Chương 239: Đừng, anh sẽ vò nát lễ phục mất

Đọc cái đầu đề đã biết nội dung rồi :v




Thời gian trôi qua một cách vui vẻ, chớp mắt một cái chỉ còn ba ngày nữa là đến lễ cưới của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.

Tuy người nhà họ Vương vẫn chưa tuyên bố lời mời chính thức với giới truyền thông, nhưng phần lớn các phóng viên của những kênh truyền thông lớn cũng đã biết tin đó, đều đang âm thầm dự đoán hôn lễ của bọn họ là bao giờ. . . . . .

Trong lúc Vương Nguyên đang đọc tạp chí thì vô tình cậu lật đến phần tin tức viết về cậu và Tuấn Khải . . . . . .

Dường như tất cả những tin tức tiêu cực về cậu đều đã rời bỏ cậu đi rất xa, lần đầu tiên tất cả trên các báo tạp chí đều dùng từ 'đăng đúng' để hình dung về cậu và anh. . . . . .

Nhìn thấy báo chí đăng tải hình ảnh cậu và anh cùng nhau đi khám thai, không hiểu sao Vương Nguyên lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cậu vẫn không nhịn được mà ngắm ảnh của anh trên báo cả buổi rất lâu.

Ông xã của cậu thật là đẹp trai vô đối. . . . . .

Cho dù là trước kia hay hiện tại, anh đều là người đàn ông đẹp trai được cả thế giới công nhận, cậu biết anh nhiều năm thế rồi, dường như anh không hề thay đổi một chút nào, đi trên đường mặc dù đeo kính đen cũng có thể khiến rất nhiều người đẹp chú ý, làm cho cậu gần đây khi đến bệnh viện chung với anh cũng phải nắm tay anh thật chặt, chỉ sợ người khác không biết anh là ông chồng yêu của cậu, miễn cho người khác phải ước mơ.

Còn nữa, anh bạn nào đó thật sự là rất thương yêu cậu . . . . .

Bây giờ cậu nói Đông, anh không dám nói Tây, còn rất phối hợp với cậu nữa.

Giống như chuyện hôm trước cậu xin anh giúp cho Đan Nhất Thuần, cậu đã thấy bản tin trên TV, Aston đã giúp Đan Nhất Thuần cãi thắng phiên tòa đó, cuối cùng thời hạn thi hành án của Đan Nhất Thuần từ ban đầu là hai năm lẻ bốn tháng giảm miễn xuống chỉ còn một năm. . . . . . Cậu rất vui khi anh đã thực hiện đúng lời cam kết của anh với cậu.

Chuyện ví dụ về việc anh thỏa hiệp với cậu còn nhiều lắm, rất nhiều, đột nhiên cậu cảm thấy lời của chị Dư nói rất đúng, gặp được anh đó chính là may mắn cả đời của cậu.

"Tiểu Nguyên, cười gì vậy?"

Ông Vương đẩy xe lăn bất thình lình xuất hiện trong tầm mắt Vương Nguyên.

Vương Nguyên đang ngồi trên sofa đắm chìm trong suy nghĩ vội vàng gấp quyển tạp chí lại, lung túng nói, "Dạ, không ạ. . . . Con chỉ là đọc được mấy tin buồn cười thôi."

Ông Vương trêu đùa, "Mấy ngày nay trên tất cả trên báo chí đều đăng tin con và Tuấn Khải sắp tổ chức lễ cưới linh đình, lấy đâu ra chuyện cười chứ!"

Bị ông Vương nhìn thấu tâm tư, Vương Nguyên hơi xấu hổ đỏ mặt.

Ông Vương chợt cười ha hả, "Nóng lòng rồi sao?"

Trên mặt Vương Nguyên lộ vẻ sượng sùng, "Dạ không ạ. . . . . ."

"Đừng lo lắng, hôn lễ của con và Tuấn Khải Tô Di rất căng thẳng, mấy ngày nay đều bận rộn , nhất định là sẽ tiến hành ổn thỏa thôi."

"Thật sự đã làm phiền đến viện trưởng rồi ạ. . . . . ."

Ông Vương từ ái nói, "Bây giờ bà ấy chỉ nghĩ muốn lấy lòng con, như thế thì sau này con mới có thể giao hai đứa cháu trai cho bà ấy trông."

Người đã già, dần dần sẽ chỉ muốn ngậm kẹo đùa cháu sống qua ngày, cho đến ngày hôm nay vợ chồng ông Vương cũng chỉ còn mong muốn điều này.

Vương Nguyên cười nhẹ không nói.

Ông Vương thân thiết nói, "Đúng rồi, Tô Di có nói với bác tối ngày mai bà ấy sẽ tổ chức một buổi dạ tiệc chiêu đãi giới truyền thông. . . . . . Nội dung của buổi dạ tiệc đó chắc là chính thức đưa ra lời mời cho bạn bè phóng viên đến tham gia hôn lễ ngày hôm đó của các con, mục đích của bà ấy làm thế là để tránh tình trạng đám phóng viên chụp trộm ảnh rồi lại gây ra hỗn loạn. . . . . . Bởi vì buổi tiệc còn có thể sẽ mời bạn bè có quan hệ hợp tác làm ăn với chúng ta và những nhân vật nổi tiếng trong giới chính thương xã hội thượng lưu, cho nên, tối mai, bác và Tô Di đều sẽ tham dự, ngày mai con và Tuấn Khải cũng không thể vắng mặt được!"

Vương Nguyên hơi sửng sốt rồi đáp, "Dạ. . . . . . Vâng ạ!"

Ông Vương vui vẻ nói, "Ngày mai bác cũng sẽ tuyên bố với giới ký giả tên hai đứa cháu trai của bác, để toàn thế giới đều biết đến tên của cháu trai nhà chúng ta hay như thế nào."

Vương Nguyên mỉm cười gật đầu, "Dạ."

-

Los Angeles, trong một quán cà phê sang trọng tao nhã.

Vương Thanh khuấy nhẹ tách cà phê trong tay, "Chị Dư, tôi vẫn tưởng là chị đã đi Canada rồi!"

Chị Dư thở dài nói, "Thật sự thì tôi định đi rồi, nhưng mà vẫn có mấy việc khiến cho tôi không yên lòng."

Vương Thanh ngước mắt lên hỏi, "Chuyện gì?"

Chị Dư chậm rãi nói, ". . . . . . Vương Nguyên."

Động tác khuấy cà phê của Vương Thanh lập tức khựng lại, nghi ngờ hỏi, "Vương Nguyên làm sao?"

Chị Dư nhìn Vương Thanh thật lâu, "Cô Thanh, hôm nay cô nhắc đến tên của của cậu ta có vẻ rất thản nhiên và thân thiện, tôi nghĩ cả cô và bà chủ đều giống nhau, dường như đã đón nhận cậu ta."

Vương Thanh đón lấy ánh mắt lo lắng của chị Dư, nghiêm nghị nói, "Chị Dư, tôi cảm thấy trước kia tôi đã quá để tâm vào mấy chuyện vụn vặt rồi. . . . . . Thật ra thì con người của Vương Nguyên rất tốt, từ trước tới giờ tôi luôn có thành kiến với cậu ấy chỉ vì Robert thích cậu ấy, bây giờ nghĩ lại, trước kia tôi hay nhằm vào cậu ấy như vậy nhưng cậu ấy chưa bao giờ so đo với tôi."

Chị Dư nhắc nhở, "Chẳng lẽ cô đã quen chuyện cậu ta từng phản bội tổng giám đốc trên tòa án sao?"

Vương Thanh trả lời, "Tôi không quên, nhưng tất cả đều đã là quá khứ. . . . . . Ngay từ lúc Tuấn Khải đưa Vương Nguyên từ Male về để cùng kết hôn, tôi đã biết giữa Tuấn Khải và Vương Nguyên có hiểu lầm, thật ra thì thành kiến lúc đó của tôi với Tiểu Nguyên nên biến mất, thế nhưng sau khi tôi biết được Robert thích Vương Nguyên, vì bản thân mình, tôi đã đánh mất lý trí, không chỉ làm đóng băng quan hệ của hai chúng tôi, còn xúi giục khiến quan hệ giữa mẹ tôi và cậu ấy trở nên căng thẳng, khiến cả nhà họ Vương nháo nhào không yên!"

Nghe thấy ngữ điệu tự trách của Vương Thanh, chị Dư lắc nhẹ đầu, "Chẳng lẽ ngay cả cô cũng cho rằng Vương Nguyên là người thích hợp với tổng giám đốc?"

Vương Thanh thành thật trả lời, "Tôi không biết cậu ấy có thích hợp hay không, nhưng mà Tuấn Khải yêu cậu ấy, Tuấn Khải cũng chỉ muốn cậu ấy mà thôi. . . . . . Mẹ tôi nói với tôi, nếu tôi còn tiếp tục đối nghịch với Vương Nguyên nữa kết quả chính là khiến cho tình cảm chị em giữa tôi và Tuấn Khải càng thêm khúc mắt, cũng sẽ khiến Robert càng chán ghét tôi hơn. . . . . . Trước kia tôi hay nhằm vào Vương Nguyên là bởi vì trong mắt tôi tình cảm của Vương Nguyên dành cho Tuấn Khải là không thật lòng, cậu ấy dây dưa với Dịch Dương Thiên Tỉ không rõ ràng, lại cùng với Robert có gì đó mập mờ, cho nên ấn tượng của tôi với cậu ấy càng ngày càng tệ. . . . . Vậy mà, tôi vẫn luôn hiểu lầm cậu ấy, lòng của cậu ấy vẫn mãi thuộc về Tuấn Khải, lúc Tuấn Khải bị uy hiếp mà xa lánh cậu ấy, cậu ấy vẫn không màng hết thảy mà lựa chọn giúp Tuấn Khải, rõ ràng cậu ấy có cơ hội giữ lấy bản thân mình ở lại bên cạnh Robert, nhưng cậu ấy không làm vậy. . . . . . Qua chuyện này đã làm tôi nhận ra, tính cách của Vương Nguyên rất cố chấp trong chuyện tình cảm, cho nên, tôi không muốn đối chọi với cậu ấy nữa."

Chị Dư vội giải thích, "Cô Thanh, mọi người đều cho rằng trong chuyện tổng giám đốc bị uy hiếp người có công giúp cho tổng giám đốc nhiều nhất chính là Vương Nguyên. . . . . . Không, mọi người đều nhầm rồi, những thứ đó chẳng qua chỉ là tổng giám đốc cố ý đem toàn bộ công lao chuyển sang cho Vương Nguyên mà thôi, mục đích đúng là vì để mọi người nhìn Vương Nguyên với con mắt khác, từ đó tiếp nhận cậu ta."

Vương Thanh không nhịn được nói, "Đủ rồi, chị Dư, chuyện của Vương Nguyên chị đừng nhắc lại nữa. . . . . . Cho dù là trong chuyện Tuấn Khải thắng Dịch Dương Thiên Tỉ có công lao của cậu ấy hay không, tôi đã không muốn tìm hiểu nó nữa. . . . . . Tôi khuyên chị tốt nhất là đừng nên nói chuyện của Vương Nguyên nữa, chị phải biết, Tuấn Khải không hề thích chị nói sau lưng những chuyện thị phi này."

Chị Dư nói ra ý nghĩ sâu nhất trong lòng, "Cô Thanh, tôi biết tôi không thay đổi được quyết định của tổng giám đốc, tôi cũng không phải muốn chia rẽ quan hệ giữa tổng giám đốc và Vương Nguyên, chỉ là tôi rất sợ. . . . . . Sợ Vương Nguyên vẫn như trước kia không biết quý trọng, như thế không những sẽ mang đến cho tổng giám đốc vô số phiền phức mà còn có thể tổn thương đến tình cảm của tổng giám đốc."

"Tôi nghĩ là sẽ không đâu. . . . . . Dịch Dương Thiên Tỉ và Đường Hân đều đã bị xử tử, sẽ không còn ai quấy nhiễu tình cảm của bọn họ nữa."

"Nhưng tôi vẫn thấy lo. . . . . ."

Vương Thanh an ủi, "Chị đừng lo, tôi nghĩ đã trải qua nhiều chuyện như thế, Vương Nguyên chắc cũng đã học được cách biết quý trọng rồi. . . .Chị nên đến Canada sớm đi, cố gắng sống cho tốt nữa đời sau của mình."

Chị Dư gật đầu, "Được."

Hai người im lặng ngồi được một lát, chị Dư nhẹ giọng nói, "Hôm nay coi như là tôi đến từ biệt cô, tối nay tôi sẽ đi Canada."

Vương Thanh gật đầu, "Đi đường bình an."

Lúc chị Dư sắp đi khỏi tầm mắt của Vương Thanh thì hình như Vương Thanhchợt nhớ ra chuyện gì đó liền gọi lại, "Chị Dư, tôi quên nói với chị. . . . . . Chuyện Đan Nhất Thuần được miễn giảm hình phạt xuống còn một năm là do Vương Nguyên đã cầu xin Tuấn Khải, chuyện này tôi vô tình nghe Aston nhắc đến . . . . . . Tôi mong chị cũng như chúng tôi xóa bỏ mọi thành kiến, vậy thì nửa đời sau của chị có lẽ sẽ được ở lại nhà họ Vương."

Nghe Vương Thanh nói chuyện Đan Nhất Thuần được miễn giảm hình phạt là nhờ có sự giúp đỡ của Vương Nguyên thì chị Dư hơi ngẩn người, dường như có phần không thể tin nổi.

Cuối cùng Vương Thanh nói, "Nói thật, Đan Nhất Thuần ngụy trang trước mặt chúng tôi lâu như thế, hết lần này tới lần khác kích động chúng tôi có thành kiến với Vương Nguyên, nếu như không phải là cậu ấy rộng lượng, e là chỉ cần một câu nói không thích của cậu ấy thôi Tuấn Khải sẽ làm cho Đan Nhất Thuần chết rất thê thảm. . . . . ."

Chị Dư quay lưng về phía Vương Thanh, bình tĩnh nói, "Tôi có thể đồng ý với cô Vương Nguyên là người có bản tính lương thiện, nhưng tôi tuyệt đối không đồng ý cậu ấy đã biết quý trọng. . . . .Thời gian sẽ chứng minh tất cả, tôi tin rằng có một ngày mọi người sẽ nhận ra Vương Nguyên vốn không xứng với tổng giám đốc."

Vương Thanh lắc đầu, "Aizz. . . . . ."

Chị Dư xoay người bỏ đi.

-

Vào thời kỳ Vương Nguyên mang thai được bốn tháng rưỡi thì khẩu vị ăn uống cực kỳ tốt, bụng cũng to lên đúng với độ cong của người mang thai song sinh bốn tháng.

Hiện tại bụng cậu chỉ mới hơn bốn tháng mà đã ưỡn ra rõ rệt, độ cong vùng bụng thoạt nhìn cũng có phần giống với khi cậu mang thai Bảo Nhi. . . . . . Nhìn bao quát cả người mà nói thì Vương Nguyên béo lên rất nhiều, đó là bời vì lúc trước bác sĩ bảo sức khỏe của cậu rất yếu, cho nên sau khi trở lại nhà họ Vương, hầu như ngày nào bà Vương cũng cho cậu uống những loại canh dinh dưỡng, cộng thêm sau khi biết cậu mang thai song sinh, bà Vương lại càng bồi bổ cho cậu nhiều hơn, cho nên, chỉ trong một tháng ngắn ngủi cậu liền tròn trịa đầy đặn lên hẳn, may mắn thể trạng cậu vốn là người gầy, bây giờ thì có thể gọi là đẫy đà thôi cũng không đến nỗi khó coi.

Lúc ăn tối, như thường lệ bà Vương mang đến cho Vương Nguyên một bát canh dinh dưỡng thật to.

Vương Nguyên nhìn bát canh bồi bổ đã được loại bỏ hết váng dầu nhưng vẫn khiến cậu thấy mà sợ, trong lòng hơi chần chừ.

Vương Tuấn Khải ôm vợ hỏi, "Bà xã, sao không cuống canh đi?"

Vương Nguyên nhỏ giọng nói, "Tối nay em cảm thấy không ngon miệng."

Bà Vương khẩn trương hỏi, "Có phải canh không vừa miệng hay không? Để mẹ bảo người làm đổi lại cái khác."

Vương Nguyên lập tức lắc đầu, "Không phải vậy, viện trưởng, nguyên nhân là do con."

Lúc này Vương Thanh cười nói, "Mẹ, ngày nào mẹ cũng nấu cho Vương Nguyên uống cả bát canh như thế, dù có ngon cỡ nào đi nữa nhưng nếu cứ uống mỗi ngày thì cũng sẽ thấy ngán mà. . . . . ."

Bảo Nhi bé nhỏ cũng nhíu mày nói, "Đúng vậy đó, bà nội, con cũng không muốn mỗi ngày đều phải ăn nấm mèo với củ cà rốt đâu."

Phải biết, công việc hiện tại của bà đàm chỉ có chăm sóc con dâu với dỗ dành cháu gái. . . . . . Cho nên, bà Vương tự tay nấu canh cho con dâu đồng thời cũng không quên điều chỉnh thói kén ăn của cháu gái.

Vương Tuấn Khải cưng chiều hôn Vương Nguyên, "Không muốn uống thì đừng uống, em bé cũng đang rất khỏe mạnh, không cần bổ sung nhiều chất dinh dưỡng như thế. . . . . ."

Bà Vương lườm con trai nói, "Tuấn Khải, nếu lúc này mà con cưng chiều vợ mẹ sẽ không đồng ý đâu. . . . . . Sức khỏe Tiểu Nguyên vốn đã không tốt, rất cần phải bồi bổ thêm vào, mẹ nấu canh cho Tiểu Nguyên uống là đều làm theo lời dặn của bác dĩ, mẹ không muốn cháu nội mẹ ở trong bụng Tiểu Nguyên kêu đói . . . . ."

Bảo Nhi lập tức hỏi ra thắc mắc của mình, "Bà nội, em bé trong bụng mẹ biết nói chuyện sao?"

Giờ phút này cả nhà họ Vương đều bị câu hỏi của Bảo Nhi chọc cho cười rần lên.

Ông Vương cười cười nói với vợ, "Được rồi, Tiểu Nguyên thấy không ngon miệng thì thôi kệ nó đi. . . . .Mỗi ngày cứ uống mấy cái thứ canh này cũng đúng là rất ngán, tôi thấy Tuấn Khải đi khám thai với Vương Nguyên hai lần, bác sĩ đều nói hai cháu trai của tôi rất khỏe mạnh, bồi bổ cũng khồng cần thiết phải thường xuyên như thế."

Vương Thanh cũng phụ họa, "Đúng vậy, mẹ, nếu mẹ còn ép Vương Nguyên uống canh hoài như thế, Vương Nguyên uống đến phát sợ rồi sau này nhìn thấy canh dám uống thì làm thế nào?"

Sau khi được mọi người khuyên can một lúc, bà Vương rốt cuộc cũng gật đầu, "Được rồi. . . .Tiểu Nguyên, tối nay không cần uống nữa, con đang không ngon miệng thì đợi khi nào có khẩu vị lại rồi hãy uống."

"Cám ơn viện trưởng."

. . . . . .



Hai ngày trước bà Vương bỏ lệnh cấm Tuấn Khải và Vương Nguyên không được ngủ chung phòng, cho nên, hai buổi tối liên tiếp Tuấn Khải đều ngủ lại trong phòng hiện giờ của Vương Nguyên.

Lúc này, Tuấn Khải đang trong phòng tắm, còn Vương Nguyên đang đứng trước tủ treo quần áo, ôm tất cả lễ phục treo trong tủ quần áo để hết lên giường, sau đó mặc thử từng cái một.

Chật rồi. . . . . .

Vẫn là chật nữa. . . . . .

Lại chật, trời ạ. . . . . .

Vò vò đầu, Vương Nguyên chán nản ngồi phịch xuống giường.
Dường như cậu đã thử hết toàn bộ lễ phục dự tiệc mà người giúp việc đã mang từ trong phòng để đồ ra, thế nhưng cậu lại chẳng mặc vừa cái nào cả.

Trước kia cậu chưa bao giờ khổ tâm về vấn đề chọn lựa quần áo, bởi vì vóc người mảnh mai, chiều cao cũng được tính là cao gầy, dường như chẳng có bộ quần áo nào mà cậu không thể mặc cả, vậy mà, hôm nay nhìn những bộ lễ phục đẹp đẽ tao nhã này, cậu lại chỉ có thể tiếc nuối nhìn cái bụng đã nhô cao cùng cơ thể đẫy đà của mình.

Đúng vậy, cậu không ngờ mình lại béo lên nhiều như thế . . . . . .

Câj còn nhớ một tuần trước lúc cô thử áo cưới, cậu vẫn thấy mình béo ra không có bao nhiêu, nhưng chỉ vẻn vẹn có mấy ngày, cậu lại cảm thấy mình bây giờ béo ra giống như một con heo con rồi.

"Aizz!"

"Ai đã làm bà xã anh không vui?"

Giọng nói cưng chiều quen thuộc vang lên, Vương Tuấn Khải đang quấn khăn tắm, cả người sau khi tắm xong tản ra mùi hương thoang thoảng, đến sát gần bên cạnh Vương Nguyên ôm cậu vào lòng.

Vương Nguyên vùng ra khỏi lồng ngực Vương Tuấn Khải, tâm tình chán nản nhìn tới nhiều kiểu lễ phục sang trọng trải đầy trên mặt giường lớn.

Vương Tuấn Khải cũng nhìn theo ánh mắt của Vương Nguyên, lại lần nữa ôm chặt lấy eo cậu, dịu dàng hỏi, "Thế nào?"

Vương Nguyenw lúng túng cúi đầu nhìn dáng người đẫy đà của mình, "Mấy bộ lễ phục này em không thể mặc được nữa rồi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải cũng theo tầm mắt Vương Nguyên quan sát dáng người tròn trịa của cậu, trong đôi mắt không hề có sự chán ghét, ngược lại khóe miệng còn hiện lên nụ cười thỏa mãn.
"Anh còn cười, còn cười nữa. . . . . ." Vương Nguyên không vui vung tay đánh lên người Vương Tuấn Khải, "Đều tại anh hàng ngày không chịu nhắc em nên bây giờ mới béo lên thến này, hại em ngày nào cũng ăn uống quá độ, giờ thì như con heo mập rồi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải làm bộ như không nhìn thấy gì, "Vợ yêu anh mập ở đâu chứ?"

Vương Nguyên chu môi, "Bác trai bảo ngày mai chúng ta phải tham dự một buổi dạ tiệc với ông. . . . . . Anh và em cùng đi, bây giờ ngay cả lễ phục em cũng không mặc vừa, dù thế nào em cũng phải đứng cạnh anh mà em xấu xí thế này thật là mất mặt!"

Vương Tuấn Khải làm bộ không vui nhíu mày, "Ai nói bà xã anh xấu? Vợ yêu của anh không hề xấu xí một chút nào cả, vẫn xinh đẹp như trứơc kia."

Vương Nguyên mở to mắt vui vẻ hỏi, "Có thật không?"

"Dĩ nhiên. . . . .Bà xã anh cho dù có đẫy đà thì đó cũng là thêu hoa trên gấm, so với ngày trước thì càng hấp dẫn hơn."

Lời của Vương Tuấn Khải vốn để dỗ dành Vương Nguyên nhưng ngược lại lại chạm đúng đến nỗi đau của cậu, cậu nhỏ giọng oan trách nói, "Quả nhiên anh vẫn chê em béo. . . . . . Hừ! !"

"Bà xã à, có thai vóc người đẫy đà cũng là chuyện bình thường thôi, chồng em không hề ngại chút nào hết, huống chi. . . . . ." Ánh mắt của Vương Tuấn Khải lưu luyến trên người Vương Nguyên, cong môi lên nói, "Anh cực kỳ yêu em của bây giờ."

Vương Nguyên theo bản năng vòng tay che ngực, nhỏ giọng mắng, "Đồ sói háo sắc!"

Vương Tuấn Khải hôn lên đôi môi vểnh lên của vợ yêu, dịu dàng nói, "Bà xã, anh tặng em một món quà. . . . . ."

"Dạ?"

Hai chữ quà tặng khiến Vương Tuấn Khải lập tức quên hết những oán trách khác.

Vương Tuấn Khải đứng dậy, không biết lấy đâu ra một cái hộp màu tím nhạt được bao bì rất tinh xảo.

Nhận lấy cái hộp, Vương Nguyên mong đợi hỏi, "Là cái gì thế?"

"Mở ra xem đi."

Vương Nguyên chậm rãi mở cái hộp ra, nhìn thấy bên trông là một bộ lễ phục màu trắng khảm kim cương, cậu chợt sửng sốt.

Bỗng dưng, cậu lại lên tiếng than thở, "bộ lễ phục này thật là đẹp. . . . ."

Vương Nguyên theo bản năng cầm lấy lễ phục ướm thử lên người mình, chỉ cảm thấy màu trắng này kết hợp với kim cương lại càng phụ trợ cho nhau, khiến cho bộ lễ phục nhìn vào rất hào nhoáng xinh đẹp và đoan trang tao nhã.

Vương Tuấn Khải dịu dàng nói, "Mặc thử xem."

Vương Nguyên vui vẻ gật đầu, nhưng mà cậu vừa mới quay người, lại đột nhiên nhận ra được một sự thật, nụ cười vui vẻ trên mặt cậu bỗng nhiên xìu xuống, lí nhí nnói, "Đáng tiếc em bây giờ mặc không vừa nữa rồi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải vươn tay vòng qua eo Vương Nguyên, thân mật nói, "Anh đảm bảo em sẽ mặc vừa . . . ."

Vương Nguyên không dám tin, "Thật không?"

"Ừ."

Sau đó Vương Nguyên mang theo sự hoài nghi và không thể tin đi vào phòng tắm mặc thử.

Mấy phút sau, Vương Nguyên cùng bộ lễ phục xuất hiện trước mặt Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên không thể tin được hỏi, "Đẹp không?"

Vương Tuấn Khải khẽ nhếch môi cười, "Tự mình xem đi."

Vương Nguyên dùng tốc độ như rùa bò từ từ đi tới trước gương, nhìn thấy bộ lễ phục mặc lên dáng người đẫy đà của mình thoạt nhìn có vẻ cực kì thon gọn mà phần bụng nhô cao cũng bị che giấu đi không còn thấy rõ nữa, cậu sững sờ kinh hãi thốt lên, "Trời ạ. . . . . ." Mình ở trong gương nhìn thật là đẹp, thật ưu nhã.

"Đây là bộ lễ phục anh nhờ VeraWang đặc biệt thiết kế cho em, cách làm khác bộ áo cưới của em nhưng lại có hiệu quả y như nhau, dễ dàng tôn lên dáng vẻ của em. . . . . ."

Vương Nguyên kích động giơ tay ôm chặt lấy cổ Vương Tuấn Khải, "Ông xã, hóa ra anh biết em đang phiền não vì chuyện vóc dáng của mình hiện nay sao?"

Vương Tuấn Khải cũng thuận thế ôm lấy vợ, "Anh là chồng em, em đang nghĩ cái gì, anh đương nhiên phải biết rồi."

Xúc động trong nháy mắt làm cho sống mũi cậu cay cay, cậu nghẹn ngào nói, "Ông xã, anh là tốt nhất. . . . . ." Dường như lúc nào anh cũng có thể cho cậu một niềm vui bất ngờ, khiến cậu càng ngày càng yêu anh.

Cũng ngay lúc này, Vương Tuấn Khải bỗng bế Vương Nguyên lên, đặt cậu lên trên giường, bao bọc cậu trong phạm vi của mình.

Tròng mắt đen của anh ẩn chứa ý cười, tà quái ngắm nhìn cậu, "Anh giúp em giải quyết chuyện tối mai đi dự tiệc, vậy còn em làm thế nào để trả công cho anh đây?"

"Ông xã?" Vương Nguyên chợt đỏ mặt, biết giờ phút này Vương Tuấn Khải đang muốn cái gì.

"Nếu anh nhớ không nhầm thì cách lần trước chúng ta làm cũng đã sáu ngày rồi. . . . . ." Anh dán sát vào vành tai cậu, nói bóng gió gợi ý.

Đúng vậy, sáu hôm trước vì nguyên nhân dây chằng tử cung căng lên, bụng cậu hơi khó chịu. . . . . . Cho nên để tránh làm ảnh hưởng đến em bé, cậu yêu cầu anh phải cấm dục. . . . . .

Nhưng cậu không ngờ anh lại nhớ rõ thời gian đến thế --

Vương Nguyên vừa thẹn thùng vừa lúng túng, "Em bây giờ béo thế, anh đối với em vẫn còn có. . . . . ."

"Anh đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói tình trạng dây chằng bị căng cũng không có nghiêm trọng lắm, cẩn thận một chút sẽ không sao. . . . . ."

Anh hỏi bác sĩ lúc nào thế? Vấn đề thế này mà cũng hỏi được ư? Ôi trời. . . . . .

Vương Nguyên thở hổn hển từng hơi, khuôn mặt tinh sảo bị anh trêu đến mức đỏ bừng.

Đôi môi mỏng anh đang mím cười, dường như càng nhìn càng khó kiềm chế được nữa, ngay lập tức vén áo cậu lên. . . . .

Anh đang hôn vào cổ cậu, khiến cho hơi thở cậu lập tức trở nên rối loạn, "Ưm. . . . . . Đừng vậy. . . . . . Cơ thể em bây giờ rất béo, trông xấu lắm. . . . . ."

"Em rất đẹp, cực kỳ xinh đẹp."

Giọng anh khàn khàn thủ thỉ nói, đôi tay tràn đây ma lực mê hoặc mơn trớn những đường cong trên cơ thể mà khi cậu béo lên vẫn xinh đẹp như trước.


. . . . . .

Thấy anh đang chuẩn bị cởi chiếc quần lễ phục chuẩn bị tiến vào, cậu kịp thời đẩy anh ra, "Đừng. . . . . . Anh sẽ vò nát bộ lễ phục mất . . . . . ."

"Anh đã nhờ VeraWang làm cho em hai cái. . . . . ."

"Á. . . . . ." Nói như vậy, tối nay anh tặng quà cho cậu là đã có âm mưu từ sớm?

Cậu còn chưa kịp tính sổ với anh, thế nhưng anh đã cử động thân người, khiến cho tất cả những lời cậu sắp muốn nói ra đều biến thành những đợt yêu kiều rên rỉ lúc to lúc nhỏ.......


END CHƯƠNG 239

Dạo này tui hay up muộn đấy ^^ m.n cố chờ đến tối nha =)))

Thực ra tui cũng có nỗi khổ tâm đấy chứ T.T

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: