Chương 9: Con Tim Thổn Thức(tt)
Rầm!
Tiếng đập bàn thật lớn phát ra từ quầy lễ tân, đôi mắt in hằn những tia đỏ lòm của Lộc Hàm khiến những cô y tá bất giác rùng mình. Cậu run rẩy, khó khăn lắm mới thốt nên một câu yếu ớt:
" Oh Sehun ở phòng nào?"
Ngay lập tức cô y tá gần đó tra ngay phòng của Sehun, rồi đáp nhanh như cái máy:
" Dạ! Ở phòng VIP A503, tầng ..."
Chưa kịp dứt lời, bóng dáng Lộc Hàm và cậu bé nhỏ nhắn đứng bên cạnh đã nhanh chóng khuất nhanh sau dãy hành lang bệnh viện, để lại cái nhìn đầy ngơ ngác của cô y tá, chữ cuối cùng của câu " tầng 12" nhanh chóng bị nuốt mất.
" Chết tiệt! Sao không có thang máy nào hoạt động hết vậy???"
Cậu sốt ruột bấm liên tục những nút thang máy xung quanh, nhưng không một thang máy nào chịu dừng lại ở tầng trệt. Thậm chí có một số thang máy hiện đang đứng yên ở tầng mười mấy khiến cậu nôn nóng không chịu được, con tim như muốn rớt ra ngoài vì sợ hãi. Liếc mắt nhìn bên cạnh, cậu nhanh chóng lao đến bên cầu thang bộ, leo lên lầu bằng tốc độ nhanh hết sức có thể.
Đi được đến tầng 10, thì tốc độ cả hai đã chậm dần, Lộc Hàm cũng yếu ớt leo lên cầu thang, nhưng vẫn cố gắng gượng.
Riêng Khánh Thù thì thở hồng hộc đuổi theo sau, giọng đứt quãng với theo bóng cậu hì hục leo lên đằng trước, than thở:
" Anh Luhan, đợi .. đợi em với!!!"
Cuối cùng thì cậu cũng đã dừng lại ở tầng 12, chạy như bay tìm kiếm từng phòng một, sắc mặt tái mét, bờ môi nhợt nhạt, dường như chỉ cần một tác động nhỏ nhoi lên người thôi, cậu nhất định sẽ gục ngã mất.
Cánh cửa phòng bệnh viện bật ra, bóng dáng quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trước cửa, khiến cậu dồn hết sức lực lao đến nắm chặt lấy tay ông bác sĩ, hét lên:
" Bác sĩ Dong Won!! Sehun ra sao rồi??? Anh ấy có bị làm sao không? Không nguy hiểm đến tính mạng chứ?"
Vị bác sĩ cau mày nhìn cậu, không nén nổi thở dài:
" Luhan à! Con hãy vào trong thăm cậu Sehun lần cuối đi!!!"
Dứt lời, ánh mắt Lộc Hàm hiện lên một nỗi bi thương giằng xé, con tim chợt đau đến muốn vỡ ra, chân bất giác lùi về một bước, hỏi lại thật chậm:
" Cái gì? Chú đừng đùa với con, bác sĩ Dong Won?"
Đuôi mắt vị bác sĩ vội cụp xuống, im lặng không trả lời. Cậu phát hiện ra hốc mắt mình đã bắt đầu chảy nước, rơi xuống gò má diễm lệ, hai tay bấu chặt vào tay áo ông, hét lên đầy kích động:
" Bác sĩ Dong Won, chú đã từng là bác sĩ trị liệu cho con, xin chú hãy cứu lấy anh ấy!!!! Sehun không thể chết được, anh ấy không thể nào có chuyện được đâu!!! Không!!!"
Nói hết câu, Lộc Hàm hoảng loạng chạy vào trong phòng bệnh, hai hàng nước mắt chảy dài. Vốn dĩ không hề nhận ra ánh mắt vị bác sĩ kia lóe lên tia nhìn đầy khó hiểu, môi hé mở tính nói ra câu gì đó, nhưng rồi lại thôi ...
Đôi mắt nhòe dần trước mắt, che đi khuôn mặt xanh xao của anh, hàng mi cong rủ xuống kia đang nhắm chặt trong giấc ngủ khiến tim cậu như muốn vỡ thành từng mảnh, đau nhói. Cậu thổn thức, nắm chặt lấy tay anh kề sát lên má mình:
" Sehun! Anh đừng như vậy, đừng làm em sợ có được không? Mở mắt đi, đừng ngủ nữa! Mở mắt ra nhìn em đi. Sehun! Em còn rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, còn rất nhiều thứ muốn nói với anh! Sehun! Sehun à!!!!"
Cậu khóc tức tưởi, lay cả thân người anh liên tục, giọng nói chứa đầy đau khổ giằng xé, xót xa, ngỡ rằng tim mình ngừng đập, trong khoảnh khắc bao nhiêu kí ức, bao nhiêu kỷ niệm chợt hiện về:
" Sehun! Em ra lệnh cho anh tỉnh dậy ngay! Anh mau tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi! Huhu!"
Cả căn phòng chìm trong im lặng đến nặng nề, chỉ còn nghe được tiếng thút thít của Lộc Hàm. Cậu gục mặt vào lòng anh, nức nở:
" Có phải anh muốn em tức chết không hả? Sehun! Rốt cuộc đêm đó câu nói đó của anh phải thật không? Em muốn nghe chính anh giải thích??? Anh có nghe không hả? Tỉnh dậy giải thích cho em đi!!! Không được nằm đó nữa, không được chết!!!!"
Cậu lắc lắc vai anh, giục anh tỉnh dậy. Tưởng chừng mọi thứ đều sụp đổ trước mắt, tinh thần trở nên vô cùng tuyệt vọng, thì chỉ trong tích tắc, cậu nhận ra được các cơ trên mặt anh giãn ra, chân mày thoáng cử động, mi mắt từ từ hé mở, mệt mỏi nhìn cậu, gắt lên đầy yếu ớt:
" Thằng bé này, anh chưa chết mà! Có phải muốn lắc anh cho anh chết luôn không hả?"
Lộc Hàm ngẩn người vài giây, tròn mắt nhìn anh đầy kích động, mãi một lúc sau cậu mới hoàn hồn trở lại, tay sờ lấy mặt anh, cảm nhận được hơi ấm nóng hổi trên mu bàn tay mình, rồi thốt lên mừng rỡ:
" Sehun! Anh không chết sao? Anh thât sự không chết! Tốt quá, tốt quá rồi!!!"
Cậu ôm chầm lấy anh, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, ướt đẫm vai anh. Trong khoảnh khắc, cơn đau bổ ở đầu Sehun lại nhói lên, miệng khẽ kêu một tiếng:
" A!"
Nghe tiếng rên rỉ của anh, cậu vội vàng buông người anh ra, ríu rít xin lỗi, nhưng đôi mắt vẫn đầy hoang mang lo lắng, nhìn chằm chằm lên người anh, quan sát tỉ mỉ từng nơi một. Một lúc sau, cậu bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn, bèn thốt lên đầy nghi ngờ:
" Sehun! Anh thật sự không sao chứ?"
Anh cau mày nhìn cậu, mi mắt sắp cụp xuống đầy mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì trả lời:
" Không! Em về đi! Anh không sao!"
Thoáng trông thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, tim cậu khẽ ngưng một nhịp. Thế nhưng trong lòng lại bừng bừng nổi giận, tức quá hét lên:
" Sehun! Đừng làm em lo có được không?"
Anh chợt bừng mắt, đau lòng nghe giọng nói đầy trách móc của cậu, nghẹn lại như sắp khóc. Bất chợt tim anh run rẩy, ánh mắt trở nên dịu dàng lại, nhìn cậu lo lắng:
" Luhan! Anh không sao thật mà! Em nhìn đi, đầu anh chỉ bị khâu vài mũi nhỏ, không đáng kể gì đâu!"
Cậu xót xa nhìn vải màu trắng được băng trên đầu anh, tay bất giác chạm nhẹ vào, cảm nhận rõ con tim mình đang đau nhói, run rẩy. Nhưng rồi một phút sau liền nhận ra được điều bất thường, sắc mặt cậu trở nên nghiêm trọng, hai mắt nhíu chặt đầy nghi ngờ:
" Ơ! Thế tại sao bác sĩ Dong Won bảo em vào gặp anh lần cuối chứ???"
Sehun ngẩn người vài giây, rồi chợt bật cười khi đã hiểu sự tình. Miệng sắp sửa lên tiếng thì nhanh chóng một tiếng nói từ đằng sau lưng cất lên, cướp luôn lời anh:
" Ấy, con hiểu lầm chú rồi! Chú bảo vào gặp lần cuối, nghĩa là lần cuối Sehun nằm ở phòng này, vì sang ngày mai là cậu ấy sẽ được chuyển sang phòng khác mà!"
" Bác sĩ Dong Won!!!!!"
Cậu tức giận gằng từng chữ, hai mắt long lên sòng sọc, lăm lăm tia nhìn đầy sắc bén lên người vị bác sĩ đã đứng tuổi như đe dọa. Nhưng bác sĩ Dong Won chẳng có vẻ gì là sợ hãi, còn bình thản đáp:
" Chú cũng muốn giải thích lắm. Nhưng con không cho chú cơ hội lên tiếng mà!"
" Chú ... chú .." - Cậu tức không nói thành câu, quay mặt ra sau thở dốc. Chuyển phòng thì cứ nói là chuyển phòng, tại sao lại bảo gặp lần cuối, còn bày ra bộ mặt ảo não u sầu như thế kia làm gì? Không phải muốn hù chết người ta sao hả?
" Tại... tại sao ban nãy con kích động như vậy, hỏi chú như vậy, mà chú lại bày ra bộ mặt đáng thương, buồn bã tột độ như thế, còn không trả lời câu nào, im lặng làm như không thốt nổi nên lời vậy. Thế là sao hả???"
Bác sĩ Dong Won ảm đạm nói, giọng nói vẫn bình thản nhưng pha chút châm chọc, tay bất giác đưa lên cổ mình xoa xoa, cất giọng bằng tiếng Việt Nam rất chuẩn:
" Con thông cảm. Chú dạo này đang bị đau họng. Ban nãy đột nhiên cổ họng phát nghẹn, thế nên mới phải giữ giọng để lấy hơi nói tiếp. Thế nhưng chú chưa kịp mở miệng nói gì thì con đã kích động xông vào phòng rồi. Chú có kịp nói gì nữa đâu!"
" Phải rồi! Tuy Sehun không bị thương nặng lắm, nhưng trên trán phải khâu mất 7 mũi, vết thương khá sâu, con nhớ đừng kích động,lay lấy lay để cậu ấy trên giường như ban nãy nữa nhé!!!"
Cậu chợt cứng họng không nói được gì, mặt đỏ bừng vì thẹn, phút chốc hồi tưởng lại những hành động ban nãy của mình, khóc tức tưởi sà đến bên anh, trông chẳng khác gì một thằng hề. Đến lúc này cậu thật muốn kiếm một cái lỗ thật sâu, chui xuống để không ai nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ này của mình nữa.
Không khí xung quanh chợt lắng đọng, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười rất khẽ. Cậu biết rõ là anh đang cười mình, thế nhưng đầu vẫn cúi gằm xuống, không hé môi nói bất cứ câu nào. Cho đến khi thời gian trôi qua thật chậm, tưởng chừng như chỉ còn đó những nhịp đập của con tim, cậu mới từ từ ngẩng đầu lên, và mặt phút chốc đỏ lựng khi nhận ra anh vẫn đang nhìn mình chăm chú. Bất giác cậu lúng túng, đầu nghiêng sang bên tránh né:
" Luhan! Em đang lo cho anh sao?"
Đến khi cậu kịp tiêu hóa được câu nói của anh, thì phát hiện rằng bác sĩ Dong Won đã đi khuất từ lúc nào. Giờ đây trong phòng chỉ còn lại cậu và anh, không khí trở nên kỳ lạ khác thường, nhất là khi cậu cảm nhận được một luồng khí nóng chảy trong huyết quản, như đốt từng thớ thịt trên người. Đột nhiên, cậu bắt đầu ngẫm nghĩ lại cảm giác của bản thân. Dường như có gì đó thật khác lạ!
Sau một hồi tư lự, cậu vẫn im lặng không trả lời, chỉ khẽ cau mày nhìn anh, cố lảng sang đề tài khác:
" Sehun! Tại sao anh lại đi đường bất cẩn như thế? Lỡ như có chuyện gì rồi làm thế nào??"
Trong khoảnh khắc, khóe môi anh cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp khi nhận ra ngữ điệu lo lắng đầy quan tâm của cậu. Đầu chợt cảm thấy mỏi đi, ngửa cổ gối đầu lên chiếc gối dày cộm, môi mím chặt:
" Nếu anh gặp chuyện, em sẽ đau lòng chứ?"
Câu nói vừa thốt ra xong, thì anh liền cảm nhận được cái nhói đau từ hai má mình, liền kêu lên một tiếng.
" Á, đau! Em muốn ăn đòn à? Sao nhéo anh?"
Cậu trừng mắt nhìn anh xoa hai má mình, giọng răn đe:
" Em cấm anh nói bậy! Không được nói chuyện kiểu như thế nữa!"
Không để anh kịp phản ứng, cậu liền đứng dậy, kéo chăn phủ lên vai anh rồi quay mặt đi.
" Luhan!" - Anh nắm lấy cổ tay cậu một cách chuẩn xác, khẽ cau mày - " Em giận à? Đi đâu?"
" Em đi rót nước! Anh bây giờ bị như thế, em sao có thể về nhà!"
Anh nhìn cậu cười, con tim đập rộn ràng, cảm nhận rõ niềm vui sướng trong lòng, bàn tay bất giác nắm chặt tay cậu hơn, kéo cậu gần bên mình, chợt nhớ đến những lời ban nãy cậu nói, liền hỏi cậu đầy mơ màng:
" Không cần! Anh có chuyện muốn hỏi em!"
" Chuyện gì?"
" Ban nãy mơ màng, dường như có ai đó khóc thút thít. Bảo rằng giải thích cho người đó nghe gì gì đó, bảo anh mau chóng tỉnh dậy. Có đúng không?"
Lộc Hàm chớp chớp mắt, lúng túng giấu mặt sang chỗ khác, hai má đỏ lên khi nhớ lại câu nói ban nãy. Thật ra là vì trong lúc kích động, cậu lại thốt lên những lời nói mà chính mình muốn nói ra nhất. Trong khoảnh khắc câu nói của anh đêm hôm đó chợt ùa về, khiến tim cậu lại đập loạn xạ.
" Không có gì. Trong lúc mất tỉnh táo em hay nói lung tung. Anh đừng để tâm đến!"
Nụ cười trên môi anh tắt ngấm, mặt nhăn nhó khó chịu vì cơn đau bổ ở đầu, thế nhưng lời của cậu càng làm anh khó chịu hơn, tuy rằng vết thương trên đầu còn đó, anh vẫn không quên nghiêm mặt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhìn thấy sắc mặt anh trắng nhợt vì đau, nhưng vẫn dùng ánh mắt tia lửa điện nhìn cậu, dường như trong giờ phút này, anh vẫn không bỏ cuộc, muốn nghe từ cậu một câu trả lời thật lòng.
" Sehun, anh đang bị thương. Đừng suy nghĩ gì nhiều nữa. Mau ngủ đi, coi chừng vết thương toạc ra nữa thì khổ!"
Cậu nói bằng giọng tha thiết khẩn cầu hết sức có thể, ngữ điệu xuất phát từ lòng thật tâm, thế nhưng trong mắt anh chỉ là một cái cớ thoái thác, tránh né. Khẽ cau mày, anh nghiêm giọng cất lời:
" Luhan! Em có nói không hả?"
Cậu chợt rùng mình vì giọng nói sắc lạnh của anh, tuy sợ nhưng có chút không phục, bèn cắn môi hét lên:
" Sao anh cứ bắt em nói, trong khi anh lại không nhớ???"
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng liền cảm thấy hối hận, cậu e dè nhìn anh, chân lùi về sau cảnh giác.
" Anh đã nói gì sao?" - Anh khẽ chau mày khó hiểu, mắt ngơ ngác nhìn cậu.
Nhìn dáng vẻ không hiểu gì của anh, trong lòng cậu khó tránh khỏi hụt hẫng, liền bực bội, sẵn giọng tiếp lời:
" Hôm qua anh say rượu đã nói gì? Thật sự không nhớ gì hết sao?"
Lông mày anh đã cau lại giờ càng thít chặt vào nhau hơn, nhưng rồi chỉ trong tích tắc, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt anh, bất ngờ, choáng váng, anh e dè hỏi lại, dường như trong đầu sắp tìm ra được đáp án:
" Anh say rượu, anh có nói gì bậy bạ à?"
Cậu quắc mắt nhìn anh, rõ ràng anh không nhớ, vậy thì cớ gì cậu phải nói ra. Nếu như câu nói đó chỉ là nhất thời không chủ đích, được thốt ra lúc anh không tỉnh táo, vậy thì tại sao cậu phải vương vấn, giữ lại trong lòng lối suy nghĩ đó làm gì.
Cậu hoàn toàn không hiểu nổi mình, rốt cuộc bản thân cậu làm sao thế này???
Chỉ là một câu nói lúc anh say rượu, có thể khiến cậu tổn hao trí lực suy nghĩ đến phát điên thế này sao?
Cậu bận tâm vì anh,vì câu nói đó của anh ... hay thật ra cậu đã phải lòng anh thật rồi?
Mi mắt cậu nặng trĩu, vội vàng cụp xuống, môi mím chặt lại, giọng bình thản nói:
" Sehun! Anh đã yêu ai rồi phải không?"
Nghe xong câu nói của cậu, tim anh giật thót. Người con trai kia vừa mới nói gì? Yêu? Tại sao cậu lại hỏi câu hỏi đó. Hay là ngày hôm qua lúc anh say rượu đã nói những gì rồi???
" Luhan!"
Cậu quay phắt người lại, nghiêng đầu nhìn anh, hít một hơi thật sâu, rồi dõng dạc nói:
" Hôm qua là em đã đưa anh về, nhưng anh say quá không biết gì, còn thốt lên câu " Anh yêu em" nữa. Có phải anh lầm tưởng em với ai rồi không?"
Một luồng khí lạnh thổi qua người Sehun, anh cứng đờ như tượng, ngẩn người ra nhìn cậu. Sự thật đúng không làm anh thất vọng, những gì anh vừa mới suy nghĩ, cũng chính là sự thật chứng minh ngày hôm qua anh đã nói lên tâm sự tận đáy lòng mình. Mồ hôi lạnh chợt úa ra, anh lúng túng, lắp bắp lên tiếng:
" Luhan! Anh ..."
Cậu nhìn thấy dáng vẻ khó xử của anh, muốn nói mà không biết diễn tả thành lời như thế nào, cảm thấy lòng buồn bã không chịu được. Thì ra đúng là anh đã có ý trung nhân, thế mà cậu còn lầm tưởng ...
" Anh xấu thật đấy Sehun! Là cô gái nào lọt vào mắt xanh của anh thế? Tại sao trước giờ chưa hề nghe anh nói đến. Sau này nếu có dịp, nhất định phải dẫn chị dâu về ra mắt em đấy nhé!"
Gió đêm đìu hiu thổi luồn qua hiên cửa, xộc thẳng vào người đôi nam nam trẻ. Anh nhìn cậu, trong đáy mắt lộ ra một tia nhìn xót xa, đau thương đến nhói lòng, giọng nói bất chợt thốt ra khỏi cổ họng cũng trở nên đắng nghét, giận dữ:
" Em nghĩ như thế thật sao?"
Cậu quắc mắt nhìn anh, lòng không hiểu vì sao giọng nói của anh có phần gay gắt như thế, hụt hẫng như thế. Ấy nhưng tâm trạng cậu lúc này cũng không phải là tốt gì, hoàn toàn không hứng thú để đứng đây đôi co với anh, bèn không buồn trả lời, quay mặt bước ra cửa.
" Nếu anh nói câu đó là dành cho em, thì em có tin không?"
Trong khoảnh khắc chân vừa chạm đến cánh cửa lạnh toát của phòng bệnh, cậu chợt đứng sựng lại khi nghe thấy giọng nói đầy uy nghiêm của anh, không hiểu từ lúc nào, lời nói của anh lại trở nên có sức hút đối với cậu như thế. Thất thần quay đầu lại, cậu kinh ngạc đến không thốt nổi nên lời, hai lỗ tai như ù đi, không thể tin được lời chính anh thốt ra.
Cảm nhận được nỗi lòng cậu, anh rắn chắc lặp lại câu nói của mình, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định, vững vàng:
" Anh yêu em, là thật đấy! Luhan!"
(Cmt and Vote cho mình nha!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip