Chap 27: Ly biệt

“Anh không được đi” – Iu hét lên nhưng Jin dường như không để ý tới , anh vẫn mở cửa bước ra ngoài. “ Nếu anh đi, em sẽ nói ra chuyện Ryan là người từng bị trầm cảm và cũng là đứa con từng bị vứt bỏ.” Jin khựng lại anh dường như không tin vào tai mình nữa. 

Jin chầm chậm quay lại nhìn IU “ sao em lại biết chuyện đó, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, cô ấy không phải là đứa con bị vứt bỏ, cũng không phải bị trầm cảm, lúc đó cô ấy đang ở bệnh viện để………..- Jin bỗng khựng lại - nhưng chẳng phải bố mẹ em nói là em không biết chuyện này ư? Em còn dấu anh chuyện gì nữa” Jin tiến gần hơn Iu khiến cô cảm thấy thật bất an. 

Iu lùi lại, cô lắc đầu không dám nói tiếp. Jin ánh mắt chợp tối lại, anh cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc gì mà anh không biết.

-        Anh hi vọng mọi chuyện không như anh đang nghĩ, nếu không….Bỏ lửng câu nói Jin lạnh lùng quay lưng bước đi, anh muốn chạy như băng tới nhà Ryan, nơi người con gái anh yêu đang ở đó, chắc hẳn giờ này cô đang ở một mình ở một nơi nào đó, anh biết mà, anh biết cô sẽ không làm như thế, chỉ là anh chỉ có cách đó mới có thể bảo vệ cô, mới có thể đưa cô tránh xa mọi rắc rối này, để anh có thể rảnh tay giải quyết tất cả.

-        Anh không được đi, anh mà đi em sẽ nói với Ryan là em đã có thai với anh – Iu hét lên

-        Nhưng đó không phải là sự thật – Jin dừng lại

-        Nhưng cô ấy sẽ tin em, bởi em là vị hôn thê của anh

Jin đứng im không nhúc nhích, trái tim anh tự sâu thẳng bỗng nhói lên từng cơn, anh cảm tưởng như mình nghe lầm : “ Ngay từ đầu tất cả là âm mưu của em phải không? Ngay từ đâu em đã lợi dụng tôi ư? Ngay từ đầu tôi đã là một phần kế hoạch của em sao?

Em đã dùng tôi để thực hiện mưu đồ của em ư? 

Iu như nhận ra mình đã nói sai điều gì đó ‘ không, ý em không phải như vậy, anh…anh”

Jin nở nụ cười nhưng trong nó thật thê lương, thật sót xa biết bao “Được thôi, tôi thành toàn cho em. Nếu em dám tôi sẵn sàng cưới nhưng nên nhớ rằng em chỉ có thể có được thân xác tôi mà thôi và tôi sẽ không- bao- giờ - tha – thứ- cho- em” . Jin ánh mắt lạnh lùng nói từng lời, từng lời lọt vao trong tai Iu như sét đánh giữa trời quang.

“ Em chỉ muốn chúng ta giả vờ thôi, anh biết bố mẹ em rồi đấy, em sợ họ sẽ gây khó khăn cho chị ấy “

“ Anh mau đi tìm chị ấy đi em không sao?, anh cũng đừng áy náy về điều này, tất cả là em tự nguyện”

“ Anh à, bố em đang thu mua công ty của chị ấy, anh mau ngăn lại chuyện này đi”…” Anh à chúng ta phải làm gì đây, đây là tiền của em, anh mau dùng nó để giúp chị ấy đi, trong trường hợp cần thiết anh cứ dùng rồi trả lại cho em sau ‘

-        Key à?

-        Đừng nói gì cả?

-        Cậu về đi, đừng có ở nhà của tớ nữa

-        Chẳng phải trước giờ cậu vẫn ở biệt thự của Ryan đó thôi, sao giờ không cho tớ ở đây

-        Nhưng mà còn Jung và Key thì sao? Cậu định bỏ mặc họ hay sao?

-        Không, tớ không bỏ mặc họ chỉ là họ không còn cần tớ nữa thôi. Cậu đừng có làm lung lay quyết tâm của tớ vì bây giờ tớ phải cố gắng lắm mới không chạy tới đó, cậu đừng có làm vậy mà, được không Sam

Sam nhìn Key đấm mạnh vào cây cột bên cạnh. Sam thở dài “ có lẽ việc này mình không thể làm gì được rồi bởi chưa bao giờ mình thấy Key như thế này, tình là gì mà khiến con người ta chết đi sống lại được, đúng là…………..” Nhưng Sam cũng quên mất rằng chính mình cũng bị trói buột bởi chữ Yêu. Một tình yêu dù đã mỗi người một nơi. Sam tới phòng mình rồi nhìn vào trong đó, anh thấy một bóng dáng đang co ro nơi góc phòng, anh chưa kịp lên tiếng thì bóng đen đó đã cất tiếng

-        Em không muốn nghe, em sẽ không nghe bất cứ điều gì anh muốn nói, hãy kệ em

-        Em biết không? Anh đã nói tất cả những gì anh biết cho em, Jin thực sự có nỗi khổ của cậu ấy

-        Em không muốn nghe, không muốn nghe – Ryan bịt chặt tai lại

-        Hãy cho cậu ấy cơ hội

-        Anh hãy đi đi

Ryan bịt chặt tai, cô mím chặt môi lại ngăn cho dòng nước mắt đang chực chảy xuống, hôm nay cô đã quyết tâm quên anh nhưng sao Sam lại đối xử như thế với cô, sao anh lại phơi bày tất cả sự thật trước mặt cô là Jin và Iu đang giả vờ, họ chỉ đóng kịch mà thôi, Jin sẽ sớm tới giải thích cho cô nhưng sao cô không thể tin tưởng vào điều đó. Tha thứ ư? Xin lỗi ư? Nếu anh tới đây giải thích cho cô liệu cô có đồng ý tha thứ cho anh không?

Có, cô sẽ làm như vậy nhưng tha thứ rồi thì sao chứ, làm tin của cô đã mất rồi làm sao có thể lấy lại đây. Sự thật đó là anh yêu cô nhưng anh lại chọn cách này để bảo vệ cô nhưng anh có hiểu rằng cô không hề muốn vậy. Đừng có lựa chọn cách lừa gạt cô.

-        Sao thế? Muốn nằm đó bao nhiêu lâu nữa hả? Đây không phải bệnh viện tâm hồn của em đâu, anh cũng không phải là người yêu hay chồng em hay người thân của em – Sam kéo chăn của cô xuống cũng bật điện lên.

-        Thế thì làm sao thế nếu không phải người thân của em thì sao anh lại ở cạnh em suốt bao năm nay? Không phải vì lời hứa với người đó sao? Chị Soo đã chết rồi anh không cần phải ở canh em, đừng có mà lấy cớ đó để ở cạnh em, anh cũng chẳng tốt đẹp gì đâu…………- Ryan hét lên nhưng rồi cô im bặt khi nhìn vào ánh mắt Sam

Key nghe có tiếng chuông điện thoại, là của Jung, anh đắn đo một lúc rồi tắt máy không nghe. Jung bên kia đầu dây thất vọng “ đến giọng của mình, anh cũng không muốn cho em nghe ư? “

Ầm……tiếng đóng cửa mạnh khiến Key giật mình chạy vào thì thấy Ryan đang chạy theo Sam, khóc lóc “ là em sai rồi, em không nên nhắc tới chị ấy, đừng bỏ em đi mà “.

-        Phải, anh cũng chẳng phải là người tốt lành gì đâu, anh ở cạnh em là vì lời hứa với cô ấy, anh cũng lợi dụng em để quên đi cô ấy, là anh đã sai – Giọng Sam lạnh lùng vang lên, anh cố gắng gỡ tay Ryan ra nhưng cô ngược lại lại càng ôm anh chặt hơn

Key nhìn thấy vậy thì anh hiểu ra mọi chuyện, anh tới gỡ tay Ryan ra bế cô lên nhưng Ryan nhất quyết không bỏ tay mà cứ ôm chân Sam. Sam định giẫy ra nhưng khi nhìn ánh mắt của Ryan, anh lại không nỡ, anh cũng dần bình tĩnh lại. 

Sam thở dài thật sâu rồi cúi xuống nhìn cô anh giữ vai cô “ anh biết, là anh đã mất bình tĩnh, xin lỗi em nhưng những gì em nói là đúng, sau này anh sẽ không ở bên cạnh em mãi nữa vì thế anh cần phải tự đứng trên đôi chân của mình giống như 8 năm về trước, em dù có uất ức thế nào cũng chỉ trốn khóc một mình chứ không chịu cúi đầu, chịu uất ức thế nào cũng vẫn cố gắng làm tới cùng, hoặc không em cứ bỏ trốn cũng được, tự dựa vào mình đừng dựa dẫm vào anh hay Key hay Jung nữa, em hãy cứ đi con đường của em đi “

Sam bước đi “ từ giờ anh và em không còn quan hệ gì nữa. Không phải vì chuyện hôm nay đâu em đừng áy náy, anh đã quyết định từ lâu nhưng hôm nay có lẽ chuyện này đã đến hồi kết thúc. Em luôn muốn biết lý do anh ở bên cạnh em, đúng là vì cô ấy, vì cô ấy cũng là vì chính anh, anh không thể chối bỏ điều này nhưng em có hiểu rằng để ở cạnh em anh cần phải có bao nhiêu can đảm không?”

Sam đi ra tới cửa, anh ngồi ở gốc cây thở dài, những lời Ryan nói như con dao đâm thẳng trái tim anh, từng nhát, từng nhát một. Sam ôm ngực thở dốc, đau, tại sao bao nhiêu năm rồi nơi ấy đau thế này. 

Tiếng chuông điện thoại vang lên tiếng Jin ở đầy dây bên kia đầy sự lo lắng

-        Cho em gặp Ryan, em không liên lạc được với cô ấy

Sam cúp máy, anh đứng dậy đi thật chậm thật chậm về phía rừng cây phía sau nhà. Bóng dáng cô đơn ấy dần biến mất.

Ryan ngồi trong nhà thẫn thờ, anh ấy là ai? Đó không phải Sam mà cô biết, không phải là người anh trai của cô. Trả lại Sam cho cô, ai đó hãy trả lại Sam cho cô.Từng giọt nước mắt lại rơi xuống, điên cuồng rơi.

Jin đi tới biệt thự của Ryan, anh cố gắng xông vào nhưng không ai để anh bước thêm một bước. Jin cứ đứng đó trong màn mưa gọi tên cô, trong biệt thự Ryan đứng ở trong phòng, cô nhìn thấy anh, Ryan chần chừ rồi lại tiến ra cửa rồi lại lùi sâu vào trong lòng cuối cùng cô cũng lao nhanh đến cánh cửa, trong màn mưa cô nhìn thấy Jin ở đó đang gào thét gọi tên cô. Ryan bịt chặt môi ngăn không cho tiếng khóc bật ra, cô dò dẫm từng bước tới bên cạnh Jin

Jin đẩy mạnh người gác cổng, anh lao vào ôm lấy Ryan trong vòng tay, anh lẩm bẩm

-        Anh xin lỗi, xin lỗi em, Ryan

-        Đó có đúng như lời Sam nói không? Tất cả chỉ là vở kịch mà anh dựng nên để bảo vệ em, có phải thế không?

-        Anh xin lỗi, anh xin lỗi

-        Có phải không anh? Hu…zz…có phải không anh

Trong màn mưa ấy Key đứng một góc nhìn đôi nam nữ ôm nhau dưới màn mưa, anh nhìn vào trong rừng cây rồi đi vào trong phòng. Cũng đã tới lúc anh rời đi rồi. Nơi này không còn chỗ cho anh và Sam. Anh có lẽ cũng nên ra đi. Key vào phòng anh gọi điện thoại cho Jung nhưng rồi anh lại đổi ý, anh viết một bức thư gửi cho cô

Sáng sớm hôm sau cả Key và Sam đều biến mất. Không một ai biết họ đi đâu. Jung biết tin ấy khi mà anh đã đi được mấy tiếng, cô lao nhanh về nhà, bước vào trong phòng Key, mở tất cả cánh tủ, mọi thứ dường như vẫn nguyên vẹn chỉ khác là nơi này không còn có bóng dáng của người ấy nữa. Jung ngã khụy xuống, từng hàng nước mắt cứ thế chảy dài, một bóng người xuất hiện đằng sau ôm cô vào lòng, Jung giật mình níu tay người đó, khi nhận ra đó là Yunho cô chợt cảm thấy trái tim như co thắt lại một sự mất mát bao trùm tâm hồn cô “ là anh”.

Yunho khẽ đáp “ cậu ấy nói em cần anh”. Jung òa khóc nức nở, anh đi thật rồi, không còn ở bên cô, không còn ở nơi đây, anh đã bỏ 2 mẹ con cô rồi. Yunho đau lòng nhìn Jung, tới khi cô mệt quá khóc thiếp đi trong lòng anh, Yunho bế Jung lên giường hôn nhẹ lên tóc cô “ anh xin lỗi, từ giờ anh sẽ thay cậu ấy chăm xóc em và con, anh hứa”.

Ryan và Jin đã dành cả đêm ở bên nhau, 2 người đã nói thật tất cả, anh và cô đã hoàn toàn mở rộng lòng mình. Ryan dựa nhẹ vào vai Jin cô thỏ thẻ “ Sam, anh ấy, anh ấy sẽ không bỏ đi chứ”. Uhm không đâu – Jin trả lời – nhưng tại sao em lại quen anh ấy vậy – Jin tò mò.

Ryan kể lại câu chuyện của cô và Sam, Soo. Jin thở dài “ thế Nana giờ phải làm sao đây”. Ryan giật mình ngẩng lên nhìn anh “ Sao lại có Nana ở đây”.

“Em không biết ư? Nana thích Sam đó”. Ryan ngạc nhiên tới nỗi miệng cô há to hết mức có thể. Jin buồn cười nhìn cô “ thích từ lâu rồi, chính cô ấy cũng chưa nhận ra nữa”. Ryan buồn rầu nói” còn Shinwoon biết làm thế nào bây giờ”. Đó là chuyện của họ, kệ thôi chuyện gì tới sẽ tới. Jin yêu thương ôm chặt Ryan trong lòng. Anh thầm nhủ bây giờ dù có chuyện gì đi chăng nữa anh cũng sẽ không rời bỏ cô, cũng sẽ không làm cô đau lòng, dù có chuyện gì đi chăng nữa

Văn phòng của JB

JB ném mạnh đống hồ sơ trên bàn xuống

-        Tại sao? Tại sao lại để tới mức này? Cổ phiếu của chúng ta đang giảm

-        Vâng – thư ký sợ sệt trả lời – Nghe nói bên ông Kim đang thu mua của chúng ta

-        Là cô ta, nhất định là cô ta – JB nắm chặt tay, anh đi nhanh ra cửa

HaeSung cuối cùng cũng về tới nhà, cô vừa từ nhà Iu về, cô bé ấy cứ khóc mãi làm cô không nỡ bỏ đi, cô biết ngày này nhất định sẽ tới kể từ khi cô quen Jin cô biết nhất định anh ấy sẽ không bỏ cuộc. HaeSung nhớ lại những gì hôm nọ Yunho nói với cô

-        Anh không hi vọng 2 đứa đối đầu nhau, em hiểu chứ, bởi nếu thực sự có chuyện đó anh không biết anh sẽ phải đối xử với em thế nào đâu? Bởi vì anh nợ Ryan quá nhiều nên anh không thể bỏ mặc con bé

-        Kể cả khi cô ấy là người sai

-        Uhm, kể cả khi đó, anh sẽ là người ở đằng sau bảo vệ em ấy

-        Bởi cậu ấy là em gái của anh

-        Uhm, bởi em ấy là Jiyeon và bởi vì em cũng là em gái của anh vì thế anh muốn bảo vệ cả. Em dừng lại đi. Anh đã biết tất cả. Anh không trách em làm thế nhưng nếu em đi xa hơn thì anh sẽ buộc phải ngăn em lại. Cổ phiếu rồi việc của Jin và Ryan, em đừng xen vào nữa, được không?

HaeSung nhăn nhăn trán, cô biết thế nào anh cũng điều tra ra mọi việc vì anh là Yunho bởi anh là anh trai – người mà cô kính trọng nhất sau ba cô. Chỉ là cô không ngờ anh lại nhanh tay tới vậy. Có lẽ kế hoạch này cũng nên dừng lại rồi. Cô quá mệt mỏi rồi, cô muốn nghỉ ngơi, cô muốn dời xa nơi này. HaeSung cầm khung ảnh lên, trong đó có cô, có JB và có các bạn. Cô đặt khung ảnh xuống đi vào phòng tắm. Trong đầu cô vang vọng tiếng nói

“ Cái gì không phải là của mình thì mãi mãi sẽ không thuộc về em”

JB lao nhanh ra đường, bỗng chốc anh gặp Luna cô ấy đang đi nhất ngưởng trên đường, anh định cứ thế mà bỏ đi nhưng không nỡ nên đừng lại vì anh đã thấy cô đi lao vào mấy người trên đường

-        Cô sao thế? Sao không ở cạnh Ryan mà lại ở đây

Luna ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn anh “ anh ấy đi rồi, tất cả mọi người đều đi rồi, chỉ còn lại mình tôi là không ai quan tâm thôi”. JB níu mày “ ai đi đâu”. Luna hốc mắc hồng lên “ Sam, anh ấy đi rồi, Key cũng đi rồi, chẳng còn ai ở đây cả, tất cả đều rời đi rồi” . Cô đang nói thì bỗng chốc khóc òa lên, cô ngã vào trong lồng ngực JB khóc nức nở. JB vừa bất ngờ vừa bối rỗi “ không, không phải tôi làm cô ấy khóc đâu”. JB vội vàng giải thích với những người qua đường càng khiến Luna khóc to hơn, không còn cách nào khác JB đành vỗ nhẹ vào lưng cô rồi luôn miệng nói xin lỗi.

Người qua đường thì có người tủm tỉm cười có người lại chỉ chỏ như thấy một đôi tình nhân đang cãi nhau, cô gái tức phát khóc còn chàng trai thì đứng đó dỗ dành.

1 tuần sau

Ryan và Jin đi về nhà bố mẹ cô ăn cơm, tới cửa cô gặp Yunho nhưng coi như không thấy anh khiến anh chỉ biết cười khổ. Hôm nay Jung và Mak cũng về ăn cơm. Đã lâu lắm rồi cả nhà mới cùng nhau ăn cơm như thế này, bà Park không nén được nụ cười trên môi, cứ một lúc bà lại nhìn Jung và Yunho rồi lại nhìn Jin và Ryan. Khiến cả 4 người cảm thấy nổi hết cả da gà. Ăn cơm xong khi cánh đàn ông đi rửa bát còn lại 3 người phụ nữ ngồi uống trà bên ngoài

-        2 đứa bao giờ thì định chuyển về đây – Bà Park mỉm cười hỏi

-        Chuyển về - cả Ryan và Jung đều ngạc nhiên hỏi lại

-        Uhm, thế chẳng lẽ không được, khi Jin và Jiyeon kết hôn ít nhất cũng nên ở lại đây một thời gian chứ còn Jung và Mak nữa, chẳng lẽ con không định để mọi người sống cùng nhau

Jung im lặng, cô không muốn chuyển về đây, nếu chuyển về đây thì nếu Key quay lại nhất định anh sẽ không tìm thấy cô. Cô không muốn thế

Ryan như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Jung, cô cũng không vạch trần bởi trong thâm tâm cô thì Jung và Key cũng rất tốt, Jung và Yunho cũng tốt, chỉ cần mọi người hạnh phúc là được

Còn Jin và cô thì đã bàn là đám cưới sẽ tổ chức càng sớm càng tốt rồi cả 2 sẽ ra nước ngoài một thơi gian bởi dù sao thì cô và anh cũng là người nổi tiếng, bất ngờ công bố kết hôn sẽ khiến mọi người bị sốc nhất là những fan của 2 người.

-        Uhm, bọn con định sau khi cưới sẽ ra nước ngoài một thời gian – Ryan phá vỡ không khí im lặng

-        Con…..con….bọn con – Jung không biết nên trả lời ra sao

Đúng lúc này thì Yunho đi ra, anh cầm tay Jung để trấn an cô rồi mới nói” tụi con chưa bàn chuyện này nhưng có lẽ bọn con nên ở riêng một thời gian, để Mak làm quen hoàn cảnh, con sợ thằng bé chưa kịp thích ứng”

Um….vậy nghe theo con đi – bà Park hiểu nên cũng không từ chối. Jung ngước mắt lên nhìn anh, trong ánh mắt của Yunho không che dấu sự dịu dàn từ sâu thẳng trong tâm hồn, anh cúi xuống nhìn cô “ yên tâm, anh chờ em”

Anh chờ em – Jung rung động nhìn anh. Anh chờ em…..anh chờ em…..- Key cũng từng nói “ anh chờ em”.

Báo chí được dịp chấn động “  Ngôi sao thế giới Ryan kết hôn cùng nhà soạn nhạc tài ba Jin”……………..” Cả 2 sẽ kết hôn vào tháng tới’…………….” Ryan quyết định tạm ngừng hoạt động ?”……….” Phải chăng lời đồn Jin kết hôn cùng người gia đình chọn là sai lầm”

Iu ném mạnh tờ báo xuống bàn, không, không phải sự thật. Anh ấy nhất định đang đùa giỡn cô, chỉ là anh giận cô nên mới làm vậy để chọc tức cô, nhất định là như vậy.

Iu mới nhận được điện thoại nói là kế hoạch phá vỡ hình tượng của Ryan đã bị phá, có ai đó đã đột nhật vào hệ thống máy tính xóa toàn bộ dữ liệu, nếu giờ phải thu thập lại thì sẽ một thời gian rất lâu hơn thế các dữ liệu quan trọng đều bị mất. HaeSung cũng mới nói với cô không cần cô giúp đỡ phía ông Kim nữa, các kế hoạch thu mua sẽ bị phá hủy.

Là cái gì, cô ta là cái gì mà lại có nhiều người giúp đỡ cô ta đến vậy. 

Nếu  

Nếu cô ta không tồn tại trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip