Chap 47 - Thứ bảy

Bộp ....

SooYoung thở dài , đập tập tài liệu lên bàn , hôm nay cô có cuộc hẹn quan trọng với ai đó nên cô đến công ty từ sáng sớm để hoàn thành nốt đống công việc tồn đọng cho nhóc lùn. Cô cau có tự hỏi , dạo này tên nhóc ấy làm gì mà ở nhà riết , cái thể loại giám đốc điều hành gì mà dám quăng việc cho phó chủ tịch , gần hơn một tháng cô cắm rễ tại phòng làm việc riết rồi khi bước chân ra đường cảm thấy mình bị "ngu". Sống ở Seoul suốt thời thơ ấu , có đôi lúc đi ngang qua đoạn đường , những quán ăn đêm , tiệm bán cà rem thân quen , bỗng dưng SooYoung không biết bằng cách nào mình có thể đến được những nơi đó mặc dù trong trí óc cô không nghĩ đến . Có lẽ trong tiềm thức , những nơi đó là nơi mà cô cảm thấy thiếu trong suốt thời gian qua , công việc và cuộc sống cuốn cô đi với những dự định lớn lao để cô vô tình quên đi những điều thân quen thuộc về mình. Cũng như cô gái ấy , người đã để cô phải quên đi những thói quen mà trước kia nằm trong ý thức. 

Từ khi quen cô gái ấy , SooYoung học cách đếm thời gian trôi qua không phải bằng ngày , bằng giờ mà là từng,phút từng giây , cô không còn để điện thoại mình ở chế độ Silent mà chuyển sang chế độ nhạc chuông thật to vì cô muốn chắc chắn rằng , khi ai đó cần cô , cô sẽ luôn sẵn sàng trả lời tin nhắn và những cuộc điện thoại. Từ khi quen cô gái ấy , cô luôn dặn lòng mình không được bỏ bữa và chăm sóc bản thân mình cẩn thận hơn để không phải xuất hiện trước mặt người ta trong vẻ tiều tụy. Mỗi sáng , cô thức dậy đều vội vã chộp lấy chiếc điện thoại để xem mình có lỡ đi cuộc gọi hay mẩu tin nhắn nào hay không? Cuộc sống của SooYoung rời xa những ngày tháng ồn ã , bon chen của xã hội để về lại những ngày bình yên , thói quen nằm nghe nhạc không lời lúc nửa đêm và tự tưởng tượng ra viễn cảnh hạnh phúc . Những bản nhạc mà lâu lắm rồi cô không nghe bỗng nhiên trở nên sâu lắng và ấm áp hơn.Và từ khi quen cô gái ấy , SooYoung mới hiểu vì sao khi người ta quen với cảm giác được yêu thương lại không muốn trở về những ngày tháng một mình.

- " Haiz ... xong rồi." SooYoung sảng khoái bẻ những ngón tay để chúng vang lên những tiếng rôm rốp sảng khoái. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay rồi lắc lắc cái cổ đau nhức vì ngồi quá lâu của mình.

9:30 AM

SooYoung lái xe đến khu mua sắm của tập đoàn để tìm cho mình vài bộ quần áo cho buổi hẹn tối nay. Mặc dù cái tủ quần áo của cô không khác gì một Shop thời trang thu nhỏ nhưng cô lại không muốn lựa chọn cái nào trong đó. Bởi cô hiểu tính cô quá mà , thử tới thử lui nhiều lần thể nào cũng chả quyết định được mình sẽ mặc cái nào. 

Đúng lúc SooYoung vừa đi thì TaeYeon và Tiffany đến công ty , họ tay trong tay bước vào đại sảnh trong sự chào đón hân hoan của mọi người , theo thường lệ thì Tiffany nở một nụ cười đáp lại , nhưng không hiểu sao hôm nay nụ cười ấy tươi tắn hơn mọi ngày , có lẽ tâm trạng cô đang vui , cô gật đầu và cám ơn từng lời chúc tụng của nhân viên như một phép xã giao . Tiffany không để ý rằng đứa trẻ của cô đang có điều gì đó không vừa lòng mà đã bỏ cô lại đại sảnh , ngúng ngoắng đi lên văn phòng của cô trước. Khi kết thúc , cô mới để ý. Khẽ gật đầu chào họ , cô về phòng.

TaeYeon quăng mình lên chiếc ghế Sofa trong phòng làm việc của Tiffany , lòng hậm hực điều gì đó. Ai mà dại dột xuất hiện trước mặt Kim Tae Yeon lúc này , dám lắm bị ăn chửi mà không biết lí do cho coi. 

- " Đàn ông con trai gì mà thấy gái đẹp là mắt sáng rực rỡ" 

Có phải cô không thấy ánh mắt thèm thuồng của mấy gã con trai lúc vợ cô bắt tay chúng đâu. Mấy đứa ấy , nhìn thôi mà đã ngứa mắt rồi , có đứa nào làm gì Tiffany chắc cô cho sa thải hết , về vườn nuôi gà cho đỡ tức. Mà từ khi nào TaeYeon lại trở nên hay ghen thế này nhỉ? 

Cạch.

- "TaeYeon , sao thế? Sao không ở lại cùng em? Tiffany thấy đứa trẻ khoanh tay , nằm một cục ở trên ghế Sofa thì ân cần đến bên hỏi han nhưng nhận lại là ánh mắt đầy dỗi hờn.

- "........". 

- "Chuyện gì thế? Nói nghe nào?" 

- "Không" 

TaeYeon vui ra vẻ khi được bạn gái hỏi thăm , ra là cũng nhìn thấy cái tức tối trẻ con trong cô , nhưng lại giả bộ như không muốn nói trong khi muốn lắm í. Tiffany năn nỉ mãi cũng không nói nên cô bị bỏ rơi luôn , lại còn bị đuổi về phòng để vợ làm việc , xấu hổ không để đâu cho hết . TaeYeon rất muốn tìm một câu chữ nào đó để chống chế cho cái hành động ghen tuông có cơ sở của mình để vặn lại Tiffany nhưng cãi không lại , đơn giản , vợ cô toàn nói những điều đúng , còn cô cứ toàn cãi ngang theo kiểu trẻ con nên đôi co hồi lâu cũng là TaeYeon thua.

- " Người thương của tôi ơi , em không nên bất công như thế chứ. Mấy đứa đó nhìn em ... Tae không có thích" TaeYeon đành xài chiêu cuối cùng mà lúc nào cũng công hiệu : ĂN VẠ.

- " Cái đó là do người ta , chứ em có bảo họ là "Hãy nhìn tôi đi đâu". Tae kì quá à" Tiffany véo đôi má bầu bĩnh đó day day trên hai đầu ngón tay như để dỗ dành người yêu con nít của cô. Quậy phá Tiffany một hồi thì cô nhận được cuộc gọi của TaeYoung phải về phòng làm việc gấp , lưu luyến tạm biệt Fany, cô ra khỏi phòng vẫn trong trạng thái " Tức chết đi được" . 

DaeHan Shopping Mall.

SooYoung lượn lượn vài vòng rồi cũng tìm được vài bộ váy áo ưng ý , ngoài cái mớ đó ra còn lôi được cả mớ đồ dùng gia dụng và thực phẩm tươi sống . Nhanh chóng quẹt thẻ tính tiền , lằng nhằng một hồi thì cũng tính xong , tiện thể được một mớ kẹo Chewing Gum vì siêu thị không có tiền lẻ . Cô tính cho vào thùng rác vì chả bao giờ cô ăn mấy cái này nhưng suy nghĩ lại , có cái mang vào rạp chiếu phim để nhóp nhép nhai cũng hay ra phết ấy nhỉ. Đó là chỉ có mới ở tầng dưới , máu Shopping của SooYoung lại nổi lên khi lâu lắm rồi cô không đi mua thứ gì đó cho riêng mình , vậy là cô lại đảo một vòng lên một nhà sách lớn ngay mặt tiền tầng hai. Nhìn số lượng sách mà SooYoung mua , ai cũng tưởng cô là một con mọt sách chính hiệu. Bất chợt...

" Người thừa kế tập đoàn Cheon Ha – đối thủ cạnh tranh của tập đoàn DaeHan , Shim Chang Min vừa mới đáp xuống sân bay quốc tế InCheon sau khi du học Mỹ trở về..."

Cái TV lớn của nhà sách mà cô đang đứng đang phát một bản tin ngắn trong ngày , SooYoung bỗng thấy cái tên ấy quen quen mà cô đã từng nghe ở đâu đó . Cô thấy ngờ ngợ , nhưng không dám chắc... Chạy nhanh ra quầy tính tiền , SooYoung thấy lòng mình bất an.

Ting... Tiếng TV tắt phụt.

Chiếc Remote TV chững lại trên không. Sunny nghe tiếng gió thổi bên tai rõ mồn một , không khí như đông cứng , đến hít thở thôi cũng khó khăn. 

- " Alo.. Ừ , tôi ổn."

Sunny chưa kịp hiểu hết câu nói của người bên đầu dây thì bên kia đã cúp máy trước. SooYoung chạy như chưa từng được chạy , cô chạy thật nhanh băng qua cổng siêu thị , rồi vượt luôn qua con đường lớn , tiếng xe cộ bíp còi inh ỏi giật mình vì một cái bóng chạy vút qua. SooYoung cũng không thể hiểu bản thân mình , việc gì cô phải cảm thấy lòng sợ hãi vì một cái tên của quá khứ , vì sao cô phải cảm thấy sợ vì sẽ mất đi điều gì đó mà đã mình đã dần quen thuộc.

Và vì sao nước mắt lại lăn dài khi cô nghĩ đến người đứng cạnh cô gái nhỏ không phải là cô.

Sunny đặt chiếc điện thoại lên bàn làm việc , trong lòng hỗn độn . Một chút trong tâm trí suy nghĩ về Chang Min , một chút về SooYoung. Sunny vẫn cứ cho rằng , cuộc sống của cô từ khi anh đi khỏi đã rất ổn , cô đã xếp anh lại ở một vị trí nào đó rất nhỏ trong trái tim mình, thỉnh thoảng cô lôi nó ra để hồi tưởng lại những tháng ngày đẹp nhất của tuổi 18. Chỉ thế thôi. Bây giờ , Sunny đã là một gái 24 tuổi – cái độ tuổi rực rỡ và đẹp nhất của người phụ nữ , nhưng cô lại không còn chút niềm tin vào tình yêu nam nữ và vì vết thương anh để lại cho cô quá lớn , để cô không dám để lòng mình trải nghiệm những cảm xúc mà đáng lẽ ra cô đáng được hưởng. Trái tim có tội tình chi để phải đau khổ? Chỉ tại con người ta cứ bị mắc kẹt trong quá khứ.

- " Sunny ..."

- "Hửm?" Có tiếng gọi từ đằng sau kéo Sunny về thực tại.

- "Cô đi đây với tôi một chút được không?"

- "........."

Bàn tay Sunny nằm gọn trong đôi găng tay của ai đó. Cô cũng bất ngờ khi SooYoung năn nỉ muốn nắm lấy tay cô , điều đó làm hai gò má cô tự nhiên đỏ ửng , không biết là do cái lạnh hay vì một điều khác nữa nhỉ? Sunny xoay xoay cốc Coffee trong tay , phóng tầm mắt ra xa , về phía bên kia bờ sông Hàn mênh mông , lòng suy nghĩ miên man. 

- " Anh ấy trở về rồi" SooYoung giật bắn mình khi cái tên quen quen vụt qua tai.

- "Ai? Chang Min?"

- "Ừ . Chang Min , mà sao cô biết?" 

- "Có lần cô nói cho tôi nghe" SooYoung đáp mà không nhìn cô gái nhỏ ,cô đưa cốc Coffee lên uống vơi gần một nửa.

- "Lúc nào nhỉ? Tôi..."

- "Trong tiềm thức... Thế thôi"

Câu nói của SooYoung làm Sunny rơi vào sự im lặng đến đáng sợ , vậy là cái điều mà cô hằng nghi ngờ , bây giờ đã có đáp án. Cô gái ấy đến bên cô vào lúc cô cảm thấy cuộc sống của mình rơi vào sự chán nản đến cùng cực , Sunny cảm thấy mình như bị mắc kẹt giữa hiện tại và quá khứ , cô vô tình để mọi thứ xung quanh cuốn cô đi . Đã có lúc , khi đêm về , cô nhớ đến Soo Young , nhớ đến sự quan tâm thái quá , nhớ đến những câu nói cụt lủn nhưng lại rất buồn cười , nhớ đến tấm lưng ấm áp mà cô đã từng áp tai vào đó , nghe rõ mồn một nhịp tim đập mạnh của ai đó . Những điều thuộc về SooYoung , những điều từng làm , hay cả sự hiện hữu của cô như một nụ hôn dịu dàng đặt lên vết thương đau đớn mà Sunny từng có .Cô đã cười như một kẻ ngốc khi nhớ đến bộ dạng lúng túng của SooYoung khi mời đi cô xem phim , Sunny thấy nó dễ thương lắm nên sau đó , cô đã để con tim mình hi vọng rằng cô gái ấy có chút gì đó dành cho mình. Nhớ đến anh , nhớ đến SooYoung , bất chợt Sunny thấy khóe mi mình cay cay , nước mắt lã chã rơi ....

- " Đứng im nào."

- "Hức..."

SooYoung không bất ngờ khi thấy cô gái nhỏ khóc , gặp lại một người mà mình từng yêu , gặp lại một người mà mình đã từng đau khổ vì , cô hiểu cái cảm giác đó nó tồi tệ đến mức nào . Hoang mang , sợ hãi là những cảm giác mà có lẽ lúc này đang hiện hữu trong lòng cô gái kia . SooYoung rút chiếc khăn mùi soa nhỏ trong túi ra lau mặt cho Sunny , không ngờ càng lau , cô gái nhỏ càng khóc to hơn , nhiều hơn . Đến lúc này thì SooYoung lúng túng thật sự , cô đứng bất động mà không biết làm gì cả , bất chợt cô bị ôm chặt và điều cuối cùng mà cô có thể làm , đó là thủ thỉ một câu nói nào đó ....

Đủ để Sunny thấy lòng mình lắng đọng.

- "Tôi thích cô đấy , Sunny . Vì cô là nhân vật chính trong vở kịch của tôi. Đừng khóc nữa. Cái gì đã tan vỡ là tan vỡ . Và tôi thà nhớ lại khi nó đẹp nhất , còn hơn là chắp vá để rồi suốt đời cứ phải thấy vết nứt của nó . Cô hiểu chứ? Sau này , chỉ được khóc trong lòng tôi thôi nhé... Sunny"

- "............"

Sunny nhướng đôi mắt nhòe nước lên nhìn SooYoung , cô có nghe lộn không ? Có phải Choi Soo Young đang tỏ tình với cô?

DaeHan Group.

Tiffany làm việc mà quên cả thời gian , cô chỉ bắt đầu nhớ lại khi tự nhiên trong người cô dấy lên một cảm giác khó chịu, cổ họng cô nhờn nhợn.Chạy vụt vào trong nhà vệ sinh của phòng làm việc , Tiffany nôn thốc nôn tháo , những thứ hồi sáng cô ăn cũng chưa kịp tiêu hao . Cuối cùng thì những ngày tháng ấy cũng đến , Tiffany đã ở tuần thứ 3 của thai kì và tất nhiên cũng bắt đầu có những dấu hiệu chính xác . Hèn gì dạo này cô thấy mình hay buồn ngủ cực kì , mắt lúc nào cũng muốn nhíu lại , lúc nào cũng ngáp ngắn ngáp dài . Đứng dựa lưng vào tường để lấy lại sức , cô muốn gọi cho TaeYeon để cho đứa trẻ ấy biết cái tin vui mừng này.

- "TaeTae ơi ... em"

Rầm. 

TaeYeon tông cửa chạy vào phòng làm việc của Tiffany , đôi chân như bị xoắn chặt vào nhau , đến cả đứng cũng không vững.

- " Em nói thật hả Tiffany?" Cô luống cuống hỏi Fany trong sự vui sướng tột độ.

- "Ừ" 

- "Yeah... Yeah"

Đứa trẻ ôm Tiffany và xoay vòng vòng trên không , miệng là hét không ngừng . TaeYeon mong đợi cái điều này xảy ra hằng đêm , bác sĩ nói , nếu như người yêu cô không có những dấu hiệu bình thường như bao sản phụ khác thì coi như ca cấy ghép là vô vọng , nhưng bây giờ , điều gì đã xảy ra nào?

- " Fany à , em phải .... , em nên ....., em cần .... Bla bla bla"

Tiffany phì cười , xoa xoa cái bụng lép kẹp của mình và nhìn đứa trẻ của cô hăng say nói cái gì đó. 

- " Con à , nhìn mẹ Taengoo của con kìa. Mẹ sẽ phải mệt lắm đây" 

Tiếng cười rộn rã trong văn phòng làm việc.

To Be Continued.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip