Chương 246: Đau lòng không sao nén nổi


Chị Dư được các y bác sĩ trùm một tấm vải trắng đẩy ra ngoài . . . . . .

Bà Vương đưa tay lên bụm lấy miệng, hốc mắt cũng đỏ hoe.
Vương Nguyên sững sờ đứng im một chỗ, một lúc lâu sau vẫn không thể phản ứng được.

Lúc các y tá đẩy chị Dư đi về hướng nhà xác, bà Vương lao đến vén tấm vải trắng lên, đến khi bà nhìn thấy thi thể của chị Dư thì đã không còn cách nào kiềm chế được nữa, tức tưởi bật khóc to lên.

Vương Tuấn Khải chầm chậm đi tới, trong đôi mắt đen ảm đạm, nhìn chăm chăm vào chị Dư đã ngủ say vĩnh viễn.

Vương Nguyên cắn chặt môi, đau thương không thể tả xiết, trong cổ cậu nghẹn đắng chưa xót, nước mắt lúc này cũng đong đầy lên hốc mắt.

Vẻ mặt Cảnh Nghiêu bi thương dìu đỡ bà Vương, an ủi nói, "Bà chủ, xin hãy nén đau lòng. . . . . ."

Bà Vương đau đớn không ngừng lắc đầu, "Dư Mẫn. . . . . . Tôi thật có lỗi với cô. . . . . .Cô đã giúp cho nhà họ Vương chúng tôi nhiều như thế, thế mà tôi lại không thể cứu được cô. . . . . ."

Vương Nguyên càng cắn môi thật chặt, đôi mắt mờ mịt vô tình bắt gặp được biểu cảm giờ phút này của Vương Tuấn Khải.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy sự nặng nề và bi thương hiện hữu trên gương mặt anh, anh không hề có chút gì là kiềm chế, bởi vì ngấm ngầm chịu đựng mà đôi lông mày xoắn xuýt lại, dường như lúc này đây anh đang tự trách vì không thể làm được gì.

. . . . . .

Cuối cùng chị Dư cũng được đậy lại đưa vào nhà xác, là Cảnh Nghiêu chịu trách nhiệm làm thủ tục tang lễ với bệnh viện.

Bà Vương ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cả người run lên nức nở.
Vương Nguyên vịn nhẹ vào bà Vương, giây phút này cậu cũng không biết phải an ủi bà như thế nào.

Vương Tuấn Khải cũng ngồi xuống ghế, hai tay anh đan vào nhau đỡ lấy trán, nhìn trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Ông Vương lại gọi điện đến thêm một lần nữa.

Bà Vương ấn nút trả lời, giọng nói run rẩy, "Ừ. . . . . . Ông Khâm à, Dư Mẫn cô ấy đã đi rồi. . . . . ."
Cũng chỉ nói được duy nhất một câu, bà Vương nghẹn đã vì nghẹn ngào mà không thể nói tiếp được nữa.

Lúc này, Cảnh Nghiêu đã làm xong thủ tục với bên bệnh viện đi đến trước mặt Vương Tuấn Khải, kính cẩn nói, "Tổng giám đốc, thủ tục đã được giải quyết xong rồi, trong một hoặc hai ngày này di thể của chị Dư sẽ được đưa về, tôi sẽ sớm làm lễ truy điệu cho chị ấy."

Vương Tuấn Khải không nói gì, vẫn dùng tay đỡ trán như thế.
Giọng nói nghẹn ngào của bà Vương đúng lúc này vang lên, "Tuấn Khải, ba con và bà thông gia vẫn còn đang đợi con và Tiểu Nguyên. . . .Chuyện hôn lễ không thể để trễ được, các con mau đến đó đi, mẹ muốn nán lại đây một lát."

Cảnh Nghiêu nói, "Tổng giám đốc, để tôi lái xe đưa hai vị qua đó!"

Ánh mắt của Vương Nguyên vẫn nhìn chăm chú vào Vương Tuấn Khải từ nãy giờ, giây phút này cậu có thể cảm nhận được đau đớn mà anh đang phải chịu đựng.

Vương Tuấn Khải vẫn im lặng, không hề lên tiếng.

Cảnh Nghiêu không dám hỏi nữa, im lặng đứng sang một bên.

Bà Vương chống vào thành ghế từ từ đứng dậy, trong giọng nói vẫn mang đậm bi thương, "Cảnh Nghiêu, cậu đỡ tôi đến nhìn cô ấy đi. . . . . ."

"Dạ, bà chủ."

Cảnh Nghiêu bước lên đỡ bà Vương, cùng đi về hướng nhà xác.

Trên hành lang của bệnh viện dường như chỉ còn mỗi hai người Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên. . . . . .

Vương Tuấn Khải ngửa người dựa vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn hoa văn trên trần nhà.

Vương Nguyên nhấc làn váy cưới lên đi đến ngồi xuống bên cạnh Vương Tuấn Khải.

Vết thương của Vương Tuấn Khải vừa rồi vẫn chưa cầm máu bây giờ đang rỉ ra, Vương Nguyên nắm lấy cánh tay anh, lo lắng nói, "Tay anh chảy máu rồi, để em gọi y tá đến cầm máu cho anh nhé!"

Vương Tuấn Khải giựt tay lại, ngồi thẳng người lên nói, "Không cần đâu."

Vương Nguyên không nói tiếp bất kỳ một câu nào nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Vương Tuấn Khải.

Cậu nhớ anh cũng đã từng để lộ vẻ mệt mỏi như thế này, đó là lúc Bảo Nhi ngã bệnh, anh cũng giống như bây giờ chán nản và vô lực. . . . . .

Từ trước tới nay cậu chỉ biết anh coi chị Dư như người thân của mình, nhưng lại không biết giữa anh và chị Dư tình cảm lại sâu sắc đến vậy.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Vương Tuấn Khải đột ngột vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Vương Tuấn Khải lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn màn hình di động một cái, nhưng lại không tiếp.

Vương Nguyên cầm lấy điện thoại của Vương Tuấn Khải, nhìn thấy là Robert gọi tới, cậu do dự chốc lát, sau đó nhấc máy nghe thay cho anh, "Alô. . . . . . Dạ. . . . . . Vẫn cần thêm một chút nữa. . . . . . Em sẽ gọi lại cho anh sau. . . . . . Cám ơn anh đã giúp đỡ."

Kết thúc cuộc trò chuyện, Vương Nguyên nói với Vương Tuấn Khải, "Robert nói, bên đó họ sẽ xử lý chuyện hôn lễ, bảo chúng ta không cần lo lắng." Thật ra thì Robert đã nói với cậu là, khi có thể cậu và anh hãy đến lễ đường để cử hành nghi thức hôn lễ, anh ấy sẽ chống đỡ cho đến khi họ đến.

Vương Tuấn Khải đột nhiên nặng nề gọi cậu, "Vương Nguyên. . . . . ."

Vương Nguyên nhìn thẳng vào anh, "Dạ?"

"Chuyện hôn lễ. . . . . ."

Vương Nguyên im lặng nghe anh nói hết.

Vương Tuấn Khải chậm rãi nói ra, "Anh nghĩ hôm nay không có cách nào tiếp tục được."

Vương Nguyên hơi sửng sốt.
Đúng giây phút này Vương Tuấn Khải đứng dậy cất bước bỏ đi thẳng một mạch.

---

Sáu giờ sau, tại nhà họ Vương.

Bóng đêm bao phủ, tất cả mọi người trong nhà họ Vương đều đã thay lễ phục và tập trung ở phòng khách.

Ông Vương thân là chủ cả một nhà uy nghiêm ra lệnh, "Hôn lễ đã kéo dài thì cứ kéo dài luôn đi, không cần đi lo lắng đến việc đám phóng viên đó sẽ viết cái gì, về phần khách mời, tôi đã sai người đi xin lỗi từng người một, nên cũng không có vấn đề gì quá lớn."

Bà Vương chống đầu, nói rất mệt mỏi, "Ông Khâm, những chuyện này ông cứ giải quyết đi. . . . . . Tôi hơi mệt, tôi lên lầu nghỉ trước đây."

Ông Vương gật đầu, dặn dò con gái, "Thanh à, con đỡ mẹ con lên lầu đi!"

"Vâng ạ."

Lúc Vương Thanh đỡ bà Vương về phòng ngủ, ông Vương áy náy nhìn bà Vươngg, "Thật xin lỗi, bà thông gia, buổi hôn lễ hôm nay lại sảy ra sóng gió như vậy, tôi thay Tuấn Khải nhận lỗi với chị."

Bà Vươngg hoà nhã nói, "Ông thân gia đừng khách sáo như thế. . . . . .Xảy ra chuyện như thế đều không ai muốn cả, huống chi Tuấn Khải quyết định như vậy cũng không có gì là không ổn cả, dù sao thì mọi người cũng như là người một nhà với chị Dư, đây cũng là sự tôn trọng đối với người đã mất."

Ông Vương cúi người trước bà Vươngg, "Thật sự rất xin lỗi. . . . . ."

Bà Vươngg mỉm cười, "Không sao, bây giờ chuyện quan trọng cấp bách nhất là hậu sự của chị Dư, như thế thì tất cả mọi người đều có thể an tâm."

Ông Vương chuyển ánh mắt nhìn sang Vương Nguyên từ nãy giờ vẫn im lặng ngồi một bên không lên tiếng, vẻ mặt ôn hòa nói, "Tiểu Nguyên à, chờ chuyện của chị Dư ổn thỏa rồi, ba đảm bảo sẽ cho con vinh quang thuận lợi vui vẻ gả vào nhà họ Vương chúng ta."

Vương Nguyên cười nhẹ, "Không sao đâu ba."

Ông Vương thở dài phiền muộn, "Haizz, Dư Mẫn ở nhà họ Vương chúng ta cũng đã có mẫy chục năm rồi. . . . .Ba nhớ cái hồi lúc ba còn trẻ, vì một đoạn tình cảm không có kết quả, ba và Tô Di cả ngày đều sống trong cảnh tranh chấp, trong khoảng thời gian đó, ba cũng không còn lòng dạ nào để lo lắng quan tâm đến gia đình mình, Tô Di cũng suốt ngày ầm ĩ với ba, không ai ngó ngàng gì tới Tuấn Khải. . . . . . Khi đó Dư Mẫn là chị em tốt của Tô Di đã hết lòng chăm sóc cho Tuấn Khải, sau đó Tuấn Khải từ từ lớn lên, chị Dư cũng vẫn đi theo bên cạnh giúp đỡ Tuấn Khải, chớp mắt một cái đã qua nhiều năm như thế rồi. . . . . ."

Lúc ông Vương nói những lời này, Vương Nguyên đột nhiên nhớ lại cái ngày mà anh nói với cậu chuyện anh đã ra lệnh cho chị Dư sau này không được bước vào Los Angles nữa, ngày hôm đó rõ ràng cậu đã cảm thấy tâm trạng của anh đang rất sa sút. . . . .Cậu biết anh cũng là vì cậu.

Bà Vươngg khách sáo nói, "Ông thông gia, tôi thấy ông cũng bận rộn cả ngày cũng đã mệt rồi, ông nên về phòng nghỉ ngơi đi, Vương Nguyên nhà chúng tôi sẽ không có việc gì đâu."

Ông Vương gật đầu, "Cũng được, chuyện đã đến mức này, vậy thì chờ đến khi hậu sự của chị Dư xong xuôi rồi hãy nói."

"Vâng."

Người giúp việc theo sau đẩy ông Vương ra khỏi phòng khách.

Sau khi nhìn thấy bóng lưng của ông Vương biến mất, bà Vươngg mới thở dài nói, "Aizz, người nhà họ Vương ai cũng đều là bất đắc dĩ cả. . . . . ."

Vương Nguyên lên tiếng, "Mẹ, mẹ cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, con đỡ mẹ về phòng nghỉ nha!"

Bà Vươngg cầm tay Vương Nguyên, "Mẹ không mệt, chỉ là nhìn thấy hôn lễ của con và Tuấn Khải lại xảy ra sóng gió như thế, trong lòng có chút không thoải mái thôi. . . . . ."

Vương Nguyên thoáng cười nhẹ, "Mẹ, đám phóng viên không hiểu đã đành, chẳng lẽ mẹ cũng không hiểu sao ạ?"

Bà Vươngg vỗ vỗ vào tay Vương Nguyên, "Mẹ có thể hiểu được, chẳng qua là cảm thấy cứ thế mà kéo dài hôn lễ như thế, bắt con phải chịu thiệt thòi rồi. . . . . . Nhà họ Vương dĩ nhiên là chẳng có tổn thất gì về danh dự cả, chỉ cần nói câu kéo dài hôn lễ là xong, nhưng mà cái đám phóng viên đó lại rất có thể suy đoán lung tung, có lẽ còn có thể suy ra nguyên nhân là vì con nữa."

"Mẹ lo nghĩ nhiều rồi. . . . . . Thật ra thì, cho dù Tuấn Khải không đề cập đến chuyện kéo dài hôn lễ thì tự con cũng sẽ đề nghị như thế. . . . .Tâm trạng của mẹ chồng con không tốt, tâm trạng của Tuấn Khải cũng bị ảnh hưởng, tâm tình như thế thì sao có thể cử hành hôn lễ được, huống chi. . . . . ." Vương Nguyên dừng lại không nói nữa.

Chuyện chị Dư phải ra đi ít nhiều cũng là do cậu, cho dù hôn lễ có thể tiếp tục, cậu cũng không thể cảm thấy yên tâm thoải mái.

Bà Vươngg hỏi, "Huống chi cái gì?"

Vì không muốn để cho bà Vươngg lo lắng, Vương Nguyên không nói tiếp nữa, mà lắc lắc đầu, "Không có gì. . . . . . Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, mẹ biết Tuấn Khải đối với con như thế nào mà."

Bà Vươngg gật đầu, "Đúng thế, con cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, có gì thì cứ nói với mẹ."

Vương Nguyên cười nhẹ, "Con biết rồi!"

Bà Vươngg đột nhiên hỏi, "Đúng rồi, suốt đêm nay sao không thấy Tuấn Khải?"

Vương Nguyên chậm rãi trả lời, "Hẳn là đang ở trong phòng làm việc."

"Vậy con mau đến bên nó đi, mẹ sẽ giúp con trông coi Ngôn Ngôn."

"Cám ơn mẹ!"

"Ừ."

Sau khi bà Vươngg đi khỏi, Vương Nguyên đi tới phòng làm việc.

Cậu vốn định gõ cửa nhưng lại nhìn thấy đèn trong phòng làm việc vẫn đang sáng.

Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa vào.

Khẽ đẩy cánh cửa ra, lọt vào tầm mắt cậu không phải là bóng dáng của Vương Tuấn Khải mà là cả một căn phòng sách lộn xộn.

Nhìn thấy những quyển sách những tập văn kiện rơi đầy trên đất kia, Vương Nguyên cũng đã đoán được vừa xảy ra chuyện gì. . . . . .

Cậu đi tới, ngồi xuống định giúp anh dọn lại phòng làm việc.
Cậu mới vừa mới ngồi xuống, ánh mắt đã bị một quyển nhật ký thu hút mà tấm ảnh đã rơi ra ngoài hơn phân nửa lại càng khiến cậu chú ý hơn.

Cậu nhặt quyển nhật ký lên, sững sờ nhìn người trong bức ảnh.

Đó là một bức ảnh đã rất lâu rồi, chất liệu của tấm ảnh đã hơi ố vàng, nhưng mà người trong tấm ảnh đó vẫn còn thấy rất rõ. . . . . .
Đó là một người phụ nữ trẻ rất có khí chất, cô ta ôm một bé trai ngồi trên đùi, ánh mắt dịu dàng yêu thương nhìn đứa bé trai ấy trai ấy.

Vương Nguyên liếc mắt một cái cũng đã nhận ra hai người trong tấm ảnh là ai. . . . . . Đó chị Dư lúc còn trẻ và Tuấn Khải hồi còn bé, mới nhìn, bọn họ giống như là chị em, lại càng giống hai mẹ con, nhìn vào thật ấm áp và hài hòa.

Tim Vương Nguyên chợt thắt chặt, nỗi đau đớn không tên tuôn trào lên.

Cậu muốn kẹp tấm ảnh này lại vào quyển nhật ký, nhưng không ngờ lại mở ra quyển nhật ký đã ố vàng này … … . .

Một tờ giấy trong quyển nhật ký được viết lên một hàng chữ tiếng Trung rất trẻ con và ngây thơ ——

Mình ghét ba mẹ, mình muốn dì Dư ngày nào cũng ở bên mình. . . . . .

Một câu nói rất ngắn gọn, nhưng dường như lại đang biểu lộ toàn bộ những gì trong lòng của đứa trẻ lúc đó.

Lúc này đây cô biết rất rõ quyển nhật ký trong tay cậu là thuộc về ai, cậu không xem tiếp nữa, mà cẩn thận từng chút một đem tấm ảnh kẹp vào trong quyển nhật ký, sau đó dọn dẹp lại căn phòng làm việc lộn xộn cho anh.

. . . . . .

Hơn mười phút sau, Vương Nguyên trở về phòng mình.

Cửa phòng cũng chỉ khép hờ, cậu gõ cửa một cái rồi nhẹ nhàng đẩy vào.

Bên trong phòng không có bật đèn, nhưng cậu có thể cảm nhận được anh đang ở trong phòng. . . . . .

Sau đó cậu mở đèn lên, nhìn thấy anh đang ngồi trên sofa trong phòng.

"Tuấn Khải. . . . . ."

Đầu tiên Vương Nguyên lên tiếng gọi anh, rồi sau đó đi tới chỗ anh ngồi.

Càng đến gần anh, cậu càng ngửi thấy mùi rượu vang rõ ràng hơn, lúc cậu đi đến nơi mới biết, trên mặt đất đã lăn lóc hai cái vỏ chai, mà trong tay của anh cũng đang cầm một ly rượu vang đỏ sẫm.

"Ông xã, tại sao anh lại uống rượu?"

Vương Nguyên ngồi xổm xuống, bỏ hai chai rượu vang sang một bên.

Vương Tuấn Khải nâng ly rượu lên, nhấp hớp một hớp.

Vương Nguyên ngước mắt nhìn Vương Tuấn Khải, phát hiện trong mắt anh đã say đến mức mờ mịt, trong mắt hình như còn lấp lánh ánh nước.

Vương Nguyên giằng lấy ly rượu đỏ trong tay anh ra, cố gắng đỡ Vương Tuấn Khải đứng dậy khỏi ghế sofa, "Ông xã, hôm nay anh vừa truyền máu, không thể uống rượu được. . . . . ."

Vương Tuấn Khải đã rất say, cả người mềm oặt xụi lơ.

Nhìn bộ dáng mượng rượu quên buồn của anh lúc này, tim cậu không thể kiềm chế mà đau nhói từng cơn.

Giọng của Vương Tuấn Khải cũng tràn đầy đau thương, khàn giọng nói, "Bà xã, có phải là anh đã làm sai với chị Dư rồi hay không . . . . . ."

Cậu chưa bao giờ nghe Vương Tuấn Khải nhắc đến cái chữ ‘Sai’ này, vậy mà tối nay anh lại đau thương nói ra những lời mà anh chưa bao giờ nói . . . .

Tim Vương Nguyên như bị ai bóp nghẹt, cậu ôm chằm lấy Vương Tuấn Khải, nức nở nói, "Ông xã, thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em. . . . . ."

Vương Tuấn Khải dần dần nhắm mắt, hình như đã hoàn toàn chìm đắm trong men say.

Một lúc lâu sau, Vương Nguyên từ từ buông Vương Tuấn Khải ra, nhìn những giọt mồ hôi liên tục rịn trên trán anh, cậu đi vào phòng tắm, cầm một khăn mặt ấm ra lau cho anh.

Sau đó, cậu gọi hai người giúp việc lên phụ giúp cậu chuyển anh lên giường nằm.

Ngồi ở mép giường, cậu thay anh lau hết những giọt mồ hôi đang không ngừng tiết ra, hết lòng chăm sóc cho anh.

Có vẻ như anh ngủ không được yên giấc, ngay cả trong khi ngủ cũng nhíu mày thật chặt.

Đến lúc hơn nửa đêm, anh mới không toát mồ hôi nữa, nhưng giữa đôi lông mày vẫn nhíu chặt như thế.

Cậu biết trong mơ lúc này của anh đang có những gì, cậu nắm tay anh thật chặt, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt nhẹ lên những nếp nhăn giữa đôi lông mày, cậu muốn cho anh được thoải mái một chút.

Cậu chăm sóc anh suốt cả đêm, cho đến khi trời sắp sáng cậu mới nằm ngủ gục lên người anh.

. . . . . .

Hôm sau.

Vương Nguyên tỉnh lại trên giường, lúc cậu mở mắt ra thì trời đã sáng choang.

Đột nhiên cậu ngồi bật dậy, vội vàng nhìn sang vị trí phía bên cạnh, anh đã không còn có ở đây, dường như trên giường chỉ còn sót lại dấu vết mà anh đã nằm tối qua . . . . . .

Vương Nguyên đứng dậy, thay quần áo, rửa mặt với tốc độ cực nhanh, sau đó đi xuống lầu một.

Người giúp việc nhìn thấy cậu liền kính cẩn bước lên đón, "Cậu chủ Vươngg."

Vương Nguyên hỏi, "Tuấn Khải đâu rồi?"

Người giúp việc trả lời, "Ông chủ, bà chủ và cả cậu chủ đều đã ra ngoài rồi ạ, hình như là đích thân đi xử lý hậu sự của chị Dư, nhưng mà cậu chủ có dặn cậu là phải ở nhà đừng lo lắng."

Vương Nguyên sững sờ gật đầu, ngay sau đó liền ngồi ngẩn người trên sofa.

Cậu vẫn chìm đắm trong suy tư, suy nghĩ trong đầu trở nên lộn xộn.

Đúng lúc này. . . . . .

"Ba. . . . . ."

Bảo Nhi chạy từ ngoài vườn hoa vào phòng khách, ngây thơ hoạt bát chạy đến bên cạnh cậu.

Vương Nguyên ôm lấy Bảo Nhi ngồi lên ghế sofa, nhẹ giọng nói, "Ngôn Ngôn, sao con để cả đầu đầy mồ hôi chạy vào trong nhà như thế?"

Bảo Nhi vui vẻ nói, "Cha nuôi dẫn Ngôn Ngôn ra vườn hoa chơi ạ. . . . . ."

Bảo Nhi còn đang nghi ngờ không biết Robert đã đến nhà họ Vương từ khi nào, thì bóng dáng cao lớn của Robert đã xuất hiện trong phòng khách biệt thự.

Bảo Nhi ngọt ngào lên tiếng gọi, "Cha nuôi!"

Ánh mắt Robert dừng lại trên người Vương Nguyên, anh đi đến ngồi trước mặt cậu.

Vương Nguyên mỉm cười, "Sao anh lại đến đây?"

Robert thong thả nói, "Tới tìm em, nhưng lúc mới đến nghe người giúp việc nói em vẫn còn đang ngủ, nên anh không dám quấy rầy, vì vậy anh dẫn con gái nuôi của anh đi chơi một vòng trong vườn hoa."

Vương Nguyên nghiêm nghị hỏi, "Vậy, có chuyện gì sao?"

Robert cười nói, "Ừ, có chuyện, anh tới hỏi em xem cách nhìn của em với việc kéo dài hôn lễ như thế nào thôi."

Vương Nguyên thản nhiên nói, "Em không có ý kiến, cho dù Tuấn Khải không làm như vậy, thì em cũng sẽ làm như vậy."

"Cuối cùng người phải chịu thiệt là em. . . . . . Nhưng mà em yên tâm, anh đã nói chuyện với bên truyền thông rồi, cho dù là kéo dài hôn lễ, cũng sẽ không có ảnh hưởng trái chiều với em và Tuấn Khải đâu."

Vương Nguyên cảm kích nói, "Cám ơn anh!"

Robert sâu sắc nhìn Vương Nguyên, "Giữa anh và em không cần nói những lời này. . . . . . Đúng rồi, lúc anh đến có nghe nói là Tuấn Khải và bác trai, bác gái đều đã ra ngoài tự mình chọn mộ phần cho chị Dư, có lẽ chị Dư ra đi đối với người nhà họ Vương mà nói là một chuyện rất quan trọng, tại sao em lại không đi cùng?"

Vương Nguyên rũ xuống rèm mắt, "Bởi vì em đang ngủ. . . . . ."

"Em đang mang thai, cả ngày hôm qua cũng đã rất mệt mỏi, đúng là cần phải nghỉ ngơi nhiều chút."

"Robert, em. . . . . ."

"Hử?"

Vương Nguyên chần chờ một lúc, mới chậm rãi nói ra, "Sở dĩ chị Dư gặp chuyện không may là do em . . . . . ."

Robert giật mình sửng sốt, "Tại sao em lại nói vậy?"

Vương Nguyên nghẹn ngào nói, "Vương Tuấn Khải là vì em mới ra lệnh cấm không cho chị Dư bước chân vào Los Angeles nữa, chị Dư bởi vì không chịu nổi đả kích đó nên trong khi tinh thần hoảng loạn mới để xảy ra tai nạn xe cộ."

"Em đúng là đồ ngốc . . . . ."

Robert thương tiếc nói, "Chị Dư gặp chuyện không may là việc ngoài ý muốn, không có ai muốn điều đó cả. . . . . . Huống chi, con người chị Dư này rất luôn cố chấp, chị ta đối với em cũng không hề có chút hảo cảm nào, Tuấn Khải căn bản không làm sai gì cả, em lại càng không cần phải tự trách!"

Vương Nguyên cố gắng giải thích, "Thật ra thì trtrước kia chị Dư không phải là người như thế, chị ấy đối với em rất tốt. . . . . ."

Robert kiên nhẫn an ủi, "Em đừng có nghĩ nhiều quá, tất cả đều là chị Dư ngoan cố vẫn ôm khư khư sự hiểu lầm về em. . . . . . Bác gái và cả Vương Thanh đều có thể buông bỏ thành kiến với em, tại sao chị ấy lại không thể? Còn nữa, chị ta luôn hiểu lầm em từ đầu đến cuối vẫn chỉ là vì chuyện em đã làm trên tòa án, mà so với bất kỳ ai khác anh hiểu rất rõ ràng trong hai năm ở Male ấy em đã sống trong cảnh đau khổ và hối tiếc đến thế nào. . . . . . Cho dù say này em bị Thiên Tỉ lợi dụng đi nữa thì đó cũng là chuyện có nguyên nhân, dù sao trong cuộc sống của em Thiên Tỉ cũng đã từng là một người quan trọng nhất với em, hắn ta muốn lợi dụng em để đối phó với Tuấn Khải chính em cũng không hề biết mà. . . . . ."

Vương Nguyên cắn môi, xúc động nói, "Tại sao mỗi lần anh nói chuyện với em đều là những lời dễ nghe như thế?"

Robert cười nhạt nói, "Bởi vì anh đứng trên lập trường khách quan để quan sát tất cả mọi chuyện. . . . . . Vương Nguyên, tin anh đi, việc chị Dư ra đi chỉ là điều ngoài ý muốn thôi!"

Vương Nguyên gật nhẹ đầu.

"Ngoan, đừng nghĩ nhiều nữa. . . . . Tuấn Khải sẽ xử lý tốt những chuyện này, em bây giờ đang có thai, càng không nên để tâm trạng kích động thất thường, nếu không sẽ khiến Tuấn Khải lo lắng đấy."

"Em biết rồi. . . . . ."

Nghe thấy cậu đáp lại, lúc này Robert mới thở phào nhẹ nhõm, "Tốt!"

END CHƯƠNG 246

Khổ quá 😂

Tui làm xong mấy chương liền một lúc rồi nhưng tui chưa up đâu :v cứ từ từ đã

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: