Chap 70

Suy tư nửa ngày, Nghi Ân mới tin tưởng lời nói của Sở Thành Minh. Có lẽ từ sâu trong thâm tâm cậu, vẫn hằng mong mình và Tiểu Ngọc có một mái ấm để sum vầy, nên khi nghe Sở lão gia gia kể lại câu chuyện, cậu cảm thấy một thứ cảm giác thân thuộc, cảm giác của gia đình xuất hiện, liền tin tưởng Sở Thành Minh là ông nội mình.

Sở Thành Minh kích động nhìn Nghi Ân, có chút mong chờ "Tiểu tử ngoan, gọi một tiếng ông nội đi, được không?"

"Vâng, ông....ông nội!"

Nghi Ân vừa gọi xong, Sở Thành Minh thật sự vui mừng hhắn phúc không sao tả xiết, nước mắt không kìm nén được chảy dài trên khuôn mặt. "Tốt, cháu trai ngoan của ta..."

Nghi Ân ngượng ngùng mỉm cười, lại nhớ ra có lẽ ông chưa biết Tiểu Ngọc cũng là cháu nội mình, bèn lên tiếng gọi Tiểu Ngọc đến bên chắn, nói với Sở Thành Minh. "Ông nội, đây là em gái cháu, cũng là cháu nội của ông...". Sau đó, cậu quay sang nắm tay em gái mình, thâm tình bảo cô gọi hai tiếng ông nội.

"Ha ha..., Tiểu Ân, việc này ông biết, ông biết! Lúc cháu chưa tỉnh dậy, hai ông cháu ta đã nhận nhau rồi!" Sở Thành Minh cười cười.

Nghi Ân bất lực nhìn hai người trước mặt, lúc cậu còn đang ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ đã ông ông cháu cháu thắm thiết rồi!

"Vậy, sau này chúng ta phải làm thế nào ạ?" Nghi Ân có chút chần chừ. Máu mủ ruột rà đó, nhưng cậu sống hơn hai mươi năm nay mới nhận được ông, nói gì thì nói xưng hô vẫn có chút bối rối.

"Đương nhiên là nhận tổ nhận tông rồi, tiểu tử này!" Sở Thành Minh vỗ tay Nghi Ân, ân cần nói.

Thật là khiến Nghi Ân thất vọng mà! Cậu đang muốn hỏi tình hình của Tô Anh, không ngờ Sở lão gia gia lại hiểu lầm sang ý khác . Nhưng nghĩ đến Tiểu Ngọc, cậu lại dằn lòng, không nói ra những suy nghĩ của mình.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, Nghi Ân vẫn cảm thấy thật vui vẻ. Đột nhiên hai anh em cậu tìm được họ hàng thân thích của mình, sẽ không còn cảm thấy cậu đơn không nơi nương tựa nữa. Bất giác, cậu ngẩng đầu nhìn về người đàn ông có bộ dạng rất giống cha mình đằng kia.

"Đây là chú Thiên Võ, Tiểu Ân, là em trai của cha cháu." Nương theo hắn nhìn của Nghi Ân, Sở Thành Minh lập tức giới thiệu.

"Còn nữa, Nặc Hàm, đến đây." Sở Thành Minh gọi Sở Nặc Hàm đến bên chắn mình, nhìn Nghi Ân nói "Tiểu Ân, đây là anh trai cháu!"

"Dạ? Anh trai???" Nghi Ân kinh ngạc nhìn Sở Nặc Hàm, cậu thật không ngờ, Sở Nặc Hàm thế lại là anh trai cậu.

"Thế nào? Kinh ngạc lắm đúng không?" Sở Nặc Hàm cười khổ nhìn Nghi Ân, ngay cả hắn cũng không nghĩ đến nữa là.

"Nhưng..." Nghi Ân có chút chần chừ nhìn Sở Nặc Hàm " Anh xác định là anh trai sao?" Bởi vì Sở Nặc Hàm trông còn rất trẻ, hơn nữa, cha hắn ta sinh sau cha cậu, nên hắn ta phải sinh sau cậu mới đúng, làm gì có chuyện hơn tuổi mà làm anh trai?

"Em không phải nghi ngờ. Năm nay anh hai mươi lăm tuổi rồi." Nhìn thấy dáng vẻ nửa tin nửa ngờ của Nghi Ân, Sở Nặc Hàm bất đắc dĩ giải thích một chút.

"Anh 25 tuổi sao? Không giống chút nào nha!" Trời ạ, cậu nhìn thế nào cũng không đến tuổi đấy.

Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Nghi Ân, Sở Nặc Hàm cười cười. "Sao vậy? Định không gọi hai tiếng anh trai sao?"

"..." bị nói trúng tim đen, Nghi Ân đỏ bừng mặt cúi đầu.

Nhìn dáng vẻ hai đứa cháu mình, Sở Thành Minh cười ha ha, "Tiểu tử, chúng ta đều là người một nhà, không cần thẹn thùng. Không ai chê cười cháu đâu."

"Vậy.... Nhà chúng ta cũng chỉ có những người này thôi ạ?" Một đại gia tộc như vậy, không có khả năng chỉ có một hai người. Nếu đột nhiên có thêm bao nhiêu người nữa xuất hiện, cậu thật ăn không tiêu mất.

"Đúng vậy! Mọi người trong nhà đều đến đông đủ rồi. Sở gia toàn là con một, chỉ có duy nhất cháu là thứ nha!" Nói xong, Sở Thành Minh thần bí cười hắc hắc.

"Sao lại có thể có mỗi cháu là thứ chứ?" Nghi Ân thật tự nhiên hỏi.

"Ta không phải nói rồi đó. Sở gia mỗi đời chỉ sinh một nam duy nhất, chỉ có cha cháu ngoại lệ, không những sinh con trai mà còn sinh ra hai đứa liền!"

"Gì ạ?" Câu trả lời của Sở Thành Minh lại làm cậu ngây ngẩn cả người. Sở gia đúng là kì quái. Lại còn có chuyện này nữa.

"Phải rồi, ông à, ông nói Tô Anh hãm hại cháu, cháu có thể gặp chị ấy không? Cháu muốn hỏi một câu sao chị ấy lại hại cháu. Trước đó cháu đâu quen biết chị ấy đâu?" Nghi Ân nhìn Sở Thành Minh khẩn thiết đề nghị.

"Được rồi!"

Sở Thành Minh nói xong, quay đầu ra hiệu cho Sở Thịên Võ đi ra ngoài mang người đến bệnh viện.

Một lát sau, Nghi Ân ngồi trên giường bệnh, nhìn Tô Anh đang đi vào trong phòng. Cậu cố gắng ngăn cơn nghẹn ngào, hỏi. "Tô Anh, vì sao? Chúng ta không quen biết nhau, vì sao chị muốn hại tôi?"

Nghe thấy câu hỏi, Tô Anh ngẩng đầu, hắn mắt tàn ác nhìn thẳng vào mắt Nghi Ân: " Vì sao ư? Bởi vì tôi ghen tị, vì cớ gì cậu có thể hạnh phúc, còn tôi thì không? Từ nhỏ, hết chịu cực khổ lại bị người khác xem thường ghẻ lạnh , tôi còn phải che chở em gái không bị người ta bắt nạt. Cậu thì tốt rồi, được một người đàn ông che chở, từ nhỏ được yêu thương bảo vệ. Em gái tôi bị bệnh, người thân không còn ai, tôi tuổi nhỏ sức yếu mà cũng phải nai lưng ra làm những việc nặng nhọc kiếm tiền cho em chữa bệnh. Lúc chúng tôi cùng cực đau khổ, thì cậu lại có thể hạnh phúc mà tươi cười. Cậu đáng chết!"

"Đây là nguyên nhân chị hại Ân Ân sao?" Vương Gia Nhĩ lạnh lùng lên tiếng, ngữ khí mang theo tia rét buốt, dường như khiến mọi người ở đây run lên.

"Không sai!" Tô Anh mặc dù run rẩy cực độ trước lời nói của Vương Gia Nhĩ, vẫn thẳng sống lưng mà trả lời hắn.

"Bởi vì ghen tị, nên đi hại người, nên có thể cướp đi sinh mạng của người khác? Đừng có viện cớ! Ân Ân là một người thiện lương, cậu ấy đáng được sống hạnh phúc. Thì sao? Chị oán thán ông trời bất công, tại sao không ngẫm lại chính mình xem, những chuyện chị đã làm, dựa vào cái gì mà được hạnh phúc?" Đối với sự chất vấn của Vương Gia Nhĩ, Tô Anh nhất thời cứng họng.

"Sao vậy? Không biết nói gì nữa sao?" San San ở một bên bức xúc lên tiếng.

"Phải, tôi thừa nhận, Nghi Ân tốt đẹp giống như một thiên thần. Nhưng thiên thần thì sao? Xã hội này vô cùng đen tối, không phù hợp đển cậu ta tồn tại. Hừ, tôi chỉ không muốn cậu ta bị nhiễm bùn, thiên thần tốt nhất nên về thiên đường của mình." Tô Anh nhìn chằm chằm Nghi Ân, những lời nói ngông cuồng khiến người khác không thể tin được.

"Thiên đường? Đen tối? Chuyện đó không đến lượt chị lo đâu. Nói như chị thì chị đang làm chuyện tốt rồi?" Vương Gia Nhĩ mỉa mai.

"Đúng vậy, tôi không sai gì hết!" Lúc này, cô ta dường như đã trở nên điên cuồng.

"Chị chỉ biết chị có em gái bệnh tật, có bao giờ chị nghĩ Ân Ân cũng có em gái chưa? Em gái cậu ấy từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, bệnh tim bẩm sinh, cậu ấy cũng phải cực nhọc vì em gái mà kiếm tiền thuốc thang. Nếu cậu ấy không còn,chị nghĩ xem cậu ấy sẽ thế nào?" Vừa nói, Vương Gia Nhĩ vừa kéo Nghi Ngọc đến trước mặt Tô Anh.

"Chị xem, đây là em gái cậu ấy, thiếu chút nữa chị làm cậu ấy mất đi người thân duy nhất của mình. Chị quá ích kỷ, dựa vào cái gì mà chị có quyền định đoạt sinh mạng người khác?" Vương Gia Nhĩ lớn tiếng hơn, khiến Tô Anh có chút giật mình.

"Cái gì?" Tô Anh không tin nhìn Nghi Ngọc "Em gái ? Em gái thì sao? Cũng không thể so với hoàn cảnh của tôi!"

"Chị nhầm rồi!" Nghi Ngọc nói "Cha mẹ tôi qua đời từ lúc tôi còn rất bé, hai anh em nương tựa vào nhau mà sống. Anh tôi để chữa khỏi bệnh cho tôi đã nếm qua bao khổ sở làm sao chị biết? Chúng tôi nằm gai nếm mật bao năm, nếu chị biết chị cũng không nghĩ vậy. Chỉ có chị bất hạnh thôi sao? Thế giới này người bất hạnh rất nhiều, những chuyện chị gặp phải chỉ là hạt cát giữa sa mạc thôi." Nghi Ngọc vô cùng kích động, Vương Gia Nhĩ phải giúp cô vỗ nhẹ lưng cho nhuận khí.

Nghe xong những lời nói thật lòng của Nghi Ngọc, Tô Anh bất giác bình tĩnh lại. Đúng vậy, dựa vào cái gì mà cô nói người khác, người bất hạnh không phải chỉ một mình cô . Nói trắng ra, có lẽ cô ghen tị với Nghi Ân, ghen tị cậu ấy tất cả đều tốt đẹp, khiến mình càng trở nên bất hhắn và hèn mọn.

"Nói đi, có phải có người sai cô làm vậy không?" Giữa phòng bệnh, đột nhiên Sở Thành Minh lên tiếng hỏi. Ông không tin bởi vì lý do nực cười này mà cậu ta xuống tay với Nghi Ân.

"Không...không có..." Tô Anh giật mình, bối rối trả lời.

Nhìn Tô Anh hướng hắn mắt khiếp sợ về phía mình, ông nói tiếp: "Cô mới đến Sở Gia làm việc vài ngày, không thể có khả năng sinh ra ý nghĩ như vậy, chuyện này chắc chắn cô đã chuẩn bị trước. Cô hiểu rõ Sở Gia,ngay cả đường lùi cô đều tính toán cả rồi. Trước đó cũng không hề quen biết Ân Ân, rốt cuộc ai chống lưng cho cô hả?"

Tô Anh nhìn Sở Thành Minh, đúng là gừng càng già càng cay, có thể nhìn thấu có người sai cậu làm việc này.

"Triệu Phi Phi, đúng không?" San San đột nhiên xen vào.

Tô Anh trợn to mắt nhìn về phía San San, dường như không dám tin. Thái độ của ả làm Vương Gia Nhĩ đen sắc mặt. "Quả nhiên là cô ta! Triệu Phi Phi! Vì sao cô ta muốn làm vậy? Một lần vì Ân Ân xin cho, tôi đã bỏ qua không truy cứu. Thật không ngờ cô ta không những không biết ơn, lại còn làm tổn thương Ân Ân một lần nữa. Đáng chết!!!"

"Xem đi, tôi đã nói mà, lần trước đừng có tha cho cô ta, các người còn không nghe, bây giờ thấy hậu quả chưa? Đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Càng ngày càng quá đáng!" San San ở bên chắn hùng hùng hổ hổ lên án cả Vương Gia Nhĩ và Nghi Ân.

"Cô ta cho chị cái gì, mà chị lại vì cô ta mà đi hại người khác?" San San hỏi Tô Anh.

"...." Tô Anh chần chừ, nói hay không đây?

"Còn muốn giấu diếm sao? Cái gì chúng tôi cũng tra ra hết rồi, chị không cần giúp cậu ta giấu diếm làm gì!" San San đe dọa.

"Em gái tôi sinh bệnh, cô ấy cho tôi tiền chữa bệnh, còn tôi giúp cô ấy làm việc. chuyện này hoàn toàn do cô ta sắp xếp, tôi chỉ làm theo." Tô Anh biết mình đã không còn đường lùi, liền đem toàn bộ sự tình nói ra.

"Hừ!!!" Sở Thành Minh nhìn Tô Anh "Làm ra chuyện tày trời như vậy, cô có ghắn vác được hậu quả không?"

Lời nói của Sở Thành Minh như một mũi dao tàn nhẫn xoáy vào tim gan Tô Anh, ả run run ngẩng đầu, hướng hắn mắt khẩn cầu về phía Nghi Ân. " Ân thiếu gia, tôi biết tôi sai rồi! Tôi không mong các người tha thứ, chỉ mong các người giúp tôi chiếu cố đến đứa em bệnh tật!"

Nghi Ân nhìn Sở Thành Minh "Ông à, không cần đâu. Cứ giao chị ấy cho cảnh sát đi, để chị ấy bị trừng phạt là được rồi! Còn Triệu Phi Phi..."

Nghi Ân chưa nói xong đã bị Vương Gia Nhĩ chặn ngang, "Ân Ân, em không cần xen vào, những chuyện còn lại giao cho anh . Em nghỉ ngơi cho tốt đi!"

"Nhưng Gia Nhĩ, em muốn gặp Triệu Phi Phi. Em không hiểu, lần trước chẳng phải chúng ta cho cô ấy một con đường sống đó sao? Vì sao cô ấy còn hại em?" Nghi Ân nhìn Vương Gia Nhĩ, không phục nói.

"Bởi vì cô ấy ghen tị! Tôi từng nghe cô ấy nói, nhìn cô hạnh phúc đứng bên Vương tiên sinh , ánh mắt cô ta toàn bộ đều đặt trên người cậu, còn cô ấy khó khăn lắm mới hạ quyết tâm xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, lại phát hiện ra tất cả chỉ là cô ấy ảo tưởng. Hạnh. phúc không mỉm cười với cô ấy, nên cô ấy cũng muốn cậu biến mất hoàn toàn trên thế giới này."

Đột nhiên Tô Anh lên tiếng. "Lúc tôi làm xong việc cậu ấy giao, tôi có nói lại với cô ấy. Nhìn dáng vẻ lúc ấy của cô ấy, tôi thật sự rất sợ, giống như một con quỷ vậy, vừa nham hiểm vừa ác độc. Nhưng tôi đã dấn sâu vào rồi, không có tư cách nói cô ấy, cũng không quay lại được nữa!"

Nghe Tô Anh nói xong, Nghi Ân ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Lần trước ở tiệc rượu, khi Bạc Tuấn Long đứng bên cạnh , cậu nhìn ra được trong nụ cười của Triệu Phi Phi có chút gượng gạo, cứng nhắc. Có lẽ cô ấy nhìn thấy, Tuấn Long nhìn cậu chăm chú....

Anh Tuấn Long thích mình, cậu không phải không biết....

Quên đi, không nghĩ nữa, đến đâu hay đến đó đi!

"Được rồi, Gia Nhĩ, em mặc kệ. Anh cứ giao chị ấy cho cảnh sát đi, họ ắt có hình phạt mà." Nghi Ân thấp giọng nói.

Vương Gia Nhĩ đáp ứng xong, Nghi Ân mới thở dài một hơi. Nhìn thấy Tô Anh đang hướng hắn mắt hi vọng về phía mình, Nghi Ân không đhắn lòng bèn nói "Tô Anh, chị yên tâm, tôi sẽ giúp chị lưu ý đến em gái chị!"

Nghe thấy câu nói của Nghi Ân, rốt cuộc thân hình cứng nhắc nãy giờ của Tô Anh mới thả lỏng, thở hổn hển một hơi "Cảm ơn!"

"Thôi được rồi, Ân Ân, mọi chuyện để anh pgiải quyết cho. Em vừa tỉnh lại, nên nghỉ ngơi cho tốt đi!" Nhìn thấy Nghi Ân rõ ràng có nhiều tâm sự, Vương Gia Nhĩ không đhắn lòng liền an ủi.

Nghi Ân gật đầu, không đáp lời.

Mấy ngày sau đó, Nghi Ân ở lại trong bệnh viện dưới sự theo dõi của bác sĩ, sức khỏe cơ bản đã hồi phục. Nghi Ngọc theo ông ngoại Vương Gia Nhĩ về Hải Nam, Sở Thành Minh muốn cháu trai mình về Sở gia, nhưng biết được Nghi Ngọc còn phải trở về an dưỡng nên cũng không quá miễn cưỡng. Thật ra, ông đang tích cực chuẩn bị một bữa tiệc long trọng, chính thức giới thiệu hai đứa cháu thất lạc của mình cho tất cả mọi người.

Nghi Ân vốn không muốn ầm ĩ, nhưng nhìn thấy ông nội nhất quyết làm vậy, lại cứ ngày ngày đến thăm cậu, mang chuyện này ra thương lượng năn nỉ, nên cậu đhắn khuất phục. Dù sao thì, làm cho ông vui vẻ cũng tốt!

Mấy ngày này, mức độ nổi tiếng của cậu tăng vọt, bên ngoài đã biết cậu là cháu trai lưu lạc nhiều năm của Sở gia. Tập đoàn Sở Thị mỗi ngày có biết bao nhiêu phóng viên đi vào bệnh viện phỏng vấn, câu mà họ hỏi nhiều nhất cũng khiến Nghi Ân khó chịu nhất, đó là trong phút chốc từ vịt trở thhắn thiên nga nhà giàu sẽ có cảm giác gì?

Đám phóng viên này cũng thật dai như đỉa đói vậy, ngày nào không đến có lẽ họ ăn không ngon ngủ không yên, mang vác đồ nghề xông hẳn vào phòng bệnh của cậu. May mắn là mỗi khi có Vương Gia Nhĩ ở bên, Nghi Ân mới không bị đám người này quấy rầy. Gặp Vương Gia Nhĩ, bị bộ mặt đen thui của hắn đe dọa, bọn họ lại xám xịt kéo nhau rời đi. Liên tục ba ngày như thế, bọn họ cũng nản chí mà buông tha cho cậu.

Rốt cuộc bác sĩ cũng đồng ý cho cậu xuất viện, nhưng ngày cậu ra viện Sở lão gia gia lại nháo nhào lên. Ông muốn cậu quay về Sở gia, nhưng Vương Gia Nhĩ không đồng ý, dứt khoát muốn cậu cùng hắn về Sở Gia.

"Sở lão gia gia, Ân Ân phải về nhà cháu!" Vương Gia Nhĩ kiên định phát biểu.

"Không được, Bảo bối là cháu trai ta, đương nhiên phải về nhà ta rồi, tiểu tử cháu đừng có quậy!" Sở Thành Minh không cam chịu.

"Cháu không đồng ý!"

"Tiểu tử thối nhà cháu không có quyền không đồng ý!"

"Trời ơi, hai người ầm ĩ cái gì chứ? Hỏi Ân Ân xem, cậu ấy muốn về nhà ai thì sẽ về nhà người ấy!" San San ở một bên nhịn không được bèn lên tiếng.

"Được, bảo bối, cháu muốn về nhà với ông hay theo tiểu tử này về nhà?" Sở Thành Minh sốt ruột hỏi Nghi Ân.

Đúng là tiến thoái lưỡng nan! Một bên là ông nội, một bên là người đàn ông mình yêu nhất, cậu phải chọn ai đây?

"Ân Ân/Bảo bối, mau trả lời đi!" Hai người không đợi được bèn thúc giục.

Hai bên không ai nhường ai, muốn cậu phát điên sao???




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip