Chap 14

Tay Tuấn Khải khá lạnh. Tôi không biết là do anh ấy đứng ngoài này đã lâu hay vì vốn dĩ tay anh ấy lạnh như thế, nhưng mà lúc cầm tay anh ấy để nhảy xuống, tay tôi khá ấm, chạm vào tay Vương Tuấn Khải lành lạnh, ừm...cảm giác...phải nói sao nhỉ, khó tả thế nào ấy. Tuấn Khải hình như cũng cảm giác được sự khác biệt này, anh có chút sững người một chút rồi mới buông tay tôi ra sau khi thấy tôi đã đứng vững dưới đất rồi. 

Chúng tôi bước vào nhà, đây là lần đầu tiên tôi vào đây vào buổi tối, tâm trạng có chút lạ lẫm. Bên trong không có nhiều đổi khác, chỉ có điều, lần này vào tôi không thấy bóng dáng một chậu cây cảnh hay bình hoa nào cả. Nhưng bù lại trên cửa sổ lại có một cái chuông gió màu xanh dương khá đẹp, cửa đang mở, mỗi lần có cơn gió nhẹ thoáng qua nó lại kêu mấy tiếng đing đang rất vui tai. 


- Vương Tuấn Khải, trời đã trở lạnh rồi, ban đêm không nên mở toang cửa sổ như thế này...

Tôi cũng bị dọa bởi chính câu nói của mình vừa thốt ra. Giọng điệu này, nói trắng ra là chẳng khác gì mẹ lúc đang nhắc nhở tôi cả, vậy mà giờ tôi lại dùng để nói với anh ấy cơ đấy. Không ngoài dự đoán, Tuấn Khải nhìn tôi bằng ánh mắt kì quặc, sau đó lại bật cười. Tôi liền khua tay vội chống chế:

- A~ Chỉ là quen miệng nói với Tiểu Lộc, anh đừng có để ý!

Tôi mất mặt gãi đầu ngồi xuống, mọi sự lạ lẫm ban đầu như bay biến hết. Đến giờ tôi mới nhận ra mục đích chính mình đến đây, là để lấy lại vòng tay mà. Nhưng biết mở lời thế nào đây?


"Tiểu Lộc đã khỏe hẳn rồi chứ?"

Tôi gật đầu khi nhìn vào tờ giấy, rồi còn nói thêm:

- Tuy bị sụt mất 1kg nhưng từ từ rồi sẽ tốt hơn thôi. Dù sao, sau này cũng không muốn cho thằng nhóc vào bệnh viện nữa, cu cậu có vẻ sợ.

Nếu là lúc trước, tôi thích cái cách chúng tôi cùng đặt câu hỏi-trả lời bằng cách viết lên giấy như thế này, nhưng bây giờ...nói sao nhỉ, nó có vẻ gượng gạo. Giống như...có cái gì đó đã rạn nứt thì phải. Nói thật là tôi không hề thích cái kiểu mình độc thoại như vậy, tuy hai người đang trò chuyện với nhau đấy, nhưng chỉ có giọng nói của tôi đều đều vang lên, điều đó khiến tôi khó chịu, dù không biết vì sao. Tôi đã từng muốn học ngôn ngữ kí hiệu bằng tay để nói chuyện với anh, nhưng hình như không cần thiết nữa rồi. Sẽ có một người khác làm điều này thôi, có thể là chị ấy, có thể là người khác, mà không nên là tôi.

"Hôm đó...vì sao không gõ cửa?"

Phải mất một lúc tôi mới hiểu được câu này của anh. Hôm đó, hẳn là cái buổi trưa tôi đến đây nhưng bắt gặp trong nhà có người khác, là chị ấy. Việc này cũng phải hỏi sao, tôi cũng đâu phải kẻ ngốc, không dưng chen vào chuyện của hai người làm gì. Có những việc trùng hợp một cách khó chịu. Nếu như hôm đó tôi không đến, nếu như hôm đó chị ấy không ở trong đây thì mọi chuyện sẽ ra sao?


- Có thể...bức tường ngoài kia sẽ được xây cao lên đấy! Ừm, sau này chắc em cũng sẽ không qua đây nữa. Anh biết mà, đã có vài người thấy kì lạ khi thấy em ra sau trường không biết làm cái gì. Sẽ rắc rối to nếu có ai phát hiện, vậy nên...

"Cạch!"

"Đây là chìa khóa cổng, sau này đừng tốn công trèo qua tường nữa."


Tôi chưa kịp nói hết câu thì Tuấn Khải đã rút từ trong túi áo một chiếc chìa khóa đặt lên bàn, ngỡ ngàng nhìn dòng chữ anh ấy vừa viết, tôi lại càng không thể tin. Tại sao anh lại đưa chìa khóa cổng cho tôi chứ? Không phải tôi đã nói sẽ không qua đây nữa ư, chiếc khóa này còn có nghĩa lí gì? Lắc đầu hai cái, tôi chỉ cười nhẹ:


- Không nhất thiết phải thế này đâu, chính là em sẽ không đến đây nữa. Đừng hiểu lầm, không phải em muốn tránh gặp mặt anh đâu, chỉ là có điểm không tiện. Chúng ta có thể gặp nhau ở ngoài mà, em không thích cái kiểu lén lút như thế này nữa.

Phải rồi, tôi cũng đã chán ngán việc gặp một ai đó mà lại luôn trong tình trạng thấp thỏm lo âu sợ bị phát hiện như vậy lắm rồi. Dù sao đây cũng là khu vực cấm của trường, tôi phạm nội quy cũng không ít lần, nên dừng lại thôi. Tôi là lớp trưởng, lỡ như...thì mất mặt lắm.

"Vì chị ấy nên mới phải thế này sao?"

- Ha...anh cho là em nhỏ nhen vậy ư? Anh muốn đưa người nào đến đây thì đó là quyền của anh mà, em đã giải thích rồi đấy, sẽ rất khó xử nếu ai đó phát hiện việc em thường xuyên đến đây. À, nhân tiện, em muốn lấy lại vòng tay của mình.

Có trời mới biết tôi đã muốn cắn vào lưỡi mình bao nhiêu lần khi nói ra những lời này. Tuấn Khải nói có phần đúng đấy, cũng vì chị ấy nên tôi không muốn đến đây nữa. Tôi ích kỉ lắm đúng không? A, tôi biết mà, ích kỉ chỉ muốn chỗ này là nơi đặc biệt ngoài tôi ra thì không ai bước vào quấy rầy.

Mày hết thuốc chữa rồi Vương Nguyên à.

Thiên Tỉ đoán chẳng sai, tôi không cam tâm, hoặc có thể, tôi thích Tuấn Khải.

__


Vương Nguyên nắm chặt chiếc vòng tay trong túi quần, nghĩ một lúc lại rút nó ra, cẩn thận đeo vào tay. Cậu đang ngồi trong trại, bốn đứa kia đã lăn ra ngủ từ lúc nào rồi, còn cậu từ lúc về đây cứ ngồi ngẩn ra một góc, đầu óc trống rỗng chẳng biết bản thân đang nghĩ về cái gì. Rùng mình một cái, cậu nhận ra trời càng về đêm càng lạnh, với tay lấy cái balo, cậu lôi cái áo khoác mỏng mặc vào, ngẫu nhiên lại một đôi tất tay rơi ra. Chắc là mẹ cậu lúc soạn balo thì tiện tay nhét vào đây mà, bên trong còn có cả vitamin, thuốc chống muỗi, thuốc nhỏ mắt... Mẹ cứ như cho rằng cậu đi du lịch không bằng ấy, toàn chuẩn bị mọi thứ từ đủ đến thừa. 

Cầm đôi tất tay, Vương Nguyên mới nhớ ra, tay Tuấn Khải rất lạnh, còn tay cậu thì bất kể đông hè, nó vẫn luôn ấm bình thường, mẹ bỏ cái này vào có phải là thừa không? Cắn cắn môi, Vương Nguyên thầm thở dài cho cái bản tính gà mẹ của mình, qua đó một lần nữa cũng chẳng mất mặt lắm đâu nhỉ, vốn dĩ da mặt cậu cũng dày sẵn rồi. 

Vén chăn lại cho mấy thằng bạn, cậu thầm cảm thán không biết lúc về thì sẽ ngủ như thế nào đây. Cái tướng ngủ của mấy con người này thật không thể chịu đựng nổi, có tên còn ngáy o o nữa chứ. Đêm nay sẽ rất dài đây.

- Mà không biết anh ấy còn ở đó hay là về nhà rồi nữa chứ! Vương Nguyên mày thật ngốc!

Vương Nguyên lại nương theo ánh sáng mờ nhạt từ điện thoại quay trở lại căn nhà nhỏ của Tuấn Khải, thầm mong mình không đến đây vô ích. Đứng trước bức tường vô tri, cậu định trèo lên thì lại nhìn qua cánh cửa, thấy nó vẫn còn mở he hé, cậu thở phào một cái, như thế này thì đỡ hơn rồi.

Đứng trước của nhà anh, Vương Nguyên nghe thấy tiếng đàn khe khẽ vang lên. Hóa ra Tuấn Khải vẫn còn ở đây, cậu cứ lo anh để mặc cổng như thế rồi về chứ. Lúc này cậu lại thấy ngại không để đâu cho hết, vậy cứ đẩy cửa vào đưa găng tay cho anh rồi đi sao? May thay cậu thấy trên cánh cửa có một cây đinh, dùng nó để treo tất tay thì chắc được ha? Nghĩ là làm, Vương Nguyên nhẹ nhàng mắc từng cái lên đó không một tiếng động, đến khi thấy đôi tất tay màu tím lủng lẳng trên cửa, cậu mới gõ mấy tiếng cốc cốc rồi nhanh chân chạy về.

Vương Tuấn Khải vô thức lướt mười ngón tay lên phím đàn, anh chỉ đơn giản là chơi một bản nhạc tự do chẳng vui cũng chẳng buồn. Tâm hồn đang phiêu lạc nơi đâu bỗng bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình. Gần nửa đêm rồi, ai còn qua đây ngoài Vương Nguyên chứ? Thế nhưng khi mở cửa lại không thấy ai, ngó chỗ này chỗ kia nhưng chẳng thấy cậu đâu cả, nhìn lại cánh cửa, Tuấn Khải bình tâm hơn một chút. Gỡ đôi tất tay xuống, trên môi thoáng nụ cười.
Đêm nay sẽ ấm lắm đây. Ấm bàn tay. Ấm cả trái tim này.


-End chap 14-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip