Xán Liệt sốt ruột nhìn ra ô cửa kính chiếc xe buýt đang chạy bon bon trên đường. Hai tay anh đan chặt vào nhau. Dạo gần đây vì chuyện của mình và Khánh Thù nên tâm trạng Xán Liệt không được tốt, thế là ba người bạn thân cùng phòng ra sức lôi kéo Xán Liệt tham gia vào câu lạc bộ thể thao của trường, chủ nhật mỗi tuần sẽ tập trung ở sân trường luyện tập.
Sáng nay, vẫn như thường lệ, cả bốn người lại cùng vào trường. Khi huấn luận viên vừa có mặt ở sân thì Xán Liệt nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp của bệnh viện tỉnh. Bác sĩ báo tin ba Xán Liệt đang trong tình trạng nguy kịch, cậu phải nhanh chóng về quê ngay.
Hành lang của bệnh viện tỉnh đã chật hẹp, nay lại thêm người nhà bệnh nhân ngồi trải dài dọc theo các phòng khiến nơi đây trở nên thật ngột ngạt. Người thì ngồi đờ đẫn chờ người thân trước phòng cấp cứu, nước mắt lưng tròng, chốc chốc trông thấy có bác sĩ nào đó đi ra liền chạy đến hỏi han tình hình; người thì sắc mặt tái xanh cầm hồ sơ bệnh án trên tay; có người thì ánh mắt lộ rõ vẻ lo sợ nhìn vào phòng khi y tá tiêm từng mũi thuốc vào cơ thể người bệnh.
Có lẽ đã đi đi lại lại nơi đây nhiều năm, Xán Liệt đã quen dần với những hình ảnh này. Nơi đây như một thế giới hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, đa phần mỗi người vào đây đều gặp phải những hoàn cảnh trớ trêu bất hạnh nên không gian đầy vẻ ảm đạm. Xán Liệt nhớ đến lời nói của một bác sĩ thực tập mà cậu đã gặp hai năm trước đây:
"Làm nghề như chúng tôi cũng khổ sở lắm, nếu như mọi người đều bình an thì có nghĩa là chúng tôi không có việc để làm, nhưng nếu có quá nhiều việc phải làm suốt ngày thì lại đồng nghĩa với việc có nhiều người xảy ra tai nạn hay bệnh tật. Ngày ngày đối diện với những người khác nhau, những căn bệnh khác nhau, lại phải là người đầu tiên đối diện với người thân của họ tuyên bố rằng họ sẽ sống hay chết, không thể dùng lời nào để diễn tả được cảm xúc."
Xán Liệt bước vào, nhưng phòng bệnh trống trơn, ba không ở trên giường, một cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng. Thường thì ba rất ít khi ra khỏi phòng, mỗi lần cậu về thăm, ông đều ngồi buồn bã trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ có vẻ như rất nhiều tâm sự, nhưng khi gặp Xán Liệt ông lại tỏ ra vui mừng, bình thản. Linh tính mách bảo có việc chẳng lành, Xán Liệt chạy ra khỏi phòng, tình cờ nhìn thấy người y tá trực ở khoa này, cậu vội hỏi.
–"Cho tôi hỏi, cô có thấy ba tôi không?"
–"Bệnh nhân trong phòng này là ba của anh à?"
Xán Liệt gật đầu.
–"Ông ấy vẫn còn ở phòng cấp cứu. Sáng nay bỗng dưng ông ấy bị xuất huyết tiêu hóa nặng, bác sĩ nói có thể sẽ không qua khỏi...
Cô y tá nhìn vào phòng bệnh nói với giọng buồn bã, quay lại thì đã không thấy Xán Liệt đâu.
Cửa phòng cấp cứu vẫn còn đóng kín, Xán Liệt căng thẳng tìm chỗ trống ở khe cửa để nhìn vào nhưng vẫn không thấy gì. Đợi đến khoảng mười lăm phút sau mới có bác sĩ từ trong bước ra.
–"Bác sĩ, cho tôi hỏi, ba tôi sao rồi ạ?"
–"Ba cậu là..." Người bác sĩ thắc mắc.
–"Phác Chính Hách "
–"Thì ra cậu là con trai của ông Hách à? Sáng nay chính tôi đã nhờ y tá liên lạc với cậu." Ông nhìn Xán Liệt buồn rầu, rồi lắc đầu.
"Xin lỗi, cậu hãy vào trong gặp mặt ông ấy lần cuối. Chúng tôi đã làm hết khả năng nhưng ông ấy vẫn không qua khỏi."
Ông Hách mắt nhắm nghiềm nằm trên giường, đôi lúc mí mắt giật giật. Mái tóc bạc trắng, gương mặt hốc hác, thân hình gầy trơ xương. Xán Liệt bước đến bên giường, ngồi xuống cạnh ông, nắm lấy cánh tay xương xẩu, đôi mắt đã đỏ hoe.
–"Ba..."
Bàn tay ông khẽ nhúc nhích, đôi mắt từ từ mở.
–"Xán Liệt...ba cứ sợ sẽ không được gặp con nữa..."
-"Bác sĩ nói ba không sao cả, ba đừng lo, nghỉ ngơi rồi sẽ khỏe lại thôi." Xán Liệt giả vờ khuyên nhủ ông, cũng là tự an ủi bản thân mình.
-"Con đừng nói dối ba...ba biết bệnh tình của ba...Ba không sợ chết, ba chỉ sợ không còn được ở bên cạnh con." Ông nói giọng nặng nề, khó khăn. Có lẽ trong giây phút giữa sự sống chết, con người đã không còn sợ lưỡi hái tử thần, cũng như ông, chỉ sợ rằng khi nhắm mắt lại đã không còn được nhìn thấy người mình thương yêu.
-"Ba đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi ba." Xán Liệt không kiềm nén được cơn xúc động, nước mắt lăn dài trên má.
-"Con đừng khóc...ba có chuyện cuối cùng...muốn nói với con." Ông Hách như dốc hết mọi sức lực của mình nắm tay Xán Liệt thật chặt, giọng nói đã khó nghe dần. Xán Liệt phải cúi sát người mới có thể nghe được.
"Những năm qua...ba chỉ say mê rượu chè...bỏ bê con cái...khi bệnh tật lại khiến con phải cực khổ chăm sóc...ba cảm thấy thật có lỗi với con...Dưới chiếc gối trên giường bệnh...có một quyển nhật kí...cuộc đời ba...gói gọn trong những dòng chữ đó...hy vọng con sẽ thông cảm cho ba..."
Giọng nói thều thào nhỏ dần, cái siết tay cũng từ từ nới lỏng, một giọt lệ rơi xuống cũng là lúc đôi mắt ông nhắm lại, trút hơi thở cuối cùng. Xám Liệt chỉ kịp gọi một tiếng ba lần cuối.
Cậu ôm chặt lấy ông, khóc nức nở. Ngoài trời bỗng đổ mưa, dường như cũng muốn khóc thương cho một người về bên kia thế giới.
————————-Ngày 2 tháng 6 năm 1982——————————–
Thời gian qua vất vả vì công việc, cuối cùng mình cũng đã thành công, mọi nỗ lực đã được các cổ đông công nhận và bỏ phiếu tán thành việc nhậm chức. Ngày mai sẽ là ngày chính thức trở thành chủ tịch, bắt đầu vào việc cải cách công ty thêm lớn mạnh. Phác Chính Hách cố lên!
Trang mở đầu là những dòng chữ ngắn gọn, có lẽ là vừa tập tành chuyện viết nhật kí. Xán Liệt lật trang tiếp theo.
————————Ngày 5 tháng 6 năm 1982——————————————-
Vừa nhậm chức nên thật bận rộn, phải đi khảo sát những ngành nghề của các cổ đông, lên kế hoạch cho việc mở rộng thêm các cổ phần, thâu tóm thêm nhiều công ty. Lên kế hoạch thì dễ nhưng thực hiện lại quá khó, không biết nên bắt đầu từ đâu, bên cạnh mình lại không có ai giúp đỡ, chắc là phải tìm thêm một trợ lý thôi.
————————Ngày 12 tháng 6 năm 1982————————————-
Hôm nay anh Vũ đưa một người đến làm trợ lý. Cô ấy đã có kinh nghiệm làm việc năm năm, vì công ty cũ đã bị thâu tóm, đến giờ vẫn chưa xin được việc làm mới. Anh Vũ nói cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của anh nên hoàn toàn tin tưởng. Mình tạm thời đồng ý, dù sao cũng đang cần người gấp.
————————Ngày 20 tháng 7 năm 1982——————
Hơn một tháng làm việc cùng người trợ lý, mình bỗng để ý đến cô ấy nhiều hơn. Những ngày mới bắt đầu cùng làm việc, mình có phần lạnh lùng với cô ấy, chỉ tập trung vào sổ sách, có hôm đến tận khuya mình còn ở công ty, cô ấy đã chịu ở lại để giúp đỡ.
Mỗi khi nhắc đến cô ấy lòng mình lại có chút bồi hồi, ngay lúc viết những dòng chữ này, không hiểu sao tim mình lại có cảm giác hồi hộp. Chẳng lẽ mình...không...có thể chỉ là ngộ nhận.
Những trang tiếp theo, ông Hách viết đều đặn hơn, đều là những tình tiết xảy ra giữa ông và người trợ lý đó. Xán Liệt đọc theo dòng cảm xúc của ông như lạc vào một bộ phim tình cảm thời xưa. Cậu sực nghĩ, có thể nào người trợ lý đó chính là mẹ của mình? Xán Liệt tiếp tục đọc.
———————-Ngày 5 tháng 8 năm 1982——————————————
Thật đê tiện! Tối qua mình đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng. Mình đã hành động hết sức tồi tệ. Tại sao mình lại không kiềm chế bản thân, uống quá nhiều rượu khiến đánh mất cái quý giá nhất của người con gái, lại là người mình vô cùng yêu thương.
Cô ấy khóc rất nhiều, ngay lúc ấy mình vô cùng hoảng sợ và lo lắng, mình đã bỏ đi, để mặc cô ấy lẻ loi trong căn phòng ở khách sạn. Mình chẳng khác nào những loại đàn ông chơi bời. Không! Phách Chính Hách này không phải là người bạc nghĩa, mình phải chịu trách nhiệm!
—————————Ngày 10 tháng 8 năm 1982
———————-
Năm ngày rồi cô ấy không đến công ty, mình đã tìm cô ấy mọi nơi, anh Vũ đã đi công tác ở tỉnh khác, mình không cách nào liên lạc được. Thật sự trong lòng rất bất an! Mỹ Anh ! Em đang ở đâu?
Mĩ Anh ? Cuối cùng Xán Liệt cũng đã biết tên của người trợ lý ấy.
Ngày 12 tháng 8 năm 1982
Mình đã nhận được thư của cô ấy, bất an trong lòng đã giảm dần. Thì ra cô ấy không hờn trách mình, chỉ là phải về quê nhà đột xuất vì mẹ trở bệnh. Mình phải thu xếp mọi công việc đi tìm cô ấy ngay lập tức.
Giữa hai trang này có kẹp một phong thư, có lẽ là bức thư ông Hách đã nhắc đến trong nhật kí. Xán Liệt mở ra xem.
"Anh Hách !
Xin lỗi vì những ngày qua em không đến công ty. Bệnh viêm phổi của mẹ em trở nặng, bà phải vào bệnh viện tỉnh cấp cứu nên em phải về ngay. Anh cho em xin nghỉ thêm vài ngày, mẹ em khỏe hơn em sẽ lập tức về công ty.
Còn chuyện hôm trước...em không trách anh...chúng ta đã là người trưởng thành và em tin tưởng anh không phải là người bội bạc. Anh nhất định sẽ ở bên cạnh em chứ? Mong thư của anh!
Mĩ Anh "
Nét chữ mềm mại, giọng thư chứa đầy sự dịu dàng và tình cảm. Ba đã có tất cả, tiền tài, sự nghiệp và một tình yêu đẹp như thế, tại sao sau này lại trở nên nhếch nhác, bê tha? Xán Liệt thầm nghĩ.
Cậu đóng quyển nhật kí lại, cất vào balo. Mấy ngày hôm nay lo chuyện hậu sự của ba, Xán Liệt đã mệt mỏi rã rời. May mà có hàng xóm xung quanh giúp đỡ, ba người bạn thân cũng vất vả từ Seoul về phụ, cậu cũng được an ủi một phần nào.
Nhưng trong lòng nỗi cô đơn vẫn cuồn cuộn như sóng biển. Những dòng chữ về tình yêu của ba khiến Xán Liệt nhớ đến tình yêu của bản thân mình. Xán Liệt lấy điện thoại, bấm đến số máy của Khánh Thù , chợt dừng lại.
"Người ta đã là vợ, là mẹ. Mình gọi điện chỉ thêm phiền phức cho cậu ấy." Xán Liệt thở dài, nước mắt lại rơi. "Khánh Thù, anh thật sự rất nhớ em!"
Đầu tuần, Chung Nhân tiếp tục đi làm, Khánh Thù cũng được đến trường. Mặc dù bà Mĩ Anh có hằn học như thế nào, buổi nói chuyện nào cũng đề cập đến vấn đề cưới hỏi của cả hai, Chung Nhân vẫn khăng khăng gia hạn thời gian, sau đó họ lại tranh cãi, vẫn là Khánh Thù đứng im thin thít sau lưng anh, vẫn là ông Nghiêng đứng cạnh bà vỗ vai vuốt giận, vẫn là Bạch Hiền chốc chốc lại "châm dầu vào lửa". Quả là giàu hay nghèo, ai cũng có nỗi khổ tâm.
Buổi sáng, Chung Nhân đưa Khánh Thù đến trường, sau đó mới đến công ty. Cậu đã từ chối khi anh đề nghị chuyện này, nhưng khi nghe anh "hù dọa" nếu không đồng ý thì phải ở nhà, cậu đành miễn cưỡng chấp nhận.
Song, cậu nói với anh đậu xe ở cách xa trường một chút.
Đầu học kỳ mới, sân trường cũng nhộn nhịp hơn hẳn. Tuy thế nhưng Khánh Thù vẫn cảm thấy lạc lõng.
Những ngày trước kia, đi đâu cũng có Xán Liệt bên cạnh, tuy đa số chỉ thảo luận về việc học tập, nhưng Khánh Thù vẫn thấy vui. Lại thêm thỉnh thoảng ba người bạn thân của Xán Liệt nhìn thấy, họ lại trêu chọc, khiến Khánh Thù và Xán Liệt chỉ biết cúi đầu đỏ mặt cười lấy lệ.
Khánh Thù mỉm cười nhớ đến những kỉ niệm đó, cậu bỗng nhớ Xán Liệt cồn cào, lại nhớ ánh mắt căm thù của Xán Liệt khi ở công viên, lòng thấy đau nhói.
Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, đi đến những góc sân nơi cả hai thường ngồi, đến cả phòng học của Xán Liệt, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc.
Chẳng lẽ khi đã không còn duyên phận, ngay cả tồn tại cùng một không gian nhỏ như thế này vẫn không thể nào nhìn thấy nhau? Mà liệu khi gặp Xán Liệt, cậu giải thích tất cả mọi chuyện, Xán Liệt sẽ tin chứ? Khánh Thù thở hắt thất vọng, buồn rầu bước đi. Bất chợt từ đằng xa có tiếng gọi.
"Khánh Thù!!!"
Khánh Thù ngẩng nhìn, thì ra là Hải. Cậu tự trách bản thân mình thật ngu ngốc, bạn của Xán Liệt nhiều vô số, lẫn nam và nữ, tại sao lại không nhớ đến chi tiết này chứ? Cũng may cậu được gặp ngay một người chuyên nắm rõ mọi tin tức.
"Anh Hải!" Cậu mừng rỡ như nhặt được vàng, không để Hải lên tiếng trước, vào thẳng vấn đề ngay.
"Anh có gặp anh Xán Liệt không?"
"Trước khi trả lời câu hỏi của em, anh có chuyện muốn hỏi." Hải ra hiệu cho Khánh Thù cùng cậu ngồi xuống chiếc ghế đá trước hành lang các phòng học. Khánh Thù biết Hải muốn hỏi gì, cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần để trả lời cho những ai thực sự muốn biết.
"Anh muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra giữa em và anh Xán Liệt, phải không?"
Hải đẩy cặp mắt kiếng lên, gật đầu.
"Đúng là giữa em và Xán Liệt đang có chút hiểu lầm, nhưng em không biết phải làm thế nào giải thích cho anh ấy hiểu. Vả lại, chuyện này...em cũng không muốn ai biết. Xin lỗi anh."
"Anh hiểu mà. Anh chỉ muốn xác minh thực sự giữa hai người có thật là không còn cách cứu vãn không?"
"Anh Xán Liệt nói gì với anh à?" Cậu ngạc nhiên hỏi.
"Có một đêm, Xán Liệt về ký túc xá trong tình trạng thê thảm không thể nào tả được. Đôi mắt sưng húp, quần áo xuềnh xoàng, ánh mắt thì thất thần, những ngày sau đó thì không nói năng gì, cứ lặng lẽ ở trong phòng, bọn anh phải khuyên giải nhiều lắm mới có thể lôi kéo nó bước xuống giường cùng đi luyện tập thể thao.
Anh hỏi nó có chuyện gì xảy ra thì chỉ nhận được ba chữ: "Chấm dứt rồi!" Trước đó nữa, nó có đem món quà sinh nhật tặng em, nhưng đi được một lúc thì lại ủ rũ về, bọn anh chỉ nghĩ rằng quen nhau rồi giận nhau là chuyện thường tình, nên cũng không hỏi đến nữa."
Khánh Thù nghe những lời Hải nói mà tim đau thắt. Cậu không ngờ mình đã làm Xán Liệt tổn thương nặng nề đến thế.
"Vậy hiện giờ anh Xán Liệt đang ở đâu? Em đã đến phòng học mà vẫn không thấy anh ấy? Dù sao đi nữa, em vẫn muốn giải thích mọi chuyện với anh Xán Liệt."
". Có thể nó sẽ nghỉ học vài ngày. Tinh thần của nó vừa ổn định hơn một chút thì lại có chuyện xảy ra." Hải ngước nhìn trời, như thể trách móc tại sao mọi chuyện bất hạnh cứ luân phiên kéo đến với người bạn thân của mình.
"Em cũng biết tình trạng sức khỏe của bác Hách phải không? Chủ nhật vừa rồi bác ấy đã qua đời, nó phải về quê để lo chuyện lễ tang. Bọn anh cũng có xuống phụ giúp, trông nó ốm đi hẳn, không còn là "Nam vương" trong mắt các nữ sinh của trường nữa." Hải cười, một nụ cười chua chát.
Khánh Thù bên cạnh cũng đã rơi lệ. Chỉ không gặp Xán Liệt một thời gian dài mà đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy, trong khi đó cậu lại không ở bên cạnh động viên tinh thần cho Xán Liệt, bao nhiêu ấm ức cứ như trào ra hết trong những giọt nước mắt.
"Đừng khóc, đừng khóc nữa! Mọi người nhìn thấy sẽ nghĩ anh ăn hiếp em đó!" Hải cuống quýt vỗ về.
"Em tồi tệ thật! Ngay cả người mình yêu thương gặp khó khăn, em cũng chẳng thể làm gì, chỉ biết ngồi đây mà khóc, lại khiến anh ấy phải chịu tổn thương nặng nề. Em không hiểu nổi bản thân em đang thành ra cái gì nữa!"
"Em đừng tự trách mình, mọi chuyện trên đời không phải do chúng ta quyết định, còn chuyện xảy ra với Xán Liệt , chỉ là một trong số những mất mát mà đến lúc nào đó mỗi người trong chúng ta đều phải gánh lấy. Trước mắt em cứ bình tâm lại vào tập trung vào việc học, anh nghĩ Xán Liệt cũng không muốn nhìn thấy em vì nó mà học hành sa sút. Nếu em đã nói mọi chuyện của cả hai đều là hiểu lầm, anh tin nhất định Xán Liệt sẽ thông cảm cho em. Cứ để nó được yên tĩnh, khi nào nó vào lại Seoul anh sẽ báo cho em biết."
Khánh Thù lau nước mắt gật đầu, nhìn Hải với ánh mắt biết ơn.
Năm giờ chiều, Chung Nhân đến đón Khánh Thù tan học. Nhìn thấy nét mặt u ám của cậu, anh lại tò mò.
"Hôm nay có gặp cậu Xán Liệt gì đó không?"
"Không!"
"Thế nên mới buồn đó à?"
"Không!"
"Thế tại sao gương mặt cứ như đưa đám vậy?"
"Mệt thôi!"
"Đi học chẳng phải chỉ ngồi yên trong lớp, nghe thầy cô giảng bài thôi sao? Làm gì nữa mà mệt?"
"Không được khỏe thì mệt!"
"Tại sao lại không được khỏe?"
Khánh Thù liếc mắt nhìn anh, ám chỉ anh còn muốn hỏi tới khi nào nữa.
"Sao không trả lời?"
"Muốn được yên tĩnh."
Lần này đến lượt Chung Nhân nhìn cậu, cậu tựa đầu vào ghế, khép mắt lại.
"Em không nói, tôi sẽ gặp cậu ấy hỏi đấy nhé!"
"Có muốn cũng không gặp được." Khánh Thù vẫn nhắm mắt, trả lời với giọng bất lực.
Anh "à" lên một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu ra mọi chuyện. "Rốt cuộc cũng là vì không gặp được tình nhân nên buồn. Chuyện nhỏ thôi mà, nếu em muốn gặp tại sao lại không gọi điện thoại cho cậu ta?"
"Gặp rồi tôi phải nói gì? Anh không nhớ hôm ở công viên, anh ấy đã rất hận tôi sao? Nhìn thấy số điện thoại của tôi, có lẽ anh ấy cũng không muốn nhấc máy."
Chung Nhân biết cậu đang muốn nhắc lại "tội lỗi" của anh, anh đành im lặng, không dò hỏi tới cùng nữa. Dù sao anh cũng đã hứa sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư của cậu.
"À, hôm nay ba mẹ đã đi dự tiệc, sẵn dịp đi đâu ăn tối nhé!" Anh sực nhớ.
"Vậy thì tôi càng phải ở nhà, để tận hưởng cảm giác yên tĩnh trọn vẹn."
Khánh Thù bình thản trả lời, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Mấy hôm nay ở trong nhà thật là ngột ngạt khi phải đối diện với ánh mắt hậm hực của "mẹ chồng", cái nhìn khinh khỉnh của cô "em vợ". Cậu mở mắt nhìn ra ngoài cửa kính, bất chợt trông thấy xe đang tấp vào lề rồi dừng hẳn./
>"Chuyện gì vậy? Xe hết xăng à?"
"Em có biết thái độ của em khiến tôi rất khó chịu không?" Chung Nhân nhăn nhó, tay buông vô lăng, quay hẳn người sang phía Khánh Thù
.
"Tôi? Tôi lại nói gì sai à?" Cậu thật sự không hiểu.
"
Từ trước đến giờ chưa có người con trai nào nói chuyện lạnh nhạt với tôi như em. Biết bao nhiêu cô gái bên ngoài muốn được đi ăn cùng tôi, em nghĩ em là ai mà dám từ chối tôi một cách thẳng thừng như thế hả?"
Cậu nhếch mép cười. "Anh có cảm thấy bản thân mình rất tự cao tự đại không? Tính cách của anh chẳng khác nào một đứa trẻ con được nhiều người nuông chiều. Nhưng đáng tiếc tôi lại là một người không thích chiều chuộng ai."
"Em..."
Anh nghẹn giọng, nói không nên lời. Bất thình lình anh nắm chặt lấy tay Khánh Thù, ghì sát cậu vào lòng, áp môi mình vào môi cậu, mặc cho cậu vùng vẫy quyết liệt, anh vẫn mặc kệ, cho đến khi cậu cắn thật mạnh vào môi anh bật máu, anh mới chịu buông.
"Anh điên rồi sao???" Cậu tức giận mở cửa xe bỏ đi.
Chung Nhân không đuổi theo, anh đưa tay chùi vết máu trên miệng, bực tức đập tay vào vô lăng. Trong lòng rối như tơ, anh cũng không hiểu vì sao mình lại hành động như vậy? Vì sao lại bực bội khi không được cậu ta quan tâm? Vì sao lại luôn muốn trong mắt cậu ta chỉ có bản thân mình? Chẳng lẽ...đã chấp nhận thua cuộc, tự nguyện rơi vào bẫy của con mồi?
Khánh Thù lang thang trên đường gần hai tiếng đồng hồ, chẳng biết đi về đâu. Người đàn ông kia thật sự xấu xa, tồi tệ, cậu không đoán được anh nghĩ gì, sẽ làm những chuyện gì nữa, thôi thì nhân cơ hội này, trở về ký túc xá, làm lại một Khánh Thù bình thường như trước kia, không thấp thỏm, lo lắng, không cần phải nhún nhường ai.
Nhưng còn chuyện tiền bạc chữa bệnh cho em trai, phải làm cách nào đây? Cậu đã lỡ hứa với dì cuối tháng sẽ đem tiền về chuyển Tuấn Miên đến bệnh viện ở Seoul. Nghĩ đến đây, lòng cậu lại rối mờ mịt, ngước mắt nhìn trời, đã một màu tối đen.
Điện thoại lại reo. Số máy lạ.
"Alo? Alo?" Đầu dây bên kia không lên tiếng, Khánh Thù chỉ nghe thấy một tiếng hắng giọng, quen thuộc lắm.
"Xán Liệt...là anh à?"
Giọng Xán Liệt lặng lẽ. "Ừm...Anh...anh có thể nói chuyện với em không?"
"Em cũng có chuyện muốn nói với anh." Nỗi lo toan dường như biến mất, thay vào đó là sự nhẹ nhõm hơn hẳn, cậu đứng tựa vào vách tường của một tòa nhà đã đóng cửa, tay nắm chặt điện thoại.
"Không có ai bên cạnh em à?"
"Không...không! Em đang ở một mình trên đường."
"Sao em không về? Có chuyện gì xảy ra à? Người đàn ông đó...à không...chồng của em..."
"Anh ta không phải là chồng em!" Cậu ngắt lời ngay. "Xán Liệt, anh có niềm tin vào em không?"
Xán Liệt im lặng một hồi, lại nói tiếp. "Xin lỗi, anh thật sự không trả lời được. Thật sự thì anh rất hận em, nhưng anh vẫn không kiềm lòng được. Anh vừa đi dạo xung quanh, nhìn thấy món Kem em thích ăn nhất, anh lại nhớ em."
Khánh Thù tay run run, mắt ướt đẫm, sụt sùi nói. "Em xin lỗi...Em không ở cạnh anh trong lúc anh đau buồn nhất, em biết em có nói gì anh cũng không tin em nữa. Nhưng anh hãy cho em thời gian, hai tuần sau, anh sẽ hiểu rõ mọi chuyện, em sẽ lại là một Khánh Thù như trước đây trong lòng anh."
Xán Liệt gác máy. Đã đủ rồi, nếu lấn sâu sẽ không đứng lên được nữa. Lúc này, trong lòng Xán Liệt, còn một chuyện quan trọng hơn cả.
_______________________
Cảm ơn mọi người ủng hộ chuyện của Au 🙈❤️👋🏻 Trân thành cảm ơn
Like và còm góp ý cho Au có động lực nhe 💓
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip