Chương 36: Bốn năm
Bạch Hiền bắt xe trở về biệt thự, nhanh chóng gom một chút quần áo cùng giấy tờ quan trọng nhét vào trong va li. Mặc dù hiện tại cậu mệt đến mức sắp ngã quỵ, nhưng lí trí lại
không cho phép cậu chậm trễ dù chỉ một giây!
Kim quản gia cả ngày nay không liên lạc được cho Phác Xán Liệt, sớm đã nóng nảy, nhưng hỏi mấy lần đều nghe vệ sĩ bảo là không phải lo lắng, cậu chủ đang ở biệt thự của ông chủ bàn chuyện làm ăn. Ông không tin cậu chủ và ông chủ có cái gì cần bàn bạc cả, hai người tuy không thù ghét nhau nhưng cũng chẳng phải thân thiết gì! Ông quyết định ở đây chờ, chờ đến nửa đêm thì phát hiện cậu chủ không thấy đâu, chỉ có Bạch Hiền trở về, trên tay cậu đang chảy khá nhiều máu.
Ông chưa kịp nói câu nào, cậu đã chạy thẳng lên phòng, lát sau liền xách va li xuống, đi thẳng ra ngoài. Kim quản gia chạy tới chặn cửa, lo lắng nhìn cậu:
"Cháu đi đâu giờ này? Còn đem nhiều đồ theo như vậy?"
Bạch Hiền biết Kim quản gia không có lỗi, nhưng cũng không cho ông sắc mặt tốt được, cậu sắp phát điên rồi, hiện tại nếu còn ở đây nhiều thêm một phút thì điên thêm một phần.
"Kim quản gia, chuyện này không liên quan đến chú. Hiện tại cháu có việc gấp, chú né ra đi."
"Nhưng..."
Kim quản gia muốn nói, lại bị Bacj Hiền cắt ngang:
"Phiền chú nhắn cho Xán Liệt một câu, đời này, việc cháu hối hận nhất chính là quen biết anh ta!"
Ánh mắt của Bạch Hiền quá dữ tợn, khiến cho Kim quản gia ngẩn ra trong chốc lát, bình tĩnh nhìn lại, đã không còn thấy bóng dáng của cậu bé xinh đẹp kia đâu nữa.
Bạch Hiền không nói cho bất kì ai biết việc mình sẽ ra nước ngoài, sau khi nhắn tin nhờ Ngô Thế Huân chăm sóc tốt cho Lộc Hàm xong, lại gửi vào tài khoản của hắn một số tiền lớn, liền
mua vé máy bay đi Mỹ ngay trong đêm.
___________________________________
Bốn năm sau, bang Ohio, Hoa Kỳ.
"Bạch Vũ, mau lại đây cho chú ôm một cái!"
Người đàn ông tóc vàng vừa lên tiếng, đứa trẻ tên Bạch Vũ liền vui mừng ra mặt, vội chạy tới, hai cánh tay đầy thịt ôm chặt lấy cổ hắn, cười toe toét:
"Chú Đại!"
"Kim Chung Đại, anh có thể ngừng dụ dỗ con nít được không?"
Một chàng trai xinh đẹp mặc áo ngủ từ trong nhà đi ra, muốn đem đứa trẻ đang bám dính trên thân của Kim Chung Đại kéo xuống, nhưng mà cánh tay nhỏ xíu nhìn như không có
chút lực nào của thằng bé lại cứ như keo dán chuột, dính cứng ngắc.
"Bạch Hiền, em quá nghiêm khắc! Bạch Vũ mới ba tuổi, sao lại bắt nó học cả tiếng Anh và tiếng Trung được? Hôm nay đừng đưa thằng bé đến trường nữa, để anh trông là được."
Người con trai này đúng là Bạch Hiền, so với trước kia, cậu càng trở nên phong tình, nhưng lại không có chút dung tục nào. Kim Chung Đại ôm đứa trẻ trên tay, ánh mắt lại ái muội nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, khiến cho người nào đó không vui nhăn mày:
"Anh không việc có gì làm sao? Mỗi sáng đều tới tìm Bạch Vũ chơi đùa? Anh không bận thì tôi bận, phiền anh đừng đến quấy rầy nữa."
"Anh đang nghĩ cho tương lai của Bạch Vũ mà, thằng bé có một người mami cổ hủ như em thật sự là đáng thương."
Kim Chung Đại nở nụ cười khổ, dùng tay bẹo lên gò má trắng mềm phúng phính của Bạch Vũ một cái, đứa trẻ này quá đáng yêu, khiến cho anh mỗi lần nhìn thấy là muốn cắn cắn gặm
gặm.
Bạch Hiền ba năm nay đã quen với thái độ nhởn nhơ của người này, lại biết Bạch Vũ thích quấn anh ta, cho nên không thèm so đo, xoay người vào bếp dọn đồ ăn sáng ra bàn. Làm
xong hết thảy, cậu kéo ghế tự mình ngồi xuống, sau đó mới nói vọng ra:
"Biện Bạch Vũ, hoặc là bây giờ ngoan ngoãn vào ăn sáng, hoặc là dọn đồ đi theo chú Đại của con luôn, đừng trở về nữa."
Bạch Vũ nghe tiếng mẹ gọi liền nhìn Kim Chung Đại với ánh mắt long lanh, mặc dù nhóc rất thích chú Đại vì chú thường cho nhóc bánh và đồ chơi, lại đối xử với mami nhóc rất tốt, nhưng
so ra thì mami vẫn quan trọng hơn nhiều!
"Chú, thả con xuống đi!"
Kim Chung Đại bất đắc dĩ đành thả thằng bé ra, sau đó tự mình cởi giày đặt lên trên kệ, vừa mới làm xong, liền nghe tiếng của Bạch Hiền vọng ra:
"Kim tiên sinh mời trở về hành tinh mẹ của mình, ngôi nhà nhỏ này không chứa nổi đại gia như anh đâu."
Động tác trên tay của anh hơi dừng, sau đó nhún vai rồi thản nhiên đi vào trong nhà bếp, thấy hai người đang ngồi ăn sáng cũng tự tiện kéo ghế ngồi xuống.
Bạch Hiền thật sự không chịu nổi tính tình của anh ta, nhăn mày nói:
"Anh cảm thấy tôi không dám gọi cảnh sát đến bắt anh tội xâm phạm chỗ ở sao?"
"Ặc? Đừng đối xử với anh như vậy mà, anh đến chơi với Bạch Vũ, chẳng lẽ em nỡ đuổi anh đi sao?"
"Mami..."
Bạch Vũ bé ngoan không muốn chú Đại bị cảnh sát bắt, cho nên dùng đôi mắt long lanh đầy sao cực kì đáng yêu của mình nháy nháy về phía mẫu thân đại nhân. Mỗi lần con trai sử
dụng chiêu làm nũng này, Bạch Hiền đều không có sức chống cự. Tính tình của Bạch Vũ không thích người lạ, từ lúc thằng bé tự nhận thức được đến giờ thì rất khó để tiếp xúc, bạn bè ít đến đáng thương. Cậu sợ con trai buồn, cứ dung túng thằng bé mãi.
"Được rồi. Anh muốn ngồi thì ngồi, nhưng bữa sáng không có phần cho anh đâu."
Bạch Hiền gắp một miếng trứng cho vào chén, ánh mắt vừa nâng liền nhìn thấy Kim Chung Đại cười toe toét rồi chạy ra ngoài, năm phút sau, trên tay anh ta đã cầm một cái pizza cỡ lớn trở lại. "Biết trước sẽ như vậy, nên anh mua phần cho mình rồi. Có mua cho Bạch Vũ một chiếc xe điều khiển từ xa nữa!"
Bạch Vũ đang ăn, nghe đến đồ chơi liền vui vẻ, nhào qua ôm Kim Chung Đại rồi hôn một cái chụt lên gò má của anh, dầu mỡ đều bám lên khuôn mặt đẹp trai.
"Cảm ơn chú Đại, con yêu chú!"
Bạch Hiền đen mặt nhìn một lớn một nhỏ này, chân mày hơi nhíu. Trẻ con nếu được nuông chiều quá nhiều sẽ sinh hư, cậu không thích dạy con như vậy, nhưng cũng không thể đem đồ
người ta tặng cho thằng bé vứt đi được, đành quay sang đổ lỗi cho người lớn, cảm thấy tên họ Kim này chướng mắt vô cùng. Chẳng qua ngày mốt cậu sẽ về nước, sau này không sợ bị anh ta quấy rầy nữa. Nghĩ vậy, cậu
mới yên lòng một chút.
Bạch Hiền đợi con trai ăn xong liền thu dọn chén đĩa rồi liếc mắt nhìn người đàn ông đang cười như gió xuân trước mặt:
"Tôi chuẩn bị đưa Bạch Vũ đến trường rồi đi làm, anh ăn xong có thể lăn."
Ý tứ đuổi người rất rõ ràng, nhưng Kim Chung Đại lại kiên quyết không chịu đi, còn mặt dày nói:
"Anh có thể đưa hai người đi mà."
"Không cần, tôi có xe!"
Bạch Hiền hết nói nổi cái tên này, đường đường là một minh tinh nổi tiếng, số người theo đuổi không thể đếm hết được, vậy mà vẫn kiên nhẫn hướng về một người đã có con như cậu? Để làm gì chứ? Cậu đã hai mươi chín tuổi rồi, cũng không còn trẻ nữa, mặc dù độ tuổi của khuôn mặt có hơi lừa người một chút nhưng vẫn không có gì đặc biệt. Mỗi lần nhìn anh ta, cậu lại nhớ đến người kia, trái tim vốn đã yên lặng cũng bắt đầu nổi sóng. Cậu thật lòng chỉ muốn đá anh ta đi chỗ khác, cả những tên nhà giàu mới nổi từng tỏ tình với cậu nữa,
tất cả đều nên cách cậu càng xa càng tốt. Bất quá tên nhóc Bạch Vũ này không hiểu sao rất thích Kim Chung Đại, mỗi lần gặp liền chạy tới ôm ôm ấp ấp.
"Bạch Hiền, em không phải không biết, anh theo đuổi em đã mấy năm rồi, không mong em đáp trả, chỉ hi vọng em đừng ghét bỏ anh thôi."
Kim Chung Đại đột nhiên nghiêm túc nhìn Bạch Hiền, trong ánh mắt đều là sự chân thành. Nhưng trái tim cậu giống như sắt đá, chẳng mảy may cảm động.
"Chubg Đại, anh cũng biết tôi không muốn tái giá, đúng không? Hơn nữa tôi cực kì ghét những người đàn ông trăng hoa. Nếu anh có thể đập mặt sửa lại, để cho mình xấu một chút, bớt nổi tiếng một chút, nghèo một chút, như vậy, có khi tôi sẽ suy nghĩ lại mà gả cho anh."
Bạch Vũ ôm ba lô hình gấu nhìn chú Đại, sau đó lại nhìn qua vẻ mặt không vui của mami, môi hồng hơi chu lên:
"Con muốn có bố."
Một câu này giống như dao nhọn đâm vào người Bạch Hiền, đau đến mức cậu thở hổn hển nhìn con trai. Thấy Bạch Vũ ánh mắt nổi lên sương mù, bộ dáng như sắp khóc thì tâm mềm
nhũn, cuối người ôm con trai vào lòng.
"Bảo bối, mami xin lỗi."
Bạch Hiền vỗ nhẹ lên lưng con trai, tuy thằng bé rất ít khi thể hiện ra, nhưng hẳn là rất tủi thân vì trong lớp chỉ có mình nó không có bố.
"Em thấy đó, anh thương Bạch Vũ như vậy, thằng bé cũng thích anh, em chấp nhận anh không được sao? Nếu không, em cho anh một cơ hội đi?"
Kim Chung Đại không hiểu, điều kiện của anh tốt thế này, tại sao cậu vẫn không cho anh cơ hội? Không những không thích, mà còn ghét bỏ vì anh đẹp trai và có tiền, thật sự là một
người kì lạ.
Bạch Hiền nhìn anh, đột nhiên thở dài một hơi:
"Tôi sẽ suy nghĩ lại."
Mặc dù cậu nói sẽ suy nghĩ lại, vẫn chưa đồng ý, nhưng như vậy vẫn khiến anh rất vui. Chẳng qua, cái loại vui vẻ này kéo dài chưa đến hai ngày đã bị cắt đứt. Bạch Hiền dám lừa
anh! Cậu ấy mang theo tiểu bảo bối trở về nước mất rồi! Anh không cam lòng! Không được, anh phải đuổi theo cậu ấy! Kim Chung Đại dứt khoát ngừng các hoạt động sắp tới của mình, lẳng lặng giải nghệ. Dù sao anh chỉ đi đóng phim vì trước kia có chút thích thú với cái nghề này mà thôi, căn bản thì anh đã có công ty riêng trong và cả ngoài nước rồi, cần gì
phải tiếp tục sự nghiệp diễn xuất?
Đối với anh, Bạch Hiền và Bạch Vũ quan trọng hơn rất nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip