Chương 252
Chương 252: Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác lẫn tinh thần.
"Loại người như cô ta, nên gặp báo ứng như thế mới phải, chết trong tù hay phải ở trong đó cả đời vẫn còn thoải mái cho cô ta lắm!"
Trong khi Vương Nguyên còn đang sững sờ kinh ngạc, bà Vương từ bên ngoài đi vào nhà đồng thời cũng lên tiếng nói ra câu đó.
Vương Nguyên hoàn hồn, lễ phép chào hỏi, "Mẹ!"
Bà Vươngg cũng phụ họa, "Đúng vậy, trước kia mỗi khi Vương Nguyên bị cô ta chèn ép lại còn luôn nói tốt cho cô ta, không ngờ rằng cô ta lại độc ác như thế, hết lần này đến lần khác muốn hại chết Vương Nguyên. . . . . ."
Bà Vương khinh bỉ nói, "Trước kia mắt tôi đúng là bị mù mà, nuôi ong tay áo, cô ta ở trong tù mà vẫn còn được nửa cái mạng cũng xem như may mắn lắm rồi, chị Dư qua đời vốn nên để cô ta đền mạng mới đúng! !"
Nghe những lời bà Vương vừa nói, Vương Nguyên ngạc nhiên hỏi, "Sao ạ? Mẹ, mẹ nói chị Dư là . . . . ."
Bà Vương ngạc nhiên, "Con không biết à? Cái con Đan Nhất Thuần ấy đúng là lòng dạ thâm độc, cô ta muốn phá hỏng hôn lễ của con và Tuấn Khải nên đã xúi giục chị Dư. Con biết đó, Đan Nhất Thuần dù sao cũng học về tâm lý học, bản thân Dư Mẫn vốn có thành kiến với con nay lại bị cô ta tẩy não như thế nên đã chọn cách tự sát. . . . . ."
Vương Nguyên quá khiếp sợ, "Sao ạ, chị Dư chết là do tự sát ạ?"
"Dư Mẫn thấy sự việc con và Tuấn Khải kết hôn đã trở thành chuyện không thế thay đổi nữa, biết tất cả đã không còn cách nào để quay lại vì có thể khiến cho Tuấn Khải cảm thấy áy náy, để đạt được mục đích phá hoại hôn lễ của con và Tuấn Khải, cho nên cô ấy đã lựa chọn phương thức quá khích như thế để kết thúc cuộc sống của mình. . . . . . Mẹ chung đụng với Dư Mẫn mấy chục năm qua, mẹ rất hiểu về con người cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình như thế, đó tất cả đều là do Đan nhất Thuần chen vào gây rối. ”
Vương Nguyên không thể nào tin được cái sự thật mà cậu vừa mới nghe thấy. . . . . .
Bà Vươngg cảm thán, "Không ngờ con người cô ta lại độc ác đến thế, vẻ ngoài trông cũng xinh đẹp nhưng lại là một kẻ tâm tư độc địa!"
Vương Nguyên đắm chìm trong suy nghĩ.
Hóa ra chính là Đan Nhất Thuần. . . . .
Vừa mới nghe thấy sự thật đó cậu không thể tin nổi, nhưng khi nhớ đến đủ các loại âm mưu mà cô ta đã làm trước kia, thì cậu lại không thể không tin cho được.
Tại sao tâm địa của một con người có thể u ám đến mức này?
Cho tới nay, tuy Đan Nhất Thuần đã từng muốn dồn cậu vào chỗ chết nhưng cậu vẫn đối đãi lại với cô ta bằng sự tha thứ, cũng bởi vì Đan Nhất Thuần đã từng đứng ra giải hòa tác hợp cho cậu và Tuấn Khải, cũng bởi vì Đan Nhất Thuần đã từng hết mực yêu thương Bảo Nhi, hơn nữa Đan Nhất Thuần làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì sự cố chấp trong tình yêu, cho nên từ sâu trong lòng cậu vẫn có một sự đồng cảm với Đan Nhất Thuần. . . . . .
Nhưng, cậu không bao giờ nghĩ đến, mọi chuyện cho tới giờ phút này, Đan Nhất Thuần lại vẫn không biết hối cải, đó là một sinh mệnh vẫn còn đang sống, tại sao có thể tàn nhẫn như vậy. . . . . .
"Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên . . . . ."
Giọng nói của bà Vươngg khiến suy nghĩ của Vương Nguyên quay về thực tại, "Dạ, mẹ."
Bà Vươngg nghiêm túc dặn dò, "Đối với người phụ nữ như Đan Nhất Thuần con không được phép đồng tình nữa, cô ta có kết quả như ngày hôm nay là ác giả ác báo, cô ta tốt nhất nên bị đánh chết trong tù luôn đi!"
"Đừng nhắc đến cái loại như cô ta nữa, bây giờ nhà chúng ta đang vui vẻ thế này, nhắc đến cô ta đúng là xúi quẩy. . . . . . Tiểu Nguyên, hôm nay mẹ có bà bạn tặng cho một ít tổ yến thượng hạng, một lát nữa mẹ dặn người giúp việc làm cho con món tổ yến tuyết nhĩ, món này có tác dụng rất tốt đối với những sản phụ sau khi sinh đấy . . . . . ." Bà Vương chuyển sang đề tài khác.
Vương Nguyên gật đầu, "Cám ơn mẹ."
Ngay sau đó bà Vương đứng dậy đưa tổ yến cho người giúp việc, rồi sau thì lên trên tầng hai tìm ông Vương.
Bà Vươngg tắt TV đi, thận trọng nhắc nhở Vương Nguyên lần nữa, "Những lời mẹ vừa mới nói cho con lúc nãy con nhất định phải nghe đấy, đừng đồng cảm với những người giết người bừa bãi, những người này chết còn chưa hết tội!"
Vương Nguyên nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của bà Vươngg, nghiêm nghị nói, "Mẹ, mẹ yên tâm, những gì Đan Nhất Thuần đã từng giúp con trước kia, con cũng đã hoàn trả lại toàn bộ cho cô ta rồi. . . .Hôm nay cô ta có kết cục như thế này là tự cô ta gieo gió gặt bão, con sẽ không đồng tình với một người không có nhân tính như thế."
"Ừ." Bà Vươngg lại nói, "Đúng rồi, chuyện mẹ dặn con con phải nhanh chóng nói cho Tuấn Khải biết, các con kết hôn sớm được bao nhiêu thì mẹ an tâm bấy nhiêu. . . . . ."
Vương Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, "Con hiểu rồi ạ."
-
Là đằng dâu mà lại chủ động đề cập đến chuyện kết hôn với nhà trai, dẫu thế nào cũng có chút xấu hổ lúng túng, nhưng để bà Vươngg có thể an tâm Vương Nguyên quyết định tối nay sẽ nhắm mắt đưa chân mà đi hỏi Tuấn Khải.
Vì để cậu và anh có thời gian riêng tư không bị quấy nhiễu, lúc xế chiều Vương Nguyên đã cho hai đứa bẻ uống sữa thật no, sau đó thì nhờ mấy người lớn ở nhà trông giùm, trước đó cậu đã hẹn anh tối nay đi ra ngoài ăn tối.
Vương Tuấn Khải dĩ nhiên là khỏi phải nói lại lần thứ hai, chuyện của công ty còn chưa giải quyết xong đã tự mình lái xe về đón Vương Nguyên rồi. . . . . .
Bởi vì đã rất lâu rồi chưa cùng Vương Tuấn Khải xuất hiện ở những nơi công cộng, cho nên Vương Nguyên đã nghiêm túc dành cả buổi chiều để chuẩn bị.
Thật may là, thời gian về sau này dáng người của cậu ngày một trở lại được như vóc dáng ban đầu, thay một bộ âu phục trang nhã, thoạt nhìn thì không thể nhận ra cậu vừa mới sinh con xong . . . . . .
"Bà xã. . . . . ."
Tiếng anh gọi cậu theo thói quen bình thường khi vừa về tới nhà vang lên.
Vương Nguyên đứng trước gương lớn sửa sang lại một chút sau đó mới đi ra mở cửa phòng.
Vương Tuấn Khải dù có thế nào cũng không nghĩ đến khoảnh khắc cánh cửa được mở ra lọt vào mắt anh chính là một hình ảnh xinh đẹp khiến anh kinh ngạc không thôi . . . . .
Giống như khi lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu, cậu cũng như thế này khiến cho người ta chỉ thấy một lần rồi mãi khó quên. . . . . .
"Bà xã, em thật đẹp!"
Tim Vương Tuấn Khải đập loạn lên một hồi mới thốt lên được một câu này.
Vương Nguyên xấu hổ nói, "Cũng lâu rồi không có đi ra ngoài ăn tối với anh được, nếu như tùy tiện quá thì thật là làm hỏng bầu không khí."
"Anh rất thích!"
Không thèm che giấu sự tán thưởng đối với vợ, Vương Tuấn Khải lập tức ôm vợ vào lòng.
Anh vùi đầu vào cần cổ cậu, hít lấy hương thơm của cỏ chanh nhẹ nhàng thoang thoảng đặc biệt chỉ cậu mới có. . . . .
Bởi vì Vương Tuấn Khải vẫn chưa bước vào phòng, hai người đang đứng ôm nhau ở hành lang nơi mà lúc nào cũng có thể có người giúp việc đi ngang qua, Vương Nguyên thấy vô cùng ngượn ngùng vội đẩy anh ra, "Ông xã, đừng vậy mà. . . . . ."
Vương Tuấn Khải dường như không thèm nghe cậu nói, anh vùi đầu vào cổ Vương Nguyên quyến luyến hít lấy hương thơm từ cậu.
Thật là không khéo, đúng vào thời điểm này có một người giúp việc đi ngang qua. . . . . .
Vương Nguyên vừa nhìn thấy, mặt lập tức đỏ bừng cùng với lúng túng cậu đẩy mạnh Tuấn Khải ra, nhỏ giọng nói, "Này. . . .Có người kìa!"
Nhưng mà Vương Nguyên lại không để ý đến bản lãnh tinh mắt của người giúp việc nhà họ Vương, bọn họ nếu như nhìn thấy những hình ảnh không nên thấy thì ngay lập tức sẽ biến mất không thấy bóng dáng. . . . . .
Vương Tuấn Khải ngước mắt liếc nhìn bốn phía nhưng không thấy có người nào đứng gần đấy thì không vui nhíu mày.
Vương Nguyên cố gắng chứng minh, "Là thật đó! !"
Trong con ngươi đen như mực của Vương Tuấn Khải rõ ràng hiện lên vẻ hoài nghi.
Vương Nguyên bỗng cảm thấy mình có lý mà không thể cãi.
Rồi đột nhiên cũng ngay tại giây phút này, Vương Tuấn Khải bất thình lình bế ngang Vương Nguyên lên. . . . . .
Vương Nguyên sợ hết hồn, vỗ mạnh vào người anh bạn nào đó đang đá văng cánh cửa phòng, "Này, anh đang làm cái gì thế hả. . . . . ."
Chỉ vẻn vẹn trong mấy giây, Vương Tuấn Khải đã bế Vương Nguyên đặt lên giường.
Cái hình tượng áo mũ chỉnh tề sau khi được tháo xuống thì chỉ còn “bản tính vốn có" của đàn ông, anh bắt đầu tháo cà vạt, cởi cúc áo sơ mi . . . . . .
Vương Nguyên ngay lập tức nhảy bắn ra khỏi giường, vừa cáu vừa thẹn nói, "Anh phát điên rồi à!"
Vương Tuấn Khải nhào táo bắt lấy Vương Nguyên đang muốn chạy trốn trở về, đẩy nhẹ cậu ngã lên giường lần nữa.
Vương Nguyên vội cầm lên cái gối gần đó che mặt lại, "Này, anh có thể đừng vậy được không hả. . . . . ."
Trời ạ, ánh mắt của anh giờ phút này giống như lúc anh muốn “ăn” cậu ấy.
Vương Tuấn Khải cởi nốt chiếc cúc áo cuối cùng của áo sơ mi, làm mặt nghiêm nghị nói, "Cổ nhân nói sắc đẹp có thể thay cơm, bà xã, hay là địa điểm dùng cơm tối hôm nay đổi thành ở đây nhé. . . . . ."
Vương Nguyên nhíu lông mày hỏi, "Anh đã quên bác sĩ dặn gì rồi sao?"
Nhưng Vương Tuấn Khải lại thẳng tay giằng lấy cái gối của Vương Nguyên đang ôm thật chặt, tùy tiện quẳng sang một bên sau đó bổ nhào lên người Vương Nguyên.
Chỉ hai ba cái lột trong chớp nhoáng, bộ lễ phục cũng đã bị quẳng dưới chân giường.
Vương Tuấn Khải quả thực là đã phải kiềm chế quá lâu rồi, từ khi Vương Nguyên bước vào thời gian mang thai ba tháng cuối rồi đến khi sinh xong tới nay thì đã qua thêm một tháng, anh muốn cậu đến sắp phát điên rồi. . . . . .
Anh vùi mặt vào cổ cậu rồi dần chuyển dần xuống. . . . . .
Hương sữa thơm thoang thoảng trên người cậu lại càng khiến cho anh say mê đắm đuối. . . . . .
Bây giờ Vương Nguyên muốn đẩy Vương Tuấn Khải ra đúng là khó càng thêm khó rồi, nhưng khi nghĩ đến cơ thể của mình chưa cho phép làm những chuyện này thì cậu đẩy mạnh đầu anh ra, cố gắng thuyết phục cho lý trí anh quay lại, "Bây giờ vẫn chưa thể được, Vương Tuấn Khải, anh tỉnh táo lại cho em mau. . . . . ."
Vương Tuấn Khải giọng hàm hồ không rõ nói, "Em giúp anh!"
Vương Nguyên vừa tức vừa xấu hổ, "Còn lâu em mới làm!"
Vương Tuấn Khải lập tức ngước lên nhìn Vương Nguyên, anh tinh quái híp lại đôi mắt đen nhánh, thở ra hơi thở nóng bỏng, "Không muốn?"
Cậu quay đầu đi nói, "Em không làm được."
Vương Tuấn Khải rất kiên nhẫn nói, "Anh dạy cho em . . . . . ."
Vương Nguyên xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ mà chui vào, cậu vung tay đẩy anh ra, "Em còn lâu mới ẩu tả với anh! !"
Vương Tuấn Khải giữ thật chặt hai cánh tay cậu lại, say mê nhìn cậu, "Em nhẫn tâm để anh thế à?"
"Em. . . . . ."
Vương Tuấn Khải giả vờ đáng thương, "Bà xã, em có biết em hấp dẫn đến mức nào không?"
Giây phút này, nhìn khuôn mặt điển trai của Vương Tuấn Khải gấp đến không thể kìm nén nổi, Vương Nguyên đột nhiên nghĩ ra được một kế.
Đương nhiên cái kế này là nhằm vào mục đích tối nay của cậu.
Cậu vốn là định đi ra ngoài ăn tối với anh, sau đó dưới bầu không khí lãng mạn ấm áp cậu sẽ dẫn dắt anh nói đến chuyện kết hôn của hai người.
Lúc này cậu lại đột nhiên nghĩ ra, thời cơ này so với chuyện hẹn anh ra ngoài còn tốt hơn nhiều.
Nói thế nào thì bây giờ cũng là anh đang cần cậu mà . . . . . .
"Được. . . . .Được rồi!"
Nghe được câu trả lời của cậu, đôi mắt đen nhánh của Vương Tuấn Khải tỏa sáng rực rỡ, anh trực tiếp cầm lấy tay cậu đưa đến chỗ nào đó ở dưới chăn.
Nhưng vẫn chưa chạm đến cái thứ nóng bỏng kia cậu đã vội rút tay về.
Vương Tuấn Khải thủ thỉ dụ dỗ, "Đừng sợ. . . . . ." Anh lại cầm tay cậu đưa đến lần nữa.
Khi anh đang dẫn dắt cậu đi đến nửa người dưới của anh thì cậu thừa dịp loạn nói ra, "Viêc ấy. . . . .Em có thể đồng ý. . . . . . Nhưng mà em có điều kiện muốn nói với anh."
Lúc này Vương Tuấn Khải làm gì còn được mấy phần lý tính, gật đầu ngay lập tức, "Em cứ nói, cái gì anh cũng đều đồng ý cả."
"Đấy chính anh nói đấy nhé, em. . . . . ."
Vương Tuấn Khải dù gấp nhưng vẫn thong thả ung dung nhìn cậu.
"Đầu tiên thì phải để em giải thích đã, chuyện này không phải do em sốt ruột đâu, cũng không phải là em đang lo lắng, lại càng không phải là em không chờ đợi được, là mẹ nói muốn dọn đến bên biệt thự của chúng ta ở, mẹ có phần không yên lòng về em, cho nên. . . . . ."
Vương Nguyên cũng không biết, Vương Tuấn Khải bây giờ vốn đã không thể nghe lọt được mấy câu vớ va vớ vẩn của cậu nổi nữa, cho nên, không đợi Vương Nguyên nói hết Vương Tuấn Khải đã cầm lấy tay cậu nhét vào ngay chỗ nào đó trong chăn.
"Ái! !"
Vương Nguyên hết hồn hô lên, bởi vì giờ đây anh đã bắt cậu nắm chặt lấy vật nóng bỏng của anh.
Lật người một cái anh đổi lại để cậu ngồi lên người anh.
Cậu lập tức muốn buông cái thứ nóng rực kia ra, thế nhưng anh lại giữ chặt tay cậu lại, "Không cho phép em đổi ý!"
Vương Nguyên nổi giận, "Em đã nói hết đâu ! !"
Vương Tuấn Khải dụ dỗ nói, "Em có yêu cầu gì anh cũng đồng ý hết. . . . ."
Vương Nguyên đang muốn nói rõ ràng mọi chuyện trước với Vương Tuấn Khải, nhưng lại không hề nhận ra anh bây giờ chỉ chăm chú nhìn vào một phần ba nửa người trên đang để trần của cậu.
Đến lúc nhận ra được thì anh đã đánh mất lý trí anh không còn kiên nhẫn để nghe cậu nói tới những chuyện khác nữa, mà dù cho cậu có nói với anh đi nữa cũng chưa chắc gì anh đã nghe lọt vào tai, nghĩ tới đây cậu chỉ đành. . . . . .
Nhìn vào vật đang ngẩng cao càng lúc ngày càng trở nên cương cứng trong tay mình, cậu từ từ nắm chặt nó. . . . .
Đôi mày của anh nhíu lại.
Bởi vì là lần đầu tiên làm như thế cậu cũng chẳng biết nên dùng sức như thế nào, cậu vội lo lắng hỏi anh, "Thế nào? Có phải em đã khiến anh thấy không thoải mái đúng không?"
"Không, em làm tiếp đi."
"A . . . . ."
Kết quả cuối cùng là Vương Tuấn Khải hình như được một buổi "Cơm rượu no nê" no bụng rồi vì thế nằm sấp xuống ngủ luôn.
Vương Nguyên nghiêng người khe khẽ lay anh, "Ông xã, ông xã, em còn chưa nói chuyện chính với anh mà. . . . . ."
Vương Tuấn Khải giơ tay ôm lấy eo cậu kéo về hướng mình mơ màng nói, "Bà xã, ngủ đi em. . . . . ."
Vương Nguyên ngẩng đầu lên khỏi ngực Vương Tuấn Khải, làm mặt nghiêm nghị nói, "Anh phải mở mắt ra nghe em nói rồi mới được ngủ!"
"Anh muốn ngủ. . . . . ."
Vương Nguyên lay mạnh cánh tay Vương Tuấn Khải, "Không cho anh ngủ, em đã hứa với mẹ là ngày mai phải cho bà biết câu trả lời rồi."
Vương Tuấn Khải rút tay lại vòng lên cổ kéo nhẹ cậu xuống hôn một cái, giọng khào khào nói, "Đừng có quấy anh. . . . . ."
Vương Nguyên chán nản ôm chăn ngồi bật dậy hỏi, "Sao anh có thể như vậy chứ. . . . . ."
Đúng lúc này Vương Tuấn Khải lại trở mình quay sang hướng bên kia.
Vương Nguyên cũng thật không biết phải làm sao, nhưng xem ra đúng là Vương Tuấn Khải đang rất là buồn ngủ làm gì còn tinh thần mà nghe cậu nói chuyện kết hôn.
Nhưng mà anh đã đồng ý với cậu rồi, anh từ trước đến giờ đã nói thì sẽ làm, có lẽ mình cũng không cần lo lắng, sáng mai nói lại với anh lần nữa là được, nếu như anh đổi ý thì cậu sẽ tính sổ với anh. . . . . .
Nghĩ tới đây, Vương Nguyên cũng nằm xuống theo.
Mà này, tối nay người đàn ông này sao có vẻ mệt mỏi như thế?
Trước kia. . . . .Hầu như cậu đều là người ngủ trước không mà, hơn nữa mỗi khi nửa đêm cậu tỉnh lại anh vẫn còn chưa chịu ngừng . . . . . .
Cậu phải thừa nhận rằng không thể nghi ngờ thể lực của anh, nhưng tối nay hình như có cái gì đó hơi quái quái, huống chi tối nay hình như anh cũng không có dùng nhiều sức gì à. . . .
Ối, nghĩ đến đây, Vương Nguyên ngượng ngùng mà vùi mặt vào trong chăn. . . . . .
Bởi vì thời gian còn rất sớm, Vương Nguyên ngủ thẳng đến gần chín giờ tối mới dậy. . . . . .
Bởi vì hai đứa bé cần uống sữa vì thế Vương Nguyên đành phải ngồi dậy, đang định xuống dưới lầu một nhưng đột nhiên phát hiện Vương Tuấn Khải vốn ngủ ở bên cạnh lại không thấy đâu.
Bên trong căn phòng vẫn còn vương lại hơi thở nhàn nhạt của Vương Tuấn Khải, cậu nghĩ là anh cũng mới dậy không bao lâu, cậu liền nhanh chóng rửa mặt rồi xuống nhà. . . . . .
Dưới tầng một ông Vương đang kèm Bảo Nhi học bài, bà Vương cùng bà Vươngg một người ôm một đứa cháu trai cười đùa. . . . . .
Nhìn thấy Vương Nguyên đi xuống bà Vương mỉm cười nói, "Tiểu Nguyên, đúng lúc con xuống đây. . . . Thường An và Tùy Ngọc đều đã đói rồi, con cho tụi nó uống sữa đi!"
"Dạ."
Bà Vương nói, "Vậy cho Thường An uống trước đi, mẹ thấy nó cứ nút ngón tay mãi, chắc là đói lắm rồi."
Vương Nguyên cẩn thận ôm lấy Thường Ab từ tay bà Vương, sau đó liền đi lên lầu hai.
Bà Vươngg cũng bế Tùy Ngọc đi theo.
Vào trong phòng, Vương Nguyên thỏa mãn nhìn dáng vẻ con trai đầu đầy mồ hôi mà uống sữa, cười nói, "Bọn chúng thật đáng yêu."
Bà Vươngg cũng cười theo, "Càng lớn càng giống Tuấn Khải!"
"À. . . . . ." Vương Nguyên đột nhiên nhớ ra, "Phải rồi, mẹ, mẹ có nhìn thấy Tuấn Khải đâu không ạ?"
Bà Vươngg trả lời, "Trước khi con xuống nhà không lâu thì nó đã xuống rồi!"
"Ồ?"
"Con nói là có hẹn Tuấn Khải tối nay ra ngoài ăn bữa tối dưới nến, nhưng mà khi thấy một mình Tuấn Khải đi xuống, mẹ còn tưởng là hai đứa lại giận dỗi gì nhau rồi, sau đó hỏi Tuấn Khải mới biết hóa ra hai đứa đã hủy bỏ quyết định đi ra ngoài ăn cơm. . . . . ."
Vương Nguyên đỏ mặt lúng túng viện đại một cái cớ nói, "Dạ phải ạ, là con thấy trong người không khỏe nên tạm thời không đi ra ngoài nữa."
Bà Vươngg vội vàng hỏi, "Vậy giờ con thấy thế nào rồi?"
"Không sao rồi ạ, mẹ biết đó, gần đây con phải chăm lo cho cả hai đứa nên có chút mệt thôi."
"Tuấn Khải bảo tìm vú nuôi cho hai đứa nhỏ mà con lại không nghe. . . . . ."
Vương Nguyên lập tức lắc đầu, "Con thấy không cần thiết mẹ à, con đã không lo được cho Ngôn Ngôn, con không muốn đến hai đứa nhỏ này cũng như thế nữa . . . . . Huống chi, con rất yêu thích dáng vẻ bọn chúng khi uống sữa do con đút." Nói tới đây, Vương Nguyên không nhịn được mà hôn bé cưng ở trong ngực.
Bà Vươngg cười không nói gì thêm nữa.
Vương Nguyên vừa lau mồ hôi trên trán Thường An, vừa hỏi, "Lúc Tuấn Khải ra ngoài có nói lại là đi đâu không mẹ?"
Bà Vươngg ngạc nhiên hỏi lại, "Nó không nói với con là nó đi đâu à?"
Vương Nguyên lắc đầu, "Không ạ!"
Bà Vươngg chậm rãi nói, "À, Tuấn Khải vừa nhận được một cuộc điện thoại khẩn bảo là phải đi công tác một chuyến . . . . . Có thể phải đi mất năm ba ngày."
Vương Nguyên ngạc nhiên trợn tròn mắt, "Hả?"
"Mẹ cứ nghĩ là Tuấn Khải đã nói với con rồi chứ. . . . . ."
Vương Nguyên nhíu mày, "Anh ấy không hề nói gì với con cả, đợi chút nữa con gọi cho anh hỏi xem thế nào.”
Bà Vươngg gật đầu, "Ừ."
"Thường An no rồi, giờ thì đến lượt Tùy Ngọc nào. . . . . ."
Bà Vươngg bế lên Tùy Ngọc chuyển sang cho Vương Nguyên, sau đó nhận lấy Thường An đang ở trong lòng Vương Nguyên rồi vỗ về nhè nhẹ.
Đợi khi Tùy Ngọc uống xong, Vương Nguyên mới lựa lời nói, "À. . . .Mẹ, chuyện kết hôn con đã nói với Tuấn Khải rồi. . . . . ."
Dường như để xóa đi sự khó xử của Vương Nguyên lúc này, bà Vươngg không đợi cậu nói hết lời đã cười mà nói, "Vậy thì tốt. . . . . . Chờ đến lúc Tuấn Khải trở về là có thể chuẩn bị tổ chức hôn lễ được rồi."
Không đành lòng để mong ước của mẹ tiêu tan, Vương Nguyên không thể làm gì khác hơn đành phải lựa chọn giữ im lặng, thầm nghĩ đợi lúc Vương Tuấn Khải quay về khi đó sẽ không còn chuyện gì nữa.
-
Ai ngờ đến. . . . . .
Đã qua ba ngày rồi, Vương Tuấn Khải vẫn chưa trở lại từ chuyến đi công tác lần trước, hơn nữa, ba ngày nay cậu gọi cho anh bốn năm cuộc thế mà anh lại ngắn gọn trả lời cậu rồi bảo là đang bận, sau đó cũng không chủ động gọi điện lại cho cậu.
Vương Nguyên cảm thấy có chút giận dỗi. . . . . .
Anh đi công tác không nói với cậu câu nào thì cũng thôi, mấy ngày hôm nay khi cậu gọi điện đến thì lại tỏ ra xa cách . . . .Thiệt thòi cho cậu từ ngày đầu tiên anh đi cậu đã cảm thấy không quen, mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến anh, anh đúng là một tên đàn ông vô lương tâm!
Buồn bực thì buồn bực, nhưng từ tận đáy lòng cậu vẫn mong anh về sớm. . . . . .
Nhưng mà có một chuyện cậu rất nghi ngờ, "Vương thị" gần đây hình như chỉ có mấy cái hạng mục ở Mỹ mà thôi, anh đâu cần phải đi công tác đến tận mấy ngày. . . . . .
Thiệt là, phiền chết đi được, thôi chờ anh về rồi tính sau, cậu phải mắng cho anh một trận mới được, tại sao lại có thể coi thường cậu và các con như thế chứ?
. . . . . .
Mặc dù oán trách người nào đó không có lương tâm, nhưng khi ở trước mặt bố mẹ chồng cậu vẫn tỏ ra là một cậu con dâu ngoan hiền, còn đồng thời chăm sóc tốt cho hai đứa bé, cũng không quên lúc nào cũng phải làm vừa lòng những người lớn tuổi trong nhà.
Giờ phút này, đang vào giờ lúc ăn trưa, cũng đúng lúc hai cậu con trai cưng đã ngủ, Vương Nguyên liền đến phòng ăn trước cùng dọn bàn ăn với người giúp việc.
Chỉ chốc lát sau ông bà Vương cùng Bà Vươngg cũng bước vào phòng ăn.
Thế nhưng bầu không khí trong bữa cơm hôm nay cực kì quái lạ, bởi vì ba người lớn tuổi này ngày thường chung sống với nhau luôn rất hòa bình vậy mà bữa trưa hôm nay lại không hề nói chuyện với nhau một câu, chỉ lặng lẽ cùng ngồi ăn uống, lãnh đạm dị thường.
Vương Nguyên sau khi lần lượt gắp thức ăn cho ba người xong nghi ngờ hỏi, "À, ba mẹ, mẹ, sao hôm nay mọi người không nói chuyện gì hết vậy?"
Bà Vươngg ngước mắt nhìn tới bà Vương, dường như có chuyện gì đó rất buồn bực, nhưng lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Vương Nguyên nhìn về phía bà Vương, "Mẹ, sao thế ạ?"
Bà Vương cười gượng, "À, không có gì, con mau ăn cơm đi, đừng quan tâm đến mấy ông bà già chúng ta làm gì."
Vương Nguyên cảm thấy chuyện có cái gì đó không đúng, cậu bỏ bát đũa xuống, nghiêm nghị nhìn ông Vương, "Ba à, ba nói cho con nghe đi!"
Ông Vương ngước mắt nhìn Vương Nguyên muốn nói rồi lại thôi.
Bà Vương đúng lúc này kéo kéo ông Vương, ý tứ rất rõ ràng là bảo ông Vương đừng có nói cái gì cả.
Bà Vươngg nhìn tới vợ chồng họ Vương, đột nhiên tức giận dằn bát đũa xuống, lạnh mặt nói, "Vương Nguyên, để mẹ nói cho con, tin tức trên TV nói Vương Tuấn Khải hiện giờ đang ở Male, còn đang cặp kè với một người phụ nữ rất xinh đẹp, nó không có đi công tác gì cả mà là dẫn người phụ nữ khác đi du lịch chơi đấy. . . . . ."
Vương Nguyên quá đỗi kinh ngạc trợn tròn mắt.
Bà Vương chán nản nói ra, "Bà thông gia à, tôi đã nói rồi, chờ Tuấn Khải về rồi hẵng nói mà. . . . . ."
Bà Vươngg tức giận nói, "Vương Nguyên vừa mới sinh cho Tuấn Khải hai đứa con xong, ngược lại Tuấn Khải lại đi cùng người phụ nữ khác đến Male vui chơi thỏa thích, chẳng lẽ muốn bắt Vương Nguyên phải chịu đựng sự uất ức này sao?"
Vương Nguyên lờ mờ chẳng hiểu gì, "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?"
Ông Vương thở dài, chậm rãi nói ra, "Cũng là mấy bản tin lá cải vặt vảnh ấy mà. . . . .Họ đưa tin nói là chụp được hình ảnh Tuấn Khải đưa người phụ nữ khác đi du lịch ở Male, còn cặp kè có vẻ như rất thân mật nữa. . . . . . Ba cái tin tức này đều chỉ là viết lung tung cả thôi, tính tình của Tuấn Khải như thế nào con phải hiểu rõ nhất mà."
Bà Vương phụ họa nói, "Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Nguyên à, con đừng suy nghĩ lung tung nha! !"
Cả người Vương Nguyên rõ ràng đang run lên.
Bà Vươngg vịn nhẹ vào vai Vương Nguyên nghiêm mặt nói, "Vương Nguyên, không có lửa làm sao có khói, mẹ thấy con phải đi Male một chuyến xem thế nào. . . . . Là thật hay giả thì sẽ biết ngay, không cần ngồi ở đây mà trong lòng buồn bực suy nghĩ làm gì."
Nghe được tin như thế cậu sao có thể không mẫn cảm, nhưng đã cùng anh trải qua biết bao nhiêu là chuyện rồi, lại nghĩ đến thái độ của anh trước kia khi đối với những người phụ nữ khác, cậu lựa chọn tin tưởng anh, "Con thấy không cần thiết ạ, cùng lắm thì con gọi điện thoại hỏi anh ấy là được rồi. . . . . ."
Bà Vươngg không vui nói, "Tại sao lại không cần thiết? Đàn ông là không thể dung túng được đâu, Vương Nguyên à, nghe lời mẹ đi con, đến Male tìm Tuấn Khải xem thế nào. . . . . ."
Ông Vương còn phụ họa nói chen vào, "Phải đó, Tiểu Nguyên à, con đi Male một chuyến đi, Tuấn Khải ở lại khách sạn của Robert đấy, cũng không khó tìm đâu. . . . . ."
Bà Vương thì lại nói, "Tiểu Nguyên,Tuấn Khải đã gây ra sự việc như thế, là mẹ chồng mẹ cũng không tiện nói thêm gì, cọn hãy tự mình quyết định đi!"
Thấy Vương Nguyên khó xử, bà Vươngg nói, "Con không cần lắng cho ba đứa nhỏ. . . . . . Mọi người sẽ thay con chăm sóc bọn chúng."
Bà Vương cũng nói theo, "Nếu con đã quyết định đi thì đừng lo lắng gì đến ba đứa nhỏ, trong nhà lúc nào cũng có vú nuôi chuẩn bị để lo cho chúng, thỉnh thoảng nhưng lúc con không đủ sữa họ cũng cho hai đứa nhỏ bú một vài lần, sẽ không đến nỗi mà thấy không quen đâu. . . . . ."
Ông Vương nói, "Đi đi, thời gian qua con cứ ở nhà cả ngày trông mấy đứa nhỏ, coi như đi chơ giải buồn cũng được. . . . Nếu đúng là Tuấn Khải đang ở Male, thì con cũng có thể ở lại đó chơi thêm mấy ngày với Tuấn Khải."
"Nhưng mà. . . . . ."
Bà Vươngg dùng giọng không cho phép từ chối, "Không có nhưng nhị gì cả, bây giờ mẹ đi giúp con thu dọn chuẩn bị vài thứ giấy tờ cùng quần áo, điện thoại di động nữa." Bà Vươngg vừa nói vừa đứng dậy đi thẳng lên lầu.
Ông Vương cũng thuận tiện ‘rèn sắt lúc còn nóng’, "Để ba bảo người đổ đầy xăng máy bay sẵn cho con, đợi một lát nữa thì cứ xuất phát thôi. . . . . ."
-
Cứ như vậy, Vương Nguyên chẳng hiều đầu đuôi ất giáp thế đã bị mấy ông bà cụ ở trong nhà đẩy thẳng tới Male. . . . . .
Nếu như không phải là thấy bà Vươngg đang vô cùng tức giận và cũng vì muốn trấn an bà, Vương Nguyên tuyệt đối sẽ không khoa trương đến mức chạy tới Male để “bắt kẻ thông dâm”, huống chi cậu vốn luôn rất tin tưởng Tuấn Khải . . . . . .
Tuy nói như thế, nhưng khi xảy ra chuyện, trong lòng con người ta vẫn không thể tránh khỏi thấp thỏm bất an vẫn mong mỏi biết được đáp án . . . . . .
Bởi vì chênh lệch thời gian, lúc Vương Nguyên bay đi Male là vào ban ngày, nhưng khi đến nơi thì trời đã ngã về chiều.
Từng sống ở đây hai năm, Vương Nguyên đương nhiên hiểu rất rõ cảnh hoàng hôn ở Male có ý nghĩa như thế nào. . . . .Đó chính là sự tuyệt mỹ, là sự kinh ngạc, là sự ca ngợi.
Sóng biển nhấp nhô lăn tăn, làn gió nhẹ thoải mái, cát giẫm dưới chân rất mịn, đại dương mênh mông bát ngát xa xăm . . . . . . Những thứ này đã tạo nên ánh hoàng hôn say lòng người ở Male.
Cậu đã từng ngồi tại bờ biển vô số lần, đi chân trần để được những cơn sóng nhỏ vỗ về, ở trong hoàn cảnh bình yên và an nhàn ngắm nhìn cái bóng mờ của ánh sáng nơi phía xa xăm, trong lòng cậu luôn cảm thấy sảng khoái và thanh thản.
Được quay trở lại nơi này, sự mệt mỏi của chặng đường dài trong Vương Nguyên dường như đã hoàn toàn tan biến. Giờ phút này, cậu đứng tại bờ biển, cũng đã quên mất mục đích của chuyến đi này, chỉ mong ngóng hoàng hôn mau đến.
"Cậu Vươngg, là cậu Vươngg sao?"
Một cô gái có vẻ rất giản dị xuất hiện trước mặt Vương Nguyên.
Vương Nguyên vui mừng reo lên, "Ada, là cô ư?" Ada từng là bạn đồng nghiệp làm chung với cậu, phụ trách công việc ở quầy lễ tân của khách sạn.
Ada vẫn giống như trước nhiệt tình nắm lấy hai tay cậu vui mừng nói, "Đúng vậy, tôi vừa mới hết giờ làm việc, vì thế muốn đến đây hóng mát một lát, không ngờ lại gặp được cậu ở đây. . . . . ."
"Nơi này thật tốt, vẫn đẹp như trước kia."
Ada cười nói, "Cậu Vươngg cũng vẫn đẹp như xưa à, nghe nói gần đây cậu vừa mới sinh em bé vậy mà dáng người cậu vẫn còn đẹp lắm. . . . . ."
Vương Nguyên chỉ nhã nhặn cười nhẹ.
Ada thở dài nói, "Thật sự tôi rất nhớ lúc còn cả cậu và cậu chủ ở đây. . . . . . Sau khi cậu đi rồi, cậu chủ cũng không còn đến nơi đây thường xuyên nữa, cũng không quan tâm đến khách sạn nhiều như trước, mặc dù việc kinh doanh vẫn rất tốt nhưng sao vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. . . . . ." (Cậu chủ ở đây là Lưu Nhất Lân nhé)
Vương Nguyên cũng thiệt tình nói, "À, tổng giám đốc Lưu hiện đang ở Riyadh giúp ba anh ấy quản lý sự nghiệp cho gia đình, không còn tự do như trước nữa."
"Vậy thì chắc ông chủ cũng phải kìm nén nhiều lắm nhỉ, bởi vì ông ấy vốn là người không thích bị trói buộc mà."
Vương Nguyên cười cười hỏi, "Đúng rồi, có phải Tuấn Khải đang ở tại khách sạn này không?"
"Tuấn Khải?" Ada gãi đầu suy nghĩ một lúc rồi sau đó mới gật gật đầu, "Cậu đang tìm tổng giám đốc Vương chứ gì, đúng vậy, mấy ngày hôm nay anh ấy đều ở trong khách sạn này, tôi còn tưởng rằng cậu đang ở đây là chờ tổng giám đốc Vương đến đón cậu đấy!"
Vương Nguyên lập tức vui mừng, "Vậy sao? Bây giờ anh ấy còn ở trong khách sạn không?"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm, ban ngày tổng giám đốc Vương không thường ở lại trong khách sạn. Nhưng mà cậu cứ đến khách sạn hỏi thăm thử xem, biết đâu những đồng nghiệp khác có thể từng nhìn thấy tổng giám đốc Vương thì sao."
"Cám ơn cô Ada. . . . . ."
"Không có gì, gặp lại cậu tôi thấy rất vui."
. . . . . .
Không chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa, Vương Nguyên đi thẳng tới khách sạn ‘Yarit’.
Những nhân viên kì cựu trong khách sạn nhìn thấy cậu đều rất vui mừng, sau khi chào hỏi qua lại một lúc thì có người nói cho cậu biết tung tích của Vương Tuấn Khải . . . . .
Điều khiến Vương Nguyên cảm thấy hơi buồn bực đó là, bọn họ đều nói lúc Vương Tuấn Khải tới đây quả thực là bên cạnh có dẫn theo một cô gái trẻ lại còn trông rất xinh đẹp.
Trong lòng Vương Nguyên lập tức cảm giác thấy khó chịu không thể tả. . . . . .
Nhưng mà cũng có một tin tốt, nghe một người đồng nghiệp nói lúc Vương Tuấn Khải đưa cô gái ấy đi khỏi khách sạn vẫn chưa được mấy phút, đi về hướng bãi cát phía Bắc.
Vương Nguyên không chần chừ suy nghĩ, sau khi giao lại những vật tùy thân đơn giản cho một người bạn đồng nghiệp xong liền đi theo tới bờ cát phía Bắc mà Vương Tuấn Khải đã đi.
Trên bờ cát thỉnh thoảng có vài người đứng lặng người ngắm nhìn biển, thỉnh thoảng cũng có những đôi tình nhân yên lặng bên nhau đợi ánh chiều hoàng hôn buông xuống. . . . . .
Vương Nguyên dẫm chân bước lên bờ cát mịn, ánh mắt liên tục đảo khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Vương Tuấn Khải.
Đột nhiên, một người bản địa da đen ôm một bó hoa hồng được gói rất tinh tế đi đến trước mặt cậu. . . . .
"Thưa cậu, có một người đang chờ cậu ở đằng kia, bó hoa này là anh ta tặng cho cậu."
Vương Nguyên cũng chưa kịp hỏi thêm được điều gì thì người nọ đã đem bó hoa nhét vào tay cậu rồi bỏ đi trong nháy mắt.
Vương Nguyên tiếp tục đi về phía trước khoảng tầm ba phút nữa, lại có một cô bé gái ôm một bó bách hợp đi đến trước mặt cậu, nói một câu đơn giản giống như người lúc nãy, "Anh ơi, có người đang chờ anh ở bên kia kìa, hoa này là anh ấy tặng cho anh đó."
Cô bé này rất thú vị, còn giơ tay lên chỉ chỉ tới chỗ đó cho cậu nhìn.
Vương Nguyên mang theo nghi ngờ với tò mò, đi về phía trước theo phương hướng mà cô bé nọ chỉ.
Tiếp đó lại có một người lớn tuổi nhìn có vẻ rất thân thiện dễ gần đi tới, vẫn là một bó hoa tươi thắm xinh đẹp và cũng chỉ đường cho cậu. . . . . .
. . . . . .
Cứ như vậy, Vương Nguyên đếm không nổi là mình đã nhận được bao nhiêu bó hoa nữa rồi, nhưng ít nhất là bây giờ cậu không thể ôm hết được chúng.
Cuối cùng cậu đành phải đặt những bó hoa ấy xuống đất, quyết định ngồi xuống tại chỗ đó nghỉ mệt một lúc.
Nhưng khi cậu đặt những bó hoa kia xuống đất thì một tấm thiệp rơi ra từ trong những bó hoa ấy. . . . . .
Cậu rút tấm thiệp đó ra, nhìn những dòng chữ viết trên đó.
Chữ viết này là của Vương Tuấn Khải, trên đó viết ——
‘Bà xã, em nhìn sang phải đi nào….’
Vương Nguyên theo bản năng nhìn sang bên đó, trong một cái chớp mắt, cậu giật bắn cả người.
Trước mắt, Vương Tuấn Khải đang lái một chiếc ca nô lao về phía cậu . . .
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần kiểu đánh gôn màu xanh đậm, ánh nắng trời chiều bao phủ khắp người anh. . . . . .
Thật là đẹp trai đến không thể diễn tả bằng lời. . . . . . .
END CHƯƠNG 252
Chương này có chính xác 6566 từ T^T tui ra hơi lâu nhá~
Ôi tui khổ quá mà, mạng nhà tui bị cắt rồi 😂
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip