16.
Bị đặt lên tấm đệm mềm như nước, cô mới mơ màng mở mắt, *về đến nhà nhanh vậy sao? Tôi ngủ từ lúc nào? Vừa rồi tôi đã làm gì?*
*Càng nghĩ càng đau, thôi, không nghĩ nữa!*
"NanHee! Mình khát nước..." Đợi mãi không thấy trả lời. "Cloudie.."
Cô bị ai đó xốc lên, miệng cốc thủy tinh lạnh ngắt kề bên môi. Cô khoan khoái uống một ngụm lớn, nước lạnh làm nhạt vị đắng chát trong miệng, cũng đánh thức ý thức mơ hồ của cô, vừa mơ màng mở mắt, đang định nói cảm ơn lại bất ngờ nhìn thấy đôi mắt hơi nheo, hàng lông mày khẽ nhíu của David.
Hơi thở của anh nặng nề và loạn nhịp...
Cô sực tỉnh, liếc nhanh căn phòng xa lạ, gam màu nude, đơn giản mà trang nhã, đầm ấm, hơi giống cách trang trí ở phòng làm việc ở công ty, thoang thoảng mùi hương nhài...
"Đây là..?"Không đợi anh ta trả lời, cô đã đoán ra đây là đâu, vội vàng xuống giường nói: "Tôi phải về nhà."
Nhưng đi được vài bước cô đã bị anh tóm eo, ấn xuống giường.
"Không! Đừng..." Cô cố vùng vẫy nhưng không thoát khỏi hai cánh tay như gọng kìm của anh ta, xương cổ tay như sắp vỡ vụn.
Lúc này hơi men trong người cô đã hết, cô vô cùng tỉnh táo biết sắp xảy ra chuyện gì.
Cô hít một hơi dài, cố trấn tĩnh. Trong tình huống thế này, phản kháng dường như là vô ích.
"Tổng giám đốc.." Cô định thuyết phục anh ta, đáng tiếc vừa mở miệng, lời phía sau đã bị môi anh ta chặn lại.
Nụ hôn hung hãn đẫm nhục dục và ham muốn chiếm đoạt khiến cô kinh hoàng đến mức tim sắp bắn ra khỏi lồng ngực, cơ thể như không còn chút hơi sức.
Cô trợn mắt, không tin vào những gì đang xảy ra, lời nói của mấy đồng nghiệp vẫn còn rất rõ. Chẳng phải họ nói, bao nhiêu người đẹp lao vào lòng anh ta nhưng anh ta phớt lờ? Nhưng rõ ràng cô đã nhìn thấy ham muốn cháy trong mắt anh ta, rõ ràng cô cảm thấy bên dưới anh ta cương cứng một cách khác thường...
Nụ hôn đó khiến người cô run lên, không phải là cảm giác ghê tởm, nhưng nó làm cô kinh hãi, chống lại theo bản năng.
Cô ngoảnh đầu sang một bên, hét to: "Đừng...đừng như thế... Chính anh đã nói sẽ không có chuyện mập mờ với thư ký cơ mà?"
Cơ thể cứng lại một giây, đột nhiên anh ta giơ tay tóm cái cằm nhọn của cô, buộc cô nhìn thẳng vào mặt anh.
Khoé miệng anh ta khẽ nhếch lên để lộ một nụ cười khinh bỉ. Trong ánh mắt đó chứa sự phẫn nộ, căm hận, khinh ghét và cả khát khao lửa cháy.
Cuối cùng, cô sực nhớ đã sảy ra chuyện gì. *Tôi đã làm gì thế này?*
Cô uống say, hoàn toàn không nhớ mình đã làm gì trong khi cô vẫn là trợ lý thư ký của anh ta.
Một ông chú bình thường đều nghĩ cô đang quyến rũ ông ta, muốn ông ta nhìn cô bằng "con mắt khác".
Hết rồi! Hết cả rồi! Cô đích thực là con tằm nhả tơ tự trói mình.
"Tổng giám đốc, anh hiểu lầm rồi... Tôi không có ý đó, tôi chỉ hơi say nên đã coi anh là người khác..."
Cô nghĩ, anh ta nhất định nhìn thấy vẻ cầu khẩn và sợ hãi trong mắt cô vậy nên mới hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy thì tốt nhất cô đừng động đậy, nếu không, hậu quả tự chịu!"
Cô đương nhiên hiểu, trong tình huống này, bất kì một sự va chạm, cọ xát nào đều khơi dậy ham muốn xác thịt mà anh ta đang cố kìm nén.
Cho nên cô lặng lẽ nằm yên, để mặc cho anh ta ôm...
Đồng hồ phía trên đầu giường tích tắc kêu, anh ta đăm đăm nhìn cô, một phút, hai phút... mười phút...
Cuối cùng, anh ta buông cô ra, vùng dậy lấy từ trong tủ bộ đồ ngủ của phụ nữ rất đoan trang ném cho cô.
"Thay bộ này rồi nghỉ đi..."
Cô ngồi bật dậy nói to: "Tôi muốn về nhà."
"Không được!" Anh ta phẫn nộ nhìn cô, dường như yêu cầu của cô là quá đáng.
*Muốn về nhà mình có phải là yêu cầu quá đáng?*
"Tôi..." Cô thử thuyết phục anh ta thì bị ngắt lời: "Thay bộ đồ này, ngoan ngoãn đi ngủ, hoặc là cởi quần áo, lên giường với tôi!"
Cô chần chừ một lát, rất biết với loại đàn ông độc đoán như vậy, cách tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, đành cầm bộ đồ đi vào phòng tắm.
Lúc cô đi ra, anh đã nằm yên trên chiếc ghế sofa cạnh giường, hình như ngủ rồi.
Cô mừng thầm, nếu anh ta ngủ rồi, có phải cô có cơ hội chạy trốn khỏi đây? Không ngờ, mới đi vài bước đã nghe thấy giọng lạnh lùng từ phía sau: "Cô cứ thử ra ngoài căn phòng này nửa bước xem!"
Cô hoàn hồn lùi lại, tuân lệnh trở về bên giường, trực giác cô cho biết, không nên khiêu khích thói ngang tàng của con người đó, việc gì anh ta cũng dám làm!
Trong mơ...
Cô nói với Jimin, cô gặp một ông chú rất giống anh, nhưng tính tình thì kém xa, sau đó cô e ngại hỏi anh, cuộc sống của anh có ổn không, có hạnh phúc không?
Jimin hiền hậu mỉm cười, những ngón tay ấm nóng lau nước mắt chảy dài trên má cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Giọng anh khản đặc: "Anh sẽ không bao giờ xa em..."
Giấc mơ như vậy cô đã gặp nhiều lần, không hiểu sao hôm nay lại thật như thế....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip