Chap 10

Nhuận Ngọc ở Thái Thần Cung cũng không biết đã bao nhiêu ngày tháng. Chẳng những không thị phi như y nghĩ mà còn rất an nhàn, bình lặng như cuộc sống ẩn dật mà y muốn. Cho tới ngày định mệnh đó.

      - Ta phải đi 1 chuyến.
Đông Hoa vừa lật trang sách vừa ung dung thông báo với Nhuận Ngọc
      - Đi đâu ?
Y đang ngồi pha trà ngước nhìn lên Đông Hoa. Từ khi lão ta chuyển vào Thái Thần Cung chưa từng 1 lần ra ngoài thế giới kia. Cùng lắm là dạo quanh Thái Thần Cung 1 vòng. Sau khi có Nhuận Ngọc cũng không cần thiết ra ngoài. Ngày ngày quấn quýt nhau.

Nhuận Ngọc cắn răng :" Ta ở đây đã lâu, cũng không biết phải làm gì để báo đáp. Chi bằng ngài cho ta đi 1 chuyến. Khi nào ngài gặp nguy hiểm. Nhuận Ngọc dù có rơi vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ."

Đông Hoa ngắm chén trà, làm bộ không quan tâm, phất tay :" Đi đi, không cần báo ân gì cả, ân nghĩa ngươi đã báo đủ rồi."

Nhuận Ngọc cũng không dây dưa, sợ nói nhiều Đông Hoa sẽ đổi ý nên lui bước.

Trước khi đi y cũng chẳng suy nghĩ mình sẽ đi đến đâu. Chỉ cần đến 1 ngọn núi, 1 thung lũng hay 1 thế ngoại đào nguyên nào đó quy ẩn.

Y cứ thẳng đường mà thong thả đi, vừa đi vừa ngắm phong cảnh.

Chợt nghe người qua đường nói chuyện  

     - Ngươi biết gì không ? 

      - Sao ?

      - Nghe nói trong núi Huyết Tử Linh xuất hiện yêu quái đấy.

      - Huyết Tử Linh ? Không phải đó là nơi thần tiên sống sao ? Sao lại có yêu quái ?

       - Thế mới nói. Yêu quái này đã đuổi hết thần tiên đi rồi. 1 mình nó đang tác quái. Đến thần tiên còn phải chạy. Vậy mà vẫn có người chạy loạn vào, bị yêu quái ăn thịt rồi. Không có trở ra.

        - Haiz... Đáng tiếc, đáng tiếc. Mong là nó không chạy xuống núi làm loạn .

Tiếng 2 người lữ khách dần xa, để lại y đằng sau với bao nhiêu ưu tư.

Thôi. Thu phục yêu quái. Coi như là việc tốt cuối cùng y làm cho nhân gian.

Y mới đến cửa hang đã nghe ra bên trong có tiếng đánh nhau.

Từ trong hang 1 hắc y nam nhân bị đá ra tới, theo đó là những súc tu dài dượt muốn quấn lấy hắn ta lôi lại vào trong. Y vội chạy đến ngăn cản. Hoá ra 1 thanh kiếm chém đứt súc tu. Súc tu cứ chém đi lại mọc lại. Cho tới khi 1 quả cầu lửa phóng tới như muốn thiêu rụi hết mấy cái chân thối đó. Súc tu thu lại vào trong hang kèm theo đó là yêu khí mù mịt nặng nề tỏ ra.

Y vội bịt mũi, chạy lại chỗ người bị thương đang nằm sấp dưới nền đất. Y chạy lại, lật ngửa hắn.

Đập vào mắt y là 1 gương mặt quen thuộc. Môi y khẽ run rẩy ;" Húc ... Húc Phượng ... "

Húc Phượng nửa giây nhìn y rồi ngất lịm.

Y đưa Húc Phượng tới ngọn núi bên cạnh, ở nơi đó may mắn thay có 1 ngôi nhà tranh. Y dùng tiên thuật chữa thương cho hắn.

Húc Phượng dần tỉnh lại. Nhuận Ngọc ngồi bên cạnh, liên tục suy tư.

Húc Phượng :" Nhuận ... Nhuận Ngọc ? "

Nhuận Ngọc  :" Làm sao ? Đệ thấy khó chịu ở đâu sao ?" 

Húc Phượng nhận thức được bản thân không phải đang mơ liền ngồi dậy ôm chặt lấy y nghẹn ngào :" Huynh trưởng ... ta không phải là mơ ... là huynh ... thật sự là huynh ... không ngờ ... không ngờ ta còn gặp được huynh ..."

     - Sao ? Có chuyện gì à ?

Nhuận Ngọc khó hiểu.

Húc Phượng nói thầm :" Không ngờ trước khi chết còn gặp được huynh. Đệ đã mãn nguyện rồi."

Lời nói ấy chỉ như gió thoảng qua tai ... y không thể nào nghe thấy được.

Đoàn tụ không được mấy ngày. Húc Phượng vẫn là phải đi thu phục yêu quái kia. 

Trước khi đi, hắn dặn Nhuận Ngọc dù có thế nào cũng không được tự ý xông vào hang động. Hắn sẽ tự mình thu phục yêu quái. Nhuận Ngọc không yên tâm, y đến cũng là vì thu phục yêu quái. Sao lại phải ngồi nhìn. Húc Phượng nghe nói vậy cũng chỉ dặn y ở ngoài cửa chờ hắn. Nếu lỡ có xảy ra bất trắc gì thì cản yêu quái xuất thế. Tuyệt đối không được vào động.

Y sốt ruột đứng ngoài cửa đi qua đi lại ... 1 làn gió nhẹ lướt qua mang theo hương bạch đàn thoang thoảng quen thuộc. 

Một canh giờ sau trong động truyền ra tiếng hét lớn. Theo đó là tiếng gầm vang trời ... như của 1 con quái thú.

Y vội vã chạy vào.

Húc Phượng đang nằm trên mặt đất, thổ huyết, ngất đi, y định mang hắn nhanh ra ngoài thì phát hiện 1 người nữa vẫn đang cầm cự với yêu quái.

Thân vận y phục màu tim, tay cầm kiếm Thương Hà ... Đông Hoa đế quân.

     - Sao người lại ở đây ?

Nhuận Ngọc không nhịn được bật thốt lên 1 câu.

Đông Hoa tuy đánh nhau nhưng vẫn rảnh quay sang y đùa giỡn :" Ngươi đoán xem "

Rất nhanh, Thương Hà kiếm đâm trúng chỗ trọng yếu của con yêu quái. Nó phun ra toàn bộ chất dịch nhầy đỏ như máu. Đông Hoa phất tay, tạo 1 kết giới che chắn 3 người bọn họ.

Xong việc lão liền cứ vậy ung dung đi.

Húc Phượng lại thổ huyết. Tháy tình hình nghiêm trọng, Nhuận Ngọc vội cầu cứu Đông Hoa 

     - Ngài có thể giúp ta cứu hắn .... ?

     - Tại sao ? 

Đông Hoa hơi dừng lại

     - Hắn là đệ đệ ta ...

Nhuận Ngọc rụt rè 

      - Đằng nào hắn cũng phải chết. Ta không có nghĩa vụ gì cứu hắn.

      - Cầu xin ngài ... ta ... thích hắn

      - Ngươi thích hắn ? Hắn là đệ đệ ngươi.

      - Ta không cần biết. Chỉ cần ngài cứu hắn, ngài muốn gì ta cũng nguyện giành lấy cho ngài.

Đông Hoa hơi suy nghĩ 1 chút :" Đi theo ta."

Lão đưa y tới 1 nơi thế ngoại đào nguyên tránh xa phàm tục. Ở đó còn có một đứa nhỏ đang câu cá bên sông. Hắn vẫy tay  ;" Tiểu tử"

đứa nhỏ chạy qua, là một bé trai ;" Các vị là ... ?"

     - Gọi mẫu thân ngươi ra đây.

Đứa nhỏ gật đầu, chạy đi tìm người. Chỉ một lát sau nó dẫn theo 1 cô nương tới.

Đông Hoa không nói gì. Ở ngay bờ sông phất tay biến ra tiên thể của Húc Phượng.

Cẩm Mịch nhận ra phu quân, ngay lập tức chạy tới, ôm lấy tiên thể hắn. 

     - Phu quân của ta tại sao lại thành thế này ?

     - Yêu quái tổn hại.

Đông Hoa từ tốn trả lời.

     - Hoang đường, chàng rất giỏi, sao có thể thua lũ yêu quái ?

Ý của Cẩm Mịch chính là nghi ngờ 2 người tổn hại chàng ấy. Đông Hoa không thèm nói nhiều, ném cho 1 câu :" Tin hay không thì tuỳ" 

Rồi vứt cho Cẩm Mịch 1 cái lọ.

Không nói gì liền bỏ đi.

Nhuận Ngọc lẽo đẽo theo sau. Trong đầu y là hàng đống suy tư. Vừa nãy, y nghe mấy người nói chuyện cũng dần suy ra. Năm đó, Cẩm MỊch sinh con cho Húc Phượng sau đó 2 người liền tử trận. Cuối cùng bọn họ chọn mai danh ẩn tích cùng sống với nhau hạnh phúc. Vậy mà bao nhiêu năm qua y chỉ là vì 1 mớ tình cảm lộn xộn với hắn mà lại không bao giờ quên đi hắn. Người hay tiên cũng vậy, đều tự mình đa tình.

Đông Hoa cất tiếng :" Đang nghĩ cái gì ?"

Nhuận Ngọc bừng tỉnh, lại tiếp tục suy nghĩ, bật hỏi :" Bây giờ ngài muốn cái gì ah ?"

      - Ta muốn ngươi.





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip