Chương 45: Chăm vợ bầu
Trong tất cả các nổi sợ của cánh mày râu, thì chẳng có nổi sợ nào lớn bằng nổi sợ đưa vợ đi đẻ. Nhưng nổi sợ vợ đẻ lại chưa bằng nổi sợ chăm vợ bầu.
Dù là ông bà có truyền miệng câu 'thân trai tráng trời không sợ đất không từ', ấy thế mà có ông nào không thừa nhận khoảng thời gian khủng bố tinh thần mình. Chính là thời gian vợ mình dưỡng thai.
Trên đời này, đàn ông sinh ra là để gánh vác chuyện bảo vệ vợ con, và cũng là người chuyên thanh lí những món ăn tẩm bổ thai nhi, mỗi khi mấy bà ăn không hết. Thành ra, ông nào cũng mong cho vợ mình đẻ cái cục nợ tí hon do mình nhét vào bụng vợ càng nhanh càng tốt.
Tất nhiên, Nhất Bác cũng không ngoại lệ.
Mang thai được bốn tháng, thì Chiến bắt đầu xuất hiện triệu chứng nghén và thèm ăn.
Nhưng thế quái nào nghén thì không nói, đằng này cậu thèm toàn thứ độc, nào là chùm duột dằm muối ớt ăn với cơm nguội, me ngào đường, cơm cháy kho quẹt mỡ hành...những món cậu thèm, toàn là những món Nhất Bác phải chạy ra sau hè mới có đồ làm.
Nói về chăm bầu, người tội nhất chính là Nhất Bác.
Người mang thai là Chiến, mà người thức khuya dậy sớm lại là Nhất Bác. Nhiều khi hai vợ chồng đang ngủ, nửa đêm cậu giật mình thức dậy, lay người anh rồi nói thèm cua đồng nấu chua. 12 giờ khuya, làm gì có cua đồng mà nấu.
Nếu có, thì anh cũng đâu có biết nấu làm sao. Báo hại, anh khóc không ra nước mắt.
Ông bà hay nói 'chướng khí như có bầu', Nhất Bác thấy câu này chẳng sai chút nào.
Chiến thèm món độc đã đành, đến khi nấu xong thì ăn vài đũa vài muỗng rồi thôi, không ăn nữa. Báo hại, nguyên một nhà thanh lí nồi lẩu cua đồng đến phát ngán. Và mong cho đứa cháu lì lợm kén ăn này chui ra khỏi bụng mẹ càng sớm càng tốt.
Một mình nó hành nguyên nhà.
Chiến vác bụng bầu ngót nghét sáu tháng đi học, Nhất Bác đứng giảng bài ở lớp đối diện thấy cậu ngáp lên ngáp xuống giờ triết học thì chỉ biết thở dài.
Từ lúc đứa nhóc này xuất hiện, vợ của anh lười chảy thây. Vào lớp học năm tiết, mà ngủ hết bốn tiết rưỡi rồi.
Bác sĩ nào dạy Chiến cũng mắng vốn với Nhất Bác rằng 'vợ ông toàn ngủ tiết tui'. Mẹ siêng bao nhiêu thì con lười bấy nhiêu.
Nhìn cảnh tượng trước mắt mà Nhất Bác thở dài, một chút nữa anh có tiết dạy bên lớp Chiến môn tiếp theo. Vừa chủ nhiệm, vừa đứng lớp lại còn dạy ngay vợ mình. Thế nào cậu cũng ngủ luôn đến hết ba tiết của anh, rồi tối bắt anh giảng bài lại.
Bình thường rõ siêng năng chăm chỉ, mang thai rồi thì thành sâu lười, ngủ nhiều hơn ăn.
Quả nhiên, Nhất Bác đoán không sai tẹo nào. Anh vừa bước vào lớp, Chiến nhìn thấy anh rồi liền gục đầu lên bàn ngủ tiếp. Anh bất lực thở dài lần nữa, không biết phạt cậu kiểu gì đây, mắng thì sợ cậu tủi thân, nghĩ anh không còn thương mình nữa. Mà lờ đi thì sợ sinh viên khác nói anh thiên vị.
Bởi vậy, thương vợ quá cũng là một điều bất lợi.
Nhất Bác nghe tiếng thở khò khò dưới góc lớp, rồi đảo mắt nhìn nguyên lớp rồi thở dài một cái. Đằng nào cũng ra sofa làm bạn với muỗi, thôi thì mắng qua loa vài câu cho xong.
Nghĩ là làm, Nhất Bác bèn lớn tiếng gọi Chiến đứng lên:
- Lớp trưởng! Nếu em không khỏe thì có thể về nhà ngủ tiếp. Còn nếu vào đây rồi, thì hãy cố gắng nghe giảng bài đến hết tiết.
Chiến lừ mắt nhìn Nhất Bác, lấy ngón tay chỉ chỉ vào bụng mình, rồi ngồi xuống nghe giảng bài. Cậu đâu có cố ý ngủ trong giờ học đâu, tại bé con trong bụng của cậu ngủ thôi.
Hành cậu cho lắm vào, bây giờ đến con gái cũng giận. Bây giờ cậu ngủ trong giờ học luôn, xem ai ngượng cho biết.
Chiến hậm hực âm thầm đem Nhất Bác ra mắng. Nghĩ đến tối hôm qua là cậu lại muốn đạp anh ra sofa.
Rõ ràng biết Chiến mang thai, mà Nhất Bác vẫn đè cậu ra làm một trận đến 5 giờ sáng, tay chân gì mỏi đến không còn sức cử động. Cậu còn tưởng sáng nay hết đi học rồi. Anh đâu có ăn bào ngư đâu mà sức dai dữ vậy không biết.
Kết thúc ba tiết học của Nhất Bác, cả người Chiến liền đổ chảy ra bàn. Lưng đau, chân mỏi, tay tê...là những gì cậu cảm nhận được. Mới năm tháng hai tuần tuổi mà cậu tưởng mình đang chạy việt đã, đi mới mấy bước mà mệt mỏi khắp người. Đã vậy, gần đến tháng sinh thì chứng mất ngủ càng nhiều, hại cậu ngủ ngày nhiều hơn ngủ đêm.
Nhất Bác đợi sinh viên ra ngoài hết rồi, mới đi xuống bàn của Chiến gọi cậu thức dậy. Cậu vừa nhìn thấy anh, liền cười hì hì:
- Mình ơi! Em muốn ăn ốc xào gừng. Anh chở em đi ăn nghe.
Nhất Bác lấy ngón tay gõ nhẹ trán Chiến:
- Bầu kén ăn.
Chiến lấy tay chỉ vào bụng, rồi đưa cặp mắt cún con lên nhìn Nhất Bác:
- Con nó thèm, chứ không phải em đâu.
Nhất Bác phì cười, lấy ngón tay xỉa trán Chiến một cái:
- Hết cách với em. Chăm em với con có mấy tháng mà anh lên mấy kí rồi nè.
Chiến cười tít mắt, rồi nắm tay Nhất Bác tìm thế đứng lên. Anh lắc đầu bó tay, mẹ thì gầy như cây que mà con thì to như cổ thụ. Hậu quả là mới mang thai năm tháng rưỡi, mà cái bụng to muốn vượt mặt của cậu. Mỗi lần đứng lên ngồi xuống hay làm gì cũng đều rất khó khăn.
Nguyên nhân thai to không có gì kì lạ, lí do rất đơn giản. Đó là, một ngày hai mươi bốn tiếng, Chiến đã dành hết tám tiếng để tắm rồi.
Bà cả, cô hai Thắm...ai từng sinh nở rồi cũng khuyên Chiến đừng tắm thường, em bé sẽ rất to sẽ khó sinh. Vậy mà cậu không nghe, cứ thấy nực là tắm.
Kết quả siêu âm ra, thai mới năm tháng rưỡi, mà như tám tháng.
Nhất Bác lái xe chở Chiến về nhà. Anh nhờ chú Cường dẹp xe, để cậu cất balo xong rồi nắm tay cậu đi ra quán ốc của dì Chín đầu ngõ. Anh vừa đi vừa thở dài, một chút nữa thế nào cậu cũng sẽ ăn hết quán của dì nữa đây.
Từ lúc mang thai đến giờ, cậu thèm ăn cua đồng, ốc đồng...toàn thủy sản nước ngọt.
Vừa đến quán dì Chín, Chiến liền gọi tù tì ba dĩa ốc, hai dĩa tôm càng xanh, một dĩa gỏi xoài và một ly nước mía.
Nhất Bác thấy cậu gọi đầy mà rùng mình, vợ anh ăn nhiều như vậy mà không béo kí nào, vẫn gầy tong như cây que. Anh nhìn thôi mà đã no rồi, thì đừng nói chi là ngồi ăn hết.
Chiến ngồi ăn ốc, thấy Nhất Bác ngồi bên cạnh uống nước mía, thì đẩy một dĩa ốc xào gừng đến trước mặt anh:
- Anh ăn thử đi. Ngon lắm.
Nhất Bác giơ tay đầu hàng:
- Anh ngán đến tận cổ rồi. Ngày nào em cũng bắt anh ăn mấy món này, anh sắp thành con ốc rồi.
Chiến nhướng mày rồi tiếp tục công cuộc giải quyết thức.
Nhìn Chiến ăn cái càng tôm, mà Nhất Bác nổi da gà, con gái nhỏ của anh ăn thật khủng khiếp. Anh bắt đầu suy nghĩ, không biết sau này lớn lên nó có bệnh ăn vặt giống cậu không. Nếu có thì chỉ tội cho ai sau này lấy nó, miệng lạp sạp nguyên một ngày vẫn chưa ngừng.
Ăn ốc và tôm xong rồi, Nhất Bác liền cầm ly nước mía lên uống. Sau đó, đứng lên đi về, giao việc trả tiền cho Nhất Bác.
Có chồng biết thương vợ đã có lợi rồi, lại còn đang mang thai tại sao không tận dụng cơ hội mà nhõng nhẽo. Tất nhiên, suy nghĩ này chính là do cô hai Thắm gieo hết vào đầu Chiến. Chị em bạn dâu chung cảnh ngộ thật dễ thân.
Nhất Bác thở dài mở ví lấy tiền trả cho dì Chín rồi đi theo sau lưng Chiến. Anh vừa đi vừa thở dài, chăm vợ bầu khổ thật. Không dám lớn tiếng, không dám để cậu vận động mạnh...làm gì cũng không dám. Thậm chí coi phim hài cũng không được, phim tình cảm ướt át lâm li lại càng không.
Về đến nhà, Chiến chào cả nhà rồi đi lên phòng làm bạn với chăn và nệm. Nhất Bác nhìn theo bóng lưng của cậu, mà chỉ biết thở dài. Vợ của anh lại bắt đầu lên cơn lười rồi.
Ngoại trừ đi học và làm bài tập thì Chiến toàn ngủ và ngủ. Không gọi là không dậy.
Thở hắt một hơi, Nhất Bác đi xuống bếp nấu bún măng vịt cho Chiến. Vừa ăn xong một đống thủy sản nước ngọt, thì lại bắt đầu thèm ăn bún măng vịt. May mắn món này anh được bà cả dạy cho nấu, nếu không lại phải nhờ thím Xuân.
Nấu xong, Nhất Bác múc một tô đem lên phòng ăn, rồi đi lên phòng vác con thỏ lười biếng của mình đi xuống. Chiến lười đến mức không thèm động tay vào đôi đũa, mà há miệng để cho anh đút bún măng cho mình.
Báo hại, Vương Thanh ngồi đối diện ăn chực tức nổ đom đóm. Hắn làm ông bố bỉm sữa không có cơ hội ân ái với vợ, vậy mà còn bị ăn một thau cơm chó.
Chiến ăn xong liền đi lên phòng đánh răng, rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh Nhất Bác lấy một lá đơn đưa cho:
- Anh ơi! Em tham gia được không?
Nhất Bác cầm tờ giấy lên đọc một lúc:
- Bầu bí mà đòi đi chơi.
Chiến chu môi, phồng má nắm tay Nhất Bác lắc lắc mấy cái:
- Anh lo cho em thì đi chung với giảng viên trong trường cũng được mà. Coi như bù tuần trăng mật của hai đứa mình luôn.
Nhất Bác bất lực thở dài. Anh lấy tay xỉa trán Chiến một cái:
- Chịu thua em. Chỉ có làm nũng là giỏi.
Cười hì hì, Chiến lấy bút điền thông tin vào tờ giấy đăng kí cắm trại. Nhất Bác ngồi bên cạnh nhìn cậu hí hoáy viết đơn tham gia cắm trại mà chỉ biết lắc đầu. Cậu quả thật là rất ham vui, năn nỉ không được là làm nũng, cho dù anh có sắt đá đến đâu thì cũng xiêu lòng mà đồng ý.
Đến ngày đi cắm trại, Nhất Bác định lái xe chở Chiến đến trường để đi cắm trại chung với trường, thì bị cậu ngăn lại. Cậu không muốn anh bị người khác nói là thiên vị, lại càng không muốn người ta bàn tán mình có người chống lưng.
Vì mấy lần làm bài kiểm tra trong lớp và bài thi học kì I Chiến đều lớn diểm hơn. Nên không muốn vì chuyện đi chung với Nhất Bác trở thành tâm điểm bị nói này nói nọ.
Nhất Bác cũng không phản đối, anh để cho chú Cường đưa Chiến đến trường trước, còn mình lái xe đi theo phía sau. Cậu không cho anh đưa cậu đến trường, thì anh có cách khác để trông chừng và chăm sóc cậu.
Ra đời sớm hơn tận mười năm, làm gì có chuyện không có cách.
Chiến chào tạm biệt chú Cường rồi đi tìm lớp mình tập trung.
Mỹ Hạnh vừa nhìn thấy Chiến, liền dúi vào tay cậu một cái vé xe và nói với cả lớp:
- Lớp chúng ta có tổng cộng có một trăm sinh viên, mà chỉ có sáu mươi sinh viên đăng kí chuyến cắm trại. Nên sẽ chia ra hai xe, mỗi xe là ba mươi sinh viên. Và mỗi một xe là một chủ nhiệm đi chung, mấy ngành khác cũng tương tự vậy thôi.
Nói vừa dứt câu, Mỹ Hạnh trưng ra nụ cười thương hiệu, ném cho Chiến và lớp phó học tập danh sách sinh viên tham gia chuyên dã ngoại. Sau đó, đi tìm những giảng viên khác để trao đổi rằng mình đi chung với sinh viên.
Điểm danh xong, Chiến quay đầu đi tìm Mỹ Hạnh, nhưng cậu vừa quay đầu lại, thì thấy Nhất Bác đang đứng lù lù sau lưng mình.
Nhìn thấy Nhất Bác thì Chiến giật mình suýt hét lên. Anh đến trường hồi nào sao cậu không biết. lại còn chơi cái trò lù lù xuất hiện nữa chứ. Hù chết cậu rồi.
Chiến lấy tay vuốt vuốt ngực, hít vào thở ra mấy cái rồi đưa danh sách cho Nhất Bác:
- Thầy ơi! Lớp mình đủ hết rồi, không có bạn nào vắng hết.
Cầm danh sách trên tay, Nhất Bác cho cả lớp lên xe ngồi theo số ghế trong vé. Còn anh thì thì đi tìm mấy giảng viên còn lại bảo họ khỏi cần chừa ghế cho mình.
Vì anh sẽ đi chung với sinh siên lớp mình chủ nhiệm.
Mấy giảng viên được sắp xếp đi chung với Nhất Bác, nghe anh nói mình đi chung với sinh viên thì cũng đều trêu anh đến đỏ cả tai.
Chỉ có đám sinh viên ngây thơ không biết bác sĩ Vương dạy chính vợ mình, chứ các đồng nghiệp khác thì biết tỏng hết rồi.
Mỹ Hạnh thấy Nhất Bác bị bạn bè trêu, chị nhịn không được lên tiếng giải vây cho anh:
- Dừng cái chủ đề này được rồi đó mấy cha. Bộ tính đứng đây tám tới tối hay gì. 9 giờ xuất phát, mà giờ là mấy giờ rồi. 9 giờ 5 phút rồi. ĐI.
Được Mỹ Hạnh giải vây, Nhất Bác vội đi tìm chiếc xe mà mình đi chung với Chiến rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Nhất Bác lấy tay khều Chiến, rồi bảo cậu ngã đầu lên vai mình ngủ. Anh mặc kệ chuyện của hai người sẽ giấu được bao lâu, anh chỉ biết chuyến dã ngoại này sẽ làm cậu vui.
Chỉ cần cậu cười, những chuyện khác anh mặc kệ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip