Chap 2: Gió đã thổi
Sân bay Inchon.
Bóng 2 người con gái đang đi ra từ cửa phòng Vip. Một bên là một cô gái khoác chiếc áo jaket trắng đục đang thảnh thơi đi, mái tóc uốn xoăn được buộc gọn sau gáy cô ấy trông có vẻ nghiêm nghị và chững chạc . Còn cô gái đi bên cạnh thì mặc một chiếc áo khoác đen kiểu dài đầu đội mũ đen, mắt đeo kính đen…nói chung là đen từ đầu tới chân. Nhưng điều đó không che dấu được vẻ đẹp ẩn đằng sau nó. Cô ấy đẹp rạng rỡ như một nữ thần.
HaeSung và Ryan đang đi ra khỏi đó, 2 người bắt một chiếc xe taxi để về trường. Ryan luôn kè kè cặp kính râm và không hề bỏ mũ ra, cô sợ người ta nhận ra vì cô không đi cùng quản lý. Quản lý của cô sẽ về sau cô khoảng 2 ngày để thu xếp lại lịch trình.
Bây giờ thì Ryan khá nổi tiếng cả trong nước và ngoài nước, cô như biểu tượng của giới trẻ hiện nay với hình tượng con người tài năng không chỉ bởi vì cô xinh đẹp mà do cô rất cá tính và thời trang nữa. Lượng fan của cô khá lớn từ người già tới trẻ nhỏ, họ luôn dõi theo cô bất cứ nơi đâu và bất cứ khi nào nên việc lần này về nước cô đã tuyệt đối giữ bí mật tới phút chót để tránh phiền toái. Haesung nhìn cô cứ lén la lén lút mà buồn cười.
Ryan thực sự đúng là ngôi sao, cậu ấy đi tới đâu là nơi đó bừng sáng tới đó, ngay cả khi cậu ấy cau có cũng toát ra vẻ thu hút riêng. Ryan bây giờ thật tuyệt, thật may mắn là chúng ta vẫn là bạn tốt. Hae Sung thầm nghĩ.
Lên taxi là Ryan thở phào nhẹ nhõm nhưng cô vẫn không dám bỏ kính ra ấy thế mà chú lái xe taxi vẫn nhận ra và xin chữ ký
- Ơ, xin hỏi cô có phải ca sỹ diễn viên Ryan không? Tôi rất hâm mộ cô, tôi xem tất cả các phim cô đóng đấy,
- Nê, cảm ơn chú ạ, cháu còn phải cố gắng nhiều lắm
- Lần này về nước cô định đóng phim hay làm gì à? Tôi sẽ luôn ủng hộ cô đấy
- Vâng, cảm ơn ạ. Cháu có chút việc riêng thôi
- Cô quản lý ơi tôi có thể xin chữ ký Ryan được chứ Bác tài xế hỏi Haesung. Cả 2 đều bật cười
- Nê, chú cứ thoải mái, cô ấy rảnh mà
Cuối cùng thì cũng tới trường, cả 2 lại được chiêu đãi màn hát hò của các đàn em trong đó có cả em Haesung. Haesung sau 8 năm thực sự đã có khí chất của một đạo diễn nên Ryan khá yên tâm khi cô ấy chỉ đạo buổi công diễn lần này.
JB và các bạn vẫn thế. Buổi công diễn diễn ra rất xuôn sẻ. Sân khấu cuối cùng là màn biểu diễn chung của cả nhóm. Đã lâu lắm rồi Ryan không vui thế này, nhìn JB cô vẫn thấy ổn, vẫn kiểm soát được tất cả, cô rất tự tin về khả năng diễn của mình, sẽ không ai biết đâu. Hôm nay cô hơi đau đầu có lẽ do cảm lạnh và dồn lịch làm việc mấy ngày vào với nhau nhưng không một ai phát hiện cô đang mệt ngay cả Jin cũng thế, bởi hôm nay mọi sự chú ý của cậu đã dồn hết về Haesung sau bao năm không gặp dù vẫn liên lạc.
Jin nhìn chằm chằm Haesung và JB khi họ nhảy nhót vui vẻ bên nhau. Cậu tự hỏi JB và HaeSung lại bắt đầu lại à. Khi máy quay hô cut nhưng Aliee và Ryan còn nhảy nhót chán rồi mới thôi, 2 người đùa dỡn với nhau mãi.
Ryan sau đó đang ngồi nghỉ tại ghế trong phòng chờ. Hôm nay có khá nhiều việc phải làm, các đàn em của cô cũng không ít người coi cô là thần tượng nên cô cũng khá phải chú ý dù thực sự cô đang rất mệt nhưng là một diễn viên chuyên nghiệp cô luôn cố gắng thể hiện tốt nhất trên sân khấu.
Kể từ ngày hôm đó Ryan đã tự hứa với lòng mình rằng cố gắng không thể để bất kỳ ai trông thấy những giọt nước mắt của mình nữa. Bởi vì trong thế giới của cô, khóc đồng nghĩa với thất bại, đồng nghĩa với việc cô kém cỏi, 8 năm lăn lội bên ngoài đã dậy cô điều đó. Có lẽ chỉ với rất ít người có thể thấy cô khóc trong đó có cả JB và Jin nhưng đó là 8 năm về trước, còn giờ đây 2 người đó đều hướng về Haesung chứ không phải cô.
Ryan khẽ mỉm cười chua chát. Không biết giờ này quản lý của cô đang làm gì nhỉ? Không có chị ấy bên cạnh cô cũng có chút cô đơn bởi không có ai chăm sóc cô tốt như chị ấy. Chị ấy không phải quản lý thông thường mà như người thân vây, chị ấy cũng đã bên cô 6 năm rồi chứng kiến cô dần trưởng thành lên. Đang mỉm cười vu vơ thì :
………….. Trong thế giới chúng ta đang sống tình yêu liệu có tồn tại?
Em tin là có nhưng còn anh thì sao?
Anh có nghĩ rằng chúng ta sẽ vượt qua được mọi rào cản để ở bên nhau mãi mãi không?
Em mong câu trả lời là có vì em thực sự muốn giấc mơ của hai ta sẽ kéo dài không có điểm dừng!.................
Nhạc chuông điện thoại của Ryan vang lên.
-Nê, Ryan nghe
-Unni đây, em vẫn ổn chứ?
-Vâng, em vẫn ổn, còn unni thì sao mọi chuyện đã thu xếp xong chưa vây?
-Uhm…mọi chuyện cũng tạm ổn rồi chắc 2 ngày nữa unni sẽ bay sang với em được?
-Vâng, em biết rồi
-Hay unni bảo Key qua trước với em nhé, nghe giọng em mệt mỏi quá đấy lại mệt rồi phải không?
-Không cần đâu, em chỉ thiếu ngủ thôi mà để Key hôm này đi cũng unni là được rồi
-Unni có đút trong hành lý của em chút thuốc bổ ấy lôi ra uống ngay đi nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.
-Nê…
-Thế em đã gặp JB chưa
…….
-Em vẫn ổn chứ? Được rồi không sao đâu, unni sẽ thu xếp qua sớm với em
-Unni mau qua nhé
-Ukm….
..tút..tút…..
Ryan thẫn thờ ngồi đó, cô tự cười bản thân mình đã quá dự dẫm vào chị. Nhưng không sao, tới lúc chị và Key sang cô vẫn có Jin và mọi người ở đây. Mẹ và gia đình thì lại đi du lịch đúng dịp này nên có lẽ cô sẽ phải ở khách sạn một thời gian. Ryan mệt mỏi đứng lên rồi lại ngồi xuống, cô quá mệt mỏi rồi. Ryan dần chìm vào giấc ngủ ngay trên bàn. Cô muốn ngủ, để khi mở mắt ra tất cả chỉ là giấc mơ, để khi đó cô và JB vẫn ở bên xích đu ngày ấy. Để ngày đó cô vẫn hát cùng Jin trên con phố ấy….
Jin bước vào phòng chờ. Cậu thấy Ryan đang ngủ gục trên bàn, cậu khẽ nhăn mày, lòng chợt dấy lên cái gì đó, quặn thắt khi thấy dáng vẻ của cô. Cậu không biết cô hôm nay mệt mỏi vì lớp phấn trang điểm kia che dấu khá tốt nhưng giờ đây cậu chợt nhận ra khuôn mặt kia thật nhợt nhạt nhưng cậu lại vô tình không quan tâm tới cô. Tâm trí cậu hôm nay có chút hỗn loạn khi gặp lại Hae Sung. Jin khẽ cởi áo khoác ngoài đắp cho cô. Cậu định gọi cô dậy nhưng lại thôi.
Mình xin lỗi vì đã không quan tâm tới câu hôm nay, cậu sẽ không giận phải không? Cậu đừng ốm nhé, cậu mà ốm mình sẽ đau lòng lắm. Mẹ mình muốn cậu tới nhà ăn tối đấy, bà nói rất nhớ cậu, mình cũng vậy.
Jin ngồi lặng nhìn Ryan đang say ngủ một lúc lâu rồi đi ra ngoài, cậu muốn mua gì đó cho Ryan.
Một lúc sau JB cũng bước vào phòng chờ. Cậu cũng chợt níu mày khi thấy Ryan đang ngủ tại nơi đó. Trông cô có vẻ ngủ ngon. JB mới nói chuyện với Hae Sung xong hẹn tối nay đi ra ngoài ăn tối. Không hiểu sao nhìn Ryan thế này cậu lại nhớ tới thời gian thực tập sinh khi mọi người cùng luyện tập tới khi mệt nhoài.
Mấy năm không gặp trông cậu ấy thật xinh đẹp.
Trái tim JB chợt đập dộn ràng, cậu lại gần khẽ gạt mái tóc trên khuôn mặt cô và mỉm cười thì nhìn thấy áo của Jin đang đắp cho Ryan, cậu thấy rất khó chịu muốn lại gần vứt phịch nó đi nhưng lại cầm lên rồi cậu lại đắp lại cho Ryan . Cậu ngồi đó cứ cười như kẻ ngốc si mê nhìn cô.
Tất cả điều đó đều lọt vào mắt HaeSung, cô đang định quay lại bào JB là tối nay bố muốn cô và JB về nhà ăn tối. Hae Sung chợt thấy ánh mắt JB nhìn Ryan. Cô bất ngờ không nói được gì, cô biết đó không phải ánh mắt của bạn bè, thời gian đã dạy cho cô biết cái gì là của mình thì phải biết nắm giữ, và giờ đây cô không muốn mất JB, không, cô không muốn Ryan lại một lần nữa ở bên JB. JB bây giờ không phải JB của 8 năm trước không biết phân biệt giữa yêu và thích. Cậu ấy đã trưởng thành.
"Ryan à, cậu hãy từ bỏ đi, đừng tranh giành với mình vì mình muốn chúng ta vẫn là bạn tốt".
Haesung quay đầu bỏ đi. Cô không còn là cô bé nhút nhát ngày xưa nữa, cô giờ là một đạo diễn nổi tiếng, không còn hình bóng 1 Hae sung yếu đuối ngày xưa cần được Ryan chỉ cách để tiến lên phía trước nữa. Cô sẽ tự bảo vệ hạnh phúc của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip