Chap 1: Tình cờ

Hanbin chạy, cậu cứ chạy mãi chạy mãi, nhưng lũ ma cà rồng đằng sau vẫn bám riết lấy cậu. Khi cậu tưởng chừng mình sẽ bị thành món ăn của lũ ma cà rồng đó thì bỗng có một bóng đen từ đâu tới đã cứu cậu khỏi tay lũ ma cà rồng đó chỉ bằng một cái vung tay chúng đã hóa thành tro bụi. Hanbin sợ hãi, run rẩy ngồi phịch xuống mặt đất, nhìn chằm chằm người con trai mặc áo khoác dài màu đen đang đứng quay lưng về phía cậu với bàn tay đang có từng giọt máu nhỏ xuống

Rồi người con trai đó quay lại nhìn cậu với đôi mắt đỏ máu và thật đáng sợ khuôn mặt anh ta đẹp một cách quỷ dị. Cậu sợ hãi cứ thế lùi về phía sau từng bước từng bước và rồi người con trai đó cũng tiến thêm từng bước từng bước. Cậu hét to với giọng nói run rẩy:

- Anh định làm gì? Tránh xa tôi ra

Người con trai đó mỉm cười, thè lưỡi liếm chỗ máu ở bàn tay anh ta, cất giọng trầm thấp:

- Thật liều lĩnh, là con người mà dám bước chân vào thành phố của ma cà rồng. Nếu ta đoán không nhầm ngươi là thợ săn ma cà rồng?

Hanbin cắn chặt răng, mặt trắng bệch, run run nói:

- Đúng...chỉ là ta chưa có kinh nghiệm chiến đấu

Anh ta thoắt cái đứng trước mặt cậu, dùng hai ngón tay nâng cằm của cậu lên, nhìn cậu bằng ánh mắt màu máu, rồi lại cất giọng trầm thấp lên, hai cánh môi xinh đẹp cứ thế chuyển động theo lời nói của anh ta:

- Ta sẽ giúp ngươi trở thành thợ săn ma cà rồng giỏi nhất. Bù lại ngươi phải ở bên ta. Ngươi có đồng ý không?

Hanbin ngước ánh mắt lên nhìn người con trai kia, như có một thứ gì đó lạ thường đang thúc ép cậu phải gật đầu và cậu gật nhẹ đầu. Anh ta mỉm cười rồi đưa tay che mắt cậu lại. Rồi sau đó cậu thấy tất cả tối om, cậu đã bất tỉnh và được người con trai đó bế về ngôi biệt thự tách biệt với thành phố của mình. Đến khi cậu tỉnh dậy cậu thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ và người con trai đó đang ngồi bắt chéo chân nhìn cậu. Nhưng lần này đôi mắt anh ta không còn một màu đỏ máu nữa mà là một đôi mắt đen trầm tĩnh như nước. Anh ta nói, một giọng nói thật dễ nghe:

- Tỉnh rồi à?

Hanbin ừ nhẹ một tiếng. Người con trai đó tiến lại gần và nhìn cậu với ánh mắt trầm tĩnh, rồi đưa đôi bàn tay đẹp đẽ lên vuốt tóc cậu. Theo thói quen cậu đưa tay mình lên chạm vào bàn tay đang đặt trên tóc cậu...nó thật lạnh...à cũng đúng anh ta là ma cà rồng mà, Hanbin nghĩ thầm

Rồi người con trai đó cầm lấy tay cậu khiến cậu giật bắn mình, cậu ngẩn người khi thấy tay mình được đưa lên gần đôi môi xinh đẹp của anh ta. Rồi anh ta đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu, anh ta nhìn cậu bằng ánh mắt đen trầm tĩnh như nước:

- Tay em thật ấm...tôi chưa bao giờ được chạm vào thứ gì ấm áp như vậy

Hanbin rút tay lại rồi nghiêng đầu hỏi:

- Anh chưa bao giờ chạm vào con người sao?

Anh ta gật đầu rồi cất giọng trầm thấp:

- Đây là thành phố tập trung rất nhiều ma cà rồng quý tộc và ma cà rồng thuần chủng, những thợ săn ma cà rồng đến đây đều không thể sống sót được...vì chúng rất mạnh

Hanbin cảm thấy một nỗi sợ hãi bao trùm lên mình, cậu rụt rè hỏi:

- Nếu tôi đoán không nhầm anh là loài thuần chủng, loài ma cà rồng mạnh nhất? Nhưng tôi nghe nói loài thuần rất hiếm

Anh ta cười để lộ ra hai răng nanh dài và nhọn hoắt:

- Đúng. Tôi là một trong số loài thuần ít ỏi đếm trên đầu ngón tay còn sót lại

Hanbin nhìn anh ta bằng ánh mắt ngờ vực:

- Tôi đang ở cùng loài thuần chủng, liệu tôi có bị chén sống không?

Anh ta cười ra tiếng:

- Đừng lo. Tôi khác với loài quý tộc không kiềm chế được bản thân kia

Hanbin vẫn nghi ngờ nhìn anh ta, nhưng rồi giữa không gian yên tĩnh đó bụng cậu lại phát ra một tiếng ọc rất vô duyên. Mặt cậu không biến sắc nói:

- Tôi hơi đói liệu ở nơi khỉ ho cò gáy như thế này có đồ ăn cho con người không?

Anh ta gật đầu, đi vài bước rồi quay đầu lại nói:

- Em định ăn trên này sao? Đi theo tôi

Hanbin đi theo anh ta xuống phòng ăn, anh ta vỗ tay hai cái, đèn bỗng vụt sáng và hơn chục người hầu bê thức ăn ra. Hanbin thốt ra lời khen:

- Ồ! Thật kì diệu nha

Anh ta cười, rồi đưa tay làm động tác mời, Hanbin không khách sáo nhảy vào ăn như chưa bao giờ được ăn. Sau một lúc lâu sau khi đã thỏa mãn được cái bụng của mình, Hanbin ngửa người ra ghế. Cầm bát lên với ý định mang ra bồn rửa thì không may đánh rơi vỡ lúc cúi xuống nhặt thì bị mảnh vỡ cứa vào tay làm máu chảy ra. Ngay lập tức cậu cảm thấy có một hơi thở đang kề sát cậu thầm nghĩ không hay rồi, quay đầu lại thấy một đôi mắt đen đang dần chuyển sang màu đỏ. Anh ta gằn giọng nói:

- Em còn nhìn gì tôi? Trước mặt em có tủ y tế ra lấy băng cá nhân tự băng bó đi

Hanbin không nghĩ nhiều lập tức chạy ra lấy băng cá nhân với tốc độ nhanh nhất có thể băng bó cho mình. Lúc quay đầu lại thấy những mảnh vỡ đã biến mất. Hanbin áy náy nhìn anh ta. Người con trai đó thở dài:

- Tôi không sao. Lâu ngày chưa có gì bỏ bụng nên mới phản ứng như vậy

Anh ta nói với tông giọng trầm thấp vốn có:

- Đi nào! Tôi sẽ cho em xem những vũ khí của thợ săn ma cà rồng

Hanbin đi theo anh ta tới một tầng hầm nơi chứa toàn những vũ khí của thợ săn ma cà rồng. Cậu há hốc mồm nhìn xung quanh có cảm giác tất cả vũ khí tiên tiến cho đến cổ hủ nhất đều được trưng bày tại đây hết. Cậu quay đầu lại hỏi:

- Anh là ma cà rồng, tại sao lại có vũ khí của thợ săn ma cà rồng?

Anh ta đứng dựa vào cánh cửa nhìn cậu nói với giọng đùa cợt:

- Tôi có quan hệ khá tốt với nhiều thợ săn ma cà rồng nên họ cho tôi giữ làm kỉ niệm chăng?

Hanbin bĩu môi, biết anh ta sẽ không nói nên cậu cũng không truy xét nữa. Cảm thán một câu:

- Ở đây toàn vũ khí siêu đẳng, thật là tuyệt

Anh ta chỉ cười nhẹ một cái

Sang đến ngày hôm sau anh ta bắt đầu dạy cậu rất nhiều thứ về thợ săn ma ca rồng. Cậu rất tò mò muốn biết tại sao anh ta là ma cà rồng mà lại dậy cho cậu trở thành thợ săn ma cà rồng giỏi nhất. Nhưng cậu biết anh ta sẽ không nói nên cậu đã từ bỏ ý định hỏi đó đi...

Chừng một tháng cậu đã tiếp thu được kha khá kiến thức về các loại vũ khí, về lịch sử của ma cà rồng, về thợ săn ma cà rồng. Nhưng phần thực hành cậu còn nhiều thiếu sót nên luôn ở lại chỗ huấn luyện đến tận tối...đương nhiên là anh ta cũng ở lại cùng cậu, đứng ở một bên luôn quan sát kĩ càng và chỉ bảo cho cậu rất nhiều. Chỉ có điều kì lạ là đến đêm khuya anh ta luôn biến mất đi đâu đó...và đến sáng sớm mới quay trở lại. Cậu biết điều đó vì mỗi buổi sáng cậu lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh ta bao quanh lấy mình...

P/s: Muốn viết về thể loại này lâu lắm rồi...bây giờ mới có hội viết. fic này sau khi xem anime Vampire Knight ta bỗng hứng viết đó :3
1 tuần 1 chap mọi người hài lòng không? :"3 comment cho ta vui đi mà -3-
#Virus

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip