Chap 20- SỰ KHÁC THƯỜNG

Chap 20

Những tia nắng đầu tiên len lỏi vào khe cửa nhỏ, nhè nhẹ không chói chang như trưa. Cậu mở nhẹ mắt mình nhìn xung quanh, căn phòng màu trắng toát như cái bệnh viện ngoài cái giường ra thì có cái tủ với chiếc bàn. Sự rộng lớn làm cho cậu trở nên nhỏ bé hơn, cổ họng cậu khô thóc chẳng biết nói gì.

" Y tá! Bác sĩ"

Cậu như người trên trời mới rớt xuống đây, nhiều xung quanh chẳng khác một căn phòng bệnh chỉ có đều không có bịch nước biển truyền vào người.

" Em dậy rồi sao?"

Nghe được nói của cậu, anh chạy nhanh chân hơn mở cửa nhìn cậu đang ngơ ngác nhìn xung quanh như đứa trẻ lần đầu bị bệnh.

" Này, sao anh đưa tôi vào bệnh viện thế"

Bước chân đi xung quanh, bệnh viện nghèo chẳng có cái TV để xem. Chẳng có tủ lạnh chứa đồ ăn còn không có phòng vệ sinh, chán nản nhìn anh.

" Em bị đập đầu vào đâu rồi ngu đần luôn sao! Nhà anh chứ bệnh viện ai mà chứa chấp được em"

Lo lắng đặt khay cháo xuống đến bên cậu kiểm tra đầu xem có u hay bị va chạm gì không. Chỉ sốt một ngày thôi làm như người bị mất trí không bằng.

" Nhà anh sao? Anh giàu mà nhà còn tệ hơn cái nhà trọ vậy, TV không có, tủ lạnh cũng không, nước cũng không có uống"

Nhìn kĩ một lần nữa, ít nhất cậu hơn anh rất nhiều. Rốt cuộc người ta gọi anh là đại thiếu gia đây sao, mà căn nhà như cái nhà trọ mới vào được vài hôm chưa kịp chuyển đồ đạc về.

" Đây là phòng ngủ mà chứ có phải phòng khách đâu mà em đòi TV, có phải phòng bếp đâu mà em muốn tủ lạnh"

Anh kí đầu cậu, người gì mà dốt như me sao có thể nào đứng thứ 2 toàn trường chứ. Chẳng lẽ cậu hack não của Albert Einstein nên mới có thể vượt qua nhiều kì thi như thế.

Đen mặt khi nghe anh giải thích, chẳng biết thế nào mình lại chậm hiểu đến như thế. Bước đến cánh cửa mở ra, đúng như anh nói bên ngoài là phòng khách có TV còn có sofa nữa.

" Đúng là có nhưng anh keo thế! Thường giàu có mua đủ thứ nào là tranh treo tường, những món đắt tiền mà nhà anh cũng chẳng có gì đặc sắc. Cảm thấy trống rỗng, như căn nhà vừa mới mua vậy"

Xem xét xung quanh không có một bức tranh vẽ cũng không một bức tranh của gia đình hay anh và chẳng có một báu vật nào quý bằng cái TV 78 inch bự đó cả.

" Anh sống một mình thì cần màu mè làm gì để cho ai ngắm. Cầu kì vào thì được gì, đơn giản chỉ cần có TV, giường, tủ lạnh là đủ rồi"

Lối sống của anh rất đơn giản không phải sang trọng hay khoe khoang sự giàu có của mình chỉ biết rằng trong túi mình luôn có tiền mua đủ một cái biệt thự là được.

" Này anh giỡn à, nhà rộng thê này chỉ có mình anh sống sao?"

Căn nhà của anh rộng gấp 3 lần của cậu, ở trên cao có thể nhìn thấy Seoul rực rỡ ở dưới. Chắc chắn gia thế anh cũng không phải dạng vừa để đùa được.

" Đúng đấy, em ngoan đi vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng"

Anh nhìn cậu, như đứa con nít lần đầu tiên thấy căn nhà rộng như thế mà nhìn dưới nhìn trên miệng thì há ra.

Nghe lời anh bước vào phòng vệ sinh trong lúc lấy tuýt kem cậu thấy tay mình có gì lành lạnh nó ép chặt ngón áp giữ của mình dụi mắt nhìn kĩ là một chiếc nhẫn bạc. Tháo chiếc nhẫn ra đặt bên thanh bồn rửa tay, mặc kệ chiếc nhẫn đó mà đánh răng.

Bước ra ngoài như nhìn đang đưa cái bản mặt nhìn mình trong tay cậu đang nắm lấy chiếc nhẫn đó không thèm nói gì mà ném chiếc nhẫn vào mặt anh.

" Em bị khùng à"

Chiếc nhẫn bằng bạc đó ném thẳng vào trán anh, hai tay ôm lấy chiếc trán có chảy một tí máu đó. Không ngờ cậu lại mạnh tay với anh đến như thế.

" Đồ khồn nhà anh! Cái nhẫn trời đánh này ở đâu mà đeo vào tay tôi"

Từ lúc khỏi bệnh hình như cậu hơi đổi một tí, chẳng còn ngoan ngoãn nằm anh chăm sóc mà đanh đá liếc mắt nhìn anh còn dám làm anh đổ máu.

" Này sao em không biết quý trọng thứ anh tặng vậy! Còn dám ném thẳng vào trán anh"

Nhặt lại chiếc nhẫn rơi xuống đất bước đến gần cậu, con người lùn hơn anh một cái đầu này lại đáng ghét như thế.

" Bỏ chiếc nhẫn ra, ai cho anh đem vào tay tôi"

Anh nắm lấy bàn tay của cậu luồng chiếc nhẫn vào trong ngón áp út đó, cậu cự quậy không ngừng. Chiếc nhẫn vửa vào ngón tay của cậu vừa định tháo ra lần 2 thì bị khống chế.

" Chiếc nhẫn này giúp anh tìm được em và cũng nó sẽ giúp chúng ta ở bên nhau. Nếu em tháo ra anh sẽ rời xa nơi em đấy"

Choàng tay về phía sau eo cậu mà kéo về phía mình, ôm lấy cơ thể vẫn còn nóng đó. Anh tựa đầu đôi vai nhỏ, đôi vai nhỏ lúc nào cũng cần anh bên cạnh bảo vệ.

" Anh im đi! Sến vừa thôi, tôi sắp ói rồi"

Từ đó giờ chẳng ai nói những lời ngọt ngào hơn mật đó với cậu nên cả cảm giác nổi hết cả da gà vì mấy câu nói ngọt của con người đáng ghét này.

" Em ăn sáng thôi, này đừng có tháo nhẫn"

Kéo cậu ngồi xuống chiếc ghế, anh tinh mắt nhìn cậu đang cố gắng tháo chiếc nhẫn của anh ra khỏi tay. Đánh nhẹ vào cái tay đó, cậu liếc anh một cái rõ hận.

" Gia đình anh đâu?"

Cậu cũng như ai khác cũng tò mò về gia đình anh, chưa bao giờ nghe anh nói về gia đình đến họp phụ huynh không ai đi họp. Cậu cũng muốn trở thành người đầu tiên biết chứ.

" United Kingdom"

Một câu ngắn gọn làm cậu đơ người ra rốt cuộc là ở đâu ở ngoài trái đất sao. Cái nước gì chưa nghe một lần nào cả, từ đó gì chỉ tệ nhất môn tiếng Anh.

" Là ở ngoài hành tinh ý hả?"

Cũng một câu của cậu làm anh phu hết nước ra ngoài, người giỏi như cậu lại dốt tiếng Anh đến như thế sao này qua nước ngoài phải mượn bánh mì chuyển ngữ của Đôraemon rồi.

" Anh Quốc"

Lắc đầu nhìn cậu, thật sự không tin được cái khả năng tài giỏi thiên bẩm của cậu hôm nay nó đi đâu chơi mất rồi.

" Vậy sao anh lại ở đây hả? Về bên đó đi"

Không quan tâm, vẫn còn quê độ với cái chuyện hồi nãy nên không còn dám lên mặt với anh được nưa.

" Không có gì để về bên đó"

Gia đình đối với anh nó xa như chân trời, từ nhỏ anh chẳng được sống bên gia đình thật của mình.

" Anh cứ đùa chắc là giàu lắm nha không chừng là con nhà hoàng tộc nữa không chừng"

Bĩu môi nhìn anh, người như anh chắc phải là con của nhà khá giả mới có thể sống nổi bên nước ngoài như thế. Nhìn phong cách ăn uống của anh rất trang nhã không mèo ăn như cậu.

" Em nói chính xác đấy! Một đứa con trai bí mật của hoàng tộc Anh"

Gật đầu nhìn cậu đang rớt chiếc muỗng trong tay xuống, đứng dậy hai tay chạm mặt anh lắc qua lắc lại xem dung mạo này.

" Anh chém bão à! Rõ ràng không có nét giống con lai cả"

Xem kĩ không thấy anh giống như mấy trai Tây bên đó trong truyền hình, tai vểu mắt thì đen có gì giống đâu.

" Bà ngoại anh là Nhật- Trung cưới ông ngoại là Anh Quốc rồi sinh ra mẹ anh Nhật- Trung- Anh rồi cưới ba anh là Hàn đẻ anh là Nhật- Trung- Hàn- Anh vậy thôi. Nên anh có 4 dòng máu khác nhau trong người mình nên dĩ nhiên sẽ có nét không giống rồi"

Anh chia sẻ về thế hệ gia đình của mình, một mình anh mang cả bốn dòng máu trong người. Một gia thế luôn là niềm bí ẩn nhất mà chưa ai biết được.

" Anh nói tiếng người ngoài hành tinh à! Cái gì mà Nhật- Trung rồi Nhật- Trung- Anh rồi cả Nhật- Trung gì đó, anh là quái thú à"

Cậu lắng nghe mà chẳng hiểu một cái gì anh nói, anh càng nói thì cậu càng rớt xuống hố không đáy. Nó còn khó hơn những bài thơ dài nghìn chữ mà cậu học.

" Có nghĩa là bà ngoại anh là Nhật- Trung cưới ông ngoại là Anh Quốc rồi sinh ra mẹ anh Nhật- Trung- Anh rồi cưới ba anh là Hàn đẻ anh là Nhật- Trung- Hàn- Anh đơn giản vậy thôi"

Tiếp tục giảng cho cậu lần hai, thật sự những câu chữ đó nó chạy vào tai phải rồi ra bằng tai trái của cậu. Hôm nay cậu đã bị gì mà lại ngu ngốc hơn mọi ngày.

" Rốt cuộc anh là người gì, là người trái đất hay ngoài hành tinh, máu màu đỏ hay màu xanh hả?"

Đầu óc của cậu đang rối loạn cả lên vài những từ ngữ bay lung tung trong đầu, không hiểu nổi anh là người gì lại đủ thứ máu hết chẳng lẽ dị nhân à.

" Đồng loại với em nhưng thông minh hơn em"

Anh kí mạnh vào quả đầu ngốc của cậu, mặt cậu đen lại còn đen hơn nữa. Cũng là con người sao anh lại có nhiều máu mà mình chỉ có một loại máu.

" Mà anh có đến 3,4 loại máu vậy anh là dị nhân à. Ngoài máu đỏ ra anh còn máu mà gì vậy? Hồng hay xanh biển hay tím hay vàng"

Phải gọi cậu là óc heo rồi, anh muốn đập đầu vào vác tường bên kia. Sờ lên trán cậu xem lúc ngủ có bị va chạm cái gì không mà bây giờ thành ra như thế này.

" Em bị chấn thương ở trong đầu à, máu con người màu đỏ chứ màu gì. Em có xem nhiều phim khoa học viễn tưởng không đấy, anh mà là dị nhân chắc em là con điên đấy"

Gõ vài cái vào đầu cậu, như chú sóc kiểm tra hạt nhân xem quả hạt ở trong có tốt không. Vẫn nghe tiếng giòn tan đó, hạt ở trong rất tốt chắc là do dây thần kinh nó va chạm ở đâu đó.

" Này, đồ dị nhân của anh thì biến đi. Hay em bắt anh đến khu nghiên cứu xem trong anh có bao nhiêu màu máu trong người"

Cậu nhìn anh với ánh mắt viên đạn, kéo tóc anh qua lại xem tóc anh có khác người không rồi mở to mắt anh ra xem có màu gì. Lật tay anh lên xem có phải tay của con người hay dị nhân.

" Sau khi xét nghiệm xong thì anh sẽ dẫn em vào viện tâm thần chơi với đồng bọn"

Xoa đầu của cậu, người này vẫn đanh đá chua chát như thế chỉ mỗi tội do ăn ở không tốt nên hôm nay dây thần kinh nó đã chạm nhau nên mới như vầy.

" Aish, anh đứng lại đó. Tôi mà bắt được anh tôi thề sẽ đem anh đi nghiên cứu rồi bán anh lấy tiền mua sữa phát triển chiều cao"

Đôi dép ở trên chân cậu nhanh chóng bay vèo về phía người con trai đang chạy đó, một chiếc rồi hai chiếc. Cậu còn có ý định ném lên chiếc ghế gỗ đó.

" Tội bảo bối của tôi, mà anh nói em nghe một điều. Anh rất yêu em, rất thương em nhưng chiều cao của em đến đây là tối đa rồi uống cả hết số sữa bằng một xe container cũng không ních lên 1 cm đâu"

Anh đứng trước cửa tạch lưỡi nhìn cậu, từ lúc quen biết cậu thì chiều cao vẫn như thế lâu lâu chỉ lên được vài milimét thôi nên anh vẫn thích chọc quả đầu của cậu.

" Đồ dị nhân tai vểu nhà anh, tôi mà bắt được tôi sẽ cắt cái tai vểu anh đi bán lấy tiền mua cây gậy bóng chày đập anh lùn xuống"

Điên tiết lên cậu cầm chiếc ô dù ở trong hộp ra đuổi theo anh khắp căn nhà, đồ đạc của anh không nhiều nhưng nhờ cậu, anh mới được một bữa tổng vệ sinh cho căn nhà.

END Chap 20

-----------------------------------------------

Au đã comeback lại rồi. Hơn 1 tuần không viết chắc có người hóng lắm nên au up sớm hơn mọi lần này nha. Tối nay ai rảnh giật tem những fic khác nhá nhá!~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip