Chap 9
Chap 9
Hoseok ngồi trầm ngâm trên xe buýt. Trời đã ngả màu đen tím rịm, mảng bầu trời bắt đầu tối dần, mờ ảo những chấm sáng nhỏ xinh đằng sau lớp mây mù không còn nhận được hơi ấm từ mặt trời. Chuyến xe gần như cuối cùng trong ngày đang chạy ròng rã cho kịp tối. Sao bay trên trời mau chóng bị lu mờ bởi tầng mây đen che phủ. Sắp mưa rồi, mùa này thời tiết lạnh như rét, không khéo lại bị ốm nó hành. Hoseok không muốn bản thân như mọi năm, nằm liệt trong căn phòng nhỏ nhưng hiu quạnh, không người thân, không thuốc men, những lúc đó, dường như cũng không có hơi ấm của....Min Yoongi.
Những vết thâm tím làm Hoseok nhức nhối khắp cơ thể, cũng vì vậy mà công việc làm thêm đêm nay cậu đã tạm gác qua. Sau khi cùng Taehyung và Namjoon xử lý đám ẩu đả nọ, cậu đã bắt ngay chuyến xe buýt này, đoán rằng anh đã về trước, nên cậu cũng không cần đợi về chung nữa. Chưa bao giờ có cảm giác muốn được trở về căn phòng trọ lạnh tanh ấy như hôm nay, thay vì lang thang khắp nơi đợi cho đến giờ làm. Đêm muộn về nhà chỉ đánh một giấc thật ngon lành, chẳng cần quan tâm nhà cửa ra sao, bừa bộn gì mặc, miễn cái nệm vẫn êm và cái chăn vẫn ấm là được.
Đó là chuyện của quá khứ, còn hiện tại, cậu đang rất muốn nhanh về cái nơi vốn trống vắng đó. Chẳng biết tại sao nữa, không muốn mắc mưa chăng? Hay là do mẹ Min đi xa chưa về, và cái ông anh da trắng kia đang tậu ở nhà mình?
Trước giờ dầm mưa là thói quen muôn thuở của cậu, vậy xem ra phải loại trừ phương án một. Chỉ còn phương án hai...
--------
"Mưa rồi!"
Yoongi đưa tay ra hứng từng giọt trong suốt rơi xuống từ bầu trời đêm đen kịt, anh đứng ở cửa ngó ra ngoài, trên tay còn lại đang cầm một cái thìa to đùng, tiếp tục lầm bầm:
"Cái tên Hoseok đó còn chưa chịu về, ắt hẳn đang muốn chạy tội đây mà..."
Anh nghiến răng rồi đi quanh đi quẩn khắp phòng, bụng đói rã rời, thèm thuồng nhìn vào thố cơm trộn mà anh cất công đi chợ mua nguyên liệu, gạo về nấu. Nể tình cậu cho ở nhờ mà phải cắn răng đợi cậu về ăn chung, nhưng xem ra cậu đang muốn anh chết vì đói đây mà.
"Yoongi!"
Tiếng gọi làm cho anh giật mình, nhém tí nữa là sẵn thìa ném vào cái tên đần nào dám cả gan gọi thầm, nhầm, gọi thì thầm tên anh giữa phong ba bão táp, sấm sét ầm ầm ngoài kia, có biết anh bị đau tim không hả!?
"Jung Hoseok!". Yoongi bực dọc nhìn tên tóc đen đứng phè phỡn ngay cửa với bộ mặt như không có gì. Cậu nuốt khan rồi cởi giày ra, vắt nhẹ chiếc áo ướt đẫm vì mưa, sau đó chạy nhanh vào phòng tắm, trước đó không quên gãi đầu cười trừ nhìn Yoongi đang phẫn nộ.
"Yoongi. Anh lấy quần áo giúp tôi được không?". Âm thanh trong phòng tắm.
"Tự ra mà lấy!". Anh hậm hực.
"Ra thì được, nhưng mà chỉ sợ anh..."
"Ờ thôi thôi! Đợi một chút..."
5 phút sau...
Hoseok từ phòng tắm bước ra, tay cầm khăn lau lau mái tóc phất phơ nước. Chiếc áo sơ mi bung cúc đầu ấp ấp mở mở phần ngực săn chắc cùng với quần lửng đen làm cậu càng thêm phần quyến rũ. Mũi cậu lại sụt sịt vì lạnh, cậu tiến tới chỗ người kia chẳng biết đang thẫn thờ vì cái gì, mà mắt thì dán vào cậu chằm chằm, mặt thì dần dần ửng đỏ.
"Anh sao vậy?"
Cậu dí sát mặt vào Yoongi làm anh giật người lại, ánh mắt cả hai chạm nhau hồi lâu, môi cũng từ từ kề lại gần nhau. Tim Yoongi đập mạnh từng hồi, không khí cũng tự dưng trở nên ấm áp lạ thường. Trước mắt anh chỉ hiện hữu duy nhất chiếc mũi xinh đẹp của Hoseok đang dần phóng to ra, không hiểu sao anh thấy cậu rất thu hút lúc này, đến nỗi khiến cho đầu óc anh trở nên trống rỗng, mắt cũng dần nhắm lại trong vô thức.
Cho đến khi, cảm nhận được mùi hương hơi ấm đặc trưng của đối phương (?), thì bỗng dưng ...
Bụp!
"Chuyện gì vậy?"
"Á á á á. . .!!!!!!!"
Đèn tắt vụt đi, rất nhanh và gọn. Làm cho một người chỉ vừa kịp định hình thì đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của người kia. Không khí dần trở nên hỗn độn trong cái sắc khí đen thui, tiếng mưa rơi ào ạt cùng những đợt sét giông tố đánh xuống nghe chói tai, ánh sáng từ phía bầu trời vì thế mà cứ không ngừng chớp nhoáng một cách rùng rợn, khiến cho cả hai càng thêm hoảng loạn.
Đã hoảng lại càng hoảng hơn, khi mà...
"Á á á á. . .!!!!"
"Jung Hoseok!! Cậu la cái khỉ gì thế!!? Bỏ người ra khỏi tôi ngay!!!". Yoongi nghiến răng, mắt anh hoàn toàn không thấy gì lúc này. Chỉ cảm nhận được Hoseok bất ngờ bám chặt mình từ đằng sau, chính xác hơn là ôm ngang eo anh, còn mồm thì cứ liên tục la hét:
"Tôi sợ tối!!! Min Yoongi, mau tìm điện thoại soi đèn đi!!!!"
"Cậu đang ra lệnh cho tôi đấy à!?". Ra sức gỡ tháo hai cánh tay trâu đang bấu lấy người.
"Làm ơn đi mà!! Nhanh lên!!!"
"Điện thoại cậu đâu!!?"
"Ban trưa nhờ anh giữ còn gì!!"
"Ờ nhỉ! Nhưng tôi để chúng trong balo, cậu phải buông ra thì tôi mới mò được chứ!!"
"Có cách nào lấy mà không cần buông không!!?". Hoseok vừa nài nỉ vừa nhảy cẫng lên thúc giục.
"Một phút thôi! Cậu phải yên thì tôi mới tìm được!"
Dứt lời, đôi tay kia từ từ buông xuống, không một tiếng động nào phát ra nữa, la hét cũng không, rên rỉ cũng không. Âm thanh bỗng tắt hẳn mà điện vẫn chưa có, Yoongi bắt đầu lo sợ, anh sợ Hoseok, không lẽ do quá kích động lẫn sợ hãi mà cậu ngất luôn rồi?
"Hoseok, cậu ổn chứ?". Yoongi nói khẽ, nhưng trả lời anh chỉ là một màn đêm tĩnh mịch, pha chút lạnh lẽo, anh rùng mình, loay hoay quơ chân múa tay để tìm con người khi nãy còn nhoi trời nhoi đất tự dưng im bặt, sau đó càng hoảng hơn khi cậu không còn đứng ở gần mình.
"Đừng sợ. Tôi sẽ tìm điện thoại. Cậu lên tiếng đi chứ!"
Anh cúi xuống mò mẫm dưới đất, sau một lúc chật vật mới mò ra được dây đeo của balo, lấy ra trong đó hai chiếc điện thoại. Anh bật Flash ngay sau đó, và đưa ánh sáng đi tìm dáng người quen thuộc, hơi thở cũng dần nặng trĩu, tim anh vẫn chưa bớt ngập ngừng. Không khí im phăn phắt, chỉ nghe văng vẳng bên tai là tiếng đồng hồ treo tường đang di chuyển từng nhịp kim giây, tích tắc.
Yoongi khẽ run người. Cậu kia rồi, tay ôm chặt đầu mà ngồi bệt trên đất, lưng dựa vào bức tường lạnh phía sau, cũng có lẽ nó là điểm tựa duy nhất của cậu lúc bấy giờ để ngăn cho cậu không trải thân trên mặt sàn. Cả người cậu run lên từng đợt, sắc mặt cậu lúc này không rõ thế nào, nhưng anh đoán rằng cậu đang không hề ổn. Bằng chứng cho suy nghĩ của anh là sau đó cậu ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng cặp mắt lạnh lùng lẫn tức giận, nó xoáy sâu vào người làm anh càng thêm phần hoảng sợ. Đúng, Hoseok đang phẫn nộ, và gương mặt vô cảm kia đã chứng tỏ điều đó.
Lần đầu tiên, anh thấy Hoseok như thế này, không khác gì một con quỷ khát máu trong bóng tối. Tại sao? Chuyện gì đang xảy ra?
"Hoseok, cậu...". Môi anh nhấp nháy không thành lời, vẫn kiên nhẫn đứng soi đèn cho người kia.
"Đừng lại gần đây!". Hoseok bỗng nạt nhẹ khi thấy anh đang tiến lại gần mình. Cậu vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt đầu, nhưng có vẻ tâm trạng đang theo chiều hướng xấu đi. Cậu đang rất không ổn, nếu anh lại gần, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi bị thương.
Có ngờ đâu, anh lại là con người cố chấp. Nhìn thấy cậu như vậy, anh không thể bỏ mặc như bình thường được. Rốt cuộc là cậu bị làm sao? Một người như cậu chắc sẽ không giận anh vì anh không cho cậu bám vào như trong lúc nãy chứ? Phải chăng có cái gì đó khiến cậu trở nên ghét và sợ bóng tối, để rồi tự biến bản thân cô lập như thế này?
Nỗi ám ảnh?
"Hoseok... A!"
Yoongi khẽ rít lên khi bị người kia đẩy mạnh ra xa, lăn quay dưới đất, điện thoại trong tay vì vậy mà văng ra, ánh sáng không còn soi lên gương mặt lạnh lùng của cậu nữa, nó chuyển qua hướng khác, nhưng đủ để anh thấy cậu đang ra sức dùng tay tự vỗ vào đầu, mắt nhắm nghiền lại, thở một cách khó nhọc nhưng không chịu cho anh đến gần.
Yoongi lồm cồm chồm dậy sau cú ngã, anh nhìn cậu đang dày vò bản thân mà lòng chợt thắt lại. Mặc kệ ánh mắt cảnh báo của Hoseok, anh cố gắng đến cầu cậu một lần nữa, may mắn sao lần này lại thành công.Anh vỗ vỗ nhẹ lên đôi vai đang run run kia, khẽ sững người khi ánh nhìn vô cảm kia lại lần nữa xoáy sâu vào anh, và rồi, một giọt nước trong suốt lăn ra từ khóe mắt...
"Hoseok?"
Yoongi bất ngờ khi người kia bỗng dưng cậu ôm lấy mình, có lẽ do bóng tối làm anh chưa kịp định hướng mà bởi thế anh không khán cự, chỉ kịp thời liếc thấy cặp ngươi của cậu đang chứa đựng nhiều lắm sự giận dữ, lạnh toát!
Anh khẽ cựa người nhưng hình như cậu không cho phép, rồi bỗng dưng cảm nhận được có thứ gì đó ấm ấm kê vào gần cổ mình, anh lặng người. Mặt anh từ từ đanh lại khi hành động của người kia càng lúc càng rõ hơn, nhanh hơn, và mạnh hơn. Từng hơi thở phả vào, thứ mà anh nhận được chỉ là cơn đau đang tăng lên tỉ lệ thuận với cơn thịnh nộ trong lòng Hoseok. Hoặc phần khác, anh đang đau...nỗi đau của cậu. Chẳng cần biết nguồn gốc và nguyên nhân, chỉ cần thông qua cái cách mà cậu thể hiện, cũng đủ chứng tỏ rằng: Jung Hoseok vốn bị cô độc!
Yoongi vẫn đứng yên, không thốt lên bất cứ âm thanh nào khi phải chịu sự đau đớn mà người kia lặng lẽ "trao tặng".
Đúng, cậu đang cắn anh. Những chiếc răng răng bám chặt vào phần da thịt mềm mại, cho đến khi nó...rướm máu...
Cùng những dòng nước, lạnh ngắt!
End chap 9
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip