Chương 44: Tại sao không nghe điện thoại

Tôi không hiểu được ý của anh ta, nhưng lập tức thu lại cái vẻ ngang ngược của mình trước mặt Yến Lạc, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Anh Cư Diên."

Cư Diên bước tới, không biết là do ánh đèn hay vì mệt mỏi, gương mặt anh hiện rõ sự lạnh lùng. Khi mở miệng, giọng nói mang theo sự chất vấn hiếm thấy: "Em đã đi đâu? Tại sao lại tắt máy?"

"Em, em đi ăn khuya với bạn..." Tôi khó hiểu vì sao anh lại nổi nóng, vội lấy điện thoại ra nhìn: "Hết pin rồi. Xin lỗi, anh tìm em có việc gì sao?"

Cư Diên nói: "Chú bị tai nạn xe, đang cấp cứu trong bệnh viện. Dì và Liên Huân đều đã tới, anh đang đợi em..."

Sau câu "chú bị tai nạn xe", những lời phía sau tôi hoàn toàn không còn nghe lọt vào tai nữa.

Bình thường chỉ cần một chuyện nhỏ xíu cũng có thể khiến tôi rơi nước mắt, vậy mà nghe tin này, tôi lại chẳng khóc nổi.

Bố bị tai nạn xe?

Không thể nào, giờ này lẽ ra ông phải ở nhà mới đúng!

Khi tôi còn đang chao đảo trong cái tin như từ trên trời rơi xuống này, Yến Lạc đã kịp phản ứng, kéo tôi ngồi vào xe của Cư Diên. Cư Diên không nói thêm gì nữa, lập tức lái xe thẳng đến bệnh viện.

Suốt quãng đường, Yến Lạc luôn ôm chặt lấy tôi, còn gọi cho bố mẹ mình. Đến cổng bệnh viện, chân tôi mềm nhũn, chính cậu cũng là người đỡ tôi đi đến trước cửa phòng phẫu thuật.

Mẹ và chị đang đợi ở đó, hốc mắt đỏ hoe vì khóc. Thấy tôi tới, mẹ lao đến nắm chặt vai tôi, ra sức lắc: "Tại sao không nghe điện thoại! Tại sao không nghe điện thoại!"

Lắc vẫn chưa hả giận, bà bắt đầu đánh tôi: "Rốt cuộc mày đã đi đâu! Sao lại không nghe điện thoại..."

Yến Lạc lập tức chắn trước, lưng phải chịu mấy cú đánh liên tiếp: "Dì, lúc nãy Liên Hà ở với cháu, điện thoại cậu ấy hết pin rồi. Chú Liên rốt cuộc thế nào rồi ạ?"

Mẹ tôi khóc nức nở, chị chạy lại đỡ bà, nghẹn ngào nói với Yến Lạc: "Bố không gọi được cho Tiểu Hà nên ra ngoài tìm. Trên đường đi bị một chiếc xe do tài xế say rượu lái tông trúng."

Yến Lạc không kìm được hỏi: "Nhưng nếu chú Liên gọi không được cho Tiểu Hà, thì chắc sẽ gọi cho cháu. Nhưng cháu không hề nhận được cuộc gọi nào, chẳng lẽ..."

Mẹ tôi mắt ngấn lệ, oán hận trừng cậu: "Ý cháu là gì?! Cháu muốn nói bố nó đi tìm nó là thừa thãi ư?!"

"Không phải vậy đâu dì. Cháu chỉ muốn nói, cho dù chú Liên ra ngoài là vì tìm Tiểu Hà thì cũng không thể trách cậu ấy được."

Mẹ vốn đã không ưa cậu ấy, nghe thế lửa giận lại bùng lên: "Đây là chuyện trong nhà tôi! Một người ngoài như cháu ít xen vào thôi! Cháu đến đây làm gì?"

Vòng tay Yến Lạc siết chặt tôi hơn, giọng cậu hơi gắt: "Chú Liên là bố của Tiểu Hà, chú ấy gặp chuyện, sao cháu có thể không đến?"

Mẹ nhìn thấy tôi vẫn im lìm trong vòng tay cậu, bèn vươn tay kéo giật tôi ra: "Đừng có giả chết! Ra đây! Bình thường mày không rời điện thoại nửa bước, sao hôm nay lại hết pin? Hai đứa mày đã đi đâu vậy hả!"

Khi bố mẹ Yến đến thì vừa hay bắt gặp cảnh này, bố Yến vội vàng kéo mẹ tôi ra, mẹ Yến thì che chở cho tôi và Yến Lạc.

Mẹ tôi thấy họ đến thì không chửi nữa, chỉ khóc.

Chị gái đành phải lặp lại những gì vừa nói với Yến Lạc cho họ nghe một lần nữa.

Mẹ Yến "ôi chao" một tiếng, ngồi phịch xuống ghế dài, mặt tái nhợt, ôm chặt ngực: "Anh Liên..."

Bố Yến quay lại đỡ bà: "Bà làm cái gì thế! Người ta còn đang trong phòng mổ, bà đã 'ôi chao' rồi. Anh Liên là người tốt như vậy, nhất định sẽ không sao đâu!"

Yến Lạc vừa đỡ mẹ mình, vừa không quên che chắn tôi đằng sau, sợ mẹ tôi lại xông tới đánh tôi.

Tôi đứng bên cạnh nhà họ Yến, nhìn mẹ mình ở phía đối diện đang giận dữ trừng mắt, còn chị gái thì mím môi im lặng.

Bất giác tôi cảm thấy, tôi với nhà Yến Lạc mới thực sự giống một gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip