Chap 4
Chap 4: Tranh giành
Một tuần trôi qua nhanh trong yên lặng, Yoongi chẳng thèm nói chuyện với ai, cậu cứ việc vác cái mặt khó ăn khó ở vào trường thì chắc chắn chả ma nào dám mon men lại gần. Ngay cả Jimin, cậu bạn cùng lớp với cậu, đều bị gương mặt đẹp đẽ nhưng hầm hầm của cậu làm cho quê độ mỗi khi nói chuyện cùng nhau, kiểu như là:
"Yoongi a!! Sao cậu cứ bí xị thế!!? Cậu cứ như thế thì sau này chắc chắn sẽ hối hận và tự hỏi vì sao mình ế đấy!!"
"Min Yoongi, cậu có nghe tớ nói gì không!!? Sắp tới Đại hội thể thao toàn trường rồi, cậu có muốn tham gia môn nào không? Có rất nhiều môn thể thao nhé! Nào là nhảy cao, chạy tiếp sức, bóng chuyền, bóng rổ, bóng bàn, nhảy xa,....Tớ nên thi chạy hay nhảy cao nhỉ? Yoongi, cậu nghĩ xem tớ phải thế nào!?" - Jimin lấp lánh mắt sau một hồi luyên thuyên.
"Jimin, cậu vừa nói cái gì vậy?" - Và sau đó bị bộ mặt tỉnh bơ của Yoongi tạt một gáo nước lạnh, khuyến mãi trong đó là nguyên thao đá, cảm giác như nó đang rơi lộp độp trên đầu, tê tê.
Jimin cốc vào đầu người kia một cái rõ đau, sau đó ôm mặt gào thét:
"Tên Yoongi này!! Mẹ ơi!! Mẹ xuống đây mà coi nó bắt nạt con này!!! Ow Man!!!! Oh my heart is....!!!"
"Cấm làm quá dưới bất kỳ hình thức nào!" - Yoongi phán, xong rời lớp.
Yoongi đi lang thang trên dãy hành lang dài, mấy tiếng ngồi trong lớp học làm cậu ê hết cả mông. Thật là tình, tuần này cứ học ba cái môn gì đâu không dính đến nghệ thuật nhiếp ảnh khiến cậu phát ngán, rồi tự dưng nghĩ đến khuôn mặt khó ưa của tên nào đó càng làm cậu bực mình, thành ra những gì Jimin kể lể với cậu đều từ tai này chui tọt qua lỗ kia, cuối cùng là bay theo gió trời phát tán vào không khí, không đọng lại được cái tẹo gì. À mà có đấy, ít ra trong cái mớ luyên thuyên của Park Jimin thì còn mò ra được một thông tin hữu ích: Đại hội thể thao toàn trường.
Mà thôi, đó là chuyện của tuần sau, quay lại với thực tại đã. Jung Hoseok đã trả vali cho cậu, khi cậu về nhà thì đã thấy vali của mình nằm trước cửa. Cái tên biến thái đó lần thứ nhất nhém chút nữa thấy cậu thoát y, lần thứ hai đòi lột đồ cậu, vậy mà cho đến giờ vẫn chưa nói lời xin lỗi. Đúng là cái tên ôn thần không có trách nhiệm.
Ngay từ nhỏ Yoongi đã không tiếp xúc nhiều với ai, ngay cả mẹ Min muốn tắm cho cậu cũng không được. Lòng tự ái lẫn xấu hổ của cậu cao nứt núi nẻ non, đem nó cà lên mặt đường cũng mòn nữa chứ đùa. Cậu không hẳn là khó gần, như đã nói, cậu chỉ khá trầm tính, vì thế khi còn ở Daegu, hầu hết mọi người đều hiểu lầm tính cách của cậu. Phong cách ăn mặc của cậu cũng không giống những đứa trẻ ở đó, có thể xem là thời trang và sành điệu hơn một tí, đúng thật nhìn vào cậu không ai nghĩ cậu là một tên nhà quê cả. Đó là sự hòa hợp giữa nét sang trọng trong sự dân dã, không quá giản dị và cũng không đến nỗi cầu kì, nhưng luôn luôn xinh đẹp và hợp thời. Đó cũng chính là lí do mọi người cho rằng cậu đua đòi, đanh đá trong khi những thứ mà cậu có được đều do đánh đổi bằng tất cả mồ hôi và công sức của bản thân mình. Số tiền mà mẹ Min gửi về hằng tháng đều nằm nguyên vẹn trong cái hộp nhỏ, màu đen, chiếc hộp chứa những thứ quý giá nhất mà cậu mãi trân trọng. Ngoài việc học, cậu còn làm những công việc làm thêm ngoài giờ, không nhiều đâu, chỉ đủ giúp cậu tiêu tốn hết thời gian trong một ngày. Cậu ăn ít, ngủ thì lười, suốt cái tuổi phát triển như thế nên dáng người cứ bé ti tí, cậu lao động nhiều nên dễ sinh ốm, mỗi lần ốm cũng chỉ có mình cậu tự chăm sóc bản thân. Đáng tiếc thay, Min Yoongi không có khái niệm tự chăm sóc chính mình.
Kể từ ngày lên Seoul, cậu tiếp cận với nhiều người hơn, không, phải gọi là người ta chịu tiếp xúc với cậu hơn, tiêu biểu như Jimin, Jin, mấy tên bạo lực bạo loạn trong mấy cái Hội gì gì đó, và đặc biệt tích cực sàm sỡ cậu nhất chính là Jung Hoseok chết bầm chết dở chết tiệt đó. Lần đầu tiên cậu tiếp xúc nhiều như vậy nên nhất thời không biết nên hành xử kiểu gì cho đúng. Như cái lúc Jung Hoseok cả gan trêu đùa cậu, cậu thầm rủa tại sao lúc đó mình lại không tát hắn ta một cái như trong mấy bộ phim Hàn Quốc cho hả giận.
"Min Yoongi!"
Tiếng gọi cắt ngang mạch suy nghĩ, Yoongi đang khoái chí phác thảo ra bản kế hoạch trả thù tên Hội trưởng nhà KJK đành ngoảnh mặt lại, nheo mắt nhìn thanh niên đẹp trai hình như vừa mới gọi tên mình.
"Anh là Min Yoongi phải không?" - Thanh niên cười lãng tử.
Cậu gật đầu.
"Xin chào! Tôi là Kim Taehyung, đại diện vô cấp xinh trai của hội KJK!"
Yoongi đanh mặt cảnh giác, có khi nào Jung Hoseok cử người tới bắt cóc cậu đi không?
Taehyung thấy bộ dạng nhăn nhó của cậu mà mỉm cười, rút ra một tấm card nhỏ, ôn tồn nói:
"Đây là danh thiếp của hội..."
Yoongi cầm thứ gọi là danh thiếp trên tay, lật qua lật lại, xong nói tỉnh bơ:
"Cái khỉ gì đây? Nó có tác dụng làm giảm giá đồ uống không?"
"Chậc!" - Taehyung tặc lưỡi - "Đây là danh thiếp, anh biết danh thiếp không? Trên này có ghi chi tiết lẫn địa bàn hoạt động của hội, này này..."
Taehyung nhiệt tình chỉ trỏ vào từng tên thành viên, rồi tự tấm tắc khen tên mình đẹp. Yoongi sau một hồi gật gù chả hiểu chuyện gì, tròn mắt:
"Đưa tôi thứ vô dụng này làm gì?"
"Chúng tôi muốn mời anh gia nhập hội!"
"Không!" - Không chần chừ bỏ đi.
Taehyung nghệch mặt, sau đó lật đật đuổi theo chàng trai khó tính, reo hò:
"Tại sao vậy!? Lần đầu tiên KJK chủ động mời người khác đó!! Anh không nể mặt tôi cũng phải nể mặt hội trưởng Hobi chứ!!!"
"Nói cho mà biết, Hobi hobéo nhà các người đều do cơm umma tôi nuôi đấy, không có nể nang gì hết!"
"Yoongi a!!! Anh đừng vô tình như vậy mà!!! Tim tôi sắp bị anh phũ cho tan nát ra rồi này!!!" - Ôm tim.
Yoongi vừa đi vừa bịt hai tai đang bị tra tấn bởi tên nhóc tì điên đao này. Đúng là mấy cái hội phiền phức!
Cuối ngày.
Như mọi lần, Yoongi sẽ bắt chuyến xe buýt sớm nhất để về nhà sau khi rời trường. Cậu uể oải lên xe, ngay lập tức ánh mắt bắt gặp ngay thân ảnh khá quen thuộc, ở băng ghế cuối cùng của xe, cạnh cửa sổ, đang vẫy tay với cậu.
"Jin!?"
Yoongi đi xuống về phía Jin, cậu chủ động ngồi cạnh anh, không phải ở đầu ghế bên kia, mà là ngồi sát rạt.
"Trông Yoongi có vẻ mệt nhỉ?"
Cậu gật gật.
"Sao vậy? Lại không ăn uống đầy đủ à?"
"Không, ăn thì cũng như bình thường..."
"Là cũng biếng ăn như bình thường?"
Yoongi lắc lắc đầu, mỗi lần mệt mỏi là cậu lại mũm mịu như một đứa con nít, trông cưng kinh khủng. Bỗng dưng cậu rít lên:
"Mấy cái hội tầm phào!!! Bực mình quá!!" - Chực nhớ ra điều gì đó, Yoongi gãi đầu nhìn Jin đang tròn xoe mắt - "Quên mất, anh cũng là hội trưởng..."
Jin xoa đầu cậu, bị cậu gạt ra.
"Nhà cậu ở đâu?"
Yoongi không trả lời, cậu lục lọi trong balo ra một chiếc máy ảnh nhỏ, không phải loại đời mới, nó khá cũ, nhưng nằm trong đôi tay của cậu, nó tự dưng trở thành một thứ chỉ dành cho những kẻ chuyên nghiệp.
"Jin, anh ngồi bên này đi, nhường tôi chỗ của anh!" - Yoongi nói như ra lệnh.
"Tại sao?" - Jin thích thú, đương nhiên, vì đây là người đầu tiên dám sai bảo anh, sau thằng em trai.
"Tôi phải làm việc..."
"Với cửa sổ!?"
"Với máy ảnh!" - Cậu lườm, lùa Jin ra, còn mình nhảy phóc vào chỗ cạnh cửa sổ, lựa góc nhìn và bắt đầu chụp.
Jin chăm chú quan sát hành động của Yoongi, cậu rất vụng về, máy ảnh cầm như thể nó sắp rớt xuống đất tới nơi, vậy mà tấm nào tấm nấy chụp ra đều rất nghệ thuật. Mỗi tấm ảnh mang theo nhiều ý nghĩa: ý nghĩa truyền tải mà chính người nghệ sĩ tạo ra, ý nghĩa cảm nhận của từng người, và giá trị ý nghĩa vốn thực của bức ảnh. Không có vật nào vô tri vô giác, chẳng qua là do con người nhìn nhận nó bằng cách nào. Đôi mắt của Min Yoongi, một đôi mắt buồn có thể nhận thức được điều đó, vẻ đẹp từ tự nhiên, ở một góc cạnh riêng của cậu. Tùy theo tâm trạng và xúc cảm, buồn có, vui có, thảm hại có mà lâng lâng cũng có. Nhưng theo tâm hồn nhạy cảm của cậu, thì dường như mọi thứ trong mắt cậu đều theo một chiều hướng khá tiêu cực, không quá đỗi mặn mà, man mác buồn và len lỏi đâu đó sự thỏa mãn. Yoongi nhìn dòng xe lướt đều qua ô cửa, đôi mi dần trĩu nặng, cậu thiếp đi, trên vai Jin.
Chiều nay không thể xem là một chiều đẹp, nhưng nó đủ khiến con người ta một chút cảm giác thoải mái. . . Và hạnh phúc.
----------
Hoseok nằm ườn trên hàng ghế khán giả, nơi mà có thể nhìn bao quát toàn bộ sân bóng rổ. Bầu trời buổi chiều trông tẻ nhạt vô cùng, ấy thế mà không hiểu tại sao cậu lại cứ nhìn lên, bất giác nhớ đến ông anh da trắng rồi suy nghĩ vu vơ.
Suốt tuần nay cậu không dám bắt chuyện với anh, chỉ có thể nhìn và bám theo anh từ đằng sau thôi. Cậu cũng muốn xin lỗi anh lắm chứ, nhưng mà mỗi khi cậu bước tới, anh lại lườm và bỏ đi trong khi cậu chưa kịp nói gì. Mấy lần tự hỏi Jung Hobi hổ báo trong mắt mọi người đâu mất rồi? Để rồi chỉ còn lại ở đây là cậu nhóc năm nhất nhát cáy, ngay cả khi bắt chuyện với một ông anh lùn thè lè hơn mình cũng không được. Phải vậy thôi, nếu bình thường, cậu sẽ đi tìm người ta để mần việc trọng đại, và thể nào cũng có thương tích xảy ra...đối với người ta. Còn lần này, là đi nài nỉ, xin lỗi, thể diện còn đâu? Jung Hoseok không có thói quen xin lỗi người khác, bất kể người đó đúng hay sai đi chăng nữa. Vậy mà bây giờ, cậu đang day dứt, bồn chồn. Min Yoongi đang giận Jung Hoseok, và Jung Hoseok không hề thích điều này!
"Hobi!!!!!!!"
Hoseok giật mình té nhào xuống ghế, cậu phẫn nộ, phủi mông đứng lên, định là sẽ cào banh mặt tên nào dám quấy rối bổn cung, nhầm, bổn thiếu gia thì đã bị người kia trở tay làm trò xằng bậy trước, không những vậy còn la hét inh ỏi nghe nhức óc:
"Jung Hobi!!! Cậu thấy tớ có nên tiếp tục học diễn xuất không!!?" - Taehyung bay tới ôm mặt Hoseok lắc nguầy nguậy.
"Thằng điên đao này!! Cậu buông tay ra xem nào!!"
"Cậu phải trả lời câu hỏi của tớ!!!" - Taehyung làm mặt mếu máo.
"Ầy!! Cậu là phải vô thẳng trại luôn chứ ở đó mà diễn với chả suất!" - Hoseok nhếch môi.
"Wae!!!? Wae!!!? Wae !!!?" - Taehyung phóng lên ghế, gào lên vẻ đau khổ.
"Rốt cuộc là chuyện gì!? Chuyện tớ nhờ cậu làm tới đâu rồi!!?"
"Wae!!? Diễn suất của tớ xuất thần như vậy, cộng thêm độ đẹp trai mĩ mãn. Ấy vậy mà Min Yoongi không một chút xiêu lòng. WAE!!?"
"Nói thẳng ra là thất bại chứ gì!!" - Hoseok đạp vào mông người kia.
"Tại sao chúng ta lại phải hạ mình mời mộc cái ông già khó tính như vậy chứ!!? Thiệt là ổng gần như là đạp cái trình diễn suất tài năng của tớ đang cao ngất ngưởng xuống thẳng mặt đất. Tại sao!!? Wae!!? Wae!!!? Wae!!!!?"
"Lại đây tớ nói cho mà nghe..." - Hoseok cười nham hiểm làm Taehyung nuốt nước bọt, tạm gác việc hò hét - "Jeon Jungkook, người mà cậu thích ấy, hình như rất thích trai đẹp..."
"Ờm, thì sao, tớ tự hào tớ đẹp!"
"Ý tớ là đẹp lạ. Cậu có thấy Min Yoongi đẹp không?"
"Rất xinh đẹp..."
"Jin đang tìm cách dụ dỗ anh ấy vào hội JJJ, tớ nghĩ Jungkook chắc chắn sẽ có hứng thú với con người này..."
"Cũng đúng..."
"Vậy cậu nghĩ có tới lượt cậu cưa được cậu ấy không? Trong khi ngay cả Jin cũng phải để mắt tới Yoongi..."
"Khoan khoan, để tớ phân tích. Nếu Yoongi vào JJJ, Kookie sẽ chú ý, tính cậu ấy rất hiếu kỳ, mà Yoongi lại khá xinh. Ơ vậy... WAE!!!!!?"
"Wae cái đầu nhà cậu!! Lo mà giữ của đi!!" - Lại đạp mông Taehyung.
Hoseok thở dài. Cậu bỏ mặc tên tự kỷ Kim Taehyung ở lại càm ràm với bóng với gió, xách cặp về nhà.
----------
"Nae!!? Mẹ vừa nói gì!?"
Yoongi vừa về tới nhà đã nghe hung tin, rằng mẹ Min phải đi ăn đám xa, cũng phải cỡ hai ngày sau mới về. Bà bảo lúc đó không cần bán buôn, anh cũng đã quen ở một mình, ăn uống thì đương nhiên tự lo được. Vậy mà...
"Con qua phòng trọ của Hoseok ở tạm trong lúc mẹ đi vắng nhé!" - Mẹ Min tỉnh bơ.
"Con không muốn!"
"Vậy thì ở nhà bán quán cho mẹ!"
"Con không muốn!!"
"Vậy thì mang đồ qua chỗ Hoseok. Mẹ không yên tâm để con ở một mình!"
"Umma! Chỉ có hai ngày thôi, con cũng không phải con nít!!"
Bỗng mẹ Min làm mặt nghiêm trọng, kéo tai Yoongi mà thì thầm:
"Con nghe rõ đây, bọn say xỉn rất hay đến khu này vào ban đêm. Ngoại trừ Hoseok ra thì không ai có đủ can đảm đối đầu với họ cả..."
"Cậu ta cũng biến thái chứ có vừa đâu..." - Yoongi lầm bầm.
"Không có nói nhiều!! Đợi Hoseok về rồi xách đít qua phòng trọ của nó. Còn bây giờ thì vào nhà đi, muộn rồi. Mẹ phải đi đây!!"
"Đừng mà umma!!!"
Yoongi nhõng nhẹo níu tay mẹ Min, mặt nhăn nhó nhưng mẹ Min thì quá phũ. Anh nhìn bà lên chiếc xe khách ngoài đầu hẻm, xe réo lên vài tiếng rồi chạy mất hút. Anh vò đầu, không lẽ phải dọn qua chỗ của tên nhóc đó thật sao? Không lẽ không còn chỗ nào chứa chấp anh nữa à? Không được! Thà ở nhà một mình chứ không thể ở cùng tên đấy được! Anh còn giận cậu! Hừ!
Nghĩ xong, Yoongi lượn ra ngoài mua đồ ăn, nhưng tiếc thay gần đó khá vắng nên không có tiệm tạp hóa nào. Thế là anh cuốc bộ tìm đường ra xa hơn, tiến sâu vào trung tâm.
Trời tối dần một cách nhanh chóng, mưa bỗng dưng trút xuống như thác đổ. Tiếng sấm chớp ì đùng không làm Yoongi giật mình, nhưng có một thứ khác làm anh lạnh sống lưng. Một bàn tay to đùng và lạnh buốt đặt lên bờ vai đã ướt sũng, anh rùng mình, quay mặt ra sau và bắt gặp 4 kẻ lạ mặt đang bao vây mình. Họ đều hung tợn, mùi rượu nồng nặc hòa vào mùi đất xốc lên sộc vào mũi làm anh choáng váng. Họ, những kẻ mang gương mặt đểu cáng khiến anh sởn tóc gáy, không nói gì và tiến về phía anh. Không có ai ở gần đây và không gian từ từ tối lại, mưa vẫn nặng hạt chì xuống mặt đất ghồ ghề, từng giọt chảy dài trên khuôn mặt trắng bệch lúc này đang dần biến sắc. Kẻ xấu không hề có ý định buông tha cho con mồi trước mắt, một tên trong số đó đẩy mạnh Yoongi, sức trâu của hắn làm anh ngã xuống đất, đầu gối và tay cà mạnh xuống mặt đường ghồ ghề, rướm máu và đau buốt. Anh không còn sức kêu cứu, vì thực chất không có ai cứu anh, nước mưa cứ thế tràn vào mắt vào miệng, mặn chát.
"Làm gì vậy!!!? Buông ra!!!!" - Tiếng gào khẽ rú lên khi hắn dùng sức xé toạc cổ áo anh, để lộ ra chiếc cổ trắng. Yoongi hoảng sợ, anh giãy nãy nhưng hoàn toàn vô dụng, hắn giữ lấy tay anh, siết mạnh, và cố kê vào người anh đôi môi kinh tởm nồng nặc mùi rượu.
*Bộp!!!*
"Khốn nạn!"
Một cú đánh giáng mạnh vào kẻ xấu khiến hắn văng ra, té ngã ngửa xuống đất. Yoongi mừng rỡ nhìn Hoseok, người vừa mới chạy đến. Cậu cởi áo khoác đẫm nước ra, khoác lên người anh, rồi đỡ anh đứng lên. Nước mưa nhiễu xuống trên mái tóc đen tuyền, nhỏ xuống đôi mắt lo lắng đang nhìn người con trai thấp bé.
"Có sao không?" - Cậu hỏi.
"Không... Hoseok! Coi chừng!"
Kẻ xấu tìm đâu ra một thanh gỗ, đánh vào gáy cậu, 3 tên còn lại cũng nhào vô xử lý tên nhóc phá đám. Yoongi sợ hãi nhìn Hoseok đối đầu với 4 kẻ say rượu, họ đánh nhau, tướm ra thứ chất lỏng màu đỏ, cả thân người anh run lẩy bẩy, anh nhìn cậu vì anh mà bị đánh, trong lòng xót xa vô cùng. Cậu đánh giỏi, nhưng một sức không đọ bằng nhiều sức, sau khi mấy tên kia đánh đã đời, bọn chúng lườm cả hai rồi trốn mất, phần vì không muốn người khác thấy mà làm lớn chuyện.
Yoongi chạy vội đến chỗ Hoseok đang ngồi thừ lừ trên mặt đất, mặt nhăn lại vì đau. Anh dìu cậu đứng dậy rồi bất giác ôm lấy cậu, khiến tim Hoseok khẽ trật đi một nhịp.
"Cậu có đau không!? Vì tôi mà..." - Khóc nức nở.
"Về thôi, Yoongi..."
End Chap 4
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip