Chap 4.2
MinAh cũng có ý nghĩ như vậy nhưng biết làm sao để thuyết phục nó đây.
- Cứ việc nói với họ đi! Con đồng ý hôn sự này. - Hai tay nó bỏ vào túi quần đứng dựa vào cửa trông rất bình thản.
Seunggi và MinAh đều đứng bật dậy giật mình khi nhìn thấy nó. Họ cũng không ngờ là nó lại nói như vậy. Thấy ba mẹ cứ nhìn mình mãi, nó đứng ngay ngắn lại rồi tiếp:
- Con sẽ không để ba mất tập đoàn MBK đâu.
- Ôi! Con gái của ba! - Seunggi xúc động đậy, rưng rưng nước mắt tiến lại dang tay muốn ôm nó vào lòng.
Ai ngờ nó né sang một bên làm Seunggi cắm đầu vào cánh cửa xém mất mạng. Nó tiến lại gần đặt tay lên vai Min Ah trong khi nước mắt cô cũng đang lăn dài.
- Mẹ không cần lo cho con! Làm dâu thôi có gì ghê gớm lắm đâu.
Seunggi đứng dậy xoa xoa cái đầu, đom đóm bay tứ lung tung. Con gái mình đúng là cái đứa không biết đến tình cảm mà. Nhưng nó biết nghĩ cho cơ nghiệp của dòng họ là tốt rồi.
Nó trở về phòng bật máy lên chơi game, trông nó không có vẻ gì là lo lắng hết. Chủ yếu là nó để ý đến cái khoản làm tên kia chủ động ly hôn trước thôi. Muốn làm chồng của nó à? Chưa đủ trình độ đâu. Nghĩ đến đó thì nó lại nhếch miệng một cái thật nhẹ.
- Công ty được cứu rồi!!!! - Ba mẹ nó mừng rỡ nhìn nhau
MinAh gọi điện cho Taehee, cả hai hẹn nhau ra để bàn bạc chuyện đám cưới.
................................................
*Biệt thự Hắc Long tại Hàn Quốc
- Cô bé đã đồng ý rồi sao? Tôi biết ngay mà!
"Vâng! Tôi cũng không ngờ là nó sẽ đưa ra quyết định dễ dàng như vậy."
- Thế thì ba ngày nữa chúng ta hẹn nhau gặp mặt để bàn chuyện nhé! Tôi sẽ đợi mọi người ở nhà hàng Hắc Long.
"Vâng"
- Tạm biệt Chị!
Taehee gác máy, xem ra mọi chuyện đã suôn sẻ. Vừa giúp được người bạn cũ vừa có thể khiến thằng con ác ôn tu tâm dưỡng tính. Nghĩ vậy nên chị nhấc máy gọi ngay cho hắn.
- Jung đẹp trai nghe! Mẹ yêu gọi có gì không?
- Dĩ nhiên là có nên mẹ mới gọi. Ngày mai con bay sang đây gấp để gặp mẹ biết chưa?
- Mẹ làm như Nhật Bản với Hàn Quốc cách nhau mấy bước chân không bằng. - Hắn nhăn nhó.
- Thế tóm lại con có về hay không? Muốn tự về hay bị đóng gói gửi về là tùy con đấy! - Taehee gằn giọng.
- Thôi con xin mẹ! Thì ngày mai con về được chưa? Khổ mẹ quá!
- Thế thì tốt! Làm ơn dẹp cái máy chơi game, tắt phim hoạt hình rồi đi học bài đi.
Hắn thở dài, cái gì Taehee cũng đều biết cả. Đúng là mẹ Bang Chủ mà! Hắn mở tủ quần áo xếp vài bộ vào vali rồi gọi điện đặt vé máy bay. Không biết lý do mình bị gọi về là gì nữa. Bây giờ bên Nhật là 10h tối, ngồi ở nhà chơi game hoài cũng chán. Bỗng điện thoại hắn đổ chuông, hắn nhấc máy:
- Nghe nè thằng cô hồn!
Bên kia là tiếng nhạc khá ồn ào.
- Đố mày biết tao đang ở đâu?
- HyunWoo cười khì khì.
- Ở đâu kệ thằng cha mày mắc mớ gì tao.
- Ê thằng khốn nạn! Bộ mày trả lời tao đàng hoàng thì nhân cách mày bị ảnh hưởng à? - HyunWoo ngưng cười.
- Mày đang ở quán bar SuSii chứ gì. Phong cách mix nhạc của con nhỏ DJ ở đó thì không lẫn vào đâu được. - Đến phiên hắn cười.
- Sao cái giống ôn gì mày cũng biết vậy? Thế mày có đến không?
- Vui là tới! 20' nữa tao có mặt.
Hắn cúp máy rồi chạy đi chuẩn bị. Đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu.
- Tại sao trên đời này lại có người đẹp trai như mình cơ chứ? :3
- Với gương mặt này thì phải làm gì cho bớt đẹp trai đây ta???
-------------------------
*Tại quán bar SUSII
Chiếc Aston Martin One 77 ngừng trước cửa quán. Hắn tiến vào bên trong, từ xa đã thấy HyunWoo ngồi ôm ấp mấy em chân dài rồi. Đúng là cái thằng mất nết. Hắn đập vai HyunWoo rồi ngồi xuống ghế. HyunWoo ra hiệu cho mấy cô gái đó đi chỗ khác. Anh rót rượu vào ly cho hắn, cả hai nâng ly.
- Ngày mai tao bay về Hàn Quốc rồi! - Hắn đặt ly rượu xuống bàn rồi bảo.
- Sao tự dưng lại về đó? - HyunWoo ngạc nhiên.
- Mẹ Bang Chủ bảo thế! Mẹ tao nói ở bên đây bị mày dụ dỗ riết rồi hư hỏng (cái này là tự bịa nha mợ ^^).
- Ê thằng mặt lừa! Mày có cần nói thẳng vô trong bản mặt tao vậy không hả? Mày nói ai dụ dỗ mày? - HyunWoo thay đổi sắc mặt.
- Tao đùa ấy mà! - Hắn cười cười để xoa dịu cơn thịnh nộ của HyunWoo
.
- Chắc zui... - HyunWoo nguých hắn.
- Tạm thời việc trong bang hội tao sẽ gác qua một bên, lão John có động tĩnh gì nhớ báo cho tao nhé!
- Ok tao biết rồi! Có lẽ trong thời gian tới lão không có giở trò gì đâu. Nghe nói trong bang của lão đang xảy ra vấn đề nội bộ.
- Thế thì càng tốt! Cuộc chiến này còn dài! - Hắn nhếch môi cười.
Cả hai lại nâng ly, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn nên thân nhau như anh em ấy mà. Tuy ngoại hình không giống nhau nhưng tính cách thì y một khuôn.
----------------------------
Cùng lúc đó tại Hàn Quốc
Chiếc Mercedes Benz chở Yoseob, Iu và Hyomin dừng trước cửa nhà nó. Chưa kịp xuống xe thì nó đã dắt chiếc môtô ra tới. Nó leo lên xe rồi quay sang hỏi Iu:
- Điều tra ra mấy thằng khốn đó rồi chứ?
- Dạ rồi! Bọn chúng là du côn ở nơi khác đến đây, hôm trước chúng xưng danh bảo kê và yêu cầu mấy quán bar trong khu vực của chúng ta nộp tiền nữa.
- Mẹ kiếp! - Nó tức giận đập tay lên chiếc môtô.
- Hiện giờ chúng đang ở bar 2X, ta đến đó chứ? - Yoseob bảo.
Nó không nói không rằng mang mũ bảo hiểm vào rồi nhấn ga vọt đi.
- Sao lần nào nói chuyện xong Jiyeon unie cũng cho tụi mình hít khói xe thế này! - Iu nhăn mặt.
- Tính cậu ấy nóng nảy thế mà! Iu gọi điện cho mấy thằng em trong khu vực đi, Yoseob lái xe đuổi theo Jiyeon mau! - Hyomin khoanh tay phân công.
- Dạ vâng! - Cả hai đồng thanh, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
*Bar 2X
Nó đá chống, tháo mũ bảo hiểm rồi bước xuống. Bảo vệ cúi chào nó một cách kính cẩn nhất có thể, nó tiến vào bên trong thuận tay nên cho hai viên kẹo vào miệng. Trong thành phố này nó mở 10 quán bar. Nó đặt tên lần lượt là 1X (one X), 2X (two X),..... 10X (ten X). Nhờ vậy nên ai ai cũng biết đến cái tên Jiyeon cũng như Lucifer số 1 của khu vực này. Vậy mà cái đám không biết lớn nhỏ lại dám vào đây thu tiền bảo kê, đúng là hết thương má rồi.
Trước mặt là cảnh tượng quản lí quán bar đang e dè trước một đám tóc xanh tóc đỏ nào đó.
- Mang tiền ra đây mau! Muốn tụi tao san bằng cái quán bar này à? - Tên tóc đỏ quát tháo.
- Dạ nhưng... - Anh quản lí ngập ngừng.
- NHƯNG CÁI GÌ? - Tên đó trừng mắt nắm cổ áo anh quản lí rồi xô anh ta ngã nhào ra đất.
"Bốp.... xoảng"
- Aaaaa...... - Tiếng tên tóc đỏ rú lên đau đớn, hắn đưa tay ôm cái đầu loang máu.
Chẳng qua là vừa rồi có một chai rượu bay đến trúng đầu hắn và vỡ ra tan tành ấy mà. Mấy tên còn lại giật mình đưa đôi mắt tìm kiếm xung quanh. Mọi người trong bar ngừng nhảy nhót và nhạc cũng tắt hẳn.
Nó ngồi gác chân lên bàn, tay cầm một chai rượu khác, miệng nó nhếch lên nhẹ một cái và ra vẻ không ngó ngàng gì đến mấy tên đó.
- Là con đó ném đấy! Xử nó! - Tên tóc xanh quát um lên.
Bốn tên xông lên trừ tên tóc đỏ đang ôm đầu ngồi một góc. Nó nhếch miệng rồi bắt đầu trận đấu.
Nó nghiêng cái ghế sang một bên làm tên đó chúi nhũi, thẳng chân đạp hắn một phát làm hắn đập đầu vào cái cạnh bàn gần đấy bất tỉnh. Nó vung chân đá vào mặt tên trước mặt, bốt đế cứng mà đá kiểu này chỉ có nước đi phẫu thuật thẩm mĩ. Nó ném cái chai rượu trúng đầu tên kế bên luôn. Hai tên đó ngã xuống nhường chỗ cho tên cuối cùng lao đến. Nó cầm cái ghế đứng dậy xoay người một cái, chân ghế va vào mặt làm hắn ngã xuống đau đớn.
Nó đứng dậy bước lại gần tên tóc đỏ, gương mặt nó lại lạnh lùng đến chết người. Tên đó run lên khi nó đã ngồi xuống đối diện với mình.
- Lần sau muốn đến địa bàn của tao kiếm chuyện thì đem theo nhiều người một chút. Nếu không thì không ai hốt xác lũ tụi mày đâu! - Giọng nói của nó như là một luồng hàn băng khiến người khác phần nào sởn gai óc.
Tên tóc đỏ lồm cồm bò dậy cùng mấy tên kia bỏ chạy. Ai ngờ hắn lại va trúng Hyomin khi cậu đang đi vào. Kết quả Hyomin té ngã, cô tức giận quát lên:
- Mẹ kiếp có mắt để trang trí à?
Cô cầm chiếc giày đang đi nện cho tên đó thêm vài cái. Tội nghiệp! Mới vừa bị đánh xong lại bị đánh nữa. Hyomin hung dữ quá trời luôn.
Nhạc lại nổi lên, lúc này Yoseob Iu và Hyomin mới tiến về phía nó. Ba đứa này nói không phải khen chứ đứa nào đứa nấy hồn nhiên như điên. Iuseob vừa đi vừa nhìn dáo dác, Hyomin thì vừa đi vừa ngắm nghía mấy túi đồ trên tay.
- Sao rồi chị? Bọn chúng đâu hết rồi? - Ba người ngồi xuống cùng bàn với nó rồi hỏi tới tấp.
- Đúng đó! Chị đã đuổi chúng đi chưa? Chúng đông không? Mấy thằng lúc nãy chạy ra là bọn chúng à?
Nó giơ tay ra hiệu bảo ba đứa nhóc stop cái mồm lại.
- Đợi ba người tới thì tụi nó biến cái quán bar này thành khu phế liệu rồi! Làm gì giờ này mới tới? - nó bảo.
- Thì tại chị ấy đòi ngừng ở shop quần áo để mua sắm, chị ấy với vợ em mua quá trời đồ luôn. Đã vậy còn bắt em trả tiền nữa, bây giờ số tiền trong người em đã lên đến con số 0 rồi. - Yoseob lấy tay chỉ vào Hyomin.
- Tớ... à... tớ.... đúng rồi! Tại Iu dắt tớ đi chứ tớ không biết gì hết trơn hết trọi. - Hyomin cười cười.
- Hyomin unie! Lưỡi chị không xương nhưng sức sát thương lại vô cùng lớn đấy! Lúc nãy chị bảo là ở đây một mình Jiyeon unie lo được nên kéo em vào shop quần áo mà! Bây giờ chị đổ thừa cho em là sao? - Iu nhăn mặt.
- Nó con nít không biết nên nói bậy ấy mà! Cậu đừng để ý làm gì cho mệt! Còn thằng quỷ Yoseob kia, nhà mi giàu nứt vách mà bây giờ than này than nọ à? - Hyomin lấy tay bịt miệng Iu lại rồi nhìn nó cươi khì khì.
Nguyên đám lộn xộn, chộn rộn cả cái quán bar.
Ngày nào cũng đều như thế cả. Đôi khi nó che miệng cười trong vô thức, cuộc sống này chưa hẳn là tẻ nhạt lắm!
Một bên là tiểu quái máu lạnh, một bên là ác ma nhí nhố. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây nữa?
End chap 4
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip