36. Bỏ lỡ

Bỏ lỡ nhau chỉ một chút, một chút thôi...

Nói thì nghe chẳng đáng là bao,

Nhưng đôi khi,

Ta lại mất nhau vì cái "một chút" đó....

*&*

Jungyeon đột nhiên đi đến trên tay là một lá thư rồi đưa nó cho Sana, nói trong mệt mỏi.

"Của em ấy gửi cho cậu."

Cầm lấy lá thư trên tay Sana nhìn vào thì biết có lẽ mọi chuyện là sự thật rồi. Cô khóc nấc lên dữ dội hơn nhưng tay vẫn run run cầm lá thư lên mà đọc.

"Sana này, có lẽ lúc chị đọc được những dòng này thì chắc đó là lúc em đã ở trên máy bay đang đi đến một nơi rất xa xôi rồi. Và cũng chẳng còn ở trong nhóm nữa.
Kì thực, những dòng thư này có lẽ đối với chị là phiền phức đi,  nhỉ..?
Nhưng đối với em nó là cả một điều gì đó rất to lớn, rất quan trọng.
Sana này, chị còn nhớ lúc lần đầu chúng ta gặp nhau chứ. Lúc đó chị hậu đậu bị té ngã. Chẳng biết là may mắn hay xui xẻo mà ngã ngay vào lòng em. Khiến tim em đột nhiên đập lên rất nhanh, dữ dội nữa. Khi đó nếu chị nhìn lên chắc sẽ thấy được mặt em đang đỏ lừ lên luôn ấy.
Rồi sau lần đó chúng ta được chọn cùng một nhóm, được cùng debut. Em thề rằng lúc ấy dù cho chị có mường tượng bao nhiêu cũng chẳng biết em có bao nhiêu vui sướng đâu. Chỉ là do em là một người bẩm sinh không biết thể hiện, đành chỉ cười trừ nhìn chị vui vẻ thôi.
Tiếp đó những chuỗi ngày bình yên cũng chẳng tồn tại được bao lâu chị nhỉ.?
Bắt đầu của sự đổ vỡ là chúng ta cãi nhau. Em đã tệ hại, dùng những lời cay nghiệt làm tổn thương chị. Đến khi nhìn chị quay đi em lại rất hối hận.
Tận mắt thấy chị hôn Mina unnie, chị không biết lòng em có bao nhiêu tức giận, đau đớn đâu. Nhưng mà cũng chính vì sự bồng bột của mình em lại làm tổn thương chị. Lấy đi lần đầu tiên của chị. Rồi sau đó chị lại lánh xa em. Sau lại ngày ngày chị cùng Mina unnie ở bên cạnh nhau như hình với bóng thực sự em lòng em rất đau, đau đến muốn khóc, muốn chạy lại để xin lỗi chị thật nhiều. Lúc đó, em thiết nghĩ nếu như mà đứng ở trước mặt chị để chị tha lỗi thì bắt em quỳ xuống em cũng chấp nhận nữa ấy. Có lẽ đọc đến đây cho sẽ bật cười vì em rất ngốc.
Rồi lại chờ đợi thật lâu chị cũng tha thứ cho em khiến em mừng đến độ muốn phát khóc. Chắc chị không biết được dù cho bị chị mắng đủ điều lãi nhãi cả một buổi dài cũng làm em thấy hạnh phúc nữa. Hạnh phúc vì cuối cùng chị cũng chịu tha lỗi cho em rồi. Nhưng có hạnh phúc nào mà dài lâu đâu. Em chính là ngu ngốc lại khiến chị bực tức. Có phải chị đọc đến dòng này cũng mắng em ngu ngốc hay không. Ừ có lẽ là vậy rồi nhỉ.?
Tiếp tục nói về sau đó những lúc thấy chị cũng Jack đi chung với nhau. Rồi khi em bảo chị cẩn thận hơn, chị lại mắng em. Em đau lòng lắm Sana à. Sau lúc đó em đã phải khóc rất nhiều.
Rồi hôm sau em lại nhận được một bao thư. Chị biết trong đó chứa gì không. Ở trong ấy toàn là ảnh chị cùng Jack cười đùa với nhau rất vui vẻ. Mà hễ chị cùng anh ta vui vẻ bao nhiêu thì em lại càng đau lòng muốn gục ngã bấy nhiêu lần bấy nhiêu. Ở trong bao thư có một tấm ảnh làm em khốn cùng nhất là tấm hắn ta hôn chị, tại khoảnh khắc đó cả thế giới của em như sụp đổ đi mất rồi. Cuối cùng suy nghĩ thật lâu. Cố cắn răng mà bước không cố níu kéo chị, cố dằn xé bỏ qua sự ích kỉ của bản thân mình. Đến bây giờ thì em cũng chấp nhận chịu chấp nhận buông bỏ chị rồi đó đồ ngốc hậu đậu "đã từng là của em"..!

Mong rằng sau khi em đi chị sẽ hạnh phúc hơn. Có lẽ điều nuối tiếc nhất là lời hứa sẽ chăm sóc cho chị cả đời em không thực hiện được rồi. Xin lỗi chị thật nhiều Sana à.!

Nếu có thể mong chị cứ hãy hận, chửi mắng em đi cũng được.

À nhưng mà chị đừng lo. Trước khi đi em đã dặn anh ta sau này phải thay em chăm sóc chị, yêu thương chị rồi. Nếu anh ta mà có dám bắt nạt chị thì em hứa sẽ bay đến đánh chết hắn ta cho xem. Nên chị cứ yên tâm mà hạnh phúc đi nhé Sana.
Thư cũng đã quá dài, chẳng thể kì kèo thêm nữa rồi.
Lời cuối em chỉ muốn chúc chị hạnh phúc. Mong rằng mai này có gặp lại thì chị cũng đừng có mà bơ em Sana nhé. Em sẽ đau lòng lắm đó. Mong rằng khi gặp lại trên môi chị luôn là nụ cười hạnh phúc chị nhé. Cái nụ cười xinh đẹp như thiên thần trong nắng sớm ở bình minh em cùng chị gặp nhau ở lần đầu tiên ấy, thực sự nó rất đẹp.

Nhớ là sau này em không ở bên chị hằng ngày nữa rồi nên phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình, đừng quá hậu đậu. Nhỡ có mà té ngã thì em sẽ rất đau lòng. Đừng hay bỏ bữa nữa. Chị đã rất ốm rồi. Tối cũng đừng tắm khuya quá sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu. Nhỡ có mà bệnh thì em cũng không ở cạnh chăm sóc chị được nữa đâu.

Mong là lúc em quay lại sẽ gặp được một con Sóc béo tròn chứ không ốm như bây giờ đâu nha.

Yêu chị. Sẽ dùng cả đời để nhớ về chị, để thương chị - người con gái chiếm trọn trái tim em, khiến thanh xuân của em xanh tươi như nắng hạ chói gắt.

Chou Tzuyu, kẻ đang và mãi sau này đều thương chị.

Tách

"Hức....Chewy à.. chị biết chị sai rồi...là chị có lỗi với em...chị xin lỗi...em làm ơn về đi mà...hức..em đi rồi chị biết phải làm sao đây....hức"

Lúc dòng thư kết thúc ở câu "yêu chị" của Tzuyu cũng là lúc Sana đã không kìm nén được nữa mà nhào vào lòng Jihyo bật khóc như mưa mất rồi. Tay cô vẫn cầm chặt lá thư không chịu buông. Miệng thì vẫn không ngừng lập lại câu "xin lỗi em" mãi thôi.

Hơn hết khi đọc những dòng thư kia cô còn thấy có rất nhiều chỗ nhòe đi, điều đó chứng tỏ khi viết em cũng đã khóc rất nhiều.

Jihyo thấy thế cũng liền kìm không được mà vừa ôm Sana vừa vỗ về chị ấy.

"Sana unnie,....chị nín đi...dù sao thì em ấy cũng đã đi rồi....nên chị có khóc cũng vô ích thôi..."

Sana nghe thế liền càng vui vào lòng Jihyo mà khóc lớn hơn.

"Chewy hết thương chị rồi. Em ấy bỏ đi rồi. Chị phải làm sao đây Jihyo."

Jihyo nghe thế cũng chẳng biết nói gì hơn. Chỉ đành ôm Sana mà khóc theo chị ấy. Làm Jungyeon, Dahyun, Momo cũng bật khóc theo. Ngay cả như Chaeyoung cũng nghẹn ngào theo nốt.

"Hay là chúng ta...thử đi đến sân bay tìm em ấy đi...lỡ như chưa đi thì sao...vì thời gian chênh lệch cũng có bao nhiêu đâu....Biết đâu được em ấy bay trễ....."

Là Nayeon trong lúc im lặng nức nở khóc theo mọi người đã nảy ra một ý kiến khá bốc đồng nhưng lại làm tất cả như được vực dậy từ cõi chết liền gật đầu hưởng ứng. Thôi thì bây giờ con nước còn tát. Giờ thất bại cũng có mất gì đâu. Nghĩ là làm cả đám ùa nhau lên đường trong hấp tấp. Riêng Sana thì dường như bây giờ mợi niềm tin đều đặt cả vào lần định mệnh này. Dù cho bây giờ phần trăm là rất thấp thì cô vẫn muốn hy vọng. Trong đầu cô đang nghĩ ra hàng trăm hàng ngàn lý do để mong rằng có thể níu kéo Tzuyu quay về.

Cạch.

Taxi vừa chạy ra đến sân bay. Jungyeon móc tiền ra trả xong liền không ai nói thêm dong dài lời nào, tự chia nhau đi kiếm Tzuyu mong sao rằng chuyến bay của em ấy chưa cất cánh.

Và đúng như dự đoán của mọi người thật vì vé máy bay em đặt quá gấp nên là thành ra phải đợi gần cả 45' nữa thì máy bay mới xuất phát lận cơ hiện giờ là em đang check hộ chiếu để chuẩn bị đi rồi. Vì chỉ còn 30' nữa thôi là bay rồi. Vì không muốn lùm xùm em chọn một góc khuất nhỏ mà ngồi nghĩ để đợi đi vào máy bay.

Tzuyu vì đột nhiên thấy khác nước nên liền di dời đi mua nước mà không biết được rằng em và Jungyeon vừa mới lướt qua nhau. Nhưng xui rằng mỗi người nhìn một hướng, chẳng biết điều gì vừa xảy ra.

Bên đây Jungyeon tìm mãi mà chả thấy Tzuyu thì cũng chỉ biết bất lực mà đi trở ra trong sự thấy vọng.

Bên kia Sana thì lại chọn địa điểm ngay chỗ check hộ chiếu, vé máy bay mà Tzuyu vừa mới làm thủ tục xong và đi ra mất rồi nên chẳng có thể nào kiếm ta em ở đây được nữa đâu.

"Chuyến bay chuẩn bị khởi hành nên xin mọi người hãy đi lên máy bay và ngồi vào chỗ của mình."

Tiếng thông báo của loa phát thanh vang lên.

Sana hiện giờ đang đứng chờ ở cổng đi vào nhưng mà chờ mãi, chạy loanh hoanh tìm kiếm miệt mài cùng mọi người mà vẫn vô vọng. Cho đến khi nghe thấy tiếng thông báo, liền mệt mỏi mà ngã xuống uất ức khóc lên một cách tức tưởi, đầy tuyệt vọng.

"Hức..Chewy...tìm không thấy Chewy đâu cả...Chewy em ấy đi mất rồi. Hức...em ấy bỏ tớ đi rồi.."

Cứ thế, Sana chẳng cần biết đây là nơi đâu nữa cứ thế oà khóc ngày một lớn hơn. Người cô thương bỏ cô đi mất rồi thì hỏi làm sao mà cô bình tĩnh, còn xem đây là nơi đâu nữa làm chi chứ. Bây giờ mọi thứ ấy đều vô nghĩa rồi. Thứ quan trọng nhất chính là em kìa. Ở bên ngực trái của cô bây giờ chính là cực lực mà hành hạ cô. Đau nhói đến nghẹn thở. Cơn đau ấy bây giờ cứ như là một dòng nước theo thượng nguồn lan toả khắp cơ thể của cô. Đau đớn cực kì. Đau đến chẳng còn gì có thể diễn tả được nữa rồi.

Tzuyu bên kia là nghe thấy tiếng thông báo nhưng em lại không vội, vì đột nhiên em cảm thấy như có thứ gì đó thôi thúc mình nên vào trễ một chút không nên vào quá sớm, với cả đi vào sớm cũng phải chen chúc, chả thích tý nào nên là đợi mọi người thưa thớt dần, chỉ còn 5, 3 người thì em mới trùm kín mũ kéo khẩu trang lên và đi vào.

Thực sự lúc nào em chẳng hiểu nổi sao mà lồng ngực ở bên trái của em cứ đập rất mạnh, lâu lâu lại rất nhói nữa làm em vài phen khốn đốn vô cùng.

À mà em thiết nghĩ chắc có lẽ là vì biết sắp xa chị nên ngực trái của mình mới đau nhói như thế chăng. Trước khi bước đi vào cổng em khẽ nhắm mắt lại đứng im vài giây cố gắng nhớ lại ánh mắt, nụ cười của chị. Lòng đột nhiên bồi hồi đến lạ thường. Đúng là đối với một người đôi khi vô cảm như em thì chỉ có chị mới khiến em cười được như thế mà thôi. Thời gian rời khỏi nơi này cũng đã đến rồi chẳng biết bao lâu nữa mới quay lại, được nhìn thấy chị nữa đây. Chắc có lẽ là rất lâu.

Hít một hơi thật sâu. Tzuyu xoay người bước đi mà chẳng hay rằng có một người đang vì mình mà khóc đến tê tâm phế liệt ở ngoài kia. Bây giờ nhìn cả 2 cứ ngốc nghếch như thế, liền chỉ biết thương xót mà chẳng trách được ai. Cứ ngây ngốc cho rằng đối phương không yêu mình rồi trốn chạy như thế này thì biết bao giờ mới tìm thấy được nhau.?

Chaeyoung vẫn là không từ bỏ hy vọng tìm kiếm dù cho đến phút cuối cùng thì em vẫn cứ chưa vội thất vọng mà quay đi. Ánh mắt thuỷ chung vẫn nhìn về phía nơi đi vào máy bay.

Đột nhiên em thấy có một người mặc áo thun đen, quần dài lại đội nón,trùm khẩu trang rất kĩ. Hơn nữa người đó còn có mái tóc màu nâu nhạt dài gần đến lưng, dáng người cao gầy nhìn sao mà quen thuộc vô cùng.

Nhưng mà em lại sợ là nhầm lẫn thì lại phiền phức. Vì khả năng người giống người cũng không phải là hiếm. Chaeyoung cứ ngập ngừng mãi, nhìn chăm chăm bóng lưng đó vẫn đang phân vân không biết nó lên kêu hay không.?

Rồi sau lại nhìn chị Sana đang oà khóc một cách tuyệt vọng kế bên mình khiến lòng em cũng xót xa theo vô cùng...

Cũng chỉ là một câu gọi thôi mà người ơi, làm ơn hãy kêu lên đi...

Thà là kêu lầm còn hơn là bỏ xót mà người ơi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip