Chap 31

Jinyoung nhìn Mark đang tiến vào mà thấy tim đập loạn nhịp. Anh ấy... anh ấy đang tiến vào thánh đường, cậu đang tổ chức lễ cưới nhưng anh ấy lại không phải là người cậu lấy. Anh ấy chỉ là một người ngoài, một người đến để gọi vợ mình. Vợ anh ấy là người đã tát cậu.
Jackson nhìn Mark mà không khỏi sợ hãi. Ánh mắt của anh ấy luôn làm cô có cảm giác sợ suốt bảy năm qua, Đối với cô, ẩn sâu trong đó chỉ có những hơi khí lạnh lẽo và nó chưa bao giờ nhìn cô một cái ấm áp. Chưa bao giờ.

- Mark huyng! - Jackson nói giọng run run.


Mark không nói gì đi đến. Anh nhìn Junho, người con trai sẽ là người lấy Jinyoung của anh. Và anh hi vọng em ấy sẽ hạnh phúc. Hạnh phúc hơn anh...

- Thành thật xin lỗi cậu!

Mark cúi người xuống vẻ thành khẩn. Anh ấy đang xin lỗi Junho. Con người hiên ngang, kiêu hãnh như Mark ngoài Jinyoung ra chưa từng xin lỗi ai. Và giờ thì anh ấy đang cúi người xin lỗi Junho một cách thành thật nhất có thể.

Junho cũng ngỡ ngàng về hành động này. Anh không biết làm gì cả. Chỉ biết nhìn Mark sau bảy năm không gặp, anh ấy là một Mark của bảy năm sau, đã có sự thay đổi, một Mark bị thời gian bào mòn.

Rồi Mark quay ra nhìn Jackson. Anh thở dài rồi nói vẻ mệt mỏi:

- Tại sao em lại làm vậy?

Jackson đang chờ cơn giận dữ của Mark, và giờ thì cô nhận được là những lời nói nhẹ nhàng như thế này, trong lòng có chút bất an. Cô không dám nhìn Mark. Chỉ biết cúi xuống mà trả lời anh ấy:

- Em...Em...Xin lỗi!

Mark nhắm hờ đôi mắt lại. Anh đang nghĩ gì? chính anh cũng không biết. 

Jackson nhìn hành động của Mark như vậy thì không khỏi bàng hoàng. Anh ấy không phải vì tức giận quá mà làm thế chứ? Nghĩ vậy cô vội vàng:

- Mark huyng! em xin lỗi!

Mark dừng lại nhìn Jackson. Rồi anh kéo đầu cô lại và... đặt môi mình lên môi cô, hôn cuồng nhiệt.

Jackson bị bất ngờ nên chỉ ú ớ vài câu. Cô không hiểu Mark đang làm những gì và anh ấy tại sao lại làm như vậy với cô.

Jinyoung nhìn Mark hôn Jackson trong lòng giấy lên một sự khó chịu. cậu không biết tại sao nhưng ngay lúc này cậu thực sự muốn chửi mình là đồ ích kỉ. Cuối cùng, Jinyoung cũng quay mặt đi như chạy trốn cảnh tượng đang diễn ra.

Junho nhìn Jinyoung. Anh cảm nhận được nơi đôi mắt đang trốn chạy kia là một sự đau đớn tột cùng.

- Tôi sẽ không li hôn với em. Chúng ta về nhà thôi.

Câu nói của Mark khiến Jackson không tưởng nổi. Anh ấy nói gì? Anh ấy sẽ không li hôn với cô ư?

- Anh nói thật chứ? - Jackson không chắc chắn liền hỏi lại.

Mark nắm lấy bàn tay Jackson rồi bước đi nói:

- Tôi nói thật.

Bóng dáng hai người khuất dần. Jinyoung vẫn có thể thấy ánh mắt chiến thắng của Jackson khi quay đầu nhìn mình. Cậu gào thét trong tâm can, cậu không muốn như vậy. Cậu thật sự đau lòng...

- Cha! Chúng ta tiếp tục chứ?

Nghe Junho nói vậy. Tất cả bỗng trở lại trạng thái của một buổi lễ cưới dẫu cho xung quanh đó vẫn là những lời bàn tán không ngớt.

Cha bắt đầu lại câu hỏi dành cho Jinyoung. Jinyoung trả lời rất dõng dạc nhưng ẩn sâu trong đó vẫn là sự tiếc nuối.

Câu hỏi được chuyển sang phía Junho. Không gian rộng lớn bao trùm lên một sự im lặng.

- Con... Không đồng ý.

Câu trả lời của Junho làm tất cả như ngập tràn trong bất ngờ. Jinyoung quay sang nhìn Junho. Cậu không hiểu nổi. Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Anh ấy vẫn còn giận cậu sao?

Cha nhìn Junho hỏi lại:

- Junho. Đây là hôn lễ của con, con...

- Con đã nói rồi! Con không đồng ý.

Jinyoung nắm lấy tay Junho hỏi:

- Tại sao vậy? Anh vẫn còn giận em ư?

Junho mỉm cười. Lúc nào anh cũng dịu dàng như vậy. Nói ra câu này anh đã dặn lòng rất lâu rồi. Anh là một thằng đàn ông, anh không chỉ nghĩ đến hạnh phúc của bản thân mà ràng buộc em ấy ở bên cạnh mình đến hết cuộc đời được. Như vậy sẽ khiến cả hai thêm mệt mỏi mà thôi.

- Anh đang giải thoát cho em.

Jinyoung nhíu mày hét lên:

- Anh không thể làm thế. Mọi người. Gấu, bố mẹ anh và cả chúng ta đã chờ đợi rất lâu rồi.

Junho liền dứt bung bông hoa cài trên ngực áo của mình. Rồi kéo tay Jinyoung, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu. Ánh mắt buồn bã nheo lại thành một vầng trăng khuyết cùng một giọt nước mắt lăn dài:

- Nếu làm thế...cả hai sẽ mệt mỏi, không thẻ hạnh phúc. Trái tim em không dành cho anh...

- Em...

- Đừng nói nữa. Hãy cho anh có quyền được từ bỏ em một lần. Cho anh được là người ruồng bỏ em một lần thôi. Cho dù đó là lừa dối. Hãy hận anh một lần như em đã hận Mark vậy, hãy hận anh để rồi lại yêu anh như yêu Mark... Cho dù đó chỉ là giả tạo. ( Au ko hiểu sao viết đến khúc này lại muốn khóc nhu dậy nước mắt au rơi oy nek nếu tính ra Junho nhà ta quá ư là tội nghiep :( )

Jinyoung nhìn sâu vào đôi mắt của người đối diện.Hoá ra bao nhiêu năm nay cậu chỉ dày vò anh chứ không hề mang lại cho anh chút tình cảm thật lòng nào. Trái tim cậu như anh đã nói, nó chưa bao giờ dành cho anh dù chỉ một phút.

- Em xin lỗi!

-Buổi lễ kết thúc Junho củng bỏ đi .

Jinyoung dắt tay Gấu bước lặng trên hè phố. Một tuần trước, đây là ngày cưới của cậu. Và giờ thì tất cả đã không còn gì sau ngày cưới ấy, Mark vui vẻ chung sống bên một người vợ của anh ấy, còn Junho... Có lẽ anh ấy đã đi thật rồi. Anh ấy ngay cả công ti cũng không cần... Cuối cùng...cậu là người cô đơn nhất trên thế giới này.

- Mẹ!

Tiếng Gấu vang lên khiến Jinyoung vội rời khỏi hồi tưởng:

- Sao thế Gấu con?

Gấu nghĩ ngợi một lúc lâu rồi nói:

- Tại sao papa Junho đi đã lâu mà chưa về? Con nhớ papa Junho!

Jinyoung nhìn Gấu đau đớn. Trong đầu cậu hiện lên những hình ảnh như thước phim quay chậm...có Junho, cậu và Gấu trong đó. Junho là một người tốt, anh ấy không những chăm lo tốt cho cậu mà bảy năm qua anh ấy vẫn ghi dấu những hình ảnh đẹp nơi trái tim trong sáng của Gấu. Đối với Gấu Junho là một người cha tốt nhất không ai có thể thay thế .

- Mẹ...

Gấu hỏi đã lâu mà không thấy mẹ trả lời thì vội sốt sắng.

Jinyoung vội vàng nắm chặt tay Gấu hơn. Jinyoung cúi xuống Gấu nói khẽ:

- Papa Junho... một ngày nào đó papa Junho sẽ trở về thôi.

- Ngày đó là bao giờ ạ?

- Rất xa... Rất xa... mẹ cũng không biết.

Gấu ngẩng mặt lên nhìn mẹ rồi cậu lại cúi mặt xuống vẻ giận dỗi:

- Papa Junho thật đáng ghét. Gấu sẽ giận papa Junho. Nhưng nếu một ngày papa trở về mà ôm Gấu vào lòng thì Gấu nhất định sẽ hết giận papa.

Jinyoung siết chặt tay đứa con trai của mình hơn nữa. Cậu ước gì được thơ ngây như nó, để cậu không phải hiểu được những đau khổ này. 

Junho đứng ở phía đằng xa Gấu và Jinyoung bước đi. Anh đang rất đau lòng. Yêu em ấy thật đấy, nhưng lại không thể nắm tay em ấy cùng bước đi. Yêu em ấy thật đấy nhưng lại không thể chạy lại ôm em ấy như một người đàn ông của em ấy. Yêu em ây thật đấy, nhưng lại không có đủ dũng khí để đối mặt với sự lừa dối của bản thân được nữa... Anh không thể ràng buộc cả hai chỉ vì một chữ "yêu" không trọn vẹn của anh. Của riêng anh, chứ không phải em ấy. Anh đã quyết định như bao quyết định trước đó, anh sẽ rời xa em ấy. Sẽ đi thật xa...Rời xa những tình yêu chân thành mà anh dành cho jinyoung.

-Mấy tuần sau đó mọi củng đi vào quỷ đạo Jinyoung một mình điểu khiển công ty .Sẽ không còn anh ấy nữa, cậu sẽ là người phải gánh vác tất cả, cậu cũng không muốn trả thù nữa,  Mark từ nay có lẽ cậu cũng nên quên đi. Mỗi người một khung trời riêng, không ai phạm ai, sống cuộc sống đến hết đời. Cậu có Gấu và anh ấy có Jackson. Thế là đủ.

Đúng lúc ấy thì thư kí đi vào nói:

- Giám đốc. Vừa rồi tổng giám đốc bên công ty đổi thủ có gọi điện, lúc đó, giám đốc không có ở đây nên tôi nói khi nào giám đốc về sẽ thông báo.

Jinyoung chợt thấy tim đập rộn ràng. Anh ấy gọi điện cho mình ư? Phải rồi, anh ấy không biết số di động của mình. Anh ấy muốn gặp mình làm gì?

Thôi quên đi.

Đúng lúc ấy thì tiếng điện thoại lại vang lên. Jinyoung ngồi lặng người nghe tiếng chuông điện thoại réo rắt liên hồi. Và cuối cùng thì cậu cũng nghe máy:

- Alo!

Đầu dây bên kia lại là sự im lặng đến nghẹt thở. Giống cái thời đại học xa xôi, anh ấy cũng làm vậy, cũng im lặng khi cậu nhấc máy. Sao lại thân thuộc như vậy?

- Tôi có thể gặp em không?

Lời đề nghị này như đánh vào yếu điểm của Jinyoung. Chân tay cậu bắt đầu lóng ngóng.

- Em rất bận.

Như biết được Jinyoung đang hiểu lầm ý mình, Mark vội giải thích:

- Tôi chỉ muốn nói đến vấn đề hai công ti có thể hợp tác không thôi.

Jinyoung hợt cảm thấy hơi hụt hẫng. Hóa ra anh ấy chỉ bàn về công việc. LÀ cậu đã nghĩ quá nhiều rồi. Anh ấy sao có thể nói với cậu chuyện gì được cơ chứ? Níu kéo ư? Thật nực cười. Anh ấy là người đã có vợ.


~ End Chap 31 ~













Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: