CHAP 6
KTX T-ara
Hyomin xoay qua xoay lại trước gương và sau lưng So Yeon đang tủm tỉm cười
- " Được rồi cô nương ạ, như vầy là đủ mê hoặc cậu ta rồi. Mà này sao mọi bữa đi hẹn hò em đâu có chuẩn bị kĩ thế ?"
- " Unnie…Hôm nay, hôm nay oppa chính thức dẫn em đến ra mắt với các oppa trong nhóm. Em có chút…"- mặt Hyomin hiện rõ vẻ lo lắng, tuy là hai nhóm chẳng xa lạ gì nhưng đây là lần đầu tiên ra mắt chính thức với vai trò bạn gái Woo Young, giống kiểu con dâu lần đầu về ra mắt gia đình chồng ế. Hiểu được tâm trạng cô em gái So Yeon bước tới ôm Hyomin và vỗ nhẹ trấn an
- " Em gái unnie lớn rồi, sắp lấy chồng được rồi đây. Cứ thoải mái thôi, dù gì bên đó cũng đâu phải ai xa lạ. Hôm nay Minnie của unnie xinh lắm. "
- " Cảm ơn unnie. "
- " Thôi xuống mau nào, chắc cậu nhóc đang sốt ruột lắm đấy. "
- " Neh "
Vừa mở cửa ra đã thấy Woo Young đứng đợi trước cửa, anh chàng đưa bó hoa hồng giấu sau lưng ra tặng cho Hyomin. Hyomin cười sung sướng, trước khi đi So Yeon còn kịp nói với cô em gái " Hwaiting !" và mỉm cười với Woo Young nữa.
-------------------------
Tổng công ty CCM
Hôm nay Qri lên công ty lấy giúp So Yeon mấy bài hát mà " oppa Young Min " của cô nàng sáng tác cho nhóm. Chỉ còn vài tuần nữa là T-ara comeback. Lúc Qri đến công ty thì Young Min vừa ra ngoài có chút việc nên Qri đành chờ. Trong lúc chán quá cô nàng quyết định đi xung quanh. Có lẽ tính từ lúc mới debut đến nay các nàng chưa hề đi xem hết công ty lần nào. Đang thơ thẩn ngó nghiêng chợt Qri đụng phải một người đang đi ngược hướng. Xấp giấy tờ trên tay người đó rơi xuống. Cả hai cùng cúi xuống nhặt…Sau một hồi rối rít xin lỗi, điện thoại Qri bất ngờ reo vang " Saranghaeyo saranghaejwojo. Dan haludo…", Qri liền chớp lấy cơ hội chuồn luôn sau khi đã kịp liếc thấy chức vị của người mình vừa đụng phải là phó giám đốc của công ty. Nhưng sao cô chưa từng gặp hay nghe nói về người này nhỉ ?
-------------------------
KTX 2PM
Nichkhun và Taecyeon vừa về tới, YooJung thấy Taec về vội nhào đến ôm. Taec cười tươi ôm cô con gái bé nhỏ và bế cô bé trên tay đi loanh quanh.
- " Appa, appa có mệt không ? " – YooJung lấy tay thấm mấy giọt mồ hôi trên trán Taec và thỏ thẻ hỏi.
- " Không, được bế YooJung thế này appa không cảm thấy mệt nữa. YooJung ở nhà chơi với các ajusi có vui không ? "
- " Có ạ. Các ajusi rất thương YooJung, mua kem dâu và đồ chơi cho YooJung nữa. Appa nhìn này… " – Nói rồi cô bé đoạn tụt xuống và chạy đến chỗ vừa ngồi chơi lấy hai con búp bê. Taecyeon ngạc nhiên khi thấy YooJung cầm đồ chơi chạy lại, hai con búp bê đó…
- " Đây là …"
- " Đây là appa, appa xem có tên appa trên áo này. Còn đây là cô Eun Jung. Appa có thích không ? " – YooJung hồn nhiên chỉ cho appa xem. Taec nhìn chằm chằm hai con búp bê trước mặt không biết nên cười hay mếu. Nichkhun từ lúc nào đứng sau lưng Taec và vỗ nhẹ lên vai Taec
- " Ý trời "
----------------------------
Eun Jung đang ở trường quay phim Queen Insoo. Đột nhiên Jang Woo xuất hiện và làm phim trường " náo loạn ". Anh chàng đã đặt rất nhiều phần gà rán đem đến cho đoàn phim. Mọi người thấy anh chăm sóc cho Eun Jung mà cũng phát ghen tị, tuy nhiên Eun Jung lại cảm thấy không thoải mái
- " JangGoon-nim, mọi người đang nhìn chúng ta nãy giờ " – Eun Jung nói nhỏ khi anh đang xé từng miếng gà và đút cho cô
- " Có sao đâu nào, ở đây ai mà không biết em là của anh. Giống như khi quay WGM í mà, há miệng ra nào " – Jang Woo thản nhiên đáp lại
- " Nhưng mà…hôm nay em thấy không thoải mái, em tự ăn được mà. "
- " Vợ à, em không thích anh đến thăm em hôm nay sao ? Anh mới xuống sân bay sáng sớm nay đã muốn gặp em ngay, vậy mà em lại…" – Jang woo nói giọng giận dỗi, tất nhiên Eun Jung lại bị anh làm cho xiêu lòng, cô đặt tay lên tay anh đang để trên bàn
- " Em xin lỗi, tất nhiên là em rất vui khi anh ở đây. Chỉ là hôm nay tự dưng em thấy hơi khó chịu trong người. Hay chúng ta đi dạo nhé " – Cô xoa dịu anh và làm mặt cún con khiến Jang Woo không thể nào giận thêm, anh lập tức vui vẻ
- " Ok, chúng ta đi dạo. Mà em đi có sao không ? Hay chúng ta ra hỏi đạo diễn nhé ! "
- " Không cần đâu, lúc nãy em đã hỏi và đạo diễn nói cảnh của em có thể đến chiều mới quay được vì bối cảnh có vấn đề. Chúng ta đi thôi " – Eun Jung mỉm cười đứng dậy và kéo tay Jang woo. Khỏi nói miệng Jang woo không thể nào ngừng cười được
Nói là đi dạo nhưng thực ra đầu tiên Jang woo lấy xe đưa Eun Jung đến gần sông Hàn, rồi cả hai mới đi bộ dọc bờ sông, may sao mà hôm nay nơi này có vẻ vắng. Eun Jung đi hơi nhanh lên phía trước, đôi mắt cô kín đáo nhìn xung quanh. Như thể đang tìm…hay chờ đợi một điều gì đó…hay một ai đó….
(Flash back)
Một đôi tình nhân trẻ đang đi dạo dọc bờ sông, họ cười nói rất vui. Cô gái mặc một chiếc đầm trắng ngang gối, trông cô rạng rỡ như một thiên thần. Tay chàng trai đung đưa theo nhịp tay cô gái, hai bàn tay đang đan chặt vào nhau. đột nhiên cô gái bước lên trước và đi giật lùi, hai bàn tay vẫn không rời nhau
" Oppa, oppa sẽ nắm chặt tay em thế này đến suốt đời chứ ? "
- " Điều đó em còn phải hỏi sao, tất nhiên là thế rồi. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì oppa sẽ mãi giữ chặt lấy bàn tay này. Nó là thuộc sở hữu của oppa nhé. "
- " Ai cho chứ, nó là tay em mà, sao lại thuộc sở hữu của oppa " – Cô gái đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên
- " Vì em là của oppa. Ham Eun Jung là của Ok Taecyeon " – Chàng trai cười gian xảo rồi đột nhiên hét lớn. Cô gái hoảng hồn ngẩng phắt lên
- " Oppa, đây là nơi công cộng, lỡ có ai nghe được. Sao oppa lại hét to thế "
- " Có sao đâu nào, oppa sẽ hét to cho cả thế giới này biết luôn. Chuẩn bị…" – Chàng trai cười, vẫn là nụ cười gian đó. Cô gái hoảng
- " Thôi được rồi mà, oppa hét lên vậy kì lắm "
- " Vậy em mua chuộc oppa đi. Nếu không oppa sẽ tiếp tục hét lên như thế "
- " Gì chứ…mua chuộc cái gì…em làm gì có gì…"
- " Cái này thì sao ? "- Chàng trai đưa má ra chờ đợi
- " Oppa kì quá…"
- " Nhanh nào, không là… "
- " Thôi được rồi " – Cô gái với khuôn mặt đỏ hơn cà chua tiến gần lại phía chàng trai, từ từ đưa mặt mình tiến lại bên má đang ngếch lên chờ đợi của chàng trai. Khi môi cô gái chỉ còn 0,5cm nữa là chạm má thì chàng trai quay mặt lại. ( Kết quả thì chắc mọi người cũng đã rõ rồi phải không ? )
(End flash)
Những tưởng những hồi ức đó sẽ chắng bao giờ có thể được tái hiện lại, những tưởng mình đã giấu rất kĩ nhưng con người thì rất nhỏ bé. Và lí trí luôn chịu thua con tim…
Đã bao nhiêu lần tình yêu bị tổn thương?
Em có nên giấu đi những giọt nước mắt?
Những kí ức kia sẽ kéo dài bao lâu?
Và em sẽ có thể cười mỗi khi nhìn thấy anh chứ?
Một lần nữa, không thể thở được, em mắc kẹt trong hình bóng anh
Một lần nữa, như hôm qua anh đã từng…
[ Ma boo ~ T-ara ]
Một bàn tay đột ngột đan vào đôi tay đang buông thõng. Rõ ràng là cũng đan tay vào nhau, nhưng sao cô lại không thể cảm nhận được hơi ấm. Tại sao tay cô lại cứng đờ như đang biểu tình thế này?...Khoan đã…kia là…
------------------------------
Em không có dũng khí để anh ra đi
Những gì anh đã trao cho em còn hơn cả tình yêu…
Ôm lấy mùa xuân tươi đẹp của thế gian vào lòng
Thứ vốn dĩ chẳng thuộc về em
Lau khô những giọt nước mắt của thế gian
Những hồi ức ngày một rõ nét
Tình yêu còn lại trong trái tim em
Em có thể được tái sinh bao nhiêu lần ?
Dẫu em có mất đi tất cả kí ức
Thì nỗi đau vẫn còn hằn sâu…
Em nói không với tất cả mọi người…
Những giọt nước mắt đọng lại trong trái tim em
Em có thể được tái sinh bao nhiêu lần ?
Dẫu em có mất đi tất cả kí ức
Thì trong tim em mãi khắc ghi hình bóng anh…
Đã gần hai tháng kể từ ngày Jang Woo ra đi, Eun Jung vẫn như vậy, lặng lẽ như một cái bóng. Thực ra mà nói thì…tình yêu của cô với Jang Woo chưa đậm sâu đến mức khiến cô trở nên như thế. Chỉ là cô quá sốc và chưa thể chấp nhận. Anh là tia hi vọng duy nhất có thể giúp cô bước tiếp…Nhưng đó cũng chưa phải là tất cả. Nguyên nhân thực sự mà ít ai ( hay nói cách khác là không ai ngoại trừ bố mẹ cô ) biết, từ tai nạn cho đến sự ra đi…giống một cách kinh ngạc...Cô đã từng mất đi một người bạn khi chỉ mới 5 tuổi – cậu bạn hàng xóm trước khi gia đình cô chuyển đến Seoul sống…Ai có thể tìm lại nụ cười của cô đây ? Khi người vốn dĩ nhận công việc đó giờ lại là nguyên nhân khiến việc đó càng trở nên xa vời…
----------------------------------
Hơn một tháng trước thì chủ tịch Kim đã có thông báo cho phép các cô gái T-ara chuyển ra ở riêng. Tất cả các cô gái đều về sống với gia đình trừ So Yeon, Eun Jung và Ji Yeon. So Yeon thì ở nhà của dì cô – người đang đi du lịch nước ngoài cùng chồng. Còn Eun Jung và Ji Yeon thì thuê chung một căn hộ chung cư cao cấp. Không rõ là ngẫu nhiên hay trùng hợp khi mà tình cờ bên JYP cũng cho phép các chàng trai 2PM ra sống riêng. Và…Nichkhun, Taecyeon cũng " tình cờ " thuê chung một căn hộ và làm hàng xóm của hai cô gái. Các chàng còn lại do một số lí do cá nhân và chưa tìm được nơi thích hợp nên vẫn đang tạm ở KTX. Tuy là hàng xóm vậy đấy nhưng 4 con người này chưa bao giờ gặp nhau hay ít ra là phát hiện ra vụ hàng xóm kể từ lúc dọn về. Lạ nhỉ ?
-----------------------------------
Ji Yeon đang đi mua đồ về nấu bữa tối cho cô và Eun Jung, do siêu thị cách cũng không xa nên Ji Yeon quyết định đi bộ. Đằng sau cô không xa, Nichkhun cũng đang " tung tăng " đi đến. Tay anh cũng cầm mấy túi đồ, bên trong là mì tôm các loại. Vừa đi anh vừa nghĩ đến một chuyện, hay nói đúng hơn đó là một bí mật không ngờ mà có người vừa bật mí cho anh. Bí mật đó là gì mà trông anh có vẻ phấn khích và không ngừng mỉm cười một mình khi nghĩ đến. Một cơn mưa bất chợt ào đến, Ji Yeon chạy vội vào mái hiên của một tiệm nội thất đã đóng cửa. Đang loay hoay lau mấy giọt nước mưa trên người thì có một người cũng vừa chạy vào trú. Chưa ngẩng đầu lên nên Ji Yeon chỉ liếc thấy đôi giày. Là giày con trai. Đúng là thế mà vì khi cô ngẩng lên nhìn thì bắt gặp đôi mắt của chàng trai kia cũng đang nhìn cô kinh ngạc.
- " Ji…Ji Yeon ? "
- " Nichkhun oppa…!!! "
Cả hai cứ đứng trơ ra nhìn nhau độ chừng gần 1 phút. Cuối cùng Nichkhun cũng sực tỉnh và lên tiếng
- " Sao em lại ở đây ? "
- " Em đi mua đồ, còn oppa ? Sao oppa lại ở đây ? " – Ji Yeon nói và giơ túi thức ăn ra cho Nichkhun thấy
- " Oppa cũng vừa đi siêu thị về. Oppa mới chuyển ra sống ở gần đây. Nhưng sao em lại đi bộ ? KTX T-ara
đâu có ở gần đây ? " – Nichkhun cũng chìa túi ( mì tôm ) của mình ra để chứng minh ( mấy con người này hình như lâu lắm rùi chưa cập nhật tin tức nhỉ )
- " Thật sao ạ ? Trùng hợp thật, em cũng vừa mới dọn ra sống ở gần đây…với Eun Jung unnie "
- " Eun Jung á ? Oppa tưởng cô ấy sẽ về sống với mẹ chứ ? "
- " Bác gái cũng định thế nhưng unnie nói tạm thời muốn sống riêng một mình, may sao cuối cùng unnie lại đồng ý cho em ở chung "
- " À…Uhm, mà Ji Yeon này, lâu quá em và oppa không nói chuyện như thế này nhỉ ? Gặp em ở đây hôm nay oppa thật sự rất vui " – Nichkhun đột ngột chuyển đề tài và quay sang nhìn thẳng vào Ji Yeon khiến cô hơi bối rối
- " Vâng…Em…cũng rất vui " – Ji Yeon cúi gằm mặt xuống để giấu đi hai gò má đang ửng hồng của mình.
Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu Ji Yeon. Cô đã phải đấu tranh tư tưởng không ngừng với cái ý nghĩ đang gào thét trong đầu. Liệu cô có nên nhân cơ hội này nói sự thật với Nichkhun không ? Sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, nhưng nếu nói ra rồi liệu anh có ghét cô không ? Có cảm thấy cô thật xấu xa và đáng sợ không ? Nhận thấy vẻ khác lạ của Ji Yeon, Nichkhun tiến lại gần hơn một chút và nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, đôi mắt Ji Yeon ngay lập tức bị đôi mắt ấy thôi miên. Sau một hồi đấu tranh không nghỉ, cuối cùng cô quyết định sẽ nói ra hết tất cả sự thật cho Nichkhun. Dù cho anh có ghét cô, có tránh xa cô đi chăng nữa thì cô cũng chấp nhận. Dám yêu thì phải dám chịu…
Cô ngập ngừng gọi tên Nichkhun
- " Nichkhun oppa…em…có chuyện này muốn nói với oppa. Có thể sau khi nghe xong oppa sẽ ghét em…Oppa…" – Ji Yeon chưa nói hết câu Nichkhun đã đặt một ngón tay lên miệng Ji Yeon, anh mỉm cười nhìn cô
- " Suỵt. Ji Yeon này, oppa biết em đang định nói điều gì đấy. " – Một nụ cười tỏa nắng lại xuất hiện trên mặt Nichkhun, Ji Yeon thì tất nhiên là ngạc nhiên đến không nói được lời nào, cô lắp bắp
- " Oppa…oppa đã biết sao ? Làm sao mà…"
- " Nghe này Ji Yeon, thực ra lúc mới đầu nghe oppa cũng không tin được là em lại làm như vậy. Không giống em chút nào "
- " Em…" – Ji Yeon cúi gằm mặt xuống
- " Nhưng mà…Oppa rất vui, vì em đã làm điều đó. Nếu không nhờ chuyện đó có lẽ oppa vẫn đang ngộ nhận về tình cảm của mình. Ngộ nhận về người quan trọng nhất trong trái tim mình…Cám ơn em " – Ji Yeon không tin được những lời vừa nghe, cô ngẩng mặt lên nhìn Nichkhun
- " Thật…thật sao ạ ? Oppa không trách em sao ? Không ghét em…" – Rõ là biết thừa câu trả lời nhưng có người vẫn muốn hỏi cho chắc ăn. Nichkhun không nói gì chỉ mỉm cười (gian) tiến lại sát Ji Yeon hơn và … anh đặt lên trán Ji Yeon một nụ hôn. Thật nhẹ nhàng và ấm áp. Khi Ji Yeon hóa đá với hành động vừa rồi của Nichkhun thì anh lại tiếp tục tăng thêm mức độ sốc ( và sung sướng ) khi anh khẽ thì thầm
- " Saranghae…" – Ji Yeon ngước lên nhìn anh và anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Ji Yeon. Hai đôi môi nhanh chóng bắt được nhịp và hòa quyện vào nhau. Họ cứ đứng hôn nhau như thế mặc cho trời đã tạnh mưa từ lúc nào…
--------------------------
Chung cư cao cấp Lotte - Gangnam
Nichkhun và Ji Yeon nắm tay nhau đi về, trên đường về Nichkhun đã cùng Ji Yeon bàn một kế hoạch to lớn. Ji Yeon mời Nichkhun sang ăn tối cùng cô và unnie ( sao nỡ để chàng ăn mì tôm ). Nichkhun vui vẻ nhận lời ngay và bảo sẽ rủ thêm Teac. Cả hai nuối tiếc chia tay nhau trước cửa, Ji Yeon mở cửa vào nhà và gọi to
- " Unnie, unnie à ! Em về rồi đây " – Cô cởi giày và đi loanh quanh tìm Eun Jung. Vừa lúc đó Eun Jung từ phòng tắm bước ra, Ji Yeon chạy lại ôm cô
- " Unnie…Hôm nay…em mời thêm hai người hàng xóm cùng ăn tối với chúng ta nhé ! "
- " Huh ?! Được thôi, nhưng mà ai thế Ji ? Unnie có biết không ? "
- " Có…Đó là…" – Ji Yeon chưa kịp nói thì đã có tiếng chuông cửa. Biết ngay là ai ở ngoài nên Ji Yeon vội chạy ra mở. Nhìn thấy anh, Ji Yeon cười tươi và cô cũng kịp nhìn thấy Taecyeon đang đứng đằng sau Khun. Anh đang mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Nichkhun và Ji Yeon cười vui vẻ với nhau và hơn hết hàng xóm và nhà hàng xóm mà Khun nói thì ra lại chính là Ji Yeon và nhà cô. Ngay lúc đó Jung cũng vừa bước ra. Trên tay còn đang cầm khăn tắm lau mái tóc ướt
- " Ji Yeon à, ai vậy ? Có phải là khách của em không ? "
Chắc mọi người cũng hình dung ra được khung cảnh lúc đó rồi nhỉ ? Trong tic tắc Jung suýt quên đi là mình phải đóng vai mất trí nhớ. Cô cảm thấy khó hiểu về sự xuất hiện của Nichkhun và anh. Cô cũng khó hiểu với thái độ của cô em gái nữa. Nhưng thay vì hỏi thì cô chỉ mím môi và im lặng.
Khách đã đến mà bữa tối còn chưa nấu, thế là cả 4 cùng lăn vào bếp. Ji Yeon đang nấu bánh tok còn Nichkhun thì làm món hấp sở trường. Sau một hồi loay hoay cuối cùng Jung quyết định nấu canh rong biển ? Tất nhiên ba con người kia liền thắc mắc
- " Unnie, unnie đang nấu canh rong biển hả ? Hôm nay đâu phải sinh nhật ai đâu ? " – Ji Yeon lên tiếng thay hai chàng
- " Ừ " – Jung chỉ đáp gọn và tiếp tục. Cả ba lén nhìn nhau, Khun phá ra cười hòng xóa tan bầu không khí
- " Haha, không sao, đâu phải cứ sinh nhật mới được ăn canh rong biển đâu. Đúng không Taecyeon ? " –Khun vỗ mạnh vào vai Taec. Anh chàng đang đứng ngẩn cũng hùa theo
- " Ờ..ờ…Ăn lúc nào cũng được. Tự nhiên hôm nay tớ cũng thèm "
- " Ji này, lát em múc một ít đem qua cho So Yeon unnie nhé. Còn lại unnie với em ăn " – Jung thản nhiên lên tiếng khiến hai chàng quê độ. Nhận thấy tình hình Ji Yeon liền la lên
- " A, bánh tok của em. Khun oppa, giúp em đảo một chút ".
- " Ok, để đó oppa. Taec này cậu đứng ở đấy làm gì, mau kiếm việc gì làm đi chứ "
- " Có việc gì đâu, tớ đâu có biết nấu gì đâu " – Taec ngây thơ đáp. Nichkhun đẩy Taecyeon sang chỗ Jung đang đứng và ra hiệu. Xong Khun quay sang Ji Yeon cười tươi. Trong khi KhunJi nhà mình thì ồn ào, vui vẻ thì TaecJung lại chỉ im lặng nấu phần của mình. Có phải kế hoạch to lớn của Nichkhun và Ji Yeon là…
Nấu ăn nhưng trong đầu Eun Jung rõ là đang nghĩ đến chuyện khác, bằng chứng là cô vừa cắt phải tay. Taecyeon thấy vậy vội vàng lao đến chụp lấy chỗ vết thương của cô, giọng anh đầy gấp gáp và lo lắng
- " Em không sao chứ ? Sao lại không cẩn thận như thế ? Máu ra nhiều quá, Ji Yeon à, em lấy giúp oppa hộp cứu thương "
- " Vâng, em sẽ đi lấy ngay "
- " A…Uhmm…" – Jung nhăn mặt và khẽ rên khi Taecyeon chạm vào chỗ bị thương xem xét. Thật ra Jung chỉ bị đứt tay, hơi sâu một tí nên máu ra hơi nhiều, việc này khá bình thường nhưng trong mắt Taecyeon thì như cô bị đứt cả ngón tay không bằng. Ji Yeon mang hộp cứu thương ra và đưa cho Taec
- " Em ráng chịu đau một chút nhé ! Anh sẽ sát trùng…Khun này, cậu giúp tớ…" – Taec đưa cho Khun chai thuốc sát trùng. Nichkhun cảm thấy khó hiểu nhưng cũng cầm lấy. Anh thắc mắc : " Sao thằng nhóc này không làm việc đó mà lại đưa mình. tên ngốc này ban nãy còn hùng hồn nói sẽ sát trùng vết thương cho Jung cơ mà. Cậu ta đang làm gì thế chứ ?"
- " Ráng chịu chút nhé Eun Jung " – Nichkhun nhìn Jung rồi nhẹ nhàng nhỏ thuốc vào chỗ vết thương. Jung không nói gì chỉ gật đầu, cô siết chặt tay lại chịu đau và cắn chặt môi để tiếng rên không thoát ra. Chợt có một bàn tay nắm chặt lấy tay cô, cô vội rụt tay lại nhưng bàn tay kia nắm chặt quá khiến cô không sao rút tay ra được. Cuối cùng cô đành để im cho bàn tay kia nắm lấy tay mình, một cảm giác ấm áp và tin tưởng tuôn trào trong cô. Đi từ bàn tay đến…trái tim. Những ngón tay cô không còn siết chặt nữa mà dần buông lỏng, nó giúp cô cảm nhận rõ hơn làn hơi ấm kia. Hình như cô không còn cảm thấy đau nữa. Sau khi sát trùng xong, Ji Yeon giúp Eun Jung băng vết thương lại. Tất nhiên hành động vừa rồi của Taec không lọt qua được hai đôi mắt kia. Nichkhun mỉm cười vì đã có câu trả lời thỏa đáng. Taec đâu có ngốc !
Và tất nhiên sau đó Eun Jung " bị đuổi " ra ngoài, cả Taecyeon cũng bị Khun đá ra. Thế là trong bếp chỉ còn KhunJi. Cả hai lại tiếp tục công việc một cách vui vẻ. E hèm…việc không có Teac hay Jung khiến cả hai thoải mái hơn trong việc bày tỏ tình cảm ( eoooo)
----------------------
Nhà Qri
Qri đang thơ thẩn ngồi ngoài vườn thì chuông điện thoại reo
" Saranghaeyo saranghaejwojo. Dan haludo…"
- " Alo. Ai vậy ? "
- " Xin chào cô em, còn nhớ tôi không ? " – Một giọng nam với vẻ bỡn cợt cất lên. Qri nhíu mày
- " Tôi không biết anh là ai. Xin lỗi anh gọi nhầm số rồi. Tạm biệt " – Nói rồi Qri cúp máy luôn không để đối phương kịp lên tiếng. Mấy chuyện này thường xuyên xảy ra nên Qri rất kinh nghiệm. Số điện thoại đó lại tiếp tục gọi cho cô không buông tha. Cuối cùng sau cuộc gọi thứ 50 hay 51 gì đó Qri bực bội bắt máy. Thật ra Qri đã định tắt máy nhưng nhớ ra cô còn đang đợi điện thoại hay tin nhắn của một người.
- " Tôi đã nói là lộn số rồi…"
- " Cô em nóng tính quá đấy, Lee Qri. Hay tôi nên gọi là Lee Ji Hyun nhỉ ? "
- " Anh là ai ?!!! Tại sao anh lại biết tên tôi ? "
- " Tôi đã nói cô em bình tĩnh mà. Thế này, chúng ta đã gặp nhau ở CCM đấy. Nhớ lại đi cô em, cô đã đụng vào tôi "
- " Ok. Nếu hôm nay anh gọi cho tôi để muốn nghe thêm lời xin lỗi thì…Tôi vô cùng xin lỗi vì đã lỡ đụng vào anh. Vậy được chưa ?! Giờ thì đừng bao giờ gọi cho tôi nữa nhé. " – Qri ngay lập tức nhớ ra và nói với giọng cực kì khó chịu nhưng cố kiềm chế. Cô định cúp máy thì bên kia lại tiếp tục
- " Cô em có muốn biết ai sẽ là người bị đuổi ra khỏi nhóm không ? T-ara ấy. Đừng nói với tôi là cô em không quan tâm nhé ! "
- " Tôi không quan tâm " – Qri nói cứng nhưng thật ra trong lòng cô có một chút hơi lo sợ. Người đang nói chuyện với cô là ai ? À đúng rồi anh ta là phó giám đốc công ty. Nhưng tại sao anh ta lại gọi cho cô ? Tại sao anh ta lại nói với cô mấy chuyện này ? Có khi nào cô chính là…
- " Hahaha, quả không hổ danh là Qri, rất cứng rắn. Nhưng này, hình như hai tuần rồi cô không có lịch trình ấy nhỉ ? Trong khi xem nào, ôi trời các thành viên khác chạy không được nghỉ luôn. Đến Jeon Boram và Ryu Hwa Young còn được mời tham gia show. Chậc chậc, cô em ở nhà không buồn sao ? "
- " Thật ra anh muốn gì ? " – Qri tức giận hét lên
- " Cô em rảnh mà đúng không ? Đi uống cafe với tôi nhé ! "
- " Tại sao tôi phải đi uống cafe với anh ? Anh đi mà uống một mình "
- " Đừng khó tính như thế, cô em biết tôi là ai mà đúng không ? Biết đâu tôi có thể giúp cô em bớt phải ở nhà thì sao ? "
Tít…tít…
Qri đúng dậy đi thẳng về phòng mặc cho mẹ cô đang khó hiểu trước thái độ của cô. Bà đang nấu ăn trong bếp thì nghe Qri to tiếng với cái điện thoại nên chạy ra xem. Quăng điện thoại xuống giường rồi cả người cô cũng đổ ập xuống. Qri nhớ lại lời của tay phó giám đốc vừa nói. Hắn ta nói với cô những cái đó để làm gì ? Mà thực sự là cả Boram lẫn Hwa Young đều được mời tham gia show sao ? Tại sao cô lại không được mời ? Tại sao lịch của cô trống cả hai tuần liền ? Hàng tỉ câu hỏi tại sao thi nhau nhảy bổ ra trong đầu Qri. Chuyện này rút cuộc là sao đây ? Không được, không thể để như vậy được. Cô phải đi hỏi chủ tịch. Qri bật dậy và bước đến trước tủ đồ…
-----------------------------
Chung cư cao cấp Lotte – Gangnam – Số 127
" Nhờ " tai nạn mà Eun Jung được nghỉ, cô ra phòng khách ngồi xem TV. Taec đứng loay hoay một hồi cũng mạnh dạn bước đến ngồi xuống cạnh Jung, theo phản xạ Jung lập tức nhích ra xa. Nhưng Jung càng nhích ra thì Taec nhà ta cũng lại nhích theo. Đến khi không còn chỗ nhích thì Jung đứng lên đi ra cái ghế khác ngồi. Taec ngẩn ngơ cam chịu ngồi im, mặt anh và cô lúc này đỏ lựng lên cả. Bỗng Jung lên tiếng, mắt không rời TV và tay vẫn liên tục bấm chuyển kênh
- " Tại sao anh lại làm như thế ? "
- " Hả ? Làm gì ? " – Bất ngờ khi Eun Jung chủ động nói chuyện với anh nên Taec ngây mặt ra hỏi
- " Tại sao cứ nhích theo em ? "
- " Ờ…Chỉ là muốn cùng em ngồi xem TV thôi "
- " Thế ngồi như vầy không được à ? Sao cứ phải ngồi cạnh nhau. Hơn nữa…" – Jung đang nói chợt khựng lại
- " Hơn nữa gì ? Tại sao em lại ngừng ? "- Taec nhận ra sự khác lạ của Jung, đầu anh hiện lên một ý nghĩ có khi nào cô đã nhớ lại được không, dù chỉ một chút xíu thôi. Anh cố làm ra vẻ bình tĩnh trong khi trái tim đang run lên vì hồi hộp
- " Không có gì, ý em là hơn nữa chúng ta không thân nhau giống…ờ…hai người trong kia…" – Jung ngừng lại nhìn vào trong bếp, nơi đang phát ra những tiếng cười không ngớt rồi lại trở lại với cái TV.
Trong một thoáng gương mặt háo hức chờ đợi của Taec hiện rõ vẻ thất vọng. Rồi cả hai không ai nói thêm câu nào nữa, chăm chú xem TV nhưng thật ra có trời mới biết hai con người này có biết TV đang chiếu chương trình gì không. Tuy cô chủ động nói chuyện với anh anh rất vui ( dù nội dung không như ý cho lắm nhưng mặc kệ ) nhưng lòng anh lại thoáng có chút hụt hẫng. Anh nhớ da diết những lúc cô gọi anh là " Oppa ", nghe mới dễ thương và thân mật làm sao.
Một lúc sau, Jung đứng dậy và quay sang Taec
- " Em đi lấy nước, anh có muốn uống gì không ? "
- " Ờ…gì cũng được. Phiền em "
- " Ok " – Nói rồi Jung đi vào bếp.
Vừa nhìn thấy Jung là Nichkhun và Ji Yeon liền buông nhau ra nhanh như vận tốc ánh sáng, cả hai lấm lét nhìn " kẻ phá đám " rồi nhìn nhau. Jung đi đến chỗ tủ lạnh, vừa mở tủ lấy nước vừa nói " vu vơ "
- " Xin lỗi đã làm phiền, hai người cứ tiếp tục đi. Ai da ngày mai chắc phải kê cái tủ lạnh ra ngoài phòng khách quá " – Xong Jung tỉnh bơ đi ra để lại hai con người ngượng ngịu đứng đó. Khi chắc chắn Jung đã đi khuất Khun quay sang hỏi Ji bằng đôi mắt và nụ cười gian tà
- " Chúng ta có nên tiếp tục…? "
- " Thôi đi, oppa muốn tối nay em khỏi ngủ với unnie à ! Nói không chừng lần sau unnie cấm cửa không cho oppa sang đây ý chứ " – Ji ranh mãnh đáp lại, tay vuốt lại mấy lọn tóc bù xù trên đầu Khun
- " Thật hả ? Eun Jung sẽ làm thế thật à ? " – Nichkhun giật mình kêu lên
- " Neh. Ai chứ unnie thì dám lắm. "
- " Không chịu đâu, không gặp Dino của oppa sao oppa chịu nổi " – Khun giở giọng nhõng nhẽo mà trước đây chính bản thân anh cũng chưa từng nghĩ là mình sẽ trở nên hết sức " trẻ con " giống như vầy
- " Sao dám gọi em là Dino "
- " Ai biểu em là con khủng long ham ăn ham ngủ chi. Ơ mà hình như có mùi gì ấy nhỉ ? "
- " Chết rồi, em quên chưa tắt bếp "
- " Trời ơi nhanh lên "
Bên ngoài phòng khách, khi đi ra Jung đưa cho Taec lon nước soda loại anh thích. Taec nhìn chằm chằm vào lon nước trước mặt. Jung thấy Taec vẫn cầm lon nước trên tay thì lên tiếng
- " Anh không uống à ? Đó không phải là loại soda anh thích hay sao ? "
- " Em biết là anh thích loại soda này sao ? "
- " À…Em không biết, có lần thấy anh uống nên em đoán đại vậy thôi " – Biết mình bị hớ Jung vội lảng đi và cầm lon nước của mình lên uống. Taec nhìn Jung không rời " Tại sao thế chứ Junggie à ! Tại sao em cứ làm oppa phải hi vọng rồi thất vọng thế chứ ? Rốt cuộc em đã nhớ lại hay chưa ? Là em còn giận oppa hay thật sự em đã hết yêu oppa rồi. "
Ji Yeon vừa ló đầu ra gọi Taec và Jung vào ăn tối. Câu chuyện của bốn con người này vẫn còn rất dài. Liệu cuối cùng sức mạnh của tình yêu có gắn kết được trái tim họ trở về bên nhau ? Sóng gió sẽ tan biến đi chứ ? Con đường phía trước còn dài, dài lắm. Như hành trình tìm lại trái tim…
Nếu họ thực sự là của nhau
Họ sẽ trở về bên nhau
---------------------
Tiệm may Soshi
Yoona đang giúp Yuri xếp quần áo, ba cô ốm và mẹ cô muốn cô về Mĩ. Cũng mấy năm rồi Yuri chưa về thăm nhà, hơn nữa cô nghĩ rằng tạm rời xa nơi đây một thời gian có lẽ sẽ tốt cho cô hơn. Tuy vẫn còn một chút nhói đau và vương vấn nhưng Yuri thừa biết dù cô có làm gì thì trái tim người đó cũng sẽ không thể nào trở lại bên cô. Không thể…
Tình yêu đã đổi thay thế nào?
Có phải quá dễ dàng không?
Bị bỏ lại trong nỗi cô đơn, em phải làm sao đây?
…………..
Những kí ức kia sẽ kéo dài bao lâu?
Và em sẽ có thể cười mỗi khi nhìn thấy anh chứ?
Cô choàng tay ôm lấy Yoona. Hơi ngạc nhiên nhưng Yoona không nói gì, cô vòng tay ôm lấy cô bạn của mình. Yoona hiểu chứ, làm sao mà cô lại không hiểu cô bạn thân của mình được. Có những thứ người ta không cần phải nói ra bằng lời nhưng đối phương vẫn hiểu. Rõ là những trái tim bị tổn thương hay nói khó nghe hơn thì là…bị ruồng bỏ lại càng dễ bắt sóng với nhau hơn. Hơn nữa cô với Yuri chơi với nhau từ nhỏ lẽ nào lại không hiểu được vấn đề của nhau. Một cảm giác bình yên lan tỏa khắp người, Yuri khẽ mỉm cười. Đã bao lâu rồi cô mới có cảm giác này nhỉ ? Yoona cũng khẽ mỉm cười, chúng ta sẽ hạnh phúc Yuri à !
-----------------------
Tổng công ty CCM
Qri chán nản lững thững đi dọc hành lang, cô vừa đến tìm chủ tịch nhưng cô thư kí nói hiện tại chủ tịch không có ở đây. Ông ấy đã đi Nhật để bàn bạc một hợp đồng nào đó rồi. Phải vài ngày nữa ông mới về. Đang đi Qri chợt khựng lại, mặt cô trở nên khó chịu hơn bao giờ hết khi thấy con người đang ung dung tiến lại gần cô " Đúng là oan gia mà "
Không sai, đó chính là tay phó giám đốc – nguyên nhân sâu xa khiến cô mất công đến đây. Hắn ta nhìn thấy cô thì nở nụ cười đắc ý, xin thề chứ Qri cực kì dị ứng với nụ cười đó, nếu không muốn nói là với loại người như hắn. Cái nhìn xoáy của hắn ta vào cô như thể cô là miếng mồi ngon lành mà hắn gặp may thấy được. Biết không nên dây dưa với hắn nên cô tìm đường rút, cô đi thật nhanh qua hắn nhưng tất nhiên rồi, hắn đâu có dễ dàng mà để cô đi qua như thế.
- " Cô em này, tôi có thể giúp cô em nhiều đấy "
- " Tôi không cần anh giúp gì cả, làm ơn hãy để tôi yên "
- " Cô em, cô em chưa nghe xem tôi có thể giúp cô em điều gì mà. Tôi biết thừa vì sao cô em ở đây bây giờ. Đừng có chối với tôi làm gì, tôi đi guốc trong bụng cô em đấy, Lee Qri " – Hắn lại nhếch môi cười, nụ cười nửa miệng đậm chất ác quỷ. Đột nhiên hắn tiến đến gần Qri, Qri bước lùi lại. Chẳng mấy chốc, hắn đã dồn cô vào tường. Tình cảnh này người ngoài không biết nhìn vào không hiểu lầm mới lạ. Qri nắm chặt tay, cô quắc mắc lên nhìn hắn thách thức.
- " Chắc cô em cũng không muốn bị người ta hiểu lầm đúng không, sao ta không vào văn phòng của tôi uống tách trà nhỉ ? "
- " Tại sao ? Tôi không rảnh " – Qri cố gắng đấy hắn ta ra nhưng hắn quá mạnh, được thể hắn càng ép sát vào cô hơn
- " Nếu cô còn muốn ở lại T-ara thì mau đi theo tôi. Cho cô biết, cái giá của kẻ chống cự tôi không rẻ đâu. "
------------------------
Chung cư cao cấp Lotte – Gangnam – Số 129
Nichkhun đang hát cho Ji Yeon nghe bài hát anh tự viết thì tiếng chuông điện thoại reo. Anh cầm điện thoại lên xem và ngần ngừ không bắt máy. Ji Yeon thấy lạ thì hỏi
- " Ai vậy oppa ? Sao oppa không nghe đi "
- " Ji Yeon à…là, Yuri " – Nichkhun nuốt nước bọt đợi phản ứng của Ji Yeon nhưng cô chỉ thản nhiên phẩy tay bảo anh cứ nghe đi đừng để ý đến cô. Thực ra nói là vậy nhưng trong lòng Ji Yeon cũng có chút băn khoăn, Yuri gọi cho Khun làm gì nhỉ ?
[..........]
- " Ừ được rồi. Anh sẽ đến. Chào em " – Nichkhun tắt máy và quay sang Ji Yeon – Người lúc này đang nén tò mò và vờ tập trung vào lời bài hát trên bàn. Nichkhun nhoài người ra kéo cô vào lòng, anh thì thầm
- " Ngày mai Yuri sẽ bay về Mĩ. Cô ấy muốn oppa đi tiễn. "
- " Uhm…Oppa cứ đi đi, gửi lời chào hỏi đến cô ấy giúp em " – Ji Yeon nói mà mắt không rời mặt bàn, giọng có chút…
- " Oppa muốn em đi cùng ngày mai. "
- " Huh ?! Em sao ? Như vậy…" – Ji Yeon ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Khun chằm chằm
- " Không sao đâu, oppa không muốn em ghen. Sau đó chúng ta có thể đi ăn tối "
- " Oppa chắc là muốn em đi cùng chứ ? "
- " Tất nhiên…" – Nichkhun đang nói đột nhiên có tiếng nói khác cắt ngang
- " Thằng nhóc kia cậu xài hết kem cạo râu của tớ mà không chịu đi mua cái khác hả ? Ơ…Ji Yeon em cũng ở đây à ? Oppa xin lỗi…" – Đây đích thị là Taec nhà ta chứ không ai. Có điều trên người Taec lúc này chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, toàn bộ cơ bắp cứ gọi là phô bày ra hết ý. Nichkhun vội vàng kéo Ji Yeon úp mặt vào ngực mình với lí do hết sức ngây ngô
- " Em không được nhìn Yeonnie, nhìn cái đó không tốt cho mắt em đâu. Em chỉ được nhìn của oppa thôi "
Sau đó thì sao nhỉ, Ji Yeon " Hả " một tiếng rồi đỏ mặt vùi sâu hơn vào người Nichkhun. Trong khi đó Taec thì đứng cười lăn lộn, còn người vừa phát ngôn thì cứ đơ mặt chả hiểu gì
--------------------------------
Chung cư cao cấp Lotte – Gangnam – Số 127
Eun Jung mới đi chụp hình về, bấm chuông hoài mà chả thấy Ji Yeon ra mở cửa nên cô lục túi tìm chìa khóa. Nhưng khi cô tra chìa vào ổ thì…
CỬA KHÔNG KHÓA
" Cái con bé này làm gì thế không biết ? Ở nhà sao không ra mở cửa, mà lại không khóa cửa nữa. Lỡ như có ai vào thì sao ? "
Vừa đi Jung vừa nghĩ , thả cái túi xách lên ghế sofa, cô đi vào bếp định lấy nước uống. Càng đi gần vào bếp cô nghe thấy rõ hơn những âm thanh…lạ…đúng hơn là nghe giống như TIẾNG LỤC LỌI. Nuốt nước bọt cô run run đi từ từ vào
- " Ji Yeon à, là em phải không ? "
…
- " Ji Yeon …Park Ji Yeon…"
…
Á…aaaaaaaaaaaaaaa……….
--------------------------------
Tổng công ty CCM
Qri hậm hực nhìn tách trà trước mặt, trong đầu cô lúc này chỉ ước sao có thể hất cái tách trà đó vào mặt cái tên đáng ghét đang ngồi đối diện. Thật ra lí trí cô cũng đấu tranh dữ lắm, cô đang phải hết sức kiềm chế bản thân để không làm điều đó. Điều này hơi khác với cá tính thường ngày của cô.
- " Tôi đã nói với cô em từ đầu là tôi có thể giúp cô em mà, sao lại không tin tôi nhỉ "
- " Tôi không cần anh giúp gì cả "
- " Cô em bướng bỉnh thật, rất hợp với phong cách của tôi. Làm sao đây tôi bắt đầu thích cô em mất rồi "
- " Anh thôi đi, mau nói lí do tại sao anh cứ làm phiền tôi thế này ? " – Giọng Qri lúc này thật phải nói là vô cùng khó chịu, lại thêm biểu cảm khuôn mặt khiến người ta không khỏi rùng mình
- " Chả phải tôi vừa nói đó sao ? Tôi thích cô em "
- " Tại sao tôi phải phí thời gian ngồi đây nghe một tên có vấn đề như anh nói nhỉ ?"- Nói đoạn Qri toan đứng lên đi
- " Đã có quyết định người sẽ bị out khỏi T-ara. Tôi không nói chắc cô em cũng biết là ai nhỉ ? " – Hắn ta cười đểu, bất giác toàn thân Qri như đông cứng, dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng cô vẫn không sao chấp nhận được.
Là cô sao ? Cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhóm sao ? Tại sao lại là cô ? Cô đã làm gì sai cơ chứ? Không, cô không làm gì sai cả, trước giờ cô chưa một lần dám lười biếng, cô biết mình không được chú ý như Ji Yeon, Eun Jung, Hyomin hay thậm chí là So Yeon. Nhưng không thể nào cô lại bị đuổi đi như thế được. Cô không cam tâm…những suy nghĩ ấy gào thét trong Qri và cô gái nhỏ gục xuống. Tệ thật, cô đang khóc ư ? Tại văn phòng và trước mặt tên đáng ghét kia ư ? Sao nước mắt cô lại không nghe lời cô kia chứ ? Có tiếng bước chân vang lên sau lưng cô, hắn ta đang định làm gì ? Tỏ ra thương hại cô sao ?
- " Tuy là đã có quyết định, nhưng đó mới chỉ là ý kiến của chủ tịch thôi. Vẫn chưa thông qua hội đồng nên…cô em không phải là không còn hi vọng. Biết đâu chừng quyết định ấy sẽ thay đổi thì sao ? Cho đến khi chủ tịch về…" – Hắn ta cúi xuống và lấy khăn lau nước mắt cho Qri, cô tất nhiên là hất tay hắn ra và mở to mắt nhìn hắn
- " Tôi không hiều ý anh "
- " Tôi có thể giúp cô em, chỉ cần cô em chịu hợp tác và nghe lời tôi. Cho cô em biết, hiện giờ người thay chủ tịch đưa ra các quyết định của nhóm T-ara là tôi "
- " Anh sẽ làm gì ? "
- " Cứ chờ xem. Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô em hợp tác và làm theo những gì tôi nói…"
- " Tôi phải làm gì ? "
- " Đừng nóng, khi nào cần tôi sẽ cho cô em biết phải làm gì. Bây giờ cô em có thể về, nghĩ ngơi cho tốt. Bắt đầu từ ngày mai cô em sẽ rất bận rộn đấy "
- " Tôi biết rồi "
Khi Qri đã đi khuất, hắn ta mở ngăn kéo và lấy ta một cái khung ảnh. Là ảnh một người phụ nữ đang bế trên tay một đứa bé và bên cạnh bà ấy là một người đàn ông. Hắn nhếch môi cười
- " Kim Hwang Soo, ông hãy chờ xem tôi phá hủy ông như thế nào. "
---------------------------------
Tiệm may Soshi
YooJung đang phụng phịu ôm con gấu bông Yuri mua cho cô bé hôm trước. Cô bé mới bị mẹ mắng vì không chịu ăn cơm. Yuri tiến lại gần và ngồi xuống cạnh cô bé
- " YooJung ngoan, cháu sao thế ? Sao lại không chịu ăn cơm ? Hay YooJung bị đau ở đâu à, nói cho cô Yuri biết đi " – Yuri vuốt tóc YooJung dỗ dành
- " YooJung không cho cô Yuri đi đâu, cô Yuri ở đây với YooJung " – Đột nhiên con bé khóc òa lên khiến Yuri bối rối
- " YooJung à, nín đi. Nào YooJung à. Appa cô Yuri bị ốm nên cô Yuri phải về chứ. Vậy mới là con ngoan chứ phải không ? "
- " Nhưng cô Yuri đi rồi sẽ không về đây nữa, cô Yuri không muốn chơi cùng YooJung nữa "
- " Ai nói thế chứ, sao cô Yuri lại không muốn chơi với YooJung nữa chứ, có thể cô Yuri đi hơi lâu nhưng chắc chắn cô sẽ lại về đây thăm cô Taeyeon, omma và YooJung mà. YooJung biết là cô Yuri thương YooJung nhất mà "
- " Thật chứ ạ ? Cô Yuri sẽ lại về chơi với YooJung nữa chứ ? " – Con bé lúc này mới nín khóc và ngước đôi mắt to tròn vẫn còn ngập nước lên nhìn Yuri. Yuri khẽ ngiêng đầu và kéo YooJung lại sát mình.
-------------------------------
Chung cư cao cấp Lotte – Gangnam – Số 127
Á…aaaaaaaaaaaaaaa……….
- " Eun Jung ?!!! Là anh đây, Taecyeon đây…đừng la nữa "
- " Tại sao anh lại ở đây ? Làm em đứng tim. Anh làm gì trong nhà em mà như ăn trộm thế ? "
- " Là Ji Yeon.. à không, là thế này, đường ống nước nhà anh nó bị hư. Bọn anh gọi quản lí nhưng đợi lâu quá nên anh muốn tự sửa luôn. Nhưng ngặt nhà bọn anh không có dụng cụ, mà nghe Ji Yeon nói ở nhà bọn em có, con bé nói anh cứ qua tìm…" – Taec nói liền một hơi không ngừng nghỉ, để ý thấy mặt Eun Jung đang ngơ ra chưa kịp tiêu hóa hết, anh cười cười ( chả biết cười gì luôn )
- " Thế anh đã tìm được chưa ? " – Eun Jung lạnh lùng hỏi
- " Ờ được rồi. Thôi anh về đây. À mà vừa rồi em tưởng anh là trộm sao ? "
- " Uhm…" – Eun Jung nhún vai ậm ừ
- " Thế nếu lỡ không phải anh mà là trộm thật thì sao ? " – Taecyeon cứ dùng dằng không muốn rời đi, anh đang rất tranh thủ cơ hội để được nói chuyện với cô. Sau khi ăn tối ở nhà cô hôm trước về, anh đã nảy ra một ý. Nếu cô thật sự không nhớ thì anh sẽ giúp cô nhớ lại. Bằng mọi giá…ANH PHẢI KHIẾN CHO CÔ NHỚ RA MÌNH….HAM EUN JUNG KHÔNG THỂ QUÊN OK TAECYEON ĐƯỢC…
-" Uhm…Nếu là trộm thật…em sẽ lấy cái thứ trên tay anh và đập cho tên đó một trận. " – Cô trả lời nhanh và dứt khoát khiến Taecyeon rùng mình. Anh đang tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó chép miệng tội nghiệp cho tên trộm " kém duyên" nào đó nếu lỡ gặp phải cô. Chỗ này có lẽ hơi mâu thuẫn vì lúc nãy thím Jung nhà ta chả phải la to thế kia còn gì ?! )
Mà thật ra thì anh cũng có chút thất vọng. Anh đã mong chờ câu trả lời là cô sẽ gọi tên anh hay gì gì đó đại loại thế . Chào cô về, anh khẽ thở dài
Sân bay Incheon
Ngồi một mình ở hàng ghế đợi, trang phục đơn giản với quần Jean, áo sơ mi cách điệu và áo khoác da. Nhẹ nhàng mà cá tính. Tai nghe giấu trong mái tóc dài xoăn nhẹ, Yuri lặng ngắm dòng người qua lại. Yoona, Taeyeon và YooJung đã về từ nửa tiếng trước. Sau màn chia đẫm nước mắt và kèm theo một danh sách dặn dò, Yoona cuối cùng cũng chịu về vì cô và Taeyeon phải đi gặp khách hàng. Yuri mỉm cười vẫy tay cho đến khi bóng dáng ba người đã hòa khuất vào dòng người. Đâu phải đi rồi sẽ không trở lại, cô chắc chắn sẽ lại quay về mà. Có thể là một năm, hai năm…năm năm hay mười năm đi nữa nhưng chắc chắn là sẽ còn quay lại. Cô về Mĩ lần này là để trốn tránh ư ? Hay là để quên người đó ? Đã quyết định buông tay rồi mà…mắt không ngừng lướt xung quanh, cô đang chờ đợi điều gì...?
Hằng đêm, em cố kìm chặt đôi môi
Em ghét anh, người đã nhẫn tâm rời bỏ em
Nhưng thật khôi hài, quả là 1 điều khôi hài làm sao
Khi nỗi khát khao về anh còn lớn hơn cả niềm căm phẫn
1 ngày rồi 2 ngày, dù bao đêm dài đã trôi qua
Dẫu cho em đã nói với bản thân hãy quên đi tất cả
Em vẫn không thể nào xóa nhòa hình bóng anh
Em vẫn cố giữ lấy quá khứ đã qua...
Chỉ là dốí gian...
Đưa tay bấm chuyển bài, ngón tay rảnh rỗi vô thức chạm vào…quá khứ. Những tưởng chỉ cần khóa lại thì quá khứ sẽ ngủ yên, nhưng khôi hài làm sao…Chìa khóa để mở quá khứ lại là tên người nào đó được mã hóa bằng những con số bí mật. Từng chút, từng chút một khuấy động vào những hạnh phúc xa vời. Dừng lại đi, dừng ngay lại đi. Đừng ngu ngốc thế nữa Yuri à ! Lí trí gào thét trong đầu nhưng những ngón tay vẫn không hề dừng lại. Xem…và xóa. Đến cuối cùng cô vẫn không thể tự lừa dối bản thân mình thêm. Nói là quên nhưng thật ra cô chưa hề, chưa từng một lần thử quên. Cô chỉ đang chạy trốn và ép trái tim mình hét to rằng Tôi đang quên . Có cần phải đợi đến lúc này mới nói ra không ? Chúa ơi ! Tại sao ngài lại không thể cho ai đó bình yên mà ra đi. Hay ít là đừng nhận ra mình đang tự lừa dối bản thân lâu nay…
Nước mắt nhạt nhoà cùng những hạt mưa đang rơi
Tất cả những ký ức của chúng ta liệu có phai nhạt đi không?
Nếu em xoá đi tên của anh, người em luôn mong nhớ
Liệu em có thể xoá bỏ được hình bóng của anh?
Những con người yêu hết mình đến khi hận thì cũng nên là hận đến chết. Nhưng trớ trêu thay, ông trời sinh ra một Kwon Yuri. Dám yêu nhưng cuối cùng lại không có can đảm để hận. Nói rằng hận anh nhưng thật ra chỉ đang tự làm mình đau. Đau nhưng lại không dám nói, đau nhưng lại vờ như không. Cố tỏ ra kiên cường để rồi cuối cùng lại tự biến mình thành con ngốc. Và con ngốc ấy lúc này đang mong ngóng một niềm an ủi, chỉ cần anh xuất hiện thì trái tim cô sẽ được giải phóng. Cô sẽ buông tay, thật sự buông tay…
" Chuyến bay đi từ Seoul đi New York sẽ khởi hành trong ít phút nữa, xin mời các hành khách…"
Tiếng thông báo vang lên như thể tiếng chuông báo kéo Yuri về thực tại. Khẽ đeo chiếc kính râm to lên mặt, cô gái này hẳn là đang muốn giấu đi đôi mắt chất chứa nỗi đau và thất vọng ngập tràn. Hoặc cũng có thể là đôi mắt sưng húp vì khóc nãy giờ chăng ? Đến cuối cùng anh vẫn không xuất hiện… Đứng dậy kéo chiếc vali đỏ đi về phía quầy check in, Yuri không hề quay nhìn lại lấy một lần. Bởi lẽ sau lưng ai đó lúc này, là cả một khoảng trời đã sụp đổ…
Ở một nơi nào đó trong sân bay, hai con người một trai một gái đang nắm chặt tay nhau ( như sợ lạc ) đang mải miết tìm kiếm ai đó. Mắt cả hai không ngừng lướt qua từng khuôn mặt, đôi bàn tay đang nắm lại càng siết chặt nhau hơn…Chỉ cần đôi tay này không rời nhau là được rồi. Bất giác mắt cả hai cùng tìm thấy một dáng người. Cô gái có dáng người như người mẫu, mái tóc dài xoăn nhẹ và chiếc vali đỏ. Dáng đi và bước chân hằn lên sự cô độc. Vì cô độc nên muốn bước nhanh để rời khỏi. Lại một lần nữa hai cái miệng không hẹn mà cùng cất tiếng gọi " YURI "
---------------------------
Tô lại son, Qri ngắm thật lâu cô gái phản chiếu trong gương. Là cô mà, là Lee Qri…à không, là Lee Ji Hyun đây mà. Nhưng tại sao cô lại có cảm giác con người trong gương đó không phải là mình. Cô bất giác run lên, không phải do đang mặc chiếc váy hở vai gợi cảm mà ai-đó-nhất-quyết-ép-cô-phải-mặc. Cô run vì ánh lạnh lẽo toát ra từ cái nhìn của cô gái trong gương kia. Cô rút cuộc đã thay đổi thế nào rồi ? Alex…cái tên đó đang định giở trò gì đây. Hôm đó vì một phút dao động cô đã đồng ý hợp tác với hắn. Cơ mà lúc này cô lại lung lay ý chí. Vì sợ hãi với ánh nhìn của chính mình sao ? Đành rằng cô không muốn phải rời khỏi T-ara. Đó là ước mơ, là cuộc sống, là gia đình thứ hai của cô. Chẳng lẽ sau chừng ấy năm, dốc hết sức mình cùng các chị em đưa nhóm lên đến đỉnh cao của ngày hôm nay, cô lại cam chịu uất ức bị người ta đá ra không thương tiếc sao ? Dù sao cô cũng không phục. Chẳng phải các Queen's đã nói mỗi người là một mảnh ghép, nếu thiếu một thì T-ara sẽ không hoàn hảo. Không phải là như thế sao ? Tại sao, có phải các thành viên khác – người mà cô xem như chị em, cũng muốn cô ra đi ? Tại sao họ không ai lên tiếng? Tại sao họ có thể vui vẻ xuất hiện cùng nhau mà không có cô ? Tại sao không một ai hỏi thăm cô khi nhìn vào cái lịch trình cá nhân dày đặc, và chết tiệt đó khi nó không có tên Qri. Hay thậm chí là như bây giờ, lịch trình của Lee Qri kín đến chóng mặt cũng không ai có một lời phản pháo. Họ có phải chị em của cô không ? Thật là mỉa mai làm sao…Tâm trí Qri nhanh chóng bị chiếm lấy bởi những điều tên phó giám đốc Alex nói với cô - khi " tốt bụng " đưa cô về tận nhà – bằng chất giọng giễu cợt mỉa mai không che giấu. Cơ hội không phải lúc nào cũng đến, nhất là với những người thường xuyên " bị lãng quên " và mờ nhạt như cô. Nên, Qri đã làm điều mà cô cho là đúng đắn – hợp tác với tên Alex đó để nắm giữ cơ hội của mình.
Bầu trời trong xanh, gió thổi từng gợn nhẹ. Ngắm lại mình lần cuối trong gương, đôi mắt chợt lướt ngang khung hình trên bàn, là hình cả nhóm T-ara chụp cùng nhau lần đầu tiên đạt cúp no.1 Music Bank. Qri khẽ mỉm cười nhẹ - Nụ cười chua chát và khinh bỉ… đôi tay thon dài ấn khung hình úp xuống mặt bàn, Qri cầm lấy túi xách và bước đi. Từ bây giờ, Qri này sẽ đấu tranh cho chính bản thân mình. Xin lỗi…
(Flashback )
Bước chân ra khỏi cửa đã thấy một chiếc xe đậu sẵn. Một người đàn ông cao to mặc đồ đen tiến lại gần cô và cúi chào
- " Chào cô, cô là Lee Qri ? "
- " Vâng, là tôi. Anh là…"
- " Tôi được lệnh của ngài Alex đến đón cô. Tôi là Wilhem, từ nay tôi là tài xế riêng của cô. Cần gì cô cứ gọi tôi " – Lục tung trí nhớ tìm xem cái tên Alex đã được thu nạp vào đầu mình lúc nào, Qri chợt à lên trong đầu – là tên của tên đó.
- " Alex…À, không cần phải thế này đâu. Hắn ta tưởng tôi là con ngốc chắc. Muốn kiểm soát tôi sao ?"
- " Thưa cô, ngài Alex chỉ muốn cô được an toàn. Mời cô lên xe "
- " Ok. Bây giờ chúng ta đi đâu ? "
- " Ngài ấy nói đến nơi cô sẽ biết "
- " Tên đó thật lắm chuyện "
Chiếc xe dừng tại một khách sạn tên là STARLONE, Qri mặc dù có chút hoài nghi và cảnh giác với nơi mình vừa đặt chân đến nhưng cũng đi theo Wilhem. Vừa đi cô vừa hỏi anh ta ( và cầu cho đừng ai nhận ra cô )
- " Tại sao tên đó lại đưa tôi đến đây? Hắn ta muốn gì ? "
- " Tôi thật sự không biết, ngài Alex chỉ lệnh cho tôi đưa cô đến đây. A chúng ta tới kia rồi, phòng 302 "
Sau hai tiếng gõ cửa thì cánh cửa phòng bật mở, Alex chỉ gật đầu ra hiệu và anh chàng vệ sĩ kiêm tài xế Wilhem nhanh chóng rời đi. Xong hắn quay sang cươi với cơn giận đang trực trào trên mặt Qri
- " Cô không vào đứng đây một lát sẽ có người thấy đó. Biết đâu sáng mai báo chí lại…" – Chưa nói hết câu hắn đã bị Qri cắt ngang bằng việc đẩy người hắn sang một bên và bước vào. Với tay đóng cửa phòng Alex không giấu được nụ cười hài lòng
- " Tại sao lại đưa tôi đến đây ? Anh muốn làm gì ? Nói biết trước nếu anh dám đụng đến tôi dù chỉ một sợi tóc tôi sẽ…" – Câu nói của Qri nhanh chóng bị chặn lại bởi…một nụ hôn. Chính xác là vậy. Tên Alex đó đang hôn Qri và toàn thân cô lúc này đã hóa đá. 5s sau đó, ý thức dần trở lại và Qri ( tất nhiên ) đẩy hắn ra và tặng cho hắn một cái bạt tai nảy lửa.
Bốp
- " Tên khốn này ! "
Nhưng hắn không những không tức giận mà còn cười…thỏa mãn. Xoa xoa tay lên chỗ vừa bị tát, hắn thản nhiên nhìn Qri lúc này đang bừng bừng phát hỏa
- " Đồ biến thái, tại sao tôi lại ngu ngốc thế này chứ. Chấm dứt đi, tôi thà bị đuổi chứ không bao giờ muốn hợp tác với loại người dê xồm biến thái như anh " – Nói rồi Qri toan xách giỏ đứng dậy đi, nhưng hắn đã nhanh chóng chộp được tay cô kéo lại. Cú giật của hắn tuy không mạnh lắm nhưng cũng đủ để Qri ( với đôi giày cao gót 10 phân ) loạng choạng ngã bật xuống sofa.
- " Bình tĩnh nào, cô em thật là nóng nảy quá. Đó chỉ là một nụ hôn chào hỏi xã giao kiểu phương Tây thôi mà "
- " Anh đừng hòng ngụy biện. Tôi nói rồi tôi không làm nữa "
- " Cô em chắc chứ ? Tiếc thật, hôm nay tôi đã sắp xếp cho cô em tham gia bữa tiệc của Rovol "
- " Rovol ? Ý anh là Rovol Chang ? Người vừa đạt 3 giải Grammy tuần trước sao ? "
- " Đúng đấy, và tôi nghĩ bữa tiệc của anh ta sẽ không thiếu các nhà tài trợ, hay các đạo diễn…và các bản hợp đồng béo bở nếu - cô - khôn - ngoan " – Hắn ta nhấn mạnh bốn chữ cuối và nhếch miệng cười ( tên này bộ quảng cáo răng hay sao mà cười lắm thế không biết )
- " Tôi…Nhưng tôi không thích kiểu chào hỏi phương Tây đáng nguyền rủa đó "
- " Ok. Tôi sẽ không làm nữa, chỉ là muốn đùa với cô em tí thôi. Thú thực tôi bắt đầu nghiện những cơn cáu gắt của cô em lúc nào không hay. Tệ thật "
- " Vậy thì chúc anh vui vẻ với sở thích quái dị của mình. Nhưng tại sao anh lại gặp tôi ở đây, chúng ta có thể đến công ty chứ không phải khách – sạn "
- " Cô em không biết sao, bữa tiệc của R sẽ được tổ chức ở tầng 34 của tòa nhà này. "
- " Nhưng tại sao anh không nói cho tôi biết trước, tôi cần phải chuẩn bị…"
- " Tôi đã lo xong rồi. "
(Endflash)
---------------------------------
Máy bay đã cất cánh cách đây 5 phút nhưng có hai con người vẫn đứng đó, và nhìn theo dấu may bay đã mất hút vào bầu trời. Đôi tay vòng qua vai Ji Yeon khẽ bóp nhẹ, bật giác cả hai quay sang nhìn nhau và trao nhau một nụ cười nhẹ. Phải, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Tất cả đều đã được giải quyết ổn thỏa nhờ vào thứ hi sinh cao cả gọi là buông tay. Khoảnh khắc Yuri choàng tay ôm lấy Nichkhun lần cuối thực sự Ji Yeon không hề cảm thấy khó chịu tẹo nào. Thậm chí cô còn mỉm cười – nụ cười thật lòng không mang chút mỉa mai hay giả tạo. Có lẽ sau bao ngày tháng " yêu khổ , con người ta cuối cùng cũng học được cái gọi là " yêu với trái tim rộng mở " và " đối xử tốt cả với tình địch một thời của mình ( khi người đó đã chịu từ bỏ ) ". Và điều thú vị vẫn chưa dừng lại ở đó. Khi Yuri quay người chuẩn bị đi thì Ji Yeon đã nói với theo
- " Chúng ta có thể làm bạn không ? "
Chậm rãi quay đầu lại, Yuri nhìn Ji Yeon khó hiểu – " Chúng ta…có thể sao ? "
Đáp lại Yuri, Ji Yeon bước đến gần và nhét vào tay Yuri một mảnh giấy nhỏ – " Nếu cô không chê, tôi thực sự rất muốn chúng ta có thể làm bạn. Email hay bất cứ điều gì cho tôi nếu cô muốn. Và…cám ơn cô, Yuri "
Yuri mặc dù vẫn chưa tin được những gì mình vừa trải qua nhưng cũng bất giác nở một nụ cười rồi kéo vali đi vào. Nichkhun đằng sau cảm thấy khó hiểu với những hành động vừa rồi của Ji Yeon nhưng anh chỉ im lặng và mỉm cười khi Ji Yeon quay lại nắm lấy tay anh
- " Oppa, chúng ta đợi máy bay của cô ấy đi khuất đã nhé ! "- Nichkhun không đáp chỉ khẽ gật và siết chặt đôi tay bé nhỏ của bạn gái.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ máy bay một cách vô thức, Yuri nhớ lại tất cả những kỉ niệm. Như một cuốn phim quay chậm, từng chút một chớp tắt. Tuy nhiên, đã không còn rơi nước mắt hay tim nhói đau nhiều như khi ở sân bay. Tâm nguyện cuối cùng cô đã được đáp ứng, còn trông mong gì hơn. Hơn nữa, cô biết chắc chắn một điều rằng, dù cho bây giờ hay mai kia đi nữa, người trong trái tim anh là Ji Yeon. Nhưng…anh chắc rằng đã từng yêu cô. Thật lòng. Bởi anh nói cô là định mệnh của anh, thì cô chính là định mệnh của anh. Chiếc khăn ngày nào được cô âu yếm và xem như báu vật bỗng dưng tuột khỏi tay và bay sang bên cạnh, rớt ngay vào giữa cuốn tạp chí đang để mở của ai đó. Chàng trai ngồi cạnh hốt nhiên đưa tay cầm lấy " vật thể lạ " và bất giác như bị thôi miên bởi chính chủ của nó. ( Cái này quen quen, chắc lại sắp dính sét rùi ). Có lẽ đây là những gì mà người ta hay nói " Bắt đầu bằng một kết thúc "… (Mà có lẽ câu này cũng chưa đúng lắm nhưng thôi kệ, dù gì cũng được coi là HE cho tam giác này ha )
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip