cha khờ bán thân trả nợ nuôi con


NGOẠI TRUYỆN - H, KHÔNG LOẠN LUÂN về nhân vật Kỳ Hảo


Chương 4: Món Nợ Thể Xác

Thế giới của Kỳ Hảo teo tóp lại khi Kỳ Vọng rời đi. Căn nhà tranh vách đất vốn đã nhỏ bé nay bỗng trở nên mênh mông và lạnh lẽo đến đáng sợ. Mỗi buổi sớm, anh thức dậy trong sự im lặng, không còn tiếng lật sách sột soạt, không còn bóng dáng cao gầy của con trai ngồi bên bàn học. Mỗi đêm, anh nằm co ro trên chiếc giường tre, cái lạnh thấm vào xương tuỷ không chỉ vì thiếu chăn ấm, mà còn vì thiếu đi một thân nhiệt quen thuộc. Đã gần một năm nay, cơ thể anh quen với việc được lấp đầy, quen với những cơn đau và khoái cảm mà "nhiệm vụ" mang lại. Sự vắng mặt đột ngột đó để lại một khoảng trống hờ hững, một sự bứt rứt thể xác mà trí não đơn thuần của anh không thể nào lý giải.

Nhưng nỗi trống vắng đó lại là ngọn roi thúc anh lao vào làm việc như điên. Hình ảnh con trai tuấn tú đang ngồi trong một căn phòng trọ nhỏ bé ở thành phố, miệt mài ôn luyện cho kỳ thi có thể thay đổi cả cuộc đời, đã trở thành đức tin duy nhất của anh. Vọng đang chiến đấu vì tương lai. Vậy thì anh, một người cha vô dụng, ngoài tấm thân này ra thì còn có gì để hy sinh?

Anh nhận thêm mọi việc người ta thuê. Ai cần gánh nước, anh gánh. Ai cần bổ củi, anh bổ. Anh ăn những bữa cơm chỉ có rau rừng luộc chấm muối, mặc đi mặc lại bộ quần áo đã vá chằng vá đụp, để dành dụm từng đồng bạc lẻ. Bàn tay anh nứt nẻ đến rướm máu, tấm lưng gầy còng xuống, nhưng mỗi lần gom đủ tiền gửi lên cho con, trái tim anh lại được lấp đầy bởi một niềm hạnh phúc méo mó.

Thế nhưng, thành phố là một con quái vật háu ăn. Nó nuốt chửng công sức của anh một cách không thương tiếc. Số tiền anh bán mạng kiếm được cả tháng, có khi chỉ đủ cho con trai anh chi tiêu trong một tuần. Tiền tiết kiệm cạn kiệt. Mùa màng lại thất bát. Và món nợ địa tô với ông Lĩnh, gã địa chủ giàu có nhất cái xóm núi này, cứ lớn dần lên như một khối u ác tính.

Khi người làm của ông Lĩnh đến nhà lần thứ ba, vứt lại một tờ giấy đòi nợ với giọng điệu hằn học, Kỳ Hảo biết mình không thể trì hoãn được nữa. Anh run rẩy, mặc vào người bộ quần áo lành lặn nhất, đánh bạo tìm đến căn nhà gỗ ba gian to lớn, vững chãi nằm tách biệt ở cuối xóm, giống như một con thú dữ đang canh chừng lãnh địa của mình.

Ông Lĩnh là một con cáo già thực thụ. Gã ngoài bốn mươi, nhưng nhờ ăn sung mặc sướng mà trông vẫn còn tráng kiện. Làn da ngăm ngăm nhưng mịn màng, không có những nếp nhăn khắc khổ của người dân lao động. Cái bụng đã bắt đầu phệ ra vì rượu thịt, nhưng đôi vai vẫn rộng và cánh tay vẫn còn rắn chắc. Đôi mắt ti hí của gã lúc nào cũng ánh lên sự tính toán, ma mãnh. Vợ gã thì ai trong xóm cũng biết, một người đàn bà vừa xấu vừa béo, tính tình lại cay nghiệt. Gã đã chán ngán bà ta đến tận cổ, và trong cái xóm núi thiếu thốn bóng dáng đàn bà này, dục vọng của gã bị dồn nén như một cái lò xo chỉ chực bung ra.

Hôm nay, cái lò xo đó đã tìm được mục tiêu.

Khi Kỳ Hảo khúm núm bước vào, sợ sệt đứng trước mặt gã, ông Lĩnh đã sững người trong giây lát. Gã đã nghe đám trai tráng trong xóm xì xào về vẻ đẹp của thằng ngốc bị vợ bỏ, nhưng gã chỉ cười khẩy cho rằng chúng nó đói khát quá nên nhìn cành củi khô cũng ra hình mỹ nhân. Nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến, gã mới biết mình đã lầm.

Trước mặt gã là một người đàn ông, nhưng lại mang một vẻ đẹp mong manh, mời gọi đến lạ thường. Làn da trắng sứ vì ít phải dãi dầu, nổi bật trên đó là đôi môi mềm mại, hồng nhuận lúc nào cũng hơi hé mở. Đôi mắt to tròn trong veo, ngơ ngác và ươn ướt như mắt của một con nai sắp bị làm thịt. Và cái cách anh ta cúi đầu, bờ vai gầy run rẩy, toàn thân toát ra một sự yếu đuối, phục tùng... Dục vọng nguyên thủy nhất, đen tối nhất trong lòng gã bỗng chốc gầm lên. Gã không chỉ muốn chiếm đoạt, gã muốn hủy hoại, muốn chà đạp lên vẻ đẹp thuần khiết đó.

"Đến xin khất nợ à?" Gã hắng giọng, cố tỏ ra vẻ dửng dưng nhưng ánh mắt đã như con thú đói nhìn chằm chằm vào con mồi.

"Dạ... thưa ông... tôi..." Kỳ Hảo lí nhí, không dám ngẩng đầu. "Xin ông... xin ông thương tình cho tôi hoãn lại ít bữa... Con trai tôi... nó đang ôn thi trên tỉnh, cần tiền lắm ạ..."

Ông Lĩnh cười khẩy một tiếng trầm đục. Gã đứng dậy, chậm rãi bước tới. Mùi rượu và mùi thuốc lá nồng nặc trên người gã bao trùm lấy Kỳ Hảo. "Tao thương mày, thì ai thương tao? Nhưng mà..." Bàn tay thô kệch, đầy những chiếc nhẫn vàng của gã vươn ra, bóp chặt lấy chiếc cằm thanh tú của Kỳ Hảo, buộc anh phải ngẩng lên đối mặt. "Muốn tao giúp... thì cũng phải xem mày trả được cái giá gì đã. Dùng cái thân này của mày đi. Hầu hạ tao cho tốt, không những món nợ được xoá, tao còn cho thêm tiền."

Trái tim Kỳ Hảo như ngừng đập. Nhưng rồi hình ảnh Kỳ Vọng lại hiện lên, rõ mồn một. Con trai anh cần tiền. Nó không thể bỏ học giữa chừng. Anh nhắm nghiền mắt, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Anh khẽ gật đầu.

Nụ cười trên mặt ông Lĩnh càng thêm đắc thắng và tàn nhẫn.

Gã kéo anh vào phòng ngủ, một căn phòng tối tăm, ngột ngạt, bốc lên thứ mùi pha trộn giữa sự giàu có và ẩm mốc. Đó là một buổi trưa hè oi nồng, không khí đặc quánh lại, tiếng ve sầu bên ngoài kêu inh ỏi như đang than khóc. Gã không một chút kiên nhẫn, thô bạo xé toạc bộ quần áo mỏng manh trên người Kỳ Hảo. Thân thể trắng nõn, yếu ớt của anh phơi bày hoàn toàn dưới ánh mắt hau háu của gã.

Gã đẩy anh nằm úp sấp lên một chiếc đẩu gỗ cứng ngắc và lạnh lẽo, kéo hai chân anh dạng rộng ra một cách đầy sỉ nhục. Kỳ Hảo cắn chặt môi, chuẩn bị tinh thần cho cơn đau đớn quen thuộc. Anh nghĩ về Vọng, anh đang hy sinh vì Vọng.

Thế nhưng, điều xảy ra tiếp theo lại nằm ngoài mọi dự liệu của anh.

Cú thúc đầu tiên của gã địa chủ vẫn tàn nhẫn và đau điếng, khiến anh bật ra một tiếng kêu nghẹn ngào. Nhưng gã không giống Kỳ Vọng, người thiếu niên chỉ biết dùng sức mạnh non nớt của mình. Ông Lĩnh là một con cáo già sành sỏi. Gã biết cách tìm kiếm khoái lạc. Sau vài cú thúc thô bạo ban đầu, gã bắt đầu thay đổi góc độ, nhịp điệu. Cự vật to lớn, cứng rắn và đầy kinh nghiệm của gã bắt đầu dò dẫm, rồi tìm thấy chính xác một điểm mẫn cảm sâu bên trong cơ thể anh.

Một luồng điện tê dại đột ngột chạy dọc sống lưng Kỳ Hảo.

Cơ thể anh co giật. Tiếng rên đau đớn nghẹn lại trong cổ họng, thay vào đó là một tiếng "a" khe khẽ đầy kinh ngạc. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cơn đau vẫn còn đó, sự nhục nhã vẫn còn đó, nhưng một cảm giác kỳ lạ, một cơn sóng khoái cảm tội lỗi đang trỗi dậy từ nơi sâu thẳm nhất.

Ông Lĩnh nhận ra sự thay đổi đó. Một nụ cười khẩy hiện trên môi gã. Gã bắt đầu tấn công dồn dập vào đúng điểm đó. Mỗi cú thúc của gã giờ đây không chỉ mang đến sự đau đớn, mà còn mang theo một sự tê dại ngọt ngào, một sự kích thích mà anh chưa bao giờ được trải nghiệm.

Tâm trí Kỳ Hảo bắt đầu hỗn loạn. Không! Không thể nào! Anh đang bị chà đạp, bị sỉ nhục. Anh đang làm điều này vì Vọng. Tại sao... tại sao cơ thể anh lại phản bội anh? Tại sao nó lại cảm thấy... sung sướng? Tiếng rên của anh không còn là sự đau đớn nữa. Nó trở thành những âm thanh vỡ vụn của khoái lạc không thể kìm nén. Vòng eo của anh, một cách vô thức, bắt đầu ưỡn lên để phối hợp, để đón nhận sự xâm nhập sâu hơn.

Anh ghê tởm chính bản thân mình. Anh là một kẻ dơ bẩn. Nhưng bản năng đã hoàn toàn chiến thắng. Cơn sóng khoái cảm ngày một dâng cao, mạnh mẽ như vũ bão, cuốn phăng đi mọi suy nghĩ, mọi sự xấu hổ. Nó thuần túy là thể xác. Một sự sung sướng trần trụi, nguyên thủy và đáng ghê tởm.

Cuối cùng, khi ông Lĩnh gầm lên một tiếng trầm đục và bắn vào sâu bên trong, một cơn cao trào dữ dội cũng làm rung chuyển toàn bộ cơ thể Kỳ Hảo. Anh hét lên một tiếng lảnh lót, cả người co giật, gục xuống chiếc đẩu. Đầu óc anh trống rỗng, chỉ còn lại dư âm của cơn khoái cảm kinh hoàng vừa qua.

Ông Lĩnh uể oải rút ra, hoàn toàn thỏa mãn. Gã vỗ mạnh vào cặp mông vẫn còn đang run rẩy của Kỳ Hảo một cái đầy sở hữu. Gã mặc lại quần, châm một điếu thuốc, rít một hơi dài.

"Làm tốt lắm," gã nói, giọng ban ơn. "Tao thích sự lẳng lơ của mày. Món nợ của mày, tao giảm cho một nửa, cho khất đến cuối năm. Nhưng..." Gã nhả một vòng khói trắng đục vào không khí ngột ngạt. "Cứ cách vài ngày, mày phải tự biết đường mà đến đây. Khi nào tao chán thì thôi. Hiểu chưa?"

Kỳ Hảo không còn sức để trả lời, chỉ có thể yếu ớt gật đầu. Anh khó khăn lê cơ thể bủn rủn của mình xuống khỏi chiếc đẩu, vơ vội bộ quần áo rách nát. Phía dưới, một cảm giác nhầy nhụa, nóng hổi nhắc nhở anh về những gì vừa xảy ra.

Anh bước ra khỏi căn nhà gỗ, tay cầm theo một lời hứa giảm nợ, nhưng trong lòng là một sự hoang mang và tự căm ghét tột độ. Anh đã bán mình. Điều đó anh biết. Nhưng điều kinh khủng nhất là, một phần nào đó trong anh, một phần bản năng đen tối và dơ bẩn nhất, dường như đã tận hưởng cuộc mua bán đó. Món nợ thể xác này, có lẽ sẽ không bao giờ có thể trả hết được.

Chương 5: Bài Học Thể Xác
Kỳ nghỉ hè là khoảng thời gian ảm đạm nhất trong năm đối với Kỳ Hảo. Vọng không về. Cậu phải ở lại thành phố, tham gia lớp ôn thi cấp tốc cùng hai người thầy giáo già tâm huyết của trường. Điều đó đồng nghĩa với việc gánh nặng tài chính trên vai Kỳ Hảo lại càng nặng thêm. Mỗi một đồng bạc anh kiếm được từ việc làm thuê làm mướn, sau khi trừ đi khoản "trả nợ" thể xác định kỳ cho ông Lĩnh, đều được anh chắt chiu, run rẩy gửi lên cho con trai. Anh có thể nhịn đói, chứ con trai anh trên thành phố không thể thiếu thốn.

Cũng chính vì lẽ đó, một món nợ khác lại lặng lẽ lớn dần lên. Học phí.

Ở cái xóm núi này, trường học chỉ là một dãy nhà cấp bốn lụp xụp, gọi là "học phí" nghe cho sang chứ thực ra chỉ là một khoản đóng góp nhỏ để duy trì hoạt động, trả tiền điện nước và mua thêm phấn viết. Nó ít ỏi đến mức đối với người ở nơi khác thì chỉ bằng một bữa ăn sáng. Nhưng với Kỳ Hảo, sau khi đã dốc cạn kiệt cho con trai, nó lại là một con số không thể nào chi trả.

Đã hơn năm tháng anh chưa đóng được khoản tiền này. Trong lòng anh nóng như lửa đốt. Anh không thể để chuyện nợ nần của mình làm ảnh hưởng đến việc học của Vọng, không thể để hai thầy giáo già phải thất vọng. Thế là, trong một buổi trưa hè oi ả, anh lấy hết can đảm, tìm đến ngôi trường nhỏ bé nằm heo hút cuối làng.

Trường học vào mùa hè vắng lặng đến rợn người. Sân trường đầy lá khô, không một bóng học sinh. Tiếng ve sầu kêu râm ran không ngừng nghỉ, khiến không khí càng thêm đặc quánh và ngột ngạt. Kỳ Hảo biết hai thầy giáo già đang ở thành phố với Vọng, nhưng anh nghe nói vẫn còn một người thầy nữa ở lại trông trường. Thầy Ân Vĩ.

Cái tên Ân Vĩ như một làn gió mát lành thổi qua cái xóm núi khô cằn này. Một thầy giáo tình nguyện trẻ tuổi, đẹp trai như tranh vẽ. Nước da trắng, cặp kính tri thức, và đặc biệt là nụ cười. Một nụ cười lúc nào cũng hiền hậu, ấm áp, khiến từ người già đến trẻ nhỏ, từ gái chưa chồng đến các bà các mẹ trong xóm ai cũng phải xiêu lòng. Người ta gọi anh là "thầy giáo thiên thần", một vị thánh sống đến đây để ban phát tri thức. Kỳ Hảo cũng đã gặp thầy vài lần, và anh luôn cảm thấy an lòng trước sự dịu dàng, lễ độ của thầy. Anh hy vọng, với một người tốt như vậy, việc xin khất nợ sẽ dễ dàng hơn.

Anh rụt rè bước vào văn phòng duy nhất của trường, cũng là phòng học. Ân Vĩ đang ngồi bên bàn giáo viên, chăm chú đọc một cuốn sách. Ánh nắng trưa xiên qua ô cửa sổ, rọi lên mái tóc đen mềm và sống mũi cao thẳng của anh ta, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ và yên bình.

Thấy có người vào, Ân Vĩ ngẩng lên. Khi nhận ra Kỳ Hảo, nụ cười thiên thần quen thuộc lại nở trên môi anh ta. "A, chào anh Hảo. Anh tìm tôi có việc gì không?"

Giọng nói của anh ta cũng thật ấm áp. Kỳ Hảo cảm thấy bớt căng thẳng đi nhiều. Anh khúm núm trình bày hoàn cảnh của mình, giọng lí nhí, lắp bắp.

Ân Vĩ chăm chú lắng nghe, không hề cắt lời, thỉnh thoảng lại gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu. Sự kiên nhẫn và ân cần của anh ta khiến Kỳ Hảo càng thêm tin tưởng. Nhưng nếu Kỳ Hảo đủ tinh ý, anh sẽ nhận ra, khi anh nhắc đến hoàn cảnh khó khăn của mình, ánh mắt của Ân Vĩ sau cặp kính tri thức đã thoáng loé lên một tia sáng khác lạ. Đó không phải sự thương cảm. Đó là sự hứng thú.

"Tôi hiểu hoàn cảnh của anh." Khi Kỳ Hảo nói xong, Ân Vĩ mới chậm rãi lên tiếng, giọng vẫn nhẹ nhàng như nước. "Nhưng anh Hảo à, tiền học phí đã nợ hơn năm tháng rồi. Khoản tiền này tuy không lớn, nhưng nó ảnh hưởng đến chi phí duy trì hoạt động của trường. Sắp vào năm học mới, chúng tôi cần dùng khoản đó để sửa lại mái tôn, mua thêm bàn ghế... Nếu ai cũng như anh thì nhà trường thật sự rất khó xử."

Lời lẽ rất hợp tình hợp lý, nhưng Kỳ Hảo nghe xong thì lòng nguội lạnh. Anh chỉ biết cúi đầu lí nhí xin lỗi.

Ân Vĩ nhìn bộ dạng đáng thương của người đàn ông trước mặt. Một người đàn ông gần ba mươi, nhưng lại có một vẻ đẹp ngây thơ và mong manh đến lạ. Đôi mắt trong veo lúc này đang hoảng sợ, đôi môi mềm mại mím chặt lại. Cả người toát ra một khí chất yếu đuối, phục tùng. Một con mồi hoàn hảo.

"E là tôi không thể cho anh thêm thời gian được." Ân Vĩ thở dài, tỏ vẻ khó xử. "Nhưng..." Anh ta dừng lại, mỉm cười một cách đầy ẩn ý. "Vốn dĩ tiền bạc đối với tôi không thành vấn đề. Tôi không thiếu, thậm chí có thể nói là rất dư dả. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tôi không thể tự nhiên mang tiền cá nhân ra cho không được. Trừ khi... chúng ta có một sự trao đổi, giúp đỡ lẫn nhau."

"Giúp đỡ lẫn nhau?" Kỳ Hảo ngước lên, đôi mắt sáng rực một tia hy vọng. Với trí não đơn thuần của mình, anh chỉ hiểu câu nói đó theo nghĩa đen. Giúp đỡ. Đó là điều anh luôn sẵn sàng làm cho bất cứ ai, vì anh hiểu rõ cảm giác khổ sở, bị bỏ rơi nó kinh khủng thế nào. "Vâng ạ! Chỉ cần là việc tôi làm được, thầy cứ nói ạ! Tôi sẽ giúp thầy."

Nụ cười trên môi Ân Vĩ càng tươi hơn, nhưng ý cười trong mắt đã hoàn toàn biến chất. Nó không còn là sự ấm áp, mà là sự hài lòng của một con sói đã dụ được con cừu non vào bẫy. "Tốt lắm. Vậy thì mời anh vào trong này, chúng ta bàn kỹ hơn."

Ân Vĩ đứng dậy, đi vào phía trong phòng học. Kỳ Hảo không chút nghi ngờ, lẳng lặng đi theo. Ngay khi anh vừa bước qua ngưỡng cửa, một tiếng "cạch" khô khốc vang lên phía sau. Ân Vĩ đã khoá chốt cửa.

Tim Kỳ Hảo đập thót một cái. Anh có cảm giác không ổn. Anh quay lại, thấy Ân Vĩ đang dựa lưng vào cửa, tháo cặp kính xuống. Không còn lớp kính che đậy, đôi mắt của anh ta lộ ra hoàn toàn. Nó vẫn đẹp, nhưng không còn vẻ hiền hậu nữa. Nó sắc bén, trực diện, và cháy rực một ngọn lửa của dục vọng trần trụi. Nụ cười trên môi vẫn còn đó, nhưng đã trở thành một nụ cười của ác quỷ.

"Sự giúp đỡ tôi cần rất đơn giản." Ân Vĩ chậm rãi tiến lại gần. "Tôi đến nơi này hơn một năm rồi, anh Hảo ạ. Một năm sống trong sự cô đơn và kìm nén. Anh xem, cơ thể tôi cũng có những 'bí bách' của riêng nó." Anh ta dùng đúng cái từ mà Kỳ Vọng đã từng dùng, và nó khiến Kỳ Hảo run lên. "Tôi cần anh... giúp tôi giải toả nó."

"Thầy... thầy nói gì vậy...?" Kỳ Hảo lùi lại, lưng đụng vào chiếc bàn giáo viên lạnh ngắt.

"Tôi nói, tôi muốn anh." Ân Vĩ đã đứng ngay trước mặt, hơi thở nóng rực phả vào mặt anh. "Nằm lên cái bàn này. Dạng chân ra. Để tôi thỏa mãn. Chỉ cần như vậy, toàn bộ học phí của con trai anh sẽ được thanh toán. Không những thế, tôi sẽ cung cấp lương thực cho anh sống thoải mái trong ba tháng tới. Một cuộc trao đổi công bằng, phải không?"

Không còn đường lui. Sự sợ hãi, hoảng loạn xâm chiếm lấy Kỳ Hảo. Nhưng rồi hình ảnh Vọng, hình ảnh tờ giấy nợ học phí, hình ảnh những tháng ngày sắp tới không có gạo ăn lại hiện lên. Anh đã quen với việc bán mình rồi. Một lần hay hai lần, thì có gì khác nhau?

Anh nhắm mắt, nước mắt lại tuôn rơi. Anh từ từ nằm ngửa ra mặt bàn gỗ lạnh lẽo. Từng chiếc cúc áo được anh run rẩy cởi ra, rồi đến chiếc quần cũ sờn. Anh làm theo lời ác quỷ. Anh dạng chân ra.

Một nụ cười chiến thắng hiện lên trên gương mặt Ân Vĩ. Vỏ bọc thiên thần đã hoàn toàn bị lột bỏ. Anh ta lao vào như một con thú đói. Nhưng khác với sự thô bạo của gã địa chủ, Ân Vĩ lại có một sự tàn nhẫn tinh vi hơn. Anh ta không vội vàng xâm nhập. Anh ta cúi xuống, vùi mặt vào giữa hai chân của Kỳ Hảo.

Chiếc lưỡi điêu luyện của người đàn ông tưởng chừng như thánh thiện bắt đầu cuộc khám phá của mình. Nó liếm mút, trêu đùa, rồi tấn công vào nơi sâu thẳm, nhạy cảm nhất.

Một cảm giác tê dại, vừa xấu hổ vừa sung sướng đến điên cuồng ập đến, khiến toàn thân Kỳ Hảo co giật. Anh chưa bao giờ được ai đối xử như thế này. Vọng thì non nớt, ông Lĩnh thì thô bạo. Chỉ có Ân Vĩ, con ác quỷ đội lốt thiên thần này, mới biết cách tra tấn người khác bằng khoái lạc.

Cơ thể anh lại một lần nữa phản bội anh. Nó rên rỉ, nó ưỡn lên, nó hoàn toàn đầu hàng trước kỹ năng của kẻ săn mồi. Khi Ân Vĩ cảm thấy con mồi đã hoàn toàn mềm nhũn, anh ta mới đứng thẳng dậy, cởi phăng quần áo, để lộ ra cơ thể cường tráng và cự vật đã cương cứng đến đáng sợ.

Anh ta đâm vào. Một cú thúc mạnh, sâu và dứt khoát.

Trong căn phòng học vốn là nơi truyền thụ tri thức, giữa buổi trưa hè oi ả, chỉ còn lại tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc đầy dục vọng của "thầy giáo", và tiếng rên rỉ mê loạn của "phụ huynh". Hình ảnh người thầy dịu dàng, điềm tĩnh đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một gã đàn ông hoang dại đang nhấn chìm lý trí trong cơn cuồng phong của dục vọng. Anh ta thúc đẩy như một con thú hoang đến mùa giao phối, điên cuồng và không biết mệt mỏi.

Và Kỳ Hảo, cơ thể anh lại một lần nữa đạt đến đỉnh của khoái cảm. Từng đợt sóng sung sướng đánh vào lý trí vốn đã mong manh của anh, khiến anh co giật không ngừng.

Khi mọi thứ kết thúc, Ân Vĩ bình tĩnh mặc lại quần áo. Trong phút chốc, anh ta lại trở về thành thầy giáo Ân Vĩ điển trai, hiền lành. Anh ta đeo lại cặp kính, chỉnh lại cổ áo, nở một nụ cười dịu dàng.

"Cảm ơn sự 'giúp đỡ' của anh, anh Hảo. Anh có thể về được rồi. Mọi chuyện như đã hứa, tôi sẽ lo liệu."

Anh ta nói, rồi quay lại bàn, tiếp tục đọc cuốn sách còn dang dở, như thể cuộc mây mưa hoang dại vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Chỉ có Kỳ Hảo, vẫn đang nằm trên bàn, toàn thân run rẩy sau cơn cao trào, và những dòng "hạt giống" ấm nóng đang từ từ chảy ra, là minh chứng cho sự thật tàn nhẫn vừa xảy ra.

Một món nợ nữa đã được trả bằng thể xác. Nhưng anh biết, anh chỉ đang lún sâu hơn vào một vũng lầy mà chính anh không thể nào thoát ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip