Chương 60: Ăn cây táo, rào cây sung

Mẹ tôi vừa về đến nhà liền bắt đầu nói xấu dì Yến, bảo dì hay bịa chuyện sau lưng, còn lo chuyện bao đồng nhà người khác.

Tôi nhịn không nổi bèn cãi: "Dì ấy đâu phải loại người đó, cũng chẳng hề nói xấu mẹ..."

Mẹ gào lên: "Thích cô ta thế thì bảo cô ta làm mẹ luôn đi cho rồi!"

Cầu còn không được ấy chứ!

Nhưng tất nhiên không thể nói ra.

Tôi tức nghẹn, chạy vào bếp phụ bố.

Kết quả vì tâm trí để đâu đâu, con dao vừa thái ớt hiểm xong liền sượt trúng tay tôi.

"Ai da!"

Tôi vội đưa tay vào vòi nước rửa, đau đến mức nhảy dựng.

Bố hốt hoảng chống nạng chạy đi tìm thuốc, còn mẹ thì đứng ngoài cười nhạt: "Ăn cây táo rào cây sung, đáng đời chưa!"

Bao nhiêu năm nay, mẹ lắm lời thế nào bố cũng coi như gió thoảng.

Nhưng nghe đến câu này, ông nhịn không nổi nữa, quay lưng quát thẳng: "Đủ rồi! Con bé bị thương rồi, bà không thể bớt nói vài câu à!"

Mẹ tôi khựng lại, hừ một tiếng, ném cái điều khiển rồi sầm cửa bỏ vào phòng.

Nhát dao trúng ngay ngón trỏ, không sâu, ấn một lúc là ngừng chảy máu.

Bố băng lại cho tôi, còn đẩy nhẹ: "Ra ngoài đi, không cần phụ nữa, bố làm được."

Tôi lắc đầu: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà bố, không sao. Bố ơi, mãi mẹ mới chịu về nhà, sao bố lại chọc giận mẹ nữa vậy?"

Bố thở dài mệt mỏi: "Mẹ con quá đáng quá, con đừng để bụng."

"Con quen rồi. À, bố này, mai con muốn đi cùng Nguyên Tố đến Vân Đại. Cậu ấy đến đưa đồ cho bố, tiện dẫn con tham quan trường luôn."

"Ừ, đúng rồi, nguyện vọng của con giờ cũng ghi Vân Đại rồi. Muốn đi thì đi, nhớ cẩn thận. Lát nữa bố đưa thêm tiền."

"Hi hi, cảm ơn bố. À mà bố trả tiền cho anh Cư Diên chưa?"

"Chị con với cậu ta giờ chẳng biết thế nào, thôi cứ để đấy. Trả ngay thì lại giống như đang giục hai đứa chia tay."

"...Thôi được ạ."

Bữa tối là mì trộn bạc hà mẹ chọn. Nhưng bà giận dỗi không ăn.

Không ăn thì thôi, chẳng ai buồn dỗ. Chúng tôi chỉ để lại một phần trong tủ lạnh cho bà.

Nửa đêm, tôi mơ mơ màng màng, lờ mờ nghe tiếng lò vi sóng chạy.

Tôi trở mình, tiếp tục ngủ.

Phụ nữ đúng là khó chiều, còn nóng thì không ăn, cứ đợi đến khi nguội mới chịu.

Sáng hôm sau, tôi và Nguyên Tố hẹn gặp ở ga tàu cao tốc, cùng nhau lên đường tới Vân Thành.

Vân Thành là một thành phố du lịch ven biển. Trước đây tôi cũng từng tới mấy lần. Hè năm nay còn theo nhà họ Yến đến đây nướng BBQ, ở lại một đêm bên bờ biển.

Nhưng đây là lần đầu tôi bước chân vào Đại học Vân Thành.

Thứ bảy, giáo sư Nguyên phải hướng dẫn sinh viên tốt nghiệp và nghiên cứu sinh, bận tối mắt không thấy bóng dáng.

Nguyên Tố kéo vali bỏ trong văn phòng bố, rồi vung vẩy thẻ giảng viên trong tay, nói muốn dẫn tôi đi ngao du một vòng.

Đầu tiên, hai đứa tôi ngồi xe buýt đi vòng quanh trường. Sau đó leo lên thư viện hướng biển chụp choẹt mấy tấm, ghé bảo tàng lịch sử trường, vừa hay đến giờ cơm thì chạy vào nhà ăn dành cho giáo viên, nơi được đồn là nấu ăn ngon nhất.

Vừa khệ nệ bưng khay ngồi xuống, điện thoại lại reo.

Thấy người gọi, tôi ngạc nhiên bấm nghe: "A lô, anh Cư Diên, anh tìm em có việc gì không?"

Giọng trầm thấp, lạnh nhạt đặc trưng từ đầu dây bên kia truyền đến: "Dì nói em tới Vân Đại tham quan, khi nào về?"

"Em đi với Nguyên Tố, chắc tầm hai ba giờ chiều mới về, sao thế ạ?"

"Anh đang có việc ở Vân Thành. Lúc nào về gọi anh, anh qua đón."

"Không cần đâu, anh cứ lo việc của anh, bọn em đi tàu cao tốc về là được..."

"Thế nhé, cúp máy đây."

Tút tút—

Tôi bỏ điện thoại xuống, trong lòng thầm nghĩ mẹ thật nhiều chuyện.

Chắc chắn lại nhớ con rể, tìm không ra cớ gì nên lôi tôi ra làm bia.

Càng vô duyên hơn là Cư Diên còn thật sự đồng ý!

Tôi thực sự chẳng muốn gặp anh ta chút nào, ngượng chết đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip