37.

David sững sờ nhìn mặt Cloudie một lúc, vội rụt tay, lùi mấy bước.

Cô bế Cloudie đi vòng qua anh, mới được hai bước đã nghe thấy giọng ám lạnh từ phía sau:

"Xem ra ông chồng rất yêu vợ kia vẫn chưa biết chuyện xảy ra mấy hôm trước?"

Cô không đếm xỉa lời anh ta, tiếp tục đi.

David đi còn nhanh hơn, lúc ngang qua cô còn ghé tai nói nhỏ: "Woo Y/n! Tôi đã đánh giá thấp cô. Tôi không sống yên, cô cũng đừng hòng sống yên! "

Anh ta sống không yên thì liên quan gì đến cô? Có phải hôm nay ra ngoài anh ta lại quên uống thuốc không? _ Y/n nghĩ thầm

Nhìn bóng anh ta khuất dần, bóng đen trong lòng cô không sao xua đi được.


Sau mấy hôm, tâm trạng đã khá hơn nhiều, nghĩ tới hợp đồng hai năm với công ty và một số công việc chưa bàn giao, cô biết mình phải tới công ty làm thủ tục thôi việc,

Cả buổi sáng dọn dẹp vệ sinh, buổi chiều cô đến công ty. Vừa thấy cô, Jang Mi vội hỏi: "Cô sao thế, suốt nửa tháng không đến công ty cũng chẳng báo một câu?"

"Hôm nay tôi đến xin thôi việc." Mắt cô liếc về phía cửa sổ kính, David đang ngồi trong đó.

"Thôi việc?!"

"Đúng."

Cô ta bĩu môi, mặt lộ vẻ biết chắc là cô bị sa thải.

Cô lấy đơn xin thôi việc trong túi, gõ cửa phòng David hai cái, đẩy cánh cửa, đi thẳng vào trong.

Cô để lá đơn lên bàn, giọng lạnh tênh nói: "Tôi đến xin thôi việc."

Anh ta đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

"Cô lại đây! "

Cô ngớ người, liếc nhìn Jang Mi vẻ mặt đang đầy hiếu kì, vẫn không nhúc nhích.

"Lại đây, tôi cho xem cái này." , anh ta nói lại lần nữa.

Cô không hiểu ý anh ta, bước lên một bước, nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta.

Khi nhìn vào màn hình, cô kinh hãi lùi sau mấy bước, tay bấu chặt vào bàn để không ngã. Đó là một đoạn video lờ mờ và rõ ràng. Lờ mờ bởi độ phân giải của camera không bằng máy quay phim, rõ ràng là bởi đoạn băng đó đã in trong đầu cô, không thể xóa được.

David lại đặt camera trong nhà, ghi lại những thứ rác rưởi như vậy. Bi thảm nhất, đó chính là đoạn cô cuối cùng mệt mỏi không thể kháng cự, đành để mặc chấp thuận.

"Anh... anh.. anh" Cô ấp úng. "Rốt cuộc anh muốn gì?"

"Cô nói xem?" Anh ta lạnh lùng nhìn cô. Uy hiếp người ta mà cũng có thể thản nhiên nói ra như vậy, anh ta đáng sợ hơn cô tưởng nhiều.

Cô đã đánh giá thấp anh ta, người này không phải bệnh hoạn mà là nham hiểm. Không, là nham hiểm một cách bệnh hoạn!

Nếu anh ta chỉ bệnh hoạn còn đỡ, đây lại là một kẻ bệnh hoạn có trí tuệ, rất biết cách khuất phục một phụ nữ, biết dùng thủ đoạn đáng sợ hơn tiền bạc.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thấy ánh mắt lóe sáng thăm dò của Jang Mi, cô vội quay lưng về phía anh ta, khẽ nói: "Anh David, chúng ta nói chuyện được không? "

"Tất nhiên là được! "

Anh ta tắt máy, khoanh tay ngả người vào thành ghế, mắt thâm sâu như ngọc đen lóe sáng, đôi môi đjeo mím thành đường thẳng, khuôn mặt tuấn tú không gợn một chút cảm giác bẩn thỉu, không thể làm những chuyện đáng khinh.

"Tôi là một phụ nữ bình thường, chỉ muốn sống bình yên.. Tôi còn con nhỏ..."

Nhắc đến Cloudie, lòng cô thắt lại, sống mũi cay sè.

Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt van nài, nếu cửa kính không trong suốt, cô đã quỳ trước mặt anh ta. "Không biết tôi có điểm gì hấp dẫn anh, nhưng loại đàn bà như tôi không đáng để anh bận lòng."

Anh ta nhìn đi chỗ khác, yên lặng nghe cô nói.

"Tôi không thể là tình nhân của anh, tôi không thể làm người mẹ khiến con gái tôi không dám ngẩn đầu... Anh hãy tha cho tôi, có rất nhiều cô gái đẹp hơn, biết phục tùng anh hơn tôi, sao anh phải làm khó tôi?"

Anh ta cầm điếu thuốc, ngọn lửa nhỏ phát ra từ chiếc bật lửa không ngừng lay động, một lúc lâu sau, đầu điếu thuốc mới cháy sáng.

"Cái anh muốn chẳng phải đã đạt được rồi sao? Cơ thể tôi cũng không đặc biệt hơn những cô gái khác..."

Anh ta lặng lẽ hút thuốc. Qua màn khói dày, cô lờ mờ nhìn thấy hàng lông mày anh ta nhíu chặt, sắc mặt hơi tái.

Hút xong điếu thuốc, anh ta quay người, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Tại sao lại là người đó, tôi có gì kém anh ta? "

Anh ta?

Cô nghĩ mãi mới hiểu, người David nói là Namjoon, nhưng hình như trong lời nói đó còn có ẩn ý khác, cô không hiểu.

Thấy cô không trả lời, anh ta đột nhiên bật dậy, xông đến trước mặt cô, hai tay chộp vai cô hét lên: "Trả lời đi, tại sao?"

Cô định bình tĩnh thuyết phục anh ta.

Xem ra cô đã nhầm, nói lý lẽ với một kẻ điên hoàn toàn là chuyện hoang đường.

"Ít ra anh ấy cũng tâm lý lành mạnh, không làm những chuyện bỉ ổi, bệnh hoạn..."

Cô còn định nói thêm vài câu nhưng David không cho cô cơ hội, túm tay, kéo cô ra ngoài.

"Anh bỏ tôi ra!" Lúc này, cô không còn bận tâm Jang Mi đang nghĩ gì, phẫn nộ chống lại.

"Nếu không muốn tôi tung đoạn video đó lên mạng thì im mồm! "

Những lời cô định nói nghẹn lại trong cổ, cơ thể như đột nhiên bị hút rỗng, mọi sức lực, tư duy, cảm giác đều lập tức biến mất.

Lưng vã mồ hôi, toàn thân lạnh toát.

Cô hoàn toàn rơi vào trạng thái đờ đẫn, để mặc anh ta kéo lên xe.

Đến khi thấy David lái xe về hướng căn hộ lần trước, cô mới bàng hoàng tỉnh ngộ. có phải anh ta lại muốn...

Đột nhiên hoảng sợ, cô rút điên thoại toan báo cảnh sát, anh ta không ngăn cản, cười gằn một tiếng. "Định báo cảnh sát? Cô có tin tôi lập tức tung đoạn video lên mạng? Cuối cùng, tôi sẽ đàng hoàng ra khỏi tòa án do chưa đủ chứng cứ, còn cô, sẽ bị thiên hạ cười vào mặt là hạng đàn bà ngu ngốc, tống tiền không thành, tự làm tự chịu!"

Đúng. Thế giới này không có pháp luật, chỉ có quyền lực.

Cô sẽ phải chuốc nhục vào thân.

Cô nhắn tin cho NanHee: "Mình về muộn một chút."

Nhắm mắt, ngăn lại những giọt nước mắt nóng hổi đang ứa ra, mệt rã rời...

Cuối cùng, cô vẫn không thoát được, thậm chí còn thê thảm hơn một vụ trao đổi, chỉ có thể đợi đến ngày anh ta chán ghét, cô mới được giải thoát.

Vừa tới nhà, không nói không rằng, anh ta đẩy cô xuống sofa, xé áo, từng chiếc khuy ngay ngắn giờ đây rơi vung vãi, bắn lách cách trên sàn.

"Không!" Cô cố hết sức đẩy anh ta ra, trong lúc vật lộn, cô vớ được con dao gọt hoa quả trên bàn, vột vàng kề vào ngữ anh ta. "Nếu anh dám đọng vào tôi, tôi sẽ giết."

"Thật sao?" Anh ta thản nhiên ngồi dậy, thong thả cởi áo vét để bên cạnh, vừa cởi khuy áo sơ mi vừa nói: "Con gái cô cười rất tười, không biết nếu mất mẹ, có có còn cười như thế?"

Nghĩ tới Cloudie, cô lại hoảng loạn, con dao trong tay rơi xuống đất...

Tại sao anh ta luôn dễ dàng đánh trúng điểm yếu của cô như vậy?

Phải, chuyện này dù nhục đến mấy cũng hơn ngồi tù, vì Cloudie có điều gì là không thể nhẫn nhịn?

Lúc anh ta thâm nhập cô mới ý thức được vấn đề quan trọng nhất.

"Không sao đâu, nếu có, tôi sẽ nuôi con cho cô..."

"Đừng mơ, có chết tôi cũng không sinh con cho hạng cầm thú như anh!"

Có lúc cô thật ngu xuẩn, chọc tức anh ta vào úc mình đang trong thế yếu, cho nên cô phải trả giá cho sự ngu xuẩn đó, phải chịu sự giày vò thô bạo của anh ta.

Thời gian kéo dài bao lâu, cô không biết, chỉ biết sự đau đớn không ngừng lan khắp cơ thể, dẫm nát lòng kiêu hãnh của cô...

Môi cô ứa máu, mồ hôi đầm đìa, ướt cả mái tóc dày.

Khi tất cả đã kết thúc, cô không còn đủ sức để hận, người mềm nhũn gục xuống vai anh ta.

"Đau không?" Giọng anh ta đầy áy náy.

Cô nhắm mắt, không còn sức để nhìn điệu bộ giả dối của anh ta.

"Nghỉ một lát , tôi đi lất nước."

Cô thực sự đã kiệt sức.

Sau khi sinh Cloudie, cô luôn trong tình trạng thiếu máu, lúc trưa cũng chẳng ăn gì, tinh thần và thể xác bị dày vò như vậy, không kiệt sức mới lạ,

Vị chua ngọt của nước cam đi vào miệng, đánh thức phần nào thần trí mê loạn của cô.. nhưng cô vẫn lim đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bts#jimin