Chap 3
----------
Taehyung cầm xấp giấy giận dữ mà ném thẳng về phía trước, mất bình tĩnh đập văng cốc rượu lớn trên tay xuống mặt đất. Thủy tinh vỡ tung toé, dòng nước lỏng đỏ sánh loang lổ trên mặt sàn như màu người cô độc sau khi bị bóp chết, anh ta hét lớn
- Chúng mày là một lũ vô dụng hả? Để một thằng chó đó qua mặt?!
Hai tên mặc đồ đen đang đứng trước mặt anh liền tỏ vẻ khúm núm sợ hãi, tuy vẫn kiên nhẫn giữ nguyên tư thế nghiêm chỉnh của mình nhưng thâm tâm thì muốn khóc thét khi thấy con ngươi long sòng sọc đầy đáng sợ của Taehyung.
Taehyung cúi mặt chắp hai tay lại, mắt liếc ngang một điểm. Sau khi bình tĩnh lại mới kéo cao khuôn miệng độc tàn, rồi chợt nở nụ cười mang hơi ẩm độc, nham hiểm...
- Taehyung......
Tiếng nói nhỏ giọt dịu dàng vang lên từ bậc cầu thang, chất giọng bỗng trở nên run rẩy lạ thường khi nhìn tới khung cảnh trước mắt. Anh đưa mắt lên phía người con gái đó, đôi mắt cong khuyết bày đầy vẻ lo lắng mà nhìn anh.
Taehyung vươn người, ánh mắt nhìn cô cười dịu dàng.
----Flashback----
Eunbi giặt đống áo trong tức giận, vừa giặt vừa càu nhàu các kiểu. Nếu do số cô không may khi động phải tên giàu có này thì cô đã sống tốt hơn! Chắc chắn là như vậy!
Tên điên đó! Vì cớ gì mà lại tới quán coffee nhỏ bé nơi cô đang làm cơ chứ! Có tiền sao không đi đâu đó sang trọng hơn! Đúng là tên điên!
Cô giận dữ giũ áo rồi lại lóng ngóng tìm kẹp phơi, nhưng với khoảng cách quá cao Eunbi dù kiễng chân cũng không tới dàn treo áo bên trên được, cô định quay người đi tìm chiếc ghế thì Taehyung đã đến từ đằng sau, một tay anh giữ eo cô nâng dịu dàng một tay đưa áo lên treo đầy thuần thục.
Eunbi quay người về phía anh mắt mở tròn, anh nhếch môi thở toàn lời khinh thường chiều cao của cô
- Với tầm cao này chỉ dành cho tôi thôi!
- À... Vậy sao... Cảm ơn.
Taehyung bỏ tay khỏi người cô, nhanh chóng quay vào trong hành lang vừa đi vừa nói đủ nhỏ
- Phòng cô đối diện phòng tôi, qua đó ngủ đi!
Nói rồi anh mất hút hẳn vào trong căn phòng của mình, Eunbi thừ người ra một lúc rồi vò đầu bước mấy bước vô phòng ngủ rộng lớn "của mình", vừa suy nghĩ lại thái độ lúc nóng lúc lạnh của Taehyung, con người mới tiếp xúc chưa tới năm tiếng lại có vô vàn thái độ kì lạ với Eunbi khiến cô phải đau đầu để đoán suy nghĩ của hắn. Eunbi dừng suy nghĩ phức tạp, ngẩng mặt nhìn lại căn phòng, căn phòng vẫn còn khá trống rỗng như đã trực chờ sẽ có người tới vậy. Chỉ độc nhất chiếc giường lớn và cái tủ gỗ quá khổ.
Eunbi lại thở một tiếng không rõ ràng...
Từ ngày hôm nay cô có một cuộc sống mới và sẽ bắt đầu từ căn phòng này.
Sáng hôm sau khi mặt trời lên quá đỉnh đầu Eunbi mới tỉnh dậy, đầu óc của cô vẫn còn ngập những câu chuyện về ngày đã qua.
Eunbi dụi mắt... Và rồi, trước mắt cô... mọi thứ trong căn phòng đã hoàn toàn thay đổi, bàn học với một tủ đựng tất cả sách vở của chính cô, Eunbi thừ người ra không dám tin những gì mình đang thấy, não bộ giục giã cô lao ra tủ quần áo... Hoàn toàn là đồ mới! Không phải đồ của cô!
Cô mất một lúc để tỉnh táo và phân tích lại tình hình... Người có thể làm điều này... Có lẽ chỉ có mỗi Taehyung mà thôi!
Eunbi mở cửa phòng, bước ra. Cô nhìn sang căn phòng đối diện vẫn khép kín, phải chăng Taehyung đang ở trong đó? Khi Eunbi còn phân vân có nên gõ cửa hay không thì bỗng tiếng đập lớn vang tới tai cô, tiếng đập vỡ thuỷ tinh trong vắt hòa lẫn tiếng hét giận dữ của Taehyung, Eunbi giật mình nhìn về nơi phát tiếng động, vừa sợ hãi vừa tò mò bước xuống cầu thang...
Hình ảnh hai người đàn ông với bộ đồ đen vận từ đầu tới cuối, ánh mắt tức giận của Taehyung, tất cả mọi thứ bỗng trở nên rối loạn trong đầu óc của Eunbi, không biết lấy đâu can đảm, cô cất một tiếng gọi anh. Taehyung quay người, đôi mắt chợt dịu lại như thể người đáng sợ khi nãy không phải anh.
Đôi mắt ngạc nhiên sững sờ của lũ đàn em đổ dồn vào người con gái bé nhỏ đang nắm tay trên thành cầu thang, hàng nghìn câu hỏi liền tuôn ra, Eunbi sợ hãi tránh ánh mắt hiếu kì của đám người áo đen, mắt run lên như thể đang cầu cứu Taehyung.
- Đi giải quyết nốt vấn đề đi!
Taehyung lạnh lùng lên tiếng với hai thuộc hạ rồi đứng lên tiến về phía cầu thang, phớt lờ lời chào của đàn em.
Khi trong căn phòng đã bớt không khí nghiêm trọng, Eunbi mới ngẩng đầu, tròn mắt nhìn Taehyung đứng trước mặt mình, vẫn dáng điệu hơi ngông, Taehyung cười thích thú với Eunbi
- Thế nào? Cô còn thiếu gì ở phòng nữa không?
- À không... Cảm ơn anh.
Eunbi lí nhí trả lời xong mặt lại gúi gằm xuống, nhưng rồi cố nuốt can đảm, cô hơi nhếch đầu nhìn lấm lét vào đôi mắt lạnh băng của Taehyung, lên tiếng hỏi nhỏ:
- Taehyung... Anh là người trong Bang Thất sao...?
Anh hơi sững người, lông mày nhướn cao tỏ vẻ bất ngờ, môi mỏng sau khi bất động mới khẽ khàng lên tiếng
- Sao cô biết?
Eunbi hơi run run, cắn răng lắm mới dám trả lời
- Mấy người vừa nãy... Họ có số "thập" xăm trên cổ và biểu tượng chữ "thập" ở đuôi mắt... Đó là hình ảnh của Bang Thất mà... Tôi biết bang xã hội đen đó, bạn bè tôi thỉnh thoảng có nhắc tới...
Taehyung chặn lấy họng Eunbi, anh cúi người ngang tầm với cô, gương mặt kề thật sát, miệng nhả giọng, anh thực sự ngày càng thích thú với cô gái này rồi
- Và....?
Cô nuốt khan, mắt mở to nhìn anh run rẩy nói tiếp :
- Anh chắc hẳn là người có chức hay quyền lực cao ở trong bang đó... Ừm,...nên mới quát tháo và ra lệnh cho họ...
- Thì...?
- Hoặc...anh là người đứng đầu của Bang Thất...
Eunbi nhắm chặt mắt run hãi trả lời vội vã anh, tay nhấc lên che trước mặt sợ sệt như chờ đợi bị đập...
Anh cười lớn, vang cả căn phòng, tay ôm lấy cô vào lòng, miệng cúi sát tai Eunbi. Nhả khói thuốc lá còn đọng trong khoang miệng, mị hoặc nói
- Cô đoán vậy có cơ sở nào không?
- Trên ngón tay anh đeo nhẫn có chữ "thập" nhưng hai người kia lại không có...
Eunbi lại run sợ khi nói phán đoán của mình nhưng như bị ép buộc cô vẫn phải tiếp tục
- Nếu không anh đã bị giết khi hét lên rồi! Anh chắc chắn là người giữ vị trí rất cao...
Taehyung nghe xong cười như được mùa, miệng sát lấy môi đỏ mọng của Eunbi, chỉ còn một khoảng cách vô cùng nhỏ mới lên tiếng
- Tôi nói cho cô nghe, tôi là boss. Bang Thất là của tôi.
Tiếng vọng u ám lẩn quẩn lấy đầu óc nhanh nhạy của Eunbi, dù là đúng như dự đoán nhưng cô vẫn không thể tin vào những gì mình nghe thấy, vội vã đẩy người Taehyung ra, miệng lắp bắp không lên hơi, mắt như lảo đảo muốn rơi tròng, cô run rẩy chạm lên khủy tay nhỏ của mình. Chuyện này... là thật sao?
Bang Thất là tổ chức ngầm nguy hiểm và đáng sợ nhất Đại Hàn Dân Quốc. Dù cho có là cảnh sát hay những người có thẩm quyền cao hơn nữa còn chưa dám đã đụng vào... và kinh khủng hơn là ông boss của tổ chức điên khùng đó lại đang đứng trước mặt Eunbi. Cô nên cầu nguyện như nào cho cuộc sống của mình đây....?
------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip