên và Bảo Nhi. . . . . . Hiện tại cậu đã thắng được Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi mặc kệ cậu còn đang suy tính cái gì, tóm lại, bây giờ tôi sẽ giao lại hai người họ cho cậu! !"
Đôi mắt đen của Vương Tuấn Khải nhíu lại, cuối cùng cũng lạnh lùng lên tiếng, "Cậu buông tay cậu ấy ư?"
Robert không trả lời.
Ánh sáng trong mắt Vương Tuấn Khải chợt tối lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Robert đột nhiên cười nói, "Thật kỳ quái, tại sao tôi lại nhìn thấy sự sợ hãi trong đáy mắt Vương đại tổng giác đốc nhỉ? Có phải cậu đang sợ lúc này tôi sẽ nói tôi không có ý định buông tay, như vậy cậu và em Tiểu Nguyên sẽ khó mà quay lại với nhau?"
Vương Tuấn Khải lãnh đạm nói, "Tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cậu và cậu ấy."
Robert nghe vậy liền kích động siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói, "Lựa chọn con mẹ gì, tôi vốn không có lựa chọn nào cả, bởi vì người Vương Nguyên yêu không phải là tôi! !"
Nhìn nhìn sắc mặt cuồng loạn của bạn tốt, Vương Tuấn Khải lại trầm mặc.
Robert phất tay sang một bên, phải mất mấy giây để đè nén sự tức giận đang trào lên trong lòng, anh quay lại nhìn Vương Tuấn Khải một lần nữa bình tĩnh nói, "Bảo Nhi rất nhớ cậu, đây cũng là nguyên nhân tại sao Vương Nguyên dẫn theo Bảo Nhi đến Los Angeles. . . . . . Về phần tối nay tại sao cậu ấy không đi theo tôi đến gặp cậu, chắc cậu cũng đã đoán được nguyên nhân rồi, hiện cậu ấy rất đang mơ hồ, cậu ấy cần cậu cho cậu ấy một lời giải thích."
Nói xong những lời này, cả người Robert ủ rũ như mất đi hết sinh khí, sau đó cũng lựa chọn im lặng.
Bất ngờ, giọng nói trầm trầm quen thuộc của Vương Tuấn Khải vang lên, "Cám ơn."
Robert giật mình ngước mắt lên, không dám tin nhìn Vương Tuấn Khải, "Cậu vừa nói gì? Cậu nói cám ơn tôi sao?" Robert cố ý làm một tư thế vểnh tai lên để nghe cho rõ, "Này, thật ngại quá, tôi không nghe thấy, cậu nói lại lần nữa đi. . . . . ." Có trời mới biết, từ xưa tới nay tên nhóc này chưa bao giờ nói với anh những câu khách sao như thế!
Nhưng cũng trong lúc này Vương Tuấn Khải đã cất bước đi thẳng, hoàn toàn không thèm để ý tới Robert.
Robert oán hận mắng, "Thật là một kẻ chẳng biết lễ phép gì cả!"
Vương Tuấn Khải đi tới cạnh xe Robert, nhìn chằm chằm vào Bảo Nhi ngồi ở trong xe đang trừng lớn hai mắt nhìn anh.
Nhưng lúc anh cúi người chui vào xe muốn bế Bảo Nhi lên, thì Bảo Nhi lại phản ứng theo bản năng dịch người vào phía trong.
Anh hơi hơi nhíu mày, gọi khẽ, "Bảo Nhi?"
Bảo Nhi không dám ngước mắt lên, cô bé cứ cúi đầu xuống, dáng vẻ thật giống như mình đã làm chuyện gì sai.
Robert cũng đi theo đến bên cạnh xe, đột nhiên đẩy Vương Tuấn Khải sang một bên, sau đó cởi dây an toàn ra cho Bảo Nhi rồi bế cô bé lên.
Bảo Nhi nằm sấp trên vai Robert nhưng cũng không dám liếc mắt nhìn tới Vương Tuấn Khải.
Robert vỗ nhẹ lưng Bảo Nhi, dỗ dành nói, "Bảo Nhi, không phải con luôn đòi ba đưa con đến gặp cha sao? Bây giờ đã nhìn thấy cha rồi, tại sao lại không nói chuyện?"
Vương Tuấn Khải vô hạn yêu thương nhìn con gái.
Lúc này Bảo Nhi đột nhiên khóc thút thít, cô bé nức nở nói, "Ba nói Ngôn Ngôn không được gặp mặt ba, Ngôn Ngôn chỉ có thể lén nhìn cha thôi. . . . . ."
Giây phút này, Vương Tuấn Khải đã đón lấy Bảo Nhi từ trước ngực Robert.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Bảo Nhi đã ướt sũng nước mắt, cô bé ấm ức nói, "Cha ơi, cha không cần ba và Ngôn Ngôn nữa thật sao?"
Vương Tuấn Khải siết chặt Bảo Nhi vào trong lòng, trong đôi mắt anh đã ẩn hiện lóng lánh ánh nước.
Bảo Nhi giơ tay ôm chặt lấy Vương Tuấn Khải, mím môi khóc tức tưởi.
Thỉnh thoảng Vương Tuấn Khải còn hôn lên gương mặt trẻ con của Bảo Nhi, rồi lại ôm thật chặt vào trong ngực.
Nhìn cảnh ấm áp trước mắt, tận đáy lòng Robert cũng không bùi ngùi xúc động, người cùng một nhà thì sẽ không bao giờ có thể chia cách được!
"Tuấn Khải, nhiệm vụ bảo vệ vợ con từ bây giờ tôi giao lại cho cậu, tôi cảnh cáo cậu, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bay tới Los Angeles quấy nhiễu hai người, nếu cậu chọc em Tiểu Nguyên tức giận nữa, vậy thì tôi cam đoan sẽ đưa cậu ấy đến Riyadh không bao giờ để cho cậu ấy quay trở lại nữa. . . . . ."
Để lại những lời này xong, sau đó nhìn Vương Tuấn Khải và Bảo Nhi lần cuối cùng, Robert mới ngồi vào trong xe nổ máy, chiếc xe lập tức lao nhanh như tên bắn.
Bảo Nhi đang tựa vào trong ngực Vương Tuấn Khải, ngước lên đôi mắt vẫn còn nhập nhòe ánh nước, ngây ngô hỏi, "Cha ơi, chú 'củ cải' đi đâu rồi?"
"Chú ấy đi rồi, chú ấy về Trung Đông."
Trả lời xong vấn đề của Bảo Nhi, Vương Tuấn Khải ôm Bảo Nhi xoay người đi trở về xe của mình.
. . . . . .
Khoảng chừng hai mươi phút sau.
Vương Nguyên đang ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách ngẩn người thì bỗng nghe được bên ngoài phòng khách sạn vang lên tiếng gõ cửa.
Không ngờ Bảo Nhi và Robert lại quay trở lại nhanh thế, cậu đầy bụng nghi ngờ buông ôm gối xuống đi ra mở cửa.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu thật vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt đàn ông đẹp trai tuấn mĩ của Vương Tuấn Khải.
Cậu bỗng ngớ ra, cứ sững sờ nhìn anh đang bế Bảo Nhi đứng trước mặt mình.
END CHƯƠNG 222
Chương số đẹp có khác, biến chuyển rồi nhá, lại bảo tui bốc phét :v
Nói zậy thôi chứ tui cũng cảm động lắm nè 😢
Nhưng họ sẽ làm thế nào để hóa giải mới là vấn đề :v
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip