Chap 36

"Trong em lúc này chỉ có hơi thở của anh

Và cũng chỉ có giọng nói của anh mà thôi

Chỉ có mình anh

Phải làm sao đây, khi đêm nay em chỉ nhớ về anh

Em sẽ chạy về phía anh mà chẳng cần nhìn lại

Chỉ có anh như vậy thôi

Phải làm sao đây, khi đêm nay em chỉ nhớ về anh

Anh còn nhớ chăng

Hãy trả lời em, trong trái tim anh liệu có hình bóng em không?

Em vẫn luôn nhớ

Em vẫn luôn chờ, trong trái tim này chỉ có mỗi anh mà thôi

Em chỉ có mỗi anh thôi

Anh còn nhớ không

Trong trái tim em chỉ có anh

Thế nhưng sao anh lại..." (*)


- Thôi, đến đây được rồi, dù sao nhà chúng ta cũng ngược đường mà. Cái này, tặng anh.

Vương Nguyên đặt con cua bông ban nãy mình gắp được vào tay anh, cậu ngày càng như lọt thỏm trong chiếc áo bông. Tuyết rơi càng ngày càng dày, ngày càng lạnh, mũi cậu đã đỏ ửng như táo chín rồi. Định nói thêm câu gì đó nữa nhưng âm thanh cứ như mắc nghẹn lại ở cổ họng không tài nào thốt ra được, Vương Nguyên vẫn là nhẹ cười nói tạm biệt rồi quay lưng về trước.

Tuyết vẫn cứ rơi, từng bông từng bông...

Tuấn Khải ngẩn ngơ nhìn bóng lưng phía trước mình ngày một xa mà chân vẫn chẳng nhúc nhích được một phân nào. Anh có phải là một người bạn trai quá tồi tệ không? Cuộc đi chơi này đáng ra sẽ rất trọn vẹn, thế nhưng tại vì ai lại thành ra như thế? Anh cười nhạo cái sự vô tâm của mình...

Thực lòng mà nói, anh vẫn chưa hoàn toàn có thể quên được chị. Là bạn bè, ừ thì vốn dĩ phải vậy, nhưng khi tận mắt nhìn thấy chị đi cùng với bạn trai, ánh mắt anh lại không tự chủ được cứ nhìn đau đáu về phía ấy. Hiện thực lúc nào cũng phũ phàng như vậy cả, anh phải chấp nhận nó thôi. Dương Tú Kỳ không thuộc về Vương Tuấn Khải, đã và đang như thế.

Rồi đến tận khi Vương Nguyên đứng chắn trước mặt, anh mới bàng hoàng nhận ra. Quá khứ là chị, nhưng bây giờ, có thể là sau này nữa, không phải anh đã có cậu bên cạnh sao? Vương Nguyên như những cơn mưa phùn, không ồ ạt như mưa rào nhưng lại dần dần thấm ướt trái tim anh. Lần đầu tiên anh thấy cậu bạo dạn như vậy, mặc đông người, cậu từ từ tiến sát lại phía anh, nhẹ nhàng nhấn môi mình lên môi anh. Chỉ khẽ như chuồn chuồn thấp nước, đến khi anh hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cậu đã chấm dứt nụ hôn ngắn ngủi này, quay người đi trước. Dáng người Vương Nguyên không thấp hơn Tuấn Khải là bao nhưng khi ấy, anh cảm giác cậu tựa như một cậu bé tí hon đi lạc trên đường phố đông người. Tuyết lất phất rơi càng khiến khung cảnh thêm thê lương hơn. Giống như ngay lúc này, Vương Nguyên đi ngày càng xa, mà tuyết rơi ngày càng đậm, từng chút một, hình bóng cậu bây giờ chỉ là một dấu chấm mờ nhạt.

Vương Nguyên, xin lỗi...

-

- Vương Nguyên và Cẩm Tú, hai em lên phát phiếu điểm cho lớp!

- Oh yeah!!!!

Sau bao nhiêu ngày chờ đợi thì cũng đã đến lúc công bố điểm thi, hầu hết ai cũng háo hức chờ đợi. Cũng gần đến năm mới rồi, nếu đạt kết quả tốt chắc hẳn tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều. Lớp trưởng và lớp phó cầm xấp giấy báo điểm cho các bạn, đa số điểm đều khá cao, rất ít những con điểm dưới trung bình. Vương Nguyên lúc này đang cầm trên tay tờ điểm của Uyển Nhi, môn Văn của cô ấy đạt 9 điểm.

9 điểm, số điểm này gần như là tối đa rồi, Vương Nguyên hơi nhíu mày. Cậu không phải là không tự tin về số điểm của mình, nhưng dù sao cậu vẫn là thi lại, khác đề so với mọi người. Liệu...

- Thầy rất tiếc cho Vương Nguyên, vì em thi lại cho nên hai môn Văn và Toán đều bị trừ đi 0,5 điểm.

Lồng ngực cậu dấy lên một trận ê ẩm. Vậy có nghĩa...

- À, về môn Văn của thầy, lần thi này điểm cao nhất của lớp ta là 9.

9? Là Uyển Nhi? Vương Nguyên cắn môi đưa tờ báo điểm cho Uyển Nhi, gượng cười nói một câu:

- Chúc mừng, cậu thắng rồi.

Phát xong mấy tờ còn lại, Vương Nguyên uể oải về chỗ của mình. Tờ bảng điểm úp ngược trên bàn, cậu phân vân không biết có nên đối diện với sự thực không nữa. Bị trừ 0,5 điểm, chí ít cậu cũng phải được 9,5 thì mới mong có cơ may cứu vớt tình hình. Trốn tránh không bằng đối mặt, Vương Nguyên cầm tờ phiếu điểm lên.

- Hai bạn có điểm môn Văn cao nhất là Uyển Nhi và Vương Nguyên. Đáng lẽ ra Vương Nguyên là người có số điểm cao không những nhất lớp mà còn nhất cả khối, nhưng thật tiếc về sự cố ngày thi. Như lời hứa trước ngày thi, thầy có quà cho hai bạn.

Vương Nguyên như không tin vào tai mình nữa, cư nhiên cậu lại có số điểm cao như vậy, nếu không bị trừ điểm thì sẽ là 9,5, cao nhất khối 12 luôn ư? Đến khi tận mắt nhìn thấy số điểm 9 trên tờ giấy cậu mới tin đây là sự thật.

- Lớp trưởng Vương! Lên bảng nhận quà của thầy kìa!

Đứa bạn ngồi đằng sau đẩy lưng Vương Nguyên mấy cái nhắc cậu đi lên thì cậu mới hoàn hồn trở lại. Uyển Nhi đã lên trước, nhưng Vương Nguyên thấy thật kì lạ, tại sao cô nàng lại không nhìn cậu bằng ánh mắt thù hằn như mọi khi mà thay vào đó lại là nụ cười mỉm đầy thành ý như vậy? Vương Nguyên hẳn là hoa mắt rồi, không thể có chuyện đó được.

- Thầy mong hai em sau này sẽ phát huy thêm sở trường về môn Văn, đây chỉ là món quà nhỏ để khích lệ các em thôi. À, theo như điểm số thì suất đi Bắc Kinh giao lưu lần này sẽ thuộc về Vương Nguyên, mọi người không có ý kiến gì chứ?

Cả lớp đều vỗ tay bằng lòng cũng như chúc mừng cho cậu. Vương Nguyên cúi đầu cảm ơn thầy giáo và cả lớp, đôi mắt hạnh nhân của cậu ánh lên những tia vui vẻ khó kiềm chế. Cậu làm được rồi.

- Ra chơi lên sân thượng nói chuyện với tôi chút nhé!

Trước khi đi xuống Uyển Nhi chỉ kịp nói nhỏ với cậu như thế rồi bình thản về bàn mình. Vương Nguyên thở phào, dù sao đi nữa ván bài này cậu cũng thắng.

~~

- Vương Nguyên, tôi chấp nhận thua. - Không vòng vo, khi Vương Nguyên đi lên, Uyển Nhi đã nói thẳng ra.

- Tôi cứ tưởng cậu sẽ vin vào lí do điểm của chúng ta bằng nhau mà làm cho chuyện này rùm beng hơn cơ đấy!

- Cậu nói không sai, lúc nghe thầy nói điểm của chúng ta bằng nhau tôi cũng định làm khó cậu, nhưng nếu như thế thì chẳng phải tôi trở thành một kẻ quá tội nghiệp rồi sao? Ai cũng biết rằng điểm thực của cậu là 9,5... Tôi nhận thua, cho nên là, Vương Nguyên, từ bây giờ trở đi mọi chuyện của cậu sẽ chỉ là của riêng mình cậu, tôi sẽ không ganh đua, bóng gió về điều gì nữa. Năng lực của cậu, tôi thừa nhận.

Uyển Nhi nói xong, không đợi Vương Nguyên nói thêm gì nữa liền rời khỏi sân thượng. Cô thua rồi, thua hoàn toàn, ngay từ đầu đã thua.

"Vương Nguyên, tôi nợ cậu một lời xin lỗi. Còn nữa, mong rằng cậu sẽ không bao giờ biết chuyện tôi đã bỏ thuốc ngủ vào nước uống của cậu. Chuyện đó, là một lần vấp ngã của tôi, tôi quá ngu ngốc. Nếu như một ngày nào đó cậu biết được chuyện này, xin hãy tha thứ cho tôi nhé!"

Vương Nguyên đứng nhìn xuống sân trường, từng đợt gió lạnh táp vào mặt khiến cho cậu biết đây không phải một cơn mơ. Điện thoại trong túi quần rung lên, là tin nhắn của Tuấn Khải.

"Có thể trốn tiết xuống đây một lúc không?"

Vương Nguyên mỉm cười. Trốn tiết? Việc này cậu cũng làm đâu có ít lần. Dù sao tiết sau cũng chỉ là một môn phụ.


-End chap 36-

(*) Only you - Kim Tae Woo



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip