5

Đã hai tuần kể từ ngày Wangho về đội và cũng là khoảng thời gian mà tôi thả thính Wangho. Tôi được sự giúp đỡ từ Junsik và Jaewan nên hiện tại tình hình rất khả quan, Wangho đã không còn ngượng ngùng với tôi nữa, em ấy đôi khi còn chủ động nói chuyện cùng tôi mặc dù chỉ là chuyện về game nhưng mà nhiêu đó đối với tôi đã rất tốt rồi.

Hôm nay vẫn như mọi ngày chúng tôi luyện tập xong thì ai về phòng người nấy, Wangho vừa vào tới phòng đã chạy lên giường trùm chăn facetime với ai đó. Sau khi tôi ra khỏi phòng tắm thì thấy em ấy đang cười lăn lộn trên giường, tính tò mò nổi lên, tôi bước đến ngồi xuống giường em ấy.

"Nói chuyện với ai đấy?"

Wangho không trả lời mà đưa điện thoại đến trước mặt tôi, trên màn hình chính là tình địch nặng kí của tôi Song "Smeb" Kyungho và hiện tại cũng là top của kt Rolster-đội tuyển muốn đánh bại SKT nhất.

"Yo Faker của chúng ta tắm muộn thế?"

Bên kia cậu ta vừa gặm đùi gà vừa nói, trông dị không chịu được.

Tôi gật đầu chào theo phép lịch sự sau đó xem cậu ta như không khí mà xoay sang vuốt lại tóc của Wangho.

"Có muốn ra ngoài ăn không?"

"Bây giờ ạ?"

"Ừ, chứ em muốn bao giờ?" - Tay tôi vẫn đặt trên tóc Wangho vuốt nhẹ.

"Thế chúng ta đi ăn gì?"

"Gần đây có một quán sủi cảo nhân thập cẩm rất ngon."

"Sanghyeok-ssi, Wangho không ăn được kim chi trong sủi cảo đâu"

Tôi vừa dứt câu thì tiếng từ trong điện thoại truyền tới khiến tôi có chút mất mặt, tại sao lại không tìm hiểu sở thích ăn uống của em ấy chứ đã vậy còn để tình địch nhắc nhở thế này nữa. Lee Sanghyeok ơi là Lee Sanghyeok lần này mất điểm trong mắt Wangho rồi.

"Thế à, vậy em muốn ăn gì?"

Wangho trầm ngâm suy nghĩ thì trong điện thoại lại vang lên tiếng nói.

"Ăn canh bánh gạo đi Wangho"

Tên Kyungho đó ở bên kia đang ngoác mồm ra cười, còn Wangho thì tai em ấy bắt đầu đỏ lên, aigoo đáng yêu quá.

"Hyung im đi, em không nói chuyện với hyung nữa."

Nói rồi Wangho tắt cuộc gọi sau đó quay sang nhìn tôi.

"Nghĩ ra muốn ăn gì chưa?"

Tôi dùng vẻ mặt ôn nhu nhất của mình mà nhìn em ấy.

"Em muốn ăn sushi."

Ừm sushi thì có hơi đắt nhưng mà không sao đối với Wangho thì sushi có là gì, em ấy muốn ăn cả thế giới này thì tôi cũng sẵn sàng. Tôi gật đầu sau đó giục em ấy đi lấy áo khoác, nhiệt độ ngoài trời hiện tại có hơi thấp.

Vì tiệm sushi khá gần gaming house nên tôi và em ấy đi bộ cùng nhau. Trên đường đi Wangho liên tục xoa hai tay vào với nhau, mũi thì đỏ hết cả lên mặc dù đã mặc áo phao ở ngoài, có vẻ em ấy rất lạnh. Tôi đắn đo không biết có nên cầm tay em ấy hay không, lỡ như em ấy rụt tay lại thì tôi đào cái hố mà chui xuống đó trốn mất. Sau một khoảng thời gian ngắn suy nghĩ, tôi dùng hết sự dũng cảm của bản thân trong suốt 22 năm sống trên đời này làm một chuyện hết sức đáng mặt đàn ông.

Tôi hà hơi vào hai bàn tay mình sau đó áp vào hai má em ấy.

"Lạnh lắm à?"

Wangho trợn tròn mắt nhìn tôi sau đó đỏ mặt cúi đầu.

"Do em chịu lạnh không tốt."

Tôi nở nụ cười rồi dời tay từ mặt đến hai bàn tay đang bận xoa vào nhau của em ấy. Tay của Wangho rất nhỏ nằm gọn trong tay tôi trông rất là hợp giống như tôi và Wangho vậy nha.

"Ráng chịu một tí, gần tới rồi."

Wangho vẫn ngại ngùng không đáp lời tôi nhưng mà quan trọng là em ấy không có rụt tay lại.

Vào đến tiệm sushi tôi và Wangho chọn bàn ở trong góc, chỗ này cũng khá vắng cho nên hiện tại tôi và em ấy rất thoải mái ăn uống.

"Wangho này."

Nghe tôi gọi, Wangho ngước lên nhìn tôi nhưng miệng thì vẫn bận nhai thức ăn.

"Vụ canh bánh gạo đó hyung xin lỗi, hyung không có cố ý bơ em đâu."

Wangho có lẽ không ngờ tôi sẽ nhắc đến chuyện này nên trên mặt em ấy hoàn toàn là vẻ mặt ngạc nhiên tột cùng. Wangho xua tay trước mặt tôi, miệng thì cố gắng nhanh chóng nuốt hết thức ăn.

"Hyung không cần phải xin lỗi đâu, vốn dĩ đâu phải là lỗi của hyung."

"Em không để bụng đúng không?"

"Vâng"

Nhận được câu trả lời chắc chắn từ Wangho tôi liền toe toét cười.

"Ngoan, cũng khuya rồi em mau ăn, còn phải về nghỉ ngơi nữa." - Tôi đưa tay xoa đầu em ấy.

Tất nhiên là với cương vị người yêu tương lai của em ấy thì tôi làm sao có thể để em ấy trả tiền được. Sau khi thanh toán xong tôi và Wangho lại song song trở về gaming house. Trên đường về có đi ngang một cửa hàng tiện lợi, tôi bảo em ấy đợi rồi chạy nhanh vào mua một túi giữ nhiệt. Lúc nhìn thấy túi giữ nhiệt từ tôi Wangho đã rất vui, em ấy cứ tủm tỉm cười suốt đoạn đường.

Đi được nửa đoạn đường tôi chợt nghĩ đây là cơ hội tốt để tấn công Wangho, để xem em ấy có ý gì với tôi hay không.

"Wangho này, đột nhiên anh lạnh quá."

Tôi cắn chặt răng xoa hai tay vào nhau cố diễn một vẻ mặt lạnh sắp chết cho em ấy xem.

"Thế anh cầm đi." - Wangho chìa cái túi giữ nhiệt cho tôi.

"Không được, anh cầm rồi thì Wangho sẽ lạnh đó."

"Vậy thôi chúng ta bắt taxi về nhé."

"Taxi đắt lắm, vả lại cũng gần đến rồi mà."

"Thế giờ phải làm sao?"

Wangho ngơ ngác nhìn tôi. Nhìn vẻ mặt của Wangho khiến tôi phì cười, sao lại có đứa trẻ đáng yêu thế này.

"Làm thế này."

Tôi nắm lấy tay Wangho nhét vào túi áo khoác của mình, Wangho lần này đứng hẳn lại trợn mắt nhìn tôi.

"Sao thế? Đi lẹ về nào, trời lạnh lắm."

Không để cho Wangho có cơ hội ngơ ngác tôi nhanh chóng kéo em ấy đi. Thấy em ấy không có ý định rút tay ra tôi nhẹ nhàng chuyển từ nắm tay thành đan tay với em ấy. Cảm nhận được sự di chuyển tay của tôi, Wangho nhìn tôi như muốn nói gì đó.

"Wangho của chúng ta lại đỏ mặt rồi."

"Không có." - Wangho lí nhí đáp lời tôi.

"Tay Wangho ấm ghê nhỉ, hyung hết lạnh rồi này."

Nhân lúc Wangho đang ngại ngùng tôi tiếp tục tấn công, em ấy cúi đầu ưm một tiếng như mèo kêu, mặc dù vậy nhưng tôi vẫn thấy được khoé miệng đang cong lên của em ấy.

Tôi vẫn nắm tay Wangho về đến trước cửa gaming house, vì cả hai đều không mang chìa khoá nên chúng tôi phải đợi người mở cửa. Nhấn chuông xong Wangho dùng tay chọt nhẹ vào vai tôi.

"Hyung, tay..."

Wangho đang nói thì cánh cửa mở ra, người mở cửa chính là Bae Junsik. Cậu ta nhanh chóng nhìn thấy tay của chúng tôi.

"Ố ồ, đi ăn có một buổi mà chuyện gì thế này?"

"Nhìn không thấy sao mà còn hỏi, né qua một bên nào."

Junsik né người sang một bên nhưng trên mặt vẫn tràn đầy thích thú nhìn tôi. Vào trong tôi thả tay Wangho ra sau đó giục em ấy đi tắm. Junsik thì túm tôi lại thì thầm.

"Mang được mèo nhỏ về nhà rồi à?"

"Vẫn chưa."

"Thế cái hành động ban nãy là sao?" - Giọng điệu của câu ta thể hiện sự thất vọng.

"Tôi đang thăm dò thử em ấy thôi và tình hình có vẻ tốt."

"Hay lắm người anh em, cứ thế phát huy nhé."

Junsik vỗ vào vai tôi rồi bỏ về phòng.

Tôi cũng nhanh chóng trở về phòng mình, mở cửa phòng ra đã nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra. Tôi nằm xuống giường mình lôi điện thoại ra lên mạng, có khá nhiều người mong đợi SKT ở giải LCK lần này, cũng phải thôi hiện tại Wangho trở thành người đi rừng của chúng tôi còn đường trên lại có thêm Huni, nói SKT là hổ mọc thêm cánh cũng không sai.

"Hyung, đang xem gì đấy?"

Lo nhìn vào điện thoại nên tôi không nhận ra hiện tại Wangho đang ở trước mặt mình, em ấy vừa mới tắm xong người còn toả ra hơi lạnh.

"Muốn xem cùng không?"

Wangho gật đầu rồi ngồi xổm xuống cạnh giường.

"Lên giường ngồi này."

Tôi nằm dịch vào trong để Wangho ngồi ở mép giường rồi đưa điện thoại cho em ấy xem.

"Mọi người rất mong chờ xem em đó thi đấu đó."

"Họ chờ em sai lầm để mắng ạ?"

"Nói cái gì thế hả?" - Tôi khó hiểu nhìn Wangho

"Em từng thua SKT còn gì, với lại em cũng không bằng tiền bối Bengi."

"Em bị ngốc à? Thắng thua là do cả đội chứ đâu phải mỗi mình em, ROX Tigers năm đó vì mắc lỗi phối hợp chứ không phải do em đánh không tốt. Còn nữa ai bảo là em không bằng Bengi, nói anh nghe anh lập tức đi mắng người đó, Wangho phối hợp với anh tốt như vậy sao mà không bằng được."

"Anh đừng có an ủi em."

Wangho cười với tôi nhưng mà một chút tôi cũng không thấy vui, vì cái gì tôi lại thấy nụ cười này thật xấu, nó đầy đau thương, buồn tủi và tự trách. Tôi không hiểu được rốt cuộc thì đứa nhỏ này đã trải qua những gì.

"Đừng có suy nghĩ linh tinh, mau đi ngủ đi."

Vì sợ Wangho suy nghĩ nhiều sẽ khiến bản thân đau lòng cho nên tôi xoa đầu em ấy giục em ấy đi ngủ. Wangho cũng ngoan ngoãn đứng lên tắt đèn rồi trở về giường của mình.

Tôi thì vẫn im lặng nằm đó, không hiểu sao câu nói của Wangho vẫn lẩn quẩn trong suy nghĩ của tôi khiến tôi không thể nào chợp mắt được. Có lẽ em ấy đã có khoảng thời gian khó khăn của bản thân, nhớ lại nụ cười ban nãy của Wangho tôi thật sự rất đau lòng.

"Sanghyeok hyung, hyung ngủ chưa? Cảm ơn hyung vì đã an ủi em."

Wangho đột nhiên lên tiếng khiến tôi có chút giật mình, xoay người nhìn về phía giường của Wangho thì chỉ nhìn thấy tấm lưng nhỏ của em ấy, thật khiến cho người khác muốn bảo vệ mà. Sau này nhất định tôi sẽ không để em ấy phải chịu những tổn thương không đáng có như vậy nữa, ai muốn gây khó dễ cho Wangho nhất định phải vượt qua Lee Sanghyeok tôi đã.














Mấy cậu thích ngược hay ngọt từ đầu đến cuối? Tôi tính viết ngược một chút =))))) à mà hiện tại tôi phải đi xem lại LCK mùa xuân để viết cho chính xác cho nên sẽ ra chap chậm một chút nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip