Chương 24: Vòng cổ

Mặt mẹ tôi tái nhợt. Bà lảo đảo rồi ngã phịch xuống chiếc ghế bên cạnh. Bà nhìn tôi, không thốt nổi một lời, chỉ thở dốc liên hồi.

Chiếc túi xách trên tay chị rơi xuống đất mà chị cũng không hay. Chị bước nhanh tới, túm chặt lấy tôi, đôi mắt mở to: "Tiểu Hà! Em không thể vì giận mẹ mà nói bừa được. Đêm Giáng Sinh đó? Sao có thể chứ? Đêm đó anh ấy ở cạnh chúng ta suốt, tối ngủ cũng là hai chị em cùng giường, anh ấy lấy đâu ra cơ hội? Sao anh ấy có thể làm thế với em..."

"Anh ta thật sự đã chạm vào con." Tôi hất tay chị ra, lùi lại mấy bước, nhìn thẳng vào ba người họ: "Đêm đó chị ngủ rất say, anh ta vào phòng chị cũng không biết. Anh ta không chỉ sờ con, còn hôn con nữa..."

"Liên Hà!" Chị đột ngột gào lên một cách điên cuồng: "Em có dám chịu trách nhiệm với những lời mình vừa nói không?!"

Tôi sững sờ, từ trước tới nay chị chưa từng giận dữ với tôi như thế, khiến tay tôi vô thức siết chặt lại.

Chuyện đêm đó là mơ hay thật đã không còn quan trọng.

Điều quan trọng là lời khai của tôi.

Chỉ cần tôi cắn chặt rằng Cư Diên đã chạm vào tôi, thì bất kể anh ta có làm hay không, trong mắt họ anh ta cũng trở thành kẻ biến thái làm xằng làm bậy với em vợ.

Nhưng tôi thật sự muốn hãm hại người đối xử tốt với cả nhà, đối xử tốt với tôi, đối xử tốt với cả chị như thế sao?

Hôm trước tôi cãi nhau với mẹ bỏ nhà đi, chính anh cởi áo khoác cho tôi mặc, còn mua thuốc cho tôi.

Lần này anh lại tặng tôi món quà Tết đắt đỏ đến vậy.

Tôi thật sự muốn vì một cơn giận nhất thời mà hủy hoại mối nhân duyên tốt đẹp của anh với chị sao?

Tôi thật sự chịu nổi hậu quả của câu nói dối này không?

Chính lúc tôi do dự, mẹ đã nhìn thấu. Bà đột nhiên lấy lại sinh khí, hất văng chị và bố ra, lao đến tát tôi một cái khiến tôi ngã dúi vào tường. Sau đó bà xông tới giáng xuống tôi một trận đòn tới tấp.

"Sao mày có thể độc ác đến vậy?!"

"Cái loại lời dối trá mất mặt này mà cũng mở miệng nói ra được?!"

"Cư Diên sắp cưới Tiểu Huân rồi, nó đâu có mù, sao có thể để mắt đến mày? Mày có chỗ nào sánh được với chị gái mày?"

"Rõ ràng là mày ghen tị với chị! Nhất định phải phá nát hạnh phúc cả đời nó mới cam lòng!"

Tôi cũng bùng nổ, vừa khóc vừa giơ tay lên chống đỡ, đồng thời phản kháng: "Con không hề ghen tị với chị, con chỉ ghét mẹ thôi! Mẹ chẳng bao giờ quan tâm tới con, chỉ toàn chèn ép, hạ thấp. Nỗi tủi thân của con, mẹ chưa từng để vào lòng! Đúng, con đang nói dối! Con cố tình vu oan cho chàng rể quý của mẹ! Để rồi từ nay, mỗi lần các người nhìn thấy anh ta, sẽ luôn nhớ đến câu nói hôm nay của con! Con muốn để lại trong lòng các người một cái gai, vĩnh viễn không bao giờ nhổ ra được!"

Tôi và mẹ lao vào giằng xé nhau. Bố xông tới can, còn chị thì đứng ngoài quan sát với ánh mắt lạnh băng.

Trong lúc hỗn loạn, tay tôi vướng vào sợi dây chuyền trên cổ mẹ. Bà nhận ra thì vội ôm chặt lấy cổ, lùi về sau.

Nhưng đã muộn.

Trong nỗi uất ức và oán hận, tôi giật mạnh một cái. Chuỗi ngọc đứt bung ra. Những hạt ngọc rơi tán loạn giữa không trung, lăn lóc trên nền nhà, nảy lên nảy xuống.

Trong tay mẹ chỉ còn vài hạt và mẩu dây đứt gãy.

Bà cúi xuống nhìn đám ngọc trai rải rác trên mặt đất, rồi nhìn những hạt và sợi dây còn sót trong tay.

Rồi bà từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi. Đôi mắt bà oán độc như muốn nghiền nát tôi thành tro bụi khiến toàn thân tôi lạnh buốt.

Bố cũng ngây người, trân trối nhìn sợi dây chuyền bị tôi giật đứt, một lúc lâu mới hoàn hồn. Ông vừa định lên tiếng thì mẹ đã ném thẳng những hạt ngọc còn sót lại xuống đất, hít sâu một hơi, gằn giọng nói với bố từng chữ một:

"Hôm nay ông không cần đi. Tôi sẽ tự đi với Tiểu Huân. Từ nay trở đi, tôi coi như không có đứa con gái Liên Hà này nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip