CHAP 15
Màng sương trắng xóa ngay trước mắt Jiyeon ngày một phủ xuống dày hơn như bức tường vô hình khiến hình bóng Eunjung đang ngày càng mờ ảo đi dưới ánh đèn vàng nhạt. Như sợ rằng món bảo vật kia sẽ vuột khỏi tay mình một lần nữa, và lần này sẽ là mãi mãi. Jiyeon vội bước một cách vô định về hướng đôi mắt xanh kia đang nhìn không chớp xuống nền đá lát đã rêu phũ. Chân cô bước xuyên qua màng sương đêm như xé toạt ranh giới mong manh trong trái tim mình, ranh giới mà bấy lâu nay cô đã ngốc nghếch không dám phá vỡ.
Đôi mắt xanh ám muội ấy vẫn nhìn trân trối xuống nền đá và dường như Eunjung không hề cảm nhận được có một người đang tiến dần về phía mình. Trông chị lúc này chẳng khác gì cái xác không hồn bất di bất dịch. Chị ngồi đó, mặc cho từng giọt sương lạnh lẽo cứ rơi khiến hai vai chị sũng ướt. Mà có lẽ trời có đổ mưa chị cũng sẽ vẫn ngồi đó. Bỡi lẽ tim chị lúc này còn lạnh hơn gấp trăm vạn lần.
Chị ước, giá như đêm đó Jiyeon đừng cứu chị. Thà rằng hãy để chị chết thì có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai người. Vì chị là một sát thủ. Chị đã giết quá nhiều người. Đời có vay có trả. Chị sẽ không hề oán trách nếu đêm đó chị có phải ra đi. Còn hơn để chị sống rồi phải chịu giày vò như thế này!
- Jungie... - Giọng nói nhẹ tựa như cơn gió vươn lại trên màng sương trắng. Âm thanh vụt nhanh ra khỏi khí quản một câu nói mà tưởng như Jiyeon sẽ hét thật lớn.
- Hmm? - Âm thanh ấy đẩy Eunjung ra khỏi sự yên tĩnh đến mụ mị. Chị ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói phát ra.
- Chị đã đi đâu vậy? Sao chị lại bỏ đi? - Jiyeon nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu xanh thẳm đối diện. Trông thấy dáng vẻ bơ phờ của Eunjung lúc này, ngực cô chợt nhói. Hai mắt không biết tự lúc nào đã đột nhiên ngấng nước.
- Jiyeon, sao em lại ở đây? - Eunjung đứng dậy đối mặt với Jiyeon dưới anh đèn nhạt màu của công viên buổi tối.
- Ai cho phép chị bỏ em mà đi như vậy hả Hahm Eunjung? Chị có biết em rất lo cho chị không? - Jiyeon chạy tới ôm lấy Eunjung như sợ Eunjung sẽ tan biến đi như làn sương sớm dưới ánh mặt trời. Cô đánh mạnh vào vai Eunjung và òa khóc lúc nào không hay.
- Xin lỗi vì chị đã không nói gì trước khi đi. Nhưng chị không muốn làm phiền em thêm nữa! - Eunjung đứng im không đáp lại cái ôm của Jiyeon nhưng cũng không đẩy cô bé ra. Chị không biết phải làm gì lúc này thì mới không phạm phải sai lầm.
- Chị là đồ ngốc. Em không phiền. Sao chị lại nghĩ như vậy? - Jiyeon đưa hàng mi ướt đẫm lên nhìn Eunjung. - Không phải chị... nói rằng chị... yêu em sao?
- Đ...đúng vậy! Nhưng có lẽ là do chị ngộ nhận. - Đánh mắt đi hướng khác để không phải nhìn vào mắt Jiyeon. Chị sợ nếu nhìn vào đôi mắt ngây thơ ấy thì chị sẽ lại không thể làm chủ mình.
- Có lẽ! Vậy em sẽ giúp chị xác định được tình cảm chị dành cho em là gì.
Không để Eunjung kịp phản ứng. Ngay lập tức, đôi môi của Eunjung bị khóa chặt bởi nụ hôn từ Jiyeon. Hai tay cô đặt hờ trên vai Eunjung vì cô tin chắc Eunjung sẽ không bao giờ đẩy cô ra.
Cả hai dần cảm nhận được thân nhiệt của đối phương đang tăng lên và hơi thở đang dần bị ngắt quãng. Đồng tử mắt của Eunjung co dần lại rồi hoàn toàn sụp xuống để thả bản thân chìm vào sự ngọt ngào đang quấn lấy trên môi. Chiếc lưỡi của chị không còn ngoan ngoãn ở đúng vị trí của nó nữa mà dần dần tách môi Jiyeon ra và len lõi vào sâu bên trong vòm miệng tìm kiếm bạn tình. Đôi tay chị nghịch ngợm vòng ra sau eo Jiyeon và siết cô sát lại bên cạnh mình. Cả hai cứ giữ nguyên như thế cho đến khi oxi đã bị rút đến cạn kiệt thì Eunjung mới phải miễn cưỡng buông Jiyeon ra.
- Sao rồi Jungie? Có phải chị đã ngộ nhận không? - Jiyeon liếc nhìn Eunjung với đôi má còn đang ửng hồng và trên môi vẫn còn thấm đẫm dịch vị của Eunjung.
- Không! Chị yêu em! - Chị đưa môi chạm nhẹ vào vành tai Jiyeon thì thầm như muốn in sâu 3 chữ "Chị yêu em" vào sâu trong tâm thức cô.
- Vậy thì chị phải về với em. Chị sẽ không được phép rời xa em dù chỉ nữa bước! - Mãn nguyện trước câu nói và nụ hôn của Eunjung. Cô nắm chặt tay Eunjung kéo đi. Đột nhiên đôi tay kia níu cô lại.
- Nhưng còn em thì sao hả Jiyeon? - Eunjung nhíu mày nhìn như xoáy sâu vào đôi mắt của Jiyeon.
- Chị... chị biết mà! - Cô lúng túng nghiêng người ra sau để né ánh mắt ấy của Eunjung.
- Chị không biết. Em nói cho chị biết đi! - Cực kì thích thú trước vẻ mặt ngại ngùng của Jiyeon nhưng chị vẫn cố ra vẻ nghiêm túc để ép chính Jiyeon phải nói ra điều thật sự trong lòng.
- Thì... thì... em yêu chị! Được chưa? - Jiyeon hét thật lớn như giải tỏa được lòng mình. Hai má cô ửng đỏ, phụng phịu như quả đào chín mọng.
Eunjung bật cười thích thú khi nghe được câu nói "Em yêu chị" từ chính miệng Jiyeon phát ra. Chị chợt thấy lòng mình ấm áp lạ lùng. Chị nắm chặt tay Jiyeon cùng sánh bước về nhà trong màng đêm đang chuyển dần về sáng. Những ánh sao trên nền trời đen như lấp lánh hơn hay do chính lòng chị vừa được thắp sáng, soi đường để chị bước theo tiếng gọi từ trái tim mình.
3:00 p.m
Cả hai trở về nhà khi ánh mặt trời đã sắp đến giờ thức dậy. Hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau như đôi uyên ương không muốn tách rời. Chợt, Eunjung đột ngột buông tay Jiyeon ra rồi vòng tay ra sau ôm trọn cả người Jiyeon vào lòng. Cằm chị đặt trên vai Jiyeon để chị hít lấy mùi thơm từ mái tóc vàng óng ả kia, còn Jiyeon thì nhẹ nhàng ngả người về phía sau tựa đầu vào ngực Eunjung, mắt hép khờ như muốn chìm vào giất ngủ.
- Tại sao khi chị nói chị yêu em, em lại từ chối chị hả Yeonie? - Câu hỏi của Eunjung làm Jiyeon choàng tỉnh. Cô nghiêng đầu nhìn Eunjung rồi khẽ mĩm cười.
- Vì em chưa xác định được cảm xúc trong lòng mình. Nhưng đến khi chị bỏ đi em đã rất sợ. Em sợ sẽ mất chị! - Đột ngột cô đứng dậy khỏi vòng tay Eunjung rồi xoay người lại đối diện với Eunjung. - Chị biết không, em đã rất sợ! Hứa với em đi, chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Đúng không? - Jiyeon nhìn Eunjung với đôi mắt long lanh như hạt mưa vươn trên cánh hoa cẩm tú, hai môi cô mím chặt lại với nhau.
- Chị hứa! - Nhìn vào đôi mắt Jiyeon, lòng chị chợt dâng lên một niềm hạnh phúc không thể diễn tả. Nhưng xen lẫn trong niềm hạnh phúc đó là một sự lo lắng, bất an.
Bỏ qua thứ cảm xúc thoáng qua đó vì lúc này chị thực sự đang rất hài lòng. Chị vòng tay nhất bổng Jiyeon lên đột ngột như bế một đứa trẻ và hướng lên phòng mặc cho Jiyeon đang vùng vẫy vì bất ngờ và muốn thoát khỏi tay chị.
- Yah~~~ bỏ em xuống. Chị đang làm gì vậy?
- Làm cái việc mà đáng lẽ chị đã phải làm ở công viên rồi! - Mắt Eunjung thoát lóe lên một tia gian xảo khiến Jiyeon bậm môi lo sợ.
Đặt Jiyeon xuống giường, ngay lập tức cả người cô bị Eunjung ghìm chặt không thể động đậy. Con sói trong Eunjung đang dần bộc phát. Hai má cô cũng đang nóng dần lên.
- Jungie! Em muốn đi tắm!
- Hay để chị tắm cho em nhé!?
- Buông em ra, mau lên! Mai em còn phải đi học đó!!
- Chị không biết.
Không quan tâm đến những lí do mà Jiyeon đang diện ra hòng thoát khỏi tay chị. Chị khóa chặt môi Jiyeon lại bằng một nụ hôn mạnh mẽ khiến Jiyeon dường như tê liệt. Mắt Jiyeon nhắm lại, cô chủ động tách môi ra để lưỡi của Eunjung có thể dễ dàng xâm nhập vào bên trong, hai tay cô vòng lên nắm chặt lưng áo Eunjung.
Như chỉ chờ có vậy, Eunjung nhẹ nhàng tách từng chiếc cúc áo của Jiyeon ra. Một chiếc, hai chiếc, cho đến khi làn da trắng tựa đóa lily được phơi bày. Chị tách môi ra khỏi môi Jiyeon rồi miết nhẹ trên vành tai Jiyeon và nhanh chóng kéo dài xuống vùng cổ, khắp trên làn da trắng mịn.
Bất giác, hai tay Jiyeon cũng không chịu yên vị mà vuốt dài suốt dọc sống lưng của Eunjung rồi gỡ từng chiếc cúc áo của Eunjung ra. Chân hai người cọ vào nhau để cảm giác kích thích cứ lan rộng trên từng tế bào trên da thịt.
Cô và Eunjung chậm rãi nhưng rất mãnh liệt như vậy cho đến khi cả hai đã hòa làm một. Từng tia sáng mặt trời rẽ mây tinh nghịch nhảy nhót trên mặt đất thì cả cô và Eunjung mới rời nhau mà chìm vào giất ngủ.
Vài tia nắng của ngày mới đã len được vào ô cửa kính và chiếu vào phòng. Ánh nắng ấm áp khẽ đặt lên má của cô gái với suối tóc vàng lượn sóng đang gối đầu trên tay của con người có mái tóc hung đỏ cùng ngủ say sưa một nụ hôn cho ngày mới tốt lành. Giất ngủ hôm nay của cả Jiyeon và Eunjung đều thật yên bình như mang cả tia nắng mai vào trong giất mộng....
P.s: Chap này post hơi muộn. Xin lỗi m.n nha! T.T đừng bỏ fic của mình nhe! Cơ mà đừng ai hỏi sao mình lại cắt ngang đoạn cao trào của 2 bạn trẻ mà k viết tiếp :v Căn bản là mình hông biết H của Bách Hợp phải diễn như nào. Ahihi =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip