Chương 2

Sáng sớm, thời tiết sáng sủa, cổng trường đại học quý tộc lớn nhất thành phố Seoul - Soshi, có rất nhiều xe hơi sang trọng đưa học sinh đi học, có thể vào học được ở ngôi trường này học sinh không giàu cũng quý, rất nhiều người có tiền cũng không vào được, bởi vì ngoài yêu cầu có tiền thì còn phải có thành tích học tập suất sắc, dĩ nhiên hàng năm trường cũng sẽ có năm mươi chỉ tiêu miễn phí cho học sinh nghèo khó suất sắc vào học, còn được nhận cả tiền phụ cấp sinh hoạt.

Sáng sớm hôm nay, Taeyeon thật vất vả lắm mới khuyên được Baekhyun không mang xe riêng đưa đón, sau đó mang theo hộp cơm đi bộ đi học. Đi tới cổng trường, liền thấy một đám nữ sinh tập trung ở đấy, giống như đang chờ đợi người nào đó.

Taeyeon hướng một nữ sinh chất phác hỏi: "Bạn học, xin hỏi mọi ngươi đang làm gì vậy?"

"Bạn mau chuẩn bị tốt, học trưởng Park Chanyeol sắp đến rồi, đi, chúng ta chen đến phía trước đi", nói xong liền lôi kéo Taeyeon chen lên phía trước.

"Nhưng Park Chanyeol là ai ? Còn có. . . ." Taeyeon nghi ngờ hỏi.

"Cô có phải người địa cầu không? Ngay cả học trưởng Chanyeol của trường chúng ta cũng không biết. . ." , một nữ sinh thấy Taeyeon đẹp như thế liền vô cùng ghen tỵ.

"Học trưởng Chanyeol là nam sinh có dáng dấp đẹp trai nhất trường chúng ta, trời ơi, nếu mình có thể trở thành người tình của anh ấy một ngày, có chết cũng đáng giá. . . . ." Một nữ sinh khác tay nâng hình trái tim khoa trương nói.

Nghe họ nói như vậy, có thể thấy Chanyeol nhất định rất lạm dụng tình cảm, ai, không biết những nữ sinh này nghĩ như thế nào, vẫn là Hyunie nhà mình là tốt nhất. Càng ngày càng nhiều nữ sinh gia nhập đội hình thảo luận, vì để tránh cho khỏi bị đám đông bao vây, Taeyeon chỉ có thể trả lời "Ừ" . Sau đó nhanh chóng đi vào trường học.

"Phù. . . . . . Nguy hiểm thật, nhìn bộ dáng của các bạn ấy giống như không biết Chanyeol dường như đã phạm vào tội rất nghiêm trọng, thật may là trốn nhanh." Cổng trường học sau khi Taeyeon rời đi không lâu,

Một hồi tiếng thét chói tai của nữ sinh vang lên,

"A. . . học trưởng Chanyeol đến" ,

"Ở đâu? Ở đâu? . . . học trưởng Chanyeol của mình rất đẹp trai a!"

"Cái gì gọi là học trưởng Chanyeol của cô, chỉ bằng vào bộ dạng của cô, về nhà soi lại gương đi, hừ"

"Ôi trời, trước tiên mình phải trang điểm lại một chút"........

Đột nhiên một chiếc xe cực kỳ quý giá khoa trương BMW đời mới nhất vừa tung ra thị trường, từ cổng trường phóng như bay vào, để lại phía sau một đám người mến mộ.

Taeyeon đang đi trên đường trong trường, đột nhiên một chiếc xe chạy vụt qua, đụng vào hộp cơm của Taeyeon, chỉ nghe tiếng rầm ."Hỏng bét, đây chính là cơm hộp do Hyunie tự làm." Taeyeon khom lưng xuống định nhặt cơm hộp, đột nhiên một đôi tay duỗi tới,

"Bạn không sao chớ? , " giọng nói dịu dàng từ bên trên truyền đến.

Taeyeon ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đứng ở trước mặt cô, hình thể anh ta khỏe đẹp phải sánh ngang thần Apollon, lông mày rất rậm, con ngươi hẹp dài sâu xa, lông mi dày, từng đường cong khuôn mặt giống như được điêu khắc, hơi thở tràn ngậm dương cương.

Đối mặt với mỹ nam như thế, Taeyeon cũng không có quá nhiều phản ứng, bởi vì Baekhyun chính là một người giống như thiên thần, người thanh niên này hiển nhiên không tốt nhìn bằng Baekhyun.

Trong nháy mắt khi cô ngẩng đầu, trong mắt Chanyeol lóe lên kinh ngạc, cô quả thật chính là thiên sứ rơi xuống phàm trần, tóc dài xinh đẹp đen nhánh phiêu dật, mắt to trong suốt như suối, da thịt trắng nõn nhẵn bóng, cộng thêm vóc người nhỏ nhắn họat bát hấp dẫn, thật sự giống như một con cừu nhỏ cần được đàn ông thương tiếc bảo vệ. Tầm mắt Chanyeol chậm rãi di chuyển, cuối cùng rơi vào cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhéch của cô. Đôi môi của cô đầy dặn mà khéo léo tựa như giọt sương nhỏ xuống trên cánh hoa hồng dụ hoặc, khiến trái tim luôn bình tĩnh hơn hai mươi năm của hắn bắt đầu dao động, hắn bắt đầu nghe được thanh âm tim mình đập rộn lên.

Từ bao giờ trong trường lại xuất hiện một người giống như thiên sứ như thế, sao hắn lại không biết, mới rồi hắn cũng không biết vì sao, lại tự mình xuống xe xem cô ấy, theo kinh nghiệm của trước đây, thường thường sẽ làm như không thấy, bởi vì phần lớn trường hợp này là mấy cô gái mê trai cố ý làm thế để gây sự chú ý của hắn, không nghĩ tới sẽ gặp một cô gái ngọt ngào như vậy, chỉ có điều là ánh mắt của cô cho thấy cô là người con gái duy nhất không si mê hắn, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy có chút thất vọng, chẳng lẽ sức hấp dẫn của hắn đã giảm xuống.

"Không có sao" thanh âm mềm yếu của thiên sứ vang lên. Taeyeon nhặt hộp cơm lên đứng dậy bước đi.

"Bạn học, rất xin lỗi làm hỏng hộp cơm của bạn, mình làm lại hộp khác cho bạn, có được hay không?" Chanyeol hỏi.

"Không cần, cám ơn." Taeyeon xoay người liền rời đi.

". . . . . . . ." Nhìn cô vội vội vàng vàng rời đi, Chanyeol còn muốn nói thêm điều gì đó.

Nhìn bóng lưng phiêu dật của cô giống như tùy lúc đều muốn bay đi theo gió, hắn đứng thật lâu tại chỗ, cho đến khi một đám người mến mộ vây quanh hắn, mới lấy lại tinh thần, sau đó vội lên xe rời đi.

Taeyeon ảo não đi về phía phòng Hiệu trưởng, ai, đây chính là hộp cơm tôm tình nhân sáng sớm Hyunie chuẩn bị cho cô, để phù hợp với tiêu chuẩn cơm bình dân, Hyunie biết cô thích nhất ăn tôm hùm, đặc biệt phái người ra nước ngoài đi bắt tôm hùm, ngay sau đó dùng đường hàng không vận chuyển về, sáng nay còn tự mình vào bếp.

Còn nhớ rõ lúc ấy cô giễu cợt anh nói: "Coi chừng anh đem miệng của em nuôi thành kén ăn rồi, đến lúc đó sẽ phải ngày ngày nấu cơm cho em ăn",

Lúc ấy anh cười híp mắt nói: "Thế càng tốt, như vậy em sẽ không thể rời khỏi anh, tốt nhất là ngày ngày quấn quýt lấy anh",
"A. Thì ra là đây là mưu kế của anh nha, quá gian xảo nha," cô giận dỗi.

"Để giữ bảo bối bên người của anh, anh không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ha ha. . . . . . ." Nghĩ đến lời của anh, Taeyeon cười khẽ một tiếng.

Không hiểu sao người giúp việc trong nhà đều rất sợ Hyunie, thật ra thì Hyunie rất dễ gần, ai, không hiểu nổi. "Chuyện vừa rồi không được nói cho Hyunie biết," Taeyeon hướng về phía không khí nói, trả lời cô là âm thanh của một tiếng gió, cô biết vệ sĩ núp ở chỗ tối đã nghe được.

Chanyeol kể từ lúc bước vào phòng nghỉ vẫn còn đang ngẩn người, đây là một chuyện lạ chưa từng xảy ra, hai người bạn của hắn cho rằng sắp có mưa máu đến nơi rồi. Khu phòng nghỉ này là các cổ đông của trường vì muốn tốt cho thiếu gia Chanyeol cùng hai người bạn của hắn nên đặc biệt xây dựng, bởi vì cha của bọn họ là những cổ đông lớn nhất của ngôi trường này.
Bình thường ngoại trừ ba người bọn họ ra, cũng chỉ có nhân viên quét dọn vệ sinh cùng với đầu bếp riêng có thể đi vào. Ngay cả Xi Luhan hoa hoa công tử lạm dụng tình cảm như vậy cũng chưa từng dẫn phụ nữ vào đây, rất nhiều nữ sinh nằm mơ cũng muốn được bước vào khu phòng nghỉ này.

"Ái chà, Park đại thiếu gia của chúng ta mới sáng sớm đã ở đây ngẩn người, không bình thường nha, không phải là đang tương tư chứ!" người bạn trong nhóm của Chanyeol là Luhan trêu chọc. Luhan, tam thiếu gia của Tập đoàn Lộc Hàm, nổi danh là một hoa hoa công tử (play boy), hắn đối với phụ nữ thời gian giữ bên cạnh chưa bao giờ vượt quá một tuần lễ, tuy rằng là như thế, vẫn có không ít phụ nữ mong muốn leo lên giường của hắn, vẻ bề ngoài khôi ngô tuấn tứ, mắt hoa đào hút hồn, gia thế hùng hậu, đều là những điều kiện hấp dẫn.
"Cậu cho rằng ai cũng đều giống như cậu là người cả ngày lẫn đêm chỉ biết động dục," Sehun nói. Oh Sehun, đại thiếu gia của Tập đoàn Wind, là một mỹ nam thanh khiết hiếm có trên đời, có thể là được hun đúc từ người cha vốn cưng chiều vợ như mạng, ngay từ lúc còn nhỏ đã luôn đặc biệt chăm sóc nữ sinh. Tác phong nhanh nhẹn, phong thái hiên ngang, luôn được nữ sinh chú ý.

"Ai, tớ chính là hoa tâm vậy thì sao, cái mà con người lúc còn sống tìm kiếm chính là lạc thú, hơn nữa những phụ nữ đó đều là tự mình dâng tới cửa, tớ cũng không phải là ai đến cũng không cự tuyệt," Luhan phản bác.

"Nói thế nào cũng đều là cậu có lý, phụ nữ từ nhỏ chính là để cho người ta thương yêu, lạm dụng tình cảm như cậu coi chừng có ngày gặp báo ứng, đến lúc đó cũng đừng trách tớ không nhắc nhở", Sehun nói.

"Hun, bây giờ đã là thời đại nào rồi, quan trọng chính là ngươi tình ta nguyện, cậu cho rằng đàn ông trên đời ai cũng đều giống như cậu sao, đã ngoài hai mươi tuổi rồi, vẫn còn là một xử nam." Luhan khoác lác nói.

"Cậu. . . Chan, cậu lên tiếng phân xử đi, tớ nói như thế có đúng không?." Sehun quay sang Chanyeol kêu cứu.

Chanyeol trong lúc nghe hai người bạn tranh luận đã lấy lại tinh thần, "Han, cậu cũng nên kiềm chế bớt phóng túng, vào học đi thôi." Chanyeol nói xong liền đi ra ngoài. "Ôi trời, Hun, cậu có cảm thấy hôm nay Chan rất lạ không, trước đây đối với loại chủ đề không có dinh dưỡng này cậu ta không bao giờ phát biểu ý kiến."

"Đúng là rất lạ, sẽ không phải là bị kích động chứ!" Sehun đáp lại.

"Anh em, thành thực khai báo, cậu chẳng lẽ thật sự đang nghĩ tới một người đẹp nào đó sao? Nói nghe một chút, là loại phụ nữ nào lại khiến cho người lạ chớ tới gần Park đại thiếu rung động, mất hồn." Luhan tay khoác lên bả vai Chanyeol hỏi.

Chanyeol mỉm cười đảo mắt nhìn Luhan, Luhan không thể làm gì khác hơn là im lặng, người ngoài chỉ biết Chanyeol là hoàng tử mỉm cười, hơn nữa chưa từng có bạn gái đặc biệt thân mật, chỉ có hiểu rõ con người của hắn mới biết, hắn cười càng rực rỡ, ánh mắt lại càng lạnh lẽo, trong tâm lại càng tức giận. Ngay cả thành viên trong nhóm của bọn hắn đều sợ hãi nụ cười của hắn, nếu như nói Sehun là hoàng tử nhẹ nhàng, Luhan là hoàng tử lạm dụng tình cảm, thì Chanyeol chính là hoàng tử phúc hắc. bề ngoài tuấn tú, nụ cười tựa như gió xuân, người thừa kế của Tập đoàn Fire, là nam sinh được hoan nghênh nhất trường Soshi, là hot boy chính cống, mặc dù ba tập đoàn này cũng không có tiền tài quyền thế băng Tập đoàn "Ánh Sáng", nhưng cũng có tên trong TOP 50 thế giới.

"Ai, tớ nghe nói lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển trường đến, còn là một người đẹp." Luhan nói.

"Trời ơi, hết thuốc chữa, cả ngày lẫn đêm chỉ biết có tán gái." Sehun lắc đầu một cái nói.

"Trời ơi, tớ nói là thật mà, đừng không tin, tớ đoán a khẳng định người đẹp là vì theo đuổi bổn đại thiếu mà làm ra trò lừa bịp, ai, người đẹp trai chính là không có cách nào. . . . . . . . . . Ối, chờ tớ một chút, đi nhanh như vậy làm gì, làm như tớ là ôn dịch vậy." Luhan bảnh chọe nói.

"Đúng là tự sướng, chưa từng thấy người tự sướng đến như vậy, không đi nhanh lên một chút, chẳng lẽ để cho người ta nhìn như nhìn Đại Tinh Tinh hay sao, đi nhanh một chút, đừng ở đây xấu hổ." Sehun la to.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: