Chương 226: 'Chuyện tốt' vô tội bị cắt ngang


Vương thị, trong phòng làm việc tổng giám đốc.

Ném chìa khóa xe lên mặt bàn, Vương Tuấn Khải nổi giận đùng đùng ngồi vào sau bàn làm việc, sắc mặt cũng lạnh lùng không kém.

Bỗng dưng anh hung hăng đấm tay lên cạnh vách tường trắng.

Lúc chị Khoan thư ký ôm một chồng văn kiện đi vào phòng làm việc đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ anh tức giận đấm tay lên tường, chị lập tức cúi đầu dè dặt đi đến trước mặt anh.

"Dạ, tổng giám đốc. . . . . ."

Vương Tuấn Khải dằn xuống tâm tình, khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh khi ở trước mặt cấp dưới.

Chị Khoan sợ sệt để chồng văn kiện đã sắp xếp ổn thỏa lên bàn làm việc Vương Tuấn Khải, cung kính nói, "Đây là văn kiện và lịch hẹn hôm nay mà ngài cần xem."

Anh lạnh nhạt đáp lại, "Ừ."

Chị Khoan lại nói, "Cảnh sát thành phố Y yêu cầu ngài sắp tới đến tòa án ‘XX’ ở thành phố Y một chuyến, nói là ngài phải tham dự trước khi thẩm lí và phán quyết Dịch Dương Thiên Tỉ lần cuối cùng."

Vương Tuấn Khải mở ra văn kiện trước mặt, vẫn chỉ dùng giọng mũi hờ hững đáp lại.

Vốn nên rời đi nhưng lúc này chị Khoan lại đứng im chần chừ một chỗ, chị ngước mắt len lén nhìn gương mặt không có chút tình cảm nào của Vương Tuấn Khải, nhưng nghĩ đến lúc nào cũng vui buồn không để lộ ra cảm xúc của anh cộng thêm vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, những lời chị Khoan vốn muốn nói chỉ đành phải nuốt nghẹn trở về.

Tuy cúi đầu xem văn kiện nhưng Vương Tuấn Khải vẫn nhìn thấy thái độ chần chừ của chị Khoan, anh nhẹ giọng nói, "Chuyện gì, nói đi."

Bóng dáng chị Khoan đang muốn xoay người đi lập tức khựng lại, vô cùng sợ hãi năng lực quan sát người của Vương Tuấn Khải, đầu tiên chị cười hi hi, sau đó ngượng ngịu lên tiếng nói, "Dạ. . . . . . Tổng giám đốc, tôi muốn xin ngài cho tôi tạm thời nghỉ hai tháng. . . . . ."

Vương Tuấn Khải ngước mắt lên nhìn thư ký của mình, "Có chuyện gì sao?" Mặc dù chị Khoan đã bước vào tuổi trung niên, nhưng từ khi nhận chức thư ký tới nay làm việc luôn biểu hiện rất xuất sắc.

Trên khuôn mặt dịu dàng thùy mị của chị Khoan hiện lên sự thẹn thùng như mấy cô gái trẻ, nhẹ gật đầu, "Là thế này, tôi sắp kết hôn rồi, chồng sắp cưới tôi muốn tôi có thể xin nghỉ để cùng với anh ấy sắp xếp chuẩn bị cho hôn lễ, sẵn tiện cũng xin nghỉ luôn cho tuần trăng mật. . . . . . Tuy nhiên, công việc thư ký tôi đã giao lại cho trợ lý tôi rồi, cô ấy sẽ làm thật chu đáo."

Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Vương Tuấ Khải bởi vì nghe tin vui của chị Khoan mà thoáng giãn ra, "Ừ."

Chị Khoan cảm kích vui mừng cười như trẻ con, "Cám ơn tổng giám đốc."

Vương Tuấn Khải phất tay ý bảo chị Khoan lui ra.

Chị Khoan vui sướng xoay người đi, ý cười nở rộ đầy mặt.

"Á. . . . . ."

Bởi vì đắm chìm trong sự vui sướng, khi chị Khoan đi ra khỏi phòng làm việc tổng giám đốc thì vô tình đụng phải trợ lý mới thăng chức của tổng giám đốc.

Trợ lý nhìn thấy dáng vẻ vui sướng đó của chị Khoan, vội chúc mừng nói, "Sắp kết hôn rồi, vui đến nỗi mất hồn luôn à?"

Chị Khoan mím môi cười nói, "Vừa rồi tổng giám đốc đã đồng ý cho tôi nghỉ phép. . . . . ."

Trợ lý dùng giọng chúc mừng trêu chọc nói, "Không biết là người phụ nữ lớn tuổi nào đã nói nha, ngựa tốt không quay đầu lại ăn cỏ, còn nói cả đời này dù không ai thèm lấy tuyệt đối cũng sẽ không làm cái loại chuyện ngu xuẩn như kết hôn lại . . . . . . Ai ngờ, người nào đó lại đúng thật là ‘quay đầu lại ăn cỏ’ à. . . . . ."

Chị Khoan xấu hổ nói, "Thật đáng ghét. . . . . . Đều do tên ma đó, mỗi ngày ba lần năm lượt cứ lượn lờ ở trước mặt tôi, đuổi mãi cũng không đi, đẩy mãi cũng không ra. . . . . ."

Trợ lý cười nói, "Đó chẳng qua là do hai người vẫn còn tình cảm với nhau, nếu không, dù chồng trước có quấn lấy đeo bám chị không tha, chị cũng không thể nào động lòng được đâu à?"

Chị Khoan mỉm cười không nói.
Trợ lý đột nhiên sực nhớ ra điều gì, vội lo lắng nói, "Ối, tôi quên mất, tôi đang tới tìm tổng giám đốc . . . . . . Chết rồi, chết rồi. . . . . ."

. . . . . .

Trợ lý An Nhã đang báo cáo về tài vụ trong tháng với Vương Tuấn Khải nhưng anh hầu như không hề nghe lọt vào tai, anh dựa vào ghế dựa đang nghĩ tới cuộc nói chuyện giữa chị Khoan và An Nhã mới vừa rồi.

An Nhã báo xong báo cáo, nhỏ giọng hỏi, "Tổng giám đốc, ngài có muốn trưởng phòng tài vụ báo cáo lại với ngài lần nữa không?" Thấy Vương Tuấn Khải vẫn không có phản ứng, An Nhã lo sợ công việc của trợ lý mới nhận này có chỗ mình làm chưa tốt.

Vương Tuấn Khải giật mình khôi phục lại vẻ lạnh lùng nghiêm túc nói, "Không cần, cô đi ra đi!"

"Dạ."

Lúc này, điện thoại di động Vương Tuấn Khải để trên bàn đổ chuông.

Liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, Vương Tuấn Khải lập tức nhận nghe.

Trong điện thoại là giọng nói lo lắng của Robert, "Sao rồi, sao rồi hả? Nghe con gái nuôi tôi cũng chính là con gái cưng của cậu kể, tối hôm qua cậu ngủ ở phòng Vương Nguyên sao. . . . . . Ha ha, Vương tổng, cậu xuống tay cũng mau lẹ thiệt nha?"

Vương Tuấn Khải dựa người ra phía sau, nét mặt không vui nói, "Con gái tôi từ lúc nào đã thành con gái nuôi của cậu vậy?"

"Cậu nói vậy là không được. . . . . . Tôi chăm sóc cho vợ và con gái cậu bấy lâu nay, cậu để con gái cậu nhận tôi làm cha nuôi thì thế nào?" Đột nhiên nhận thấy cách nói chuyện của Vương Tuấn Khải có gì đó không đúng, Robert lập tức nhạy cảm hỏi, "Đợi chút, xem giọng điệu này của cậu? Xem ra tối hôm qua không được thuận lợi à. . . . . ."

Tuấn nhan Vương Tuấn Khải chợt sa sầm, lạnh lùng nói, "Không liên quan tới cậu."

Robert khoái trá cười, "Chậc chậc, ghen tức kiểu này, chắc không phải là tối hôm qua Vương Nguyên ngủ nằm mơ gọi tên tôi chứ?"

Vương Tuấn Khải càng nhíu chặt mi tâm, không hề che giấu sự ghen tức của mình, "Cậu đừng theo quấy nhiễu cậu ấy! !"

Robert vô tội nói, "Tôi quấy nhiễu cậu ấy? Vương đại tổng giám đốc, cậu đừng có quên, trước đây cậu đã giao Tiểu Nguyên cho tôi đấy, nếu không phải định lực của tôi tốt, và tâm của Tiểu Nguyên cũng không có dành cho tôi, cậu cho rằng tôi sẽ để cậu ấy trở lại bên cậu sao?"

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói, "Tóm lại, trước khi một tháng kỳ hạn kết thúc, cậu đừng mong luẩn quẩn ở bên cạnh cậu ấy."

Robert lập tức vì mình bất bình, "Tôi nói này Vương tổng, cậu định qua cầu rút ván sao? Tôi giúp cậu chăm sóc cho vợ con, cậu không có một tiếng cảm ơn tôi đã đành đi, lúc này cậu vì không hưởng được lợi từ Tiểu Nguyên liền trút giận lên đầu tôi, tôi nói cho cậu biết, loại người xấu tính như cậu mà muốn dỗ ngọt Tiểu Nguyên quay về hả, cậu cứ đợi đi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải lập tức cúp máy.

Ném điện thoại di động lên mặt bàn, trên mặt Vương Tuấn Khải càng thêm bao phủ một tầng sương lạnh, thế nhưng chỉ mấy giây sau, khóe môi anh nhếch nhếch lên, tròng mắt cũng từ u ám suy sụp mà trở nên phát sáng giảo hoạt.

-

Trời vừa sáng dì Trần đã nghe người giúp việc kể lại tối hôm qua nhìn thấy Vương Tuấn Khải ở phòng của Vương Nguyên, lòng dì Trần vô cùng vui mừng, vì muốn thử xem Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải có phải đã làm lành lại hay không, dì Trần lập tức liền bưng chén thuốc an thai cũng là bùa hộ mệnh mang đến cho Vương Nguyên, nhưng không ngờ. . . . . .

Vương Nguyên nhìn thấy dì Trần đưa thuốc tới liền hiểu được dụng ý của dì Trần, cậu lập tức nói thẳng với dì Trần, "Dì sắp xếp cho Ngôn Ngôn tối nay qua đây ngủ với tôi, tôi không muốn bị người khác quấy rầy."

Tay dì Trần đang bưng chén thuốc lập tức run run, "Dạ. . . . . .?"

"Hôm nay tôi thấy hơi mệt, tôi muốn ở trong phòng nghỉ ngơi thêm chút nữa. . . . . . Dì Trần, phiền dì giúp tôi trông chừng Ngôn Ngôn." Dì Trần sững sờ gật đầu.

Sau đó cửa phòng đóng sầm lại.
Dì Trần đứng ở trước cửa phòng, chỉ biết thở dài lắc đầu.

. . . . . .

Vào lúc ăn tối, Bảo Nhi ngồi cạnh bàn ăn chống hai má như đang suy nghĩ đến chuyện gì.

Dì Trần lấy bát đũa xong cho Bảo Nhi, quan tâm hỏi, "Ngôn Ngôn, sao con không nói chuyện?" Lúc vắng người, dì Trần cũng không có cung kính với một đứa trẻ.

Bảo Nhi nghiêng đầu hỏi, "Bà Trần, hôm nay cha không đến sao?"

Dì Trần có chút lo lắng nói, "Bà thấy ba và cha con tối hôm qua hình như không được vui. . . . . . Ba con suốt cả ngày hôm nay cứ ở mãi trong phòng, cha con cũng cả ngày nay chưa tới thăm ba con, hỏng chừng là cả hai đang giận nhau nữa đấy."

Bảo Nhi chợt thở dài một hơi y hệt như người lớn nói, "Cũng không biết khi nào thì ba và cha mới vui vẻ ở cạnh nhau nữa. . . . . ."

Dì Trần cười nói, "Con yên tâm đi, bà thấy rằng ba và cha con chỉ là đang giận dỗi mà thôi, hai người rất nhanh sẽ làm lành lại mà. . . . . ."

Bảo Nhi trợn to đôi mắt ngây thơ hỏi, "Có thật không?"

Dì Trần gật đầu, "Thật. . . . . . Con ngoan ngoãn ngồi ở đây nha, bà đi gọi ba con xuống dùng cơm."

"Dạ."

Dì Trần xoay người đang muốn đi ra phòng ăn, trùng hợp nhìn thấy Vương Nguyên đang đi tới.

Dì Trần vội bước lên đón, "Cậu chủ."

Vương Nguyên gật nhẹ đầu, lúng túng giải thích, "Hì, nằm nghỉ một chút lại ngủ quên đến trời tối. . . . . ."

Dì Trần hiền hậu vui vẻ cười nói, "Người có thai đều thích ngủ như thế. . . . . . Cậu đói bụng không? Tôi đi múc cho cậu chén canh nha."

Vương Nguyên ngồi xuống cạnh Bảo Nhi, mỉm cười, "Cám ơn dì Trần."

Bảo Nhi dựa sát vào cạnh ba, cô bé nói, "Ba, em bé có ngoan hay không ạ?"

Vương Nguyên gật đầu, "Ừ, rất ngoan."

Bảo Nhi hỏi, "Vậy lúc con ở trong bụng ba, con có ngoan hay không?"

Vương Nguyên nghiêm túc trả lời con gái, "Con không có ngoan. . . . . . Con rất nghịch ngợm, luôn chòi đạp ở trong bụng ba, trước khi sinh con ra ba còn tưởng con là một cậu nhóc nghịch ngợm ấy chứ!"

Bảo Nhi lè lưỡi nói, "Thì ra lúc con ở trong bụng ba nghịch ngợm như vậy sao!"

Vương Nguyên cười nhẹ, "Nhưng mà bây giờ Ngôn Ngôn rất ngoan. . . . . ."

Dì Trần đi vào phòng ăn, cẩn thận đặt bát canh lên bàn, rất tự nhiên nói, "Cậu, cậu chủ nói cơ thể cậu không tốt, cố tình mời chuyên gia dinh dưỡng đến giám sát đầu bếp để điều chế món ăn cho cậu đấy. . . . . . Món canh này rất tốt cho cơ thể người khi mang thai."

Vừa nhắc tới Vương Tuấn Khải , trên mặt Vương Nguyên vốn tràn đầy ý cười bỗng trở nên sượng cứng.

Thật ra lúc bước vào phòng ăn cậu cũng đã nhận ra, tối nay anh không có về dùng cơm. . . . . .

Cậucũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, anh chính là người đàn ông như vậy, kiêu căng ngạo mạn, mãi mãi chỉ biết theo lập trường của mình mà làm. . . . . .

Nhưng cậu thừa nhận, cậu hơi có chút thất vọng.

Cậu không nghĩ tới sẽ trở nên căng thẳng với anh như vậy, những lời lúc đó cậu nói với anh đều là lời nói thật lòng, nhưng cậu chỉ là muốn cho anh biết mình đang sợ cái gì. . . . . .

Trải qua nhiều chuyện như vậy, mặc dù anh làm tất cả đều là vì cậu, nhưng anh không hiểu, anh đứng ở lập trường của mình thay cậu sắp đặt hết mọi chuyện nhưng đó không phải là điều cậu muốn. . . . . . Cậu vẫn luôn hy vọng dù phúc hay họa đều có thể sát cánh bên anh, nếu như có thể ở được bên cạnh anh, cậu không còn sợ điều gì cả. . . . . .

Vào lúc Vương Nguyên đang miên man suy nghĩ, bỗng có tiếng bước chân trầm ổn đang đi tới phòng ăn.

Dì Trần ngước mắt lên nhìn người đang đi tới, vui mừng lên tiếng chào, "Cậu chủ!"

Bảo Nhi phản ứng cực nhanh leo xuống ghế dựa, vọt tới trước mặt ba của mình gọi, "Cha. . . . . ."

Vương Tuấn Khải bế Bảo Nhi lên hôn con gái một cái.

Vương Nguyên cũng giật mình ngước mắt lên nhìn Vương Tuấn Khải, nói thật, ngay lúc này cậu rất kinh ngạc vì tối nay anh trở về.

Vương Tuấn Khải không nhìn tới Vương Nguyên, anh ôm Bảo Nhi ngồi xuống ở đối diện với cậu.

Vương Nguyên rũ hàng lông mi dài xuống, giận dỗi cũng không thèm nhìn anh.

Quan hệ giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên hình như có vẻ càng thêm căng thẳng, nhưng bầu không khí dùng cơm tối nay so với tối hôm qua thì có vẻ tốt hơn nhiều.

Không phải là do Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên nói chuyện lại với nhau, mà tâm tình Vương Tuấn Khải tốt là vì sự có mặt của Bảo Nhi, cô bé liến thoắng nói đủ thứ chuyện với Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên từ đầu đến cuối chỉ vùi đầu ăn cơm, nhìn thấy hai cha con ở trước mắt cách ly cậu mà trò chuyện thật là khoái trá, trong lòng cậu không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, sau khi nhanh chóng giải quyết xong bữa ăn tối, cậu lập tức đứng dậy, nhỏ giọng nói với dì Trần, "Tôi hơi mệt muốn lên lầu nghỉ trước . . . . . Dì Trần, buổi tối làm phiền dì dỗ Ngôn Ngôn ngủ giúp tôi."

Dì Trần gật đầu, "Dạ."

Bảo Nhi đang ngoảnh mặt lại cùng cha cô bé nói chuyện, cho nên không có nhìn thấy ba mình đã bỏ đi.

Lúc xoay người Vương Nguyên vểnh môi lên, trong lòng vô cùng căm giận, anh dựa vào cái gì mà có thể dễ dàng thân mật với đứa con gái mà cậu đã mang thai mười tháng sinh ra như vậy chứ? Đồ. . . . . . Đồ. . . . . . Đồ ghê tởm! !
(Hờ 😑)

-

Trở lại phòng ngủ, Vương Nguyên ủ rũ ngồi xuống giường.

Nhớ tới sự thản nhiên của Vương Tuấn Khải lúc cậu rời đi, Vương Nguyên cắn nhẹ môi tựa vào đầu giường.

Tối hôm qua cậu có thể cảm giác rất rõ lúc anh dùng cơm thỉnh thoảng cũng có nhìn tới cậu, mà tối nay tâm tình anh lại rất tốt nhưng một cái liếc mắt cũng không nhìn về phía cậu. . . . . .

Cậu cũng không hiểu tại sao nữa, biết rõ ràng bây giờ mình vẫn chưa có cơ sở để sau này nên quyết định như thế nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ anh vì tức giận mà không thèm để ý đến cậu, cậu lại cảm thấy rất khó chịu.

"Cha, tối nay cha có kể chuyện xưa cho con nghe nữa không?"

Ngoài cửa vang lên giọng nói non nớt của Bảo Nhi khiến Vương Nguyên dựng tai lên nghe.

"Ừ, cha sẽ dỗ con ngủ rồi mới đi. . . . . ."

Lời đối thoại của hai cha con thật ấm áp biết bao, nhưng lại lộ liễu trắng trợn mà cô lập cậu . . . . .

Vương Nguyên mím môi túm chặt lấy tấm drap.

Đợi đến khi bên tai không còn nghe được âm thanh nào nữa, Vương Nguyên bực tức quơ lấy áo ngủ bước xuống giường.

Mặc kệ đi, mình đi ngủ, mặc kệ anh ta đi, biển rộng thì mặc cá nhảy. . . . . .

Có kinh nghiệm của tối hôm qua, trước khi đi tắm Vương Nguyên rất cẩn thận khóa trái cửa lại, sau đó giữ cho tâm tình bình tĩnh lại rồi mới bước vào phòng tắm.

. . . . . .

Nửa giờ sau, Vương Nguyên đi ra khỏi phòng tắm.

Bởi vì hoàn toàn không nghĩ tới trên giường đang có người, cậu ngồi xuống trước bàn trang điểm, dùng máy sấy sấy khô đầu tóc còn ướt nước.

Nhìn mình trong gương, cậu lại nhớ tới sự tuyệt tình lạnh lùng của người nào đó lúc "tổn thương" cậu, lòng bỗng dưng trỗi dậy từng hồi đau đớn.

Phờ phạc rã rời trở lại trên giường, cậu vén chăn lên nhưng không ngờ, cậu mới vừa nằm xuống, bất thình lình có một cánh tay vươn qua ôm cậu kéo vào trong vòm ngực rộng lớn ấm áp.

"Á!"

Vương Nguyên sợ hãi thét lên, xoay người lại còn chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thì xuất hiện ở trước mặt là hình ảnh Vương Tuấn Khải đang nhô đầu lên nhìn chằm chằm vào cậu.

Hai mắt Vương Nguyên trợn lớn, "Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh. . . . . ."

Anh ta lại còn mặc áo ngủ màu trắng, cứ thế mà ung dung ngồi ở trên giường mình.

Khóe miệng anh giờ phút này gợi lên ý cười, ung dung thản nhiên mà nhìn ngắm cậu.

Cậu ngồi ở trên giường cầm lấy chăn che chắn ở trước mặt mình, "Anh vào đây bằng cách nào?" Cậu đã khóa trái cửa, dù anh có chìa khóa dự bị cũng không thể nào mở được.

Vương Tuấn Khải vô cùng nghiêm túc từ tốn nói, "Anh quên nói với em, khóa trái của căn phòng này đã bị hư rồi."

Vương Nguyên phừng phừng lửa giận, "Anh. . . . . ."

Vương Tuấn Khải vẫn ung dung cười cười.

Vương Nguyên xoay người muốn bước xuống giường, Vương Tuấn Khải lại nhanh tay ôm Vương Nguyên vào trong ngực.

Cậu càng giãy giụa anh lại càng siết chặt cậu vào trong lòng, ép cô phải mặt đối mặt với anh.

"Anh buông tôi ra!"

Vương Tuấn Khải không nói không rằng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cậu, "Anh không buông!"

Cậu giơ tay lên muốn lau đi dấu vết trên môi mình, anh ngay lập tức bắt giữ hai tay của cậu lại, cũng tiện thể đè cậu ở dưới cơ thể mình.

Bởi vì hai tay bị Vương Tuấn Khải giữ lấy, Vương Nguyên không thể nào động đậy được.

Cậu theo bản năng muốn nhấc chân lên đá nhưng anh lại nhanh tay bắt được, "Em muốn đánh anh cũng không sao, nhưng nếu lỡ làm con của chúng ta bị thương thì sao đây?"

Vương Tuấn Khải mới vừa nói xong câu đó, động tác phản kháng của Vương Nguyên lập tức ngừng lại, cậu hung hăng trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nói, "Anh muốn làm gì?"

Vương Tuấn Khải quỉ quái nheo mắt lại, giọng từ tính có chút hơi khàn nói, "Anh muốn gì chẵng lẽ em không biết?"

Cảm giác được nhiệt độ của người nào đó đang tỏa ra bao phủ ở trên người mình, khuôn mặt của Vương Nguyên bỗng chốc đỏ bừng, "Anh. . . . . . Anh. . . . . ."

Hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ xuất hiện, tối nay cậu bị cà lăm rất nhiều lần.

Vương Tuấn Khải hôn phớt lên gò má ửng hồng của Vương Nguyên, sau đó quỷ quyệt nhếch môi cười, "Anh chỉ muốn tranh thủ cơ hội một tháng này mà biểu hiện với em cho thật tốt, để em có thể suy nghĩ lại hay không?"

Hai gò má của Vương Nguyên càng thêm ửng hồng, vừa xấu hổ vừa lúng túng, dứt khoát quay đầu sang một bên. Người đàn ông này rõ ràng là cố ý! !

Vương Tuấn Khải xoay mặt Vương Nguyên lại, sau đó vùi mặt vào cổ Vương Nguyên, hôn nhẹ lên xương vai của cậu.

"Này. . . . . ."

Vương Nguyên uốn éo người, nhưng bởi vì đôi tay bị giữ chặt nên không cản trở được anh.

Vương Tuấn Khải luyết tiếc không nỡ rời đi bờ vai cậu, ánh mắt mê ly nồng nàn nhìn cậu, dịu dàng nói, "Anh nghĩ. . . . . . Dù sao một tháng này anh cũng sẽ không cho phép em rời khỏi đây, hay là chúng ta hãy thử nhớ lại những kỷ niệm của ngày trước xem, có lẽ nó sẽ khiến cho em hồi tâm chuyển ý về với anh. . . . . ."

Vương Nguyên lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, "Vương Tuấn Khải, chuyện tình cảm có thể đơn giản như anh nói vậy sao? Tôi không phải là con rối, không phải anh muốn có là sẽ có và khi không cần thì tùy ý vứt sang một bên!"

Vương Tuấn Khải nghiêm túc nói, "Em thừa biết anh chưa bao giờ xem em là con rối."

Giọng Vương Nguyên trầm xuống, "Nhưng lúc nào anh cũng tự cho rằng chuyện mình làm là đúng. . . . . ."

Vương Tuấn Khải kiên nhẫn dỗ ngọt nói, "Có những nguy hiểm mà em vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi, có lẽ em cho rằng em có thể ở lại bên cạnh anh cùng nhau đối mặt, nhưng anh không muốn để cho em phải chịu nguy hiểm như vậy."

Vương Nguyên lạnh lùng nói, "Đó là bởi vì anh vĩnh viễn chỉ biết đứng ở lập trường của mình mà nghĩ thôi."

Vương Tuấn Khải xuống nước dỗ dành, "Thôi được rồi, tối nay đừng nói tới chuyện này nữa. . . . . ." Sợ chọc giận cậu, anh bắt đầu thay đổi phải cẩn thận dè dặt.

Cậu vẫn lạnh lùng nói, "Anh đi ra ngoài cho tôi!"

"Tối nay anh nhất định phải ôm em ngủ! !"

"Nếu vậy thì sáng sớm ngày mai tôi sẽ dọn ra khỏi biệt thự."

Vương Tuấn Khải tức giận, "Em dám!"

Vương Nguyên kiên trì nói, "Anh đã quên cam kết với tôi sao?" Hơn nữa sáng nay cậu còn chọc giận anh, không phải sao?

Vương Tuấn Khải buồn bực nói, "Tối hôm qua lúc ngủ mơ em đã gọi tên ‘Robert’, nếu đã thế, em bảo anh còn lòng dạ gì để quan tâm đến cái lời cam kết đó?"

Vương Nguyên ngẩn ra.

Anh cúi đầu hôn lên môi cậu, một lúc sau mới buông ra, thâm tình nhìn cậu, "Anh biết rõ trong lòng em vẫn còn có anh. . . . . ."

Cậu quật cường chối bỏ, "Không bao giờ."

"Biểu hiện của em vào lúc dùng bữa tối không hề giống với lời em nói lúc này." Anh đoán được, cậu là vì thấy anh không để ý tới cậu, cho nên mới buồn bực bỏ về phòng.

"Anh nghĩ quá nhiều rồi đấy."

"Thật sự là anh nghĩ quá nhiều sao?"

Cậu trầm mặc không đáp.

Lúc này, Vương Tuấn Khải đem hai tay Vương Nguyên nhập lại rồi dùng một tay của mình để giữ lại, sau đó dùng tay còn lại cởi cúc áo trên áo ngủ của Vương Nguyên.

Vương Nguyên xấu hổ thốt lên, "Vương Tuấn Khải! !"

Vương Tuấn Khải chỉ lo chú tâm cởi cúc áo ngủ Vương Nguyên, giọng ồ ồ nói, "Em đã quên trước đây anh từng làm như thế nào để em nói thật rồi sao?"

Ký ức lần lượt hiên lên rõ ràng ở trong đầu Vương Nguyên, mặt cậu bỗng chốc đỏ bừng như trứng tôm luộc chín.

Vương Tuấn Khải đã cởi ra được áo ngủ của Vương Nguyên, sau đó đến chiếc quần lót nhỏ, sau đó nữa là. . . . . .


Đến khi Vương Tuấn Khải buông Vương Nguyên ra, trên người cậu đã không còn một mảnh vải, mà nụ hôn của anh cũng bắt đầu nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo ngực cậu từ từ trượt xuống.

Cậu đưa tay đẩy anh ra nói, "Anh buông tôi ra. . . . . ."

Vương Tuấn Khải vừa hôn vừa ậm ờ đáp lại, "Đừng lộn xộn, em đang có em bé, anh sợ anh không kiềm chế được. . . . . ."

Vương Nguyên có thể cảm nhận được có một nguồn nhiệt nóng bỏng đang dừng lại ở hạ thể mình.

Khoảnh khắc này gương mặt cậu cũng nóng bỏng hẳn lên, muốn dùng sức đẩy anh ra nhưng có cố gắng mấy cũng chỉ làm chuyện phí công vô ích.

Bỗng dưng, anh cởi ra chiếc áo ngủ của mình, rồi lại phủ lên người cậu lần nữa. . . . . .

Anh vừa nằm đè lên cậu. . . . . .

Cũng tại thời điểm này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng vặn mở cửa.(Ai vô duyên vậy trời 😑)

Vẫn luôn trong trạng thái tỉnh táo Vương Nguyên lập tức dùng sức vỗ mạnh lên người anh, "Vương Tuấn Khải. . . . . ."

Đang vùi đầu vào giữa cổ Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải buồn bực nói, "Cứ mặc kệ."

"Ba, con muốn ba. . . . . ."(Dồi ôi con ơi 😑)

Ngoài cửa phòng là tiếng khóc thút thít của Bảo Nhi.

Giọng của dì Trần cũng truyền tới, "Ngôn Ngôn, đừng khóc. . ."

Ngay sau đó, ‘cạch cạch’ hai tiếng cửa phòng được mở bung ra.
(Thôi dồi lượm ơi ÷.÷)

Trong nháy mắt lúc dì Trần dắt tay Bảo Nhi bước vào phòng, Vương Tuấn Khải đã lập tức dùng áo ngủ phủ lên người Vương Nguyên, hơn nữa còn rống lên thật to, "Ai cho các người vào đây?"

Dì Trần mờ mịt không hiểu chuyện gì ấp úng nói, "Tôi. . . . . ."

Tiếng khóc của Bảo Nhi cũng ngay tức khắc im bặt.

"Khốn thật!"

Việc đầu tiên là dì Trần dắt tay Bảo Nhi gấp rút chạy ra khỏi phòng rồi vội vàng đóng cửa lại, bà nơm nớp lo sợ vô tội nói, "Thật xin lỗi cậu chủ, cô Ngôn Tư ngủ mơ thấy ác mộng khóc rất lâu rồi, tôi không dỗ được. . . . . . Tôi không biết tối nay cậu ở lại đây. . . . . ."


END CHƯƠNG 226

Giá mà lúc đấy Bà Trần và Bảo Nhi nhìn thấy thì vui biết mấy ._.
:v
Só rỳ, thông cảm, đầu óc tui "trong sáng" :v

Ai xem phim Thượng Ẩn không?!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: