Chương 255
Chương 255: Vợ yêu là dành để dỗ ngọt.
Bốn tháng sau.
"Ba, chúng ta đi thăm bà ngoại thật sao ạ?"
Vương Nguyên ôm Bảo Nhi đi thẳng một lèo ra khỏi nhà họ Vương, "Ừ."
"Chúng ta không đợi cha hả ba?"
Vương Nguyên sa sầm bực tức nói, "Không cần!"
Bảo Nhi nghiêng đầu hỏi, "Có phải cha lại chọc giận ba hay không?”
Lửa giận trong bụng Vương Nguyên lại bốc lên, "Ngôn Ngôn, con nói công bằng cho ba nghe xem....Hai ngày trước cha nuôi con phải đính hôn, ba bảo cha con đưa ba đến Riyadh, nhưng cha con không đồng ý lại còn dám trốn tránh ba, càng đáng ghét hơn nữa là tối hôm qua rất khuya mới về nhà… ba cũng đâu có yêu cầu gì quá đáng đâu chứ, chẳng qua ba nghĩ là do trước kia cha nuôi con rất quan tâm đến hai ba con chúng ta, ngày đính hôn của cha nuôi con chúng ta đương nhiên phải đến dự chứ!"
Bảo Nhi gật đầu, "Dạ, cái này là cha không đúng rồi, lâu lắm rồi con cũng không có được gặp cha nuôi á…"
Có được sự đồng tình của con gái,
Vương Nguyên càng thêm tức nghẹn, "Bởi vậy, cha con bây giờ càng ngày càng không biết nghe lời, ba không muốn gặp cha con nữa!" 😑
Bảo Nhi hỏi, "Ba, chúng ta không mang theo Thường An và Tùy Ngọc về thăm bà ngoại hả ba?"
Vương Nguyên nổi giận nói, "Không dẫn theo bọn chúng đi đâu hết….Ngày đều ba cũng đều ở nhà chăm lo cho ba đứa tụi con, còn cha con thì chẳng làm cái gì cả, lại còn hạn chế sự tự do của ba, chọc giận ba. . . .Bây giờ ba sẽ để hai em con ở nhà, để xem một mình cha con xử lý thế nào! !"
Thật ra thì cậu chịu để hai đứa ở nhà như thế là bởi cậu đã nói trước với mẹ chồng rồi, mẹ chồng cậu sẽ chăm sóc hai đứa bé, nhưng cậu cũng đã căn dặn mẹ chồng nếu mấy đứa mà cứ la khóc hay có đi tiểu tiện gì thì cứ gọi Vương Tuấn Khải về xử lý, để cho anh biết sự buồn bực phiền não mỗi ngày khi ở nhà của cậu.
Bảo Nhi ngây thơ nói, "Nhưng mà cha đâu có biết chăm sóc cho em trai đâu?"
Vương Nguyên bế Bảo Nhi chiu vào trong xe riêng đã đỗ trước cổng, tức giận nói, "Không thể làm được vậy thì đúng rồi, như thế thì cha con mới biết nỗi khổ của ba."
Bảo Nhi ồ lên một tiếng rồi không nói gì nữa.
Sau đó Vương Nguyên liền dặn chú tài xế, "Chú Chung, đến biệt thự mẹ cháu đi ạ."
"Vâng, cậu chủ Vươngg."
Tài xế mới vừa nổ máy, ai ngờ hai vệ sĩ cao lớn đã chặn trước đầu xe.
Tài xế nhìn hai người to cao trước mặt, không tránh được khó xử, "Ài, cậu chủ Vươngg, bọn họ. . . . . ."
Vương Nguyên hạ cửa kính xe xuống, nhíu mày nói với mấy người vệ sĩ, "Tránh ra!"
Một trong hai vệ sĩ đi đến cạnh cửa xe cậu, cung kính nói, "Thưa tổng giám đốc phu nhân, xin cậu đừng làm khó bọn cấp dưới chúng tôi mà. . . . . ."
"Mấy anh là cấp dưới của Cảnh Nghiêu đúng không? Mấy anh dám cản đường tôi như thế, mấy anh không sợ tôi bảo Cảnh Nghiêu sa thải mấy anh sao?" Vương Nguyên hù dọa bọn họ.
"Ây da, mọi người đều biết cậu chủ Vươngg là người tốt bụng như thế nào mà, cậu chủ Vươngg làm sao có thể không hiểu lý lẽ mà bảo ông chủ sa thải bọn chúng tôi a. . . ." Bất kỳ ai cũng biết Vương Nguyên tuy là cậu chủ trong nhà họ Vương nhưng cậu là người rất hiểu biết lý lẽ, từ trên xuống dưới nhà họ Vương không ai mà không nói cậu vừa hiền lành rộng rãi mà tính tình còn rất là tốt bụng.
"Các người cứ thử xem sao, tôi sẽ gọi điện ngay bây giờ đấy."
Vương Nguyên chỉ vừa mới giả vờ lấy ra điện thoại bấm đại vào dãy số nào đó thôi, vậy mà hai vệ sĩ lập tức để lộ ra vẻ hoảng sợ.
Vương Nguyên đưa di động lên tai nghe, gắt giọng quát lên, "Còn không mau tránh ra!"
Hai người vệ sĩ lo sợ bị mất việc, lúc này chỉ đành đứng sang một bên, dĩ nhiên bọn họ không dám lám trái lệnh của cấp trên, buộc lòng phải lái xe đi theo phía sau xe của Vương Nguyên để bảo vệ cho cậu.
---
"Bà chủ, bà chủ, cậu chủ đã về rồi. . . . . ."
Dì Lưu vừa nhìn thấy Vương Nguyên liền xúc động chạy ngay vào trong nhà gọi bà Vươngg.
Bà Vươngg hiện đang ở trên tầng hai, nghe thấy tiếng gọi của dì Lưu cũng ba chân bốn cẳng đi nhanh xuống nhà.
"Mẹ. . . . . ."
"Bà ngoại. . . . . ."
Bà Vươngg ngồi xuống bế lên Bảo Nhi đang chạy vào trong lòng mình.
Bà Vươngg cưng chiều ôm hôn Bảo Nhi đã mấy tuần không gặp nhưng dường như có vẻ cao lớn hơn nhiều, "Cháu gái ngoan, có nhớ bà ngoại không?"
"Ngôn Ngôn nhớ bà ngoại lắm, nhưng tại mấy chủ nhật lần trước thầy giáo đều bảo phải chăm chỉ học tập, cho nên không đến thăm bà ngoại được ạ."
Bà Vươngg vui mừng nói, "Ừ, Ngôn Ngôn của chúng ta thật là giỏi nha, nghe nói lần thi nào cũng xếp hạng nhất đứng đầu toàn trường đó hả…."
Bảo Nhi vui vẻ gật đầu.
Vương Nguyên cười nói, "Mẹ, ba mẹ chồng con ngày nào cũng khen con bé thông minh, bây giờ mẹ mà khen con bé nữa, con thấy con bé sắp bị mấy ông bà làm hư mất rồi!"
Bà Vươngg ôm Bảo Nhi ngồi xuống ghế sofa, "Mẹ nghe bà thông gia nói Tuấn Khải hồi còn bé cũng rất thông minh, Ngôn Ngôn nó thông minh như thế nhất định là giống cha rồi."
Vương Nguyên vừa nghe xong mấy lời này liền xụ mặt không vui, cậu ngồi xuống cạnh bà Vươngg phản bác, "Mẹ, hồi còn bé con cũng rất là thông minh mà, con nhớ lúc con đi học cũng thường xuyên đứng nhất trường đấy." 😑
"Vậy sao? Có lẽ mẹ già nên đã quên rồi. . ."
"Ơ. . ." Tại sao chuyện tốt gì anh cũng chiếm hết chứ?
Lúc này dì Lưu cũng chen vào góp lời, "Cậu chủ à, sao cậu lại về đây có một mình vậy, tổng giám đốc Vương không cùng về với cậu sao?" Dì Lưu nhìn ngó ở cửa ra vào một lúc lâu, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của Vương Tuấn Khải đâu cả.
Vừa nghe đến cái tên Vương Tuấn Khải này, mặt mày Vương Nguyên liền xụ xuống, "Ai cần anh ấy đưa về chứ, đâu phải là con không biết đường về nhà đâu!"
. . . . . .
Nửa tiếng sau.
"Dì Lưu, dì Lưu à. . . . . ."
"Tổng giám đốc Vương?" Dì Lưu nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang vô cùng lo lắng bước nhanh đi vào biệt thự.
"Vương Nguyên đến chưa?" Nghe Cảnh Nghiêu báo cáo Vương Nguyên một mình đi về biệt thự, Vương Tuấn Khải ngay lập tức bỏ lại cuộc hợp đang dang dở chạy bay về nhà mẹ vợ.
Tất nhiên dì Lưu cũng chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra được là hai vợ chồng son đang giận dỗi rồi, nhưng rõ ràng cái chuyện giận dỗi nho nhỏ của vợ chồng son này chẳng tổn hại tí tẹo nào đến tình cảm vợ chồng cả, ngay sau đó liền dùng mắt ra hiệu cho Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải nhận được ám hiệu của dì Lưu ra liền xoay người đi về phía vườn hoa.
Trong tầm mắt, Vương Nguyên đội một cái mũ cói đi biển đang cùng với Bảo Nhi ngồi xới đất nhổ cỏ cho mấy cây cỏ chanh.
Bà Vươngg thì ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh, từ ái nhìn hai ba con bọn họ.
"Cha...." Bảo Nhi là người đầu tiên phát hiện ra cha mình.
Bà Vươngg quay sang nhìn con rể đang đi tới, cười nói, "Tuấn Khải, con sang rồi đấy à!"
Vương Tuấn Khải đi đến trước mặt bà Vươngg, lễ phép chào, "Mẹ."
Nghe thấy giọng của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cũng không thèm ngẩng đầu lên, vẫn vùi đầu dùng cây xẻng trong tay càng dốc sức xới banh đám cỏ dại ở xung quang bụi cỏ chanh, ra sức thật mạnh giống hệt như đám cỏ mà cậu đang tiêu diệt chính là Vương Tuấn Khải.
Bà Vươngg là người rất hiểu chuyện, liền vẫy vẫy tay gọi Bảo Nhi, "Cháu gái ngoan, sáng nay bà có mua xoài mà con thích ăn nhất đấy, bây giờ bà dẫn con đi ăn nha, được không?"
"Dạ." Bảo Nhi nhìn cha mình nháy nháy mắt, sau đó cũng chạy theo bà ngoại đi vào nhà.
Vương Tuấn Khải gửi cho mẹ vợ và con gái mình một ánh mắt cảm kích.
Chờ cho hai bà cháu đều đã đi rồi, Vương Tuấn Khải cẩn thận từng bước đi tới sau lưng Vương Nguyên rồi ôm nhẹ lấy cậu từ phía sau, "Bà xã...."
Vương Nguyên bỏ cái xẻng xuống tức giận nói, "Đừng có động vào em!" Vừa nói vừa tránh hỏi vòng tay của Vương Tuấn Khải, xoay người bỏ đi một nước.
Vương Tuấn Khải cũng quay người chạy đuổi theo vợ yêu, kéo lại cậu ôm vào trong ngực, vùi đầu vào gáy cậu dịu dàng nói ra, "Vợ yêu à, tại sao không nói với anh tiếng nào đã chạy về nhà một mình rồi hả?"
Hơi thở của anh phả lên vành tai khiến cậu cảm thấy hơi ngưa ngứa, cậu đẩy anh ra lên án nói, "Tại sao em phải báo cáo cho anh biết? Anh là cái đồ đầu heo độc tài ích kỷ lại còn ngang ngược ngạo mạn, suốt ngày chỉ biết hạn chế tự do của em.....Ngày thường anh giam lỏng em ở trong nhà thì cũng thôi đi, mấy ngày trước em chỉ bảo anh cùng em đến Ridyadh gặp Robert vì chuyện anh ấy đính hôn lớn như thế mà hai chúng ta lại là bạn bè thân nhất của anh ấy nữa, sao có thể vắng mặt được chứ? Em theo năn nỉ anh thì anh lại trốn tránh không gặp em, tối hôm qua vì tránh mặt em mà mãi đến hơn 12 giờ mới về nhà…." Nghiêng mặt quay sang phía anh, Vương Nguyên nhìn chằm chằm vào ông chồng mình, "Nếu đã muốn tránh mặt em, không thèm quan tâm đến em nữa, sao bây giờ còn đến tìm em làm gì?"
"Trời đất chứng giám cho anh, bà xã à, anh nào dám không quan tâm đến em chứ?"
Vương Nguyên nghiêm nghị nói, "Vậy hôm qua hơn 12 giờ đêm anh mới về tới nhà là có ý gì?"
Bởi vì đã quen với việc mỗi ngày đều đợi anh về cùng nhau ngủ, tối hôm qua cứ thế mà đợi anh cho đến khuya, lại còn rất lo lắng cho anh, nhưng không muốn chủ động gọi điện thoại cho anh cho nên cuối cùng cậu chỉ có thể ôm chăn ngồi ở đầu giường…..Đến khi anh về nhà thì, trông thấy cậu đã ngủ thiếp đi, vốn đang rón ra rón rén muốn xóa bỏ dấu vết mà bò lên giường ôm cậu, tối hôm qua suýt tí nữa thì cậu đã đạp anh bay xuống dưới giường rồi.....
Vương Tuấn Khải nhỏ giọng dỗ dành, "Được rồi bà xã à, xin e bớt giận đi mà, đều là lỗi của anh cả được chưa...."
Vương Nguyên quay lưng đi không thèm nhìn anh nữa, "Em không có rảnh để giận dỗi với anh đâu! !"
Rõ ràng môi đã vểnh lên thế kia mà vẫn còn cứng miệng nói không giận, Vương Tuấn Khải cười nói, "Anh biết bà xã anh là người rất rộng lượng, chắc là sẽ không có tức giận vô cớ đâu ha."
"Anh đừng có nói mấy lời nịnh nọt đó với em, em không thèm giận anh là anh không đáng cho em giận! Sáng nay không phải anh có rất nhiều cuộc họp sao? Anh mau quay về công ty đi, đừng làm phiền em nữa….À, phải rồi, sắp tới đây anh cũng đừng đến làm phiền em, em quyết định dọn đến ở chung với mẹ luôn rồi! !"
Vương Tuấn Khải vừa mới nghe thấy Vương Nguyên nói như thế sắc mặt liền thay đổi, anh lập tức đi tới trước mặt cậu, gương mặt điển trai khôi phục lại với vẻ lạnh lùng ngang ngược vốn có, "Anh không đồng ý!"
Vương Nguyên không chịu yếu thế nói, "Anh không có quyền quản lý em."
Vương Tuấn Khải nheo lại mắt nhìn chằm chằm vợ yêu nói, "Sao em nỡ nhẫn tâm mà bỏ lại hai con ở nhà chứ?"
Vương Nguyên hoàn toàn không băn khoăn nói, "Em biết chắc là mẹ sẽ lo tốt cho bọn chúng."
Giọng Vương Tuấn Khải chợt lạnh lại, "Vậy em nỡ nhẫn tâm bỏ anh ở nhà một mình sao?"
Vương Nguyên căm giận bất bình nói, "Em còn nhớ rất rõ ông chủ lớn như anh mấy ngày qua bận đến mức đâu có thời gian mà quan tâm đến em...."
Vương Tuấn Khải nghiêm trang biện bạch, "Bà xã ơi, oan cho anh quá, tối nào anh cũng đều cố gắng gia tăng tình cảm vợ chồng của chúng ta mà. . . . . ."
"Anh…..Anh…." Mặt Vương Nguyên lập tức đỏ đến tận mang tai, "không biết xấu hổ, vô lại!"
Đã từng gặp nhiều kẻ vô lại nhưng chưa bao giờ thấy ai mà vô lại đến mức này.....
Lấy tối hôm qua là ví dụ điển hình nhất, rõ ràng là cậu đang giận anh, thế mà anh lại không thèm dỗ dành cậu, ôm cậu cũng không an phận còn dám cởi quần áo cậu. . .
Kết quả cuối cùng là cậu còn chưa nói được câu nào, thì đã mệt mỏi đến mức ngủ một giấc luôn đến sáng, đến khi cậu tỉnh lại thì anh đã nghênh ngang đi làm rồi, cho nên hôm nay cậu mới tức đến mức bỏ nhà ra đi.
Vương Tuấn Khải thấy năn nỉ vợ yêu cả buổi lâu rồi mà không nguôi giận, không thể làm gì khác hơn đành ăn nói khép nép dỗ dành cậu, "Được rồi mà bà xã, đừng giận anh nữa nha....Em nói gì anh cũng đồng ý hết được chưa."
Vương Nguyên tức giận nói, "Bây giờ mới đồng ý thì đã muộn rồi, tiệc đính hôn của Robert đã kết thúc từ hôm qua rồi!"
Vương Tuấn Khải muốn dụ cậu cho xong chuyện, cười cười nói, "Cũng chỉ là một buổi tiệc đính hôn thôi mà, chờ đến lúc cậu ta kết hôn rồi anh đưa em đi luôn thể."
"Tiệc đính hôn mà cũng không đi, chúng ta có còn được xem là bạn thân của anh ấy không đây? Huống chi em cũng đã rất lâu không gặp anh ấy rồi...."
Vương Tuấn Khải sầm mặt xuống, cậu trai bé nhỏ của anh lại dám đứng trước mặt anh mà nói muốn gặp tên đàn ông khác, "Em nhớ cậu ta?"
"Ấy, anh ấy là bạn thân của cả hai chúng ta mà, trước kia lúc anh bắt nạt em anh ấy lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho em mà…."
Biết mình lỡ lời, Vương Nguyên vốn đang định nói lại những nghĩ tới nếu như mình nói lại nữa thì hình như càng nói càng sai.
Vương Tuấn Khải giờ đây không lên tiếng nói gì nữa.
Vương Nguyên len lén đưa mắt nhìn sang, phát hiện sắc mặt của Vương Tuấn Khảibây giờ còn đen hơn đáy nồi đến mức có thể dọa người khác chết khiếp, cậu tiếp tục ra vẻ nổi nóng, "Hừ…..Anh chỉ biết mang cái vẻ mặt hung dữ ra hăm he với em thôi, lần nào cũng thế…..Lúc chúng ta kết hôn anh nói là sau này cái gì cũng nghe theo em, còn nói em đi đến chân trời góc bể cũng đi theo em……Nhưng bây giờ thì sao hả? Em muốn đi đâu cũng phải được anh cho phép, mỗi ngày chỉ có thể ở nhà trông con thì đã đành đi, muốn đi ra ngoài chơi một chuyến mà anh cũng mắng em nữa....Híc, sớm biết thế em còn lâu mới lấy anh….."
Thực sự chỉ cần Vương Nguyên nặn ra vài giọt nước mắt là đã đủ khiến cho Vương Tuấn Khải đau lòng không dứt, ngay lập tức anh liền ôm Vương Nguyên vào lòng dỗ dành nói, "Anh đâu có mắng em hồi nào….."
Vương Nguyên lầm bầm nói, "Anh vừa mới bày ra cái vẻ mặt đó đó."
Vương Tuấn Khải vừa bực mình vừa buồn cười nói, "Em nghĩ xem, trên đời này có người chồng nào khi nghe vợ mình nói muốn đi gặp người đàn ông khác mà có sắc mặt dễ nhìn không hả?"
"Vậy hóa ra là anh đang ghen à?"
Vương Nguyên trong nháy mắt liền nín khóc mỉm cười, có chút hả hê đắc ý nhìn anh.
Vương Tuấn Khải chết sống quyết giữ thể diện, "Chỉ là hơi hẹp hòi thôi."
Vương Nguyên cười hì hì tựa vào lồng ngực rộng lớn của Vương Tuấn Khải, "Anh làm gì phải hẹp hòi như thế chứ? Từ trước đến nay em và Robert chỉ là bạn bè tốt đâu phải anh không biết, huống chi mấy hôm trước em cũng đâu có nói là một mình em đi Riyadh, là có anh cùng đi với em mà....."
"Bà xã à, thật ra thì anh cũng đã định đưa em đi, nhưng lúc đó công ty có quá nhiều việc, anh đã rất cố gắng xử lý cho xong....Mấy hôm trước vốn cũng đã chuẩn bị cùng em đi Riyadh rồi, nhưng mà….."
"Nhưng mà làm sao?"
"Robert không cần chúng ta sang dự nữa."
Vương Nguyên ngỡ ngàng chớp chớp mắt, "Hả?"
"Là thế này, tối hôm qua sau khi kết thúc tiệc đính hôn, cậu ta đã bay đến Los Angeles rồi."
"Cái gì?"
"Sở dĩ tối hôm qua anh về muộn là vì cậu ta rạng sáng mới xuống máy bay, bởi vì chênh lệch thời gian, cậu ta ép anh đi uống mấy ly với cậu ta, anh sợ em lại nói anh uống rượu, cho nên tối hôm qua mới không nói với em…."
"Ồh…."
Vương Tuấn Khải khoe mẽ nói, "Bởi vậy, bà xã, chồng em không có hư hỏng như em nghĩ vậy đâu.....Không cho em ra khỏi nhà không phải là anh muốn giam lỏng em, mà là do nếu như anh không có ở cạnh em thì anh lại thấy không yên tâm được, em biết đó, bây giờ bên ngoài có rất nhiều người xấu….."
"Được rồi, tin anh rồi mà….." Biết mình đã hiểu lầm, Vương Nguyên nhón chân lên chủ động hôn chồng mình một cái.
Dáng vẻ nghe lời của Vương Nguyên vào lúc này ngoan ngoãn giống như một con cừu nhỏ khiến cho xuân tình trong Vương Tuấn Khải rung động, anh ôm cậu nghiêng đầu qua kéo dài thêm nụ hôn ngọt ngào này.
---
Hai người tay nắm tay quay lại phòng khách biệt thự. . . . . .
Trước đấy vẫn còn mặt nặng mày nhẹ giận anh, giờ đây lại ngọt ngào nắm tay anh, Vương Nguyên hơi cảm hơi ngượng ngùng vì thế chỉ cúi đầu đi sát vào người Vương Tuấn Khải.
Bà Vươngg là người hiểu chuyện biết lý lẽ, nhìn thấy vợ chồng son làm hòa lại cũng cười không khép miệng được. Biết Vương Nguyên hay xấu hổ, bà liền đổi chủ đề nói sang chuyện khác, "Vương Nguyên à, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tụi con hãy ở lại đây ăn cơm trưa luôn đi, để mẹ bảo người làm chuẩn bị thêm vài món nữa!"
Bảo Nhi ngồi trên ghế sofa vui vẻ vỗ tay, "Hay quá….Ở đây ăn cơm con sẽ không cần ăn canh rồi!"
Vương Nguyên cười cười, "Ngôn Ngôn là vui nhất rồi còn gì, ở nhà mẹ chồng con cứ sợ con bé đang lớn nên không đủ dinh dưỡng, ngày nào cũng ép con bé uống một bát canh to hết….."
Bà Vươngg nói, "Ngôn Ngôn rất giống con hồi còn bé, dù có tẩm bổ thế nào cũng không mập nổi...."
"Dạ, vì thế nên mẹ chồng con mới lo lắng đấy ạ."
Bảo Nhi bĩu môi nói, "Nhưng mà gầy như thế mới xinh chứ ạ, con không muốn làm con heo mập đâu!"
Câu nói đó của Bảo Nhi khiến mọi người đều cười vang.
"Được rồi, mấy đứa cứ ngồi ở phòng khách chơi đi, mẹ đi dặn người làm làm mấy món mà tụi con thích ăn nha...."
"Dạ, mẹ."
Vương Tuấn Khải kéo Vương Tuấn Khải ngồi xuống, không biết anh có định ở lại dùng cơm hay không, Vương Nguyên nhỏ giọng hỏi, "Này, ông xã, bây giờ anh có quay lại công ty không?"
Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên môi Vương Nguyên, "Ở lại đây với em."
Vương Nguyên tựa vào vai Vương Tuấn Khải, ngọt ngào khen anh, "Ông xã, anh thật là đáng yêu!"
Giọng nói mềm mại của Vương Nguyên lập tức khiến cho cả người Vương Tuấn Khải nóng ran, anh cúi đầu xuống đoạt lấy bờ môi mọng đỏ của cậu.
Vương Nguyên lúc này cũng chẳng nghĩ gì nhiều, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn khi có được một người chồng tốt như anh, cậu vòng tay ôm cổ anh phối hợp với anh.
Vào lúc hai người đang không nỡ rời nhau thì Bảo Nhi đã đứng ở ngay trước mặt hai người, đôi mắt to trong sáng nhìn chằm chằm vào cha và ba mình đang thân mật, khờ dại nói, "Cha và ba à, cô giáo có nói là làm những chuyện như thế này ở nơi công cộng là mất lịch sự đấy ạ!" 😷
. . . . . .
Gần tới giữa trưa, Vương Nguyên đang hưởng thụ niềm vui thích được tựa đầu vào vai Vương Tuấn Khải xem tivi, ai ngờ điện thoại di động của cậu đúng vào lúc này lại reo lên.
Vương Nguyênbliếc nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình thì rất vui mừng vội vàng ấn nút nghe, "Robert!"
Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của vợ yêu, Vương Tuấn Khải đang không vui nhíu mày thì điện thoại di động của anh cũng đúng vào lúc này reo lên.
Liếc nhìn màn hình điện thoại di động, Vương Tuấn Khải hơi sửng sốt gọi, "Chị?"
Hai người đều nghe điện thoại của mình, cũng không có trò chuyện lâu, dường như là cúp điện thoại trong cùng một lúc.
Vừa bỏ điện thoại xuống Vương Nguyên liền vui vẻ nói với Tuấn Khải, "Robert nói trưa nay anh ấy sẽ đến nhà chúng ta. . . . . ."
Sắc mặt của Vương Tuấn Khải hình như có vẻ không được vui.
"Này, sao mặt mũi anh lại nặng như chì thế, anh ấy đến Los Angeles chúng ta đương nhiên phải vui vẻ chào đón chứ….."
Lúc này Vương Tuấn Khải lại chậm rãi nói , "Vương Thanh nói buổi chiều chị ấy về nhà, bảo anh cho người ra đón chị ấy."
"Hả?"
Vương Nguyên kinh ngạc, miệng há to đến mức có thể nhét được cả quả trứng đà điểu vào luôn, Trời ạ, hai người này sao lại có thế đụng độ nhau như thế, lại còn quay về đúng lúc?
Thực ra, những ngày Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên còn nghỉ phép ở Male thì cũng đã biết được kết cục của Robert và Vương Thanh…..
Robert đã cho Vương Thanh cơ hội, nhưng cuối cùng tình cảm của Robert cũng chỉ có thể làm bạn với Vương Thanh giống như trước mà thôi.
Sau đó Vương Thanh nói muốn một mình đi ra nước ngoài du lịch giải sầu, trong vòng mấy năm có lẽ cũng chưa chắc đã về lại.....Bởi vì rõ ràng Vương Thanh cần có thời gian để quên đi những quá khứ này, người nhà họ Vương cũng đành để cho cô làm theo ý mình.
Nhưng ai có thể tưởng tượng được, hai người vốn đã đi hai ngả nhưng hôm nay lại vô tình gặp lại nhau. . . . . .
"Ông xã, anh nói xem phải làm thế nào đây?"
Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói, "Ăn cơm trưa xong về nhà rồi hãy nói."
. . . . . .
Chuyện Robert và Vương Thanh gặp lại nhau mọi người vẫn cứ ngỡ rằng như sao hỏa đâm vào trái đất, tuy nhiên điều khiến cho Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên càng phải mở rộng tầm mắt đó chính là....
Robert tuy đã đính hôn với sự sắp xếp của gia tộc nhưng hôm nay lại một mình đến Los Angles, còn Vương Thanh trước đó đang độc thân thì hôm nay bất ngờ ở bên cạnh lại có thêm một anh chàng cực kỳ đẹp trai, bảnh bao cao to đến mức có thế sánh ngang hàng với Vương Tuấn Khải.
Mà khi Vương Thanh bình tĩnh giới thiệu thân phận của anh chàng đẹp trai tuyệt đỉnh ấy với mọi người và Robert thì trên dưới toàn thể nhà họ Vương đều trở nên mờ mịt bối rối.
END CHƯƠNG 256
Hô hô :v mấy thím thấy tui chăm chưa 😂
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip