Chap 2

------------

Nói theo một cách chủ quan, Eunbi chưa bao giờ nghĩ cuộc sống bây giờ lại chỉ cần tiền là có thể khiến con người trở thành nô lệ hay đại loại là "một con thú cưng" của người khác cả!

Tới khi chính mình rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này cô thực lòng chỉ còn muốn rủa thành 2 câu: "Mục nát! Quá mục nát!". Eunbi, nói trắng ra là quá nghèo khổ túng tiếu mới phải theo Taehyung, vị khách giàu có mà cô vừa động vào cách đây 2 tiếng, kèm theo kết quả là ngay lập tức bị đuổi việc, rồi sau đó lại chính anh ta mang cô về kiếm một "việc làm" cho cô.

Eunbi nên xem anh ta là kẻ thù hay ân nhân đây?

Nhớ lại lời nói vừa này của vị khách hống hách này: "Trở thành người phụ nữ của hắn?". Hừ, cô có nên phỉ nhổ sự khinh thường vào đó? Nhưng nghĩ tới giá cả của chiếc áo cô đã làm bẩn Eunbi lại đành nhẫn nhịn ngậm chặt miệng, không hé nửa câu phản đối.

Eunbi ngồi ngoan ngoan trên ghế phụ của chiếc ô tô, ngay sát Taehyung đang tập trung lái xe với mẩu thuốc còn cháy dở kẹp trên ngón tay anh. Cô hằn học chống cằm nhìn ra ngoài Seoul đang chuyển ngày. Taehyung đánh mắt về phía cô nhếch miệng nói :

- Cô nên may mắn vì gặp vị khách dễ chịu như tôi, nếu là một ông khách dê già nào đó hẳn cuộc sống cô đã chấm dứt.

Anh ta nhả từng câu chữ trong chất giọng khàn khàn của mình, ý ám chỉ tới hình ảnh nhơ nhuốc, dâm dục của những tên đại gia bẩn thỉu. Cô hắng giọng, khẽ nghiến răng

- Vậy anh tốt đẹp quá.

Taehyung vòng tay lái rồi nhấn phanh gấp, người cô ngả về phía trước nhưng anh lại nhanh chóng kịp đỡ lấy vai cô, miệng hai người kề san tới, hương thuốc lá đắng ngắt lởn vởn quanh cánh mũi Eunbi, cô vùa hoảng sợ vừa ngại ngùng đẩy người Taehyung ra. Anh ta lại thản nhiên giữ cánh tay của Eunbi, lông mày nhếch cao, nói :

- Từ bây giờ mọi điều tôi nói cô đều phải nghe theo. Đó là mệnh lệnh!

Eunbi trừng mắt, bất lực ngậm miệng, ánh mắt chuyển về tức tối nhìn Taehyung, hai con ngươi lúc này đã sòng sọc vài tia vằn đỏ.

Cảm thấy biểu cảm trước mặt rất thú vị, anh không đành dọa cô thêm nữa. Taehyung đẩy cánh tay cô, lạnh lùng nói

- Còn giờ, xuống xe đi.

Taehyung đẩy cửa xe bước xuống sau khi bày ra nụ cười nửa cợt nửa mỉa, một tay đút vào túi quần, tay còn lại vò xù mái tóc nâu sẫm của mình.

Eunbi bất lực ôm túi đi xuống, tại thời điểm này khi cô ngước nhìn căn nhà của anh cô mới biết việc cô bị đuổi việc là vô cùng chính đáng!

Một căn biệt thự lớn hơn cả trong tưởng tượng của cô, gần như bao trọn mảnh đất rộng lớn của khu này.

Và càng một lí do cho thấy dù cô có làm việc hết đời cũng không thể trả đủ số tiền cho chiếc áo cô đã làm bẩn đó, Eunbi gần như muốn gục trên nền cỏ xanh mềm mại ở đây mà khóc thương cho thân phận những người nghèo khổ như mình.

- Eunbi à, mày quả thật đáng thương! Mày có khi còn chả đáng giá bằng đống cỏ nhân tạo ở đây nữa!

---------

Taehyung chạm nhẹ vào vách tường, căn nhà ngay lập tức bừng sáng, với kiểu cách thiết kế Tây Âu sang trọng, Eunbi lần nữa gần như gục ngã khi tận mắt chứng kiến một kiến trúc trên cả tuyệt vời như này.

Dáng người cao lớn phía trước vẫn dửng dưng tiến bước không để ý cô mèo con đằng sau đang đi lại lòng vòng không chớp mắt trước căn nhà đồ sộ xinh đẹp của anh.

Eunbi không ngừng cảm thán mỗi khi chạm vào bất cứ vật gì, đôi mắt sáng trong đảo vòng quanh căn phòng rộng lớn rồi nhận ra vị chủ nhân của toà nhà đã biến mất.

Cô cẩn thận di chuyển nhẹ nhàng về cuối dãy nhà rồi lại từ tốn bước lên cầu thang gỗ sáng bóng, miệng khẽ suýt xoa nể phục.

Eunbi đi ngược trên hành lang để ngắm lại căn nhà sang trọng tuyệt đẹp này.

Taehyung bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn người con gái đi giật lùi đang tiến gần về mình, ánh mắt thích thú dải đều trên cơ thể cô.

Eunbi phấn chấn mải ngắm căn nhà mà không may động phải Taehyung ở phía sau. Anh liền vòng tay về phía trước ôm chặt eo cô, tựa vào chiếc cổ trắng nõn, hôn lên nhẹ nhàng, Eunbi rùng người giơ tay đẩy anh liền chạm vào bắp tay săn chắc.

Anh nhếch mép

- Cô đúng là không biết đề phòng.

Taehyung giữ  chặt eo Eunbi, miệng bắt đầu di chuyển chầm chậm trên xương hàm cô rồi tiền về bả vai đang run lên của cô mèo nhỏ. Eunbi nhắm mắt, miệng cất từng tiếng nhỏ giọt

- Buông...tôi ra....

Taehyung kéo cong cánh môi lên nửa miệng, hứng thú nhìn lấy đôi môi đỏ mọng đang run rẩy của Eunbi, tự mình nuốt xuống một miếng thèm khát, bàn tay vuốt xuôi trên chân cô rồi bất ngờ nhả người Eunbi ra.

Eunbi vụt khỏi người anh, thở dốc sợ hãi. Đây có phải ý nghĩa của câu "trở thành người phụ nữ" của anh ta không? Eunbi run lẩy bẩy, cắn chặt ngón tay nhìn Taehyung đang hút điếu thuốc đen trụi trên miệng. Cô liệu có phải đang trả một cái giá quá đắt rồi không?

Trong khi cô còn cảm thấy sợ hãi thì Taehyung lại ung dung xoay người, mở cúc áo sơ mi  của mình, miệng vẫn ngậm điếu thuốc đang dần tắt, anh lạnh lùng rời khỏi hành lang. Eunbi mở tròn mắt chợt nghĩ ra điều gì chạy lại chặn trước mặt anh nói

- Đưa tôi giặt chiếc áo đó đi. Sau khi giặt xong anh sẽ cho tôi đi chứ?

Taehyung cười như có như không, vất chiếc áo lên tay cô

- Cô có thể giặt nó, nhưng không thể rời khỏi đây.

Cô nghiến chặt răng, cố gắng viện một lí do hợp lí nhất có thể

- Tôi không có quần áo! Ít nhất anh nên để tôi lấy quần áo của mình chứ, không tôi lấy gì mặc?

"Và tôi sẽ tìm cách bỏ trốn" Eunbi cười méo mó trong khi mong chờ câu trả lời của anh

- Hôm nay cứ mặc đồ của tôi, còn ngày mai quần áo của cô sẽ được mang tới.

Eunbi nghiến răng, đối diện ánh mắt lạnh băng của Taehyung cô chỉ còn cách lúng túng tiếp tục viện cớ

- Vậy còn sách vở? Tôi cần nó để ngày mai đi học!

Taehyung nhướn mày, miệng mấp máy đủ hai người nghe

- Mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của tôi!

Eunbi trừng mắt, cô khó hiểu nhìn Taehyung: "Anh ta nói như vậy là sao chứ?". Khi chưa kịp định hình Taehyung đã kéo cô về phòng ngủ, mở tủ ném một chiếc sơ mi trắng vào người Eunbi, thanh lãnh ra lệnh

- Còn giờ mặc nó vào, ít ra nhìn nó tử tế hơn thứ cô đang mặc đấy!

Cô sửng sốt nuốt giận dữ vào bên trong, tay vò chặt nếp áo trong tay, mắt nhắm chặt lại kiềm chế để không phát hỏa lên với anh, Eunbi xoay người đi, tìm chỗ thay.

Taehyung phía sau lại chợt lên tiếng, giọng nói như có tới bảy phần trêu đùa

- Tôi nói là thay trước mặt tôi.

- ANH BỊ ĐIÊN HẢ?

Tiếng quát lớn của cô át đi chất giọng khàn khàn trong giọng nói thô bỉ của Taehyung. Anh nhếch môi, tiến lại gần người cô, nhanh chóng chạm lấy ống áo len mỏng trên người Eunbi, nhanh chóng kéo lên tới phân nửa, Eunbi vội vã chặn lại, tay đập vào người anh

- Không! Không! Taehyung, anh thật không đáng con người.

Anh chạm cánh môi mỏng lên gò má xinh đẹp của cô, trườn xuống theo hõm cổ thơm ngát, lên tiếng trong âm thanh mị hoặc

- Cởi ra!

Eunbi nhắm mắt, nghiến răng đẩy anh khỏi người.

- Quay đi và nhắm mắt lại, nếu không ... Tôi sẽ tự tử cho anh thấy ngay tại đây!

Taehyung thản nhiên nhắm mắt nhưng vẫn giữ người tại chỗ. Eunbi mỗi giây mỗi phút ở cạnh tên điên này càng thấy mình nhiều thêm uất ức, cô khổ sở quay lưng, liều mạng cởi chiếc áo len trên người  trước mặt Taehyung rồi lại nhanh chóng mặc chiếc sơ mi trắng phau lên. Tất cả chỉ mất chưa tới năm giây. Eunbi gần như tức giận tột độ, cô cầm chặt hai chiếc áo lên tay rồi chạy khỏi căn phòng, hung hăng tìm nơi giặt giũ.

Taehyung mở một mắt, thích thú lấy tay quệt mũi cười nửa vời. Tay đưa tới vò lên mái tóc nâu sẫm, tay còn lại chống lên tường nhìn xuống nhưng lại như không điểm dừng.

Anh đã có mục tiêu rồi...

Taehyung nhắm nghiền đôi mắt lớn của mình. Giống như loài mãnh thú mệt mỏi sau một cuộc săn mồi. Anh biết kéo cô vào vòng xoáy này là quá nguy hiểm nhưng nếu buông cô ra thì lại càng nguy hiểm hơn... Con người và công việc của Taehyung? Một chút cũng không hề đơn giản. Bởi vì cô đã dính phải anh nên cuộc chơi này anh bắt buộc kéo cô vào.

Nói một cách dễ hiểu từ khi bước chân vào căn nhà này, Eunbi đã mãi mãi trở thành người của Taehyung, và bị cuốn vào vòng xoáy trong cuộc đời phức tạp của anh. Nếu tìm cách bước ra cô chỉ có con đường chết.

-----------------------  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip