Chương 251
Chương 251: Sự tốt đẹp làm say lòng người.
Thoáng cái đã trôi qua một tháng. . . . . .
Vương Nguyên đã được xuất viện, mấy người già ở nhà họ Vương cũng vì thế mà vui mừng hoan hỉ đón hai đứa cháu trai đích tôn trở về nhà. . . . . .
Hai ông bà nhà họ Vương càng nhìn cháu trai mình thì lại càng yêu thích không thôi, nụ cười vui sướng tràn đầy trên mặt họ đã lây sang cho từng người trên dưới nhà họ Vương.
Kể cả Bảo Nhi mỗi ngày tan giờ học về chuyện đầu tiên làm đều là bám sát cạnh nôi em bé không rời, dùng điệu bộ là chị cả mà đùa giỡn với hai đứa em trai, xem ra cũng không hề có vẻ gì như ghen tị với hai cậu em trai của mình.
Vương Tuấn Khải vẫn chưa sắp xếp chuyện chăm sóc cho hai cậu nhóc như thế nào, thì bà Vương và bà Vươngg đã tự động nhận lãnh nhiệm vụ chăm sóc cho hai đứa trẻ bé, ông Vương bởi vì đi lại không tiện mà chỉ có thể buồn bực ở trong lòng.
Mặc dù tự mình chăm sóc hai đứa bé rất vất vả nhưng đối với người được làm bà yêu thương cháu mình không hết như bà Vương và bà Vươngg thì là hận mình không được vất vả nhiều hơn nữa, cam tâm tình nguyện mỗi ngày được hòa trong sự trong vui sướng ngậm kẹo vui đùa với cháu.
Một gia đình ấm áp như thế thật làm cho Vương Nguyên vô cùng an ủi vui sướng. Hôm nay cậu giống như là một công thần ở tại nhà họ Vương, hoàn toàn hưởng thụ đãi ngộ của một chủ nhân nhà họ Vương. Chỉ cần cậu nói một không ai dám nói hai, ngay cả chiếc vòng đeo tay ngọc Hòa Điền gia truyền chỉ truyền lại cho con dâu bà Vương cũng đem nó giao lại cho cậu, còn thẳng thắn tuyên bố địa vị của cậu với tất cả mọi người có mặt tại trong nhà.
Ngày mai là ngày đầy tháng của hai đứa bé, dựa theo truyền thống Trung Quốc là phải chuẩn bỉ tổ chức tiệc đầy tháng.
Chuyện này Vương Nguyên đã chủ động bàn qua trước đó với Vương Tuấn Khải, không phô trương cũng không hình thức hóa, chỉ cần người một nhà trong gia đình cùng nhau ngồi ăn bữa cơm vui vẻ với nhau coi như đã làm tiệc đầy tháng cho hai đứa nhỏ.
Sở dĩ làm vậy là vì ở Mỹ vốn không có phong tục này, hơn nữa phô trương quá sẽ dễ dẫn tới sự quan tâm của mọi người giới truyền thông, Vương Tuấn Khải dĩ nhiên cũng không muốn hai đứa bé bị công bố với bên ngoài quá sớm. Tuy nhiên, dù là như vậy, nhưng đám truyền thông kia vẫn siêng năng rình rập ở bất kỳ những nơi mà Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên có thể xuất hiện, nghe nói bởi vì có thể sẽ chụp được ảnh của họ ra mặt ẵm con, dù sao thì hình ảnh của hai đứa bé đã bị người của giới truyền thông trong lẫn ngoài nước đưa lên đến tận trời rồi. . . . . .
Điều làm Vương Nguyên vui vẻ nhất chính là, vào ngày tiệc đầy tháng Robert và Vương Thanh đang ở Riyadh đã có lòng cùng nhau bay trở về. . . . . .
Tuy Robert và Vương Thanh đều không có tiết lộ tiến triển của hai người, nhưng có thể thấy được mối quan hệ giữa họ hiện đang có chiều hướng tốt, dù cho cả hai ở thời điểm này không phải là tình nhân nhưng đã không còn khó xử như trước kia kẻ đuổi người theo nữa, quan hệ của hai người dường như đang có bước đột phá. . . . . .
Vương Nguyên đã vô tư mà suy đoán rằng có lẽ Robert và Vương Thanh vẫn còn có cơ hội nối lại tiền duyên, có điều khi cậu nhắc tới chuyện này với Vương Tuấn Khải thì anh cũng chỉ mím môi cười cười chứ không nói gì.
Sau khi Robert và Vương Thanh cùng nhau quay về Riyadh, tất cả nhìn vào đều như rất hoàn mỹ. . . . . .
Về phần sau khi Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên có thêm hai đứa bé, thì lại càng như cá gặp nước, tình yêu càng thêm nảy nở sâu đậm. . . . . .
Hơn nữa thời gian gần đây Vương Tuấn Khải quả thật cưng chiều Vương Nguyên lên đến tận trời cao, không ngờ rằng vốn dĩ là một người từng kiêu ngạo tự phụ nay lại chuyển thành dịu dàng săn sóc nô lệ cho vợ. Chẳng những vừa tan việc trở về nhà liền lẽo đẽo theo dính bên vợ hỏi Đông hỏi Tây, lại còn sẵn lòng nhận làm hết hoàng loạt nghĩa vụ của một người chồng, một người cha cần nên làm, khiến cho Vương Nguyên vô cùng hài lòng.
Bởi vì đang ở Mỹ, Vương Nguyên đề nghị với Vương Tuấn Khải là sẽ đặt tên tiếng Anh cho hai đứa bé nhưng tên tiếng Anh dó phải do cậu chọn. . . . . .
Vương Tuấn Khải đương nhiên là không dám làm trái nguyện vọng của vợ yêu rồi, vì thế sau nhiều lần Vương Nguyên đã suy đi nghĩ lại thì tên tiếng Anh của hai đứa bé ngay sau đó được ra đời. . . . . .
Tên tiếng Anh của Thường Mặc đứa lớn nhất gọi là Karrer, ngụ ý là phong độ tuấn tú. Còn tên tiếng Anh của đứa con trai nhỏ Tùy Ngọc là Ray, ngụ ý là hoạt bát đáng yêu. (Tên mà ngụ ý thế này mới lạ -_-)
Bởi vì tên tiếng Anh của hai cậu bé là do Vương Nguyên chọn, cộng thêm toàn thể gia đình nhà họ Vương đều nhất trí công nhận rằng hai cái tên tiếng Anh này có ngụ ý cực kỳ tốt đẹp vì vậy quyết định về sau sẽ gọi tên tiếng Anh ở nhà của bọn chúng, đồng thời cũng coi như bày tỏ địa vị cao quý của Vương Nguyên ở tại nhà họ Vương.
Chỉ trong thời gian một tháng, hai cậu bé ban đầu ở trong mắt Vương Tuấn Khải cũng chẳng có gì đáng yêu thậm chí còn có phần hơi xấu xí nhưng nay đã nẩy nở trông xinh xắn vô cùng. Ánh mắt bọn chúng giống y hệt cha, con ngươi rất đen rất sáng, trong đáy mắt nổi lên sự tò mò hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh, con ngươi lúc nào cũng liên tục xoay tròn chuyển động ngó Đông rồi lại nhìn sang Tây, không chỉ có ngây thơ mà còn rất là đáng yêu.
Tổng thể mà nói thì tướng mạo hai đứa bé này rất giống Vương Tuấn Khải, chỉ có một điểm duy nhất giống Vương Nguyên đó chính là hai hàng lông mi của chúng, rất dài và dày. Nhưng khi nói tới điểm này thì Vương Nguyên đưa ra ý kiến phản đối, bởi vì theo cậu nhận thấy, lông mi của mình dường như vẫn không dài bằng anh bạn Vương nào đấy đâu. Có nhiều lúc cậu thường hay giật mình nửa đêm, khi tỉnh lại nhìn ngắm dáng vẻ anh ngủ, hàng lông mi ấy của anh cũng xấp xỉ gần bằng 5mm tuyệt đối là ngay cả phụ nữ cũng phải thèm muốn, nhưng bởi vì gương mặt anh quá mức hoàn hảo cho nên mỗi bộ phận đều là cực hạn đẹp trai, vì thế nên điểm này mới bị lưu mờ. . . . . .
Tổng kết lại một câu, có hai đứa bé này đúng là một chuyện vui không gì sánh bằng, cậu thật may mắn khi ông trời đã ưu ái ban tặng cho cậu hai đứa con cưng đáng yêu này.
--------
Trong căn phòng ngủ rộng lớn, Vương Nguyên sảng khoái mơ màng tỉnh lại. . . .
Xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, cậu đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời êm dịu phía ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trong căn phòng ngủ.
Dụi dụi hai mắt vẫn còn đang cảm thấy buồn ngủ để cho mình thanh tỉnh hơn, Vương Nguyên đang muốn quay mặt sang nhìn xem người nào đó ngủ ở cạnh mình, nhưng không ngờ người ở bên cạnh cậu đã dậy từ đời nào rồi, lúc này đang ngồi dựa vào cạnh giường, trên khuôn mặt điển trai còn kèm theo nụ cười quỷ quái nhưng hai mắt thì dịu dàng thắm thiết mà nhìn cậu không chớp.
"Tỉnh rồi hả?"
Vương Tuấn Khải nằm xuống để cậu gối đầu lên cánh tay mình, sau đó vịn nhẹ lên bả vai rồi ôm cậu vào trong lòng.
"Ừm." Vương Nguyên lười biếng đáp lại bằng giọng mũi, hai tay thuận thế vòng lên thắt lưng rắn chắc của anh, để mặt dán vào bờ ngực rộng rãi cường tráng của anh, lắng tai nghe tiếng tim đập có quy luật của anh, cậu không nhịn được nhắm hai mắt lại rồi khẽ mỉm cười, hưởng thụ cảm giác của một buổi sáng sớm vô cùng tốt đẹp này.
Cuộc sống hạnh phúc như ngày hôm nay là điều mà cậu thầm mong ước từ rất lâu rồi, cậu phải một lần nữa cảm ơn ông trời vì đã còn chiếu cố tới cậu. . . . . . (Bây giờ lại cho biến hay ngược nữa có phải hay không :v)
Có được ba đứa con và một người chồng hết mực yêu thương mình, còn có sự yêu quý của ba mẹ chồng, tất cả mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp, cậu tin rằng cuộc sống sau này của mình cũng sẽ tiếp tục được nhàn hạ ngọt ngào hạnh phúc như thế.
Khoảnh khắc mà Vương Nguyên vòng tay qua ôm eo anh thì anh đã có phần không thể tự khống chế được mình, bỗng nhiên anh chống người lên kề gương mặt tuấn mỹ sát lại gần cậu, một cái hôn yêu chiều liền rơi vào trên bờ môi anh đào đỏ mọng của Vương Nguyên.
Không phải là kiểu hôn như cánh bướm thoảng qua mà anh hôn rất cuồng nhiệt, răng môi quấn quít, giống như chỉ muốn mượn nụ hôn nồng nàn này để giải tỏa dục vọng đang đè nén ở trong cơ thể, làm cho đầu óc Vương Nguyên vừa mới thanh tỉnh lại trở nên choáng váng hoa mắt.
Cho đến khi Vương Nguyên đã bị hôn đến cả người mềm oặt thì Vương Tuấn Khải mới chịu buông cậu ra, còn gương mặt trắng mịn của Vương Nguyên cũng đã sớm thoáng ửng hồng.
"Bà xã, dạng vẻ hiện tại này của em thật là say lòng người, anh rất muốn. . . . . ."
Vương Tuấn Khải còn chưa nói hết thì Vương Nguyên đã vội vàng ngắt lời, "Không được, bác sĩ nói sinh mổ phải sau sáu tháng mới có thể. . . . . ." Chung sống với anh tới nay tính ra cũng được coi như là "Vợ chồng già", anh có suy nghĩ gì lẽ nào cậu lại không biết hay sao.
Vương Tuấn Khải lập tức ghé vào bên tai Vương Nguyên, giọng nặng nề mà trầm khàn cùng với hơi nóng khẽ phả vào vành tai cô nói, "Nhưng mà em ôm anh như thế anh nghĩ là em đang muốn. . . . ."
Giọng Vương Tuấn Khải nói chuyện rất nhỏ, còn dùng lời ngon tiếng ngọt thỏ thẻ khiến Vương Nguyên đã có phần chống đỡ không nổi.
Vương Tuấn Khải thừa thắng xông lên, "Hay là em giúp anh đi, em biết muốn giải tỏa cũng còn có biện pháp khác mà . . . . . ."
Lời lẽ mờ ám này của Vương Tuấn Khải làm sao Vương Nguyên lại không hiểu?
Vì vậy, cậu ngước khuôn mặt đỏ bừng lên tức giận trợn mắt lườm anh, giống như hờn dỗi mà cũng có vẻ như vừa giận mà còn mắc cỡ nói, "Không nghiêm chỉnh gì hết, em không thèm nói với anh nữa."
Nói xong cậu liền xô Vương Tuấn Khải ra rồi ngồi dậy cầm lên quần áo mặc vào xong bước xuống đất.
Vương Tuấn Khải để trần nửa người vẫn còn chống ở trên giường, trên mặt nở nụ cười tinh quái ngắm nhìn dáng vẻ lúc Vương Nguyên ngượng ngùng gấp gáp mặc vào quần áo, tâm tình đúng là tốt đến không thể diễn tả bằng lời.
Trước khi Vương Nguyên bước vào phòng tắm còn dùng lời lẽ ra lệnh dặn dò anh, "Anh mau dậy đi á, hôm nay còn phải đưa con trai đi chích ngừa đấy, anh nói muốn đi cùng em mà, đừng để trễ giờ hẹn đó."
. . . . . .
Sau khi rửa mặt thay đồ xong, hai người với dáng vẻ nhàn hạ cùng nhau đi đến tầng một.
Vừa bước vào phòng khách liền trông thấy hai chiếc xe em bé đã để sẵn cạnh ghế sofa, bà Vương và bà Vươngg mỗi người tay bế một đứa vui vẻ dỗ dành cháu.
Nhìn thấy cả hai đi xuống, bà Vươngg nhẹ giọng trách, "Vương Nguyên à, hôm nay phải đưa con cái đi chích ngừa, đúng ra con phải nên dậy sớm một chút, đợi chút nữa mặt trời lên cao ẵm hai đứa nhỏ đi ra ngoài sẽ bị phơi nắng cho mà xem. . . . ."
Bà Vương cười nói, "Không sao chị à, trẻ con thường phơi nắng nhiều như thế mới tốt. . . . ."
Bà Vươngg không đồng ý, "Không được, ánh mặt trời quá nóng sẽ làm cho con nít thấy rất khó chịu. . . . . ."
"Mẹ vợ à, Vương Nguyên đã dậy từ sớm rồi, tại con kì kèo không cho cậu ấy dậy đấy ạ. . . . ."
Vương Tuấn Khải vừa lên tiếng nói thay cho vợ yêu, vừa kéo theo vợ yêu ngồi xuống ghế sofa, tấm lòng cưng chiều bà xã của anh có Nhật Nguyệt minh chứng.
"Tuấn Khải à, con cũng đừng quá nuông chiều Vương Nguyên à. . . . . ."
Tuy ngoài miệng bà Vươngg nói như thế nhưng trong giọng nói không hề có nửa điểm chê trách, ngược lại nhìn thấy Vương Tuấn Khải yêu thương Vương Tuấn Khải như vậy bà cũng rất là yên tâm.
Được hộ vệ bảo vệ chặt chẽ, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên bế hai đứa con bảo bối an toàn đi đến bệnh viện.
Lúc bác sĩ chính cho hai đứa nhỏ Vương Nguyên vì đau lòng mà lấy tay che mắt lại không dám nhìn, nhường lại cho Vương Tuấn Khải giữ chặt hai đứa trẻ bụ bẫm để bác sĩ chích ngừa. . . . . .
Hai đứa bé sau khi bị chích xong liền 'oa oa' khóc thét lên, bởi vì đã có kinh nghiệm của lần đầu tiên, Vương Nguyên biết chỉ cần cậu lập túc cho con uống sữa thì hai đứa nhỏ sẽ nín khóc ngay, nhưng khi cậu chuẩn bị bế lại hai đứa nhỏ đi đến phòng cho trẻ uống sữa thì Vương Tuấn Khải đã ngăn lại hành động của cậu.
Đúng rồi, đã quên mất. . . . . .
Kể từ lúc hai đứa nhỏ chào đời chưa được mấy ngày, Vương Tuấn Khải cũng đã có dự định mời người chuyên phụ trách cho em bé bú hộ rồi, bản thân là ba của hai đứa nhỏ Vương Nguyên được nhiên là không đồng ý, vì thế trước sự kiên trì của vợ yêu Vương Tuấn Khải chỉ đành phải từ bỏ cái ý niệm này. Nhưng mà, lòng dạ đố kỵ với con trai của Vương Tuấn Khải đã ăn sâu bén rễ rồi, nếu như không phải lúc cần thiết cho con uống sữa, anh hầu như là không vui khi thấy Vương Nguyên cho con uống sữa, chẳng hạn như lúc này. . . . . .
"Chút đau nho nhỏ này cũng không thể chịu được, sau này lớn lên còn có thể làm nên chuyện lớn gì."
Nghe Vương Tuấn Khải nói như vậy, Vương Nguyên tức giận liếc xéo Vương Tuấn Khải nói, "Té ra Vương đại tổng giám đốc anh khi còn bé thời điểm bú sữa mẹ cũng phải phức tạp như vậy, ba mẹ chồng còn phải suy tính chuyện tương lai cho anh?"
Vương Tuấn Khải cứng họng, "Cái này. . . . . ."
Ngay sau đó Vương Nguyên bế Thường An vào trong lòng xoay người đi, dùng tư thế của Nữ Vương ra lệnh, "Anh bế Tùy Ngọc theo em đi vào."
Vương Tuấn Khải hiện tại chỉ lo chuyên tâm mà dỗ Tùy Ngọc bé nhỏ ở trước ngực, "Con trai ngoan à, đừng khóc. . . .Vừa rồi cha đâu có nói là con uống sữa không ngoan. . . . .Mau đừng khóc. . . . . ."
Thế giới này đúng là kì diệu đến khó có thể tin, Vương Tuấn Khải chỉ dỗ dành mấy lời như vậy, Tùy Ngọc vốn đang khóc thất thanh không ngờ từ từ yên tĩnh lại rồi dừng hẳn tiếng khóc. . . . . .
Vương Tuấn Khải vô cùng khoái trá chay đuổi theo Vương Nguyên la lối, "Bà xã, Tùy Ngọc hết khóc rồi, vậy nó khỏi cần uống nữa. . . . . ."
--------
Thời gian lại trôi qua thêm nửa tháng.
Mấy ngày qua, Vương Nguyên đều theo bà Vương học làm quen cách làm sao đế chăm sóc cho con. . . . .
Khi sinh Bảo Nhi bởi vì điều kiện khó khăn, cho nên về mặt chăm sóc con cái có rất nhiều chuyện Vương Nguyên thấy mình còn nhiều điểm thiếu sót, may mắn là bà Vương cũng có kinh nghiệm phong phú ở phương diện này, luôn rất kiên nhẫn chỉ dạy cho cậu.
Có điều mỗi lần Vương Nguyên áp dụng cách thức chăm sóc trẻ con mà mình học được cho hai đứa con trai hiện tại thì cậu luôn cảm thấy mình đã để Bảo Nhi bị thiệt thòi rất nhiều, bởi vì Bảo Nhi vừa sanh ra đã được đưa vào viện mồ côi, con bé thậm chí cũng chưa từng được chính tay cậu cho uống sữa. . . . . .
Vì thế mỗi khi thương yêu hai đứa con trai thì Vương Nguyên lại càng yêu quý Bảo Nhi nhiều hơn, luôn duy trì tình yêu thương đồng đều nhau dành cho ba đứa con thân thương của mình.
Giờ phút này, Vương Nguyên ôm một đống lớn đồ chơi bằng lông nhung đi vào phòng trẻ. . . . . .
Bảo Nhi đang ôm một con gấu Teddy cũng tung tăng nhảy nhót đi theo Bảo Nhi vào trong.
Vương Nguyên đem tất cả những món đồ chơi lông nhung đặt vào phòng trẻ mà lúc trước bà Vương đã chuẩn bị sẵn cho bọn trẻ, dự định sẽ để căn phòng này trang trí thật nhiều những chú thú nho nhỏ.
Bảo Nhi có vẻ như rất yêu thích chú gấu Teddy này, cô bé ôm nó thật chặt, nhìn thấy Vương Nguyên đặt những con gấu Teddy ở khắp nơi trong phòng trẻ, lúc này cô bé mới luyến tiếc mà cầm chú gấu Teddy bỏ vào trong giỏ xách đồ chơi ở cạnh xe em bé.
Sau khi bỏ chú gấu Teddy xuống, Bảo Nhi liền cúi thấp đầu đứng sang một bên, lí nhí nói trong miệng, "Ba à, con đi về phòng đây ạ. . . . . ."
Thực ra Vương Nguyên thì đã trông thấy động tác bĩu môi tủi thân nhưng lại không dám nói lời nào đó của Bảo Nhi từ nãy giờ rồi, cậu vẫn giả vờ như không hề nhìn thấy dáng vẻ đó của Bảo Nhi, vô cùng thoải mái nói, "Được rồi, bé cưng à, mau về phòng làm bài tập đi. . . . ."
Sau khi Bảo Nhi nghe xong đầu càng cúi thấp hơn, cô bé đang mặc một bộ váy hoa từ từ xoay người toan bước đi.
Thế nhưng vào lúc Bảo Nhi bước ra được đến ngưỡng cửa bỗng Vương Nguyên đột nhiên lên tiếng gọi, "Ngôn Ngôn. . . . . ."
Bảo Nhi theo phản xạ xoay người lại, đôi mắt trong veo sáng rực nhìn tới ba mình.
Giờ khắc này xuất hiện trong tầm mắt Bảo Nhi chính là một bộ Barbie đại siêu cấp, bên trong hộp còn có rất nhiều quần áo mới. . . . . .
Cô bé lập tức trợn to hai mắt gọi, "Ba . . . . ."
Vương Nguyên lắc lắc hộp đồ chơi Barbie rồi ngồi xổm người xuống, "Cái này là cha và ba mua cho con đấy. . . ."
Bảo Nhi đột nhiên vui vẻ hẳn lên vọt vào lòng Vương Nguyên nói, "Cám ơn ba!"
Vương Nguyên đưa bộ đồ chơi Barbie sang cho con gái, "Ngôn Ngôn có thích hay không?"
Bảo Nhi nhận lấy hộp Barbie gật đầu lia lịa, "Ngôn Ngôn rất thích ạ!"
Vương Nguyên không nhịn được hôn lên má con gái, ngay sau đó đứng dậy lấy qua chú gấu Teddy mới vừa rồi Bảo Nhi để vào trong xe em bé đưa lại cho cô bé, nhẹ giọng nói, "Cái này cũng là cha và ba mua cho con, em trai con còn nhỏ không thể chơi hết nhiều như vậy, tất cả đều là mua cho Ngôn Ngôn chơi đó. . . . . ."
Bảo Nhi nhận lấy chú gấu Teddy đáng yêu, nhưng đôi mắt trong suốt giống hệt như Vương Nguyên lúc này lại long lanh nước mắt, "Ba. . . . . ."
Vương Nguyên mỉm cười nói, "Sao ba có thể quên Ngôn Ngôn bé nhỏ của chúng ta được chứ?"
Bảo Nhi ôm chằm lấy Vương Nguyên khóc nức nở nói, "Ngôn Ngôn tưởng là ba và cha có em trai rồi sẽ không cần Ngôn Ngôn nữa. . . . . ."
Vương Nguyên dỗ dành nói, "Bé ngốc à, cha và ba đã nói là sẽ yêu Ngôn Ngôn nhất mà, con xem ông nội bà nội lẫn bà ngoại cũng đều rất thương Ngôn Ngôn đấy, đúng không?"
Bảo Nhi ngây thơ lau đi nước mắt nín khóc mỉm cười, "Dạ."
Vương Nguyên bế Bảo Nhi lên, dùng giọng buồn bã nói, "Cũng lâu rồi Ngôn Ngôn không có hôn ba đó. . . . . ."
Vương Nguyên vừa dứt lời Bảo Nhi đã ngay lập tức hôn lên mặt cậu một cái thật kêu, tình cảm của hai ba con bỗng trở nên vô cùng ấm áp.
. . . . . .
Sau khi được dỗ dành xong Bảo Nhi lập tức đi làm bài tập, nhân lúc hai cậu con trai cưng cũng đã ngủ say Vương Nguyên liền đi tới lầu một.
Bà Vươngg đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi, khi nhìn thấy Vương Nguyên bà vội vã gọi cậu tới ngồi bên cạnh mình.
"Hai đứa nhỏ đều ngủ rồi hả?"
"Dạ, uống sữa xong đều ngủ cả rồi ạ, cũng được một lúc rồi."
"Ngôn Ngôn đâu?"
"Con bé đang làm bài tập, nó rất ngoan ạ."
Bà Vươngg hài lòng gật gật đầu, sau đó bà nở nụ cười thản nhiên nói, "Vương Nguyên à, thời gian mẹ ở lại nhà họ Vương cũng gần được nửa năm rồi, tuy người nhà họ Vương họ không để ý cũng không nói gì nhưng nói gì đi nữa thì mẹ cũng không thể ở lại đây thêm được nữa. . . . Mẹ dự định dọn đến căn biệt thự mà trước kia con và Tuấn Khải đã từng ở, nghe nói hoàn cảnh nơi đó rất tốt, nếu như tụi con có thời gian cũng thường xuyên lui tới dễ dàng, mẹ cảm thấy nơi đó rất thích hợp với mẹ."
Vương Nguyên lập tức nắm lấy bàn tay bà Vươngg, "Mẹ à, mẹ đừng đi mà!"
Bà Vươngg vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Vương Nguyên, "Ngoan nào, mẹ cũng không phải là bỏ con đi chỉ là dọn ra ngoài thôi, con muốn đến thăm mẹ bất cứ khi nào cũng có thể tới. . . . ."
Vương Nguyên không đành lòng nói, "Nhưng mà con muốn ngày nào cũng được nhìn thấy mẹ. . . . . ."
"Thằng nhỏ ngốc, nếu như mẹ còn ở lại đây thêm một năm hai năm nữa thì con lại càng không nỡ xa mẹ, chẳng lẽ con muốn mẹ ở lại nhà họ Vương cả đời hay sao. Coi như nhà người ta cũng không có dị nghị gì, nhưng những người làm trong gia đình họ sẽ nghĩ như thế nào? Còn nữa, nhóm người dì Lưu cũng đi theo mẹ tới Los Angeles rồi, mẹ đâu có thể bỏ mặc mọi người ở lại chỗ đó! !" Trên mặt bà Vươngg vẫn là nụ cười hiền lành đôn hậu, lời nói ra cũng là sự thực không có điều gì thiếu sót.
"Nhưng mà mẹ. . . . . ."
"Đừng lo lắng, mẹ hiện tại rất tốtđược nhìn thấy hai đứa cháu trai chào đời mẹ lại càng biết quý trọng bản thân mình hơn, huống chi mẹ còn muốn nhìn hai đứa cháu cưng của mẹ trưởng thành nữa. . . . . ."
Biết bà Vươngg cũng không thể ở lại nhà họ Vương mãi được nhưng Vương Nguyên vẫn không kiềm được mà ửng hồng vành mắt, trong giọng nói đã có phần nức nở nghẹn ngào, "Vậy cũng được, mẹ à, sau này lúc có một mình mẹ hãy giữ gìn sức khỏe cho thật tốt nha, con và Tuấn Khải sẽ thường xuyên đưa ba đứa nhỏ đến thăm mẹ."
Bà Vương cười khẽ, "Phải thế chứ, mẹ còn trông cậy vào tương lai được tụi con phụng dưỡng mẹ mà. . . . . ."
Bà Vươngg nói chuyện cố làm ra vẻ thoải mái chỉ vì không muốn làm cho Vương Nguyên thấy không đành lòng.
"Dạ. . . . . ."
Bà Vươngg lại nghiêm mặt nói, "Nhưng trước khi mẹ dọn đi vãn còn có một chuyện khiến mẹ không yên lòng. . . . . ."
Vương Nguyên nghi ngờ ngước mắt hỏi, "Dạ?"
"Lúc trước con có với mẹ là đợi sau khi con sinh con xong sẽ đề cập với Tuấn Khải về chuyện đăng ký kết hôn, con xem hai đứa nhỏ hiện cũng đã hơn một tháng rồi, mẹ muốn tụi con mau sớm kết hôn một chút, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của mẹ trước khi mẹ dọn ra ngoài ở, ít nhất là mẹ phải nhìn thấy con và Tuấn Khải đi đăng ký kết hôn."
Bà Vươngg nói ra những lời này cũng cảm thấy thật bình thường bởi vì lúc trước cũng từng nhắc qua với Vương Nguyên mấy lần rồi.
Không muốn làm cho bà Vươngg lo lắng, Vương Nguyên gật nhẹ đầu, "Dạ, trong hai ngày tới con sẽ nói với Tuấn Khải."
Bà Vươngg căn dặn, "Con cũng đừng nghĩ tới dùng chuyện bảo mẹ ở lại nhà họ Vương thêm mấy ngày mà kéo dài chuyện này nữa, nếu như con không chịu nói chuyện này với Tuấn Khải thì mẹ sẽ tự mình đi tìm ông bà thân gia và Tuấn Khải để nói rõ ràng về chuyện này. . . . . ."
"Con biết rồi mà mẹ, con tranh thủ nói sớm với anh ấy."
"Ừ."
. . . . . .
Hai mẹ con mới vừa kết thúc cái đề tài này, thì cũng ngay lúc này TV đang thông báo một số tin tức, Vương Nguyên vốn cũng không có để ý nghe mấy mục tin tức này, nhưng khi cậu nghe được tên nhân vật trong TV thông báo thì cậu lập tức ngước mắt nhìn tới TV --
'. . . . . . Trong cuộc sống, đương nhiên có người vui thì cũng có người buồn, trong khi chủ tịch tập đoàn 'Vương thị' là anh Vương Tuấn Khải cùng vị hôn thê là cậu Vương Nguyên ăn mừng hai cậu con trai sinh đôi thì Đan Nhất Thuần đang ở trong tù thụ án bởi vì trước đó đã phao tin bêu xấu ngưòi yêu của tổng giám đốc Vương, căn cứ theo thông tin nhận được thì sáng nay lại bị đưa vào bệnh viện một lần nữa. . . .
Đan Nhất Thuần từ khi vào tù cho tới nay đủ loại nguyên nhân không ai biết được đã không dưới mười lần vì bị thương nặng được khẩn cấp đưa vào bệnh viện. Phía cảnh sát lại càng không hề tiết lộ chút tin tức nào, nhưng theo lời một vị cảnh viên trong tù tiết lộ, Đan Nhất Thuần đã bị vào tù rồi mà còn không an phận, đây mới là nguyên nhân bị bạn trong tù cùng nhau công kích. Sáng nay còn nhận được tin, trong ngày hôm nay đã có một người bạn trong tù bị chết không rõ nguyên do, trước mắt được xác định là Đan Nhất Thuần có liên quan tới cái chết của tên phạm nhân này. Vì vậy, Đan Nhất Thuần vừa được xuất viện vào sáng nay sau đó có thể sẽ đối mặt với một cuộc tra hỏi nghiêm khắc. . . . .'
END CHƯƠNG 251
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip