Chap 5

  

-----------

Eunbi gục đầu lên bờ tường buốt giá, ánh mắt thê lương đưa ra nhìn lấy con đường sau cửa sổ khi đêm phủ xuống nhuốm đầy một màu u tối.

Nơi đây không có một ánh đèn rực rỡ hay vài âm thanh hỗn loạn như nơi cô ở trước kia.

Nơi đây chỉ còn độc tiếng lá rụng bên cửa sổ, vài tiếng rít u sầu của cơn gió. Đắm chìm vào cảnh vật trước mắt khiêm cô bỗng dưng sợ khung cảnh một mình cô đơn này kinh khủng. Quá im ắng, quá lạnh lẽo... Eunbi không muốn vậy! Không muốn mãi sống cuộc sống đơn độc như vậy! Nhưng cô không biết cách nào để thoát ra cả! Cô vùi gương mặt vào hai đầu gối, nghẹn ngào nấc thành tiếng.

Cô không biết, không hề biết rằng mình sẽ phải sống như này! Dù là không còn lo toan cho cuộc sống như trước, nhưng để hưởng cuộc sống hơn tù giam như này là cô đã đánh đổi cả thanh xuân của mình một cách lãng xẹt. Eunbi phải ở bên cạnh Taehyung, không được rời nửa bước! Càng nghĩ tơid cuộc đời cô mãi bị cầm xích tại nơi đây cô lại bất lực, mệt mỏi khóc nghẹn trong cổ họng.

Chua xót chặn cho hàng nước mắt không tuôn liên tục nhưng cô lại không giỏi giữ bình tĩnh như cô nghĩ. Hốc mắt đẫm lệ không ngừng rơi xuống, tiếng nấc cũng trở nên xót xa, đầy ai oán. Eunbi chỉ ước trở lại trước đó, dù khổ nhưng ít ra cô cũng tự làm chủ được cuộc sống của mình, không phải phụ thuộc một cách ngu ngốc như này!

Tiếng cửa đột nhiên mở, Eunbi có giật mình nhưng vẫn cúi mặt, kín đáo nấc lên không để đối phương thấy, nhưng Taehyung quá rõ, đôi vai nhỏ run cầm cập đã quá đủ để anh nhận ra tình trạng hiện giờ.

Anh tiến về phía giường, ngồi sau người Eunbi đang hướng ra cửa sổ, đôi mắt nâu khẽ híp thành một đường thẳng, miệng buông tiếng thở dài.

- Eunbi....

Anh ôm cô hẳn vào lòng, tay giựt lấy cánh tay trắng muốt yếu đuối đang che khuôn mặt cô ra, nhẹ nhàng hôn lên trán cô

- Nhìn tôi.

Giọng nói ngọt ngào, nụ hôn dịu dàng khiến Eunbi bừng tỉnh ngước mặt nhìn ngũ quan tuyệt mỹ của Taehyung. Cánh môi cô lại run rẩy sợ hãi, đôi mắt ngấn lệ nay đã chảy không ngừng trên gò má nhỏ, cô run run cất tiếng, tay ra sức đánh người anh

- Taehyung! Taehyung! Rốt cuộc anh coi tôi là gì? Tại sao đối xử với tôi ác độc như vậy! Tôi sợ lắm... Tôi sợ, tôi sợ... Taehyung à tôi sợ anh lắm, biết không hả?!

Anh im lặng để cho Eunbi gào khóc, đấm vào lồng ngực rắn chắc của mình, chỉ im lặng nhìn gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô. Taehyung kiên nhẫn giơ tay vuốt ve mái tóc dài rồi trượt ra trước lau khẽ hàng mi ướt đẫm của cô, ân cần không để cô đau.

Eunbi dần dịu xuống, tay không vung vẩy nữa chỉ nắm chặt áo anh nấc nghẹn

- Anh ... rất đáng ... chết...! Tôi đã rất sợ! Rất sợ ...!

Taehyung ôm chặt để cô tựa mặt vào ngực mình, bờ môi lạnh lẽo hôn lên mái tóc cô, dịu dàng lên tiếng

- Đừng sợ, từ giờ tôi sẽ ở cạnh cô. Bảo vệ cô. Được không?

Anh giữ chặt thân hình bé nhỏ trong lòng, ân cần an ủi vỗ về. Eunbi run run giữ tiếng khóc trôi xuống cổ họng rồi lắc đầy quầy quậy...

- Không... Không, Taehyung anh đáng sợ lắm...

- Từ giờ tôi sẽ không đáng sợ nữa.

Eunbi chớp mắt tỏ vẻ không tin, miệng ngậm chặt hồi hộp. Vì lí do gì lại đột nhiên thay đổi vậy chứ?

Taehyung không nhìn cô nữa, anh giang tay cầm lấy túi đồ vừa mang vào, mùi gà rán thơm phức kích thích tới cái bụng cồn cào của cô, anh mở hộp giơ một miếng gà lớn lên

- Ăn đi.

Eunbi không ngừng nghi ngờ nhìn chằm chằm nhưng vì không chống được cơn đói liền buông bỏ, cô lại nhìn anh rồi liếc mắt qua chiếc đùi gà, nuốt tiếng thèm khát.

Anh cười thích thú, đầu lắc nhẹ

- Mệnh lệnh.

Không còn đường chối bỏ, Eunbi cầm lấy miếng gà cắn ngấu nghiến thèm thuồng, đôi mắt long lanh hạnh phúc khi được ăn của cô khiến anh thấy buồn cười vô cùng. Taehyung thu gọn người cô vào gần mình, từng hơi thở chạm lên mái tóc xoăn lọn của cô, vẻ mặt anh bây giờ bớt đi vài phần hắc ám, chỉ giống như một cậu chủ đang chăm sóc cô mèo nhỏ của mình.

Eunbi là người duy nhất trong cuộc đời khiến lòng anh phải bức bối khi nhìn thấy những giọt nước mắt mà anh từng cho là giả tạo của phụ nữ. Là người duy nhất khiến anh có những suy nghĩ khác biệt hoàn toàn so với những người khác.

Chợt nghĩ, có phải Eunbi đã hoàn toàn khống chế cảm xúc trong anh?

------------

Sáng trong lành chiếu rộn ràng trên tấm mành trắng muốt, Eunbi nhức mắt choàng tỉnh, cô ôm chặt lấy Taehyung nằm bên cạnh. Mồ hôi tuôn như suối, trước đó cô mơ rằng Taehyung đang định bóp cổ cô, ánh mắt sọc đỏ như khi đó, âm vực cuồng dại gần như hét lên, cô giật hãi thức tỉnh theo thói quen mà ôm chặt anh hơn, ngón tay thon dài yếu ớt bấu víu ở mảnh áo của anh trở nên run rẩy lạ thường. Cô nhớ lại giấc mơ đáng sợ khi nãy liền đảo mắt, nhưng rồi chợt nhận ra tình huống hiện tại lại ngượng ngùng buông anh, mặt đỏ bừng khó xử, tay luống cuống đẩy nhẹ Taehyung ra khỏi người, nhưng cánh tay bên dưới lại tự nhiên siết chặt eo cô, không dễ dàng buông bỏ.

Eunbi thôi không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn ngũ quan hoàn hảo của anh, cô bất ngờ vì sự anh tuấn tuyệt hảo của Taehyung, nắng chiếu trên chóp mũi cao ngất càng làm gương mặt yên bình đang ngủ trở nên dịu dàng, quyến rũ. Eunbi khẽ rùng người, nhớ lại ngày hôm qua đầu óc cô vẫn còn nhức nhối.

Hôm qua cô thiếp đi lúc nào cũng không rõ nữa. Để đến giờ lúc thức dậy cô đã nằm trọn trong vòng tay anh. Eunbi đầu lại chợt đau như búa bổ, choáng váng luồn người khỏi anh, dán lưng vào bờ tường gồ ghề mà thở dốc khó chịu. Bỗng cô cảm thấy mặt mũi nóng ran, tay chân rịn mồ hôi lạnh, cô bất cẩn ngả người lên Taehyung.

Anh bị đánh thức, trở người dậy, mắt mở kinh ngạc nhìn Eunbi run rẩy trên người mình, vầng trán cô ướt đẫm

- Này! Eunbi!!

Cô mệt mỏi nhấc tấm thân nặng như lăng trì dậy, khó khăn nhìn anh

- Taehyung.... Hình như tôi ốm rồi...

Nói rồi,cô mềm oặt nằm phịch xuống giường gây nên tiếng động lớn, Taehyung rút điện thoại, gương mặt anh tuấn thể hiện sự vội vã hiếm hoi, đôi mắt híp chặt lại đầy sốt ruột, anh gằn giọng khi nghe tiếng trả lời truyền từ đầu dây bên kia sang

- Qua biệt thự của tôi ngay! Vợ tôi ốm!

"Vợ của ngài? ... Dạ vâng tôi hiểu rồi!"

Nghe tiếng trả lời cung kính bên đầu dây, anh vất điện thoại qua một bên nhìn về phía Eunbi đang thở dốc mệt nhoài nằm trên giường, lo lắng không ngừng thúc giục trong lòng anh.

Taehyung đứng dậy bồn chồn mở tủ quần áo, nhấn một nút lớn, ngay lập tức bờ tường trong vách mở ra một căn phòng u ám bên trong, anh lưỡng lự rồi lại đi ra đóng cửa lại, tủ quần áo trở lại vị trí ban đầu, ánh mắt lo lắng liếc về Eunbi rồi lại chần chừ mím môi

- Vẫn chưa phải thời điểm cô được biết về những điều này.

Tiếng chuông cửa thúc giục Taehyung, anh lao xuống khỏi lầu hai, thái độ điềm tĩnh lạ thường đối diện với hai người con trai cao lớn ngang mình và người phụ nữ xinh đẹp mặc blouse trắng đang đi ở giữa

Người phụ nữ cúi đầu

- Tổng giám đốc!

- Cô ấy ở phòng tôi, để tôi nói chuyện với Jimin và Jungkook!

- Vâng.

Cô ta vội vàng đi lên trên, tay cẩn thận mở túi lục đồ, chuyên nghiệp không tò mò thêm câu nào.

Anh quay người ngồi xuống sopha, tay chống cằm

- Nói đi.

Hai người con trai nhìn anh nghiêm túc, chàng trai tóc cam đỏ lên tiếng

- Chị Haemin sắp trở về.

- Tao biết điều đó, Jimin. Còn mày, JungKook?

- Vẫn là về chị Haemin, chị ấy bảo sẽ nói chuyện với anh về việc đứa con gái anh mang về mà gọi là "vợ" đó. - Jungkook trả lời anh, mắt loé sáng điềm tĩnh.

Ngay sau đó họ soi xét thái độ của Taehyung, anh vẫn không phản ứng sau khi nghe xong chỉ ngả người lại lưng ghế, nhẹ nhõm nhếch mày chờ đợi, cười cợt mỉa mai

- Trong công ty và tổ chức không có gì chứ?

- Vẫn ổn.

Jimin trả lời, mắt ngước lên lầu hai ra vẻ thích thú hỏi

- Cô gái đó là ai?

Taehyung nghiễm nhiên im lặng một hồi, chép miệng coi thường câu hỏi Jimin, mắt đánh ngang

- Chờ Haemin về. Tao ngóng chị ta sẽ làm gì.

-------------  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip