[Longfic] [ExoShidae] Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc (edit fic)___Chap 151-160

Chương 151: Có lẽ có yêu, nhưng đã không còn tin tưởng nữa 

Jessica cả đêm chưa ngủ, cô biết, cho dù Luhan ở phía sau ôm cô, đã ngủ say như chết, cô cũng vẫn không thể buông lỏng đề phòng. 

Trong lòng bị đau khổ nồng đậm lấp đầy. Tại sao? cô đã từng dùng hết tất cả để yêu một người đàn ông, hiện tại cô lại không có nửa điểm tin tưởng anh, là tự tay anh từng chút từng chút một hủy đi mộng đẹp của cô, hủy đi cô. 

Mỗi khi một lần lại một lần bị tổn thương, mặc dù cô đã cố gắng thuyết phục chính mình, đối với người đàn ông này, mình còn yêu, nhưng, có lẽ cô còn yêu anh, cũng đã không còn tin tưởng. 

Cô đã không còn sức đi tin tưởng bất kì ai! 

Trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu vào xuyên qua cửa sổ thủy tinh, trên giường hai người vẫn như cũ duy trì tư thế ban đầu, từ phía sau lưng Luhan ôm cô vào trong ngực, tràn ngập ý định chiếm hữu, thân thể của hai người kề nhau thật chặt, tất cả dường như cực kỳ yên bình và tốt đẹp. 

Luhan mở mắt ra, cảm nhận được thân thể ở trong ngực, rất lâu không được thỏa mãn như vậy! 

Khóe miệng nâng lên một nụ cười thoáng hiện, cô còn đang ngủ sao? Luhan cẩn thận không dám làm động tác quá lớn, để tránh người phụ nữ trong ngực thức tỉnh. Nhìn một chút, Luhan không khỏi nhíu mày, đã hơn mười giờ, anh nhớ công ty có một hội nghị vào lúc tám giờ rưỡi, xem ra mình đã bỏ lỡ rồi. 

Xoay người nhìn về phía bóng lưng cô đang cuộn mình lại một chỗ, trong lòng liền giật mình, cặp con ngươi thâm thúy kia hiện lên quá nhiều thần sắc phức tạp. Một lát sau, trên khuôn mặt cương nghị hiện lên một nụ cười, thôi, dù sao cũng đã bỏ lỡ một hội nghị, anh không ngại bỏ tất cả công việc trong một ngày. 

Xoay người ra ngoài, có lẽ, sau khi tỉnh lại Jessica sẽ muốn ăn vài thứ. 

Đứa nhỏ trong bụng... Sắc mặt của anh đột nhiên trầm xuống, thân thể đột nhiên cứng đờ, tại sao anh lại để ý đến dinh dưỡng cho đứa nhỏ trong bụng? Anh điên rồi sao? Trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng, gạt ra ý nghĩ vừa rồi, anh tự nói với mình, anh chỉ không muốn thấy Jessica tiếp tục suy yếu như vậy! 

Tiếp tục bước đi, ra khỏi phòng bệnh.

Cảm giác được anh đã rời đi, Jessica mới chuyển động thân thể cứng ngắc của mình, cả đêm đều là tư thế này, khiến cô vô cùng không thoải mái, nhưng cô lại không dám động, không muốn đánh thức Luhan, bởi vì so với khi anh ngủ say, cô lại càng sợ khi anh tỉnh táo. 

“Ưm...” Thân thể đã tê rần! 

Jessica nhíu chặt lông mày, cố gắng để cho thân thể từ vô cảm trở lại bình thường, Luhan đến công ty! Như vậy cũng tốt, không cần lo lắng phải đối mặt anh như thế nào, càng không cần lo lắng khi anh ở trước mặt mình sẽ gây bất lợi cho đứa nhỏ. 

Hít thở thật sâu, Jessica vẫn không buông tha ý muốn rời đi, nhưng, cô lại không thể mù quáng rời đi, sau khi rời đi? Cô nên đi đâu? 

Về nhà ba mẹ thì không được! Luhan nhất định sẽ tìm ra, huống chi, ba mẹ chắc chắn sẽ không giữ bí mật cho cô! 

Trong đầu hiện ra bóng dáng của Sehun, kể từ khi bị Luhan mang từ Mỹ về, cô vẫn không có cơ hội nhìn thấy anh ấy, thậm chí ngay cả một chút tin tức về anh cũng không có, anh không phải vẫn đang tìm cô chứ? 

Trong lòng đối với sự quan tâm của người đàn ông này sinh ra một tia áy náy, “thật xin lỗi, Oh đại ca!” 

Nếu như sau này có cơ hội báo đáp, cô nhất định sẽ không chút do dự, nhưng nghĩ lại, Sehun là loại người gì? Sao có thể cần cô giúp một tay? 

Cô chỉ cần về sau bớt gây phiền toái cho anh coi như là báo đáp lớn nhất rồi! 

“Mau ăn đi!” Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh lạnh lùng, một bát cháo xuất hiện, Jessica ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt lãnh đạm, Luhan? Không phải anh đến công ty rồi sao? 

Tại sao lại thình lình xuất hiện? Còn... Mang cho cô cháo!

“Muốn tôi đút em ăn sao?” âm thanh Luhan vẫn như cũ không có độ ấm, chết tiệt, mới vừa vào cửa, đã nghe thấy cô kêu ‘Oh đại ca’, giờ phút này trong lòng anh đã bốc lên lửa giận, nhưng anh lại không thể không buộc mình áp chế lại. 

“Không... Không cần!” Jessica theo bản năng nhận lấy cháo, anh đút cô? Cô nghĩ nếu như anh đút cô..., nhất định sẽ lập tức rót chén cháo nóng hổi này vào trong miệng cô! 

Trong lòng Luhan thoáng qua một tia mất mát không hiểu, cô làm như vậy là khinh thường anh đút sao? 

Cô thật sự thay đổi rồi, thậm chí cũng không thèm diễn trò trước mặt anh? 

Nhớ tới thời gian bọn họ hạnh phúc chung sống, cô mặc sức hưởng thụ anh cưng chiều cùng bảo vệ, anh thậm chí có chút nhớ nhung cô tại thời điểm đó! 

“Sau khi ăn xong tôi cùng em ra ngoài hóng mát một chút!” Luhan mở to mắt, không nhìn đến cô. 

Tay của Jessica đang bưng cháo đột nhiên run lên, thiếu chút nữa đổ ra ngoài, nghĩ đến tối hôm qua mình nói dối anh, trong lòng cô chột dạ liền hiện ra ngoài, anh đang ám chỉ cái gì? 

“Không, không cần, anh có chuyện phải làm mà, không cần để ý đến em!” Jessica cúi đầu từ chối, chỉ cần nghĩ đến anh sẽ ở bên cạnh cô, trong lòng cô liền đặc biệt sợ hãi. 

Trong lòng nổi lên một tia chua xót, nếu là trước kia, anh nói những lời này với cô, cô nhất định sẽ rất cao hứng! 

Nhưng, hiện tại tất cả đều không giống nhau! 

Không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt, nét mặt của Luhan càng thêm khó coi, không cần để ý đến cô? Còn cô thì vẫn như cũ tìm cơ hội trốn? 

Nếu là như vậy, anh càng không thể để cho cô ở một mình!

Anh nói rồi, cô sẽ ở bên người anh cả đời, anh sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội chạy trốn nào! 

Trầm mặc, cả phòng trầm mặc, Jessica đè nén trầm mặc đem cháo trong tay uống xong, cô không dám đánh vỡ loại trầm mặc này, sợ hãi đây là yên tĩnh trước cơn bão táp. 

Đột nhiên, cô thấy Luhan đứng dậy rời đi, đang thở phào nhẹ nhõm, nhưng một lát sau, anh liền trở lại phòng bệnh, trong tay thừa ra một chiếc xe lăn. 

“Anh...” Jessica không thể tưởng tượng nổi nhìn Luhan, lại bị sự lạnh lùng cùng cương nghị trên mặt anh làm sợ tới mức không biết nên nói gì. 

Khoảnh khắc cô đang sững sờ, Luhan ôm cô từ trên giường bệnh xuống, đặt trên xe lăn, đến lúc tinh thần Jessica phục hồi, anh đã đẩy cô ra khỏi cửa. 

“Anh muốn làm gì?” Jessica không hiểu hành động của anh, đột nhiên nghĩ đến anh dùng phương pháp như vậy làm mình thiếu chút nữa sinh non, trong thân thể thoáng qua một cảm giác chán nản. Chung quanh vô số người đi đường, cầu thang, chướng ngại vật, sàn nhà bóng loáng, còn có mình đang ngồi xe lăn bỗng nhiên trong đầu của cô hình thành một hình ảnh khủng bố. 

Anh... Anh muốn tạo ra tai nạn để cho mình sinh non sao? 

“Không... Đừng!” Jessica đem tay nắm chặt xe lăn, trong mắt đầy hoảng sợ, xoay người nhìn Luhan ở phía sau đẩy cô, chỉ cần anh buông tay, cô liền không cách nào khống chế vận mệnh của mình. 

“Đừng làm tổn thương đứa nhỏ! Luhan, em cầu xin anh, đừng tàn nhẫn như vậy, anh muốn em làm gì cũng được, cầu xin anh đừng tổn thương nó nữa!” 

Sinh mạng nho nhỏ đó có thể tìm được đường sống từ trong chỗ chết một lần đã là ông trời cho cô an ủi lớn nhất rồi, cô không thể nào tưởng tượng nổi phải chịu thêm một ‘tai nạn’ nào nữa. 

Thân thể Luhan đột nhiên dừng lại, nhìn người phụ nữ trước mắt, anh đột nhiên hiểu được ý của cô... Thần sắc trong mắt của anh làm cho người ta không thấy rõ giờ khắc này anh đang nghĩ gì...

Chương 152: Anh đã từng yêu tôi bao giờ chưa? 

Luhan đẩy xe lăn tay nổi gân xanh, trong lòng trào lên sự châm chọc, ở trong mắt cô, anh là kẻ không từ mọi thủ đoạn nào như vậy sao? 

Nhưng nghĩ lại, anh tự thấy mình không đủ tư cách để trách cô, anh đối đãi thô bạo như vậy, với mục đích muốn cô sảy thai, Jessica là người phụ nữ thông minh nên đã nhìn ra! 

Anh có rất nhiều cơ hội để khiến cô mất đi đứa con trong bụng. Ví dụ như lúc này, anh chỉ cần nhẹ ẩn một cái rồi buông tay, đứa bé trong bụng cô sẽ không có cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Nhưng giờ anh không có ác ý như vậy, trời mới biết anh lúc này chỉ muốn yên tĩnh, nhẹ nhàng đẩy xe gúp cô. 

Cô không tin tưởng anh sao? 

“Cơ thể không khỏe, cô đừng nên quá kích động!” Đè xuống tức giận trong lòng, Luhan cố giữ bình tĩnh nhìn Jessica, nếu như người ở bên cạnh cô lúc này là Sehun, cô có toàn tâm toàn ý tin tưởng hay không? 

Nhớ tới cảnh anh đã nhìn thấy khi ở Mĩ, trong lòng anh lại nhói đau. 

Jessica thân thể đột nhiên cứng đờ, nhìn Luhan, cô không biết trong lòng anh đang suy tính điều gì! Cơ thể không khỏe nên không thể quá kích động, nhưng không nghe được lời hứa của anh, trong lòng cô rất bất an. Cảm giác sợ hãi cùng bất an luôn quẩn quanh trong lòng Jessica khiến cô vô cùng mệt mỏi, đến mức hít thở cũng khó khăn. 

Cô nghĩ, nếu cứ tiếp tục sống trong tình cảnh này, không sớm thì muộn cô cũng phát điên! 

“Luhan, anh nói cho em biết đi? Anh rốt cuộc muốn thế nào? Anh nói cho em biết, em mệt mỏi với những suy đoán của chính mình, em nghĩ mình không thể hiểu anh!” Jessica nhìn thẳng vào mắt anh, khóe mắt ngấn lệ, nước mắt rơi xuống tay cô, cũng đồng thời làm lòng Luhan bỏng rát, đau đớn. 

Hít thật sâu, Luhan nhắm mắt lại, nếu anh nói cho cô biết, anh có thể cho cô một cơ hội, nhưng không muốn con của cô ra đời, cô sẽ nghĩ như thế nào? 

Đứa bé này là bảo bối của cô, cô sẽ tiếp tục cầu xin anh tha cho hai mẹ con cô? Hoặc sẽ cùng đứa bé rời xa anh? 

Dù có cố chấp nhận thì anh cũng không thể chấp nhận điều này.

Anh nên làm gì đây? Đứa con không phải là giọt máu của mình thì hỏi anh phải chấp nhận đứa bé thế nào đây? 

Vô thức tay anh nắm chặt, không cần suy nghĩ, anh biết, mình không thể chấp nhận đứa bé này! 

“Tôi chỉ muốn cùng em đi hóng mát một chút!” Giọng Luhan bình tĩnh nhưng lại lạnh như băng, đôi mắt vẫn nhắm lại. Nhưng anh có thể tưởng tượng ra thái độ lúc này của Jessica, không tin, giật mình, phòng bị, hoặc hận... 

“Đừng nhắc tới nó trước mặt tôi!” Luhan nói tiếp, giống như cảnh cáo, anh lần này có thể nhịn, không có nghĩa lần sau anh cũng có thể kiềm chế nổi cảm giác ghen tỵ của mình. 

Jessica ngẩn ra, muốn nói với anh rất nhiều nhưng lời nói chưa kịp ra tới miệng thì đã nghẹn lại nơi cổ họng, đừng nhắc tới nó trước mặt Luhan! Cô dĩ nhiên biết “nó” là ai! 

Khóe miệng nâng lên khổ sở, yên lặng xoay người, sờ lên bụng, cảm nhận sự sống của đứa bé: Bảo Bối, thật xin lỗi! 

Anh không muốn cô nhắc tới đứa bé, có thể thấy anh rất ghét Bảo Bối của cô! 

Cô thế cũng nên bằng lòng rồi, không phải sao? Ít nhất anh không lôi cô bắt đi phá bỏ đứa bé này! 

Hay là mình còn có cơ hội, có cơ hội giữ Bảo Bối! 

Trong lòng tràn đầy kiên định, Luhan đẩy xe lăn, đưa cô đến bãi cỏ trong khuôn viên bệnh viện, rõ ràng ánh nắng chan hòa như vậy nhưng cô lại không cảm thấy được sự ấm áp. 

Trầm mặc, trên đường đi hai người không ai nói một câu, rất ăn ý bởi cả hai người đều không muốn đánh vỡ không khí bình tĩnh này. Jessica nhìn thấy xa xa có những đứa trẻ đang chơi đùa, trên khuôn mặt tái nhợt dần dần hiện ra nụ cười. 

Cô nghĩ, dù có phải dốc hết sức lực, cũng quyết để con của mình được vui đùa như những đứa bé kia! 

Cô sẽ là người mẹ hạnh phúc nhất!

Không có tình yêu, cô có tình mẫu tử thay thế, vậy là quá đủ rồi! 

Cười cười, mắt toát ra nỗi chua xót, ngước nhìn bầu trời, không để cho nước mắt chảy ra ngoài, cô tự nói với mình, mình phải vui vẻ, không được khóc cho dù có bị kích động đi nữa! 

Luhan nhìn cô cười, đột nhiên anh có một cảm giác rất khác lạ, trong lòng có một dự cảm xấu! 

Không biết vì sao, muốn cô chú ý tới mình, Luhan ôm cô khỏi xe lăn cùng ngồi trên ghế đá dài, cánh tay dài ôm chặt cô vào lòng, anh có lẽ đã biết, ở trong lòng cô, con của cô còn quan trọng hơn anh rất nhiều. 

Cảm giác này khiến anh khủng hoảng! 

“Anh biết không? Lúc này, em thật sự rất vui!” Jessica không cự tuyệt, lặng lẽ dựa vào người anh, tham lam ngửi mùi hương đặc biệt trên cơ thể anh, không lâu nữa, có lẽ mình sẽ không còn được ngửi mùi hương này nữa! 

Cô có nhớ mùi hương này không? 

Vậy nên cô phải lưu lại chút ký ức cho mình! 

Luhan ngơ ngẩn, lúc này, cô rất vui sao? Cho dù đấy là lời trong lòng của cô, hay cô nói để lừa gạt anh, nghe cô bày tỏ tâm tình, trong lòng anh cảm thấy rất vui vẻ! 

“Chỉ cần em vẫn ở bên cạnh tôi, tôi còn có thể hồi tâm chuyển ý!” Luhan chậm rãi mở miệng, anh không phải cho cô cơ hội, mà là đang cho mình cơ hội, anh không muốn cô đi! Anh không thể rời bỏ cô! 

Hồi tâm chuyển ý? Jessica cười nhạt, cô bỏ ngoài tai lời anh nói. Cô không còn là Jessica ngây thơ của mấy tháng trước nữa, đã trải qua nhiều việc như vậy, cô đã dần trưởng thành, đã tự ý thức được không nên dẫm lên vết xe đổ! 

Cô từng cố gắng xóa đi nỗi hận thù trong lòng anh. Nhưng thời gian qua cô phát hiện ra nỗi hận thù trong lòng anh đối với mình không thể giải tỏa được, cô đã thương tích khắp người, những gì cô có đều đã hy sinh cho anh cả rồi. 

“Căn phòng đó, phòng trẻ con... Rất đẹp!” Jessica nở nụ cười nhàn nhạt, cô nghĩ, Bảo Bảo nhất định sẽ rất thích, nhưng con cô lại không có cơ hội được nhìn thấy! 

Cha của nó không mong sự chào đời của nó! 

Luhan liền giật mình, đấy là phòng anh cất công bày trí dành cho con của cô và anh, nhưng là...

Luhan trầm mặc một hồi lâu, anh muốn nói cho cô biết, anh sẽ cùng cô sinh rất nhiều con, sau đó anh sẽ chuẩn bị phòng cho mỗi đứa theo một phong cách riêng. Nhưng vừa nghĩ tới đứa bé trong bụng cô, tất cả điều muốn nói đều không thể cất lên thành lời. 

“Luhan, anh có yêu em hay không?” Jessica nắm chặt vạt áo, cô muốn có đáp án. 

“Em cũng yêu tôi sao?” Luhan nâng mặt cô lên, ánh mắt của hai người giao nhau, anh không chỉ yêu cô, hiện tại đã yêu, mà anh nghĩ cho dù sau này có ra sao thì vẫn luôn yêu cô. 

“...” Jessica lẳng lặng nhìn sâu vào mắt anh, từ trong mắt anh, cô nhìn thấy chân tình nồng đậm, vậy... Là yêu sao? 

Cô không biết, mở to hai mắt, Jessica sợ bị ánh mắt của anh mê hoặc, rồi lại dao động! 

Cô không ngừng tự nói với mình, giờ có yêu hay không đã không còn quan trọng nữa!

Chương 153: Để cho cô ‘tự do’, không thể nào! 

Mấy ngày liền, Luhan giống người vô cùng rảnh rỗi, cả ngày luôn bên cạnh Jessica, khiến trong lòng cô kinh ngạc. Cô không biết anh muốn làm gì, chỉ biết rằng, có Luhan ở đây, cô không thể trốn đi được. 

Hai người thường ở cạnh nhau, không khí phần lớn là trầm mặc, dường như cả hai người đều đang né tránh điều gì đó. 

Jessica ngồi ở mép giường, thỉnh thoảng nhìn hướng cửa, Luhan hôm nay không biết có chuyện gì mà chưa đến? Nhưng giây kế tiếp, cô giật mình vì suy nghĩ của bản thân, cô đang nghĩ gì vậy? Anh không tới, chẳng phải tốt hơn sao? Tại sao trong lòng vẫn có chút mong đợi? 

Jessica nảy ra ý định chạy trốn nhưng hình ảnh Luhan lại ẩn hiện trong từng suy nghĩ. 

Jessica cười khổ, nếu như bỏ đi, cô chắc phải mất một thời gian khá dài mới dần quên được anh, tình yêu bị coi thường, anh đối đãi không ra gì với mình như vậy mà cô vẫn cố níu kéo, cô đúng là kẻ ngốc. 

“Bảo Bối, mẹ rất ngu ngốc đúng không?” Jessica nhân lúc không có người bên cạnh thường nói chuyện với đứa bé trong bụng, cũng chỉ có lúc này, lòng cô mới cảm thấy hạnh phúc và bình yên. 

“Nếu con sau này cũng gặp được người mình yêu, đừng giống mẹ ngu ngốc như vậy...” Trong mắt tràn đầy bi thương, bởi vì mẹ rất đau khổ! Chợt nghĩ đến điều gì, cô nói “cũng đừng nên nhớ người cha vô tình như vậy!” 

Không nên làm tổn thương người yêu mình, bởi hành động đó rất tàn nhẫn! 

Nước mắt rơi xuống mu bàn tay của cô, một giọt lại một giọt...

“Ơ, em họ, sao lại khóc, có ai bắt nạt em sao?” 

Giọng nói sắc nhọn vang bên tai cô, Jessica ngẩng đầu nhìn thấy Hyomin, vội vàng lau nước mắt, cô sao vậy? Có người vào phòng cũng không phát hiện ra! 

Hyomin tới đây làm gì? Cô không thích người phụ nữ này! 

“Em họ, em không hoan nghênh chị sao! Cũng đúng, chúng ta là tình địch, nhưng em không hoan nghênh cũng chả sao, không phải tôi muốn đến thăm đâu, là có người nhờ tôi thôi!” Hyomin mang theo túi xách, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn quanh phòng bệnh, hừ! Thật là người đàn bà tốt số, kể cả ngã bệnh cũng được đối xử tốt như vậy! 

Không những thế, mấy ngày nay Luhan lúc nào cũng ở bên Jessica khiến sự ghen tỵ trong lòng Hyomin cũng từ từ tăng lên! 

Jessica không muốn nói chuyện, chỉ yên lặng mở to mắt, tình địch? Lúc cô yêu Luhan, Hyomin là tình địch của cô, nhưng nếu như không còn yêu nữa, cô chẳng phải không còn quan hệ gì với Hyomin sao! 

“Những người phụ nữ mang thai đều thích khóc sao?” Hyomin nhíu mày, trong mắt tính toán, nhếch miệng, “hi vọng đứa bé sinh ra, sẽ không giống như cô, lúc nào cũng khóc lóc, Luhan nhất định sẽ không thích đâu! Luhan ghét nhất phụ nữ hay khóc, bảo sao anh ấy không yêu cô!” 

Jessica ngẩn ra, mặc dù cố không để ý tới lời của Hyomin, nhưng lời nói đó làm cô bị tổn thương. 

Cô ta mang thai con của Luhan? 

Luhan nhất định sẽ rất vui vẻ! 

“Nếu như không có chuyện gì, cô có thể đi!” Jessica lạnh lùng đuổi khách. 

“Hừ, tôi cũng không muốn ở lại chỗ này, chỉ muốn nói cho cô biết, ba mẹ cô muốn đón cô về nhà!”

“Về nhà? Cô cảm thấy tôi bây giờ có thể quay về sao?” Jessica khẽ cau mày, cô giờ giống như phạm nhân, Luhan không cho phép, cô đừng mong được tự do. 

“Tôi không quan tâm, dù sao chuyện rất gấp, muốn cô về nhà ngay, hừ! Thật không biết Luhan đang nghĩ gì? Rõ ràng không thương cô, còn nghĩ muốn giam lỏng cô, xem ra anh ấy rất hận cô! Hận đến nỗi gặp lại cô là nỗi thống khổ của anh ấy, hận đến mức xa cô là niềm hạnh phúc của Luhan!” Hyomin nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, cố ý nói những lời làm tổn thương Jessica, khóe miệng hiện lên tàn nhẫn, trong lòng cô ta biết, Luhan yêu người phụ này, sợ rằng tình yêu ấy còn lớn hơn trong tưởng tượng của Hyomin, nhưng là... 

Cô sẽ không để cho bọn họ toại nguyện đâu! 

Thấy Jessica đau đớn, Hyomin đắc ý xoay người rời khỏi phòng bệnh. 

Trong phòng, chỉ còn Jessica, im ắng, cô nghĩ lại những lời vừa rồi của Hyomin, ba mẹ muốn gặp cô? Đã xảy ra chuyện gì sao? 

Trong lòng có chút lo lắng, mặc dù cô biết ba mẹ không thương cô, nhưng cô vẫn không thể bỏ mặc ba mẹ mà không quan tâm được. 

Chỉ là, cô giờ có thể làm gì được đây? 

Trên hành lang bệnh viện, một người đàn ông trên người tỏa ra sự lạnh lùng, giận đùng đùng đi về phía trước, khiến mọi người xung quanh không nhịn được mà run sợ. 

Luhan đôi tay nắm chặt, đáng chết! Donghae đồng ý yêu cầu của anh! 

Vì sự tự do của Jessica, đính hôn cùng Bomi! 

Donghae cùng Bomi đính hôn, là ý muốn của Luhan, nhưng trong lòng của anh không thấy thoải mái, đáng chết Donghae nghĩ mình là ai. Anh ta vì vợ mình mà hy sinh như vậy để chứng tỏ cho cô thấy sự si tình của mình sao? 

Hít thở thật sâu, Luhan cố gắng bình tĩnh lại, không ngừng tự nói với mình, cho dù Donghae đồng ý đính hôn, anh sẽ không đời nào cho Jessica ‘tự do'! 

Nhưng có một chuyện khác khiến anh không thể kiềm chế nổi lửa giận phừng phừng!

Sehun! 

Người đàn ông ấy công khai tới trước mặt Luhan chỉ trích anh tàn nhẫn, hơn nữa Sehun còn tuyên bố, anh đối với Jessica như vậy, sẽ chỉ làm tình yêu của cô với anh dần dần tan biến! 

Tan biến? Cô còn yêu anh sao? 

Anh không quên ngày đó ở trên bãi cỏ, anh hỏi cô điều này, cô chỉ trầm mặc! 

Người phụ nữ đáng chết, đã không còn yêu anh nữa! 

Người cô yêu là Sehun! 

Trong mắt đùng đùng sát khí, đáng chết! Tất cả đều đáng chết! 

Tại sao những tên đàn ông kia luôn mơ ước có vợ của anh? Đáng chết! Jessica, người phụ nữ ấy có sức hấp dẫn thế nào? Đáng giá để bọn họ hi sinh vì cô nhiều đến vậy sao? 

Nhưng anh biết, Jessica quả thật có sức hấp dẫn lớn, nếu không anh cũng sẽ không bị cô mê hoặc, bây giờ, cho dù là nghĩ muốn buông ra, cũng không bỏ được! 

Anh không thể rời bỏ cô! 

Jessica, trêu chọc anh giờ lại muốn bỏ rơi anh, anh sẽ không cho phép! 

Nghĩ đến mình mấy ngày nay, Luhan trong mắt âm trầm, đang muốn đẩy cửa phòng bệnh, tay anh lại đột nhiên cứng đờ. 

Nếu anh để bộ dạng này mà vào chắc chắn sẽ khiến cô sợ hãi! 

Trong đầu hiện ra hình ảnh cô ở trước mặt mình cẩn thận, run run rẩy rẩy, một tia thương yêu hiện lên trong mắt, khóe miệng nâng lên khổ sở, Jessica ơi Jessica, cô rốt cuộc đã đầu độc tôi bằng cái gì vậy? 

Trong đấu trường tình yêu, anh đã hoàn toàn thua cuộc, cho dù thua, anh cũng muốn có quyền lợi lớn nhất, anh giờ vẫn là người chồng danh chính ngôn thuận của cô! 

Để cho cô ‘tự do’? không thể nào!

Chương 154: Nhìn thấu vết thương chưa liền sẹo của cô 

Luhan cố gắng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, không để cho hai người đàn ông kia ảnh hưởng tới anh, cho dù Jessica là viên đạn bọc đường cũng được, anh chỉ muốn giữ cô ở bên cạnh! 

Khóe miệng hiện lên một nụ cười, Luhan đẩy cửa ra, thấy bóng lưng Jessica đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Thân thể đột nhiên ngẩn ra, từ bóng lưng của cô, dường như anh nhìn thấy một chút thê lương, cô... muốn rời đi sao? 

Khi đầu óc của anh xuất hiện ý nghĩ này thì trong lòng anh lại trở nên hỗn loạn, vừa rồi, khó khăn lắm lòng anh mới trấn tĩnh lại được mà bây giờ đã đảo lộn hết rồi, bỏ cặp công văn trong tay xuống, cố ý làm ra tiếng vang khổng lồ hấp dẫn sự chú ý của Jessica. 

“Anh đã đến rồi!”. Jessica thấy Luhan, trên mặt hiện lên một nụ cười, khiến Luhan không khỏi ngẩn ra, hôm nay cô cao hứng vậy sao? Chuyện gì làm cô cao hứng như vậy? 

Mấy ngày nay anh rất ít thấy cô cười, thời điểm duy nhất có thể thấy cô cười chính là lúc cô nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng. 

Anh đang ghen ghét, đố kỵ vì cô yêu đứa nhỏ trong bụng! Ghen tỵ vì anh không có được toàn bộ sự quan tâm và chú ý của cô! 

Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị nổi tiếng trên thương giới, cư nhiên cũng có một ngày ghen tị với một đứa nhỏ, nếu là trước kia, nhất định anh sẽ cho là mình điên rồi, nhưng bây giờ, những thứ này đều là sự thật, anh càng ngày càng không giống mình! 

“Ừ”. Jessica thân thiện khiến Luhan không biết đáp lại như thế nào, nhàn nhạt đáp một tiếng, cởi tây trang trói buộc trên người xuống, tùy tiện giống như trong nhà mình. 

Jessica hạ mi mắt, vẻ mặt anh lạnh như băng khiến cô bất an, vốn dĩ đã chuẩn bị tốt, giờ phút này lại không xác định được, nếu như cô nói muốn về nhà một chuyến, anh có cho phép không? 

Cô sợ mình nhìn thấy dáng vẻ cự tuyệt của anh! 

“Em... Em...”. Jessica xoắn ngón tay, không biết nên mở miệng ra sao 

Luhan khẽ cau mày, cô có chuyện muốn nói với anh sao? 

Trong đầu hiện lên một ý nghĩ, sắc mặt của anh trầm xuống, cô muốn nói cho anh biết, cô muốn rời đi sao? 

Theo bản năng, anh nắm chặt đôi tay, lòng đau nhói.

“Đừng nói... Tôi sẽ không đáp ứng!”. Giọng nói Luhan lạnh lùng khiến lòng Jessica chìm xuống đáy cốc, cô chưa mở miệng, anh đã phản đối, cô còn có thể có hy vọng gì! 

Trong mắt anh, cho tới bây giờ, ý nguyện của cô đều không quan trọng! Không phải sao? 

Cô chỉ là một con cờ để Luhan biểu diễn một cuộc hôn nhân hạnh phúc cho mọi người xem mà thôi. Trong mắt anh, cô là người phụ nữ lẳng lơ, không có tư cách sinh con cho anh! 

Im lặng xoay người, Jessica nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt nở nụ cười nhưng trong lòng vô cùng đau đớn. 

Lông mày Luhan nhíu chặt, cô tức giận! 

Nhưng cho dù cô tức giận thì sao, so với việc cô rời khỏi anh thì vẫn tốt hơn 

Anh không thể không thừa nhận, nhìn cô tức giận, tim của anh đau nhói, lặng lẽ đi tới bên cạnh cô, từ phía sau, giơ tay ôm thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô toả ra, Luhan nhắm mắt lại, để cho mình cảm thụ sự tồn tại của cô. 

“Buông em ra!”. 

Jessica không nhu thuận như bình thường, mặc dù anh đối với cô lạnh lùng, nhưng cô chưa bao giờ cự tuyệt động tác thân mật của anh, buông cô ra? Cô hôm nay lại yêu cầu anh buông cô ra! 

Ha ha! Buông ra? 

Sao anh có thể buông ra! 

Theo bản năng siết chặt hai cánh tay, ôm cô càng chặt hơn, dường như muốn hòa cô vào trong thân thể anh.

“Đừng nói chuyện với tôi như vậy!”. Luhan gác cằm lên đỉnh đầu của cô, cố gắng đè nén tức giận trong lòng, tự nói với mình, không được đẩy cô ra xa hơn! 

“Tại sao? Em muốn về nhà cha mẹ một chuyến, anh cũng không cho phép, Luhan, cho dù là phạm nhân cũng có lúc tự do, tại sao em còn không bằng phạm nhân chứ!”. Khóe miệng Jessica hiện lên một chút khổ sở, đem tất cả uất ức trong lòng nói hết ra, là bởi vì cô hèn mọn sao? 

Thân thể Luhan đột nhiên ngẩn ra, cô nói gì? Chuyện cô muốn nói chính là muốn về nhà một chuyến? 

Đáng chết! Anh cho là... 

Trong lòng hiện lên nồng đậm tự trách, đồng thời cũng là vui sướng vô tận, Jessica không nói muốn rời khỏi anh! Ít nhất là lúc này, đó chính là chuyện tốt! 

Buông thân thể cô ra, nâng cằm cô lên, ánh mắt rơi vào đôi môi mềm mại của cô, anh... Muốn hôn cô... 

Trong nội tâm nghĩ như vậy, anh không chút do dự cúi đầu, che đôi môi dụ người của cô lại, trời ạ! Đã bao lâu anh không được nếm mùi vị của cô rồi! 

Trong lòng anh vô cùng kích động, cô chỉ muốn về nhà mà thôi! 

Dịu dàng liếm láp môi của cô, đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, như thưởng thức hương vị của một món ăn ngon nhất... 

Đột nhiên xuất hiện nụ hôn ấy khiến Jessica ngơ ngẩn, tại sao anh hôn cô? Cô đang chỉ trích anh, không phải sao? Nhưng nụ hôn của anh... thật... Dịu dàng... 

Cô chưa kịp nghĩ nhiều đã cảm thấy bàn tay vô cùng quen thuộc vươn vào trong y phục của mình, cúi đầu, đột nhiên thấy y phục của mình đã xốc xếch không chịu nổi, trong lòng cả kinh, trong đầu hiện ra một màn máu tanh, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. 

Không! Cô không nên như vậy! 

“Ưhm...” Jessica vùng vẫy, muốn tránh thoát nụ hôn của anh, cô rất sợ hãi, sợ chuyện ngày đó lặp lại lần nữa.

Kinh hoảng đẩy thân thể anh ra, nhưng hơi sức của cô không có chút tác dụng nào đối với anh, Luhan ôm cô càng chặt, anh không muốn cô rời khỏi ngực anh, anh muốn tiếp tục đi xuống, anh nhớ thân thể của cô! 

Nhưng đầu lưỡi truyền đến một hồi đau đớn, mùi máu tanh ở trong miệng nhanh chóng lan tràn ra, bị đau, anh đột nhiên buông người phụ nữ trong ngực ra, hung hăng nhìn chằm chằm cô, người phụ nữ đáng chết, cô cư nhiên cắn anh! 

Jessica không hối hận vì đã cắn anh, ít nhất anh đã buông cô ra, phòng bị nhìn Luhan đang tức giận, trong lòng cô, bất an càng ngày càng mãnh liệt. 

“Tại sao?” 

Quả nhiên là ghét anh, nên nụ hôn của anh cũng ghét sao? 

Nhưng lời anh vừa thốt ra đã nhìn thấu sự sợ hãi trong mắt cô, đáng chết! Anh không khỏi khẽ nguyền rủa ra tiếng, sao anh lại quên mất, chuyện ngày đó mình gây ra cho cô, nói vậy là, trong lòng cô còn lưu lại bóng ma! 

Ảo não mở to mắt, trong nháy mắt, tức giận trong lòng đối với cô biến thành tự trách, anh không dám nhìn tới đôi mắt hoảng sợ của cô. 

Trong phòng, trầm mặc đến đáng sợ, Jessica không giám thả lỏng phòng bị trong lòng, không chớp mắt chú ý nhất cử nhất động của Luhan, mà trong lòng Luhan cũng không ngừng mắng mình, cho dù muốn cô, vào thời điểm này anh cũng nên ẩn nhẫn! 

Hít sâu một cái, chắc là hiện tại cô càng sợ anh! 

“Thay bộ quần áo khác, tôi dẫn em ra ngoài!” 

“Đi đâu?”. Jessica cau mày. 

“Nhà bố mẹ vợ!” 

Nói xong, Luhan yên lặng đi ra khỏi phòng bệnh, lưu lại Jessica đứng ngơ ngác, vừa rồi cô không nghe lầm chứ? 

Luhan nói đưa cô về nhà ba mẹ? Không biết vì sao, trong lòng tràn ra một chút ấm áp...

Chương 155: Người con gái giống cô như đúc 

Luhan không lừa Jessica, thật sự đưa cô đến Tả gia, anh định đi vào cùng Jessica, nhưng thời điểm vừa tới cửa, lại nhận được điện thoại của An Điền, vừa nghe nội dung cuộc điện thoại, lập tức sắc mặt Luhan trầm xuống. 

“Em tự vào đi!”. Thanh âm Luhan lộ ra một chút lạnh lùng, Jessica không nói thêm gì, anh có thể đưa cô đến đây đã là ân huệ lớn nhất, cô không dám cầu mong anh có thể cùng vào với cô. 

Nhưng thời điểm cô xuống xe, lại bị Luhan gọi lại, Jessica quay đầu lại nhìn Luhan, muốn nghe xem anh sẽ nói gì, nhưng khi nghe được liền hối hận. 

“Đừng bỏ trốn, đừng gây ra chuyện gì làm tôi mất hứng, em biết năng lực của tôi rồi đấy, cho nên... Đừng khiến cho cuộc sống sau này của em càng thêm khổ sở!”. Thanh âm Luhan không có chút nhiệt độ, mỗi một câu đều làm Jessica đau lòng. 

“Em hiểu!”. Jessica nhàn nhạt lên tiếng, im lặng xoay người, anh đang cảnh cáo cô, không thể trốn đi! Nếu như trốn đi, anh sẽ khiến cho cuộc sống sau này của cô rất khổ sở! 

Nhìn bóng lưng Jessica rời đi, Luhan ảo não đánh một quyền lên trên tay lái, đáng chết! Vừa rồi anh không thể nói chuyện đàng hoàng với cô được sao? 

Tại sao vừa nghe đến tin tức Sehun cố ý thu mua cổ phiếu của tập đoàn Cố thị, anh liền không nhẫn nhịn được rồi, khí thế cùng trấn định trong quá khứ của anh đâu mất rồi? 

Đáng chết! 

Vừa rồi thấy bi thương trên mặt cô, anh hận không thể tát mình một cái! 

Nghĩ đến cú điện thoại mời vừa rồi, trong mắt Luhan thoáng qua ánh sáng lạnh lùng, động tác của Sehun càng lúc càng mạnh, vì Jessica, anh nên đánh một trận lớn với Sehun sao? 

Hai người đều là nhân vật có quyền lực lớn ở thành phố A, một khi chống đối nhau, kinh tế cả thành phố A sẽ có rung chuyển lớn, nhưng vì Jessica, anh sẽ không nương tay! 

Nhân cơ hội này đánh sụp Sehun cũng tốt, xem anh ta còn có tư cách gì kêu gào trước mặt mình! 

Nói không chừng, đợi đến thời điểm Sehun nghèo túng, Jessica cũng sẽ không thương anh ta nữa!

Anh muốn cố gắng mở rộng thế lực, muốn cố gắng kiếm tiền phòng khi Jessica muốn cái gì, anh cũng có thể cho cô! Nếu như vật chất có thể thu phục lòng cô, anh không ngại đem những thứ tốt nhất trên toàn thế giới dâng tặng cô. 

Đúng! Cứ làm như thế đi, anh muốn đánh bại Sehun! Cho Jessica hưởng thụ thế giới vật chất tốt nhất! Dù cô không thương anh mà muốn tiền của anh cũng được. 

Jessica vừa vào cửa, đã nhìn thấy ba mẹ của cô đang ngồi ở trong phòng khách, dường như đang đợi cô đến. 

“Ba mẹ...”. Jessica lộ ra nụ cười miễn cưỡng, cô không thể để cho bọn họ biết mình không hạnh phúc! 

“Jessica... Con trở lại rồi, mau, mau tới đây cho mẹ nhìn xem...”. Bà Tả cao hứng tiến lên lôi kéo Jessica, thân thiện khiến Jessica cảm thấy rất mất tự nhiên, mẹ sao vậy? Quan hệ trước giờ của hai mẹ con rất lãnh đạm, sao đột nhiên mẹ lại nhiệt tình với cô như vậy? 

“Jessica! Sao con lại gầy như vậy? Luhan không chăm sóc con chu đáo sao?”. Bà Tả khẽ cau mày, miệng nói lời quan tâm nhưng ngoài mặt quan tâm không đạt đến đáy mắt. 

“Không có... Thân thể con rất tốt!”. Jessica nói quanh co, lập tức đổi đề tài,” mẹ, mọi người gọi con về, có chuyện gì sao?” 

Trong lòng Jessica có chút bất an, công ty đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải lại muốn cô đi cầu Luhan không? Nếu là như vậy, sợ rằng cô cũng không giúp được gì, bởi vì cô biết, Luhan chắc chắn sẽ không thương hại cô! 

“Jessica, con nói cái gì vậy? Bởi vì nhớ con, chúng ta mới kêu con trở về gặp mặt, nhanh ngồi xuống đây”. Bà Tả thân mật lôi kéo Jessica đi tới bên sofa, Tả Phong cũng buông tờ báo trong tay xuống, đối với đứa con gái này, ông rất cảm kích, lần trước tập đoàn Tả thị xuất hiện nguy cơ tài chính trước nay chưa từng có, may mà Luhan ra tay giúp đỡ, mới bảo vệ được công ty của ông. 

Trong phòng khách, ba người ngồi nhưng không nói chuyện nhiều, trong nội tâm Jessica hiểu rõ, lần này, bọn họ gọi cô trở lại không phải vì nhớ cô, nhất định còn có chuyện khác. 

Bọn họ chưa mở miệng, cô đành phải chờ! Chờ bọn họ mở miệng.

“Jessica! Hôm nay chúng ta muốn con gặp mặt một người!”. Quả nhiên, sau một hồi trầm mặc, Bà Tả lên tiếng. 

“Người nào vậy?”. Trên mặt Jessica hiện lên vẻ tươi cười, rốt cuộc ai là người khiến bọn họ gọi cô về gặp mặt? 

Trong mắt Bà Tả thoáng qua một chút ánh sáng, xoay người hướng lầu hai kêu lên,” Yoona, mau xuống đây!” 

Jessica khẽ cau mày, Yoona? Ai là Yoona? 

Cô theo tầm mắt Bà Tả nhìn về phía cầu thang lầu hai, khi cô thấy rõ người đứng ở cầu thang, người ngẩn ra, không tin vào mắt mình nữa. 

Chuyện gì thế này? 

Người con gái kia giống cô như đúc! 

Chiều cao giống nhau, khuôn mặt giống nhau, kiểu tóc giống nhau, ngay cả lúm đồng tiền xuất hiện khi cười cũng không có chút khác biệt! 

Cô ta là ai? 

Jessica nhìn cô ta đi về phía mình, theo bản năng lui về phía sau một bước, thời điểm khoảng cách giữa các cô chỉ còn một bước, bỗng nhiên, Jessica có cảm giác rất bất an. 

“Xin chào, Jessica, rất vui được gặp em! Chị tên là Yoona, là người chị song sinh của em!”. Yoona hòa nhã vươn tay về phía Jessica, đối với sự giật mình của cô, dịu dàng nở nụ cười. 

Chị em sinh đôi? 

Sao cô lại không biết mình có một người chị song sinh? 

Theo bản năng, Jessica nhìn về phía vợ chồng Tả Phong, ai có thể nói cho cô biết, mọi chuyện không phải là sự thật? 

“Jessica, không phải chúng ta cố ý gạt con, mà là...”. Trên mặt Bà Tả thoáng qua một tia thống khổ, “ba năm trước đây, chúng ta cho là chị của con đã chết, thời điểm đó, con vẫn ở nhà bà ngoại con, lúc chúng ta đón con về, cảm thấy không cần thiết phải nói cho con biết chuyện này, cũng không nhắc tới, nhưng... Yoona không chết, ba năm trước cũng không tìm được thi thể của nó, ông trời thật từ bi, để cho con gái ta bình an sống trên cõi đời này!”

Bà Tả nói đến chỗ cảm động, không kìm được lôi kéo tay Yoona, ánh mắt thâm tình của hai mẹ con giao nhau, thân thể Jessica không khỏi ngẩn ra, từ trong mắt Bà Tả, cô thấy được tình thương chân chính của người mẹ, bà chưa bao giờ dành tình cảm như thế cho cô! 

Trong lòng đột nhiên hiểu được, ba năm trước đây Yoona gặp chuyện không may, cho nên bọn họ mới đón cô trở về! 

Trong lòng đau xót, nếu chị cô không gặp chuyện không may, có phải bọn họ sẽ vĩnh viễn quên lãng cô ở một góc nào đó của thế giới? 

Hít thở thật sâu, Jessica cố gắng nở ra một nụ cười, “Chúc mừng ba mẹ cùng chị hai đoàn tụ!” 

“Jessica, con không trách chúng ta dấu con chuyện này chứ?”. Bà Tả nhìn về phía Jessica, trong mắt có chút không xác định. 

Jessica lắc đầu một cái, “sao lại như vậy chứ?” 

Nhìn người chị giống mình như đúc lần nữa, không biết vì sao, trong lòng Jessica có cảm giác nói không ra lời...

Chương 156: Nói cho anh biết chân tướng, lại nghe được tin tức kinh người 

Jessica không biết làm sao qua được, nhìn mẹ bình thường lạnh lùng với cô lại cưng chiều người chị sinh đôi đột nhiên xuất hiện này, trong lòng không biết là hâm mộ hay là ghen tỵ. 

Mặc dù cô ăn cơm cùng bọn họ, cùng nhau nói chuyện phiếm, nhưng, cô luôn cảm thấy không thể hòa nhập với họ, cô tựa như một người ngoài không liên quan. 

Chị sinh đôi này xinh đẹp không thể nghi ngờ, trong xinh đẹp lộ ra tự tin, tự tin đến khiến cô cũng không khỏi hâm mộ. 

Thật vất vả trở về bệnh viện, Jessica rốt cuộc không uất ức mình ở lại thưởng thức cả nhà họ gặp lại, cô không biết mẹ gọi cô trở lại rốt cuộc là có tâm tư gì, chỉ là làm quen với người chị này sao? 

Không! Cô cảm thấy không đơn giản như vậy! 

Luhan cũng không có tới đón cô, mà là phái tài xế, thời điểm trở lại phòng bệnh, cô thấy áo khoác tây trang của Luhan nằm ở trên giường của cô, không khỏi cau mày, Luhan đã tới sao? 

Đi tới cầm y phục của anh, muốn treo nó lên, không ngờ lúc đó lại thấy trong túi lộ ra vật gì đó, cô nhận ra được, hình như là một tấm hình. Cô từng trong lúc vô tình thấy Luhan nhìn tấm hình này ngẩn người, mỗi lần anh xem tấm hình này xong, thái độ đối với mình liền cực kỳ ác liệt, trong lòng lập tức tràn ngập tò mò. 

Cô muốn xem trên tấm hình này rốt cuộc có cái gì! 

Luhan không có ở đây, là một cơ hội rất tốt, không phải sao? 

Hít thở một cái thật sâu, Jessica lấy dũng khí rút tấm hình kia ra, hình hơi cũ kỹ, nhưng lại giữ rất tốt, có thể thấy được Luhan rất quý trọng nó, anh luôn mang theo tấm hình này, nhất định hết sức quan trọng! 

Nhưng, khi cô thấy rõ ràng tấm hình, không khỏi nhíu chặt mi tâm, trong mắt có chút khó tin. 

Trong hình, cô gái rúc vào trong ngực của chàng trai, mặt của hai người tràn đầy hạnh phúc, làm cho người ta nhìn một cái cũng biết bọn họ là một đôi yêu nhau hạnh phúc!

Nhưng, cô gái trong hình lại có khuôn mặt giống cô như đúc, là cô sao? Cô chưa bao giờ nhớ mình có tấm hình thế này, không chỉ có như thế, hình dáng của chàng trai ôm cô gái mặc dù có mấy phần tương tự Luhan, nhưng lại không phải Luhan, điểm này cô hết sức xác định. 

Luhan và anh ta không phải một loại, hình dáng chàng trai tương đối nhu hòa, mà Luhan lại ngược lại, hình dáng anh như đao khắc. 

Tấm hình này... 

Liên tưởng tới tất cả xảy ra trước kia, lời nói của Bomi khiến cho cô cả kinh trong lòng, Luhan và Bomi có một người anh, chàng trai này là anh Luhan sao? 

Jessica cảm thấy mình đoán được tám chín phần mười! 

Bomi không chỉ gọi mình là chị một lần, luôn miệng nói cô là bạn gái của anh hai. 

Anh hai, bạn gái, còn có người chị sinh đôi giống mình như đúc... 

Có một số việc từ từ sáng tỏ trong đầu Jessica! 

Cô gái này không phải cô, đó nhất định là chị sinh đôi của cô! 

Cô không biết trước kia giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng nhận ra được một chút, Luhan hận cô, cô vẫn không tìm được nguyên do, mà bây giờ... Có vài chuyện đã rõ. 

Trong lòng trồi lên khổ sở, nguyên lai tất cả hận thù mình thừa nhận bấy lâu đều là nhận thay người khác sao? 

Luhan căn bản là hận lầm người rồi! 

“Tại sao có thể như vậy?” Jessica nhỏ giọng nỉ non, trong đầu lập tức toát ra một ý nghĩ, Luhan hận mình mới không cần cô sinh con cho anh, vậy nếu như cho anh biết, cô không phải người mà anh hận, tất cả có phải đều sẽ có chuyển biến tốt hay không? 

Trong lòng hiện lên hi vọng, trong mắt Jessica có ánh sáng kích động, đúng, cô muốn đi nói với Luhan, anh hận lầm rồi người! 

Hưng phấn lao ra phòng bệnh, vừa lúc gặp phải y tá, kích động lôi kéo tay của cô ta, trong mắt mang theo vội vàng, “Cô biết Luhan ở đâu không?” 

Y phục của anh vẫn còn ở nơi này, anh nhất định vẫn còn ở trong bệnh viện!

“Mới vừa rồi tôi nhìn thấy Cố tiên sinh vào phòng làm việc của bác sĩ Trần.” Y tá ôn hòa trả lời, thật là hâm mộ Cố tiên sinh và Xi Phu nhân! n ái như vậy, mới một lát không thấy, Xi Phu nhân đã vội vã muốn gặp Cố tiên sinh! 

Jessica không kịp nói tiếng cám ơn, không kịp chờ đợi chạy tới phòng làm việc của bác sĩ Trần, cô khẩn cấp muốn nói cho anh biết sự thật này... 

... 

Trong phòng làm việc. 

Bác sĩ Trần tỉ mỉ nói cho Luhan tình trạng của đứa bé trong bụng Jessica, cảm thấy đột nhiên có một cơn lạnh vọt qua thân thể của mình, anh theo bản năng nhìn về phía người đàn ông rất có khí phách trước mắt, “Cố tiên sinh, xin hỏi có chỗ gì không đúng sao?” 

Ý lạnh trong mắt Luhan càng ngày càng đậm, “Tình trạng hiện tại của cô ấy, có thể bỏ đứa bé không?” 

Luhan nắm chặt đôi tay, để cho thanh âm mình có vẻ bình tĩnh, dù muốn giữ lại Jessica, anh vẫn không cách nào tiếp nhận đứa bé này, anh biết, ngày nào đứa bé còn tiếp tục tồn tại, ngày đó giữa bọn họ sẽ còn có nhiều mâu thuẫn và chiến hỏa hơn. 

Đây là điều anh không muốn nhìn thấy! 

Nếu như có thể giải quyết xong tất cả ẩn hoạn lúc này, đó chính là không gì có thể tốt hơn! 

“Cái gì? Anh có thể lặp lại lần nữa không?” Bác sĩ Trần không thể tưởng tượng nổi nhìn Luhan, hoài nghi lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề, Cố tiên sinh xem Xi Phu nhân như bảo bối, thời gian này anh đều thấy rõ, nhưng sao lại muốn bỏ đứa bé? 

“Tôi nói, an bài một cuộc giải phẫu cho cô ấy, tốt nhất đừng để cho cô ấy biết!” thanh âm Luhan lạnh mấy phần, anh cũng không cách nào tưởng tượng phản ứng của Jessica sau khi biết anh muốn bỏ đứa bé sẽ ra sao, cho nên tất cả đều phải an bài thật tốt, không thể để cho cô nhận thấy được cái gì. 

Mà lúc này chính anh không có phát hiện, lời nhẫn tâm của anh truyền đến trong lỗ tai của cô gái ngoài cửa, nụ cười sáng lạn trên mặt cô gái trong nháy mắt cứng đờ, thay vào đó là gương mặt tái nhợt. 

Cô nghe lầm sao? 

Nhưng, cô đã nghe hai lần, đều là nội dung giống nhau, anh muốn bỏ đứa bé! Còn muốn gạt cô! 

Jessica theo bản năng che ngực, chuyện mình lo lắng cuối cùng tới rồi sao? 

Giờ phút này cô đã hoàn toàn quên mất mục đích mình tìm anh, khẽ vuốt ve bụng bằng phẳng, trong đầu chỉ có một ý niệm... 

Cô không thể đợi tiếp nữa rồi, cho dù thế nào cũng không thể đợi tiếp nữa rồi! 

Hốt hoảng chạy đi, Jessica không trở về phòng bệnh, mà là chạy thẳng ra cửa chính bệnh viện... 

Mà lúc này, trong phòng làm việc trái tim Luhan đột nhiên bị đâm đau đớn, theo bản năng cau mày, sao thế này? 

“Cố tiên sinh, thể chất Xi Phu nhân đặc biệt, có thể mang thai đứa bé đã rất không dễ dàng, nếu như còn sinh non, sợ rằng về sau...” Bác sĩ Trần nhìn vẻ mặt tàn khốc của Luhan, dừng một chút tiếp tục nói “Sợ rằng về sau rất khó mang thai nữa!” 

Oanh một tiếng, Luhan như bị sét đánh! 

Kích động tiến lên nắm lấy cổ áo bác sĩ Trần, “Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa!” 

Làm sao có thể? Rất khó mang thai lần nữa? Ý là... Anh không cách nào có con với Jessica được... 

Trái tim lạnh như băng... Giờ phút này anh hận thật không thể giết người!

Chương 157: Không thấy Jessica 

Bác sĩ Trần bị phản ứng kịch liệt của anh hù dọa, anh có một loại ảo giác như bị lăng trì. 

“Những gì anh nói không phải là thật! Anh mau nói cho tôi biết, đó không phải là sự thật!” Luhan rống to, ông trời sẽ không tàn nhẫn với anh như vậy đâu! 

“Cố tiên sinh, Xi Phu nhân thật sự không thích hợp để phá thai, lần trước có thể giữ được thai nhi đã rất khó, nếu vẫn muốn sinh non, cơ thể người mẹ sẽ tổn thương rất lớn, bao gồm việc không thể nào mang thai được nữa!” Trong lòng bác sĩ Trần mặc dù sợ hãi, nhưng là bác sĩ, anh thành tâm đưa ra ý kiến cho người nhà, rõ ràng yêu Xi Phu nhân như vậy, tại sao lại muốn cô ấy phá thai? 

Tay Luhan nắm cổ áo bác sĩ Trần bỗng nới lỏng ra, cô sẽ tổn thương rất lớn sao? 

Nhưng nếu nói như vậy, người bị tổn thương lại chính là anh! 

Anh nên làm gì bây giờ? 

Trong đầu hiện ra bóng dáng của Jessica, thời điểm cô một mình yên lặng nhìn về phía bụng của mình nói chuyện, tim của anh đột nhiên đau nhói, cô rất yêu đứa nhỏ! 

Anh thật sự muốn tước đoạt quyền làm mẹ của cô sao? 

Hít thở sâu một cái, Luhan hung hăng đánh một quyền trên vách tường, Sehun đáng chết! Jessica đáng chết! 

Càng thêm đáng chết chính là bản thân anh không khống chế được lại đi yêu cô, càng không thể chấm dứt ghen tỵ trong lòng mình! 

“Chờ một chút... Tôi muốn suy nghĩ.” Luhan mở miệng lần nữa, âm thanh khàn khàn, nói xong những lời này, liền đi ra khỏi phòng làm việc trong khi bác sĩ Trần còn đang phân vân, anh phải suy nghĩ cho thật kỹ mới quyết định! 

Yên lặng đi đến phòng bệnh của Tả Tình Tuyệt phía bên trái, anh muốn nhìn cô một chút! 

Trong lòng anh lại mâu thuẫn thêm lần nữa, hôm nay Sehun đối với tập đoàn Cố thị đã công kích mức độ vượt qua khỏi tưởng tượng của anh, anh đã thấy được lực lượng hắc đạo cường đại của Sehun, chính là điểm này, khiến anh càng thêm bất an. 

Mặc dù đã khống chế được giá cổ phiếu có khuynh hướng đi xuống, thế nhưng anh biết, anh và Sehun nếu đấu như vậy một lần nữa, nhất định kết cục là hai bên đều bị tổn hại! 

Trở lại phòng bệnh, phát hiện không có một bóng người ở trong phòng, Jessica còn chưa trở lại sao?

Luhan không khỏi nhíu mày, hay là cô ở bên ngoài không muốn trở lại! Anh biết cô không vui khi ở bên cạnh anh, nhưng, cho dù biết cô không vui, anh lại không thể không giam giữ cô. 

Rơi vào trong mắt là tấm hình anh cả mặc âu phục, anh liền giật mình, tấm hình sao lại rơi ở đây? 

Theo bản năng cầm tấm hình trên tay, nhìn đến sắc mặt của hai người đang ôm nhau, trong mắt của Luhan hiện lên khá nhiều thần sắc. 

“Thật xin lỗi, anh cả, em thật sự yêu cô ấy!” Khóe miệng Luhan nâng lên một tia khổ sở, anh hiện tại còn không biết mình có thể dùng thù hận bảo vệ mình hay không, muốn báo thù cô, nhưng anh biết, nếu như cô đau khổ, anh cũng sẽ đau theo! 

Có lẽ, từ lúc bắt đầu bọn họ đã sai lầm, anh vì trả thù mà sắp đặt ở cùng với cô, cô vì anh trả thù mà thương tích đầy người, anh cũng vậy trong lúc trả thù đã dần dần đánh mất con tim của mình. 

Có bao nhiêu châm chọc! 

Anh yêu người mình vốn nên hận! 

“Tôi nên bắt em làm gì bây giờ? Jessica...” Luhan nhìn người phụ nữ trong hình, thời gian đó, thời gian cô ở một chỗ với anh cả, cực kỳ vui vẻ! Cười tươi như vậy thật sự rất hạnh phúc! 

Nhưng, nụ cười này cũng không phải dành cho anh, hiện tại, anh lại có chút ghen tị với anh cả. 

“Đứa nhỏ...” Luhan nhắm mắt lại, suy nghĩ về đứa nhỏ, trong lòng giống như bị một bàn tay hung hăng níu lấy, trước mặt anh chỉ có hai con đường, một là tiếp nhận đứa bé này, để cho Jessica sinh ra, làm như vậy anh không chỉ không có con của mình, mà còn phải thay người khác nuôi con của họ. 

Hai là xóa đi đứa nhỏ, như vậy, Jessica sẽ rất thương tâm, nếu cô biết rõ chân tướng của sự việc, cũng sẽ rất hận anh! 

Khoảng cách giữa hai người sẽ càng thêm xa! 

Hai con đường vô luận chọn cái nào, anh cũng đều thống khổ! 

Thật tức cười!

Thời gian từng giây từng phút đi qua, Luhan bị vướng mắc ở trong lòng, khi anh tỉnh táo lại, phát hiện đã là buổi tối, nhưng, Jessica vẫn chưa về! 

Trong lòng mơ hồ dâng lên một tia lo lắng, anh rõ ràng đã bảo tài xế đến đón cô, có thể đã xảy ra chuyện gì không? 

Lấy điện thoại ra, lập tức ấn dãy số của Jessica, nhưng lại nhận được tin tắt máy. 

Trong mắt mang theo chút hoảng hốt, Luhan tự nói với chính mình, có thể vợ chồng Tả gia giữ cô lại ăn tối! 

Trong lòng nghĩ như vậy, Luhan liền ấn số điện thoại của Tả gia. 

“Xin chào, xin hỏi...” âm thanh đầu bên kia điện thoại truyền đến khiến cho lòng của Luhan có phần thả lỏng. 

“Jessica, tôi tới đón em!” Luhan bỏ lại mấy chữ, liền cầm áo khoác của mình, đi ra phòng bệnh. 

Mà người phụ nữ đầu bên kia nhìn điện thoại trong tay bị cắt đứt, ánh mắt lóe lên. 

Jessica? Anh ta không nhận ra giọng của cô không phải là Jessica! Khóe miệng nâng lên một nụ cười thản nhiên. 

“Điện thoại của ai đấy?” Bà Tả nhìn con gái yêu mến đang ngẩn người nhìn về phía điện thoại, không khỏi mở miệng hỏi. 

Yoona hạ mi mắt, che khuất ánh sáng chợt lóe lên trong mắt, “Mẹ, không có gì, con mệt rồi, con muốn đi ngủ, đúng rồi, lát nữa chồng của Jessica có khả năng sẽ đến!” 

Chỉ sợ cũng là một chuyến tay không đi về rồi! 

Yoona xoay người đi về phía gian phòng trên lầu hai, Jessica không phải đã rời đi vào buổi chiều rồi sao? Chẳng lẽ lại không trở về? 

Lắc đầu, Yoona nhún vai một cái, trong đầu hiện ra bóng dáng của Jessica, mới vừa rồi Luhan không phân biệt ra được giọng của hai người bọn họ, vậy anh có thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai người bọn họ sao? 

Theo như cô nghĩ, nhìn Jessica, giống như là đang soi gương! 

Quả nhiên là chị em song sinh!

... 

Luhan chạy xe tới Tả gia, biết được Jessica đã rời đi vào buổi chiều, trong lòng đột nhiên trầm xuống, buổi chiều đã đi rồi, vậy... 

Thân thể thoáng qua một tia lạnh lẽo, giống như những gì anh nghĩ sao? 

Cô thừa cơ trốn đi? 

Không! Cô không thể đi! 

Anh không cho phép cô rời đi! 

Trong mắt Luhan hiện lên một tia âm độc, hình như đã nghĩ đến điều gì đó, ấn dãy số mà anh chán ghét. 

Điện thoại vừa thông, truyền đến âm thanh trầm thấp của một người đàn ông, trong mắt Luhan nổi lên một tia ghen tỵ, âm thanh lạnh như băng, “Jessica đâu? Để cho cô ấy nghe điện thoại đi!” 

Cô rời đi, có khả năng nhất là đi tìm Sehun, anh muốn chính miệng hỏi một chút, cô thật sự không chờ được muốn cùng tình nhân của mình cùng ở cùng bay sao? 

Sehun khẽ cau mày, “Đầu óc của Tổng giám đốc Cố bị choáng váng à? Cô ấy không phải đã bị anh giam giữ sao? Anh giữ chặt như vậy, cô ấy sao có thể ở chỗ này cùng tôi?” 

“Đừng có nguỵ biện, Sehun, đừng cho là tôi không biết gian tình của hai người, mau để cho cô ấy nghe điện thoại!” Trong lòng anh bất an cùng tức giận càng ngày càng mãnh liệt, đôi tay nắm chặt thành quyền, nỗ lực áp chế cơn giận của mình. 

“Anh có thể vũ nhục tôi, nhưng tôi không cho phép anh nói thế với Jessica!” Con ngươi màu xanh của Sehun thoáng qua một tia lạnh lùng, không có người nào so với anh hiểu rõ Jessica, một người phụ nữ tốt như vậy, không nên chịu đựng những lời nói nhục mạ như thế! 

“Hay thật! Một đôi nam nữ thâm tình!” Luhan lạnh lùng châm chọc, nghe giọng điệu quan tâm này, nói bọn họ không có gian tình, ai có thể tin được?

Chương 158: Là ai đưa cô về nhà? 

Sehun không để tâm đến, giờ phút này toàn bộ tâm tư của anh đều nghĩ đến chuyện Jessica rời đi, đôi lông mày tuấn mỹ nhíu chặt thành một đường, “Xin lỗi, tôi còn có việc, không rảnh cùng anh tán gẫu!” 

Nói xong, không chút do dự cúp điện thoại, trên mặt tràn đầy lo lắng, không thấy Jessica, nhưng cô lại chưa đến tìm mình! 

Cô sẽ đi đâu? Trong lòng anh không yên, nghĩ đến bộ dáng mảnh mai của cô, giờ phút này nói không chừng cô đang ở trên đường không biết nên làm gì, sắc mặt của anh lại càng trầm xuống. 

“Jessica, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện!” Con ngươi màu xanh của Sehun ngưng lại thoáng hiện một tia thâm thúy, không thể xảy ra chuyện! Anh nhất định phải tìm được cô! 

Trong lòng đã định, nhấn nút, gọi thuộc hạ, anh không chỉ phải tìm được cô, mà còn phải bằng tốc độ nhanh nhất tìm được cô, nếu cô đã muốn trốn khỏi Luhan, vậy anh sẽ tận hết sức lực trợ giúp cô! 

Trong lúc này Luhan hung hăng quăng điện thoại xuống mặt đất, trên mặt đầy vẻ tức giận. 

“Chết tiệt!Còn có việc? Có thể có việc gì? Cùng nhau hưởng thụ cảm giác vui vẻ được đoàn tụ?” 

Trong đầu hiện ra hình ảnh hai người xấu xa cười hạnh phúc, thân thể đôi nam nữ đang dây dưa khiến cho ánh mắt anh bỗng trở nên căng thẳng, đáng chết Sehun! Đáng chết Jessica! 

Không! Không được, anh không thể để bọn họ được như ý! 

Trong mắt thoáng qua một tia kiên định, cho dù phải bỏ ra tất cả, anh cũng muốn đấu cùng Sehun! 

Cho dù Jessica hận anh cũng được, anh không thể nào nhịn được một ngày không có cô bên cạnh, anh chỉ muốn đem cô giữ chặt ở bên người! 

...

Trong màn đêm, Jessica đi trên đường không có mục đích, buổi chiều từ bệnh viện trốn ra được, cô liền giống như một cái xác không hồn, trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của Luhan, ha ha! Anh cuối cùng vẫn muốn xuống tay! 

Vậy anh chăm sóc cô trong thời gian qua vì cái gì? 

Hẳn là anh cố ý tạo ấn tượng giả cho cô! Anh đã nói, cho dù xóa bỏ đứa nhỏ, cũng phải lừa cô để tiến hành! 

Anh thật sự tàn nhẫn! Tay nhè nhẹ vuốt ve vị trí dưới bụng, lòng chợt nhói đau! 

“Cục cưng, mẹ đưa con đi, nhưng lại không biết đưa con di đâu!” Jessica khổ sở nỉ non, nhìn trên đường càng ngày càng ít người qua lại, trong lòng không khỏi bàng hoàng, cô không biết mình nên tìm ai giúp đỡ, trong đầu hiện ra bóng dáng của Sehun, nhưng giây tiếp theo, cô liền loại bỏ, cô không thể gây thêm phiền phức cho Oh đại ca! 

Huống chi, đi tìm Oh đại ca, Luhan cũng sẽ nghĩ tới! Cô sợ Luhan tìm được cô, sau đó lại như cũ cô trốn không thoát khỏi số mạng! 

“Cục cưng, mẹ không phải cố ý muốn con chịu khổ, mẹ... Không còn cách nào khác!” 

Trốn cũng đã trốn được, nhưng những ngày tiếp theo phải làm thế nào? 

“Chúng ta nên đi đâu đây?” Trong lòng Jessica nổi lên một tia khổ sở, thế giới lớn như vậy, nhưng cô lại không tìm được chỗ có thể đi. 

Giờ phút này cô vừa mệt vừa đói, đang không biết phải làm sao, một cánh tay đột nhiên cầm tay cô, trong lòng Jessica cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt giống cô như đúc. 

“Chị...”Jessica không thể tưởng tượng nổi thốt lên, cô ấy làm sao có thể tìm được cô?

“Jessica, sao em lại một mình ở bên ngoài? Đã trễ thế này, rất nguy hiểm! Chồng em đang tìm em khắp nơi... Chị đưa em về!” Yoona quan tâm nhìn Jessica, quả nhiên, thời điểm cô nghe được Luhan đang tìm cô, trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ. 

“Em không trở về, không cần đưa em trở về!” Jessica theo bản năng đẩy tay của cô ta ra, giống như gặp phải thú dữ, cô thật vất vả trốn ra ngoài, sao có thể lại quay về? 

“Jessica, em làm sao vậy? Anh ấy rất lo lắng cho em!” Yoona khẽ cau mày, ngưng mắt nhìn vào mắt Jessica, trong mắt thoáng qua một tia dò xét, “Hai người đã xảy ra chuyện gì?” 

“Chị... Em xin chị, đừng đưa em trở về được không?” Jessica không muốn nhắc tới chuyện Luhan muốn xóa bỏ đứa nhỏ, nghĩ tới, trong lòng của cô liền đau thêm mấy phần. 

“Nhưng là...” 

“Em xin chị!” 

“Nhưng em cũng không thể lang thang ở trên đường như vậy!” Ánh mắt Yoona chuyển động một cái, “Vậy chúng ta về nhà được không? Mặc dù hiện tại chị đang ở phòng của em, nhưng còn có phòng khách, không thôi chúng ta ngủ chung một phòng cũng được!” 

Trong lòng Jessica bị đâm đau đớn, căn phòng của cô hôm nay đã trở thành của Yoona rồi sao? 

“Không, em không cần!” Trong lòng bị cô đơn nồng đậm lấp đầy, cô tựa như một đứa trẻ bị thế giới vứt bỏ, cơ khổ không nơi nương tựa, không dám nhìn vào ánh mắt hạnh phúc rực rỡ của Yoona, Jessica mở to mắt, “Anh ấy sẽ tìm được nơi đó!” 

Tâm tư của Luhan tinh tế từ trước đến giờ, lần trước cô trốn đi, không phải là bị anh bắt được sao? 

Bây giờ mặc dù không có khống chế tiền bạc của cô, cô vẫn như cũ không chút nghi ngờ năng lực của Luhan, cho nên, hiện tại ngay cả nhà bà ngoại cô cũng không dám đến. 

Yoona thở dài, “Vậy chị dẫn em đến ở phòng trọ nhỏ bên ngoài của chị! Đó là nơi chị ở sau khi trở về, thời gian còn chưa đi gặp ba mẹ, cũng tạm được, em tạm thời ở đó trước, không thể cứ tiếp tục ở trên đường như vậy!” 

Jessica không thể tưởng tượng nổi nhìn cô ta, tại sao phải đối tốt với cô như vậy? Hai người mới biết nhau ngày hôm nay thôi mà? 

Giống như hiểu được ý của cô, trên mặt Yoona lộ ra một nụ cười, “Chúng ta là chị em! Nghe nói chị em song sinh đều có cảm ứng, nếu không tại sao chị có thể tìm thấy em nhanh như vậy? Chúng ta cũng đã biết nhau từ trong bụng mẹ, không phải sao?” 

Vậy sao? Bởi vì cảm ứng mới tìm được cô sao? Cô nên tin tưởng ‘ chị em sinh đôi ’ này sao?

Trong lòng của cô vẫn như cũ không xác định được. 

“Em phải nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng! Cháu trai của chị cũng không thể cùng chịu khổ với em!” Yoona cười khẽ nháy mắt mấy cái, ánh mắt rơi trên bụng của cô, tựa như đang chào hỏi đứa nhỏ trong bụng cô. 

“Làm sao chị biết...”Jessica ngẩn ra, chuyện cô mang thai, cũng không có nói cho ba mẹ, cô ấy làm sao biết? 

“Chị đã nói rồi, chúng ta là chị em song sinh!” Yoona kiên định nhìn Jessica, kéo tay của cô, “Được rồi! Chị đáp ứng em, không có sự đồng ý của em, chị nhất định sẽ không tiết lộ hành tung của em cho bất kỳ ai, bao gồm cả ba mẹ! Như vậy em an tâm chưa?” 

Jessica động lòng, trên thực tế, cô bây giờ cũng không còn sự lựa chọn nào khác, lúc ra ngoài, cô căn bản không mang theo tiền, nếu không đi đến chỗ cô ấy nói, cô thật sự chỉ có thể ở ngoài đầu đường xó chợ! 

“Cám ơn chị!” Jessica bắt đầu thật lòng cảm ơn người chị này, có thể đây là an bài của ông trời, để cho cô vào lúc này không đến nỗi không tìm được bất kỳ ai giúp đỡ! 

“Chị là chị của em mà!” Yoona lơ đễnh cười cười, “Đi! Chúng ta về nhà!” 

Jessica chìm đắm trong sự quan tâm của Yoona, không phát hiện được trong ánh mắt của Yoona khi quay lưng đi chứa đầy sự ghen tỵ, tính toán, được như ý...

Chương 159: Bất cứ giá nào cũng phải tìm được cô 

Jessica ngồi xuống bên trái Tình Yên, trải qua mấy ngày ở chung, cô cảm thấy chị của mình là người tốt! 

Không chỉ chăm sóc cô, còn rất thương yêu Bảo Bối của cô, còn mua đồ chơi, Tình Yên đã mua không ít đồ chơi cho con cô! 

Đây là nơi cho Jessica cảm giác an toàn, lúc cô gặp khó khăn, là người chi sinh đôi này của cô đưa tay ra, nhìn Yoona bận rộn trong phòng bếp, trên mặt Jessica không khỏi mỉm cười. 

“Chị để em cùng làm với! Chị không cần phải chăm sóc em quá đâu!” Jessica đi về phía phòng bếp, nhưng vừa dứt lời, Yoona liền đẩy cô ra ngoài. 

“Ôi, em là phụ nữ mang thai, cần được nghỉ ngơi, đừng nên làm khổ cháu của chị chứ!” Yoona nháy mắt với cô, cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng Jessica, ở đây mấy ngày, Jessica rất rảnh rỗi, khi ở bên Luhan, ba bữa cơm cô đều tự tay nấu, không ngờ tới lúc này Tình Yên còn không cho cô bước vào trong bếp. 

Trong đầu hiện ra hình ảnh Luhan, không biết không có cô ở bên cạnh, ai sẽ nấu cho anh ăn? 

Nhưng giây sau, cô cảm thấy mình lo thừa, anh đường đường là tổng giám đốc của Tập đoàn Cố thị, có rất nhiều phụ nữ luôn trực chờ nấu ăn cho anh! 

“Chị...” Jessica trong lòng đau đớn, khẽ vuốt ve bụng. 

“Ừ?” 

“Cám ơn!” Jessica khóe mắt ngấn lệ, mình thật rất may mắn, trời cao thương tình đã cho cô một người chị sinh đôi! 

Nếu hai người sớm biết nhau thì thật là tốt!

Nghĩ đến tấm hình mà cô từng nhìn thấy nơi Luhan, người phụ nữ kia chẳng nhẽ là chị cô. Người mà Luhan căm hận không nhẽ là chị cô? 

Nếu như Luhan biết sự thật... chắc chắn sẽ không cưới cô! 

Thật là khó nói, cô không biết mình nên thay chị chịu đựng sự thù hận của Luhan hay nói rõ tất cả mọi chuyện. 

Nếu như nói cho Luhan sự thật, thì cô chẳng phải trở thành kẻ thừa sao? 

“Giữa chị em mình đừng nên nói cám ơn! Em là người thân nhất của chị!” Yoona dừng tay, nhìn thẳng vào Jessica, trong mắt nhu hòa khiến Jessica ngẩn ra. 

Đúng, chị em cô là những người thân nhất của nhau hơn nữa chị đối xử tốt với cô như vậy. Sao cô có thể trách chị được? 

Trên mặt hiện vẻ tươi vui, gật đầu “ừ, thật may là em còn có chị bên cạnh!” 

Thật may là còn có chị cùng đứa con trong bụng bên cạnh cô! 

Yoona nhìn Jessica vì cảm động mà khóe mắt ửng hồng, hạ mi mắt, che đi sự gian trá, em cô quả thật là con người rất đơn thuần! 

“Jessica, Luhan anh ấy... Đang tìm em!” Yoona đột nhiên mở lời, khi nhắc tới Luhan, sắc mặt Jessica trong nháy mắt trở nên tái nhợt. 

Luhan đang tìm cô? 

Đúng, anh phải tìm cô! Bởi vì cô đang mang thai một đứa con không nên có mặt trên đời! 

Trong lòng đau nhói, vô thức lui về phía sau, ngay sau đó chợt nghĩ đến điều gì, nắm thật chặt tay Yoona, van xin “chị, không thể để Luhan tìm được em! Cầu xin chị, không thể để anh ấy tìm ra!” 

Yoona khẽ cau mày, kéo cô ra khỏi phòng bếp, hai người ngồi trên sofa phòng khách, Jessica trên mặt hiện rõ sự bất an, đôi tay thật chặt ôm lấy bụng, Yoona vừa nhìn cũng đã đoán được. 

“Jessica, lâu nay, chị không dám hỏi em, em nếu coi chị là người thân, liền nói cho chị biết, em cùng Luhan đã xảy ra chuyện gì?”

Jessica đôi mắt chợt sáng, nói cho chị biết, cô có thể nói ra sao? 

Nhìn ánh mắt quan tâm của Yoona, chị có vẻ ngoài giống hệt với cô khiến cô hạ sự phòng bị. Cô ấy là chị sinh đôi của Jessica, là người Jessica có thể tin tưởng? 

“Anh ấy... Muốn phá bỏ cái thai trong bụng em!” 

“Phá cái thai trong bụng em?” Yoona thốt lên sợ hãi, nhưng trong lòng lại tràn đầy mãn nguyện, cô ta hỏi Jessica chuyện này, không phải là không biết xảy ra chuyện gì. Thực ra, hai ngày trước cô ta cũng thu lượm được không ít tin tức, hôm nay hỏi, cũng chỉ muốn thăm dò xem mức độ tin tưởng của Jessica với cô ta đến đâu mà thôi! 

Đúng là không làm cô ta thất vọng! 

Jessica đã nói cho cô biết chuyện này, cũng đã chứng minh, cô đã thành công chiếm được lòng tin của Jessica! 

“Đúng, muốn em phá thai!” Jessica trong mắt đầy đau khổ, không để ý tới ánh mắt chợt lóe sáng của Yoona. 

“Tại sao? Hai người rất hạnh phúc, không phải sao?” Yoona đè xuống sự vui sướng trong lòng, lấy được lòng tin chưa đủ, cô ta còn cần nhiều hơn thế. 

“Hạnh phúc?” Jessica khóe miệng nâng lên khổ sở, nhìn Yoona, cô cảm thấy mình như đang soi gương vậy, cảm giác này khiến cô thấy an toàn, cô muốn đem tất cả tâm sự thổ lộ ra. 

Jessica khó khăn kể lại tất cả, cũng đã tránh đề cập đến những đau khổ mình phải chịu. Yoona nghe hết, cô ta cau mày, xem ra Jessica rất yêu Luhan! 

Cô nên nói Jessica ngốc nghếch sao? Hay nên nói đứa em của cô trong tình yêu quá cố chấp? 

Trong lúc này, Luhan với Sehun cũng bỏ dở mọi việc, dốc sức tìm kiếm Jessica, nhưng bọn họ tìm kiếm thế nào cũng không lần ra một chút manh mối. 

Mấy ngày nay làm hai người vô cùng lo lắng, Jessica đã đi đâu? 

Cô thân nữ “liễu yếu đào tơ” ở bên ngoài, nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao?

Luhan mất đi sự trấn tĩnh thường ngày, khi anh biết Sehun cũng đang dốc toàn lực tìm kiếm Jessica, trong lòng anh ghen tỵ chuyển thành bất an, Jessica không có ở bên Sehun! 

Nhưng, trong lòng anh càng thêm lo lắng cho sự an nguy của cô, nếu cô ở bên Sehun, ít nhất cô còn được an toàn, sẽ không phải chịu bất cứ sự khổ sở nào, nhưng... Hiện tại... 

Hung hăng đấm lên bàn, Luhan khẽ nguyền rủa, Jessica, cô rốt cuộc đi đâu? 

Yên lặng đi tới phòng Jessica, trong không khí còn vương vất hơi thở của cô, nhưng, trong phòng không khí lạnh lẽo, trong đầu hiện ra ánh mắt khiến ai cũng phải thương tiếc của cô. 

“Jessica, em cứ như vậy muốn rời xa anh sao?” Luhan nhỏ giọng lẩm bẩm, trong giọng nói tràn ngập đau khổ, anh đã làm đủ mọi cách để giữ cô lại, nhưng vẫn không cản được bước chân của cô? 

“Em muốn thế nào mới có thể trở lại bên anh?” Luhan khẽ vuốt ve giường của Jessica, tưởng tượng thấy cô đang nằm ngủ, trong lòng khổ sở, nhưng ngay sau đó lại kiên định “Jessica, dù em đang ở đâu, bất cứ giá nào anh cũng phải tìm được em”

Chương 160: Điện thoại của Jessica 

Jessica trong lòng đột nhiên nhói đau, giống như có ai đang gọi tên của cô, trống vắng mà xa xôi, cô nghe không rõ đấy là giọng của ai! 

“Jessica, em yên tâm, chị vất vả mới tìm được em, chị sẽ không cho ai làm em đau khổ, chị sẽ giúp em...” Mắt Yoona nhìn bụng của cô “giúp em bảo vệ đứa bé này!” 

Jessica chợt thức tỉnh vượt ra khỏi cảm giác đau khổ vừa đến, trên mặt nở ra nụ cười an ủi “cám ơn chị!” 

Không nên nghĩ tới Luhan! 

“Đúng rồi, còn có người nữa cũng tìm em!” Yoona giống như vừa nhớ ra chuyện gì, liền nói “anh ta tìm kiếm em chẳng thua gì Luhan!” 

Jessica trong lòng sợ hãi, còn ai tìm cô nữa? 

Trong đầu hiện ra một đôi mắt màu xanh lục, là anh ấy.. 

“Là Oh đại ca sao?” Jessica nhỏ giọng, Oh đại ca cũng tìm cô sao? Anh nhất định không thấy mình sẽ rất lo lắng! 

“Oh đại ca? Em cùng ông trùm của thế giới ngầm có quan hệ gì? Anh ta rất quan tâm tới em!” Yoona nhìn Jessica.

Quan hệ thế nào? Bọn họ giống như bạn bè ư! Nghĩ đến Sehun có tình cảm với mình, lông mày cô nhíu chặt, cô đoán, sau khi cô bỏ đi, Luhan sẽ đi tìm Oh đại ca, hi vọng anh không gặp điều phiền toái! 

Yoona quan sát vẻ mặt cô, nhận thấy điều gì, ánh mắt khẽ dao động “Jessica có phải em không tin chị, mới không nói cho chị biết?” 

“Không, không phải vậy, làm sao như vậy được?” Jessica khoát tay, chỉ sợ chị cô hiểu lầm, nhìn vẻ mặt có chút không vui của chị, Jessica thở dài, “Em cùng anh ấy chỉ là bạn bè mà thôi!” 

“Bạn bè? Bạn bè mà sốt sắng truy tìm em như vậy? Em biết không? Cả thành phố này đang bị lật tung lên nhằm tìm ra em!” 

Jessica không biết nên giải thích với Yoona thế nào, nhưng cô lại sợ chị giận “anh ấy... Hình như... Thích em!” 

“Thích em?” Yoona khóe miệng nâng lên một chút ý cười “xem ra em có sức hút không nhỏ! Cả ông trùm của thế giới ngầm cũng thích em!” 

“Chị...” Nghe chị nói như vậy, Jessica cảm thấy có lỗi, cô từng vô số lần tự hỏi mình, mình rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn đàn ông, cô đã kết hôn rồi, sao anh lại thích cô chứ? 

Nhưng, cô cuối cùng không tìm được đáp án, có lúc, thích một người là không có lý do, giống như cô thích Luhan vậy! 

“Được rồi, không đùa em nữa! Chị có nấu canh ngon lắm để chị bưng ra!” Yoona cười ra tiếng, đứng dậy đi về phía phòng bếp, xoay người, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua sự tính toán. 

Cô ta tưởng chỉ có Luhan, nhưng không ngờ Jessica cùng Sehun cũng có dây dưa, nếu vậy thì càng tốt hơn! 

Trong mắt thoáng qua sự ghen tỵ, tại sao hai người đàn ông này đều quan tâm Jessica đến vậy? 

Liếc Jessica vẫn đang ngồi sững sờ trên sofa, Jessica đang nghĩ gì lúc này? Luhan hay là Sehun? 

Xem ra, Yoona lại phải đi điều tra một số việc rồi!

Khóe miệng lộ ra sự tính toán, Yoona đi vào phòng bếp... 

... 

Trong phòng làm việc sang trọng, Sehun lại thêm lần nữa nghe được tin tức khiến anh thất vọng, đôi mắt màu lục biểu lộ sự tức giận, đem hết sách, văn kiện trên bàn hất tung xuống đất. 

“Tìm một người cũng khó khăn thế sao?” Sehun quát to, mấy ngày rồi, vẫn không có tin của Jessica, có phải Jessica đã gặp chuyện gì không hay? 

Nghĩ tới đây, sắc mặt của anh tái nhợt, tay nắm chặt thành đấm, không ngừng tự nói với mình, không có việc gì! Nhất định không có việc gì! 

“Nam ca... Nơi mà chúng ta có thể tìm đều đã tìm hết rồi, Nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Tả tiểu thư!” 

Lần đầu tiên thấy lão đại quan tâm một người phụ nữ đến vậy, bọn đàn em đoán, nếu không tìm được người phụ nữ ấy, chắc chắn cả thành phố này chẳng được yên ổn! 

“Tiếp tục tìm! Những nơi có thể tìm đều đã tìm, vậy thì tìm kiếm những nơi chúng ta không được phép tìm, tóm lại, nhất định phải tìm được cô ấy! Tìm được cô ấy càng nhanh càng tốt!” 

Đôi mắt sắc bén của Sehun híp lại, nhìn bọn thuộc hạ run run rẩy rẩy nghe lệnh đi ra ngoài, đôi mắt chứa đựng nỗi buồn sâu đậm. 

“Jessica, tại sao không đến tìm anh?” Sehun đấm vào mặt bàn, phát ra âm thanh rất lớn, nhưng anh lại không cảm thấy đau, cô không đến tìm anh, chứng tỏ cô không tin tưởng anh sao? 

Căng thẳng trong lòng, nỗi đau đớn lan tràn. 

Đột nhiên, chuông điện thoại vang phá vỡ bầu không khí căng thẳng, Sehun nhíu mày, nhận điện thoại, nghe được giọng nói của người đầu dây bên kia, trên mặt anh không dấu được sự kích động. 

“Jessica... Em có khỏe không? Chuyện gì đã xảy ra? Mau, mau nói cho anh biết em đang ở đâu?” Trong lòng Sehun niềm vui, giọng nói này... Đúng là của người mà anh mấy ngày qua lo lắng tìm kiếm Jessica. 

“Oh đại ca...” Giọng nói ngừng một chút, nhưng chính tiếng Oh đại ca, giống như một đao sắc nhọn đâm vào lòng Sehun. 

Cô không khỏe sao? Hay bị ai bắt nạt?

Đáng chết! Đáng chết anh hận không thể ở trước mặt cô lúc này, ôm cô vào lòng, cho cô một chỗ dựa vững vàng. 

“Jessica, nói cho Oh đại ca biết em đang ở đâu, anh lập tức tới đón em” giọng Sehun dịu dàng nhưng ẩn chứa sự khẩn trương. Sợ giọng nói của mình dọa cô sợ nên chỉ dám nói năng nhỏ nhẹ, dịu dàng. 

“Oh đại ca, anh không phải lo lắng cho em... Em... Em không thể nói cho anh biết mình đang ở đâu!” 

“Tại sao? Em không tin anh sao?” Sehun trong mắt ẩn chứa nỗi đau. 

“Không, không phải vậy, em sợ Luhan tìm được mình!” Jessica gọi cho Sehun vì biết Sehun đang lo lắng cho mình, cô muốn anh yên tâm, cô hiện tại rất tốt. 

“...” Lông mày Sehun nhíu chặt, xét tính cách Luhan, cho dù Jessica không ở cạnh Sehun, thì Luhan cũng sẽ cho người giám sát hành động của anh. Khi Sehun tìm được Jessica, Luhan cũng biết Jessica đang ở đâu. 

“Oh đại ca, anh không phải lo lắng em, em thật sự vô cùng tốt!” 

Sehun khóe miệng nâng lên khổ sở, sao anh có thể không lo lắng cho cô đây? Kể từ khi anh biết mình thích cô, thì đã không ngừng lo lắng cho cô rồi. 

“Jessica, anh sẽ tìm cách bảo vệ em, hãy chờ anh mấy ngày!” Ánh mắt Sehun kiên định, Jessica bên cạnh anh, mới là an toàn nhất! Nhưng anh phải tránh tai mắt của Luhan. 

Kết thúc cuộc nói chuyện, Jessica nhìn điện thoại ngẩn người! 

Cô thở dài, xoay người về phòng, sau khi cô đi, một người lặng lẽ đến bên điện thoại...

++++++++++++++++++++++++++++++++++

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: