Chap 6
Sojin thức dậy trên giường lớn sau khi ngủ quên trong lòng Jungkook vào tối qua. Cô ngơ ngác nhìn gian phòng một lúc, sau đó lại hướng ra phía cửa chính đóng im lìm. Có một thoáng cô thấy cô đơn.
Cô đơn ư? Sojin tự giật mình bởi cảm xúc lạ lùng này. Sao lại là cô đơn? Sao cô lại cô đơn chứ?
Trong thâm tâm cô lúc này, cô đơn chỉ đơn giản là không có ai cùng cô để mà nguyện ý trải qua quãng thời gian này. Nhưng chưa bao giờ cô nghĩ việc không có ai ở bên như bây giờ lại mang cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo đến thế.
Sojin chậm rãi ngồi dậy, bàn chân chạm lên sàn gỗ.
Vẫn là căn phòng không người.
Ánh mắt Sojin chợt nhuộm màu u ám. Trong trí nhớ hiện tại, gia đình luôn là nơi có cả bố mẹ và những người giúp việc tốt bụng, chăm chỉ.
Nhưng ngay tại nơi đây chỉ còn mình cô...
Sojin không hiểu sao mình lại suy nghĩ nhiều như vậy, cô thấy đau đầu vô cùng. Sojin muốn thoát khỏi căn phòng lạnh lẽo này! Sojin rất sợ!
Cô chạy ra cửa, dùng một lực mạnh kéo cánh cửa, sau đó vụt xuống dưới nhà.
- Anh Jungkook!
Người duy nhất cô muốn gặp chỉ là anh, một mình anh thôi.
Sojin chạy xuống phòng bếp, trong phòng chỉ có vài người giúp việc đang dọn dẹp. Thấy cô, họ dừng việc lại một chút, cúi đầu chào cô rồi lại tiếp tục công việc.
Cô sợ sự xa cách này. Trước đây, cô chưa hề, chưa hề có cảm giác này...
Thấy vẻ mặt lạ của cô, bà Min dừng công việc, tiến lại hỏi han
- Cô Sojin, cô có muốn ăn gì không?
- Cháu...
Sojin vừa sợ hãi lại vừa ngập ngừng, nhất thời không biết trả lời sao, cứ như vậy đứng một chỗ bứt ngón tay.
Bà Min lại ân cần kéo cô về bàn ăn
- Vậy để tôi lấy cháo trước cho cô, cậu Jungkook dặn cô phải ăn hết đấy.
- Anh Jung kook? Anh Jungkook đâu rồi ạ?!
Sojin vừa nghe tên anh, hai mắt liền rực sáng, háo hức nhìn bà Min. Thấy tâm trạng cô đã ổn định, bà mới thở phào trả lời
- Cậu chủ có việc bận nên tới công ti rồi. Cô cứ ăn xong và chờ đợi cậu chủ về là được.
- Ăn xong là gặp được anh Jungkook ạ?
Bà Min gật đầu trước vẻ ngây thơ của cô, sau đó mới xoay người chuẩn bị đồ ăn cho Sojin.
-----------
Bữa sáng kết thúc, đồng nghĩa với việc có thể anh sẽ về.
Sojin ngoan ngoãn ngồi trên sopha ngoài phòng khách đợi Jungkook về. Thế nhưng chờ mãi, lại chẳng thấy anh đâu.
Cô cứ ngồi mãi, ngồi mãi. Sau vì chán nản liền đứng dậy đi lại.
Vòng vèo quanh căn nhà một hồi chán chường cô lại về ghế ngồi phịch xuống. Mấy tiếng đồng hồ cũng chẳng làm được gì, Sojin bắt đầu thấy buồn tẻ vô cùng.
Trong lúc tâm trạng đang trùng xuống, chợt có bàn tay từ phía sau đặt lên vai cô.
Sojin quay người, cảm nhận rõ hơi thở của anh. Từ khoảng cách vô cùng gần này, không khó để nhận ra sự lãnh đạm nơi anh đôi khi cũng không dễ dàng phủ lấp đôi mắt như thường trực tia cười này. Cô vui mừng ôm lấy anh, quấn quýt như một đứa trẻ với bố mình.
- Anh Jungkook! Em nhớ anh nhất!
Cánh tay đang giơ lên không trung của anh trong vài giây bất động, nhưng rất nhanh liền thu về vỗ lên lưng cô.
- Ừ, anh về rồi đây.
Một tay anh đỡ eo cô, một tay nhẹ kéo người cô ra đối diện với mình. Anh im lặng một lúc như muốn ngắm khuôn mặt xinh xắn trước mặt lâu thêm chút. Tới nửa phút cánh môi tĩnh lặng ấy mới chợt nhấc cao, cưng chiều véo lấy má cô
- Anh mua kem cho em.
Sojin mắt rực sáng, rời khỏi vòng tay anh, đón lấy túi kem mà Jungkook giơ ra trước mặt.
Rõ ràng khi cô rời đi anh thấy có chút luyến tiếc. Nhưng cũng chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi thế thôi.
Sojin bỏ đi vẻ chán chường khi nãy, vui vẻ cầm túi kem về phía sopha ngồi xuống. Cô nhanh chóng mở hộp để ăn ngay.
Bên ghế liền lún xuống một chút khi anh ngồi bên cạnh, tay anh vắt ngang sau lưng cô, ánh mắt thâm trầm càng thêm trìu mến khi nhìn cô.
Sojin vui vẻ ăn từng muỗng kem, sau cùng múc một muỗng lớn quay sang anh
- Cho anh Jungkook nè.
Jungkook lắc đầu, cầm thìa kem, một giây liền bỏ cô ngồi lên đùi mình. Anh cầm muỗng kem đưa lại phía Sojin
- Anh không thích kem.
Sojin tròn mắt ngây thơ nhìn anh, miệng liền há lớn ngậm thìa kem anh đút.
Trẻ con luôn thích kem, sao anh Jungkook lại không thích nhỉ? Cô nhíu mày ngẫm nghĩ, một lúc sau lắc tay anh
- Vậy anh Jungkook thích đồ chơi không?
Anh lắc đầu. Cô lại nhíu mày nhìn anh
- Anh Jungkook cũng không thích bánh kem và kẹo mút sao?
Anh gật đầu nhìn cô.
Đến đây Sojin đúng là bất lực, liền dẩu miệng lên
- Trẻ con đều thích những thứ đó! Chỉ có người lớn mới không thích thôi! Anh Jungkook đang bắt chước người lớn đó à? Đúng là kì lạ!
Nghe cô trách móc xong xuôi, Jungkook mới cười khổ nhìn cô. Một hồi, ngón tay anh liền thả xuống vuốt chút kem còn dính trên môi cô đưa lên miệng mình
- Anh chỉ thích thứ này thôi.
Vị kem mát lạnh tan vội trong cổ họng anh, trước giờ anh không biết kem lại ngọt đến vậy.
Cô giương tròn mắt, sau đó lại nhăn mũi
- Vẫn là anh Jungkook thích kem nhớ!
Anh không trả lời nữa, quay đầu với lấy vài đĩa phim giơ lên
- Có muốn xem phim không?
- Phim?
Chiếc đĩa sáng bạc trên tay anh thu hút đôi mắt trong veo của Sojin. Cô ngắm nhìn chiếc đĩa trên tay anh hồi lâu cũng không biết liệu có phải là thể loại phim hoạt hình mà cô hay xem đó không, liền liều lĩnh gật đầu với anh.
Thấy vẻ mắt ra bộ quyết tâm làm anh không muốn cười cũng khó. Một tay xoa đầu cô, một tay anh với lấy remote để điều khiển đĩa phim vừa đút.
Bởi vì ngồi sát, nên Sojin dễ dàng tựa đầu vào ngực anh. Vòm ngực rộng rãi, vững chắc, từng nhịp thở như che chắn bảo vệ cô, khiến Sojin an tâm chui tọt vào lòng anh.
Bởi bị bám dính nên anh cũng không nỡ cử động, để cô tựa đầu vào mình mà chăm chú theo dõi màn hình.
Bộ phim đã chiếu tới chục phút, anh mới nhận ra mình quá sai lầm khi xem thứ phim tình cảm sướt mướt này. Có lẽ bởi chẳng hiểu mình đang xem gì nhưng sợ lên tiếng nên Sojin giữ im lặng từ đầu tới cuối.
Anh cúi đầu chạm tới gương mặt cô
- Em có thấy chán...
Tiếng thở đều đều cất ra từ cánh môi nhỏ xinh phớt hồng, đôi mi như hai cặp bướm lộng lấy khẽ rung rung đang chìm trong tĩnh lặng, đôi môi nhỏ khi không lại "chép" một tiếng nhỏ đầy yêu kiều. Jungkook dừng lại trên đỉnh đầu cô, bất động ngắm khuôn mặt ngủ ngon lành của cô gái phía dưới.
Trong anh dấy lên sự hồi hộp khó hiểu, Sojin bên dưới lại càng động đậy trong lòng anh, tìm một nơi tựa đầu thoải mái nhất mà vô tình ngước lên đối diện sát gần lấy anh. Cánh môi hai người không hẹn mà gần như chạm lấy nhau. Anh nín thở trong hương thơm từ cô.
Môi Sojin ngay phía dưới như hờ hững lại như mời gọi, khiến lòng anh càng cồn cào nhiều loại cảm xúc.
Gương mặt như gần như xa của cô càng khiến tâm trí anh lúc này hỗn loạn hơn cả. Jungkook cúi đầu, hôn lên hàng mi của cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng trên đôi mắt mềm mại khiến anh thở dài bất lực.
Phải làm thế nào khi tâm trạng anh lại hỗn loạn trước một cô bé đây.
Anh siết tay định bế cô lên chợt Sojin lại cựa người, vô thức túm lấy áo anh, khẽ kêu
- Đừng... Đừng bỏ Sojin...
Âm thanh càng trở nên nức nở hơn sau đó
- Sojin... Chỉ còn... Mỗi anh Jungkook thôi... Bố mẹ bỏ...bỏ đi mất rồi...
Lực trên tay anh chợt bị phá vỡ, cơ thể trong lòng anh bây giờ mềm oặt đi vì tiếng khóc.
Có lẽ là cô đang mơ, nhưng liệu giấc mơ này có phải đang phác hoạ từng sự thật cho cô thấy không?
Anh chợt thấy trong lồng ngực khó chịu, ôm chặt cô sâu vào lòng. Hôn vội lên mái tóc Sojin
- Ngoan nào Sojin. Anh đây rồi.
Có vẻ giọng nói ngọt ngào của anh đã giúp cô bình tĩnh hơn. Sojin không khóc nữa, im lặng nằm trong lòng anh, ngày một chìm sâu hơn vào giấc ngủ.
Anh ôm cô trên tay, trong vài giây mơ hồ nhận ra, chưa bao giờ anh thấy trái tim mình lại biết khó chịu như lúc nãy.
------------
huhu mọi người có thích fic này không vậy :((((((( mình đã viết tới chap 16 rồi nhưng lượt view và cmt ít quá mình sợ mọi người k thích :(((((
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip