75. Thức hải bị thương nặng
Một mảnh trúc non ở góc tường che lại cửa sổ phía sau, bố trí trong cửa sổ rất là mờ ảo, không nhìn rõ.
Tiêu Trác nửa ôm lấy vòng eo Sở Hoán, đem cánh tay y đặt trên cổ mình, hơi tốn sức từ mảnh rừng trúc nhỏ này đi qua.
Đi đến trước phòng, dưới chân lại vì bậc thềm không chú ý mà đột nhiên lảo đảo một bước, suýt nữa té ngã. Cũng may hắn kịp thời đỡ lấy bức tường một bên để ổn định lại.
Vẫn chưa đứng vững, hắn liền lại khẩn trương nhìn về phía Sở Hoán chưa tỉnh, thấy y không có vì vậy mà bị ảnh hưởng, sắc mặt khẩn trương mới dịu xuống, rồi đi vào trong phòng.
Giữa động tác mơ hồ có thể nhìn thấy bàn tay vừa rồi đỡ lấy tường kia thấm ra một chút máu đỏ sẫm.
Tòa nhà này không tính lớn, tổng cộng liền chỉ có một cái sân, nhưng lại thắng ở sự u tĩnh.
Hắn đem Sở Hoán vào giường trong nội thất, từ trong túi trữ vật lấy ra chút đệm chăn có nguyên liệu cực tốt đặt ở phía sau Sở Hoán, để y tựa vào.
Nhanh chóng làm xong tất cả, hắn lại giơ tay thăm dò tình huống trong kinh mạch của Sở Hoán.
Ma khí trong cơ thể Sở Hoán trong vô thức đã phai nhạt rất nhiều, ma văn trên mặt cũng ẩn đi, nhưng linh khí trong kinh mạch y lại như cũ rất là hỗn loạn.
Tiêu Trác nhìn gương mặt tái nhợt của Sở Hoán, rối rắm trong một cái chớp mắt.
Ma khí trong cơ thể sư tôn đã biến mất, tuy nói không biết nguyên nhân là gì, nhưng hiện nay hắn xác thật không cảm nhận được sự tồn tại của ma khí.
Thương thế như vậy kéo dài cũng sẽ không tự mình chuyển biến tốt đẹp, bất quá chỉ là đau khổ thêm bao lâu mà thôi.
Nghĩ đến những điều này, Tiêu Trác mím chặt khóe môi, lại kiểm tra một lần, xác nhận không có sai liền nghiêng ngồi ở bên cạnh Sở Hoán, kết ấn trong tay, thử thăm dò đem một sợi linh lực cực kỳ mỏng manh truyền vào trong cơ thể Sở Hoán. Ánh mắt thì vẫn luôn dừng ở trên sắc mặt Sở Hoán, nếu có gì không thích hợp sẽ lập tức chuẩn bị rút linh lực về.
May mắn là Sở Hoán vẫn chưa biểu hiện ra sự không khỏe, linh lực truyền vào đều dung nhập trong cơ thể.
"Có ích."
Đáy mắt Tiêu Trác khôi phục chút sáng ngời, tiếp theo liền giơ tay trên hư không vẽ ra một chỗ phù văn. Đợi sau khi niệm chú ngữ tối nghĩa khó đọc ra, phù văn này lập tức sinh ra từng đợt linh khí, từ trên người Tiêu Trác không ngừng truyền vào trong cơ thể Sở Hoán.
Hắn đem linh lực của bản thân tất cả truyền cho Sở Hoán, cơ hồ chưa cho bản thân lưu lại vài phần.
Sắc môi cũng theo đó tái nhợt rất nhiều.
Sau một lúc lâu, Tiêu Trác mới giơ tay dừng lại phù văn trước mặt này, giơ tay điểm vài đạo huyệt vị. Sau đó dưới chân mềm nhũn, ngã ngồi bên cạnh giường.
Hắn thở hổn hển mấy hơi thô, vịn mép giường muốn đứng lên. Thử vài lần không có kết quả, liền đơn giản đổi một tư thế thoải mái ngồi xuống đất, giơ tay nắm lấy cổ tay Sở Hoán để xem xét.
Mạch tượng vừa rồi còn dị thường hỗn loạn đã bình phục xuống.
Tiêu Trác kiểm tra xong sau dựa ngồi bên cạnh giường vẫn chưa rời đi, bàn tay nâng lên cũng như cũ nhẹ nhàng nắm cổ tay Sở Hoán.
Trong nhất thời toàn bộ trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Tiêu Trác ngước mắt đem tầm mắt dừng ở trên người Sở Hoán rồi suy nghĩ miên man, vẫn luôn không để ý tới bàn tay không cẩn thận bị thương ở ngoài cửa.
Vừa rồi nhìn thấy những ma văn kia, trong lòng hắn nhất thời hoảng loạn, mới suýt nữa đánh mất lý trí.
Từ nơi độ kiếp rời đi dọc đường đi, hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Khi còn bé, hắn và mẫu thân cùng rời đi thôn gặp phải ma tu kia đã sớm trong lòng hắn khắc lên ấn tượng tàn nhẫn, máu lạnh, tội ác tày trời của toàn bộ ma tu.
Sau khi mất đi mẫu thân, Sở Hoán vô tình cứu hắn liền từ từ trở thành điểm tựa của hắn. Hiện tại hai người lại dường như tương đồng.
Nghĩ đến đây Tiêu Trác bỗng nhiên dừng lại một chút.
Không, không phải là tương đồng.
Sư tôn đối xử với hắn luôn luôn rất tốt, tính tình tuy là lạnh nhạt chút, nhưng chưa từng thấy y làm gì cực kỳ tàn nhẫn.
Cho dù hiện nay đột nhiên trở thành ma tu, cũng chắc chắn là có nguyên nhân.
Huống hồ chuyện này vốn dĩ là một chuyện cần phải giấu giếm, sư tôn giấu đi cũng rất bình thường.
Hơn nữa là khoảng thời gian này hắn cơ hồ vẫn luôn ở bên cạnh sư tôn, nhưng lại chưa từng cảm giác được sự tồn tại của ma khí. Nghĩ như vậy thì, phương thức che giấu hơi thở của sư tôn cũng quá mức không sót một chút nào...
Trong vô thức, trọng tâm của Tiêu Trác liền đặt ở việc có hiểu biết sư tôn nhà mình không.
Sở Hoán còn chưa tỉnh lại, Tiêu Trác liền vẫn luôn an tĩnh dựa vào giường mà rối rắm, đợi sư tôn khôi phục thì có còn muốn hỏi chút gì không, nên hỏi như thế nào đây?
Thời gian dần dần trôi qua, sắc trời cũng tối sầm.
Trên cành trúc trong sân đậu một con chim nhỏ, thập thò thò đầu nhìn cửa sổ phía sau cây trúc, kêu vài tiếng, liền vỗ cánh bay đến nơi khác.
Mấy chiếc lá trúc bị giẫm qua cũng cùng lay động.
Sau đó trong phòng, Sở Hoán vừa mới tỉnh lại thân khoác một bộ pháp y màu đen, đang ngồi xếp bằng trên giường với vẻ mặt bực bội giơ tay xoa thái dương. Dưới giường còn dựa ngồi một thiếu niên.
Thiếu niên khép hờ hai tròng mắt, hô hấp bình ổn, hiển nhiên đã ngủ.
Sau một lúc lâu Sở Hoán mới buông tay xuống, đem tầm mắt dừng ở trên người người trước mặt, hơi nhăn lại mày.
Đây là ai?
Trong lúc suy tư, giữa trán y ngay sau đó liền nhờ cơn đau mà toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cơn đau vừa rồi mới vừa bình phục lại lần nữa dâng lên.
"Ngô..."
Trong đầu y hiện nay chỉ còn bao quanh sương mù, không có bất kỳ ký ức nào. Hơi suy nghĩ, trong thức hải liền bắt đầu ẩn ẩn đau nhức.
Cũng là vào lúc này, y mới phát hiện một tay khác của bản thân đang bị thiếu niên ngủ say nhẹ nhàng nắm lấy.
Sở Hoán chống lại cái đầu có chút đau nhức, muốn đem một tay khác của bản thân thu hồi lại, lại không ngờ thiếu niên nhìn qua nắm không chặt, trên thực tế lại rất khó buông ra.
Tuy nói y nhất thời không nhớ ra người trước mặt là ai, nhưng trong tiềm thức y lại có chút thân cận, ngay cả lòng cảnh giác cũng không có vài phần.
Bản thân Sở Hoán vẫn chưa phát hiện sự thân cận của mình. Y chỉ là cảm thấy đau đầu khó chịu, muốn mau chóng rút tay về, liền dựa gần chút rũ mắt, dùng một tay khác bẻ ngón tay thiếu niên.
Bẻ chưa được hai cái, tay liền tự mình buông lỏng.
Sở Hoán liếc mắt một cái nhìn về phía thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.
Tiếp theo liền nghe được thiếu niên đang ngồi dưới đất, ánh mắt còn có chút ngơ ngác nói: "Sư tôn, người tỉnh rồi ạ."
Ánh mắt đối diện trong một cái chớp mắt liền rời đi.
Sở Hoán nghe rõ xưng hô này, nhìn thiếu niên trước mặt mày nhăn càng ngày càng chặt, một mảnh sương mù kia bao phủ hết thảy ở trong đó, căn bản không thể nhìn trộm đến chỗ sâu hơn.
Tiêu Trác thấy thế chỉ cho rằng Sở Hoán là bởi vì không nghĩ mở miệng nên chưa trả lời, hắn chống mép giường đứng lên, mở miệng hỏi: "Thân thể sư tôn thế nào?"
"Không có việc gì." Sở Hoán lắc lắc đầu.
"Ngươi sao lại ở chỗ này?" Y giơ tay lại xoa xoa thái dương hỏi.
Ký ức của y không được đầy đủ, căn cứ vào xưng hô của người trước mặt đối với mình thì hỏi như vậy cũng không tính là đột ngột.
Tiêu Trác mím môi nói: "Khi sư tôn độ kiếp, đệ tử..."
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên dừng lại một chút, đầu ngón tay nắm chặt góc áo có chút do dự không biết có nên báo cho chân tướng hay không.
"Ừm?"
"Đệ tử ở trên đường gặp được sư tôn, liền đi theo." Tiêu Trác cố gắng trả lời một cách tự nhiên.
Nếu là lấy một cái lý do bên lề chắc chắn sẽ bị Sở Hoán nhìn thấu, nơi đó cách Thiên Diễn Tông một khoảng khá xa lại còn rất hẻo lánh, nếu không cố ý thì căn bản không có khả năng đi đến nơi đó.
"Ừm." Sở Hoán gật đầu nói.
Nghe được Sở Hoán trả lời sau, Tiêu Trác liền không tiếp tục nói nữa. Hắn đang chờ.
Nếu là Sở Hoán dò hỏi hắn, hắn liền hỏi ra sự thật, nếu là cái gì cũng không hỏi, thì cứ kéo dài thêm chút thời gian.
Vì khẩn trương, tầm mắt Tiêu Trác vẫn luôn ở trên người Sở Hoán, chú ý sắc mặt của y.
Lúc này mới phát hiện sắc mặt Sở Hoán so với khi chưa tỉnh lại lại càng tái nhợt vài phần, gân xanh trên trán đều ẩn ẩn thấy được chút dấu vết.
Thấy Sở Hoán dường như cũng không có gì nghi vấn sau, Tiêu Trác lại đến gần một chút, nhăn mày lo lắng hỏi: "Sư tôn chính là có gì không khỏe?"
Sở Hoán vẫn chưa tránh né hắn.
Tiêu Trác nhìn sắc mặt Sở Hoán, dứt khoát trực tiếp kéo lấy cánh tay Sở Hoán đang rũ ở một bên, nói: "Vẫn là tra xét một phen thì tốt hơn."
Sở Hoán nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của hắn, liền gật đầu đáp ứng, tầm mắt cũng vẫn luôn ở trên người thiếu niên.
Y có thể phát giác giữa mình và người này có một sự ràng buộc gì đó, dường như cực kỳ thân mật.
Bên kia sau khi được đáp ứng, Tiêu Trác sau đó liền phân ra một sợi thần thức thâm nhập vào trong cơ thể Sở Hoán.
Linh lực lúc trước chỉ để trấn an linh lực hỗn loạn trong cơ thể Sở Hoán, vẫn chưa tra xét thêm, nhưng trừ những thứ đó Sở Hoán cũng không có thương thế khác.
Chỉ cần tu sĩ độ kiếp có thể thành công vượt qua lôi kiếp, ngoại thương tất nhiên là sẽ cùng lúc khỏi hẳn được bảy tám phần, cho nên Tiêu Trác lúc đầu đã loại ngoại thương ra khỏi khả năng.
Sau một lúc lâu, động tác của Tiêu Trác bỗng nhiên dừng lại một chút. Hắn vẫn luôn xem nhẹ một chỗ —— thức hải.
Nhưng mà chỉ cần là tu sĩ liền đều biết, nếu để thần thức của người khác tiến vào trong thức hải của mình, thì tương đương với đem tính mạng giao phó trong tay người kia.
Tiêu Trác do dự một chút, ngẩng đầu nói: "Sư tôn có lẽ là thức hải có thương tích, đệ tử..."
"Được."
Sở Hoán vẫn chưa nghe câu nói tiếp theo của Tiêu Trác, trong giọng nói nhiễm một tia thiếu kiên nhẫn vì đau đầu.
Y tất nhiên là rõ ràng thức hải của mình có thương tích, bởi vì vừa rồi thần thức của người này tham nhập vào, Sở Hoán cũng xác định hắn cũng không thể tạo thành thương tổn cho mình.
Tiêu Trác nghe được câu trả lời khẳng định của Sở Hoán, trong lòng không thể ức chế sinh ra chút ấm áp, tiếp theo liền đem thần thức thâm nhập vào trong thức hải Sở Hoán.
Lúc đầu xem xét, Tiêu Trác vẫn chưa phát hiện cái gì dị thường. Đợi khi hắn lại cẩn thận dò xét một phen mới phát hiện trong thức hải Sở Hoán lại mơ hồ sinh ra vài đạo vết nứt nhợt nhạt. Cùng với linh lực đã trở về bình tĩnh trong cơ thể khác nhau, nơi này rõ ràng đã chịu tổn thương nghiêm trọng.
Hắn hơi nhíu mày, thử chữa trị những vết rạn này, biểu cảm trong nhất thời có chút nghiêm túc.
Sở Hoán rũ mắt nhìn thoáng qua thiếu niên trước mặt động tác đặc biệt cẩn thận, trong thức hải nhờ thần thức của hắn tiến vào trấn an mà trở nên sảng khoái hơn, tâm tình Sở Hoán cũng theo đó tốt lên một chút.
Người trước mặt đang vì y chữa thương vẫn chưa ngồi ở trên giường, mà là một chân đứng trên mặt đất, một chân khác nửa quỳ ở trước mặt y, vạt áo bị kéo ra một chút, nhìn động tác có chút miễn cưỡng.
Sở Hoán lẳng lặng nhìn một lát, ngay sau đó đem hắn kéo đến trên giường.
Nhìn Tiêu Trác thời gian càng dài, y liền càng có chút tò mò sự ràng buộc giữa hai người rốt cuộc là cái gì, bởi vì trong thần thức của Tiêu Trác không có một tia ác ý nào đối với y.
"!"
Tiêu Trác sững sờ nhìn về phía Sở Hoán đang kéo mình vào lòng, không dám cử động.
Bởi vì một lần trúng tình độc trước đó, làm Sở Hoán có một đoạn thời gian rất dài đều thói quen tránh né hắn. Tiêu Trác cũng tận khả năng bỏ đi những động tác thân mật chút trước đó. Cho nên đối với sự thân cận của Sở Hoán trong nhất thời có chút luống cuống tay chân.
"Tiếp tục." Sở Hoán nói: "Không cần để ý tới ta."
"A, được." Tiêu Trác phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng đem tinh lực đặt ở trong thức hải Sở Hoán.
Sau một lúc lâu, Sở Hoán dựa vào cảm giác tìm được ấn ký đang ẩn ẩn tản ra cảm giác quen thuộc kia, y giơ tay xoa xoa cái hoa văn ám sắc thần bí kia, đem nó ghi tạc trong lòng.
Tiêu Trác cũng không biết Sở Hoán nhìn thấy gì. Hắn chỉ có thể cảm giác được sau gáy mình bị người khẽ chạm vài cái, lực đạo rất nhẹ, ngứa ngáy khó mà bỏ qua.
Trong lòng Tiêu Trác sinh ra chút không xác định. Hắn nghe nói đụng vào thức hải sẽ làm tu sĩ sinh ra cảm giác sảng khoái, chẳng lẽ sư tôn là vì cao hứng mới làm động tác như vậy?
Sau đó Tiêu Trác lại nhìn thoáng qua thức hải bị thương rất nặng trước mặt, trong mắt nhiều thêm chút suy nghĩ.
Hiện nay nghĩ đến, sư tôn từ khi mới tỉnh lại đã có chút không thích hợp...
Sở Hoán vẫn chưa để ý ý tưởng của Tiêu Trác, chỉ chuyên tâm lại nhìn nhìn sau gáy hắn.
Sau đó y liền phát giác cái đồ án này chỉ khi y muốn đi xem thì mới có thể hiện ra, lại tùy theo sẽ biến mất không thấy, rất khó khiến người khác chú ý.
Lực chú ý của Sở Hoán phần lớn đều đặt ở nơi đó.
Trên đường Tiêu Trác muốn nói gì, thấy Sở Hoán không để ý tới, liền cũng chỉ đành cố gắng bỏ qua động tác của y, tiếp tục thử thăm dò chữa trị thương thế trước mặt, trong chốc lát liền lại chuyên tâm lên.
Thương thế này quá nặng, rất khó trị liệu tốt. Tiêu Trác chỉ miễn cưỡng liệu tốt một ít, liền đã không còn tinh lực.
"Sư tôn..."
Tiêu Trác đem thần thức thu hồi đi sau không được tự nhiên sờ sờ sau gáy mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sở Hoán nói: "Thương trong thức hải rất nặng."
"Ngoài ký ức bị hao tổn, nhưng còn có cảm nhận gì không?"
Thức hải bị hao tổn ảnh hưởng thường thường không chỉ có thức hải, sẽ liên quan rất nhiều nơi đều xuất hiện dị thường.
Tay Sở Hoán đặt ở bên cạnh hắn dừng lại một chút, không có lập tức trả lời. Tuy rằng việc trị liệu của Tiêu Trác đối với chữa tận gốc còn kém xa, nhưng y lại là so với vừa nãy thoải mái hơn rất nhiều, đầu cũng không có đau như khi mới tỉnh lại, cho nên tư duy của Sở Hoán hiện nay cũng rõ ràng lên.
"Sư tôn còn nhớ rõ đệ tử không?" Tiêu Trác thấy thế trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán vừa rồi của bản thân.
"Không nhớ rõ." Sở Hoán nghe được Tiêu Trác hỏi một cách trắng ra, cũng thành thật nói.
Nụ cười nhạt nhòa, hơi dùng chút lực độ khóe miệng liền tiêu biến.
Nếu thiếu niên trước mặt đã hỏi ra miệng, thì y cũng lười tiếp tục giấu giếm.
Huống hồ y biết được bản thân có thể khống chế hắn.
"Lại là mất trí nhớ sao...?"
Tiêu Trác nghe được đáp án trong dự đoán như cũ sửng sốt một chút.
"Vâng." Sở Hoán nhìn thiếu niên trước mặt đang ngơ ngác gật đầu nói.
"Ký ức của sư tôn bị hao tổn hơn phân nửa là vì thương nặng trong thức hải." Tiêu Trác phục hồi tinh thần lại nói.
Nhưng mà trong lòng hắn nhất thời không nghĩ rõ, vì sao khi độ kiếp nơi bị thương nặng nhất lại là thức hải?
Sở Hoán vẫn chưa đem Tiêu Trác từ trong lòng đẩy ra, nghe được Tiêu Trác nói sau lại gật đầu.
Tiêu Trác biết được Sở Hoán không có ký ức sau, ngược lại không có vẻ lo sợ như vừa rồi đối mặt Sở Hoán. Hắn trái lại không tự giác lại hướng trong ngực Sở Hoán nhích lại gần.
Sở Hoán rũ mắt nhìn thoáng qua Tiêu Trác không còn khẩn trương như vậy, trầm ngâm một lát, sau đó hỏi: "Ngươi và ta là thầy trò?"
"Vâng." Tiêu Trác gật đầu nói.
"Cũng là đạo lữ?" Sở Hoán hỏi một cách trắng ra bộc trực.
Sự lôi kéo của đạo phù văn thần bí kia cùng sự thân cận của Tiêu Trác đối với y làm y trong lòng sinh ra chút nghi vấn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip