Chap 9: Mất trí nhớ.
- Sakura, Tomoyo đừng sợ, tụi anh đến đây._ Sau tiếng nói đó là bóng dáng của hai người con trai chạy lại, một người có mái tóc nâu cùng đôi đồng tử hổ phách, người còn lại có mái tóc màu xanh dương và đôi mắt xanh đầy huyền bí ẩn được ẩn sau một cặp kính. Không ai khác là ngoài syaoran và eriol cả.
- Chà định làm anh hùng cứu mĩ nhân à?_ đám du côn nói
- Ukm như vậy thì đã sao. Trong khi đó bọn ngươi lại đi đánh hai nữ nhi, thật không biết nhục nhã._ syaoran khinh bỉ đám người đó và xông lên đánh tụi nó cùng eriol. Sau khi hạ được đám người đó thì bọn họ liền gọi xe cấp cứu và chở sakura tới bệnh viện.
------------------------------------------------------------------
Tại bệnh viên Tokyo
Đèn cấp cứu vẫn chưa tắt, không khí trong này rất nặng nề. Tomoyo cứ ngồi ôm mặt ngồi khóc, luôn miệng nói là lỗi của mình nên mới khiến Sakura mới như thế. Eriol thì ra sức an ủi nhỏ không biết bao nhiêu lần, anh biết nhỏ và Sakura đã là bạn thân từ nhỏ nên khi Sakura bị thương hay có mệnh hệ gì thì nhỏ luôn như người mất hồn.
Còn Syaoran, anh cũng không khác gì Tomoyo. Khi Sakura được đẩy vào phòng để cấp cứu thì anh định xông vào nhưng bị những ý tá ngăn lại, sau khi Eriol cố trấn tỉnh cậu lại thì anh luôn chữi bản thân mình vì không bảo vệ được Sakura, hại cô ra nông nỗi như thế. Có lúc anh không kiềm chế được, siết chặt tay thành nắm đấm và đập nát cái kính gần đó khiến mọi người ai cũng phải bỏ chạy (- tomoyo, eriol).
- Sakura, em đâu rồi? Cậu đã làm gì em gái tôi?!_ anh Touya chạy tới xốc cổ áo Syaoran lên hét. Nghe tin em gái mình gặp nạn, đưa vào bệnh viện hiện đang cấp cứu thì lập tức anh bỏ hết công việc mà chạy tới. Syaoran chỉ im lặng nhìn anh, không nói một lời nào. Có lẽ suy nghĩ anh bây giờ là mình đáng bị như thế này hoặc còn hơn.
- Anh bình tỉnh lại đi! Syaoran cũng đâu có muốn như thế._ Tomoyo vội chen ngang.
- Tránh ra đi Tomoyo, anh đánh thằng này một trận_ Vừa dứt lời thì đèn cấp cưu vụt tắt, cả bốn chạy lại chỗ bác sĩ chính cùng với những người khác, hỏi dồn dập:
- Bác sĩ cô ấy không sao chứ?
- Tạm thời đã qua cơn nguy kịch. Nhưng phần đầu của bệnh nhân bị chấn thương nặng, lại mất máu quá nhiều, gây ảnh hưởng của một số dây thần kinh của bệnh nhân nên việc tỉnh lại cũng có thể khá lâu và có lẽ sẽ không nhớ một số chuyện. Tôi nghĩ người nhà nên chuẩn bị tâm lí. Bây giờ tôi có việc nên xin phép, mọi người có thể vào thăm bệnh nhân.
-------------------------------------------------------------------
Trong căn phòng chăm sóc đặc biệt, một cô gái với mái tóc nâu trà, đôi mắt cô nhắm nghiền, cơ thể nhỏ nhắn của cô nằm im bất động trên giường. Đầu cô được quấn một lớp băng trắng, xung quanh cô là âm thanh nho nhỏ của các thiết bị theo dõi. Syaoran nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, hôn nhẹ lên nó, rồi nhẹ nhàng vén tóc cô, khẽ nói:
- Sakura à, anh xin lỗi vì đã khiến em như thế này. Xin lỗi vì nếu lúc đó anh đến kịp thì em không như vậy. Em còn nhớ đến những ngày tháng mà chúng ta vui vẻ bên nhau không? Rất vui nhỉ? Bây giờ đã là mùa thu rồi và nó cũng rất đẹp. Không phải em rất thích nó sao? Vì vậy em hãy mau tỉnh lại rồi anh cùng em đi chơi nhé.
Giọng Syaoran nghẹn lại khi nói tới đây, anh cảm nhận được mắt mình bắt đầu cay cay nên cố nén lại, hít một hơi rồi nói tiếp:
- Sao em cứ ngủ say mà không trả lời anh? Tại sao em cứ ngang bướng đến như thế?Nhưng vì thế anh rất yêu em. Nên xin em đấy, hãy tỉnh dậy đi. Em biết anh là người không kiên nhẫn mà, lại càng không thích chờ đợi lâu nữa. Nhưng chỉ lần này, anh sẽ cho gia hạn thôi đó. Chỉ lần này thôi.
Rồi những giọt nước mắt mặn chát cứ lăn dài trên má anh, thấm lên bàn tay trắng nõn của sakura. Anh nhẹ siết chặt bàn tay Sakura, sợ nếu buông lỏng tay cô lần nữa thì cô sẽ vụt mất. Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Touya bước vào nói:
- Syaoran, tôi nghĩ trời gần tối rồi, cậu nên về nhà đi
- Tôi không về đâu. Tôi muốn ở đây chăm sóc cho Sakura.
- Được thôi, có cần gì không?- Touya hỏi, vì anh biết chắc cậu ta sẽ không về
- Nhờ anh nói giùm gia đình tôi.
-Ukm, tạm biệt
-------------------------------------------------------------------
Suốt 1 tuần vừa qua, Syaoran chỉ ăn uống qua loa rồi ngồi cạnh cô. Khuôn mặt cậu ngày càng gầy gò và xanh xao hơn. Có lẽ vì quá mệt mỏi nên anh ngủ gục xuống. Lúc này Sakura đã tỉnh dậy. Thấy có một người con trai đang nắm chặt tay mình mà ngủ, mặt cô chợt đỏ lên nhưng nhìn thấy khuôn mặt anh, cô thấy có cảm giác như đã lãng quên ai đó. Thấy anh cử động ngồi dậy, cô nhắm mát lại giả vờ ngủ. Syaoran nhẹ nhàng lấy tay vén những sợi tóc cô qua một bên rồi khẽ thì thầm:
- Sakura, tại sao em cứ cứng đầu nằm lì một chỗ đến bao giờ đây? Tại sao vậy? Em hãy mau tỉnh lại đi, anh xin em đấy. Em có nghe lời anh nói không? Mau tỉnh lại đi._ Giọng anh dần nghẹn lại._ Xin em đừng bỏ rơi anh lần nữa
Nói rồi anh đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt vì không muốn lúc cô tỉnh dậy lại thấy cậu mà đăm ra lo lắng. Sakura ngồi dậy, người tựa vào giường, nhớ lại giấc mơ lúc cô chưa tỉnh lại. Cô nghe được giọng của ba cô, anh Touya lẫn người bạn thân của là Tomoyo và Eriol. Thế nhưng còn một người gọi cô nữa mà cô lại không nhớ, còn những lời nói khi nãy, khiến cô thật ấm áp như lúc anh nắm tay cô, thế nhưng cảm thấy bản thân như đã lãng quên ai đó rất quan trọng. Syaoran từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Sakura đang ngồi trên giường liền mừng rở, ôm chầm lấy cô.
- Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi, Sakura. Anh nhớ em nhiều lắm
- AAAA, ANH LÀ AI? MAU BỎ TAY ANH RA KHỎI NGƯỜI TÔI_ Sakura hét, khiến trái tim anh một lần nữa lại thắt.
- Sakura, em làm sao thế? Là anh đây mà._ Giọng của Syaoran bắt đầu run rẩy
- Có chuyện gì vậy Sakura? Ơ?!_ Cửa bật mở, Tomoyo và Eriol đứng thở hổn hển, khuôn mặt đầy lo lắng. khi Tomoyo và Eriol mới bước vào bệnh viện thì nghe tiếng hét của Sakura nên ba chân bốn cẳng mà chạy lên phòng cô, xem coi đã chuyện gì xảy ra.
- Tomoyo!!!! Eriol !!!!_Sakura đẩy anh một cách không thương tiếc.
Còn Syaoran, cảm giác hụt hẫng, thất vọng tràn về khiến anh muốn suy sụp, chết trân tại chỗ khi nhìn Sakura chạy về phía hai người kia núp sau lưng họ như sợ anh lại tiếp tục làm gì đó.
- Tomoyo- chan, Eriol- kun.... Ai..ai vậy?... Tự dưng..dưng cậu ta... ôm mình._ Sakura mếu máo nói, thập thò đằng sau lưng hai người họ.
- Sakura, cậu sao thế? Là Syaoran mà, cậu không nhớ sao?_ Tomoyo hỏi, hỏi khuôn mặt nhỏ đầy ngạc nhiên. Còn cô thì khẽ lắc đầu. Hiện giờ cậu cứ như người mất hồn. Kí ức mà cô quên là những chuyện buồn, chuyện vui từng xảy ra giữa hai người họ. Anh mang tâm trạng hỗn loạn trong lòng mình ra ghế ngồi, gục đầu xuống gối, tay vò mái tóc nâu rối nay càng rối hơn.
- Syaoran, không sao chứ?_ cậu bạn thân của anh hỏi.
-........
- Tớ biết trong lòng cậu rất buồn, nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi._Eriol an ủi, mất đi người quan trọng nhất rất đau khổ. Anh biết, nếu Tomoyo gặp chuyện tưng tự như thế này thì anh cũng Syaoran thôi.
- Đi vào đó đây._ Syaoran lạnh lùng nói
- Này, không phải cậu nói sẽ không trở lại đó mà._ Eriol hét lên đầy lo lắng nhưng anh chỉ im lặng mà hướng về phía cửa bệnh viện.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chiếc Ferrari đen đậu trước một quán bar lớn. Syaoran đứng ngay trước cửa chính, hai bảo vệ cung kính cuối đầu chào. Vì anh từng là bang chủ của băng đảng đứng đầu thế giới ngầm khi hoàn thành xong công việc bên đó. Nhưng về sau anh có một lí do riêng và cảm thấy việc làm của mình thật vô nghĩ nên giao toàn bộ cho đàn em, trở thành một học sinh cấp ba bình thường.
- Chào bang chủ đã trở lại. Ngài muốn dùng gì?_ Tên Bartender hỏi
- Mang hết rượu mạnh nhất ra đây._ Syaoran hét lên, tay siết lại thành nắm đấm đập mạnh xuống bàn khiến mọi trong bar giật mình. Anh chàng kia liền lập tức đi lấy . 1 chai, 2 chai, 3 chai, cứ liên tục như thế. Tên pha chế thấy vậy cố ngăn cản như đều bị anh chửi, có khi lại đánh nên đành gọi cho Eriol_phó bang của băng tới.
Lập tức một thanh niên bước vào bar, mái tóc xanh dương kia vương vấn vài giọt mồ hôi, đôi mắt xanh thẳm ẩn sau cặp kính khiến anh thật bí ẩn và huyền ảo.
- Syaoran, đứng dậy đi về cho tôi._ Eriol hét lên, quăng chai rượu anh đang uống.
- Eriol, cậu làm gì vậy? Để yên cho tôi uống.
- Cậu định như thế tới chừng nào? Tôi biết cậu đau vì Sakura, nhưng không chỉ vì như thế mà lại hành hạ bản thân. Sakura không nhớ thì làm cho cô ấy nhớ!!_ Eriol gần như mất hết bình tỉnh nắm lấy cổ áo anh trừng mắt lên, hét
- Bỏ ra mau! Vậy tôi hỏi cậu làm cách nào để cô ấy nhớ lại tôi hả!!!!_ Anh cũng không chịu nổi nữa. Anh đã suýt Sakura một lần rồi. Anh không chịu thêm cảnh này lần nào nữa.
- Cái gì cũng phải từ từ thì mới có, không phải sao? Cậu còn nhớ câu cửa miệng của Sakura là gì đúng không? "Mọi chuyện rồi sẽ ổn." _ Eriol nói tới đây, thả cổ áo ra. Syaoran thì chỉ im lặng. Trái tim anh thật sự không chịu nổi nữa._ Tôi đưa cậu về._ nói rồi cậu vác anh lên xe rồi quay trở về nhà.
--------------------------------------------------
Tại biệt thự Li
Bíng Bong Bíng Bong Bíng Bong
- Ai vậy? Á, anh hai sao vậy? Sao người toàn mùi rượu không thế?_ Melin chạy ra mở cửa, thấy Syaoran như thế này, không khỏi bàng hoàng.
- Dài dòng lắm. Để anh đưa Syaoran lên phong, sau đó hai chúng ta nói chuyện._ Eriol bình thản nói, cậu đưa syaoran lên phòng nằm ngủ rồi xuống phòng khách nói chuyện với Eriol .
- Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy vậy?_Melin lo lắng hỏi
- Hôm nay Sakura đi học về cùng Tomoyo, trên đường gặp bọn xấu nên xảy ra đánh nhau. Sakura bị thương nặng ở phần đầu do đỡ cho Tomoyo. Sau khi cấp cứu xong thì bác sĩ nói cậu ấy sẽ quên một số ký ức, lúc tỉnh lại hình như ai Sakura đều nhớ ra nhưng chỉ riêng Syaoran lại không nhớ nên mới ra nông nỗi như thế này._ Eriol giải thích_ Nhưng theo Tomoyo kể là có người kêu bọn chúng tấn công hai người họ.
- Thế theo anh nghĩ người là ai?_ Melin hỏi
- Anh không biết, nhưng anh sẽ cho người điều tra. Em đừng lo lắng nữa. Thôi cũng trễ rồi, chào em.- Eriol đứng dậy đi ra về.
- Ukm, chào anh._Melin cùng chào Eriol.
----------------------------------------------------------------------------
END CHAP 9
Thành thật xin lỗi, mina vì không đăng chap sớm. Au cảm thấy chuyện hình như dở lắm thì phải.
Nên rất mong mọi người Comment, vote cho Au để sửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip