Chương 12 : Nhịp Đập Trái Tim

       

      Tối đó, sau khi bị Chung Nhân tát một cái thật mạnh, bao nhiêu ấm ức và tức giận tột cùng như dồn lên đỉnh điểm. Cậu gọi điện thoại cho Minh , chẳng cần biết đêm đã khuya như thế nào, có đánh thức giấc ngủ của cậu bạn hay không, cậu vẫn muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này.

    "Minh à? Tớ muốn nhờ cậu một chuyện!"


   Giọng Minh ngái ngủ, đêm khuya vừa chợp mắt chợt điện thoại lại reo, cậu vẫn chưa kịp nhận ra đầu dây bên kia là ai.

   "Ơ...ai thế?"


    "Bạch Hiền, Bạch Hiền đây! Hôm trước tớ nghe nói cậu quen với một anh chàng nắm bắt rất nhiều thông tin của sinh viên trong trường phải không?"


    "À...à...phải...phải." Lúc này Minh mới nhớ ra, cậu uể oải trở người, nhưng vẫn chui rúc trong chăn.



       "Tớ muốn gặp anh ta, cậu giúp tớ được không? À, mà nếu như có thể gặp được người tên Xán Liệt gì gì đó thì càng tốt."



         "Hả?" Minh bừng tỉnh, cơn buồn ngủ thoáng chốc bay đâu mất.



     "Thần Tiên đã động lòng phàm rồi sao?


    Chẳng lẽ cậu có cảm tình với anh Xán Liệt ấy rồi! Tiếng sét ái tình quả là có tác dụng!"



    "Cậu suy nghĩ sao cũng được! Tớ chỉ muốn biết cậu có thể giúp tớ hay không?" Bạch Hiền nói năng nghiêm túc khiến Minh mất cả hứng trêu chọc.


     "Thật ra tớ cũng rất ít khi tiếp xúc với anh Xán Liệt. Lúc trước anh ta và Khánh Thù lúc nào cũng kề bên nhau như hình với bóng, vả lại, anh ta là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm, chẳng dễ bị cưa đổ đâu. Nhưng nếu cậu muốn gặp thì cũng không khó, cứ thông qua anh Hải , bạn thân của anh ta, có thể sẽ gặp được thôi."


      "Vậy cậu có thể giúp tớ gặp anh chàng cậu đang nhắc tới không?"


   "Khi nào đây?"


   "Càng sớm càng tốt!"

   "Để tớ suy nghĩ đã."

    "Suy nghĩ gì nữa chứ? Giúp tớ đi! Tớ sẽ trả công hậu hĩnh!"


   "Thật không đấy? Vậy đôi giày thể thao hiệu Nike được không?"


   "Chuyện nhỏ!"


  "Đồng ý nhanh vậy à?"


"Ừ! Thế tóm lại là có giúp tớ không?"


  "Thứ bảy tuần này khoa tớ có một buổi dã ngoại, những lần trước anh Hải cũng đưa vài người bạn cùng phòng trong ký túc xá đi cùng, có cả anh Xán Liệt nữa, tớ sẽ giúp cậu thăm dò xem lần này anh ấy có đi không. Nếu có thì tớ sẽ đăng ký thêm một suất cho cậu nhé!"

   "Hứ! Được lợi thì việc gì cũng xong!"



  "Hì hì! Nhờ vả thì cũng phải có thành ý chứ!"



      "Nhưng nhớ không được nói năng bậy bạ với người khác đấy nhé! Thôi, không làm phiền cậu nữa! Chúc cậu ngủ ngon!"
Bạch Hiền cúp máy, trong lòng suy nghĩ lan man. Cái tát này nhất định Chung Nhân phải trả giá, nhưng bản thân cậu cũng chưa biết bước tiếp theo mình nên làm gì, rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu.
Khoa Báo chí của Minh và Hải từ trước đến giờ các sinh viên rất thân thiết và hòa đồng, cả sinh viên cũ lẫn mới. Tân sinh viên khi vừa nhập học sẽ được thế hệ trước chỉ bảo tận tình, "bí kíp" học tập được lan truyền rộng rãi. Khoa thành lập câu lạc bộ truyền thông với tiêu chí đoàn kết sinh viên, học tập giao lưu lành mạnh, ngay cả thành viên các khoa khác cũng có thể tham gia.






     Trong câu lạc bộ nói riêng và cả khoa Báo chí nói chung, không ai mà không biết đến cái tên: Lý Đông Hải . Hải là một sinh viên rất năng nổ, hầu hết thời gian anh đều ở trường nghiên cứu bài vở và cập nhật tin tức thường xuyên, đặc biệt là trong thời buổi công nghệ thông tin này, muốn xem tin gì "hot" chỉ cần một cú click chuột.




    Vấn đề mà Hải quan tâm nhất vẫn là những thông tin về người đứng đầu công ty Chung Nhân . Anh đã bao phen vất vả săn tin, thế nhưng hầu hết các tin nếu không phải là tin vịt thì cũng là những chuyện tình cảm vặt vãnh, không thể "nóng hổi" như những phát ngôn gây sốc của các nghệ sĩ hay hình ảnh "nóng bỏng mắt" của các hotgirl chân dài.




     Vả lại dù sao đi nữa, đây cũng là đề tài mà nơi anh đang làm thêm yêu cầu cần phải liên tục để mắt tới.



      Minh và Hải cũng có thể gọi là thân thiết. Cậu biết đến anh qua một bài viết về các tệ nạn xã hội xảy ra trong nhà trường.


     Cậu thán phục cách viết của anh, thẳng thắn, súc tích, rõ ràng, thế là cậu tình nguyện tham gia vào câu lạc bộ truyền thông của khoa, nơi Hải đang là thành viên sáng giá cho vị trí trưởng câu lạc bộ.



    Hải hòa đồng, cởi mở, lại thích giúp đỡ các tân sinh viên, thỉnh thoảng sắp đến ngày thi cử, Minh lại được Hải kèm cặp, thế nên, thành tích học tập của cậu cũng thuộc hàng top trong lớp.



    Việc tổ chức đi dã ngoại cũng do Hải dẫn dắt. Anh nêu ý kiến trước toàn khoa rằng, sinh viên hiện tại đa số đều rất thụ động, khi đến giảng đường thì chỉ biết ghi ghi chép chép, đến dịp thi cử thì học đối phó, sau thi thì kiến thức biến mất sạch sành sanh.



   Có thể nói cách học của sinh viên không bị gò bó và thoải mái hơn hẳn so với phổ thông, thế nhưng không nên vì thế mà lơ là. Kiến thức thì vô tận, quan trọng là bản thân mình nắm bắt nó như thế nào và tận dụng nó bằng cách gì mà thôi.



      Anh muốn qua những chuyến đi dã ngoại này, mỗi sinh viên được mở rộng tầm mắt qua những sự việc, hiện tượng bên ngoài thay vì cứ học vẹt một cách khô khan những kiến thức hữu ích của chuyên môn. Song song đó, các sinh viên sẽ được giao lưu, kết bạn với nhau, mở rộng mối quan hệ cũng là một việc cần thiết cho công việc sau này. Đặc biệt là, trong mỗi chuyến đi, anh đều sắp xếp những trò chơi khác nhau, đảm bảo một không gian vừa chơi vừa học, lại nâng cao khả năng ứng xử tình huống và giao tiếp của mọi người.





     Lý luận và mục đích quá rõ ràng và hợp lý, trưởng khoa không thể nào phản đối được trước những lập luận quá sắc bén của Hải. Thế là anh trở thành thần tượng của khoa Báo chí. Đến dịp dã ngoại, các sinh viên lại hớn hở rủ nhau tham gia.




     Nhưng, điều kiện tiên quyết là mỗi sinh viên chỉ có thể đăng kí tối đa hai người, và người đi cùng chắc chắn phải là sinh viên của trường.



      Được lợi không hẳn việc gì cũng xong một cách dễ dàng. Có công có thưởng là điều xứng đáng, nhưng Khánh Thù là một ngoại lệ, cậu nhận thấy thực chất mình đang tự rước họa vào thân.




    Từ buổi tối hôm đó, Khánh Thù làm việc gì cũng có cảm giác có ai đó theo dõi mình. Cứ như cậu lo sợ Bạch Hiền  sẽ vào trường gây sự và vạch mặt việc làm của cậu.



    Cậu chỉ sợ điều xấu nhất sẽ xảy ra, rằng chưa kịp giải thích mọi chuyện với Xán Liệt thì lại thêm hiểu lầm chồng chất. Thế nên cậu tự nhủ với lòng nên tránh anh một thời gian, mọi việc giải quyết ổn thỏa cậu sẽ tìm cách giải thích. Nhưng cậu đã không nghĩ đến, thái độ này của cậu đã khiến Xán Liệt  thêm đau lòng biết bao.



    Ở trường tránh Xán Liệt, về nhà Khánh Thù lại thêm phiền não vì người "mẹ chồng". Điều ngạc nhiên cho cả cậu và Chung Nhân là bà không mắng chửi thêm lời nào nữa, cũng không tỏ thái độ hằn học hay đay nghiến với ai.



     Gặp cậu ở phòng khách, bà bỏ về phòng ngủ. Gặp cậu ở nhà bếp, bà lại đến phòng khách. Cậu nấu cơm, bà chẳng màng đụng đến đôi đũa. Ngày nào cậu bế Thế Huân , cho uống sữa hay dỗ dành giấc ngủ thì ngày đó thậm chí bà không đưa mắt đến đứa cháu. Cứ như thể Khánh Thù là loài vật mang bệnh truyền nhiễm, khiến bà phải tránh xa và hạn chế tiếp xúc.



    Chung Nhân nhận ra những thái độ khác thường của bà, dù có phần không vui, nhưng dẫu sao anh vẫn cảm thấy tốt hơn những trận tranh cãi ồn ào mà cũng chẳng giải quyết được gì.



     Anh nghĩ, chỉ vài ngày sau bà cũng sẽ bình thường trở lại. Duy chỉ có ông Cường hiểu rõ, cơn giận của phụ nữ rất đáng sợ.



    Thà là dõng dạc hoặc ầm ĩ làm lớn mọi chuyện, để mọi người biết đường mà suy tính, còn hơn sự im lặng này, như dày vò từng thành viên trong nhà, ngay cả ông cũng không biết bà đang muốn gì và tính toán gì.



   Ông chỉ có thể chắc chắn một điều, bà sẽ không bao giờ bỏ qua mọi vấn đề một cách dễ dàng như thế này.


  Về chuyến dã ngoại, chẳng biết Minh đã tung ra tuyệt chiêu gì mà có thể khiến một người rất có kỷ luật như Hải đồng ý cho Bạch Hiền đi cùng, nhưng với điều kiện tất cả mọi việc đều phải thực hiện dưới sự kiểm soát của anh và ban tổ chức. Xem như một công đôi việc, Hiền có thể vừa thỏa lòng với sự tính toán của mình lại vừa được tham gia một chuyến du lịch.



   Dẫu sao về Hàn Quốc đã lâu, cậu vẫn chưa được đi đâu xa, ở nhà đi ra đi vào gặp những người không có cảm tình, thật là ngột ngạt. Lần này thay đổi không khí, tâm trạng cũng trở nên sảng khoái, Bạch Hiền cảm nhận được sự hào hứng và phấn chấn còn mạnh mẽ hơn cả "mối thù" với Chung Nhân và Khánh Thù.

   Nhưng bản tính ngang ngạnh nuôi dưỡng mười chín năm qua không thể nào thay đổi dễ dàng, dù có ra sao thì cậu vẫn không quên được cái tát tay của người anh trai.

    Chuyến đi bắt đầu lúc năm giờ ba mươi, năm giờ Hiền và Minh đã có mặt ở trước cổng trường. Bầu trời rạng sáng bình yên lạ kì, sương sớm vẫn còn lấm tấm đọng trên những chiếc lá mỏng manh.

     Hơi thở của gió cứ lành lạnh khiến cơ thể chỉ muốn cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, Hiền cũng không ngoại lệ, ngay thời điểm này, cậu cũng chẳng biết vì sao mình lại có động lực bỏ mặc chiếc giường êm ái để có mặt tại đây.


    Đích đến của chuyến đi là khu du lịch  Paju-si ở Gyeonggi-do Khởi đầu các sinh viên sẽ được dừng lại dùng điểm tâm . Đi tham quan xung quanh . Đến trưa các sinh viên được ăn uống và nghỉ ngơi tại trung tâm chính.



    Trong tiết mục xuyên rừng, sinh viên còn được tổ chức một trò chơi "phiêu lưu", chia đội tìm kho báu.


  Bạch Hiền say sưa và phấn khởi đọc lịch trình chuyến đi đến nỗi chỉ muốn ngay lập tức leo lên xe thẳng tiến đến địa điểm.  

   Bất chợt Minh đang đứng bên cạnh lắc lắc tay cậu, nhìn về hướng xa xa trước mắt.



.. "Kìa kìa, "ý trung nhân" của cậu đến rồi kìa!"


.  Hiền ngẩng nhìn, một nam sinh viên dáng người cao ráo, đi bên cạnh người tên Hải mà Minh đã giới thiệu với cậu khi vừa đến trường. Anh khoác chiếc balo nhỏ trên vai, mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, bên ngoài là áo khoác xanh sẫm, trông cũng nam tính.

    Gương mặt khá điển trai, nhưng ánh mắt không rạng ngời sự nô nức như những sinh viên đang hớn hở kia. Hiền vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã nhìn thấy Hải kéo tay chàng trai đó tiến về phía cậu và Minh.


   " Xán Liệt, giới thiệu với mày, đây là Bạch Hiền, bạn của Minh."


  "Ừm...chào em." Xán Liệt ngạc nhiên nhìn Hải, rồi lại nhìn Hiền, vẫn lịch sự chào hỏi.

.  "Chào...chào anh."


.  Hiền lúc này mới sực nhớ ra anh là ai. Vì mải mê với chuyến đi mà suýt chút nữa cậu quên mất mục đích chính của mình.



   Cậu thầm biết ơn Minh đã nhắc nhở, cảm kích Hải đã đưa anh đến tiếp cận cậu . Mọi chuyện đều diễn ra một cách tự nhiên, và cậu cũng sẽ thật tự nhiên để dẫn dắt Xán Liệt vào những điều cậu muốn biết.


    Xán Liệt nhã nhặn cười nhẹ, chợt quay sang hỏi Hải .
" Hách và Tuệ chưa đến à?"

.  "Đến rồi, đang giành chỗ ngồi tốt trên xe!"

   "Hay là tụi mình cũng lên xe đi!" Minh nhìn đồng hồ, "Cũng sắp đến giờ khởi hành rồi!"


      Hải gật đầu. "À, Xán Liệt này, hôm nay tao có nhiều chuyện muốn bàn với Minh vài vấn đề trong câu lạc bộ, hay là mày ngồi cạnh Bạch Hiền nhé!"


     "Tùy mày!" Xán Liệt  liếc Hải một cái, trả lời bằng giọng lạnh lùng, rồi đi một mạch lên xe.


   Trong suốt lộ trình, Xán Liệt không hề nói chuyện với Bạch Hiền, anh càng thu hẹp không gian với tất cả mọi người xung quanh khi chọn vị trí ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt lúc nào cũng hướng ra ngoài nhìn dòng xe dần dần đông đúc.




   Anh đang nhớ đến những kỉ niệm đẹp trước kia của anh và Khánh Thù, thời gian quen nhau, cả hai cũng thường cùng nhau tham gia những chuyến dã ngoại như thế này.


  Lúc ấy, người ngồi vị trí này đều là Khánh Thù . Anh hỏi vì sao cậu lại thích ngắm nhìn đường phố náo nhiệt ngoài cửa sổ kia, cậu cười, bảo anh nhìn vào một chiếc xe, trông bề ngoài thì biết ngay họ là một đôi tình nhân. Người con trai ngồi sau ôm chặt người con trai, người con trai mặc dù chạy xe vẫn một tay nắm lấy tay người con trai.

Khi dừng đèn đỏ, người con trai còn hôn lên tay người con trai , trông rất hạnh phúc. Trong cách nghĩ của Khánh Thù mỗi chuyến xe là mỗi con đường khác nhau, tựa như đôi tình nhân ấy, họ sẽ cùng nhau đi đến con đường riêng của họ, hạnh phúc hay bất hạnh họ sẽ cùng nhau vượt qua, và có thể vượt qua hay không, đều dựa vào sức mạnh và niềm tin trong tình yêu của họ. Còn với Xán Liệt, cậu được ngồi cùng anh trên một chuyến xe, dù có đến tận chân trời góc bể, cậu vẫn tình nguyện theo anh.



.  Và một điều nữa, ngồi ở vị trí này cạnh anh, trong một không gian hẹp, cậu như cảm nhận được mọi thứ xung quanh đều chỉ dành riêng cho cả hai.



    Mọi lời nói đều như gió thoảng mây bay, giờ đây tất cả đã trôi theo dòng người tấp nập kia. Nhưng Xán Liệt hiểu rõ, trong lòng anh không thể không nhớ Khánh Thù .


     Tiếng cười đùa rộn ràng của đám sinh viên với những trò chơi vui nhộn của hướng dẫn viên du lịch khiến Xán Liệt không suy nghĩ thêm gì nữa. Anh ngoảnh nhìn, bất chợt trông thấy Bạch Hiền bên cạnh nét mặt xanh xao, ngồi im thin thít.

"Em bị say xe à?"

.  Cậu đờ đẫn gật đầu.

.  "Minh à, bạn em bị say xe, em có mang theo dầu nóng không?" Xán Liệt đứng lên, gọi Minh đang ngồi phía sau.

  "Không ạ!"

  "Trên xe có ai mang theo dầu không ạ?"

   Người hướng dẫn viên nói trên micro hộ Xán Liệt.

. "Có, có đây!"


   Một nữ sinh viên lạ mặt từ dưới chuyền lên, Xán Liệt vội cầm lấy, ngồi xuống mở nắp.


     "Gì...thế...ạ?" Bạch Hiền nhăn nhó. Cậu rất ít khi dùng những thứ này.

    "Chỉ cần xoa một ít em sẽ cảm thấy đỡ hơn."

  "Thật chứ?"


  "Ừm! Em cứ ngồi yên!"


    Xán Liệt thoa một ít dầu vào tay, sau đó xoa vào hai bên huyệt thái dương của Bạch Hiền , xoa huyệt nhân trung và cả phía sau gáy.



   Trong lúc anh đưa tay nâng đầu cô lên, vươn người ra sau để xoa dầu, Hiền hé mắt nhìn, gương mặt anh đang thật gần với cậu, mùi hương trên người anh tỏa ra bỗng khiến tim cậu đập từng hồi kì lạ.



     Các sinh viên đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn cả hai. Minh và Hải khẽ ra hiệu cho tất cả ổn định về chỗ ngồi, rồi mỉm cười đầy ẩn ý.

   "Em cảm thấy thế nào?"

  "Nóng quá! Cay cả mắt!"

   "Sẽ mau hết thôi! Em cũng nên ngủ một chút, tỉnh dậy sẽ không sao nữa!"

   Hiền nghe lời nhắm mắt. Một cảm giác ấm áp lan tỏa, chẳng biết vì tác dụng của dầu nhanh chóng xóa tan cơn khó chịu trong lòng, hay là vì tim cậu đã tìm được nhịp đập riêng mà cậu không hay biết.


    Quả thật chợp mắt một chút tinh thần đã dẩn ổn định hơn. Khi Bạch Hiền tỉnh dậy, cậu nhận thấy đầu mình đang tựa vào vai Xán Liệt , ánh mắt anh đang chăm chú vào quyển sổ gì đó, trông thấy cậu mở mắt vội cất lại vào balo ngay.

   "Dậy rồi à? Cũng sắp đến nơi!" Xán Liệt làm động tác duỗi thẳng hay tay, vừa nói.

  "Xin lỗi...em không biết em đã tựa vào anh từ lúc nào."

   "À...không có gì." Xán Liệt ngập ngừng một lúc, rồi lại nói tiếp. "Em đã khỏe hơn chưa?"

   "Rồi ạ!" Bạch Hiền ưỡn người, xoay qua xoay lại một cách thoải mái, muốn biểu lộ rõ tinh thần đã tỉnh táo. "Công dụng của dầu nóng hiệu quả thật!"

   Xán Liệt mỉm cười. "Đó là cách dân gian trị chứng say xe đấy! Em chưa từng sử dụng sao?"


    "Trước đây ở Mỹ em chưa từng bị say xe, cũng chưa từng dùng những loại này."
"Ở Mỹ à?" Anh hơi ngạc nhiên. "Vậy em về Hàn Quốc thăm gia đình sao?"

     "Không." Cậu tỏ vẻ bất lực. "Em và ba mẹ về đây luôn, sống cùng anh trai và một người...anh dâu."

    "Hình như em không được vui."
Cậu lắc đầu, gượng cười.

   "Hôm nay được đi chơi, em không muốn nói đến những chuyện khác."
Xán Liệt không hỏi thêm gì nữa, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.



    Người hướng dẫn viên lại vực dậy tinh thần phấn chấn cho các sinh viên bằng các tiết mục văn nghệ. Chiếc xe tiếp tục ồn ào bởi giọng ca "oanh vàng" của Hách cùng tiếng cười vang giòn của mọi người, cho đến tận khi xe đỗ vào bãi.



  Thuyền máy lần lượt đưa sinh viên vào khu du lịch. Mỗi lớp đều có hai người đại diện, họ sẽ điểm danh các thành viên và lo việc ăn uống.



    Xét cho cùng, khoa của Minh "dân cư" không đông đúc như những khoa khác, đa số sinh viên chỉ vài người đưa bạn theo cùng, vả lại không hẳn sinh viên nào cũng tham gia chuyến đi. Hiện tại chỉ có ba xe, mỗi xe khoảng ba mươi người. Minh và Hải sẽ chịu trách nhiệm chuyến xe của họ.


   "Cảm giác được "ý trung nhân" xoa dầu một cách tận tình sẽ như thế nào nhỉ?" Minh đi bên cạnh Hiền, hỏi nhỏ trêu chọc.

"Thế nào là thế nào?"


"Cậu còn giả vờ nữa. Tớ và anh Hải đã tính toán, chuyến đi này sẽ kết hợp hai người, trai tài nam sắc, quả là xứng đôi!"

"Cậu đừng nói lung tung! Tớ chẳng có gì với anh Xán Liệt cả!"


Minh tặc lưỡi. "Những người mới biết yêu thường hay nói thế lắm! Đừng ngại! Tớ sẽ ủng hộ cậu hai tay hai chân! Hì hì!"

Hiền thở dài. Thôi thì mặc kệ. Dù sao cũng nhờ Minh , cậu  mới tiếp cận được với Xán Liệt, những gì cậu muốn biết nhanh chóng sẽ biết.

Có lẽ con trai luôn biết cách thay đổi bản thân để thích nghi với mọi tình huống, đến nỗi trong nháy mắt, Bạch Hiền đã suýt quên đi mất mục đích chính ban đầu của mình là gì bắt đầu từ khi cậu ngồi cạnh Xán Liệt trên xe.


Cậu nhận thấy trong ánh mắt anh luôn chất chứa một nỗi buồn, không chỉ thế, ánh mắt đó là cả một bầu trời rộng lớn đầy ưu tư. Chẳng phải cậu chưa từng nhìn thấy nam nhi bị thất tình, nhưng vẻ trầm lắng trên gương mặt anh, nụ cười gượng gạo với bạn bè, cô gái nào được anh yêu chắc sẽ hạnh phúc lắm.



Cậu sực nghĩ đến Khánh Thù, loại người như cậu ta thật không đáng để nhận lấy tình cảm này. Trong lòng Hiền chợt có chút xao xuyến, có lẽ là vì thương hại.


Sinh viên lần lượt được tham quan các địa điểm chính trong khu du lịch. Ai nấy đều hân hoan, vui mừng khôn xiết. Nữ rủ nhau tươi cười tạo dáng chụp hình cùng thiên nhiên, nam hát hò thoải mái khiến khách tham quan cũng phải ngoảnh nhìn.



Đến giờ trưa, sinh viên lần lượt được nghỉ ngơi. Đại diện của các lớp phụ trách lấy thức ăn và nước uống. Phí sinh hoạt của sinh viên có giới hạn, thế nên, mỗi suất ăn chỉ là một phần cơm hộp đã được ban tổ chức đặt sẵn và một chai nước suối.


Hầu hết các sinh viên khi đi dã ngoại không quan trọng đến việc ăn uống như thế nào, quan trọng là được vui vẻ cùng bạn bè sau những buổi học căng thẳng.



Có lẽ đó là niềm vui lớn nhất trong quãng thời gian còn là sinh viên. Tuy thế, cũng có vài trường hợp ngoại lệ, điển hình là Bạch Hiền


"Cậu không ăn đi? Ăn để lấy sức tiếp tục với trò chơi sinh hoạt đấy!"


"Tớ ăn không nổi!" Bạch Hiền nhăn nhó.

"Sao thế?"

"Tớ...tớ chưa từng ăn như thế này." Cậu nhìn vào hộp thức ăn trên tay, phần cơm đã bị cậu dùng muỗng xới nhuyễn nhừ.

"Ôi trời! "Đại công tử" ơi, cơm hộp hay bít tết thượng hạng cũng đều là bỏ vào miệng, nhai và nuốt như nhau thôi, có gì khác biệt chứ."



"Khác rất nhiều nữa kìa! Tớ thật sự ăn không nổi. Thôi, tớ mua sữa uống tạm vậy!" Bạch Hiền đứng lên, đi về phía Hải hỏi han, sau đó đi một mạch vào căng tin của trung tâm.



Khi cậu trở lại, Minh nhìn thấy cậu cầm trên tay là hai hộp sữa loại trung bình.



Đám sinh viên ngồi gần đó cũng nhìn Hiền bằng ánh mắt khác thường, rồi lại nhìn Minh khiến Minh chỉ biết cười trừ.



Phần quan trọng và hấp dẫn nhất của chuyến đi chính là trò chơi đi tìm "báu vật". Như thường lệ, ban tổ chức sẽ chia mỗi lớp thành một đội, trong mỗi đội đó tùy người dẫn đầu sẽ phân công từng thành viên ra sao.



Các sinh viên sẽ được phát bản đồ chi tiết của khu rừng sinh thái, tự tìm đường đến các địa điểm đã sắp đặt trước theo gợi ý của ban tổ chức.



Vì sự an toàn cho mọi người, đương nhiên đã có sự liên kết của nhà trường và trưởng khu du lịch, vả lại, khu rừng cũng không quá lớn, khó khăn nhất vẫn là những câu đố gợi ý địa điểm mà ban tổ chức đã đưa ra.


Lớp Hải chia ra thành năm nhóm, mỗi nhóm bốn sinh viên. Chắc chắn Hải, Minh,Xán Liệt và Bạch Hiền sẽ cùng nhóm.



Xán Liệt cũng biết hai người họ đã cố tình hùa nhau gán ghép anh và Bạch Hiền, anh vẫn giữ im lặng miễn cưỡng tham gia trò chơi, vì anh nhớ đến lời hứa của anh với Khánh Thù trong những lần trước kia, rằng anh sẽ chinh phục được những câu đố để mang "báu vật" về làm quà cho cậu, nhưng một năm qua, đã ba lần, anh vẫn chưa thực hiện được.


"Xán Liệt ! Giải được lời gợi ý đầu tiên chưa? Sao tao chẳng hiểu gì cả!" Hải cầm tờ mật thư trên tay, đưa lên đưa xuống, soi trời rồi lại soi đất, cuối cùng giơ tay gãi đầu nhìn Xán Liệt.

"Vẫn chưa!"

""12 12 17 22 16 26; 2 16 9 24 1; 11 9 22 16 1; 11 3 22 15" Là cái gì vậy nhỉ?" Bạch Hiền cau mày hỏi.

"Mật thư đấy!" Xán Liệt bình tĩnh nói.

"Thế làm sao để giải?"

"Có gợi ý nè:Việt Nam là một nước có nhiều thắng cảnh xinh đẹp." Minh vội nói khi nhìn thấy một dòng chữ nhỏ phía sau tờ giấy.


"Gợi ý chẳng liên quan gì đến dãy số đó cả!" Bạch Hiền chán nản ngồi thụp xuống hòn đá dọc đường cạnh một thân cây, đưa tay quẹt mồ hôi trên trán.



Có vẻ như sự hào hứng ban đầu đã bị thay thế bởi đôi chân mỏi nhừ và cái bụng rỗng đang kêu réo liên hồi.


"Nếu không liên quan ban tổ chức sẽ không đưa ra dòng chữ đó, hoặc là họ đang muốn đánh lừa chúng ta, nhưng dù sao cũng chỉ là trò chơi, không ai lại đi làm khó đám sinh viên đang khao khát tìm kiếm "báu vật" này đâu!" Xán Liệt vẫn nhìn chằm chằm vào dãy số khó hiểu kia, chợt anh đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lại hỏi Hải.


  "Bốn nhóm còn lại đâu rồi?"


"Vẫn chưa nhóm nào giải được các câu đố khác! Phen này lại thua nữa rồi!"


"Những lần trước các anh cũng thua cuộc sao?" Hiền hỏi.


"Ừ..." Hải tỏ vẻ xấu hổ. "Những lần ấy đều là trò chơi hoạt động chân tay, đội nào nhanh nhẹn sẽ thắng thôi, bọn anh chậm chạp, chẳng thể bằng các tân sinh viên năng động, trẻ trung."



"Ôi, sao anh chẳng chịu nói trước? Biết thế em đã chọn nhóm khác rồi!" Minh nhìn Hiền, cả hai cười khì.


"Việt Nam  là một nước có nhiều thắng cảnh xinh đẹp." Hải thẹn thùng lẩm nhẩm dòng gợi ý, "Nghe cứ như bài học môn khoa học tự nhiên của các em tiểu học nhỉ, anh còn nhớ được vài câu: "Nước Việt Nam hình chữ S, trải dài từ Bắc sang Nam, có nhiều thắng cảnh và địa danh nổi tiếng..."

"Khoan đã...khoan đã!" Xán Liệt bất chợt chen ngang giọng đọc lưng lửng của Hải như sực hiểu ra điều gì.

"Mày vừa đọc gì thế?"


"Không có gì! Đọc cho vui đấy mà!"

"Không! Đọc lại, đọc lại đi!" Xán Liệt nghiêm túc khiến cả ba vô cùng khó hiểu.

"Nước Việt Nam hình chữ S, trải dài từ Bắc sang Nam,..."


"Được rồi, được rồi!" Xán Liệt  nhanh chóng lấy bút từ trong chiếc balo, ghi ghi chép chép gì đó vào tờ giấy.


Cả ba người còn lại im lặng chăm chú nhìn anh loay hoay với mớ hỗn độn trong đó mà chẳng thể hiểu được gì. Một lúc lâu sau, Xán Liệt đứng bật dậy, đeo balo vào, bảo mọi người "Đi thôi!"


"Đi đâu?" Cả ba dường như đồng thanh hỏi.

"Đi tìm địa điểm trong mật thư!"

"Anh giải được rồi à?" Minh hớn hở.
"Ừm!"


"Thế trước khi đi, mày không thể giải thích cho mọi người cùng nghe sao?" Sự tò mò của con người là một nhược điểm lớn, thế nên không ai có thể có tinh thần làm việc gì khác khi những việc khó hiểu cứ luôn ám ảnh trong tâm trí.

"Phải đó, phải đó! Em cũng muốn biết!" Bạch Hiền lên tiếng.

"Được rồi, giải thích xong thì đi nhanh nhé! Xem nè!" Xán Liệt đưa tờ giấy lúc nãy anh ghi ghi chép chép cho cả ba cùng xem,

"Nhờ Hải đọc câu "Nước Việt Nam hình chữ S..." anh mới hiểu ra đây có thể là dạng mật thư số thay chữ.




Nói dễ hiểu hơn, từ câu gợi ý này ta phải tìm được mối liên hệ của một chữ cái và một con số nào đó. Trong câu gợi ý có nhắc đến "Việt Nam là một...", ta tìm được con số một, quan trọng là chữ cái nào liên quan đến nó."


"A!" Hiền reo lên. "Em hiểu rồi! Chữ S, nước Việt Nam hình chữ S."


"Chính xác là vậy!" Xán Liệt nói tiếp.


"Sau đó anh viết tất cả hai mươi sáu chữ cái trong bảng chữ cái quốc tế, rồi lần lượt thay số vào, bắt đầu là số một nằm ở vị trí chữ S, số hai là chữ T, cứ thế cho đến hết. Bây giờ nhìn vào dãy số của bức mật thư, ta sẽ được các từ: "DDINHR; THAPS; CANHS; CUNG". Đây là dạng chữ quốc ngữ điện tín, "DD" là "Đ", "R" thay thế cho dấu hỏi, "S" dấu sắc, mọi người đã đọc được rồi chứ?"


"ĐỈNH THÁP CÁNH CUNG!" Cả ba lại đồng loạt đọc.


"Đi được rồi chứ?"


"Woa, anh Xán Liệt thật là tài giỏi!" Minh vỗ vai Xán Liệt mạnh một cái, cười tít mắt.



"Xí, chẳng phải là nhờ anh sao?" Hải làm vẻ mặt ganh tị.


"Giờ không phải là lúc tranh công, ở đây chỗ nào là tháp cánh cung, mày biết không?" Xám Liệt can thiệp.


"Nghe thì quen lắm, nhưng chính xác ở đâu thì tao không biết!"

"Thế thì đi tìm ngay thôi!" Lần này lại đến lượt Hiền vội vàng bước đi.


"Khoan đã! Nếu như cứ đi như thế này thì không hay đâu!" Hải lại ngăn cản.

"Anh có ý này! Mình lại chia thành hai nhóm, tản ra hai lối đi, như thế vừa tiết kiệm thời gian lại vừa đánh lạc hướng hai đội kia. Ý kiến hay chứ?"


"À...à...anh Hải nói đúng đó!" Minh đồng tình.



  "Em với Hiền đều yếu đuối, cùng nhóm sẽ không linh hoạt. Vậy thì em với anh Hải sẽ chịu trách nhiệm phần đánh lạc hướng, anh Xán Liệt và Hiền cùng đi tìm tháp cánh cung. Thế nhé!"
Hiền nhíu mày nhìn Minh, chỉ thấy Minh cười cười. Xán Liệt không phản đối, chỉ nói tùy mọi người rồi nhanh chóng bỏ đi. Minh đẩy Hiền theo sau, nói nhỏ vào tai cậu.



"Không gian riêng tư rồi nhé! Tha hồ mà "tình chàng ý thiếp!" Hiền chỉ còn biết than trời.


"Anh Xán Liệt...anh có thể đi chậm lại một chút được không?" Đi được một quãng đường vẫn chưa đến nơi, Hiền mệt mỏi rã rời, trong khi Xán Liệt vẫn tiến bước, chẳng thèm nhìn đến cậu lủi thủi phía sau.



"Sắp đến nơi rồi. Anh đã nhớ ra, ở đây chỉ có tháp hình cánh cung, có thể leo lên đỉnh đó sẽ tìm được địa điểm tiếp theo."

"Hả? Lại còn phải leo lên đỉnh à? Em không đi nữa đâu! Oái!" Bạch Hiền bỗng la to.


"Có chuyện gì vậy?" Xán Liệt quay lại, chỉ thấy Hiền ngồi bệt xuống đất, tay vịn vào cổ chân.

"Chân em đau quá!" Cậu nhăn nhó.


"Có lẽ trặc chân rồi! Để anh xem!" Xán Liệt kiên nhẫn ngồi xuống đối diện, lấy tay xoa xoa cổ chân cậu. "Đáng lẽ ra Minh không nên đưa em đến chuyến đi này. Có thể ở nhà em là công tử, ăn sung mặc sướng, ra ngoài có người đưa đón, nhưng đã ở đây, em phải hiểu, em không nên vì bản thân mình làm ảnh hưởng đến thành tích của cả nhóm."


Hiền quắc mắt nhìn Xán Liệt. "Anh có quyền gì mà trách móc em như vậy?


Thành tích của cả nhóm quan trọng lắm sao? Minh nói với em, cái "báu vật" mà ban tổ chức tự đặt ra chỉ là vài cuốn sách tham khảo rẻ tiền. Những thứ đó chỉ cần bỏ tiền ra là mua được, tại sao lại phải tốn công suy nghĩ giải mật thư, lại còn phải tốn sức đi tìm khắp nơi chứ? Cứ nghĩ sẽ được tham gia chuyến du lịch thoải mái, vui vẻ, nếu biết khổ sở như thế này, ở nhà còn sướng hơn!"



Lần này Xán Liệt thật sự tức giận, "Phải! Những cuốn sách đó đối với em chỉ là thứ rẻ tiền, nhưng với sinh viên bọn anh, sách học là báu vật vô giá. Cho dù em thật sự không quan tâm đến những cuốn sách đó, em cũng phải tự mình đối mặt và vượt qua những thử thách trước mắt chứ, mới đi vài bước thì đã than thở. Đây chỉ là trò chơi, cuộc sống thật sự còn nhiều chông gai hơn bây giờ kìa. Chẳng lẽ suốt đời em chỉ biết sống trong căn nhà sang trọng, có người lập trình tất cả mọi việc cho em. Thế thì chẳng khác gì phế nhân cả! Nhưng cho dù là phế nhân, người ta cũng cố gắng tự tìm con đường riêng cho bản thân."


"Anh nói thế có nghĩa là tôi không bằng phế nhân nữa sao? Anh quá đáng lắm!"


Hiền căm phẫn nhìn anh, nước mắt chực trào. "Thế còn anh thì sao, anh có dám đối mặt với khó khăn của bản thân không? Hay anh cũng cố tình lảng tránh?"


"Anh không hiểu em nói gì cả!"

"Chẳng phải anh cũng vì chuyện của Khánh Thù mà tránh né bạn bè, thay đổi cả bản thân hay sao? Anh còn không dám đối mặt để nói rõ mọi chuyện với cậu ta nữa!"


Xán Liệt sững người. "Em biết Khánh Thù ?"


"Khánh Thù hiện đang ở nhà tôi!"

"..." Xán Liệt định nói thêm điều gì nữa, nhưng lại thôi. Anh bước lại gần Bạch Hiền , ngồi quay lưng về phía cậu, nghiêm giọng nói. "Lên lưng anh!"


"Hứ! Nhắc đến Khánh Thù anh lại thay đổi. Tôi không cần anh quan tâm!"

Biết Bạch Hiền giận dỗi, anh im lặng, xoay người đưa tay nhấc bổng cậu lên.


"Anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống!"


Mặc cho cậu hết sức vùng vẫy, anh vẫn không buông tay. Xám Liệt chỉ đưa mắt nhìn xung quanh, may mà lúc này không có ai, nếu không cả hai đã trở thành tâm điểm của chuyến đi này rồi.



Bạch Hiền bất lực nhìn Xán Liệt, biết mình không thể thoát khỏi vòng tay anh, cậu đành im lặng. Tại sao sự bực tức vừa rồi lại nhanh chóng biến mất? Lúc này chỉ còn một cảm giác bồn chồn xen lẫn sự trống rỗng trong tiềm thức.



Có lẽ cơn đói và sự mệt mỏi đã khiến cậu không còn tri thức nữa, cậu gục đầu vào vai Xán Liệt.

________ END CHAP 12_______

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip