Chương 37: Trở về
Bạch Hiền vừa dắt tay con trai đi ra cổng chính của sân bay, lập tức có rất nhiều người quay đầu nhìn một lớn một nhỏ bọn họ. Dù cậu chỉ mặc quần bò áo thun đơn giản, nhưng thân
hình thật sự rất đẹp, cặp chân thon dài cân xứng cùng với vòng eo nhỏ nhắn khiến người ta bất giác phải mơ ước. Càng không nói đến khuôn mặt xinh đẹp của cậu, mũi cao thon gọn, làn da trắng hồng, thần thái lại đặc biệt thu hút. Mấy chàng trai trẻ đứng chờ
người thân cũng đánh mắt liếc qua mấy lần, chỉ hi vọng cậu có thể tháo kính râm xuống để bọn họ chiêm ngưỡng thêm một chút.
Đám phụ nữ thì lại chú ý bên cạnh cậu có một đứa trẻ khoảng ba tuổi, da dẻ trắng trẻo, gò má phúng phính như bánh mochi vậy, rất đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác mãnh liệt muốn ôm hôn. Tổ hợp này vừa xuất hiện đã dễ dàng trở thành tâm điểm của đám
đông.
"Diễn viên à? Hay ca sĩ đấy?"
Có người không nhịn được bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
"Thằng bé kia dễ thương quá! Thật muốn ôm một cái!"
"Đúng đó! Trời ạ, tôi cũng muốn có con trai như vậy!"
Một người phụ nữ khác kéo va li theo sát phía sau bóng dáng của hai người, chẳng khác gì trợ lý cả. Bởi vậy, người bên ngoài mới nhầm lẫn Bạch Hiền là nghệ sĩ nổi tiếng. Bất quá thảo luận một hồi lâu, vẫn không có ai cho ra kết luận, rốt cuộc cậu là diễn viên hay ca sĩ?
"Tôi nghĩ chắc là người thường thôi! Nếu là nghệ sĩ thì phải có fan chờ sẵn chứ?"
"Có khi người ta bí mật về nước, cho nên fan không biết?"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Bạch Hiền cùng con trai đã leo lên một chiếc xe chờ sẵn mà đi mất. Chuyến bay kéo dài hơn nửa ngày khiến Bạch Vũ mới ba tuổi không thích ứng được, lúc lên xe lập tức nôn một trận, may mà cậu nhanh tay cầm bọc ni lông đưa cho con.
"Bảo bối, không sao chứ?"
Bạch Hiền vừa vỗ nhẹ lên tấm lưng nhỏ của Bạch Vũ vừa dùng khăn ướt lau vết bẩn trên mặt cậu. Cục cưng bé bỏng nằm dài trên ghế, ôm đùi mẹ lí nhí trả lời:
"Mẹ không mệt, Tiểu Vũ không mệt."
"Ừ, Tiểu Vũ của mẹ giỏi nhất, con ngủ một giấc tỉnh dậy là tới rồi."
Bạch Hiền nói xong, chưa đầy năm phút sau đã thấy tiểu quỷ này nhắm mắt phát ra tiếng hít thở đều đều, còn chảy nước miếng lên quần cậu, bất quá khuôn mặt khi ngủ đáng yêu muốn
chết.
Cậu ngẩng mặt lên, nhìn cảnh vật quen thuộc trôi qua ngoài xe, không hiểu sao khóe mắt lại thấy cay cay. Trước kia, cậu chạy trốn khỏi đất nước này cùng với số tiền lớn trong tay, định bụng sẽ gây dựng sự nghiệp rồi trở về trả thù Phác gia. Nhưng cuộc sống nào đâu dễ dàng như vậy! Lúc ấy vừa xuống sân bay, cậu liền ngất xỉu khiến cho mọi người sợ hãi, sau khi được đưa đến bệnh viện gần nhất thì hay tin mình mang thai gần hai tháng rồi. Cậu cảm thấy ông trời rõ ràng đang trêu đùa cậu! Không phải bác sĩ của hai bệnh viện đều nói cậu vô sinh sao?
Bạch Hiền không biết mình nên vui hay buồn, thiên thần bé nhỏ đến không đúng lúc chút nào, khiến cho một người mang đầy thù hận như cậu phải hoãn lại tất cả dự định. Đợi đến lúc Bạch Vũ ra đời thì ý muốn trả thù cũng không còn mãnh liệt như trước nữa, cậu chỉ
mong một cuộc sống bình thường, nuôi nấng thằng bé nên người, chuyện này so với việc trả thù Phác gia vẫn đáng giá hơn nhiều.
Một mình cậu, đấu không lại Phác gia. Dù sự thật này vô cùng phũ phàng nhưng cậu vẫn phải nhìn nhận nó.
Về phần những kẻ từng tổn thương em trai cậu, cậu nhất định sẽ khiến cho bọn chúng chết không có chỗ chôn. Lúc em trai cậu nguy kịch, cậu gần như phát điên, khuôn mặt lạnh tanh khiến y tá thực tập cũng bị dọa sợ, sau đó vội vàng lấy máu mà bỏ qua cả bước kiểm tra thân thể cậu. Nếu không, cậu có thể phát hiện mình mang thai sớm hơn rồi.
Thật ra nếu không phải vì Bạch Vũ thì hai năm trước, khi công ty bất động sản của cậu phất lên ở đất Mỹ, cậu đã về nước để xử lý lũ cặn bã kia rồi.
Bạch Hiền thu lại ánh mắt mờ mịt, cầm điện thoại lên áp vào bên tai.
[A lô? Xin hỏi ai vậy ạ?]
Đầu dây bên tia vang lên âm giọng của một chàng trai, giống như đã trưởng thành không ít. Từ khoảng hai năm trước, cô bắt đầu liên lạc lại với Ngô Thế Huân, hắn lúc đó rất giận dữ,
nhưng nhiều hơn là lo lắng. Hắn từng nói, khoảng thời gian cậu đi Lộc Hàm vẫn sống rất ổn. Nghe giọng em trai bình tĩnh như lúc này, cậu mới biết hắn không có lừa cậu!
Bạch Hiền không biết phải mở miệng thế nào, cậu cảm thấy có lỗi với em trai rất nhiều.
[A lô? Nhầm số sao ạ?]
Lúc này Bạch Hiền có chút nghẹn ngào, khó khăn lắm mới phát ra âm thanh nhỏ xíu:
"Là anh."
[...]
Người bên kia giống như bị sốc, thật lâu sau mới phát ra tiếng khóc rống:
[Anh là đồ đáng chết! Tại sao đi lâu như vậy không liên lạc cho em? Tại sao lại bỏ đi? Oa...
Anh có biết khoảng thời gian này đối với em đáng sợ như thế nào không? Anh còn về làm cái
gì? Hu hu... anh... anh... Em hận anh... nhưng em cũng nhớ anh lắm...]
Bạch Hiền im lặng nghe em trai trách móc mình, càng nghe càng xúc động, suýt chút không kiềm được nước mắt. Thằng bé khóc thật lâu mới có thể bình tĩnh lại được, nhưng vẫn luôn miệng mắng cậu là đồ đáng ghét, đồ xấu tính.
Cậu an ủi con bé mấy câu rồi bảo mình đang trên đường trở về, địa chỉ nhà thì Ngô Thế Huân đã sớm gửi cho cậu.
Thời điểm xe dừng lại trước một căn nhà hai tầng kiểu dáng Tây Âu xinh xắn, Bạch Hiền có phần hồi hộp, vội ôm bảo bối đang ngủ say lên.
Trước cổng đã có người chờ sẵn, đứa em trai nhỏ mà cô yêu thương hiện tại trổ mã vô cùng tốt, so với dáng vẻ mấy năm trước của cậu càng khiến người ta yêu thích hơn.
"Anh...?"
Lộc Hàm không xác định nhìn người đàn ông trước mắt mình, sau đó lại nhìn tới đứa trẻ được anh ôm trong tay. Đứa trẻ nào đây? Cậu hoảng hốt nhìn mái tóc ngắn màu xanh rêu ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, dáng vẻ sang trọng như một doanh nhân thành đạt.
Đặc biệt là ánh mắt sắc bén không còn nét ngây thơ của những năm trước, không giống anh trai của cậu chút nào!
"Vào nhà trước đi, thằng bé hơi mệt."
Nghe Bạch Hiền đáp lời mình, Lộc Hàm khẽ chớp mắt rồi như sực tỉnh, vội vàng dẫn bọn họ vào trong. Sau khi đặt bảo bối xuống giường cho thằng bé ngủ, Bạch Hiền mới ra phòng khách ngồi nói chuyện với em trai mình. Nói từ trưa đến tận giờ cơm chiều vẫn còn chưa
xong, thế nhưng Lộc Hàm rất hưng phấn, vẫn cứ hỏi đi hỏi lại:
"Bạch Vũ là con của... anh ta sao?"
"Chị nói rồi, không quan trọng."
Bạch Hiền nhấp một ngụm trà, sau khi nói chuyện một lúc thì đại khái đã hiểu được những khó khăn của em trai trong lúc cậu rời đi. Tinh thần sa sút, ăn uống không điều độ, lại còn bị ám ảnh cưỡng chế, cứ hễ người khác đến gần là thằng bé lại gào thét đuổi đi, ngoại trừ Ngô Thế Huân ra, không có ai tiếp cận được thằng bé. Ấy vậy mà chỉ mất một năm, Lộc Hàm đã trở lại bình thường.
Chuyện này khiến cô hơi khó hiểu?
Chẳng lẽ cái gọi là sức mạnh tình yêu
có thật sao?
"Anh, có chuyện này em phải nói với anh, khoảng một năm sau khi anh đi thì em và anh Ngô Thế Huân..."
"Anh biết."
Bọn họ nảy sinh tình cảm, chuyện đó rất bình thường, lúc Ngô Thế Huân nói cho cậu biết, cậu thậm chí còn vui mừng cho em trai vì có một người đàn ông tốt như cậu ấy yêu thương thằng
bé. Dù cho cậu nghĩ vậy, nhưng Lộc Hàm vẫn cảm thấy áy náy, khuôn mặt hơi đỏ lên:
"Anh không trách em sao?"
Bạch Hiền thấy vậy bật cười:
"Trách cái gì? Anh và Ngô Thế Huân chỉ là bạn mà thôi, hơn nữa chị cũng đã có Bạch Vũ."
Nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu đang ngủ ở phòng trong, Lộc Hàm cũng nở nụ cười:
"Anh đẻ khéo thật, thằng bé có đến tám phần là giống anh."
"May mắn nó giống anh."
Bạch Hiền gật đầu, sau đó vị trợ lý vẫn luôn ở bên ngoài chợt nhắn tin cho cậu.
[Cậu Bạch, Kim Chung Đại gọi đến, nói là ngày mai anh ta sẽ đáp máy bay về nước, mong cậu ra đón. Ngày mai cũng là kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới của cha mẹ anh ta, thư mời đã
được gửi tới cho cậu rồi.]
Bạch Hiền nhẹ nhàng cảm thán trình độ ảo tưởng của tên họ Kim kia, nghĩ gì mà bảo cậu đi đón chứ? Lại nói thêm mấy câu với Lộc Hàm thì dì Biện trở về, một nhà ba người xúc động ôm nhau khóc sướt mướt.
Bởi vì cậu cũng có chút mệt, ngày mai còn phải đi đến Kim gia, vậy nên sau khi cho Bạch Vũ ăn cơm chiều xong thì trèo lên giường ôm con trai ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau.
Bạch Hiền trước khi về nước lại đổi số điện thoại một lần khiến Kim Chung Đại không thể liên lạc được với cậu. Anh tức giận quay sang quấy phá trợ lý của cậu với hi vọng sẽ nhìn thấy cậu
ra sân bay đón mình, nhưng chào đón anh là fan hâm mộ cuồng nhiệt, bọn họ gào khóc vì anh tuyên bố giải nghệ! Anh chật vật bỏ chạy, cũng không còn thời gian oán trách cậu nữa.
Thế giới luôn có một loại người sau khi bị tổn thương thì trở nên vô tâm vô tình, Bạch Hiền bây giờ chính là loại người đó. Mặc dù tên họ Kim kia đối tốt với cậu đến mức khó tin, nhưng cậu chẳng có chút cảm giác rung động nào.
Cậu cài lại nơ trước cổ cho Bạch Vũ, một cái bánh bao nhân thịt bọc vest trắng liền hiện ra trước mắt cả nhà. Lộc Hàm nhìn khuôn mặt hồng hào đáng yêu của cháu trai, khẽ đưa tay che miệng, thổn thức một hơi:
"Quá dễ thương, anh, em muốn bắt cóc con trai anh!"
Bạch Hiền làm bộ trừng mắt:
"Em muốn thì tự sinh một đứa đi chứ!"
"Này... em vẫn còn đang đi học đại học, đợi khi nào đám cưới hãy nói. Lộc Hàm tuy đã có thể trở lại cuộc sống bình thường như trước, nhưng vẫn chưa sẵn sàng đón nhận việc sẽ cưới Ngô Thế Huân, cậu cảm thấy hơi tự ti. "
Bạch Vũ mở đôi mắt to tròn nhìn appa của mình, lại nhìn Lộc Hàm chằm chằm, sau đó chạy tới ôm bắp đùi của appa, đem mặt vùi vào trong.
Bạch Hiền buồn cười ôm con trai lên, hôn một cái vào gò má của thằng bé:
"Cậu út của con sẽ không bắt cóc con đâu, đừng sợ."
"Gì? Thì ra là đang sợ em sao? Em chỉ nói đùa thôi mà!"
Đột nhiên bị tiểu bảo bối xa lánh, Lộc Hàm ủy khuất gần chết.
"Tính tình thằng bé không được hiếu động lắm, đến giờ rồi, anh đi trước."
Bạch Hiền thấy cục cưng cứ ôm chặt cổ mình không buông, đành cười nháy mắt với em trai và dì rồi đi thẳng ra cửa. Trợ lý của cậu đỗ sẵn xe ở đó chờ, bữa tiệc kỷ niệm này bảy giờ tối sẽ bắt đầu, Kim Chung Đại không biết có chịu nổi không? Vừa đáp máy bay về trong ngày liền tham gia tiệc rượu, hi vọng anh ta đủ thể lực để chống đỡ.
Cậu lo lắng người kia nếu có chuyện gì thì Bạch Vũ sẽ buồn, vì vậy không khỏi mở miệng hỏi thăm trợ lý của mình một chút.
"Anh ta về khi nào?"
"Dạ, là giữa trưa."
Giữa trưa? Vậy tính ra cũng đủ thời gian nghỉ ngơi rồi. Trong lúc cậu suy nghĩ, Bạch Vũ chợt nhe răng cười:
"Appa, chú Đại cũng tới đúng không?"
"Con thích chú Đại vậy à?"
Bạch Hiền nghiêng đầu nhìn con trai, cực cưng không trả lời, chỉ thấy đôi mắt của thằng bé sáng rực như sắp phun ra lửa. Mấy năm nay Kim Chung Đại rất kiên nhẫn đối với mẹ con cậu, miễn là có thời gian rảnh rỗi thì lại lén lút chạy tới chơi cùng Bạch Vũ, giành việc đưa đón thằng bé đến trường, mua đồ chơi, dạy thằng bé học. Tuy không phải lúc nào anh ta cũng ở bên cạnh Bạch Vũ, nhưng bảo bối nhà cậu lại bắt đầu quen dần với sự hiện diện của anh ta, chỉ sợ trong thâm tâm thằng bé đã xem anh ta là baba của mình rồi! Việc này thật ra làm cậu đau đầu không thôi.
Đang lúc cậu cùng con trai đấu mắt, xe dừng lại trước một khách sạn nổi tiếng. Lúc này bên ngoài cũng đậu vô số siêu xe đắt tiền, không ít người ăn mặc sang trọng bước xuống, nối đuôi nhau đi vào trong.
Cậu xuất hiện cũng không làm mọi người để ý chút nào, nhưng là lúc dắt tay tiểu bảo bối đi vào thì có khá nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía bọn họ. Một bữa tiệc lớn thế này, đa phần
người đến đều có bối cảnh và quen biết nhau từ sớm, song hai cha con trước mắt trông có vẻ rất lạ. Chàng trai mặc lễ phục tinh tế . Quần áo thì rất thuần khiết, ấy vậy mà những người định lực kém nhìn qua vài lần chỉ muốn phun máu mũi!
Đáng tiếc bánh bao tròn ủm đang đi bên cạnh cậu đã cảnh tỉnh bọn họ, người ta là hoa có chủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip