Chap 15
- Ô hô lớp trưởng Vương! Đêm qua làm gì mà sáng nay hai mắt như gấu trúc vậy?
Vương Nguyên cố giương hai con mắt lên ý định lườm Thiên Tỉ một cái đe dọa nhưng hiệu quả lại ngược lại, trông cậu chẳng khác gì một con koala với đôi mắt lờ đờ mệt mỏi. Vốn đã quen ngủ trên giường chăn ấm nệm êm, bên cạnh có Tiểu Lộc nằm ngoan ngoãn, tự nhiên tối qua bị nhét chung với bốn tên con trai khác trong lớp, đứa thì ngáy, đứa thì chuyên đạp chăn, đứa nói mớ, đứa còn lại thì chân tay không kiểm soát hay khuơ khoắng lung tung, thử hỏi với một người quen yên tĩnh ngủ như cậu thì làm sao mà chợp mắt nổi?
- Tao buồn ngủ quá... Oáp! Đêm qua chỉ mơ màng được khoảng 2 tiếng thôi à... - Che miệng ngáp.
- Đằng kia có cây dừa, đi lại đó rồi ôm cây tranh thủ ngủ đi. Lát nữa còn chơi trò chơi nữa đấy!
Thiên Tỉ chỉ tiện miệng nói đùa vậy ai ngờ Vương Nguyên làm thật. Mắt nhắm mắt mở định hướng cây dừa ở đâu, cậu vật vờ chân trước đá chân sau từ từ đi lại. Và thế là...ôm cây ngủ.
- Tại sao mình lại có một thằng bạn thế này nhỉ? Phải xem lại bản thân mới được.
Nhìn theo với ánh mắt khó hiểu, Thiên Tỉ lầm bầm mấy câu rồi tặc lưỡi cho qua. Mà kệ đi, muốn ngủ thì cứ để cậu ta ngủ, dù sao bây giờ cũng chưa cần tập trung làm gì.
- Thiên...Thiên Tỉ, Vương Nguyên làm sao vậy?
Từ đâu xuất hiện cô bạn Ngọc Nhi làm Thiên Tỉ giật bắn cả mình. Nghe đến tên thằng bạn chí cốt, cậu mới cười ha hả như được mùa:
- Haha...cậu ta tối qua hoạt động quá nhiều, thiếu ngủ đấy mà. Cậu nhìn xem, bây giờ Vương Nguyên còn lầm tưởng cây dừa kia là một mĩ nhân nào đó nên liền chạy lại vừa ôm vừa ngủ đó mà. Haha...
- Cậu...cậu nói cái gì vậy? Hoạt động mạnh là thế nào? - Ngọc Nhi tròn mắt hỏi lại.
- Ủa, tớ vừa nói Vương Nguyên hoạt động mạnh cái gì ư? A~ Ý là, cậu ta hôm qua làm quá nhiều việc nên mệt mỏi không ngủ được. Vậy đó! Thôi, tớ có việc phải đi trước, chào cậu!
Thiên Tỉ nhanh nhẹn lách người chạy về phía đám bạn tụ tập, bỏ lơ cô bạn tội nghiệp vẫn chưa tiêu hóa hết mấy lời cậu vừa nói. Aida~ Dây dưa vào con gái làm gì? Rõ phiền phức mà.
Ngọc Nhi bặm môi, nghĩ nghĩ gì đó rồi cũng chạy đi đâu mất hút.
Còn Vương Nguyên? Hây da~ Bây giờ cậu chẳng khác nào một chú koala cả, ngồi hẳn xuống và ôm lấy cây dừa gật lên gật xuống, những người khác đứng xung quanh chắc cũng thấy bộ dạng đáng thương ấy của cậu nên không ai nỡ làm phiền, đánh thức cậu dậy. Nói gì thì nói, Vương Nguyên trong trường cũng được rất nhiều người biết đến nha~ Lần này coi như là cơ hội để mọi người khám phá thêm một điểm đáng yêu của cậu đi.
Xem kìa, có mấy bạn nữ còn bí mật lấy điện thoại ra chụp lén nữa. Vương Nguyên à, nếu lúc tỉnh dậy, lên trang web của trường mà thấy hình ảnh ấy của mình thì cũng đừng giật mình nhé!
Ngọc Nhi không biết chạy từ đâu về, trên tay cầm một cốc cacao nóng hổi, đi về phía Vương Nguyên lay lay cậu dậy. Chắc là lớp trưởng Vương nhầm tưởng thân cây dừa mát lạnh cứng ngắc kia là gối ôm nhà mình rồi, cậu cứ một mực ôm lấy cây không chịu buông, hai mắt cũng nhắm tịt cho thấy chẳng có dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại. Một số người tò mò đứng lại xem trò vui làm cô bạn giở khóc giở cười, đâm lao thì phải theo lao, lỡ đánh thức cậu ấy rồi thì làm đến cùng vậy. Ngọc Nhi đứng lên, hét lớn:
- Vương Nguyên! Trời mưa rồi kìa!
Ba giây sau.
- A a a phải lấy quần áo từ ngoài ban công vào!
Vương Nguyên từ cõi mộng đứng phắt dậy, chẳng hiểu kiểu gì lại đâm đầu vào thân cây đau điếng. Những người xung quanh nhịn cười muốn nội thương rồi, không hẹn mà gặp tất cả đều ôm bụng cười vang.
- Ủa? Có chuyện gì vậy?
Vừa lấy tay xoa đầu, Vương Nguyên lúc này mới bừng tỉnh, mở to hai mắt nhìn xung quanh mình. Ai cũng chỉ vào cậu mà cười là sao? Phải rồi, cậu nghe có ai đó bảo là trời mưa, nhưng trời quang mây tạnh thế này, lấy đâu ra mưa chứ?
3
2
1
Thôi chết rồi!
Hồn đã về với thân xác, Vương Nguyên ôm đầu chạy về hướng lều trại lớp mình. Mất mặt quá mất mặt quá! Hình như cậu còn la lên là phải đưa quần áo vào nữa thì phải. Quỷ thần thiên địa ơi! Hãy nứt ra một cái hố to tướng đi, Vương Nguyên cậu tình nguyện nhảy xuống đó ẩn nấp.
Ngọc Nhi cười ngượng với mọi người rồi cũng chạy theo Vương Nguyên. Cacao này để lâu sẽ nguội mất.
- Vương Nguyên!
- Hả? Ơ...
Cậu ngạc nhiên khi Ngọc Nhi đưa cho mình một cốc cacao còn đang bốc khói, chưa kịp hỏi gì thêm thì cô ấy đã dúi nó vào tay cậu rồi chạy mất dạng. Cacao cũng tốt, nhưng cậu đang buồn ngủ mà, nếu là cà phê thì tốt rồi.
Nói vậy thôi chứ lòng tốt của người ta thì mình phải nhận, Vương Nguyên thổi cho nguội bớt rồi một ngụm uống hết. Bây giờ có vẻ đã thanh tỉnh hơn một chút so với lúc nãy, cậu vỗ vỗ hai má rồi chạy ra ngoài khi nghe thấy ai đó gọi mình ra điểm danh.
- Những trò chơi mà lớp ta đăng kí bao gồm kéo co, nhảy bao bố, ném vòng vào cột, chạy tiếp sức truyền gậy. Ai đã đăng kí tham gia rồi thì đứng qua một bên để lớp trưởng điểm danh. 30 phút nữa sẽ bắt đầu, rõ chưa?
- RÕ!
Thầy chủ nhiệm dặn qua lớp rồi trở về văn phòng. Vương Nguyên cầm tờ danh sách đăng kí tham gia chơi trò chơi, đọc tên từng người đứng ra một hàng. Xong xuôi cậu mới thấy có cái gì đó không đúng, nhìn lướt qua bảng tên một lần nữa cậu mới nhận ra. Sao lại không có tên cậu trong hạng mục nào vậy? Cậu nhớ là có đăng kí tham gia cái gì đó mà.
- Ủa, sao không thấy tên tớ nhỉ? Kì cục...
- Lớp trưởng ơi! Quên rồi à, cái hôm đăng kí chơi này cậu không có mặt, là bí thư triển khai đấy! Là cái hôm cậu đi đâu mất vắng hai tiết cuối, rồi hôm sau mấy ngón tay bị băng bó ấy. - Một bạn nữ nói với lên.
Vương Nguyên lục lại trí nhớ của mình... A~ là cái hôm đó sao? Giơ bàn tay lên ngắm nghía, mấy vết thương vẫn còn mờ mờ chưa phai hết. Tiếc quá! Nếu hôm đó ngoan ngoãn ở trong lớp, vừa không bị thương, vừa đăng kí tham gia trò chơi với mọi người có phải là tốt rồi không?
- Ai~ Tớ đành làm người cổ vũ vậy. Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi hay làm giãn gân cốt chút nữa thi đấu nhé! Giải tán!
__
Tuấn Khải tỉnh giấc, có chút lạ lẫm với xung quanh nhưng một lúc sau mới nhớ ra mình vẫn đang ở ngôi nhà trong trường. Lững thững đi ra ngoài, anh mới nghe thấy tiếng trống tiếng còi ồn ào phía xa, là hội trại của trường đây mà, từ hôm qua đã như thế rồi. Ngó xuống tay, thì ra cả đêm anh ngủ mà vẫn đeo đôi tất tay này cơ đấy, mà công nhận ấm thật, đã lâu rồi anh mới có một giấc ngủ an giấc đúng nghĩa không bị giật mình tỉnh dậy trong đêm. Phải cảm ơn cậu rồi, nhờ có đôi găng tay này...
Cũng định cứ thế mà đi về nhà rồi nhưng tiếng trống mỗi lúc một dồn dập đã níu chân Tuấn Khải lại. Nếu có hòa vào đám đông thì chắc gì người ta nhận ra anh, phải nói là...trong trường này ngoài ba anh và Vương Nguyên thì chẳng ai quen mặt Tuấn Khải cả. Bỏ tất tay vào túi, anh rẽ hướng về phía sân Thể dục, thử cảm giác cùng mọi người vui chơi xem sao.
..
- Vương Nhị Nguyên a~ Mày có muốn vào kéo co không, tao nhường suất của tao cho mày này. - Thiên Tỉ đứng cạnh Vương Nguyên, lúc này cả hai đang đứng ngoài vòng tròn quan sát hai lớp trước mặt kéo co.
- Thật không? Vậy đổi liền đi! Mày đứng ngoài cổ vũ, tao sẽ vào chơi. - Cậu hứng khởi xoay khớp tay, cười toe.
- Mày tưởng thật à? Haha, mơ đi cưng!
Tự nhiên bị dội gáo nước lạnh, Vương Nguyên từ vui mừng chuyển sang hẫng hụt, rồi tức giận. Cậu vừa xắn tay áo định bụng dạy cho Thiên Tỉ một bài học thì đám đông bỗng nhiên hét vang lên, tiếng còi báo hiệu kết thúc trận kéo co giữa hai lớp kia kết thúc. Sau hai lớp này chính là lớp Vương Nguyên cùng một lớp kia khá mạnh, nhìn vào trọng lượng đã thấy cách biệt nhau rồi.
- Tạm tha cho mày, vào thi đi. Nếu thua thì là lỗi tại mày hết, biết chưa? Hừ...
Thiên Tỉ không thèm phản bác mà chỉ ưỡn ngực bước vào, nhất định phải đưa chiến thắng về cho lớp.
-End chap 15-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip