Trang 34 - Phần 34.
....
Cuộc chiến hoảng loạn bùng nổ. Nói đến Vạn Hoa Quốc thì vẫn nên lật lại sử sách ngày trước , thật ra Vạn Hoa Quốc xưa kia chính là một phần của Phác Quốc , ngày Bạch Long Đế - Cụ Tiên Hoàng băng hà ( Tức là Nãi nãi của Phác Xán Liệt ) , năm đó Phác Xán Khải chỉ mới là Thiếu Niên còn trong giai đoạn dùi mài học tập thì ông bất giác qua đời đột ngột. Nghe nói là do Nghịch thần dưới trướng ông chính là Lộc Cát từ lâu nung nấu âm mưu thôn tính Phác Quốc , hắn cho người hạ dược hòng ám sát hoàng đế đương triều , tin tức lan truyền chấn động Phác Quốc , nước non giang sông bờ cõi đâu thể vắng bóng Vua , nay ông ra đi đột ngột sẽ chiếu theo hoàng tộc , nối ngôi lại cho Thái Tử Phác Xán Khải vừa tròn mười tuổi. Vì còn quá nhỏ , việc đảm đương trọng trách việc nước là điều không thể , nên một số quan lại nghiêm chính trung thành tận tuỵ luôn cố gắng giúp đở vị hoàng đế trẻ tuổi , nhưng bên cạnh vẫn còn bọn tham quan phản nước , chúng đi theo Lộc Cát , ngày đêm chuẩn bị lực lượng hòng đoạt lấy ngôi vua Phác Quốc. Trong nội chính triều đình ngày đó vô cùng căng thẳng , Hoàng Hậu Châu Dĩ Na - mẫu thân Phác Xán Khãi trước cũng là Quận Chúa nước láng giềng với Phác Quốc , trước tình hình đó nàng viết một bức thư cầu cứu về quê hương Châu quốc hòng xin viện trợ , sau đó cùng tham mưu lập kế đánh bọn phản đồ. Phác Quốc ngày đó sau khi Tiên Hoàng mất đi , lực lượng cũng chia làm hai phái. Ngày bùng nổ chiến tranh , phe Lộc Cát liên minh cùng một số tướng quân đánh chiếm vào vùng đất phía Đông Nam , Phác Quốc cùng lực lượng của Châu Quốc tiến đánh ngăn chặn. Đánh miệt mài ba ngày ba đêm , cả hai bên vẫn ngang tài ngang sức , tuy thế vẫn có sự chênh lệch rõ ràng , Hoàng Hậu đọc thư từ chiến trường đưa về trong lòng muôn vàn trắc trở , nếu tiếp tục đánh thì quân ta sẽ tổn thất , nhưng nếu không tiếp tục đánh chỉ sợ bờ cõi nước nhà bị loạn quan chiếm đóng , quá rối bời nàng liền đến xin ý kiến của Thái Hậu , khi ấy , Thái Hậu nghe xong chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói :
- Đại dương mêng mông , nước của biển dù trở thành mưa vẫn về với biển ! Của Thiên thì trả Địa ! Số mệnh của Phác Quốc đã được định , con hãy cứ vững lòng tâm ý !
Hoàng Hậu rơi nước mắt , ý của Thái Hậu vốn rất đơn giản. Người ám chỉ , nếu là của Phác Quốc thì muôn đời vẫn là của Phác Quốc. Bà là tin rằng , cho dù Phác Quốc có bị xâm chiếm , thì cũng có một ngày Phác Quốc cũng sẽ giành lại được. Ông trời , chính là công bằng như vậy.
Hoàng Hậu vốn quyết tâm gia tăng lực lượng chiến đấu đến cùng , nhưng số binh sĩ vẫn rất ích ỏi , nếu mạo hiểm không chừng nước mất mà còn mang thương vong. Không biết Lộc Cát cũng suy nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng này hay chăng , lại gửi Tối Hậu Thư , trong thư là thỏa hiệp sẽ ngừng chiến tranh nếu Hoàng Hậu nhượng lại phần lãnh thổ phía Đông Nam cho Lộc Cát , nàng ngày đêm suy nghĩ , nước mắt lưng tròng , nếu tiếp tục đánh cũng không ích lợi gì , còn có thể nguy hại xã tắc , Nàng cũng là phận nữ nhi yếu đuối , Thái Tử lại còn nhỏ , Nàng sao có thể khiến tình hình đất nước càng thêm loạn lạc . Vào buổi sáng mồng mười ngày đó , Hoàng Hậu đặt bút kí hiệp ước thoả thuận ngừng chiến , cắt một phần lãnh thổ phía Đông Nam. Lộc Cát lên làm vua , lấy tên nước là Vạn Hoa. Ngày sau đó , Hoàng Hậu Dĩ Na trang điểm xinh đẹp , đứng trên trượng thành đanh thép chỉ trích bản thân , chỉ trích triều đình , lớn tiếng nguyền rủa Vạn Hoa rồi buông thân ngọc xuống từ trên tường thành cao trăm trượng xuống , tuẫn tiết cùng Phác Quốc. Cái chết của Nàng để lại bao ám ảnh mất mát , cùng giai thoại trong lòng tất cả mọi người , được gọi là Truyền kỳ.
Thái tử Phác Xán Khãi khi đó đứng trên một bên nhìn thi thể Mẫu Thân an yên nằm đó , nhớ lại tất cả lời Nàng trao phó , thề với lòng nhất định giành lại những gì đã mất của Phác Quốc , Không phụ lòng Tiên Hoàng trên trời cao.
Giờ đây lời thề được tiếp nối cho Thái Tử duy nhất cũng là Hoàng Đế đương nhiệm , là người mà ông đã dùng hết tâm huyết dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc , chính là Phác Xán Liệt !
Hắn giờ đây ngồi trên lưng Kỵ Mã , thân mặc giáp , tay cầm kiếm , mắt sáng như sao , một lòng nhiệt quyết Chinh chiến .
Phác Quốc ! Hôm nay Phác Xán Liệt ta dù có là ma , cũng nhất định đánh cho giặc tàn hoang , lấy lại máu thịt của đất nước !
Vạn Hoa bị đánh bất ngờ không kịp trở tay , trong tình thế này một số quan lại đã thu dọn bỏ trốn , lực lượng đã đem ra chống trả nhưng bị tổn thất nặng , Lộc Hàm bị vây trong tình thế nguy kịch khi nghe Thúc Thúc đã tử trận , tể tướng trung thành ngay lập tức thúc giục hắn.
- Điện Hạ ! Nơi này không thể ở lâu ! Xin Điện Hạ cùng thuộc hạ di tản đến địa phương an toàn !
Lộc Hàm mím môi , thâm tâm đấu tranh dữ dội.
- Không được !
Tể tướng ngạc nhiên nhìn Lộc Hàm. Trong mắt y , có thể nhìn thấy ngọn lửa đang bùng cháy.
- Ta tuyệt đối không thể yếu lòng ! Dù có thế nào , cũng nhất định chiến đấu đến cùng , thà chết vinh quang còn hơn sống nhục ! Vì giang sơn , vì bờ cõi của Vạn Hoa ! Dù chết cũng tuyệt đối không lùi bước !
Vị tể tướng run rẩy trong mắt , ông đã già , đã từng chứng kiến vị điện hạ từ lúc mới là một hài nhi , rồi lớn dần trở nên anh tuấn , văn võ song toàn , cho đến khi hắn bị lưu đầy , ông vẫn cố gắng tận tuỵ tìm cách để cứu hắn , vừa giúp hắn giữ gìn đất nước.
Nhìn Lộc Hàm cầm kiếm , mặc vào bộ giáp phục . Ông lại nhớ đến Lộc Khang , khẽ cười.
Lộc Khang ! Con trai của ngươi , quả nhiên một tay ngươi nuôi dạy ! Tính cách thật giống ngươi ! Giống nhất vẫn là bướng bỉnh gan lỳ nhất !
Ông nhìn Lộc Hàm , tràn đầy quyết tâm.
- Điện hạ ! Bổn tướng mong có thể song pha trận mạc cùng điện hạ ! Nguyện dùng hết trí cũng như lực !
Lộc Hàm đưa ánh mắt đầy tin cậy , có lẽ , chính hắn cũng biết được tấm lòng của vị Bá Phụ này đối với Phụ Hoàng của mình.
...
Ngô Thế Huân bị Hắc Lan kéo đi , cố hết sức vùng ra khỏi tay của nàng. Thật sự , vốn chỉ là nữ nhi nhưng mà Hắc Lan khác với nữ nhi khác , nàng là nữ nhi có võ công , Thế Huân trước đây có nghe Lộc Hàm kể về Hắc Lan , nàng từ nhỏ đã được huấn luyện thành ám vệ bật nhất đi theo bên người Lộc Hàm. Khó trách ! Một trạch nam như Ngô Thế Huân sao có thể phản kháng.
Kim Chung Nhân cùng Kim Mân Thạc ở phía sau đuổi theo , võ công cả hai tuyệt đối chính là hàng đầu. Thoắt cái đã chặn được mạch chạy của Hắc Lan.
Nàng biết không thể không đánh , mang Thế Huân đến địa phương gần đó , ngay lập tức rút thanh đao phía sau vai , đạp đất bay lên.
Kim Chung Nhân vốn là loại không thích động tay với nữ nhi liền giao cho Kim Chung Đại , vì dầu gì thì huynh ấy cũng là...Thụ !
Kim Chung Đại đọc được ý nghĩ trong ánh mắt của Chung Nhân , trừng mắt nhìn hắn , lại rút kiếm bay lên.
Quả nhiên , Ngưu tầm Ngưu , Mã tầm Mã ! Kẻ tám lạng , người nửa cân ! Đã qua một nén nhang vẫn bất phân thắng bại.
Kim Chung Nhân đương nhiên đối với trọng trách Phác Xán Liệt giao cho vẫn tuyệt đối không quên . Lựa chọn Hắc Lan nhất thời sơ ý liền mang Ngô Thế Huân rời khỏi.
Hắc Lan nhìn thấy sự tình , liền hiểu ra. Lấy ra ám khí trong tay áo. Phút chốc một tiếng nổ vang khói bụi mù mịt . Đến khi Kim Chung Đại nhìn lại , đã hoàn toàn mất dấu.
...
- Đứng lại !
Hắc Lan lớn tiếng , Kim Chung Nhân đang nắm theo Ngô Thế Huân chạy âm thầm chặt lưỡi. Vội lôi trong ngực ra một thanh chuỳ thủ , căn dặn Thế Huân đang không kịp thở bên cạnh.
- Ngô...Tiên Tử ! Người hãy cầm cái này...hộc !! dùng nó tự vệ ! Nhớ là chạy khỏi cửa trường thành phía Tây , rẻ trái là đến cổng thành !
Ngô Thế Huân cầm lấy chuỳ thủ thở dốc gật đầu. Thoắt một cái , Kim Chung Nhân rút kiếm bay bề phía Hắc Lan.
- Kim tướng quân...hộc...bảo trọng !
Ngô Thế Huân bỏ chạy , đây là trường thành phía Tây của Vạn Hoa cũng tức là cổng sau. Từ nơi này nhìn xung quanh , bên trái là triều đình , bên phải là núi non sông nước , có thể nhìn ra ranh giới của Phác Quốc.
Vốn chạy được một nửa , nào ngờ tay bị nắm lại , kèm theo một giọng nói nghiến răng.
- Em định bỏ trốn đến chỗ tên cẩu hoàng đế kia ???
Thế Huân xoay người , Lộc Hàm đang thở dốc , khuôn mặt dính đầy máu , nổi bật trên làn da của hắn , một bên vai ghim một mũi tên.
- Ngươi...bị thương !
- Không cần em lo ! Mau đi theo ta !
Lộc Hàm rút tên trên vai ra , dùng lực muốn triển khinh công bay đi lại do lao lực mà không thể. Chết tiệt ! Tên Phác Xán Liệt đó dù bị tước kiếm vẫn có thể khiến Lộc Hàm bị thương , võ công của hắn thật sự cao cường , mũi tên này hắn bắn ra lại rất dùng lực. Lộc Hàm tốn không ít công sức mới có thể đánh lạc hướng , hẳn là sắp đuổi kịp đến đây rồi.
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân , thấy y cũng nhìn mình , ánh mắt lo sợ.
- Nhìn gì chứ ? Ta còn lâu mới chết được ! Em đừng mơ !
Ngô Thế Huân ở cạnh Lộc Hàm một thời gian , liền hiểu rất nhiều điều về hắn , ít nhiều vẫn nảy sinh chút tình cảm nho nhỏ nhưng y biết , loại tình cảm này không thể là tình yêu được. Lộc Hàm vô cùng bướng bỉnh và cứng đầu , thế nhưng lòng dạ hắn lại rất mềm , khi uống say nhất định sẽ ngủ mê man , lại hay mê sản gọi tên của Mẫu Thân rồi khóc . Hắn không biết nói lời ngon ngọt nhưng nếu tâm trí hắn nghĩ gì nhất định nói ra , hắn rất thích luyện võ , lại rất ghét dung mạo tựa nữ nhân của mình. Không biết sợ gì cả nhưng lại rất sợ ăn màn thầu. Tính cách hắn , thật sự rất giống một đứa trẻ hư hỏng hơn là một kẻ xấu. Hắn như vậy không khiến Ngô Thế Huân ghét được.
Nhìn Lộc Hàm nhơ nhuốc lắm lem máu , tấm lưng trơ trọi phảng phất cô đơn đến yếu lòng , trong lòng Thế Huân khẽ xót xa , mắt dần ửng đỏ , nước mắt nhỏ xuống rơi vào nơi đan nhau của hai bàn tay.
Lộc Hàm cảm giác được liền xoay người nhìn. Nhất thời trì độn , Thế Huân như thế lại đang khóc. Lộc Hàm thả nhẹ lực bàn tay , cố kiềm giọng nhưng vẫn phảng phất lo lắng.
- Tại sao lại khóc ? Hừ ! Tên Phác Xán Liệt đó bị ta đâm một nhát sắp chết rồi ! Em có khóc cũng vô ích ! Là người của ta đừng hòng chạy về bên hắn !
- Ngươi...nháo đủ chưa ?
- Dám nói bản tôn nháo ??
Lộc Hàm suy cho cùng vẫn là không thể xuống tay với Ngô Thế Huân. Nhìn y , lại không kiềm lòng khẽ giơ tay gạt đi hàng nước mắt của y , giọng nhỏ nhẹ , ánh mắt lại buồn bã.
- Em khóc gì chứ ? Là vì không được ở cạnh hắn sao ?
Thế Huân trừng mắt với Lộc Hàm , lại loay hoay lôi trong ngực ra một chai thuốc. Là loại thuốc mà Thái y của Vạn Hoa bào chế dùng để trị thương , y hiện tại đã đỡ hơn nhưng vì mùi thơm của thuốc rất dễ chịu nên vẫn mang bên mình. Thế Huân xé một miếng vải , dùng thuốc dắp lên vết thương trên vai Lộc Hàm , lại băng bó cẩn thận. Lấy trong ngực ra một chiếc khăn nhỏ , giúp hắn lau máu trên mặt.
Lộc Hàm yên lặng nhìn Thế Huân , ánh mắt rất dịu dàng , giờ phút này lại vô cùng mong manh , giọng nói xen lẫn chờ mong.
- Em có phải....là khóc vì ta ?
Thế Huân nhìn hắn , im lặng không nói. Vành tai dần đỏ lên. Lộc Hàm khẽ cười , dùng lực ôm lấy Thế Huân , đầu gục vào vai cậu , lời nói nhẹ nhàng.
- Đa Tạ em !
Hắn ngừng một chút , lại ngửi lấy hương tóc của y , vẫn còn thơm như rất nhẹ , thoang thoảng , còn lại toàn mùi máu tanh của hắn , lại nói.
- Từ lúc Phụ thân cùng mẫu thân mất đi cũng chưa từng có ai khóc vì ta ! Huân nhi ! Ta , giờ phút này , ta nghĩ...ta đã không còn cô độc nữa !
Giọng nói đầy thoã mãn , như trẻ con mừng rỡ khi được cha mẹ ôm vào lòng , đầy niềm hy vọng. Phảng phất cô độc nhẹ nhàng của hắn bao nhiêu năm qua đọng lại thành giọt nước , vỡ tan.
Bên cạnh đó...Có chút yếu đuối !
Y chung quy , vẫn là đứa trẻ bướng bỉnh thích ỷ lại. Chỉ giỏi cứng đầu !
Thế Huân chớp mi , nước mắt ứa ra.
- Ngươi...thật ngu ngốc !
- Bảo Điện Hạ của một nước " Thật Ngu Ngốc " là tội khi quân ! Đáng bị mang trảm đầu !
Nói như thế nhưng lại không ngừng lau nước mắt cho y. Như nhận ra gì đó , khuôn mặt Lộc Hàm hơi nhíu mầy , rồi đanh lại , Thế Huân nhìn biểu hiện của hắn biến đổi liền hỏi.
- Ngươi sao vậy ?
Lộc Hàm nhếch môi , nụ cười bất cần và giảo hoạt như mọi khi , khuôn mặt ôn nhu ban nãy tựa như gió thoảng bốc hơi bay mất. Tay hắn chạm nhẹ chuôi kiếm , giọng nói rích qua kẻ răng.
- Hắn đuổi theo đến rồi !
Ngô Thế Huân còn ngẩn người đang nghe tiếng đạp gió thật mạnh , kèm theo giọng nói đã lâu rất lâu mà y chưa từng nghe.
- Lộc Hàm ! Ngươi đầu hàng đi ! Trận chiến này , ngươi đã mất tất cả rồi !
Ngô Thế Huân quay đầu , đôi mắt tràn đầy kinh ngạc , khoé môi run rẩy.
Xán Liệt....
Chàng đứng đó , gió thổi lay vạt áo choàng cùng đuôi tóc ! Nét tuấn dật hùng dũng người đàn ông của gió sương...
Nơi trường thành cao cao , Chàng đứng đó , tảng mát loại khí chất nguyên vẹn như lần đầu gặp...
Duy chỉ đôi mắt , đôi mắt đó...
Chứa đựng trọn vẹn thân ảnh nhếch nhát của y , như rằng , tất cả mọi thứ xung quanh đều đang bùng nổ , đều loạn , nhưng duy chỉ bóng hình y trong mắt Xán Liệt , lại êm ả mềm mại , gợi lên yên bình lạ thường...
- Huân nhi...
Thế Huân há miệng muốn gọi lại bị Lộc Hàm kéo lại , hắm chống kiếm đứng dậy , môi nở nụ cười khiêu khích.
- Sao hả ? Gọi tên thật thân mật quá đi !
- Mau thả Huân Nhi ra !!
Xán Liệt thét lớn , Lộc Hàm lại chẳng hề mảy may lo sợ , ngửa đầu cười to.
- Ngươi dựa vào đâu bảo ta thả người ta liền thả ?
Lộc Hàm ôm lấy Thế Huân , ngạo nghễ nhìn Xán Liệt.
- Là do ngươi lợi dụng y trước ! Là do ngươi vuột mất y trước ! Tất cả cũng là do ngươi... Bây giờ ngươi nói thế , chẳng phải thật buồn cười lắm sao ?
- Ngươi...
Thế Huân mím môi , khẽ nhìn Xán Liệt , lại nhìn Lộc Hàm. Y thở dài , tâm tình không rõ rối bời.
Một tên thuộc hạ của Xán Liệt phi ngựa chạy đến , vội vàng quỳ xuống bẩm báo.
- Muôn tâu bệ hạ ! Hiện tại quân ta đã hoàn toàn chiếm được Vạn Hoa ! Tể tướng của Vạn Hoa đã tử trận , vài binh sĩ khác đã buông vũ khí đầu hàng ! Số loạn quan bỏ trốn cũng đã bị bắt sống ! Hiện tại quân ta đã bao vây khắp kinh thành chờ lệnh bệ hạ !
Xán Liệt nhìn về phía Lộc Hàm.
- Ngươi đã không còn đường lui nữa !
Khuôn mặt Lộc Hàm bàng hoàng , Tể tướng....Vạn Hoa..
Tất cả đã mất sạch sẽ rồi sao ?
Chính hắn đã không còn con đường lui cho đời mình...
Lộc Hàm đưa mắt nhìn quân lính Phác Quốc đang bao vây xung quanh chĩa mũi giáo về mình , khẽ cúi đầu cười tự giễu , Thế Huân xoay người nhìn hắn.
- Lộc Hàm...
Hắn nhìn y , khẽ mỉm cười.
- Ta mất tất cả ! Ta chỉ còn mỗi mình em !
Thế Huân không kịp đáp lời , Lộc Hàm đã hướng về phía Xán Liệt , nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn vô cùng thản nhiên.
- Phác Xán Liệt ! Ngươi lấy được Vạn Hoa , nhưng ngươi sẽ không lấy được Thế Huân ! Hôm nay ta có chết , cũng phải mang y theo !!!
- Ngươi dám !!
- Ta không dám ư ?
Mặt Thế Huân đã không còn giọt máu , Lộc Hàm nhìn Thế Huân . vuốt ve gò má của y , nói nhỏ xíu.
- Ta chỉ là không nỡ...
Không nỡ tổn hại đến y dù chỉ một chút !
Hắn hít một hơi , lại nói bình thản.
- Huân nhi ! Ta cho em lựa chọn ! Hắn hoặc ta , em chọn một , xem như kết thúc !
Thế Huân kinh ngạc khẩng trương , đứng chính giữa hai người , mọi chuyện thật căng thẳng đến cực điểm.
Tại sao ?
Y rõ ràng thời khắc này là có thể chạy đến Xán Liệt , nhưng một phần trong lòng lại không muốn bỏ mặc Lộc Hàm.
Đôi chân cứ run run không nhúc nhích lại không có phương hướng.
- Huân nhi...
Xán Liệt đỏ mắt , khẽ gọi tên y.
Em do dự sao ?
Lộc Hàm vẫn cười như vậy , hắn tựa như cho dù trước mặt là điều gì khủng khiếp vẫn có thể bình thản.
Tại sao y lại do dự ? Chẳng phải y luôn ghét hắn sao ? Đây là rõ là cơ hội tốt cho y có thể về bên Xán Liệt !
Tại sao y do dự ?
Lộc Hàm dường như nhìn ra sự do dự trong mắt y là điều gì , hắn mỉm cười , không phải nụ cười ngạo nghễ hay đắc ý , mà là nụ cười thoã mãn. Tựa như đứa trẻ đòi kẹo thật lâu thật lâu , rốt cuộc cũng được cha mẹ mềm lòng cho nếm một chút....
Dù là...
Chỉ một chút...
Lộc Hàm ngửa đầu nhìn lên bầu trời , đôi mắt nai trong veo xinh đẹp dường như có chút long lanh....
Một bàn tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Ngô Thế Huân. Y ngẩng đầu , nhìn Lộc Hàm trao cho mình thanh Hoa Kiếm của hắn.
- Cái này...
- Đây là kiếm của mẫu thân để lại cho ta ! Ta muốn tặng cho em ! Em nhận nó nhé ?
Thế Huân chớp mắt nhìn hắn , lời của hắn không phải thông qua sự đồng ý , mà là y bắt buộc phải nhận.
Thế Huân run run đưa tay cầm lấy , bất chợt Lộc Hàm cầm tay y đâm kiếm về phía hắn.
Thật nhanh...
Âm thanh vang vọng...
Máu tuông trào...
Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn , đôi mắt thẳng tấp hướng về nụ cười của Lộc Hàm.
Hắn...tại sao ?
Thế Huân trợn mắt , khoé môi run rẩy , phút chốc lệ trào đầy mi.
- Lộc Hàm...ngươi...
Lộc Hàm thở một hơi , cười cười gạt đi nước mắt của Thế Huân.
- Chẳng phải mạng của ta... Là do em cứu sao ? Vậy thì chính em , mới có thể lấy đi ! Ta biết sự lựa chọn của em , vì em yêu hắn ! Ta không muốn em thương hại... Không muốn em khó xử...
Thế Huân đỡ lấy hắn , máu tuông quá nhiều , càng khiến y luống cuống.
- Lộc Hàm...
- Ta... Em đừng khóc ! Em ở bên hắn...phải hạnh phúc đấy ! Kiếp sau , ta nhất định không để em yêu hắn nữa...em sẽ tuyệt đối là của bản tôn...duy nhất...
Lời nói bướng bỉnh không chút sức lực , vô cùng đáng thương.
Nói nhỏ dần , Lộc Hàm cười , máu tràn ra khoé miệng , rồi chậm rãi nhắm mắt...
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip