Chap 6 - Cái chạm mắt đầu tiên
DaeHan Group
Sáng hôm sau, TaeYeon đến công ty với vẻ mặt tươi sáng hơn. Có lẽ cô đã suy nghĩ thông suốt điều gì đó. Vô tình chạm mặt Tiffany ở thang máy, đôi mắt họ nhìn nhau, sững lại.
Ding.
Tiếng thang máy làm họ sực tỉnh. Chỉ có 5 giây trong thang máy thôi mà Tiffany cứ tưởng như cả 5 phút, ngột ngạt vô cùng,riêng TaeYeon thì không có chút biểu cảm nào cả, cô chỉ lén liếc nhìn cô gái đứng bên cạnh mình. Đến giờ làm việc, ai về phòng nấy.Gần 3 tiếng đồng hồ vùi mình trong đống giấy tờ, Tiffany cảm thấy như cô sắp nghẹt thở, cô nghĩ rằng mình phải đi tìm nơi nào đó thư giãn thôi. Lò mò thế nào mà Tiffany đã tìm thấy tầng thượng của toà nhà – nơi ít người biết đến.
Tiffany đứng hóng gió một lúc thì chợt có tiếng nói vang lên sau lưng:
- " Cô cũng biết nơi này à?"
Đôi mắt màu nâu ấy lại nhìn xoáy thẳng vào Tiffany.
- " Không" Tiffany luống cuống
- "Sao cô lại lên đây?" TaeYeon bước lại phía Tiffany
- "Tôi cảm thấy hơi căng thẳng nên lên đây"
- "Ra vậy"
Từng cơn gió hiu hiu nhẹ thổi, quấn lấy hai tâm hồn kia. Họ suy nghĩ vu vơ. TaeYeon lên tiếng:
- " Tôi cũng đang căng thẳng quá,những lúc như vậy,tôi thường lén lên đây, nhưng xem ra tôi không phải là người duy nhất biết nơi này." TaeYeon mỉm cười
- " Cô cũng bế tắc ư? Vì điều gì?"
- "Tất cả."
Không phải Tiffany không biết áp lực mà TaeYeon đang phải chịu khi là một tổng giám đốc điều hành của cả tập đoàn lớn .Tiffany chỉ cảm thấy không hiểu, lúc nào TaeYeon cũng tỏ ra rất xa cách đối với mọi người xung quanh , TaeYeon luôn chỉ có một mình.
- "Cô lạ thật đấy!"
TaeYeon nhướng mày nhìn Tiffany một cách dò xét.
- "Theo cá nhân tôi thấy, cô không cần phải xa cách như vậy đâu. Dù chúng ta làm việc chưa lâu, tôi vẫn thường thấy ánh mắt cô luôn xa xăm vô định..."
Tiffany bỏ lửng câu nói quay sang nhìn TaeYeon rồi nói tiếp.
- "Màu mắt cô rất đẹp, nhưng lại rất buồn"
- "Vậy ư? Cám ơn cô đã khen" Đồng tử TaeYeon thu lại, trên môi mím lại giấu đi một nụ cười.
- "Cô...."
- "Sao?"
- "Hình như cô rất ghét tôi thì phải?"
- "Tôi...."
- "Cô không cần phải trả lời ngay. Nếu cô còn căng thẳng, có thể ở lại hóng gió, tôi đi đây. Vậy mạn phép..."
Tiffany nhìn theo bóng TaeYeon một cách ngạc nhiên. Đây là cuộc đối thoại dài nhất từ trước đến giờ giữa cô và TaeYeon. Lại là cách nói chuyện hờ hững, xa cách đấy. Cô suy nghĩ về câu hỏi của TaeYeon và vô cùng hoang mang. Cô không biết TaeYeon nói thế là có ý gì. Chẳng lẽ đó là thật? Cô biết chủ nhân của chiếc xe hay đậu trước toà nhà cô đang ở - đó là của TaeYeon. Vì vậy , lúc này cô thấy mình rất mâu thuẫn. Cô rất muốn mở lời hỏi TaeYeon nhưng cô không biết mình phải bắt đầu từ đâu. Vì trời đã bắt đầu trở lạnh, Tiffany rời khỏi sân thượng ấy. Sau khi thấy bóng dáng ấy khuất xa thì TaeYeon trở lại nơi đó. Cô mỉm cười nhìn vào cốc cà phê giấy còn chút hơi ấm,mân mê hồi lâu, cô thấy dấu son môi hồng của Tiffany .
- "Đến cả son môi cũng hồng nốt"
TaeYeon muốn thưởng thức cái lạnh đầu đông nên cô gan lì ở lại đó lâu hơn mặc dù sức khoẻ không cho phép.
TaeYeon mỉm cười hạnh phúc vì hôm nay, cô có thể nói chuyện với Tiffany lâu hơn mọi lần .Mọi ý định chơi đểu trong TaeYeon lúc này tan biến.Cô nhớ vẻ mặt trầm ngâm lúc nãy khi Tiffany nhìn cô. TaeYeon lấy điện thoại ra hỏi túi áo, ngón tay nhanh nhẹn đang gõ cái gì đó nhưng cô ngập ngừng không gửi.
Tiffany hơi bất ngờ vì nghe tin Yoona và Dennis chia tay. Cô có chút tiếc nuối cho Yoona.Nhưng lạ là cô bé không khóc mà còn nói chuyện với Tiffany rất bình tĩnh:
- "Có lẽ em vẫn chưa quên được chị ấy"
- "Ai cơ? Jessica?"
- ".........."
Yoona không đáp nhưng Tiffany biết rõ câu trả lời . Jessica là mối tình đầu của Yoona, người đã là động lực để cô bé săn học bổng sang Pháp, đi theo tiếng gọi của tình yêu.
- " Chắc là em sẽ trở về Pháp, em không thể để chị ấy một mình trong lúc này được, chiều mai em sẽ bay"
- " Thế còn Dennis?"
- "Anh ấy bảo anh ấy yêu chị"
- "Cái gì cơ?" Tiffany mở to đôi mắt
- "Đúng vậy đấy. Anh ấy yêu chị , nhưng chị cứ nghĩ là anh ấy yêu em"
- "Chị phải làm sao đây?"
Suốt đêm Tiffany không tài nào ngủ được , cô lại vô tình thấy xe của TaeYeon đậu ở đấy. Cô lặng lẽ tắt đèn phòng, một lúc sau, chiếc xe lao đi, hoà mình vào dòng xe đông đúc. Tiffany thở dài:
- "Tôi phải làm sao đây? Rất khác với Dennis, làm ơn hãy là một điều gì đó"
Tiffany cứ thì thầm câu nói ấy cho đến khi cô đi vào giấc ngủ.
Chiều hôm sau, Tiffany và Dennis cùng đi tiễn Yoona.
- "Đi mạnh khoẻ nhé, nhóc con" Tiffany ôm chặt Yoona
- " Em giỏi lắm, Im Yoona" Dennis dịu dàng
- "Vâng, em biết, em đi nhé"
- "Ừ ..." Cả hai đồng thanh
Sau khi Yoona khuất sau cánh cửa kia, Dennia và Tiffany cùng đi dạo quanh sân bay, bởi vì Dennis đã nói với Tiffany rằng anh muốn nói chuyện với cô. Chưa kịp để anh lên tiếng, cô đã mở lời:
- "Yoona đã nói với em"
- "Gì cơ?"
- "Rằng anh yêu em."
- "Ừ.....Chẳng phải em....."
- "Em không chắc rằng tình cảm của em dành cho anh có còn vẹn nguyên qua ngần ấy thời gian đâu" Tiffany vừa nói dối, vừa nhìn sang chỗ khác.
- "Anh biết, nhưng anh sẽ đợi, chỉ cần em đồng ý."
- "Em...."
- "Nếu em cần thời gian để suy nghĩ, được thôi, anh cảm thấy ổn mà." Dennis nói nhanh
- "Vâng, cám ơn anh"
Tiffany vẫn suy nghĩ về những lời Dennis nói .
Hôm nay TaeYeon không thấy Tiffany đến công ty. Liếc mắt nhìn những dòng tin nhắn còn soạn dở trên màn hình điện thoại , TaeYeon có chút lưỡng lự:
Gửi hay không gửi?
TaeYeon làm việc mà quên mất cả thời gian , lúc cô nhìn đồng hồ thì cũng đã 8 giờ tối. Cô quyết định đi ăn để xoa dịu cái bụng đang biểu tình.
- " Chúng ta lại đến toà nhà đó đúng không , thưa giám đốc?" Anh tài xế khẽ hỏi
- "Không, đi ăn trước đã"
- "Vâng"
Khi TaeYeon đến trước nhà Tiffany thì đèn phòng ngủ chợt tắt.Sớm hơn ngày thường.
- " Hôm nay ngủ sớm, có chuyện gì đây?"
TaeYeon lại một lần nữa băn khoăn giữa nút Gửi và Xóa. Nhưng tại sao ngón tay ấy lại không nghe theo cô , cô miễn cưỡng nhấn nút.Cô không biết liệu Tiffany có như cô hay không? Yêu từ cái nhìn đầu tiên! TaeYeon cứ nghĩ đó chỉ là thoáng qua rồi sẽ quên, nhưng cô không thể khi hằng ngày cùng làm việc, cùng tiếp xúc với Tiffany.Dù chỉ là một cái nhìn lướt qua , dù chỉ là một cuộc đối thoại ngắn ngủi.
Nhưng TaeYeon cảm thấy vui khi Tiffany ngập ngừng trước câu hỏi của cô :
- "Có vẻ cô rất ghét tôi thì phải?"
Càng ngày, tình cảm của cô càng mãnh liệt .Và bây giờ cô biết chắc rằng :
Cô đang yêu
Lại chàng trai đó.
Nhưng làm sao đây? Khi TaeYeon đã nhấn nút Gửi mất rồi,chỉ vì cô không muốn giấu đi tình yêu của mình mãi mãi.
TaeYeon nghĩ, dù đã vụt mất cơ hội để yêu Tiffany nhưng cô không muốn những lời chưa nói cứ văng vẳng trong cô.
Những gì TaeYeon thấy chưa phải là tất cả và những gì cô nghĩ lại càng làm cho mối quan hệ của họ trở nên phức tạp hơn.
Cái gì đầu tiên, cũng có thể viên mãn, nhưng cũng có thể rất dang dở.
To Be Continued.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip