Chap 31

"Reng...reng...reng!"

- Ưm...

Vương Nguyên với tay tắt chuông báo thức nhưng chiếc đồng hồ báo thức thường ngày ở cạnh giường giờ lại không thấy đâu. Mắt nhắm mắt mở ngồi bật dậy thì đầu lại đụng trúng vật gì cưng cứng, đồng hồ của cậu từ khi nào lại có thể lơ lửng trên không trung được thế này? Lười suy đoán, Vương Nguyên cầm lấy nó, tắt chuông rồi lại nằm xuống trùm chăn ngủ tiếp.

- Nguyên ca...dậy! Dậy!

Tiếng của tiểu Lộc? Vương Nguyên chỉ quờ tay một cái đã đụng trúng cái thân mềm ủm của nhóc con, cậu cứ thế mà vòng hai tay ôm tiểu Lộc, mắt vẫn chẳng thèm mở ra. Hôm qua hơn 1 giờ sáng cậu mới cho phép mình đi ngủ, vậy nên sáng nay dù đã hơn 7 giờ rồi nhưng cậu vẫn còn dính chặt lấy cái giường vậy đấy.

- Nguyên ca...dậy! Khải...chơi!

Tiểu Lộc cố gắng bập bẹ vài chữ mong rằng anh trai có thể hiểu được nhưng vô ích, Vương Nguyên vẫn một mực giả chết cố vớt vát giấc mơ nãy còn dang dở. Cậu mơ thấy mình đang chuẩn bị thi môn Văn, giáo viên đang phát đề, gần đến bàn của cậu rồi...bỗng dưng chuông reo. Còn một chút chút nữa thôi là đọc được đề rồi, cậu hận, hận cái đồng hồ báo thức chết tiệt.

- Tiểu Lộc à...anh còn muốn ngủ...Cho dù không thể ngủ tiếp được nhưng anh chỉ muốn nằm như này mãi thôi. Tiểu Lộc của anh sao hôm nay dậy sớm vậy? - Nguyên Nguyên từ trong chăn rầm rì nói với tiểu Lộc, tay cũng tự động ôm chặt thằng bé hơn.

- Ưm...Khải! Ôm!

Có vẻ như nhóc con thấy không thoải mái vì tư thế người trong chăn cố ôm người ngoài chăn, tiểu Lộc vươn tay đòi người con trai nãy giờ vẫn đứng một bên giường xem kịch vui bế.  Vương Nguyên tuy vẫn còn đang lơ mơ nhưng nãy giờ tiểu Lộc cũng đã nhắc đến cái tên Khải này hai lần rồi, với lại, phòng cậu ở tầng hai, không lí nào thằng nhóc tự lên đây được, nếu là mẹ thì tại sao không gọi cậu dậy luôn mà lại bỏ mặc nó một mình ở đây?

Mới sáng tiết trời lành lạnh, tuy không muốn rời xa chăn ấm nệm êm một tí nào nhưng Vương Nguyên vẫn là bất đắc dĩ ngồi dậy, cố căng mắt ra nhìn phía trước. Không phải đúng như những gì cậu đang nghĩ chứ?

- Vương...Vương Tuấn Khải?

Thôi rồi... Liệu bây giờ cậu được phép chui xuống gầm giường để giấu đi sự xấu hổ của mình không?

Tuấn Khải giơ hai tay bế tiểu Lộc rồi chỉ chỉ xuống dưới, sau đó trong vòng năm nốt nhạc đã không còn bóng dáng trong phòng cậu nữa.

- Trời đất ơi hình tượng của tôi còn có thể nhặt lại không a~~~

Vương Nguyên trùm chăn lại kín đầu gào rú trong bế tắc, một sáng chủ nhật bình thường một cách bất thường, chưa bao giờ Vương Nguyên cảm thấy mất mặt như thế.

_

- Nguyên Nguyên, ăn sáng nào!

Mùi cháo hạt sen thơm nức mũi kích thích khứu giác, Vương Nguyên gạt chuyện mặt mũi ban sáng sang một bên, chuyên tâm xử lí tô cháo ngon lành. Tiếng cười nắc nẻ của tiểu Lộc từ phòng khách chẳng làm ảnh hưởng đến tâm trạng cậu lắm, hừ, nhóc con kia có người mới liền quên cậu ngay, thôi quên đi, dù sao tiểu Lộc chính là em trai của cậu, có chối bỏ thế nào cũng không được.

- Hôm nay trời đẹp, tranh thủ đi công viên với tiểu Lộc cùng Tiểu Khải nhé! - Mẹ Vương vờ như vô tình nói ra điều này, lúc cho thìa cháo vào miệng còn cố nín cười.

- Tuần sau con thi rồi đấy mẹ à! Để khi nào thi xong rồi hẵng...

- Mẹ cậu chính là sợ cậu học ôn nhiều quá mà tẩu hỏa nhập ma nên mới tạo điều kiện cho mấy đứa đi thư giãn tinh thần đấy! Hừ, con với cái, suốt ngày lo học với hành không chịu để ý gì đến tâm trạng người khác. Con nhà người ta thì...

- Mẹ! Có ai ngược đời như mẹ không? Đáng lẽ ra nhìn thấy con chăm chỉ học hành thì phải vui mừng chứ... - Vương Nguyên bất mãn nhìn mẹ.

- Ờ ờ, mẹ mày lạ đời thế đấy, cứ muốn con cái bớt siêng năng chỉ cắm đầu vào học đi... Xùy xùy, không nói nhiều, lát nữa ba đứa dắt nhau đi chơi đi. - Mẹ Vương không cho cậu cơ hội phản bác - Tiểu Khải a~ Hôm nay phiền con trông hai đứa nhỏ này rồi!

"Con không còn là con nít nữa mà mẹ!!!" Tuy trong lòng gào thét như vậy nhưng Vương Nguyên vẫn là mặc kệ không nói ra. Mẹ cậu thì cậu hiểu rõ nhất, lời đã nói ra thì không bao giờ rút lại, có cố cãi chày cãi cối vớt vát thế nào cũng thế thôi. Cho nên là, âm thầm chịu đựng mà tuân theo đi.

- Mấy đứa đi chơi vui vẻ nha! Giờ mẹ qua siêu thị mua thức ăn, trưa về sẽ có một bữa ra trò đấy! Lộc Lộc, bai bai~

- Bai bai~~

Mẹ Vương chở ba người đến trước cổng công viên thành phố rồi lái xe đi. Vương Tuấn Khải bế tiểu Lộc, Vương Nguyên đeo balo con cóc đựng mấy thứ đồ của tiểu Lộc với vài đồ ăn thức uống. Trước khi đến đây rõ ràng tâm tình Vương Nguyên không tốt lắm, nhưng nghĩ lại, sao không coi đây là buổi...ừm, hẹn hò đầu tiên của hai người? Tuy có thêm một tiểu kì đà nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm, thằng nhóc có biết gì đâu.

- Vương Tuấn Khải! Vương Lộc! Hai người phải đi theo Vương Nguyên này biết không? Chúng ta xuất phát!

Từ một Vương Nguyên ủ dột thoắt cái biến thành Vương Nguyên tăng động, Tuấn Khải cũng thản nhiên mà chấp nhận, sải những bước dài đi theo cậu.

Sáng nay chắc sẽ vui lắm đây.

~~

Hai lớn một bé cứ thế chơi đủ trò trong công viên, nào đu quay hào hoa, xe đụng, đạp vịt, nhà bóng...chỉ trừ những trò quá sức so với một đứa trẻ hai tuổi thì bất kì trò nào cũng phải thử qua. Mẹ Vương quả nói đúng, Tuấn Khải không những phải trông một cậu nhóc gần lên 2 mà còn phải canh chừng cả một đứa nhóc to xác vừa mới bước qua tuổi 17 kia nữa. Có phải nên trao danh hiệu "Bảo mẫu nam ưu tú" cho anh không đây?

Chơi cũng chán, lúc này cả ba đang đi dạo quanh hồ nước, đổi lại, Vương Nguyên bế tiểu Lộc còn Tuấn Khải mang balo. Suốt đường vẫn là mỗi Vương tăng động líu lo không biết mệt, chỉ đông chỉ tây, có cái gì hay hay liền níu áo bắt Tuấn Khải nhìn rồi gật đầu, cười một cái mới chịu.

- A, anh gì ơi! Có thể...có thể...

Từ trong nhóm người đang đứng phía đằng xa bỗng dưng có một cô gái chạy đến trước mặt Vương Tuấn Khải, ấp a ấp úng như muốn nói điều gì đó. Tuấn Khải vẫn kiên nhẫn lắng nghe mà không để ý bây giờ có người đang bặm môi trừng mắt phóng tia lửa điện vào người mình. Vâng, Vương Nguyên đang ăn dấm đấy!

- Chuyện là...bọn em đang chơi trò "Nói thật hay mạo hiểm". Mạo hiểm của em là...là...phải ôm một người khác giới bất kì. Liệu em có thể...

Vương Nguyên giơ ngón giữa trong lòng, thử ôm cái xem, ôm đi rồi cậu cho biết tay. Thế mà...ôm thật kìa! Có ai nói với cậu rằng người chủ động là cô gái kia chứ không phải là Vương Tuấn Khải đi. Đầu Vương Nguyên có tí khói, cậu không nói không rằng bế tiểu Lộc đi mất, hừ, cứ đứng đó mà ôm với ấp, cậu về trước!

- Ô hô! Lớp trưởng Vương hôm nay rảnh rỗi đi chơi công viên cơ đấy!

Tâm tình sẵn bực mình lại gặp phải đối thủ không đội trời chung, Uyển Nhi, Vương Nguyên phải cố gắng lắm để ngăn cơn bùng nổ của mình bộc phát. Nở nụ cười nửa miệng, cậu nhìn xoáy sâu vào người trước mặt, bình thản:

- Ý cậu là vào hôm nay tôi không thể đi công viên mà phải cắm cúi ở bàn học ôn thi sao? Cậu không nhìn lại mình đi, đừng quên ván cược giữa hai chúng ta.

- Vương Nguyên! Sau này đừng trách tôi đã không nhắc nhở cậu trước. Nếu suốt đi Bắc Kinh tuột khỏi tay, chắc cậu chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa đúng không nhỉ? Tốt hơn hết là để điểm Văn của cậu cao hơn tôi, nếu không...chậc chậc...

- Tôi đang cầu mong ngày thi đến thật nhanh, rồi đến khi thông báo điểm, tôi có thể đường hoàng khiến cậu câm miệng lại. Chú ý bản thân hơn đi!

Uyển Nhi tím mặt, vốn định đáp trả gì đó nhưng lại thấy cậu bạn trai đang cầm hai cốc cacao đi về phía mình thì lại thôi. Vương Nguyên vỗ vỗ lưng tiểu Lộc vài cái, hướng về phía cổng mà đi, hình như thằng bé buồn ngủ rồi.

Ván cờ này, cậu không thể đi sai bước nào. Tuyệt đối không!


-End chap 31-



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip