Chương 21: Khoe khoang
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc vòng, tôi cũng ngỡ là bị đưa nhầm.
Con gái bằng tuổi tôi, ai lại đeo thứ ngọc phỉ thúy già dặn, quê mùa thế chứ?
Nhưng vừa nghe mẹ nói vậy, tôi lập tức xỏ vào tay, còn cố tình giơ lên khoe với chị: "Chị xem này, không rộng không chật, vừa khít luôn."
Mẹ ngồi cạnh chị, tháo khăn quàng cashmere trên cổ xuống, hối thúc chị hỏi Cư Diên xem có phải đưa nhầm hay không.
Chắc chắn chị cũng không biết Cư Diên mua gì cho mỗi người.
Thấy mẹ hỏi vậy, chị cũng thoáng ngạc nhiên: "Không có nhầm đâu. Anh ấy nói hộp to là của mẹ, hộp nhỏ là của Tiểu Hà."
Tôi liếc cái hộp to đựng chiếc khăn, lại nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của mẹ, trong lòng đắc ý lạ thường.
Chắc chắn bà thích chiếc vòng ngọc này rồi.
Dù tôi chẳng thích phỉ thúy nhưng tôi không muốn đưa nó cho bà.
Trước khi mẹ kịp mở miệng, tôi bật dậy chạy vào bếp: "Bố ơi! Bố xem này! Anh Cư Diên mua cho con cái vòng đẹp lắm!"
Bố vừa bưng mẻ bánh chẻo mới ra bàn, cầm tay tôi lên ngắm nghía: "Ui chao, ngọc này đẹp quá, xanh trong thế này, chắc tốn không ít tiền nhỉ."
Rồi bố quay sang chị: "Tiểu Huân, con bảo Cư Diên sau này đừng mua đồ đắt tiền như thế nữa. Lần trước mua thuốc lá, rượu, chuỗi ngọc trai cho bố mẹ, giờ lại mua vòng cho Tiểu Hà. Hai đứa con làm việc cũng vất vả, có tiền thì tích cóp, đừng tiêu xài hoang phí. Nhà mới của hai đứa còn chưa lo xong, khoản tiền đặt cọc này bố nhất định sẽ đưa, đến lúc đó phải nhận lấy."
Chị nói: "Không cần đâu bố. Tiền của bố mẹ thì để dành cho Tiểu Hà đi. Bọn con kiếm cũng đủ dùng rồi, bố mẹ không cần lo. Có lẽ Giáng Sinh vừa rồi anh ấy quên mua quà cho Tiểu Hà, thấy áy náy, nên dịp Tết mới tặng thế thôi."
Sau đó chị lại quay sang tôi: "Xin lỗi nhé Tiểu Hà, chị mải lo mua đồ Tết cho nhà, quên mua quà cho em mất. Mai chị sẽ lì xì cho em nhé."
Tôi hơi ngại. Cái kiểu tôi khoe vòng lúc nãy cứ như đang trách chị: Nhìn xem, bạn trai chị còn nhớ mua quà cho tôi, còn chị ruột yêu quý của tôi thì chẳng đoái hoài gì.
Nhưng thật sự tôi không hề có ý đó. Tôi vừa định nói không cần đâu, mẹ đã nhanh miệng chặn ngang: "Con còn chưa trưởng thành, lì xì gì mà lì xì! Mai gặp nhà Cư Diên, người lớn bên đó có khi còn mừng tuổi cho em con, con không cần cho nữa. Đừng có kiếm một đồng tiêu hai đồng, chẳng biết tính toán gì cả..."
Bà chỉ dành sự yêu thương cho chị, tôi chẳng buồn nghe thêm, lẳng lặng vào bếp phụ bố bày mâm cơm.
Khi đặt đũa lên bàn, tôi quên mất mình vẫn đang đeo vòng, tay gõ vào mặt bàn kính kêu "keng" một tiếng giòn tan.
Tôi giật thót, vội vàng đưa tay lên xem.
May quá, không sứt mẻ gì.
Nếu lỡ bị mẻ thì thật quá đáng tiếc.
Đang định tháo vòng cất đi, mẹ đã gắt lên: "Con khoe đủ chưa? Sắp ăn cơm rồi còn đeo làm gì? Suốt ngày lóng ngóng, chẳng biết giữ gìn gì, phải làm hỏng nó mới vừa lòng hả? Mắt cứ sáng lên khi thấy đồ tốt là sao?"
Bố vội xoa dịu: "Thôi nào, con bé thích thì cứ để nó đeo, có làm hỏng gì đâu. Mẹ nó, bà bớt nói vài câu đi. Tết nhất rồi đừng cứ mắng con suốt."
Mẹ lại xả thêm vài câu mắng, rồi mới "hừ" một tiếng, im lặng.
Chị ngồi xuống cạnh tôi, vỗ vai an ủi, thì thầm: "Tiểu Hà, mẹ chỉ lỡ lời thôi, đừng để bụng."
"Vâng..."
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc vòng óng ánh trên tay.
Chốc lát, trong lòng tôi trỗi lên một ý nghĩ dữ dội, thật muốn đeo nó rồi nhảy thẳng xuống từ ban công.
Nhưng cuối cùng, tôi không dám.
Tôi hèn nhát tháo nó ra, nhét vào túi áo, rồi cầm đũa lên ăn cơm trong tiếng hợp xướng mở màn của Xuân Vãn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip