Trang 30 - Phần 30.
.
Con thuyền lớn tráng kiện , vùng vẫy vượt đại dương , làn sóng xanh vỗ vào mạn thuyền , đẩy thuyền ra khơi xa , dần rời khỏi địa phận Phác Quốc.
Thế Huân sau giấc ngủ mệt mỏi , vì cảm giác rát buốt ở lưng mà mơ màng tỉnh giấc. Nhận ra , hơi thở Lộc Hàm đang phả sau ót , rất gần , định hình kĩ Thế Huân mới biết , mình đang tựa vào vai của nam nhân , anh ta cố ý đặt cậu xoay lưng lại để bôi thuốc lên vết thương.
Thế Huân muốn vùng vẫy nhưng lưng và cánh tay đau buốt khiến cậu không thể cử động nổi , Thế Huân thở ra , nghiến răng lạnh lùng nói.
- Ra tay đánh ta sau đó lại bôi thuốc sao ? Đừng làm ra loại hành động đáng chê cười này !
Lộc Hàm vẫn không dừng tay , ngữ khí bình tĩnh như thể không có việc gì.
- Đương nhiên ta phải giúp ngươi bôi thuốc ! Nếu để những vết thương này khiến ngươi chết , chẳng còn ai để ta khi dễ ! Việc tha một mạng cho Phác Xán Liệt chẳng phải rất uổng phí sao !
- Ngươi đúng là không bằng cầm thú !
Thế Huân nghiến răng nói. Lộc Hàm nhếch môi không nói , vươn tay lấy cuộn vãi , băng bó cho cậu.
Nhìn Thế Huân vô lực trên vai mình , Lộc Hàm cảm thấy có chút thoả mãn lại đan xen chút sự hả hê.
Lại nhìn tấm lưng trắng noãn chằng chịt vết thương toét cả da thịt , y không khỏi nhíu mầy. Không ngờ , lúc đó y lại tức giận đến không làm chủ được mình mà đả thương Thế Huân. Trái tim Lộc Hàm có chút nhói , trong lòng chợt nhận ra , mình đối với nam nhân này lặng lẽ sinh yêu thương , giây phút Thế Huân che chắn cho Phác Xán Liệt , lúc cậu tình nguyện đánh đổi mạng vì hắn , ôm hắn , khóc vì hắn , trong lòng y liền sinh ra cảm giác ghen tị , có một khoảng khắc , Lộc Hàm ước mình có thể là Phác Xán Liệt kia , được cậu yêu , được cậu dang thân hình nhỏ bé kia mà bảo vệ.
Nhưng không , y sao có thể ?
Thật ra , lúc ấy Lộc Hàm chính là chiếm ưu thế rất cao , có thể giết Phác Xán Liệt và chiếm đống Phác quốc dễ dàng. Nhưng trái tim y do dự , do dự cũng chính vì nam tử này , đôi mắt thu thuỷ thoạt nhìn trông rất mong manh , rất yếu đuối , nhưng đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết , hay đe dọa liền ánh lên sự quật cường mãnh liệt khiến y mê muội , khiến y chìm đắm không thể thoát ra . Đại não lại đưa ra một ý nghĩ rất điên rồ rằng đột nhiên rất tiếc nuối và tự hỏi nếu y giết Phác Xán Liệt có khi nào...y cũng sẽ mất cậu hay không ? Quả nhiên y nghĩ đúng , cậu thẳng thừ nhìn y mà nói rằng sẽ cùng hắn chết.
Lộc Hàm rất ghét , ghét cái cách coi thường mạng sống của Thế Huân. Ghét cái cách cậu ta ương bướng mà đối đầu với mình.
Y trước giờ luôn rất ghét những kẻ bướng bĩnh , khó chiều , vẫn ngoan ngoãn một chút thì tốt hơn ,nhưng không ngờ , có một ngày , y vì một tên bướng bĩnh mà động tâm.
Lộc Hàm biết , bây giờ và cả sau này , người dám đối nghịch với y...chắc chắn chỉ có Ngô Thế Huân.
...
..
..
Biện Bạch Hiền nhìn Kim Chung Nhân đang đứng trước mặt , nói.
- Kim tướng quân , thỉnh tránh đường !
Kim Chung Nhân ngược lại rất kiên định , giơ kiếm ngăn cản , bỉnh thản nói.
- Hoàng thượng có lệnh , bất cứ ai cũng không được làm phiền người nghỉ ngơi ! Xin Biện Phi quay trở về đi ạ !
Biện Bạch Hiền liếc mắt nhìn Kim Chung Nhân trước mặt , cao giọng.
- Phiền Tướng quân bẩm với bệ hạ rằng , có Biện Phi cầu kiến !
Kim Chung Nhân mặt không chút cảm xúc.
- Hoàng thượng có nói , dù là ai cũng không tiếp kiến ! Xin Biện Phi trở về.
Tức giận lên đỉnh điểm , nhưng Bạch Hiền vẫn giữ khuôn mặt cư xử nhã nhặn. Xoay người nói với tiểu hầu phía sau.
- A Tuấn ! Chúng ta đi !
- Dạ !
Biện Bạch Hiền về đến sân , liếc nhìn chén canh hầm lại càng cảm thấy ngứa mắt , y tức giận gạt đi , chén canh rơi xuống đất vỡ tan nát.
Kể từ Phác Xán Liệt trở về , y một khắc cũng chẳng thể gặp. Ngày xưa , hắn luôn luôn đặc cách cho y thoải mái ra vào , luôn luôn được ở bên hắn. Nhưng từ lúc nào , việc kề bên gối cùng hắn đã trở nên khó khăn , dần dần xa cách , Bạch Hiền ngẫm ra , là từ lúc Ngô Thế Huân biến mất , y còn nhớ , thời gian đó hắn không đến tìm y dù chỉ một lần , suốt ngày vùi mình bán hồn trong đống tấu chương , thời gian ít ỏi còn lại hắn điều đi đến trường thành mà nhìn về con sông Yên Thuỷ , ngẩn người.
Thời gian đó , y có phái người dò tìm Ngô Thế Huân , tìm ra liền thủ tiêu. Nhưng không có kết quả , cậu ta như thể bốc hơi , không ai tìm ra hay nhìn thấy. Y vì quá căm phẫn lại khó tin , có chút tò mò về cậu ta . Quyết định tìm gặp những người đã gặp qua Ngô Thế Huân , nhờ họ vẽ lại một bức chân dung về cậu.
Với thân phận của y , mọi việc chỉ giải quyết trong 2 canh giờ liền xong.
Cầm trên tay bức tranh còn ẩm mực. Bạch Hiền mở ra , nhìn từng đường nét.
Đến y cũng phải bàng hoàng trước người này. Lúc trước , y từng nghe nói rằng , vị Tiên Tử họ Ngô rất đẹp nhưng lúc ấy y cứ hình dung rằng , chẳng qua cũng chỉ có chút nhan sắc , y luôn cho rằng trong hoàng cung này , y chính là đẹp nhất ! Cũng vì như thế , mà Xán Liệt mấy năm qua chưa từng sủng ái ai quá nhiều ngoài y , mây mưa ban cho những tẩm cung khác cũng rất ít , Xán Liệt lại luôn thương yêu chiều chuộng y hết mực , chỉ bao nhiêu cũng đã quá rõ ràng. Thế nhưng , bây giờ nhìn bức tranh này , y lại dâng lên một niềm cảm giác bị áp đảo , dung nhan trắng trẻo như ngọc , từng đường nét trên khuôn mặt điều ôn nhu , đẹp tựa hoa sen trắng vừa chớm nở buổi sớm còn vương hạt sương mai long lanh , thân bạch y trắng tinh , như bông tuyết đầu mùa rơi xuống trần gian , thanh thuần mà không hề bị vấy bẩn.
....Giống như gã tiện nhân kia.
Bàn tay y vô thức siết chặt bức tranh khiến nó nhăn nheo khó coi , nhớ đến một kẻ trong quá khứ , khiến y không khỏi căm hận.
Đời này , y đã đạp đổ rất nhiều kẻ mới có ngày hôm nay , y không thể để một kẻ chân ướt chân ráo quyến rũ Xán Liệt , tuyệt đối không thể ! Ngôi vị Mẫu nghi thiên hạ kia , y vốn đã nắm chắt nó trong tay , y không thể để nó vụt mất như thế được.
Cánh môi nhếch một đường cong hoàn mỹ , y cầm lấy bức tranh , giơ ra trước ngọn đèn , phút chốc , giấy cùng mực nhoè trong ngọn lửa , hoá thành tro tàn...
Dù là ai , cũng không thể vượt mặt y ! Nếu có , y nhất định tiễn kẻ đó...về hoàng tuyền một bước...!
....
Dạo này rds thật là đa sầu đa cảm !
Tỷ chỉ cho đọc Đam mỹ này nè ! Hay lắm nhé , tỷ đã bật khóc khi đọc nó !
" Bất Khả Kháng Lực "
Vừa nghe bài " Ngốc " vừa đọc mà nước mắt tuôn lã chã !
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip